Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 68

Nhưng không đợi Dương Từ ngủ say nữa, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo đó liền nghe thấy tiếng có người bước vào. Người bước vào rất nhiều, trong đó có cả phụ huynh của một nam sinh đến dự thi. Gần một nửa người nhà của đối phương đến, có thể thấy cậu bé này ở nhà được coi trọng như thế nào. Dù sao thì bây giờ đi đâu cũng phải chứng minh, bọn họ đều là đồng hành cùng kỳ thi ăn ở đều là tiền, nếu bọn họ không coi trọng cậu bé, sẽ không có nhiều người đến như vậy.

Vốn là Dương gia cũng muốn tiễn Dương Từ đi thi, nhưng Dương Từ cảm thấy đây chỉ là một kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông thôi, không cần gia đình anh bôn ba cùng anh. Bởi vì Dương Từ trước khi xuyên không, không chỉ có kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông một mình anh đi thi, mà kỳ thi tuyển sinh đại học cũng vẫn là một mình anh đi. Muốn nói trong lòng có hay không ghen tị với người khác, thật ra lúc đầu nhất định sẽ có chút ghen tị, nhưng thời gian trôi qua sẽ không cảm thấy nữa. Ngay cả khi các bạn cùng lớp sau này chế giễu anh, nói đến hoàn cảnh gia đình của Dương Từ anh cũng không để ý tới.

Cậu bé bị một nhóm phụ huynh vây quanh, không phải là hỏi cậu bé ngày mai có tự tin hay không, thì chính là hỏi cậu tối nay ăn có ngon không? Bà nội của cậu bé vẫn đứng bên cạnh, vừa rót nước vừa đưa khăn qua. Mấu chốt là cậu bé không cảm thấy có vấn đề gì, yên tâm để người nhà chăm sóc, xem đến mức khiến một cậu bé bị ép vào trong góc tường khác cảm thấy không nói nên lời.

Dương Từ thấy trong lúc nhất thời bọn họ sẽ chưa rời đi đâu, thậm chí một nửa chỗ ngủ của anh cũng bị người ta chiếm mất, vì vậy anh định đứng dậy ra ngoài đi dạo một vòng. Kết quả ngay khi anh vừa ngồi dậy, bên ngoài đã vang lên giọng nói của giáo viên chủ nhiệm bọn họ: "Đã chín giờ tối rồi, đừng ồn ào nữa, ngày mai còn đi thi nữa, mau yên tĩnh nghỉ ngơi cho ta đi!"

"Đừng có phấn khích nữa, mau nghỉ ngơi đàng hoàng cho ta. Nếu ngày mai váo trong phòng thi, có người bất cẩn ngủ quên, cho dù các ngươi sắp tốt nghiệp rồi, ta cũng sẽ nói với cha mẹ các ngươi về chuyện này."

Giáo viên chủ nhiệm vừa gõ cửa vừa hét lên, nhưng sau đó phát hiện ra rằng vẫn còn phụ huynh chưa rời đi, vì vậy ông không khỏi cao giọng tiếp tục nói: "Còn có phụ huynh đi cùng dự thi với thí sinh, cũng xin mời các phụ huynh lập tức rời khỏi phòng của thí sinh, đừng chậm trễ các thí sinh nghỉ ngơi, nếu không các ngươi sẽ tự gánh lấy hậu quả! "

...

Sau khi cậu bé được mọi người bao quanh nghe thấy vậy, anh ta mới đuổi cả nhà ra ngoài. Đợi cho đến khi phụ huynh của đối phương rời đi rồi, Dương Từ lúc này mới lần nữa nhắm mắt lại. Vốn dĩ một cậu bé khác nhìn thấy cảnh này cũng muốn đến phàn nàn với Dương Từ, nhưng thấy Dương Từ lại nhắm mắt, anh ấy thấy cảnh này chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Vì vậy mãi cho đến ngày hôm sau, ngược lại không có xảy ra chuyện gì bất ngờ nữa. Giống như hầu hết các học sinh khác, Dương Từ chỉ đơn giản ăn bữa sáng liền đi đến phòng thi. Hôm qua trước khi vào nhà tiếp khách, giáo viên đã dẫn bọn họ đi xem phòng thi trước cho nên ai cũng biết vị trí phòng thi của mình.

Số thứ tự dự thi của Dương Từ là số 1, cho nên anh đã ngồi ngay dưới mí mắt của giám thị. Bởi vì trước đó Dương Từ đã giành được hạng nhất toàn huyện, một giáo viên trung học cơ sở trong huyện đã tố cáo anh trộm đề thi gian lận, phòng giáo dục đã yêu cầu phải đặc biệt chú ý đến học sinh này. Cho nên trước khi thi hai giám thị đều kiềm không được liếc nhìn Dương Từ một cái.

Sau đó khiến giáo viên kinh ngạc chính là, không ngờ hạng nhất huyện lại rất đẹp trai, không chỉ ngoại hình rất nổi bật trong đám học sinh mà chiều cao vượt trội của anh cũng đặc biệt thu hút người ta chú ý. Một trong hai giáo viên nhìn chằm chằm vào Dương Từ một lúc, luôn cảm thấy rằng một học sinh như vậy không phải là vật trong ao, cho ông ấy một loại cảm giác rằng sau này anh nhất định sẽ lên như diều gặp gió.

Về ánh mắt quan tâm đặc biệt của giáo viên, Dương Từ hoàn toàn không để tâm. Ở đời trước, ngoại hình của anh rất nổi bật, đi trên đường đều sẽ bị hỏi phương thức liên lạc nên đã sớm quen với sự chú ý của người khác. Đợi đến sau khi bài thi được phát ra, Dương Từ càng không có thời gian để ý đến giám thị.

Bài thi đầu tiên là ngữ văn, Dương Từ có thói quen đọc các câu hỏi làm văn trước khi làm bài. Sau khi xác định chủ đề làm văn, anh sẽ viết một vài từ khóa trên giấy nháp của mình, sau đó bắt đầu làm nhanh các câu hỏi từ phía trên xuống.

Cách làm bài này của Dương Từ không phải thích hợp với đại đa số học sinh. Thậm chí, nó sẽ khiến một số học sinh đang chịu áp lực tâm lý lớn, không chuyên về viết văn, sau khi đọc câu hỏi làm văn xong sẽ không có cách nào an tâm làm bài, làm cho khi làm các câu hỏi phía trên sẽ càng căng thẳng hơn.

Nhưng Dương Từ không sợ làm bài văn, mà anh còn rất thích viết văn, cho nên anh nhìn đề làm văn cũng sẽ không có ảnh hưởng gì lớn. Ngữ văn rất khó để đạt điểm tối đa, ngay cả khi có hai điểm làm bài thi*, để đạt điểm tối đa hoặc điểm cao cũng không dễ dàng.

(hai điểm làm bài thi: điểm này là sao khi thí sinh thi xong rồi, dựa vào số câu trả lời hoặc là độ chính xác của câu trả lời để cho điểm thêm, thường là được cho từ 0-5 điểm, giống như để kéo điểm lên bên nước mình ấy)

Dương Từ vì để đạt điểm cao, bài văn của anh phải được viết tốt để giáo viên vừa nhìn liền có thể nhớ ngay. Hơn nữa còn nguyện ý cho anh điểm cao, để anh chỉ dựa vào bài làm văn mà có thể kéo dài khoảng cách với hầu hết mọi người.

Dương Từ hiện tại tích cực nỗ lực như vậy chỉ là để giành được hạng nhất huyện lần nữa, như vậy anh không chỉ có thể đến huyện thành để đi học cấp ba, mà còn có thể mua một căn nhà ở huyện thành. Ngôi nhà này có thể được đặt dưới tên của Lưu Tiêm Mai trước, dù sao thì sau này Dương Từ sẽ phụng dưỡng cho Lưu Tiêm Mai, cho dù ngôi nhà có đưa cho Lưu Tiêm Mai, anh cũng không để ý.

Trong khi Dương Từ đang múa bút thành văn, hai giám thị liếc nhìn nhau, nhịn không được nhìn vào bài thi của Dương Từ. Sau đó liền phát hiện Dương Từ trả lời các câu hỏi rất nhanh, đồng thời còn viết những nét chữ rất đẹp. Thành thật mà nói, họ đã ở trong ngành này nhiều năm như vậy, chữ viết của họ có lẽ còn không đẹp bằng Dương Từ nữa.

Vì kỳ thi tuyển sinh đại học vì để thi vào được một trường đại học tốt, Dương Từ không chỉ luyện tập viết bút máy trong một thời gian dài mà còn luôn sử dụng loại bút máy tốt nhất. Ở trong mắt người ngoài, anh chỉ là cố gắng có một năm, trên thực tế anh ở trong không gian học tập trải qua gấp mười lần thời gian, chỉ có chính anh mới có thể hiểu được khổ cực trong đó.

Bất quá, trải qua nhiều thời gian như vậy, học tập của anh rõ ràng có khác biệt, ít nhất thành tích so với đời trước tốt hơn, đồng thời anh cũng đã ôn tập kiến ​​thức cấp ba xong rồi, tất cả đều đang đợi kỳ thi tuyển sinh đại học khôi phục liền có thể toàn lực xuất kích rồi.

Buổi sáng sau khi làm xong bài thi ngữ văn, Dương Từ là một trong những người đầu tiên ra ngoài. Sau đó anh theo nhóm đầu tiên ra khỏi cổng trường, liền nhìn thấy Dương Gia Hữu đang ngồi ở cổng trường. Bây giờ là cuối tháng sáu đầu tháng bảy, đúng lúc thời tiết tương đối nóng, Dương Gia Hữu cũng không biết ngồi ở chỗ này bao lâu rồi, áo ngắn tay trên người đã thấm đẫm mồ hôi, khuôn mặt không tính là trắng cũng bị chiếu đến đỏ một mảng.

Thấy vậy, Dương Từ vội vàng chạy về phía anh ấy, Dương Gia Hữu như thể cảm nhận được điều gì đó đã ngẩng đầu lên, nhìn thấy em trai mình đang chạy về phía anh ấy. Dương Gia Hữu vừa đứng dậy vừa nói với Dương Từ: "Đừng gấp gáp, đừng gấp gáp, anh ba ngươi lại không có chạy đi đâu."

Dương Từ nghe thấy vậy liền bật cười: "Hahaha, anh ba, sao anh lại ở đây? Không phải là em đã nói với mọi người rồi sao, em không cần có người đi thi cùng đâu."

Bản thân Dương Gia Hữu không sợ phơi nắng, nhưng anh ấy không muốn để em trai mình bị phơi nắng. Vì vậy anh ấy kéo Dương Từ sang một bên, vừa đi vừa trả lời Dương Từ: "Anh hai bọn họ lo lắng, không phải vì lo lắng cho thành tích của em, mà là họ lo lắng có kẻ xấu nào đó gây sự nên mới để anh đến đây. Vốn là anh hai sẽ đến, nhưng tiếc là anh ấy tạm thời có việc phải làm."

Dương Từ: "Ai da, em lại không phải là con nít, làm gì cần mọi người đến nhìn chứ? Với cả cho dù là có kẻ xấu đi, em thông minh như vậy, có thể đánh nhau, gặp được em là hắn xui xẻo mới đúng ấy."

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Dương Từ vẫn có chút cảm động. Đặc biệt là nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt anh, dù muốn anh cũng không thể kìm nén được. Thấy vậy, Dương Gia Hữu xoa đầu Dương Từ và kéo Dương Từ đi tìm một nhà hàng quốc doanh, hai anh em định ăn một bữa thật ngon.

Buổi trưa Dương Từ không có trở về nghỉ ngơi, bởi vì trước đó người nhà của nam sinh kia lại ồn ào chiếm lấy giường của anh rồi. Thấy vậy Dương Gia Hữu cũng không nói gì, anh ấy kéo Dương Từ mở một căn phòng trong nhà tiếp khách bên cạnh, sau đó anh ấy liền ở bên cạnh trông chừng cho Dương Từ để Dương Từ được nghỉ ngơi thật tốt.

Không phải Dương Gia Hữu sợ người ta đông người, mà là vào thời điểm như thế này cãi nhau cũng vô ích, chỉ khiến cho Dương Từ và các học sinh khác không hòa hợp với nhau, hơn nữa còn làm chậm trễ giờ nghỉ trưa của Dương Từ. Thậm chí một vài người năng lực tiếp nhận kém một chút nói không chừng còn sẽ vì chuyện này ảnh hưởng đến bài thi buổi chiều.

Mặc dù kỳ thi tuyển sinh cấp ba không quan trọng bằng kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng đây cũng được coi là thời khắc quan trọng nhất trong đời đối với những học sinh dự định thi vào cấp ba này, Dương Gia Hữu không muốn vì một vấn đề nhỏ mà trì hoãn lần thi tuyển sinh này của Dương Từ và các học sinh khác.

Vì có anh ba gọi anh dậy, nên Dương Từ không lo sẽ ngủ quên, một hơi ngủ tới sát giờ thi, sau đó được anh ba đạp xe đưa đến phòng thi. Cũng không biết có phải là bởi vì anh ba ở đây hay không, kỳ thi sau đó cũng không có phát sinh chuyện gì, nữ nhân Lưu Tiêm Diễm đó cũng không có xuất hiện, tựa hồ trước đó thật sự là tình cờ gặp được Dương Từ vậy.

Tuy nhiên, điều mà Dương Từ không biết là vào đêm thi đầu tiên của mình, Lưu Tiêm Diễm lại đến tìm anh. Đáng tiếc Dương Từ chuyển đến sống với Dương Gia Hữu rồi, bà ta không những không tìm thấy Dương Từ trở về mà còn bị Dương Quốc Hữu bắt gặp được. Lưu Tiêm Diễm có lẽ không ngờ rằng Dương Quốc Hữu sẽ đến huyện thành vào ban đêm, cho nên khi nhìn thấy Dương Quốc Hữu giống như nhìn thấy ma vậy.

Dương Quốc Hữu: "Dì út, lâu rồi không gặp."

Lưu Tiêm Diễm giật giật khóe miệng và cười khan: "Đúng... vậy, đúng vậy, đúng là đã lâu không gặp rồi."

Dương Quốc Hữu nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó liền làm một thủ thế xin mời, cũng mặc kệ Lưu Tiêm Diễm có đi theo anh ta hay không, anh ta dẫn đầu và đi về phía lối vào con hẻm phía trước. Một chiếc xe jeep quân sự không biết dừng lại ở đó khi nào, có vẻ như nó đã đợi bà ấy ở đây rất lâu rồi.

Lưu Tiêm Diễm thấy thế, muốn xoay người bỏ chạy, nhưng mới đi được hai bước, liền dừng lại. Bà ta biết rằng mình căn bản là không thể trốn thoát được, bây giờ chạy sẽ chỉ chọc giận đến Dương Quốc Hữu. Thay vì bị Dương Quốc Hữu cưỡng chế mang đi, tốt hơn là để lại một chút mặt mũi chủ động rời đi với anh ta.

Dương Quốc Hữu gần đây đã nhận được lệnh điều động từ cấp trên, thời gian của anh ta ở quê nhà không còn nhiều nữa, anh ta hy vọng sẽ giải quyết được rắc rối lớn của Trương Khâu Truyền này trước khi rời khỏi đây.

Năm đó Lưu Tiêm Mai vì lo lắng cho Dương Quốc Hữu, mới cố gắng hết sức đem Dương Quốc Hữu trở lại. Vốn là dựa theo công lao thành tích của Dương Quốc Hữu, bây giờ anh ta có thể trở thành đội trưởng của một đội rồi. Kết quả không nghĩ tới là anh ta từ bỏ tương lai của mình mà chạy về, sau đó quanh quẩn một hồi còn là vì quá xuất sắc, cuối cùng lại bị lãnh đạo ban đầu xách về thôi.

Cũng may hai năm nay tình hình quốc tế khá tốt, tình hình thủ đô bên kia cũng ngày càng ổn định rồi. Dương Quốc Hữu quay trở lại cũng không cần phải cứ đi chiến đấu nữa, nếu không với tính khí của Lưu Tiêm Mai chắc chắn sẽ không để anh ta đi. Hơn nữa bây giờ anh ta không chỉ có một mẹ già phải lo lắng mà còn mang theo Điền Kiều Kiều vào quân đội, sau này cho dù anh ta làm việc gì nhất định đều phải cẩn thận càng thêm cẩn thận.

Chỉ cần Dương Quốc Hữu giải quyết được cái tên phiền phức Trương Khâu Truyền này, thì cho dù sau này Dương Từ có đến huyện thành đi học, người Dương gia cũng không phải cả ngày lo lắng, dù sao thì cũng không có chuyện đề phòng kẻ trộm ngàn ngày như vậy. Đúng lúc trong vài ngày diễn ra kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông của Dương Từ, Lưu Tiêm Diễm đã năm lần bảy lượt đưa khẩu súng lên bắn vào, Dương Quốc Hữu định lợi dụng bà ta trước để xem hai vợ chồng bọn họ đang âm mưu cái gì.

...

Sau khi Dương Từ bọn họ kết thúc kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, cũng chính là lễ tốt nghiệp trung học cơ sở. Vào ngày họ tổ chức lễ tốt nghiệp, Điền Kiều Kiều đang mang thai cuối cùng cũng sắp sinh rồi, cả Dương gia đều người ngã ngựa đổ vì Điền Kiều Kiều, đến cả lễ tốt nghiệp của Dương Từ cũng không ai quan tâm đến. Cũng may tốt nghiệp cấp 2 cũng không phải chuyện lớn gì, sau khi tham gia lễ tốt nghiệp xong, Dương Từ liền chạy ton ton lên huyện thành để xem đứa bé do chị dâu hai sinh ra.

Vốn là Điền Kiều Kiều nên ở quê nhà sinh con, nhưng Điền gia bên kia không tin tưởng vào phòng khám của công xã, vì vậy vài ngày khi cô ấy sắp sinh đã được đưa đến huyện thành. Lưu Tiêm Mai cảm thấy ngại khi đi theo Điền Kiều Kiều nên đã để người làm chồng là Dương Quốc Hữu đi theo.

Điền Kiều Kiều sinh một cô con gái, cô bé rất béo mũm mĩm, nhưng làm người mẹ Điền Kiều Kiều này phải kiệt sức. May mà sức khỏe của Điền Kiều Kiều luôn tốt, dù đứa trẻ có béo nhưng cô ấy vẫn nghiến răng sinh ra nó. Lại nói cô bé này khi đang mang thai rất ầm ĩ, nhưng sau khi sinh ra cũng không có bao nhiêu phiền toái.

Cô bé đã có tên gọi là Dương Phù Muội, tên gọi ở nhà là Muội Muội. Hầu hết mọi người trong thời đại này đều là trọng nam khinh nữ, rất nhiều người trong huyện thành cũng chưa thoát ra khỏi tập quán này. Điền Kiều Kiều đặt tên cho con bé là Phù Muội (芙妹: Fú mèi), đồng thời cũng cùng âm với Phúc Muội* (福妹: Fú mèi), để thể hiện tình yêu của cô ấy dành cho con gái mình. Còn tên gọi ở nhà Muội Muội là bởi vì phương ngữ của bên ngoại cô ấy, Muội Muội trong phương ngữ có nghĩa là bé con cục cưng.

(*Phúc Muội: bé gái may mắn hạnh phúc)

Về vấn đề đặt tên cho con, ông bố Dương Quốc Hữu giữ im lặng không nói một lời. Bởi vì đứa trẻ là do Điền Kiều Kiều mang thai cũng là do cô ấy sinh ra, anh ta cảm thấy Điền Kiều Kiều có quyền lớn hơn anh ta. Hơn nữa theo lời mẹ nói, anh ta là một tên võ phu, đặt tên tuyệt đối không bằng Điền Kiều Kiều, cho nên lúc đặt tên anh ta cũng không có bày tỏ ý kiến.

Nhưng điều này không có nghĩa là anh ta không thích con gái mình, tính cách của Dương Quốc Hữu luôn như vậy, bề ngoài trông có vẻ bất động như núi, nhưng thực ra trái tim anh ta rất ấm áp. Bất kể là Điền Kiều Kiều sinh con trai hay con gái, chỉ cần đó là con của họ, anh ta đều sẽ đối xử bình đẳng.

Dương Quốc Hữu sẽ không vì đứa trẻ là con trai liền cảm thấy con trai đương nhiên là nên kế thừa gia nghiệp. Tương tự, anh ta cũng sẽ không bởi vì thấy là con gái liền nghĩ rằng con gái nên là công chúa nhỏ, sau này lớn lên chỉ cần tìm được một người đàn ông tốt gả đi là được.

Dương Quốc Hữu nghĩ khác với những người khác, anh ta cho rằng con trai hay con gái đều có thể kế thừa gia nghiệp, bọn nhỏ đều nên được coi như những người thừa kế để bồi dưỡng. Cho dù sau này anh ta và Điền Kiều Kiều có thêm một đứa con trai nữa, anh ta vẫn sẽ đối xử bình đẳng với chúng, tận lực bồi dưỡng chúng thành nhân tài.

Chứ không phải ngay từ khi con chào đời, liền lấy lý do con là con gái phải nuông chiều con bé trực tiếp tước bỏ quyền thừa kế sau này của con bé, thậm chí còn nói khoác mà không biết ngượng là do đau lòng cho con bé.

Điền Kiều Kiều còn chưa biết tâm tư của Dương Quốc Hữu, thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh ta nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé của con gái, cô ấy không nhịn được cười trêu chọc: "Anh không thích con bé sao? Còn không thấy anh ôm con bé đâu."

Dương Quốc Hữu nghe thấy vậy, yết hầu của anh ta khẽ di chuyển, sự bối rối hiện lên trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta. Thật lâu sau, anh ta mới đưa tay ra, cuối cùng nhìn thấy cái bàn tay lớn của mình, rồi so sánh với thân hình nhỏ bé của con gái mình, cuối cùng Dương Quốc Hữu không dám tùy tiện ôm đứa bé.

Thấy vậy, Dương Từ tỏ vẻ nóng lòng muốn thử, anh cảm thấy mình là một người cẩn thận, đời trước cũng từng ẵm con của bạn học nên về phương diện này anh có kinh nghiệm hơn anh hai mình. Nhưng không đợi móng vuốt của anh chạm vào đứa trẻ, Lưu Tiêm Mai bên cạnh đã kéo ra.

"Con tay chân vụng về, lỡ làm đau đứa nhỏ thì sao? Nhanh lên, con với anh hai con mau tránh ra, ở đây chỉ tổ làm cản đường thôi."

Vào ngày thứ năm sau khi Điền Kiều Kiều sinh, Điền Kiều Kiều không thích sống trong bệnh viện không thoải mái, được cả nhà mang về nhà. Khi mọi người vây quanh Điền Kiều Kiều, Dương Quốc Hữu và Dương Từ không vây quanh chung với họ, họ đã lẻn đến nhà Trương Khâu Truyền vào đêm hôm đó.

Sau khi Dương Quốc Hữu mang Lưu Tiêm Diễm đi vào ngày hôm đó, anh ta đã từ trong miệng Lưu Tiêm Diễm hỏi ra rất nhiều chuyện. Khi đón Tết vợ chồng họ đã để mắt đến Dương Từ, giống như họ đã nói trước đó, thực sự là do Dương Từ được người khác thích vì hành động hành hiệp trượng nghĩa của mình.

Điều kiện của cô gái thích Dương Từ cũng không tệ, điều kiện này không chỉ là gia cảnh mà còn là ngoại hình của cô ấy, chính là cô ấy hơn Dương Từ gần chục tuổi. Đối phương sở dĩ chưa từng kết hôn là bởi vì cô ấy có ánh mắt cao, lại là con út trong nhà, nhóm anh chị em phía trên đã nuông chiều quen, là một bảo bối của mẹ giống như Dương Từ vậy.

Hai vợ chồng Lưu Tiêm Diễm đã lấy được chỗ tốt của người ta, nên muốn mai mối cho cuộc hôn nhân này. Cho nên họ cố ý quay trở lại vào mùng hai tết, còn hợp tác với mợ hai của Lưu gia để cố gắng khiến Lưu Tiêm Mai đồng ý cọc hôn nhân này.

Không ngờ sau khi Trương Khâu Truyền gặp Dương Từ, hắn ta không những thay đổi ý định không giúp mai mối mà sau đó còn rất quan tâm đến chuyện của Dương Từ, bắt đầu vòng vo hỏi Lưu Tiêm Diễm về tình hình của Dương Từ. Lưu Tiêm Diễm và Trương Khâu Truyền đã làm vợ chồng với nhau hơn hai mươi năm, Trương Khâu Truyền là người như thế nào bà ta biết rõ hơn ai hết.

Khi mới biết hắn ta đang thương nhớ Dương Từ, Lưu Tiêm Diễm còn nhiều lần khóc và làm ầm ĩ ở nhà, nhưng lần nào bà ta cũng bị Trương Khâu Truyền dùng bạo lực trấn áp. Có lúc bà ta bị đối phương đánh rất ác, bà ta đã rất muốn tiết lộ những chuyện xấu mà hắn ta đã làm ra ngoài, nhưng lần nào bà ta cũng không thể nhẫn tâm.

Khi còn trẻ, bà ta thật sự rất thích hắn, cảm thấy hắn ta là người đưa bà ta rời khỏi thôn nhỏ, cho bà một cuộc sống có vẻ hạnh phúc, khiến bà ta mỗi lần về nhà mẹ đẻ đều cảm thấy hư vinh vô cùng.

Tuy nhiên loại hư vinh và thích thú này dưới sự tích lũy của bạo lực gia đình đã bất tri bất giác biến mất rồi. Đặc biệt là lần này, Trương Khâu Truyền lại mặt dày vô lại kêu bà ta lừa Dương Từ về nhà, điều này khiến Lưu Tiêm Diễm vô cùng nhục nhã.

Về phần... tại sao sau này bà ta lại đồng ý rồi. Điều bà ta không nói với Dương Quốc Hữu là trong lòng bà ta thực sự ghen tị với Dương Từ, đúng vậy, bà ta một người phụ nữ lại đi ghen tị với một người đàn ông, bà ta thậm chí còn muốn dạy cho Dương Từ một bài học. Đáng tiếc mọi chuyện không thành, bà ta bị Dương Quốc Hựu bắt đi trước.

Lưu Tiêm Diễm không nói với Dương Quốc Hữu tất cả mọi chuyện, nhưng Dương Quốc Hữu thông qua điều tra của những người khác, lại thêm việc Trương Khâu Truyền có liên quan đến một vụ án trước đó, đó là vụ án một chàng trai xinh đẹp bị cưỡng hiếp và giết hại trong huyện thành, việc mà Dương Quốc Hữu biết còn nhiều hơn Lưu Tiêm Diễm.

Dương Quốc Hữu hiện tại đột nhiên tìm tới cửa, bởi vì anh ta đã nắm được một ít chứng cứ, nhưng mà chứng cứ trực tiếp vẫn là ở nhà đối phương. Anh ta vừa rồi có để người thả Lưu Tiêm Diễm đi, đoán chừng hiện tại Trương gia bên kia đang lúc hỗn loạn, bọn họ vừa vặn đi qua thêm chút hỗn loạn nữa.

Lần này anh ta mang theo Dương Từ là vì đầu tiên Dương Từ là mục tiêu của Trương Khâu Truyền, mang theo Dương từ nói không chừng là có tác dụng; Thứ hai là anh ta cũng muốn rèn luyện Dương Từ một chút, hy vọng sau khi anh ta rời khỏi nơi đây, Dương Từ có thể nhanh chóng trưởng thành có thể tự lập, như vậy anh ta ở trong quân đội cũng có thể cảm thấy an tâm hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro