Chương 175 Ngoại Truyện - Dương Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 175 Ngoại Truyện - Dương Gia

Từ khi Dương Đại Hồng tái hôn, Dương Mộng Liên là mối quan tâm lớn nhất của Dương gia. Bây giờ Dương Mộng Liên cuối cùng đã kết hôn, người bạn đời của cô còn rất đáng tin cậy, Dương gia không có gì phải lo lắng.
Người duy nhất không thể kết hôn là Dương Từ, nhưng bây giờ Dương Từ cũng đã có bạn đời rồi. Đối phương về phương diện nào cũng không kém hơn Dương Từ, trừ việc không có con ra, hai người bọn họ thực ra so với ai cũng hạnh phúc hơn.
Về phần không sinh được con, Dương gia bọn họ bây giờ cũng không thiếu con cháu, Dương Từ có con hay không cũng không quan trọng. Lưu Tiêm Mai gần đây cũng đã suy nghĩ thấu đáo, điều quan trọng nhất là hạnh phúc của con mình.
Sau khi giải quyết xong hôn sự của Dương Mộng Liên, Dương Mãn Thương trở thành người bảo vệ trong đại viện. Công việc này trông không tính là rất tốt, nhưng vì nó gần nhà lại nhẹ nhàng, nên Dương Mãn Thương khá hài lòng với việc này. Người bảo vệ cũ đã lớn tuổi rồi, năm trước đã được gia đình đưa về quê chăm sóc, đúng lúc Dương Mãn Thương tiếp quản công việc của ông ấy.
Có hai cổng ở phía trước và sau khu đại viện của họ, có một thư phòng cách cổng trước một chút. Công việc ở thư phòng một tuần được nghỉ một ngày, còn công việc gác cổng thì làm thay ca có ba ca, so với những công việc khác thì rất nhẹ nhàng.
Nếu không phải Lưu Tiêm Mai ngoài ý muốn sinh thêm một đứa nhỏ, chắc chắn Lưu Tiêm Mai cũng muốn ra ngoài làm việc. Tuy rằng không đi làm nhìn có vẻ khá thoải mái, nhưng lâu ngày sẽ rất nhàm chán. Lại thêm những người lớn tuổi như họ đã quen với việc cực khổ, cả một khoảng thời gian dài không làm cái gì cả sẽ nhịn không được mà có chút hoang mang.
Biết Lưu Tiêm Mai muốn ra ngoài làm việc, nhưng lại bị đứa bé trong nhà ràng buộc. Dương Từ liền nói bà đợi thêm một năm nữa, đến khi em trai lớn hơn một tuổi, khi đó gia đình có thể thuê bảo mẫu, Lưu Tiêm Mai liền không bị em trai ràng buộc ở nhà nữa.
Về em trai của Dương Từ, Dương Từ vẫn chưa quen với sự tồn tại của nhóc ấy. Mỗi lần trở về nhà, nếu không phải Lưu Tiêm Mai cho anh xem đứa bé, Dương Từ sẽ luôn quên rằng mình còn có một người em trai. Mặc dù khi Lưu Tiêm Mai sinh đứa trẻ này, bà ấy đã nói đợi đến khi Dương Từ hai người họ già

đi thằng nhóc sẽ chăm sóc, nhưng thực tế Dương Từ hiếm khi có cơ hội gặp nhóc ấy.
Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh mỗi ngày đều rất bận rộn, cuối cùng cũng có một ít thời gian nghỉ ngơi, hai người họ hoặc là trốn ra ngoài đi chơi khắp nơi, hoặc là trốn vào một chỗ nào đó để được ở một mình vui vẻ. Cho dù thỉnh thoảng hai người có trở về nhà cũ, nhiều nhất cũng sẽ không ở quá hai ngày liền phải đi bận rộn tiếp.
Lại thêm trước đây em trai còn quá nhỏ, Lưu Tiêm Mai lo lắng về việc để Dương Từ bọn họ bế đứa trẻ. Dù sao đứa trẻ cũng là con trai về già của bà với Dương Mãn Thương, rõ ràng bà còn cẩn thận hơn khi nuôi dạy Dương Từ, vì vậy Dương Từ liền không có cơ hội gì mà gặp được người em trai này.
Tuy nhiên, vì em trai ngày càng lớn, không thể ở trong phòng được nữa, thỉnh thoảng phải được người lớn đưa ra ngoài. Cho nên khoảng thời gian này Dương Từ mới nhìn thấy nhiều hơn, đứa nhỏ này cũng dần dần có quen thuộc hơn với người anh Dương Từ này.
...
Bởi vì hai năm gần đây ngày càng có nhiều ô tô hơn, Dương Gia Hữu lại có kỹ năng lái và sửa ô tô vững vàng. Nên hai năm qua anh ấy cũng kiếm được rất nhiều tiền, và đã mua được căn nhà ban đầu của Dương gia, mặc dù phần lớn thời gian họ vẫn sống trong nhà cũ nhưng anh ấy và Vu Hân Tuyết vẫn có nhà riêng.
Công việc hiện tại của Vu Hân Tuyết không tệ, cô vừa ra trường đã được bố trí công việc. Bởi vì cô ấy ưa nhìn tính tình rất tốt nên lăn lộn ở đơn vị làm việc cũng rất tốt. Ngoài ra, giờ con cái của họ đã lớn, gửi con ở trường mẫu giáo liền không cần bọn họ lo lắng rồi, hai vợ chồng trẻ có thể chuyên tâm vào công việc mỗi ngày.
Ngoài ra, gia đình mẹ đẻ của Vu Hân Tuyết vẫn được, mặc dù phần lớn thời gian họ trông khá lạnh nhạt, nhưng họ chưa bao giờ gây rắc rối. Cha mẹ của Vu Hân Tuyết rất thích con trai của Vu Hân Tuyết, sau khi Dương Quốc Hữu mua căn nhà đầu tiên của Dương gia, thỉnh thoảng họ sẽ đến giúp hai người chăm sóc con cái.
Sau đó là gia đình của Dương Đại Hồng, Dương Đại Hồng đã kiếm được rất nhiều tiền trong hai năm qua, tiền mà chồng cô kiếm được cũng đều đưa hết cho cô quản, nên cô ấy nắm giữ rất nhiều tiền trong tay. Vì Dương Từ nói ngôi nhà tương lai rất quan trọng nên cô dự định lại tiết kiệm tiền thêm hai năm nữa, sau

đó sẽ mua nhà cho đôi trai gái.
Mặc dù Dương Gia Gia đã có một ngôi nhà, nhưng đó là Dương Gia Gia tự mình nỗ lực kiếm được. Nếu cô đã muốn mua một ngôi nhà cho con gái riêng, vào lúc này nhất định không thể đối xử tệ với con gái ruột, cho nên cách tốt nhất là mỗi đứa mua một ngôi nhà.
Kể từ khi tái hôn với chồng mới, cô con gái riêng đã chuyển đến sống cùng Gia Gia. Hai cô con gái đều là những người ngoan ngoãn, hiểu chuyện, muốn có không gian riêng cho hai vợ chồng họ, đồng thời vì hai đứa đã lớn nên cũng muốn có không gian riêng. Đúng lúc là bây giờ Dương Gia Gia đã có nhà riêng, khi còn là một cô nhóc nhỏ, cô ấy sẽ hơi sợ hãi khi sống một mình, Khinh Khinh có quan hệ tốt với cô ấy nên liền chuyển qua ở cùng.
Vào ngày này, Gia Gia và Khinh Khinh cùng nhau trở về nhà, họ đang định ra ngoài rửa rau và cùng nhau nấu cơm, thì nghe tin có người đến gặp Khinh Khinh ở dưới lầu. Khinh Khinh nghe vậy liền cảm thấy tình hình có chút không ổn, bởi vì vào lúc này có rất ít người đến tìm cô, cô không khỏi chợt nghĩ đến một người, người đó chính là mẹ ruột vô trách nhiệm của cô.
Để xác nhận suy nghĩ trong lòng, Khinh Khinh cố ý dựa vào cửa sổ và nhìn ra bên ngoài, sau khi thấy bên ngoài thực sự là người đó, Khinh Khinh thực sự không muốn xuống lầu. Bởi vì cho dù đối phương đã làm bao nhiêu chuyện tổn thương cô, nhưng bởi vì ân nuôi dưỡng giữa bọn họ, khi Khinh Khinh đối mặt với bà ta luôn không thể cây ngay không sợ chết đứng.
Mà Khinh Khinh lại rất hiểu người phụ nữ đó, đối phương đột nhiên tới tìm cô vào lúc này, nhất định không phải vì nhớ tới người con gái là cô này. Rất có thể là vì bây giờ cha cô ấy giàu có, lại cưới được một người vợ đảm đang lại lợi hại nên bà ta mới muốn kéo quen hệ để nhẹ nhàng chung sống với họ.
Không thể không nói là Khinh Khinh thực sự biết rất rõ về bà ta, người phụ nữ đó đã đến đây vì tiền. Trước khi cha Khinh Khinh tái hôn, đối phương đã mấy lần muốn tái hôn với ông ấy, bây giờ nhìn cuộc sống của hai người ngày càng tốt, bà ta càng cảm thấy tủi thân hơn.
Bà ta muốn làm Dương Đại Hồng chán ghét, cũng muốn lấy một ít tiền từ trong tay Khinh Khinh. Cho nên lúc này mới từ nơi xa chạy tới đây, tìm rất lâu mới tìm được chỗ ở của Khinh Khinh. Nghe nói đứa nhỏ này đã trèo được lên cây cao, bây giờ đang sống với chị gái kế của cô ấy, người không chỉ xinh đẹp mà còn là sinh viên đại học. Mà người chị kế đó của Khinh Khinh còn có mấy người cậu rất lợi hại, căn nhà mà bọn họ đang ở bây giờ sẽ thuộc về người chị kế đó.

Khi nghĩ về điều này, bà ta liền nhịn không được nghĩ đến em trai ruột của mình. Em trai ruột của bà ta đã gần ba mươi tuổi rồi, vì là một tên vô học vô nghề nên mãi vẫn chưa có vợ, nếu có thể kết thân với cô chị kế trẻ tuổi này thì nhà mẹ đẻ bà ta cũng có thể gà chó lên mây.
Cho dù bà ta không chiếm được chút ánh sáng của Dương gia kia, nhưng chỉ căn nhà này đứng tên của đối phương, em trai bà ta mà kết hôn với đối phương cũng tính là chiếm được rồi. Đến lúc đó, cả nhà bọn họ sẽ chuyển đến đây, sẽ không phải cùng một đám người chen chúc chen chúc trong cái sân nát.
Bởi vì trong lòng bà ta có ý xấu nên Khinh Khinh không xuống lầu, bà ta cũng không tức giận. Khinh Khinh không muốn xuống gặp người mẹ này, vậy thì bà ta ngày nào cũng đáng thương mà đứng đây chờ, thời gian lâu rồi hàng xóm láng giềng nhất định sẽ nói lung tung, khi đó Khinh Khinh vì danh tiếng chỉ có thể đi xuống thôi.
Đúng như trong lòng bà ta nghĩ, sau bốn, năm ngày liên tục, Khinh Khinh cuối cùng cũng xuống cùng chị kế. Nhìn Dương Gia Gia trẻ trung xinh đẹp, người phụ nữ càng cảm thấy kế hoạch lúc trước của mình là đúng, ánh mắt nhìn Dương Gia Gia không khỏi nóng lên.
Thấy vậy, Gia Gia và Khinh Khinh cau mày, luôn cảm thấy người phụ nữ này đang đánh chủ ý xấu. Nhưng may mà hôm nay họ cũng không sợ, bởi vì họ đã nói với cha mẹ của họ, cha mẹ của họ đang ở trên lầu nhìn xuống. Cho dù đối phương có âm mưu xấu xa gì, hai cô gái nhỏ cũng không sợ hãi.
Dương Đại Hồng xuyên qua cửa sổ nhìn xuống, không khỏi bất mãn nhìn người đàn ông bên cạnh: "Người vợ trước của anh là có chuyện gì đây? Ánh mắt bà ta nhìn Gia Gia chứ kỳ lạ sao ấy, bà ta sẽ không làm hại gì Gia Gia chứ?"
Người đàn ông nghe vậy không trả lời, mà cau mày và nhìn xuống dưới lầu. Đối với người vợ cũ thích gây chuyện này, hiện tại ông ấy thật sự chán đến cực điểm. Theo ông ấy thấy bất kể xảy ra chuyện gì, bà ta cũng không nên liên quan đến bọn trẻ. Bà ta có chuyện gì có gì không hài lòng, sao lại không trực tiếp tìm tới người lớn là ông đây, sao cứ phải lén lút ở sau lưng ông ấy mà tìm hai đứa nhỏ chứ?
Dương Đại Hồng: "Em mặc kệ bà ta có ý gì, bà ta không nên tìm tới con gái của em. Chuyện này em phải nói với thằng hai nhà em, Gia Gia của em không thể xảy ra chuyện gì được."

Người đàn ông vô thức muốn ngăn cô lại, nhưng nghĩ đến người phụ nữ đó là mẹ của Khinh Khinh, ông ấy phải quan tâm tới cảm nhận của Khinh Khinh và không thể tàn nhẫn, đó là lý do tại sao mấy năm nay ông ấy mới bị quấn lấy mãi. Bây giờ đối phương ở sau lưng họ tìm tới bọn nhỏ, lại thêm bà ta là một người phụ nữ có thủ đoạn vô cùng, Dương Đại Hồng căng thẳng như vậy người đàn ông cũng không cảm thấy kỳ lạ. Hơn nữa chuyện liên quan đến hai cô gái nhỏ, ông ấy không thể vì đối phương là phụ nữ liền thả lỏng cảnh giác, dù sao năm đó chính ông ấy đã tự mình dính lấy người bà ta.
Cuối cùng chuyện này không chỉ truyền đến tai Dương Quốc Hữu mà Dương Từ, người vẫn luôn rất bận rộn, cũng biết chuyện. Dương Từ không có thời gian quan tâm đến đứa cháu gái này, tình cờ là trong khoảng thời gian này Tạ Nghiễn Thanh đang nghỉ ngơi ở nhà nên đã nhờ Tạ Nghiễn Thanh thay mình chăm sóc Dương Gia Gia.
Bởi vì Dương Gia Gia học cùng trường đại học với Tạ Nghiễn Thanh bọn họ, nên Tạ Nghiễn Thanh có thể thường xuyên gặp cô ấy. Đôi khi cô không muốn chạy về nhà, liền sẽ đến chỗ của Tạ Nghiễn Thanh để ăn uống ké. Khi không có ai ở bên cạnh, cô bé còn khá ba hoa, ở sau lưng Tạ Nghiễn Thanh gọi "mợ" nhỏ "mợ" nhỏ, khiến Tạ Nghiễn Thanh luôn có vẻ bất lực khi đối mặt với cô bé.
Nói đến cũng khá tình cờ, khi Tạ Nghiễn Thanh đang tìm Dương Gia Gia, cậu tình cờ gặp người mẹ kia của Khinh Khinh. Người phụ nữ đó đang nghĩ gì trong đầu, có lẽ hai đứa trẻ không thể biết được, nhưng Tạ Nghiễn Thanh thì thấy rất rõ ràng.
Chẳng qua là xem trọng gia thế của Dương gia, thậm chí là nhìn trúng Dương Gia Gia, cũng là mục tiêu chủ yếu trong lòng đối phương. Dù sao thì đối phương có thích ngôi nhà đến đâu cũng không thể nào thích con gái của vợ chồng trước như vậy được.
Hiển nhiên, Dương Gia Gia cũng biết điều này, cho nên trong khoảng thời gian này đối phương đối với cô tốt như thế nào, cô cũng không nhẹ dạ mà đi theo đối phương. Chính vì Dương Gia Gia đã rất cẩn thận nên người phụ nữ này đã không đạt được mong muốn của mình.
Bây giờ đúng lúc gặp phải Tạ Nghiễn Thanh, Tạ Nghiễn Thanh liền cố ý nói chuyện với bà ta. Cũng không biết họ đã nói chuyện gì, sau đó bà ta không bao giờ xuất hiện nữa, ngay cả người con gái Khinh Khinh này cũng không tìm tới nữa.
Dương Gia Gia rất vui vì điều này, cảm thấy tiếng "mợ" nhỏ này của cô đã không gọi vô ích mà, lúc quan trọng đối phương còn lợi hại hơn cả cha mẹ cô

nữa. Sau đó, cô còn mang theo Khinh Khinh đến để cảm ơn cậu, hai cô gái còn tặng cậu một món quà nhỏ.
Khinh Khinh trước đây đã gặp Tạ Nghiễn Thanh vài lần, nhưng lúc đó cô ấy không nói gì nhiều, cô ấy chỉ cảm thấy đối phương rất xinh đẹp và có khí chất, giống như người bước ra từ trong phim ảnh vậy.
Bây giờ cuối cùng đã tiếp xúc gần một chút với cậu, kỳ lạ liền trở thành em gái hâm mộ nhỏ của Tạ Nghiễn Thanh, sau đó thỉnh thoảng cũng sẽ đến gặp mặt Tạ Nghiễn Thanh. Thấy vậy, Gia Gia có chút lo lắng đối phương sẽ thích "mợ" nhỏ của mình, còn đặc biệt tìm tới Khinh Khinh để tâm sự. Mới biết được cái thích của Khinh Khinh là kiểu yêu thích thần tượng, hoàn toàn khác với kiểu thích giữa nam nữ, kiểu như cô là kiểu theo đuổi thần tượng như đời sau này.
Không lâu sau khi vấn đề của mẹ Khinh Khinh qua đi, Dương gia bên này lại đón đến một nhà thân thích. Gia đình này không ai khác chính là nhà cô hai Dương Từ. Dương Mãn Tú trước đó đã nhờ Dương gia, muốn Dương gia giới thiệu đối tượng cho mấy đứa trẻ. Kết quả là Dương gia vẫn luôn không tìm được người thích hợp, lại thêm dượng của Dương Từ muốn thiết lập quan hệ tốt với Dương gia nên đã nhân cơ hội này cố ý chạy đến đây một chuyến.
Khi gia đình Dương Mãn Tú đến, cả Dương Từ và Dương Quốc Hữu đều đang bận rộn, cho nên ngày hôm đó cả hai người đều không có trở về. Nếu không phải do sau đó Dương Mãn Thương cố ý gọi điện thoại cho bọn họ, hai người bận rộn này có lẽ sẽ không muốn quay về.
Dương Từ và Dương Quốc Hữu lần lượt quay về, xe của Dương Từ vừa đến cổng nhà thì người trong nhà đã biết ai đã trở về rồi. Dù sao thì chiếc xe của anh quá độc nhất vô nghị, họ muốn quên cũng khó mà quên được. Xe của Dương Quốc Hữu cũng do Dương Từ cải tạo lại, tuy không bắt mắt bằng xe của Dương Từ nhưng tỷ lệ quay đầu lại nhìn rất cao.
Hai anh em lần lượt về, xe đăng ký có thể lái đến khu đại viện nên hai xe cùng nhau lái đến cửa nhà. Khi Dương Từ xuống xe, anh còn mặc quần áo của viện nghiên cứu, vừa nhìn liền biết trong lúc bận rộn không dễ gì mà anh rút ra được khoảng thời gian rảnh để trở về.
Dương Từ cố ý đợi anh hai xuống xe, thấy anh hai vừa về liền xem máy BB, không khỏi thúc giục anh hai một câu: "Anh hai đừng xem tin nhắn của chị hai nữa, cha chúng ta có lẽ đang lo lắng đợi ở nhà rồi."
Dương Quốc Hữu nghe vậy liền tiến lên vỗ vào đầu Dương Từ, Dương Từ lập tức che cái đầu quý giá của mình lại: "Không được vỗ, không được vỗ, vỗ

nhiều quá biến thành tên ngốc mất. Nếu như anh làm cho em thành tên ngốc rồi, thầy em chắc chắn sẽ liều mạng với anh đấy."
Dương Quốc Hữu khẽ hừ một tiếng, vẫn đưa tay vò rối tung mái tóc của Dương Từ, giữa tiếng thì thầm không hài lòng của Dương Từ, anh ấy sải đôi chân dài dẫn bước đi vào sân trước.
Lưu Tiêm Mai nghe thấy tiếng động từ trong sân, khi bà ấy đi ra, bà nhìn thấy thằng hai và đứa con trai nhỏ, hai người vừa vào sân vừa tranh cãi, Lưu Tiêm Mai cười mắng một tiếng: "Hai đứa đã bao nhiêu tuổi rồi, sao còn ầm ỉ giống như lúc nhỏ vậy? Cũng không nhìn xem trong nhà có ai đến, cũng không sợ cô với dượng cười chê sao?"
Dương Mãn Tú nghe thấy lời Lưu Tiêm Mai nói, bước nhanh ra ngoài, nói: "Cho dù hai bọn nó có bao nhiêu tuổi, trong mắt của ta đều là con nít cả, ta tuyệt đối..."
Không đợi Dương Mãn Tú nói xong đã nhìn thấy hai cháu trai cao ráo đẹp trai. Mặc dù thời gian mà bà ấy ở quê nhà rất ít, nhưng trước đây bà ấy cũng đã gặp qua bọn họ. Nhưng cú sốc trước đây không mạnh như bây giờ, vì lúc đó Dương Từ không cao lắm, dáng người có vẻ hơi gầy.
Không giống như bây giờ, bây giờ anh có chiều cao tương đương với Dương Quốc Hữu. Hai anh em rất đẹp trai, tùy tiện đứng ở đó đều thẳng tắp so với người khác. Khi hai người đàn ông phong độ này cùng tiến về phía trước, thành thật mà nói, Dương Mãn Tú người không còn trẻ nữa cũng cảm thấy kinh ngạc. Hôm nay còn chỉ có hai người bọn họ, nếu để những đứa trẻ khác cũng đứng cùng nhau, nhất định sẽ đẹp hơn xem phim truyền hình nhiều.
Nhìn thấy hai đứa trẻ đến gần, Dương Mãn Tú mới có chút kích động nói với Lưu Tiêm Mai: "Mấy đứa con của em chồng sinh đúng thật là quá tốt, em nhìn xem... mấy đứa lớn lên tốt như vậy, không chỉ bề ngoài xuất chúng, đứa nào cũng rất có tài hoa."
Nghe thấy Dương Mãn Tú khen người ta như vậy, ba đứa trẻ trong nhà Dương Mãn Tú lập tức tò mò nhìn ra cửa. Tuy rằng bọn họ đã từng gặp nhau, nhưng là đã lâu không gặp, bây giờ gặp lại, luôn cảm thấy mọi thứ vẫn vậy, nhưng con người đã thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro