Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62

Khi Dương Từ đang nghĩ như vậy, Dương Quốc Hữu đã từ trong phòng đi ra. Thấy vậy, cô gái nhỏ thoát ra khỏi chăn bông trên người, liền như một quả pháo nhỏ quỳ xuống chân anh ta: "Cha, cha có thể làm cha của con được không?"

Bé gái ước chừng chỉ năm sáu tuổi, khi kéo chân Dương Quốc Hữu thoạt nhìn còn rất nhỏ. Lại thêm cô bé còn mặc một bộ quần áo không vừa vặn, đôi bàn tay nhỏ bé đang nắm ống quần của anh ta đã rã rời vì lạnh, thật lòng mà nói đứa bé trông thật sự rất đáng thương.

Dương Quốc Hữu nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, hơi nhíu mày nói: "Có chuyện gì, vào phòng trước rồi nói." Dương Quốc Hữu vừa nói vừa một tay nâng một đứa bé lên, bế hai đứa trẻ vào phòng chính.

Thời tiết hôm nay vẫn rất lạnh, nhất là buổi chiều trời đột nhiên âm u, rét hơn hẳn so với buổi trưa. Trước tiên không nói đến rốt cuộc là hai đứa bé đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể cứ để hai đứa nhỏ bị cảm lạnh sinh bệnh được.

Trước đó mọi người trong thôn đều cho rằng có náo nhiệt để xem. Vốn tưởng rằng thằng hai Dương gia trông nghiêm túc như vậy, không ngờ rằng anh ta cũng là một người bỏ rơi vợ con mình. Kết quả là sau khi chứng kiến ​​"âm mưu" của hai đứa trẻ, một đám người lập tức hiểu được đang xảy ra chuyện gì, nhất thời không khỏi mất đi hứng thú xem náo nhiệt.

Trước đây khi chiến tranh thường xảy ra, thường sẽ có những người lính hy sinh trên chiến trường. Sau đó vì hoàn cảnh gia đình quá nghèo, mẹ góa con dâu lại đi lấy chồng khác hoặc nhiều lý do khác nên rất nhiều con liệt sĩ không nơi nương tựa. Sau đó có một số quân nhân trọng tình trọng nghĩa, vì chiến hữu của mình mà đón con họ về, rồi tự mình nuôi dạy con họ đến lớn.

Tình huống như vậy ở sau này là một chuyện khó bề tưởng tượng được, nhưng đặt ở thời đại này thì lại rất thường thấy. Chẳng hạn như có một nhà ở công xã họ nuôi 3 người con của một nhà liệt sĩ. Nhà này chỉ có một đứa con trai, vì thanh danh bọn họ không chỉ phải đối xử tốt với con của người khác, mà vì điều này mà con của họ cũng đã chịu không ít tủi thân.

Nhưng dù vậy, ba đứa trẻ vẫn cảm thấy hơi khó chịu, cảm thấy người nhà này đối xử tệ bạc với mình. Cảm thấy ba người họ không phải là con ruột, không thể so sánh được với đứa con ruột kia, sẽ nhịn không được hoặc là trong tiềm thức muốn loại bỏ đi đứa con ruột kia.

Thậm chí, một trong những cậu bé được nhận làm con nuôi, bởi vì nó và đứa con ruột kia cùng thích một cô gái. Cuối cùng sau đó cô gái vì nguyên nhân tính cách cho nên đã lựa chọn người con ruột kia, bởi vì chuyện này mà ghi hận lên gia đình này.

Thằng nhóc được nhận nuôi cảm thấy bản thân nó sẽ thua là bởi vì cô gái cảm thấy nó là một đứa trẻ mồ côi, chắc chắn không tốt bằng những đứa trẻ khác có sự giúp đỡ của cha mẹ. Còn cảm thấy cha mẹ nuôi đang phá rối mình, thậm chí còn vì chuyện này mà làm ầm ĩ lên.

Dù sao cũng khá là bất đắc dĩ, dù sao thì đối phương cũng không phải con ruột của mình, không chỉ không thể đánh mà còn không thể mắng nữa. Nếu như đứa con ruột của anh ta ngu dốt như vậy, anh ta đã sớm đánh cho một trận triệt để yên ổn.

...

Lúc này, thấy hai đứa trẻ đột nhiên xuất hiện, lại thêm mấy lời mà hai đứa trẻ nói trước đó, mọi người đều đoán ra danh tính của hai đứa trẻ. Loại chuyện như này không có gì đáng xem cả, kết quả cuối cùng cho dù là như thế nào cũng đều khiến người ta bất lực, cho nên những người đến xem náo nhiệt liền nhanh chóng giải tán hết.

Sau khi Dương Quốc Hữu và Dương Từ kiên nhẫn hỏi thăm, cuối cùng họ cũng biết đầu đuôi câu chuyện. Hai đứa trẻ này là của một đồng đội của Dương Quốc Hữu, người này đã hy sinh cách đây ba năm rồi. Để đền bù cho gia đình các liệt sĩ, nhà nước đã cấp tiền bồi thường và trước đó Dương Quốc Hữu cũng đã gửi một khoản tiền cho họ rồi.

Với số tiền bồi thường của nhà nước và tiền của Dương Quốc Hữu, hơi tiết kiệm một chút cũng có thể nuôi hai đứa trẻ đến lớn được. Đáng tiếc, bà nội của hai đứa trẻ lại tham lam, không chỉ lén lút lấy trộm hai khoản tiền mà còn thường xuyên gây khó dễ cho đứa con dâu góa chồng và hai đứa trẻ.

Bà cụ kia đông con, cả nhà có tám người con. Trong gia đình có quá nhiều đứa con cũng không thể quan tâm gì quá nhiều, tình cảm của rất nhiều đôi cha mẹ với con cái không quá sâu sắc. Đối với người con trai đã hy sinh cũng không còn chút tình cảm nào, cho nên lại càng không quan tâm đến vợ con anh ta.

Trước đây bà ta còn có thể nhìn mặt mũi của con trai, hơi hơi cười với con dâu và hai đứa con. Đến khi người con trai đó chết trên chiến trường, bà ta đến cả hời hợt trên mặt cũng không bày ra nữa. Hằng ngày bà ta đều cắt xén phần ăn uống của ba mẹ con, thậm chí còn dày vò hai đứa trẻ theo nhiều cách khác nhau.

Hơn nữa, cả nhà bọn họ đều sống ở trong huyện thành, nhiều người như vậy lại chen chúc trong một cái sân nhỏ, hận không thể để hai cặp vợ chồng ở chung một phòng. Dưới tình huống này, những người khác chỉ ước ba người họ sẽ cuốn gối ra ngoài. Bây giờ nhìn thấy đối phương không có sự hậu thuẫn của người đàn ông, bảo sao họ không tìm mọi cách nhắm vào ba mẹ con họ.

Người góa phụ không chịu nổi cuộc sống như vậy nên đã lén tìm xong gia đình kế tiếp cho mình. Vốn dĩ cô ta muốn bỏ lại con để gả cho người khác, không ngờ nhà mẹ chồng không biết xấu hổ, lúc cô rời đi đã ném hai đứa trẻ cho cô.

Thân là một quả phụ, cô ta không dám đối đầu trực diện với bọn họ, hơn nữa cô ta muốn gả cho người ta còn phải lo thanh danh, cũng không dám đem gửi trả về mấy đứa con bị đưa tới. Nhưng để cô ta mang theo hai đứa con đi kết hôn, chưa nói đến việc người đàn ông đó có nguyện ý nuôi con của người khác hay không, ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy mang theo bọn nó sẽ làm liên lụy đến bản thân mình.

Mấy năm này cái gì cũng thiếu chứ trẻ con thì không, rất nhiều nhà đã một đống tuổi rồi mà còn đang liều mạng sinh con, cho nên hầu như nhà nào cũng không thiếu con cái. Người vợ góa phụ này không muốn mang theo con cái đi lấy chồng, cũng không thể đưa con về nhà bà nội nên cô ta liền muốn bỏ rơi hai đứa trẻ.

Vốn dĩ góa phụ muốn ném đi thật xa, tốt nhất là ném ở một vùng nông thôn hẻo lánh, hơn nữa hai đứa trẻ bây giờ còn rất nhỏ, bọn nó chắc chắn sẽ không tìm được đường về nhà. Nhưng điều mà người góa phụ không ngờ tới là hai đứa trẻ bởi vì mất cha từ nhỏ bị đối xử khắc nghiệt nên làm cho bọn trẻ tuổi còn nhỏ như vậy nhưng mà lại đặc biệt cảnh giác.

Chắc là biết mẹ muốn ném mình đi nên hai đứa trẻ khi đi ra ngoài với mẹ đều sẽ rất cẩn thận, còn sẽ cố gắng nhớ tên cha mẹ, bị mẹ ném đi hai lần liên tiếp mà không được. Vì điều này mà trong lòng của người góa phụ vừa suy sụp vừa cuồng loạn, dần dần cô ta cảm thấy bớt tội lỗi hơn đối với hai đứa trẻ, thay vào đó cô ta ngày càng cảm thấy rằng chúng là những kẻ đòi nợ, sau đó thậm chí cô ta còn bắt đầu nghe theo lời khuyên của người nhà ngược đãi bọn nhóc.

Chỉ vài ngày trước khi bị đuổi đi, đứa con trai nhỏ nhất trong hai đứa trẻ đã bị hành hạ dã man, theo bản năng sinh tồn, hai đứa trẻ đã đồng ý với người mẹ góa phụ bọn nó nguyện ý rời đi. Bởi vì sau này hai đứa trẻ thật sự không gây sự nữa, hai đứa nhỏ túm tụm lại với nhau chờ đợi bị mẹ bỏ rơi. Người mẹ góa trong lòng vẫn không thể chịu được nửa đường quay lại, nghĩ rằng Dương Quốc Hữu là chiến hữu tốt của chồng cũ mình, vì vậy cô ta đã mang hai đứa con của mình đến chỗ Dương Quốc Hữu.

Cô ta ngồi xe đưa hai đứa trẻ đến công xã, sau đó đưa cho chúng một bức ảnh cũ để cho chúng tìm người đàn ông cao lớn trong bức ảnh: "Anh ta là chiến hữu của cha các ngươi, có quan hệ rất tốt với cha các ngươi. Các ngươi đi tìm anh ta, sau này cứ gọi anh ta là cha, anh ta sẽ chăm sóc các ngươi thật tốt."

Khi nói đến đây, người phụ nữ có chút chột dạ. Nếu nói Dương Quốc Hữu có mối quan hệ tốt với chồng cũ của cô ta thực sự không hoàn toàn đúng. Vì có nhiều chiến hữu có quan hệ tốt với Dương Quốc Hữu, chồng cũ của cô ta chỉ có thể coi là một người tương đối bình thường.

"Đối phương hẳn là đã kết hôn rồi, các ngươi gọi anh ta là cha, gọi vợ anh ta là mẹ. Từ nay về sau... đừng có nghĩ tới ta nữa, ta không phải mẹ các ngươi, cũng đừng nghĩ tới bà nội và các chú."

Người phụ nữ vừa giục bọn nhóc đi vừa nói, nhìn thấy hai đứa trẻ đứng sững ở một ngã tư xa lạ, nhịn không được bước tới và đẩy chúng đi về phía trước: "Đi đi, đi đi, đi bên ven con đường này, đừng để ý đến bất cứ ai trên đường, đi đến chỗ Dương Quốc Hữu, đi, đi, đi nhanh đi!"

Nói xong mẹ của bọn nó liền chạy đi, tựa hồ sợ bị Dương Quốc Hữu phát hiện, lúc rời đi rất vội hàng hốt hoảng. Thấy vậy cô bé gái không thể làm gì được đành dắt em trai đi bên đường. Tuy nhiên, hai đứa trẻ có chút xui xẻo, gặp phải hai tên côn đồ vô lương tâm. Thấy hai đứa còn nhỏ cô bé gái cũng khá ưa nhìn, chúng nảy sinh ý định sàm sỡ cháu bé.

Kết quả là khi lột quần áo của hai đứa trẻ ra, họ phát hiện trên người đứa trẻ có ảnh của Dương Quốc Hữu, tưởng chúng là con của người thân của Dương Quốc Hữu nên sợ hãi đến mức thả hai đứa trẻ đi. Nhưng côn đồ vẫn là côn đồ lại không phải là cái thứ tốt lành gì, mặc dù thả hai đứa nhỏ đi nhưng bọn chúng cũng không trả lại quần áo cho chúng.

Vì gặp cướp trên đường nên hai đứa trẻ không có đi trên đường lớn nữa. Đi dọc theo cánh đồng con đường gập ghềnh tiến về phía trước, đi vào con đường nhỏ mà không có ai đi đó, chính là con đường ban đầu mà Dương Từ đã đi, hoàn toàn bỏ lỡ dân quân và thôn dân trên đường.

...

Sau khi nghe những gì mà hai đứa trẻ đã trải qua Lưu Tiêm Mai không khỏi đỏ mắt chửi rủa: "Người phụ nữ đó cũng xứng làm mẹ sao? Đáng ghét nhất chính là bà nội của bọn nó. Sao có thể có người bà nội như vậy chứ? Những người đó đều đã chết rồi sao? Đều là cái thứ lòng lang dạ sói!"

Dương Quốc Hữu cũng không quá đa cảm, không phải anh là một người thờ ơ, mà là anh loại chuyện như vậy anh đã gặp quá nhiều rồi. Theo anh thấy thay vì ở đây thương cảm, không bằng là dùng thời gian này để làm những việc thiết thực hơn.

Dương Quốc Hữu vỗ vai Dương Từ, đỡ hai đứa trẻ đứng dậy: "Ngươi đi với ta, đưa bọn trẻ đến phòng khám trước, xem xem có vấn đề gì khác không."

Lời nói của Dương Quốc Hữu rất khéo léo, nhưng trong lòng Dương Từ lại biết rõ, anh ta là đang lo lắng hai tên côn đồ kia đã làm gì hai đứa bé này rồi. Dương Từ nghe vậy ngay lập tức bước tới, bế hai đứa trẻ lên.

Hai anh em sắc mặt đều không được tốt lắm, cùng nhau đến phòng khám công xã làm kiểm tra. Khi Dương Từ mang hai đứa trẻ đi kiểm tra, Dương Quốc Hữu lần lượt gọi điện cho đại đội dân quân và trong huyện thành. Chẳng mấy chốc, đại đội dân quân đã có một nữ quân nhân đến, chính là người đã cùng Dương Từ đi chấp hành nhiệm vụ trước đó. Đối phương đến để giúp Dương Từ chăm sóc đứa trẻ, dù sao thì trong hai đứa trẻ có một bé là con gái, Dương Từ là một đồng chí nam không tiện chăm sóc đứa trẻ.

Cũng may hai đứa bé không có vấn đề gì lớn, cũng không bị hai tên côn đồ xâm phạm, vết thương đều là do bị ngược đãi trước đó tạo thành. Sau khi được các nữ quân nhân và nữ y tá chăm sóc, hai bé đã khôi phục tinh thần rất nhiều. Họ biết hai đứa trẻ rất nhạy cảm nên không hỏi chuyện của cha mẹ, ngược lại luôn khen hai đứa rất dũng cảm, không sợ đau vv.

Hai đứa bé lúc đầu còn ngượng ngùng, nhưng sau đó thì bám lấy hai chị, nhất là cậu bé nhỏ tuổi kia vì hơi ốm nên có chút dính người, nữ chiến sĩ cứ ôm lấy cậu bé kiên nhẫn dỗ dành cho cậu bé ngủ. Có lẽ là bởi vì đột nhiên nhớ mẹ, cậu bé ôm lấy nữ quân nhân, ngơ ngác gọi mẹ, khiến tiểu y tá bên cạnh nghe thấy nhịn không được đỏ hoe mắt.

Mặc dù khi kiểm tra không phát hiện ra hai đứa trẻ có vấn đề gì, nhưng trong công xã của họ có hai kẻ đê tiện như vậy Dương Quốc Hữu vẫn không thể tha thứ cho bọn chúng được. Đặc biệt là bây giờ anh ta sắp làm cha rồi, Dương Quốc Hữu vừa nghĩ đến trong công xã của họ có hai con quỷ cặn bã đang ẩn náu, anh ta liền có cảm giác buồn nôn trong cổ họng.

Vì vậy trong mấy ngày tiếp theo Dương Quốc Hữu và toàn bộ đại đội dân quân đều rất bận rộn. Bên Dương Từ, anh vừa nỗ lực học vừa nuôi trẻ, đúng vậy, hai đứa trẻ đó đều được giao vào tay anh và Dương Mộng Liên, biết sao được bây giờ anh và Dương Mộng Liên là người nhàn rỗi nhất trong nhà. Khi hai chị em không quen nuôi dạy trẻ con, Dương Quốc Hữu đã tăng ca làm thêm giờ cuối cùng cũng bắt được hai tên đê tiện kia.

Hai tên lưu manh này còn đều là người quen, họ là hai trong số năm tên con đồ đã bắt nạt Hứa Văn Lịch trước đó. Một tên trong đó đã bị Dương Quốc Hữu bắt trong rừng ở lối vào thôn của họ cách đây không lâu. Kết hợp những chuyện xấu mà hai tên côn đồ này đã làm thì rất nhiều, Dương Quốc Hữu đã đích thân đến thẩm vấn hai người bọn chúng, vậy mà còn hỏi ra rất nhiều tội danh khác nữa.

Dù chỉ là những chuyện vặt vãnh nhưng lần này không có kiểu người như cha mẹ của Hứa Văn Lịch kéo chân, lại thêm nạn nhân suýt chút nữa bị hại là cô nhi của hai liệt sĩ, hội phụ nữ bên kia phản ứng rất mạnh, cuối cùng qua sự cố gắng của nhiều phía vẫn là đem hai tên đó đi nông trường cải tạo lao động. Tuy họ chỉ bị kết án cải tạo lao động một năm nhưng vì tội mà bọn chúng gây ra đã khiến nhiều người phải xấu hổ, cuộc sống sau khi vào nông trường chắc chắn sẽ không dễ dàng.

Sau khi Dương Quốc Hữu giải quyết xong chuyện này, anh ta bắt đầu giải quyết vấn đề của hai đứa trẻ. Ngay cả khi tính cách của Dương Quốc Hữu rất tốt bụng rất ngay thẳng, nhưng anh ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà nuôi con của người khác. Đặc biệt là khi mẹ của hai đứa trẻ này vẫn còn sống, trong nhà vẫn còn một nhóm người thân có vẻ khó giải quyết.

Nếu như anh ta vất vả nuôi mấy đứa nhỏ lớn lên rồi, mẹ của mấy đứa nhỏ hoặc người thân họ hàng đến tìm anh ta rồi ầm ĩ đòi mang hai đứa bé đi thì sao đây? Họ có quan hệ huyết thống với hai đứa trẻ, dưới tình huống này Dương Quốc Hữu tự nhiên gặp bất lợi. Trừ khi những người đó nguyện ý cắt đứt quan hệ với hai đứa trẻ, sau này trên phương diện pháp luật Dương Quốc Hữu sẽ là người giám hộ của hai đứa trẻ, nếu không Dương Quốc Hữu sẽ không dám nuôi mấy đứa trẻ như vậy.

Tất nhiên, ngoài điểm này ra Dương Quốc Hữu còn sợ cái khác. Đó chính là đứa con của anh ta, hơn nữa con của anh ta còn rất nhỏ. Trước đó anh ta đã từng nhìn thấy tâm cơ của hai đứa trẻ, đứa lớn nhất còn chưa 6 tuổi nữa đã biết tìm lợi tránh hại rồi. Nếu lỡ như Điền Kiều Kiều đối xử với con mình tốt hơn, liệu chúng nó có dựa vào tuổi lớn hơn để bắt nạt con anh ta không?

Anh thậm chí còn nghĩ đến một điều đáng sợ hơn một chút, liệu bọn nó có làm hại đứa con của Dương Quốc Hữu hay không. Dù sao thì có một số anh chị em ruột thịt cũng sẽ làm tổn thương lẫn nhau vì sự bất công của cha mẹ họ mà, càng huống chi con cái của Dương Quốc Hữu không có quan hệ gì với bọn nó, con cái của Dương Quốc Hữu còn sẽ là mối uy hiếp cho tương lai của chúng.

Thực sự không phải là anh ta nghĩ quá nhiều, mà là bản tính con người quá phức tạp. Đặc biệt là những đứa trẻ đã từng trải qua gian khổ, chúng càng sớm trưởng thành càng thêm nhiều tâm cơ. Dù biết anh ta biết lỗi không phải ở mấy đứa bé mà là bà nội và mẹ của mấy đứa, anh ta cũng không dám để vợ con mình gặp nguy hiểm.

...

Dương Quốc Hữu định đưa hai đứa trẻ đến nói chuyện với mẹ và bà nội của bọn trẻ. Nếu họ thực sự không muốn hai đứa nhóc nữa, đầu tiên là phải trả lại số tiền do nhà nước đưa ra, thứ hai là cắt đứt hoàn toàn quan hệ với bọn trẻ. Trong tương lai cho dù là sinh, lão, bệnh, tử, hay là hai đứa trẻ đi học hay kết hôn, người của hai bên đều không thể can thiệp lẫn nhau. Chỉ cần tiền và mối quan hệ bị cắt đứt sạch sẽ, Dương Quốc Hữu có thể tìm cho bọn nhóc một đôi vợ chồng không có con. Đôi vợ chồng không có con cái thì sẽ không có sự so bì, cũng có thể tránh được nhiều rắc rối và khó chịu.

Khi Dương Quốc Hữu mang hai đứa bé trở về, đó là ngày mười hai tháng giêng âm lịch khi Dương Từ bọn họ bắt đầu đi học. Vốn dĩ Dương Từ cảm thấy hai đứa trẻ rất đáng thương, còn nghĩ rằng nếu anh hai không nuôi thì mình nuôi cũng được. Dù sao sau này anh cũng không thể có con của mình, đúng lúc bỗng dưng được một đôi trai gái.

Nhưng sau đó anh nghĩ lại và cảm thấy làm như vậy thì quá không công bằng. Bởi vì anh coi Tạ Nghiễn Thanh thành vợ của mình, vừa nghĩ đến việc để Tạ Nghiễn Thanh thay anh nuôi dạy con cái, mấu chốt là nuôi cũng là nuôi con của người khác, Dương Từ liền cảm thấy mình thật bất công. Hơn nữa anh cũng không biết Tạ Nghiễn Thanh có thích trẻ con hay không, có thích nuôi dạy trẻ con hay không. Vạn nhất Tạ Nghiễn Thanh không thích, như vậy chẳng phải là có bắt cóc đạo đức người ta sao?

Cuối cùng, sau khi Dương Từ nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn là từ bỏ ý định nhận con nuôi. Trước không nói đến việc vợ tương lai có bằng lòng hay không, chỉ nói hiện tại anh còn phải dựa vào gia đình nuôi đây, anh dựa vào cái gì mà nói muốn nuôi hai đứa nhỏ? Cuối cùng, anh phải đi học phải vào đại học, còn không phải là để Lưu Tiêm Mai bọn họ cực khổ giúp chăm sóc sao.

Quên đi, quên đi, anh cũng không phải anh hùng siêu nhân. Hơn nữa thấy ý tứ của anh hai hẳn là anh hai đã có cách thu xếp cho hai đứa.

Vào ngày mười sáu tháng giêng âm lịch, Dương Tụng Quốc bọn họ phải đi bộ đội rồi. Dương Từ không thể tiễn Dương Tụng Quốc đi, vì vào ngày Dương Tụng Quốc rời đi, bọn họ phải làm kỳ thi kiểm định đầu năm học. Học kỳ trước, Dương Từ không tham gia kỳ thi cuối kỳ, còn dừng khóa học hơn nửa tháng, các giáo viên trong trường rất không hài lòng về điều này và cảm thấy điểm số của Dương Từ mới tăng lên một chút liền kiêu ngạo rồi.

Để thay đổi ấn tượng của giáo viên đối với anh, lại thêm việc sợ khi đi tiễn Dương Tụng Quốc sẽ khóc, Dương Từ đã đành phải nhẫn tâm không đi tiễn anh ta. Lần thi kiểm định này, để làm các giáo viên bộ môn yên tâm, Dương Từ đã nghiêm túc hơn trong bài kiểm tra này. Cho nên kết quả kiểm tra rất tốt, vẫn là người đứng đầu khối lớp 8.

Dương Từ vốn là học hai đời rồi, ở một trường cấp hai nhỏ như vậy trong công xã, giống như một người chơi lão làng mở acc clone ngược mấy tên gà vậy. Thành thật mà nói, anh đã đạt được hạng nhất lớp, cũng không có nhiều cảm giác thành tựu, thay vào đó, anh cảm thấy một cảm giác tội lỗi khó tả.

Dương Từ: "Các bạn học lớp 8, thật xin lỗi, thật xin lỗi nha! Mọi người đều là vì kiếm sống mà, ta cũng là không có sự lựa chọn nào khác."

Không giống như các kỳ thi lớn khác, kỳ thi kiểm định không có phát giấy khen và tiền thưởng, chỉ có sách bài tập về nhà và bút chì. Hạng nhất lớp thì hai mươi quyển vở, anh đã có rất nhiều quyển vở như vậy rồi, chắc học hết học kỳ này cũng không dùng hết. Vì Dương Từ lại giành được hạng nhất lớp, nên giáo viên chủ nhiệm của Dương Từ rất vui vì điều đó và đặc biệt tặng cho anh một cuốn sổ bìa cứng.

Lại tầm khoảng mười ngày, Dương Quốc Hữu cuối cùng cũng gió bụi dặm trường trở về. Khi trở về, anh ta chỉ có một mình, anh ta đã giúp hai đứa trẻ và gia đình cắt đứt quan hệ. Liền mang bọn nhỏ đến Hải thị xa hơn, anh nhờ Tô gia bên đó tìm giúp một đôi vợ chồng không có con cái.

Sở dĩ mất nhiều thời gian như vậy là do bà nội của mấy đứa nhóc không muốn trả lại tiền và cứ chơi xấu nói mình đã tiêu hết tiền rồi. Cả nhà họ không dám làm gì Dương Quốc Hữu, đành phải nói dối Dương Quốc Hữu rằng họ sẵn sàng nuôi mấy đứa nhóc, đồng thời nhờ người ở tổ dân phố* làm chứng sau đó muốn đuổi Dương Quốc Hữu đi.


(*tổ dân phố: một quan chức làm việc với cư dân địa phương để báo cáo với các cơ quan chính quyền cấp trên)

Dương Quốc Hữu không tên tuổi, không phân biệt, không có quan hệ huyết thống, ồn ào với họ cũng vô ích, vì vậy bọn họ muốn lấy lui để tiến giả vờ để cho anh ta rời đi. Đợi đến khi gia đình đó muốn ngược đãi đứa trẻ nữa, Dương Quốc Hữu lại mang người ở tổ dân phố và hiệp hội phụ nữ địa phương đến bắt người. Lúc này mới ép được bọn họ ký vào thư đoạn tuyệt quan hệ, còn góp đông góp tây đem số tiền kia bồi thường lại.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, dù sao thì cả cái nhà này cũng thuộc hàng cực phẩm. Vì để loại bỏ hoàn toàn những rắc rối sau này, Dương Quốc Hữu còn để cho cục cảnh sát địa phương lập hồ sơ vụ án. Để tránh sau này hai đứa trẻ lớn lên rồi, bọn họ lại ưỡn ngực đến chiếm lợi của mấy đứa bé. Sau khi giải quyết xong những rắc rối của cả gia đình này, bà mẹ của hai đứa ở bên kia rất dễ giải quyết. Đối phương ước gì mình chưa từng sinh hai đứa con này, cho nên khi ký vào đơn đoạn tuyệt quan hệ rất dứt khoát.

Cả hai đứa trẻ đều xem những quá trình này, mặc dù làm như vậy là quá tàn nhẫn đối với chúng. Nhưng như người ta vẫn nói, đau ngắn còn hơn đau dài, thay vì sau này ngày đêm nghĩ về những người này, tốt hơn hết là nên ngừng nghĩ về họ từ giây phút này. Chỉ cần không có kỳ vọng liền sẽ không có thất vọng, không có thất vọng sẽ không có đau khổ. Mấy đứa nhóc sẽ có thể ở trong gia đình mới của chúng, quan tâm đến cha mẹ nuôi của mình nhiều hơn, cũng tránh để sau này lớn lên lại trở thành những con sói mắt trắng (vô ơn), còn muốn quay trở về để hiếu thuận với người nhà ban đầu.

Cặp vợ chồng trung niên mà Tô gia giúp tìm kiếm, bởi vì nguyên nhân cơ thể mà vẫn luôn không có con, đến nay họ đã lớn tuổi rồi cũng sẽ không có con cái gì. Ngoài ra sau khi điều tra thấy tính cách rất tốt, có Tô gia giúp đỡ trông coi cũng không lo lắng về việc hai đứa trẻ sẽ chịu thiệt.

Hơn nữa hoàn cảnh gia đình của hai vợ chồng rất đơn giản, không có họ hàng lộn xộn gì, nhà ở của họ cũng là cổng riêng sân riêng. Đối với hai đứa trẻ vừa mới trải qua đoạn tuyệt quan hệ mà nói, đó là một nơi tương đối yên tĩnh lại tương đối thoải mái.

Để cho chúng quen dần, Dương Quốc Hữu còn cố tình ở lại đó thêm hai ngày nữa. Bởi vì hai vợ chồng tính tình rất ôn hòa, hai đứa nhỏ cũng thích ứng rất tốt, ít nhất bé trai tựa hồ rất thích nơi đó. Còn cô bé lớn hơn, biết nhiều thứ hơn, muốn hoàn toàn bước ra khỏi thì phải có thời gian.

Sau khi nghe xong sắp xếp của hai đứa trẻ, Dương Từ cũng cảm thấy rằng kết quả rất tốt, anh cũng nhìn ra ý tốt của Dương Quốc Hữu. Hải thị cách nơi đó rất xa, sau này người thân của đứa trẻ dù có muốn tìm cũng không tìm được.

...

Hai tháng tiếp theo trôi qua nhanh chóng, ngoài việc đến trường hàng ngày, Dương Từ còn trở về nhà và chăm chỉ ôn tập kiến ​​thức cấp ba. Thỉnh thoảng, sẽ đến bên Tạ Nghiễn Thanh nhìn một chút, cho Tạ Nghiễn Thanh một ít trái cây rau củ hiếm có được, còn sẽ học một số công phu quyền cước với ông Tạ.

Vào ngày 2 tháng 4 năm 1976, anh họ của Tạ Nghiễn Thanh đến thăm. Anh ta đến đây để đưa Tạ Nghiễn Thanh đến thủ đô, Tạ Nghiễn Thanh có thể quay lại thủ đô để phẫu thuật rồi. Anh họ và bác cả của Tạ Nghiễn Thanh đã được sửa lại án sai, tình hình của Tạ gia ở thủ đô vẫn không phải rất ổn định.

Khi Dương Từ biết chuyện này, anh vừa mới đi học về, không đợi anh vội vàng chạy đến chuồng bò bên kia, anh đã nghe nói rằng Dương Mãn Thương đang chuyển nhà cho Tạ Nghiễn Thanh bọn họ. Họ được chuyển từ chuồng bò đổ nát đến nhà chú Dương gia bên cạnh, sau này họ cũng không còn bị thôn dân chỉ trỏ nữa, có thể đi lại mọi nơi như hầu hết những người bình thường.

Nhà của chú Dương gia bên cạnh là một gian nhà ngói cấp bốn có sân. Cả nhà chuyển lên công xã, căn nhà vẫn luôn bỏ trống ở đây. Anh họ Tạ Nghiễn Thanh đến và trực tiếp mua căn nhà, đơn giản sửa sang lại nó đã mất năm ngày, thêm một loạt đồ nội thất mới và những thứ khác.

Anh họ Tạ Nghiễn Thanh không phải một mình đến đây, anh ta còn dẫn theo một nữ bác sĩ đông y, người này đặc biệt đến đây để chăm sóc hai ông cháu họ. Sau khi Tạ Nghiễn Thanh làm phẫu thuật xong phải ở đây để hồi phục, nếu không có gì bất ngờ, khi Tạ Nghiễn Thanh trở lại bà nội của anh ta cũng sẽ đến. Họ đều là những người già đã từng trải qua sóng to gió lớn, có lẽ họ rất thích một cái thôn yên tĩnh và hẻo lánh như vậy.

Dương Từ tiễn Tạ Nghiễn Thanh lên xe lửa, anh không thích cảm giác chia tay này lắm. Đặc biệt là nhìn thấy Tạ Nghiễn Thanh dán vào cửa sổ xe, cũng giống như anh không nỡ, cậu còn mím môi lại, trong lòng Dương Từ khó chịu như bị dao cắt. Dù biết rằng Tạ Nghiễn Thanh sẽ sớm trở lại và cuộc chia ly ngắn ngủi như vậy chẳng là gì, nhưng Dương Từ vẫn cảm thấy khá khó chịu.

Vì tiễn Tạ Nghiễn Thanh đi có chút kích động, nên sau đó Dương Từ càng học hành chăm chỉ hơn. Sau khi ôn tập kiến ​​thức cấp ba xong, anh đã vượt qua kỳ thi cấp ba. Cùng với số tích phân tích lũy khổng lồ trước đó, Dương Từ đã mua rất nhiều sách tài liệu từ Taobao.

Dương Từ trước khi xuyên không, chuyên ngành đại học là khoa học và công nghệ máy tính. Vốn dĩ anh vẫn muốn chọn chuyên ngành này nên đã mua rất nhiều sách tài liệu liên quan.

Nhưng hiện tại anh phát hiện gia cảnh của Tạ Nghiễn Thanh có chút cao, hơn nữa về mặt quân sự chính trị vẫn là một trong những đại thế gia số một số hai. Anh muốn bắt cóc đối phương về làm vợ so với trước đây anh tưởng tượng còn khó khăn hơn rất nhiều.

Trừ khi anh có đóng góp đáng kể cho đất nước, chẳng hạn như trở thành một nhà khoa học có năng lực trong tương lai, hoặc có những cống hiến xuất sắc, nếu không thì anh thậm chí còn không đủ tư cách để vào Tạ gia.

Những khía cạnh nào có thể làm ra những cống hiến đáng kể đây, đi học viện quân sự để chế tạo vũ khí quân sự? Hay là đến trường kỹ thuật để nghiên cứu công nghệ hàng không vũ trụ?

Dương Từ không biết nhiều về những khía cạnh này, điều anh quen thuộc nhất là kiến ​​​​thức về máy tính, trước đây anh đã chế tạo một số robot thông minh nhỏ, cùng với các nhóm sở thích anh đã tham gia các cuộc thi khác nhau.

Để anh tiếp tục con đường cũ chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn việc chọn lại chuyên ngành. Nhưng anh có một không gian học bá đặt ở đây, lại cảm thấy không tận dụng tốt nó, anh rất có lỗi với hai chữ học bá này.

Vì vậy Dương Từ không thể kìm lòng được, khi đến chợ Cá mặn (xianyu) ở Taobao, anh đã một hơi mua một đống sách của học viện công nghiệp từ một người bán hàng quen thuộc của trường đại học. Dương Từ đã mua rất nhiều sách tài liệu từ anh ấy, đối phương thấy Dương Từ có hứng thú với sách của học viện công nghiệp, còn cho rằng Dương Từ là sinh viên cùng chuyên ngành.

Dương Từ chưa bao giờ cảm thấy đặc biệt vất vả khi đọc sách cấp ba và sách chuyên môn của mình. Nhưng khi anh đọc những cuốn sách chuyên ngành khác, anh không khỏi cảm thấy ăn không tiêu. Sau đó, anh thấy rằng anh ấy không thể tự học một cách mù quáng như vậy được, cần phải tìm một giáo viên chuyên nghiệp để hướng dẫn anh.

Ngay khi Dương Từ đang lo lắng cho việc học của mình, vụ án trước đó ở thôn ma túy cuối cùng cũng kết thúc. Dương Từ cùng với Dương Quốc Hữu được đăng lên báo, người đầu tiên biết chuyện này là giáo viên chủ nhiệm của Dương Từ. Giáo viên chủ nhiệm của Dương Từ thích đọc báo khi ông ấy không có việc gì làm, ông ấy đã sững sờ khi nhìn thấy tên của Dương Từ, ông ấy không dám tin cho đến khi nhìn thấy tên của Dương Quốc Hữu lúc này ông mới dám tin đó là thật, hóa ra lúc trước Dương Từ không đến trường thật sự là đang đi làm nhiệm vụ.

Khi giáo viên chủ nhiệm tìm Dương Từ nói chuyện, các phóng viên của huyện thành đã biết tin trước đó đã mang theo máy ảnh của họ tìm đến công xã. Phóng viên này lần đầu đến công xã, không biết đường đi đến trường cấp hai của công xã nên đã hỏi một đồng chí nữ.

Người đồng chí nữ trẻ tuổi bị đối phương hỏi thăm là nữ đồng nghiệp của Dương Đại Hồng trong hợp tác xã cung ứng - tiêu dùng, là cái người bán hàng không thích cười trước kia. Ngoài những ngày thường đi làm ra đối phương không quan tâm đến những việc khác xảy ra trong công xã, cũng không biết gần đây trong công xã đã xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc này, một phóng viên phấn khích kéo cô lại và hỏi về ngôi trường mà anh hùng nhỏ của công xã là Dương Từ đang theo học, cô gái bán hàng không khỏi ngẩn ra. Cô hoàn toàn không hiểu anh hùng nhỏ mà mấy người họ nói đến có phải là cùng một người với tên côn đồ trong ấn tượng của cô hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro