Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40
Buổi tối trước khi đi ngủ ông Tạ muốn đi tắm, thời tiết mấy bữa nay đã có hơi lạnh rồi, không thể dùng nước lạnh để tắm như trước nữa. Mỗi lần khi ông nội và Tạ Nghiễn Thanh muốn tắm, họ phải đi xa lấy nước rồi mang về đun sôi lên. Bởi vì ông Tạ đã lớn tuổi rồi, đôi chân của Tạ Nghiễn Thanh bây giờ cũng không được thuận tiện, cho nên mỗi lần hai ông cháu đều sẽ rất vất vả.
Nhưng hôm nay có Dương Từ ở đây, việc tắm rửa rắc rối đã dễ dàng hơn rất nhiều. Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh cùng nhau đi lấy nước, Dương Từ vì để Tạ Nghiễn Thanh bớt phải đi hai lần nên anh không có chậm rãi đi chung với Tạ Nghiễn Thanh. Dương Từ chạy đi chạy lại bốn lần, mỗi lần xách hai xô nước đổ đầy hai thùng lớn bên ngoài chuồng bò. Đến khi Tạ Nghiễn Thanh bắt đầu đun nước nóng, Dương Từ lại đổ đầy thùng nước, bổ sung cho lượng vừa mới dùng.
Dương Từ nhìn thấy Tạ Nghiễn Thanh bận rộn, không thể không nghiêng người đến bên Tạ Nghiễn Thanh và hỏi: "Anh có muốn tắm không, em có thể mang nước giúp anh, dù sao mỗi ngày em đều phải rèn luyện, gánh nước cho hai người coi như là đang huấn luyện đi."
Tạ Nghiễn Thanh nghe thấy lời này do dự một chút, nhìn thời gian hiện tại vẫn còn sớm liền đồng ý. Vậy nên sau khi ông Tạ tắm xong, Dương Từ lại giúp lấy rất nhiều nước. Nếu như là trước đây khối lượng công việc như vậy chắc chắn anh sẽ không chịu nổi, nhưng sau một thời gian dài rèn luyện như vậy, khối lượng công việc hiện tại chẳng là gì đối với Dương Từ.
Bởi vì Tạ Nghiễn Thanh bọn họ tắm ở bên ngoài, Dương Từ luôn cảm thấy tắm như thế này không an toàn, cho nên vào ngày hôm sau anh nhất quyết đến giúp xây một phòng tắm đơn giản. Tạ Nghiễn Thanh cảm thấy không cần phải phiền phức như vậy, nhưng có một số việc một khi Dương Từ đã quyết định rồi, cho dù cậu có là thầy của Dương Từ, cậu cũng không thể làm gì được Dương Từ. May mắn thay, xây một phòng tắm đơn giản không khó, sau một ngày rưỡi bận rộn với hai đứa bạn thân của mình, Dương Từ đã xây xong một phòng tắm đơn giản bằng ván gỗ và tre.
Để cảm ơn sự giúp đỡ của hai người bạn thân, bề ngoài thì nói là lấy từ trong nhà nhưng thực tế là từ không gian lấy ra một bịch kẹo trái cây. Loại kẹo trái cây này chỉ có ngày sản xuất ghi trên bao bì bên ngoài, trên vỏ kẹo của viên kẹo bên trong không có ghi gì hết nên không cần phải bóc vỏ kẹo ra như các loại kẹo khác.
Cả hai người đều không khách khí với Dương Từ, họ vui vẻ chia kẹo, ba người không có việc gì lại muốn đi bắt cá. Vào thời điểm này, hầu hết các gia đình đều rất nghèo nên hầu như tất cả cá ở sông đầu thôn đều bị đánh bắt hết rồi. May mắn thay, ba người họ cũng không phải thực sự muốn bắt cá, chỉ là nhiều năng lượng quá rảnh rỗi nên muốn tìm gì đó vui chơi.
Hứa Văn Lịch nói: "Cái dòng sông trong thôn của chúng ta không còn có cá gì rồi, nếu như muốn bắt cá, phải đến đập nước lớn ở công xã bên cạnh."
Nghe vậy đôi mắt của Dương Tụng Quốc hơi sáng lên, "Vậy chúng ta đi qua xem thử đi, nghe nói công xã bọn họ đang làm đường, bên đó còn có rất nhiều giải phóng quân đấy."
Cả ba người đều là những người tin vào những lời đồn đại*, thương lượng một hồi rồi về nhà tìm dụng cụ. Công xã bên cạnh cách chỗ họ ở hơi xa, muốn đến đó phải đi xe đạp, nếu chỉ dựa vào đi bộ thì phải mất cả buổi chiều.
(*tin vào những lời đồn đại: 听到风就是雨: nghe thấy tiếng gió liền nghĩ là mưa)
Vì họ chỉ có một chiếc xe đạp mà đường lại gồ ghề, Dương Từ phải đèo thêm hai đứa nhóc chưa lớn này, cả đường đi làm anh mệt muốn chết. May là sau đó gặp được người của đại đội dân quân, Dương Tụng Quốc đã mặt dày đi nhờ xe của đại đội dân quân nên Dương Từ mới không bị mệt chết trên đường đi.
Đại đội dân quân của Dương Quốc Hữu phụ trách quản lý một số công xã, dân quân trong đó đều là thành viên của các công xã này. Hầu hết bọn họ sống ở đại đội dân quân bên này, cũng có nhiều người trong số họ sống trong nhà của chính mình. Bây giờ không có điện thoại cũng không có camera, để đảm bảo an toàn, trên một số con đường đều có dân quân phụ trách đi tuần tra, bất kể là ngày hay đêm, cho nên Dương Từ thường xuyên có thể nhìn thấy dân quân trên đường.
Công xã bên cạnh gần quốc lộ hơn nên phát triển hơn công xã của họ. Chỉ riêng đường lộ của 2 công xã là có thể thấy, công xã của Dương Từ bọn họ chỉ có 2 con đường lớn, trong đó có 1 con đường bị xe chạy đến hư rồi, trời mà mưa xuống thì đầy ổ gà, lầy lội. Nhưng công xã người ta thì khác, đã có 3 con đường lớn khang trang, nay đang làm thêm con đường nhựa thứ tư.
Khi Dương Từ đạp xe trên đường, trong lòng không khỏi có chút ghen tị với nơi này, thầm nghĩ rằng không biết khi nào thì bên bọn họ mới có thể xây thêm nhiều đường nữa. Tục ngữ có câu muốn làm giàu trước hết phải làm đường, công xã có nhiều đường, nhiều xe thì sau này mới có thể giàu nhanh được.
Khi cả ba đi đến đập nước lớn thì đã gần ba giờ chiều. Không ngờ trên đập lại có nhiều người như vậy, có người thì đang tắm nước lạnh, có người thì câu cá, bắt cá ở những nơi vắng người.
Môi trường chung đã được cải thiện rất nhiều trong hai năm qua, cho nên không quan tâm nhiều đến việc lén đánh cá. Lại thêm người nông dân cũng không có thích kiếm chác gì nhiều, đều chỉ muốn xuống nước bắt ít cá làm món ngon, vậy là ngày càng có nhiều người đến đập để bắt cá.
Dương Từ bọn họ tìm một nơi ít người, sau khi cởi áo khoác và quần ra, xắn đồ giữ nhiệt lên bước xuống nước. Dương Từ thấy nước bên dưới chảy xiết nên nói với hai người phía sau: "Hai người cẩn thận, nước chảy xiết lắm đó."
Dương Tụng Quốc ậm ừ, nhưng anh ta không để vào tai lời nói của anh. Ở nông thôn không có thằng nhóc nào là không biết bơi cả, từ nhỏ chúng đã sống hoang dã bên bờ đập nên kỹ năng dưới nước tốt hơn những đứa trẻ bình thường. So với Dương Tụng Quốc không để ý, Hứa Văn Lịch còn cẩn thận hơn nhiều. Anh ấy cũng học theo Dương Từ làm nóng người, rồi mới đi theo hai người họ xuống.
Mới đầu khi bước xuống nước, cả ba người không khỏi lạnh run, nhưng sau khi quen dần, liền không cảm thấy nước dưới sông lạnh nữa.
Dương Từ trước khi xuyên qua đã biết bơi, nguyên chủ cũng biết thủy, nhưng anh vẫn rất cẩn thận. Dù sao có câu nói người chết đuối đều là biết bơi, cho dù biết bơi cũng nên cẩn thận.
Bởi vì Dương Từ không phải thực sự muốn bắt cá, anh không những không nghiêm túc bắt cá mà còn không để hai thằng bạn đến khu vực nước sâu. Ba người họ nói là đến đây để bắt cá, đúng hơn là họ đang làm loạn ở vùng nước nông, thậm chí bắt tới bắt lui liền bắt đầu đánh nhau.
Thấy trời đã muộn, lúc này Dương Từ mới ngừng đánh nhau với hai thằng bạn, ba người đứng dưới nước và bắt đầu nghiêm túc bắt cá, kết quả phát hiện thực sự trong nước có cá, cả người Dương Từ không kìm được mà phấn khích lên.
Hứa Văn Lịch vừa nhìn dáng vẻ của Dương Từ, liền biết Dương Từ nhất định là đã nhìn thấy cá rồi. Vì vậy, anh ấy cẩn thận di chuyển về phía Dương Từ, không đợi đến gần vùng nước bên phía Dương Từ, anh ấy đã giật mình vì dưới chân truyền đến một cảm giác kỳ lạ bị dọa đến hết cả hồn.
Hứa Văn Lịch kích động nói: "Trời ơi, có cá thật đấy, hình như là cũng không nhỏ đâu."
Khi Dương Tụng Quốc nghe vậy liền định đi đến đó, anh ta nhìn thấy Dương Từ, người vẫn luôn im lặng nãy giờ, ra tay nhanh chóng và tàn nhẫn bằng một cái xiên cá. Ngay lập tức, một tia nước bắn tung tóe lên, theo sau là Dương Từ và ném một con cá về phía bờ.
Con cá đó không phải là rất lớn, chỉ bằng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, nhưng khả năng đâm trúng chính xác như vậy của Dương Từ vẫn khiến cả ba người vô cùng phấn khích.
Thấy vậy Dương Tụng Quốc lập tức hét lên: "Anh ơi, quá giỏi rồi, anh lợi hại quá à!"
Sau đó, Dương Từ và Hứa Văn Lịch hợp tác với nhau, Dương Tụng Quốc chạy lên bờ nhặt cá trên mặt đất, ba người bắt mãi tới lúc trời tối rồi mới không tình nguyện mà chạy về nhà.
Họ bắt được tổng cộng ba con cá, bốn con cá chạch, ba con lươn, còn có một ít tôm nước ngọt, nghêu và ốc nước ngọt. Bởi vì hầu hết chúng đều do Dương Từ bắt được, cho nên hai người Dương Tụng Quốc mỗi người một con cá, một một con cá chạch và một con lươn, phần còn lại thuộc về Dương Từ.
Khi Dương Từ bọn họ trở lại với một đống đồ, họ tình cờ gặp chị dâu hai đang đi bộ về nhà một mình. Vì gần đây biểu hiện của Dương Từ rất tốt nên mối quan hệ giữa chị dâu hai và Dương Từ đã dịu đi rất nhiều.
Thấy chị dâu hai trở về một mình, Dương Từ đã đuổi Dương Tụng Quốc đang ngồi ghế sau xe đi xuống, định nhường xe cho chị dâu hai để cô ấy đi xe về trước. Bởi vì anh phát hiện chị dâu hai đi một đôi giày da nhỏ có gót, đi đường dài như vậy nhất định là chân rất đau.
Bên này Điền Kiều Kiều vừa phải đến huyện thành để đi dạy học, lại vừa bận lòng đến người đàn ông ở nhà, cho nên cô ấy thường xuyên chạy qua chạy lại giữa hai bên. Trước đây, mỗi khi Dương Quốc Hữu không bận, anh ta sẽ đi xe máy đến nhà ga công xã để đón cô. Nhưng mấy ngày nay Dương Quốc Hữu có chút bận rộn, hơn nữa cô ấy là người không nỡ để nam nhân của mình vất vả, cho nên không nói cho Dương Quốc Hữu biết hôm nay cô trở về.
Kết quả không ngờ đến là hôm nay cô có chút buồn nôn, bụng hơi khó chịu. Cô nhìn sắc trời càng lúc càng tối, chỉ đi một mình nên không dám dừng lại nghỉ ngơi, chỉ biết ôm bụng chạy vội về nhà. Sau đó chính vào lúc này, cô nhìn thấy Dương Từ và ba người họ từ xa, lập tức vui vẻ đi về phía họ.
"Dương Từ à, sao ngươi lại ở đây?"
Dương Từ nghe vậy đang muốn đưa xe cho cô, liền phát hiện sắc mặt của chị dâu hai không đúng, anh đang muốn hỏi chị dâu hai có chuyện gì sao. Điền Kiều Kiều vừa ngửi thấy mùi tanh, cả người đột nhiên nôn mửa không kiểm soát được, dọa cho ba đứa nhóc vừa mới lớn sợ hãi.
Dương Tụng Quốc vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: "Chị dâu, chị sao vậy? Chị bị sao vậy?"
Điền Kiều Kiều lúc này hoa mắt chóng mặt, không trả lời được lời của Dương Tụng Quốc, chỉ có thể ngồi xổm bên đường và tiếp tục nôn ọe, trông cứ như sắp nôn ra nội tạng của mình vậy.
Dương Từ thấy cô nôn lâu như vậy mà không nôn ra được gì, ngược lại sắc mặt ngày càng xanh xao. Anh lo Điền Kiều Kiều bị bệnh rồi nếu cứ tiếp tục như vậy thì tình trạng của cô sẽ nặng hơn nên anh chỉ có thể nhờ Dương Tụng Quốc giúp giữ tay lái, bế Điền Kiều Kiều lên xe lao nhanh về công xã.
May mà không quá xa công xã, không lâu sau khi Dương Từ đưa người đến phòng khám, ở bên khác Dương Tụng Quốc và Dương Quốc Hữu đã vội vã chạy đến. Lúc đầu, Điền Kiều Kiều nghĩ rằng mình đã ăn phải thứ gì đó không tốt, khi đến phòng khám, cô ấy cứ nghĩ về những gì mình đã ăn, nhưng bác sĩ bên trong nói rằng cô ấy có thể là đang mang thai.
Chuyện này không chỉ có anh hai và chị dâu hai kích động, mà Dương Từ ở một bên nghe cũng kinh hãi. Bởi vì Dương Từ biết rõ nội dung tiểu thuyết, cho đến khi anh hai xảy ra tai nạn, chị dâu hai cũng không có mang thai, cho nên việc này có chút khác biệt so với tiểu thuyết.
Nhưng ngay sau đó, Dương Từ đã hiểu rõ, dù sao sau khi anh xuyên không qua đây, nhiều thứ đã đi chệch hướng. Quan hệ giữa anh hai và chị dâu hai bây giờ rất tốt, ngọt ngào ngọt ngào hơn trong tiểu thuyết rất nhiều, chị dâu hai hiện tại mang thai cũng không có gì là lạ.
Để niềm vui không bị vô ích, Điền Kiều Kiều đã để Dương Quốc Hữu cùng cô đến huyện thành, dự định ngày mai sẽ kiểm tra sức khỏe thật kỹ tại bệnh viện huyện. Đồng chí Dương Quốc Hữu, người lần đầu tiên làm cha, trong lúc phấn khích đã chở vợ đến huyện thành bằng xe máy, hoàn toàn quên mất rằng mình còn có hai người em trai ở đây nữa.
Dương Từ và Dương Tụng Quốc liếc nhìn nhau, hai anh em bị bỏ rơi không còn cách nào khác là phải tự đi về, may mà còn có xe đạp để đi, nếu không hai người nhất định sẽ chửi người.
     Khi trở về thôn dưới ánh trăng, bọn họ phát hiện đêm nay trong thôn náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều, Dương Tụng Quốc bồn chồn như một con khỉ, ngồi ở ghế sau vẻ mặt tò mò.
"Anh, hôm nay là ngày gì vậy, sao lại náo nhiệt như vậy?"
Dương Từ nghe đến đây muốn trợn mắt ngoác mồm, hai người bọn họ vẫn luôn đi cùng nhau, Dương Tụng Quốc không biết chẳng lẽ anh biết được sao? Vì lười để ý đến mấy lời nói nhảm của Dương Tụng Quốc, lại vì muốn về nhà báo tin vui nên đã dốc hết sức đi về phía Dương gia.
Kết quả là sau khi trở về nhà, Dương Từ phát hiện ra rằng không có ai ở nhà, ngay cả ông bà thích đi ngủ sớm của anh cũng không ở nhà. Anh cất chiếc xe đạp vào dưới mái hiên, ném cá trong giỏ vào chậu rồi lững thững ra khỏi nhà đi về phía thôn.
Không đợi Dương Từ tìm thấy mấy người Dương gia, anh đã biết tại sao trong thôn lại náo nhiệt như vậy. Thì ra chiều nay cả làng có chiếu phim, mà giờ này cả thôn ai cũng ra sân phơi thóc xem phim.
Hầu hết những người về nông thôn để chiếu phim vào thời điểm này là để tuyên truyền và giáo dục. Thông thường đều là hai người mang theo thiết bị và đạp xe suốt quãng đường vừa đạp vừa phát, mỗi ngôi làng sẽ sống họ đều ở lại trong hai hoặc ba ngày, sau đó rời đi sau khi phát hai đến ba bộ phim.
Hoặc là phát một số bộ phim chiến tranh có ý nghĩa, hoặc là phát một số phim hoạt hình có ngụ ý. Ví dụ: Tổ quốc nè, Mẹ; Ngôi sao nổi tiếng; Tiểu loa hào; Bạch mao nữ; Hồng đăng ký vv.
(*Tiểu loa hào: 1 bài ca thiếu nhi
Bạch mao nữ: tên 1 vở kịch
Hồng Đăng Ký: 1 vở kịch nổi tiếng)
Khi Dương Từ đến sân phơi thóc, bộ phim gần đã sắp kết thúc rồi. Một nhóm thôn dân di chuyển băng ghế và ngồi thành hàng, đợi cho đến khi bộ phim kết thúc và phụ đề được phát, mọi người vẫn không muốn rời đi.
Dương Từ phải vật lộn để tìm ra người Dương gia giữa một đám những cái đầu tóc đen này. Khi anh tìm thấy Lưu Tiêm Mai trong đám đông, ở khoé mắt anh cũng nhìn thấy Trần Túc Thần, người đã lâu không gặp.
Bởi vì anh vẫn luôn không hài lòng với Trần Túc Thần, cho nên khi nhìn thấy đối phương liền nhìn hắn nhiều hơn chút, bởi vì nhìn hắn nhiều hơn một chút mà anh mới phát hiện ra có điều gì đó không ổn. Hình như có một cô gái đứng bên cạnh đối phương, cô gái đó dường như không phải người của thôn bọn họ, điều này khiến Dương Từ cảm thấy cảnh giác trong giây lát.
Đối phương nhất định không có cái gì tốt cả, chắc không phải lại lừa cô gái nhỏ nữa đi? Nghĩ như vậy, Dương Từ do dự một chút, men theo ánh đèn lờ mờ xung quanh đi tới, định xem cô gái đứng bên cạnh hắn là ai?
Mà ngay lúc Dương Từ chuẩn bị sắp bước tới, Trần Túc Thần đột nhiên quay đầu lại và nhìn về phía Dương Từ như thể hắn ta bị thứ gì đó đâm vào, cùng lúc đó, Dương Từ cũng nhìn rõ người đứng bên cạnh mình, không ngờ... lại là Tô Tình Nhạc người vốn nên thành thực ở lại đại đội dân quân?
Dương Từ thực sự không hiểu, tại sao hai người đại bác bắn cũng không tới này đột nhiên lại đi cùng nhau rồi? Hơn nữa, Tô Tình Nhạc mới đến công xã có mấy ngày chứ, cô ấy chơi với ai mà không tốt, tại sao trùng hợp như vậy mà cô ấy lại chọn trúng cái người nguy hiểm nhất vậy chứ?
Thật sự không còn gì để nói về sự may mắn của cô gái này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro