Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 96

Ngay khi Tạ Nghiễn Thanh đang đọc sách trong phòng đọc sách, điện thoại ở tầng dưới nhà đột nhiên vang lên. Bởi vì Tạ Nghiễn Thanh đang ở trong phòng đọc sách trên tầng hai, nên nghe thấy tiếng chuông reo người nhận điện thoại là mẹ cậu.

Mẹ Tạ khi nghe điện thoại còn cảm thấy rất kỳ lạ, số điện thoại hiện tại của nhà bọn họ là vừa mới đổi khi trở về, chỉ là vì tránh cho người trước đây đến quấy nhiễu nơi này, cho nên rất ít người biết số điện thoại của bọn họ.

Ngày thường, khi điện thoại ở nhà đổ chuông cũng là lúc mấy người đàn ông Tạ gia trở về vào buổi tối, người gọi đến cũng đều là tìm bọn họ. Ngay khi mẹ Tạ cảm thấy rất kỳ lạ, bà ta nghe thấy giọng nói của một chàng trai trẻ.

"Xin chào, cho hỏi đây có phải là số của thầy Tạ không?"

Mẹ Tạ nghe được lời này ánh mắt hơi hơi lóe lên, liền đoán được là ai gọi điện thoại tới. Nghe nói rằng khi Tạ Nghiễn Thanh và ông cụ bị điều xuống nông thôn, họ đã từng nhận hai học sinh ở nông thôn. Hai học sinh này là một cặp chị em, chị gái tên là Dương Mộng Liên, em trai tên là Dương Từ. Người nhà của hai chị em này cũng chăm sóc tốt cho Tạ Nghiễn Thanh và ông cụ.

Sau đó, sau khi Tạ Nghiễn Thanh bọn họ trở lại, ông cụ đã nói với gia đình về chuyện này. Trong dịp Tết năm ngoái, Tạ Nghiễn Thanh còn từ xa chạy qua đó một chuyến, chỉ vì để đi thăm người nhà đó.

Mẹ Tạ nghĩ rằng dù sao thì đối phương cũng là ân nhân, vì vậy bà nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Xin chào, ngươi là tiểu Dương, phải không? Ta là mẹ của Tạ Nghiễn Thanh."

Dương Từ nghe vậy có chút kinh ngạc, ngay lập tức khách khí chào hỏi đối phương. Hai người trò chuyện một vài câu qua đường dây điện thoại, sau đó mẹ Tạ mới lên lầu và gọi Tạ Nghiễn Thanh xuống.

Tạ Nghiễn Thanh vốn đang có tâm trạng không tốt, nhưng khi nghe thấy là Dương Từ gọi mình, cậu mới trở nên hăng hái hơn. Thấy vậy, mẹ Tạ lại nhìn cậu một cái, cũng không biết có phải là bà ta suy nghĩ nhiều hay không, bà ta cảm thấy con trai mình hình như có quan hệ rất tốt với đối phương.

Bởi vì Tạ Nghiễn Thanh từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, hầu như không cần bà ta hao tâm tổn sức gì, cho nên bà ta không thân thiết với Tạ Nghiễn Thanh. Lại thêm sau đó Tạ gia lại gặp phải những chuyện kia, những người đàn ông Tạ gia vì để bảo vệ nữ quyến trong nhà mình, liền chia xa một đoạn thời gian dài như vậy.

Đợi đến khi cả gia đình được đoàn tụ, theo thời gian trôi đi và những vất vả của cuộc sống, mọi người ít nhiều đều đã thay đổi. Đặc biệt là những thay đổi của Tạ Nghiễn Thanh đối với một người mẹ như bà ta có thể nói gần như là thay đổi thành con người khác.

Tạ Nghiễn Thanh trước kia mắc bệnh sạch sẽ, kén ăn, tinh tế, xuất chúng và là một thiên chi kiêu tử. Tạ Nghiễn Thanh của ngày hôm nay đã thay đổi rất nhiều, chỉ cần có thể ăn được thì cậu sẽ ăn, mặc dù cậu vẫn yêu thích sự sạch sẽ ngăn nắp, nhưng cậu có thể chịu đựng được ngay cả khi hoàn cảnh không tốt.

Ngoài những thói quen trong cuộc sống này, thay đổi càng nhiều đó chính là cách đối nhân xử thế. Trước đây, Tạ Nghiễn Thanh thích cười, tốt bụng và thích giúp đỡ người khác, giống như một mặt trời nhỏ sẽ tỏa sáng. Bây giờ cậu dường như đã trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều, thậm chí khi đối mặt với người mẹ là bà ta, cậu cũng trở nên im lặng đến lạ thường.

Mẹ Tạ trốn ở cầu thang nhìn xuống, thấy Tạ Nghiễn Thanh nghe điện thoại bất giác mỉm cười, trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác khó tả. Đợi đến khi Tạ Nghiễn Thanh cúp điện thoại, mẹ Tạ mới sắp xếp lại cảm xúc có chút phức tạp của mình, đi xuống lầu như không có chuyện gì xảy ra.

Đúng lúc Tạ Nghiễn Thanh nghe lời căn dặn của Dương Từ và định lên lầu để tìm sách cấp hai cấp ba, mới đi được một nữa đã gặp mẹ Tạ. Thấy cậu mẹ Tạ cười nói: "Yên Thanh à, con gọi xong rồi hả?"

Tạ Nghiễn Thanh nghe vậy gật đầu, lúc này cậu cũng không còn tức giận nữa. Bởi vì cậu biết mẹ Tạ không có ác ý gì, bà chỉ là một người phụ nữ làm mẹ, bà ta chỉ là muốn cậu sau này có cuộc sống tốt hơn. Cho nên bây giờ nhìn thấy mẹ Tạ, thái độ của Tạ Nghiễn Thanh cũng dịu đi rất nhiều.

Thấy vậy, mẹ Tạ lại suy nghĩ rất nhiều, bà ta cảm thấy tâm trạng của Tạ Nghiễn Thanh bây giờ rất tốt bởi vì bạn của cậu đã gọi điện cho cậu, nhất thời trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng. Dù sao thì theo mẹ Tạ thấy thì, bà ta là mẹ ruột của Tạ Nghiễn Thanh, Tạ Nghiễn Thanh nên quan tâm đến bà ta mới đúng.

Nhưng vì trận cãi vã vừa rồi, để không chọc giận Tạ Nghiễn Thanh nữa, mẹ Tạ mặc dù nghĩ như vậy cũng không dám nói ra. Bà ta cười nhìn Tạ Nghiễn Thanh nói: "Xem ra con rất thích nó, đã lâu mẹ không thấy con cười rồi. Sau này con có thể liên lạc nhiều hơn với nó, có chuyện gì cũng không cần giấu ở trong lòng. . ."

Không đợi mẹ Tạ nói xong, Tạ Nghiễn Thanh còn chưa kịp cảm nhận được chút tình mẫu tử hiếm có này, một giọng nữ trong trẻo từ ngoài cửa vang lên. "Mẹ, mẹ, cục cưng của mẹ đã về rồi đây!"

Mẹ Tạ nghe vậy mừng rỡ, lướt qua Tạ Nghiễn Thanh vội vã chạy xuống lầu. Nhìn thấy bà ta một bước nhảy hai bậc thang, Tạ Nghiễn Thanh theo bản năng muốn đưa tay ra đỡ bà, nhưng cuối cùng ngay cả góc áo của mẹ Tạ cũng không chạm tới. Tạ Nghiễn Thanh đứng trên cầu thang rất lâu, mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của em gái mình, cậu mới tiếp tục đi lên lầu.

Em gái của Tạ Nghiễn Thanh, tên là Tạ Điềm Bảo, năm nay hai mươi tuổi, một cô gái cao ráo và đáng yêu. Vì khi còn nhỏ cô ta đã sống ở nước ngoài với bà ngoại hai ba năm rồi, lại thêm cô ta là con út trong gia đình, khi còn nhỏ cô ta còn bị bệnh nặng một lần, cho nên bị người Tạ gia nuôi thành người có tính cách rất nhõng nhẽo (bánh bèo: đây là ý chê không phải khen).

Tạ Nghiễn Thanh thực sự không biết nhiều về cô em gái này. Bởi vì sau khi Tạ Nghiễn Thanh 10 tuổi, cậu vẫn luôn đi theo ông bà nội, em gái cậu lại sống ở nước ngoài hai ba năm, cậu hầu như không tiếp xúc nhiều với cô ta.

Chính vì những lý do khác nhau này mà hai anh em Tạ Nghiễn Thanh và Tạ Điềm Bảo không thân thiết như mấy anh em họ bên nội bên ngoại. Chỉ khi Tạ Điềm Bảo muốn cướp thứ gì đó từ cậu, cô ta mới thân thiết nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng anh trai.

Khi Tạ Nghiễn Thanh đang tìm sách giáo khoa trước đây, Tạ Điềm Bảo vừa kéo mẹ Tạ lên lầu vừa không khỏi nhìn ngó xung quanh. Thấy cô như vậy, mẹ Tạ biết Tạ Điềm Bảo đại khái là đang tìm Tạ Nghiễn Thanh, vì vậy đã cười chỉ vào trán cô ta nói: "Anh con thích đọc sách, có lẽ bây giờ lại đi phòng đọc sách rồi. Bây giờ con đừng có đi qua đó làm phiền nó, đợi tới tối lúc ăn cơm là có thể gặp mặt rồi."

Tạ Điềm Bảo nghe vậy lè lưỡi ra: "Anh trai rộng lượng nhất dịu dàng nhất, con chính là muốn làm phiền anh ấy đọc sách, anh ấy sẽ không tức giận đâu, nếu mà không tin thì con đi thử cho mẹ xem."

Tạ Điềm Bảo nói xong, không đợi mẹ Tạ ngăn lại, một mình chạy nhanh về phía phòng đọc sách. Ngôi nhà cũ của Tạ gia đã bị người ta chiếm mất rồi, ngôi nhà bây giờ đang sống là ngôi nhà cũ của ông cụ. Cho đến khi tất cả những ngôi nhà khác đều được tìm về, tất cả các thành viên Tạ gia đều sẽ sống ở đây.

Tạ Điềm Bảo thoải mái đi đến phòng đọc sách, cũng không gõ cửa mà đã đi thẳng vào trong. Nhưng sau khi đi vào, phát hiện anh trai mình không có trong phòng đọc sách, vì vậy cô ta lại chạy đến phòng ngủ của Tạ Nghiễn Thanh.

Lúc này, Tạ Nghiễn Thanh đang cau mày trong phòng tạp vật trên tầng hai, tìm kiếm những cuốn sách cũ của mình. Về việc khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học, Tạ gia cũng vừa mới nhận được một ít phong phanh. Tạ Nghiễn Thanh vốn là đang nghĩ cách nói với Dương Từ như thế nào, vừa có thể nhắc nhở Dương Từ kỳ thi tuyển sinh đại học sắp khôi phục, lại vừa có thể không bị những người khác biết lại gây rắc rối cho Tạ gia.

Kết quả Tạ Nghiễn Thanh liền nhận được một cuộc gọi từ Dương Từ, Dương Từ cũng không nhắc đến chuyện khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học, chỉ là ẩn ý để cho Tạ Nghiễn Thanh nghiêm túc đọc lại sách, đừng có đem kiến thức trả lại hết cho giáo viên, sau này Dương Từ còn muốn Tạ Nghiễn Thanh giúp anh làm bài tập về nhà nữa.

Về các môn học cấp ba, Tạ Nghiễn Thanh đã dạy Dương Từ từ lâu. Dương Từ đột nhiên lại nói như vậy, lại thêm những phong phanh mà cậu biết được, cậu lập tức hiểu ý của Dương Từ. Dương Từ có lẽ cũng đã nghe được một vài tin tức rồi, đây là đang nhắc nhở anh ôn tập lại chuẩn bị cho kỳ thi.

Về phần Dương Từ, một học sinh làm sao anh biết một chuyện như vậy? Tạ Nghiễn Thanh không có bất kỳ nghi ngờ nào, thứ nhất, Dương Từ có một người anh hai lợi hại, thứ hai, Dương Từ bây giờ cũng đã khác trước, anh biết một vài phong phanh cũng không có gì kỳ lạ.

Ngay khi Tạ Nghiễn Thanh ôm quyển sách đi trở về, liền thấy trên cổ Tạ Thiên Bảo quấn một cái khăn quàng cổ, vô tâm vô phế mà đứng đối diện cậu xoay một vòng: "Anh trai, cái này khăn quàng cổ này màu sắc rất đẹp, anh ơi, anh tặng cái này cho em đi."

Tạ Nghiễn Thanh cau mày khi nhìn rõ chiếc khăn quàng kia, không khỏi cau đôi mày lên: "Cái này không dùng được, là đồ mùa đông đeo, hiện tại không thích hợp để đeo."

Tạ Nghiễn Thanh nói như vậy, liền muốn vươn tay lấy lại. Thấy vậy, Tạ Điềm Bảo liền một mặt không nghe theo, vừa tránh bàn tay vươn ra của Tạ Nghiễn Thanh, vừa bĩu môi chạy sang một bên: "Từ nhỏ đến lớn chúng ta đã không thân nhau rồi, ta cũng chưa từng xin anh cái gì, bây giờ ta chỉ cần có cái này, vì sao ngươi lại không thể đưa nó cho ta chứ?"

Tạ Nghiễn Thanh nghe vậy sắc mặt biến đổi, câu nói này đối với cậu quá quen thuộc. Mỗi lần Tạ Điềm Bảo cướp đồ của cậu, đối phương đều sẽ bắt đầu bằng câu nói này, hơn nữa mỗi lần đến cuối cùng đều là cậu tuyên bố chịu thua.

Nếu như đây là món đồ khác Tạ Nghiễn Thanh sẽ không quan tâm đến, chỉ cần cô ta muốn liền đưa cho cô ta là được. Nhưng món đồ lần này lại khác, lần này là chiếc khăn quàng cổ mà Dương Từ đã đưa cho cậu, cho dù cậu không đeo nhiều, cậu cũng không muốn đưa cho người ta.

Tạ Nghiễn Thanh: "Cái này thì khác, em muốn lấy cái gì cũng được, nhưng cái này thì không được phép."

Khi Tạ Điềm Bảo nghe thấy lời này, cô ta càng muốn có chiếc khăn quàng cổ hơn. Trong mắt những người như Tạ Điềm Bảo, những thứ không ai muốn đều là không tốt, chỉ những thứ bị tranh giành mới là tốt nhất. Mà một người như cô ta nên xứng với những thứ tốt nhất.

Mẹ Tạ nghe thấy bên này có tiếng động, vừa đi ra thì thấy hai anh em đang tranh đồ gì đó. Nói hai người tranh giành đồ cũng không đúng, bởi vì Tạ Nghiễn Thanh cũng chỉ vừa mới đưa tay ra đòi, mà trong hai người thì Tạ Điềm Bảo là người duy nhất giằng co. Cảnh này quá quen thuộc, Tạ Điềm Bảo từ nhỏ đã thích giật đồ của anh trai, giống như là đồ của anh trai tốt hơn đồ của cô ta vậy.

Thấy vậy, mẹ Tạ vội vàng nói: "Điềm Bảo, con lại làm ầm ĩ cái gì đấy?"

Tạ Điềm Bảo lập tức ủy khuất nói: "Con không có, con không có làm ầm ĩ ... Con chỉ là thích cái khăn quàng cổ của anh thôi, chiếc khăn này còn là màu đỏ tươi thoạt nhìn không phải là thứ mà một người đàn ông nên có, còn liền cảm thấy không bằng là anh trai tặng nó cho con là được rồi, dù sao thì trước kia con cũng không thấy anh ấy mang qua lần nào."

Cô ta dừng một chút, cố ý hung hăn nhìn chằm chằm Tạ Nghiễn Thanh một cái: "Kết quả không ngờ tới anh trai lại keo kiệt như vậy, chỉ là một cái khăn quàng đỏ, bây giờ con đột nhiên lại không muốn nữa rồi."

Tạ Điềm Bảo vừa nói vừa cởi khăn quàng cổ ra, sau đó hung hăn ném xuống đất, liền tức giận quay người chạy xuống lầu. Mẹ Tạ nhìn thấy cảnh này thì sửng sốt, bà ta chỉ kịp cười ngượng ngùng với con trai, rồi chạy theo Tạ Điềm Bảo xuống lầu.

"Bảo bối à, bảo bối, con lại đang tức giận cái gì chứ, anh trai cũng chưa nói là không cho con mà, con tức giận như vậy..."

Nhìn thấy bóng lưng hai mẹ con khuất dần, Tạ Nghiễn Thanh cúi xuống nhặt chiếc khăn quàng cổ, đôi mắt hồ ly chợt mất đi cảm xúc ...

Buổi tối, Dương Từ từ nhà máy trở về đại viện. Thường thì vào giờ này Dương Mộng Liên đã về sớm, nhưng hôm nay cửa nhà vẫn khóa chặt, Dương Từ nhìn thấy cảnh này không khỏi hơi nhíu mày. Cả Dương Từ và Dương Mộng Liên đều có chìa khóa vào nhà, Dương Từ lo lắng Dương Mộng Liên ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm, nên không có vào nhà liền quay người đi ra đại viện.

Cùng lúc đó, ở phía bên kia, Dương Mộng Liên vừa mới tan học. Thân là ủy viên học tập của lớp họ, cô ấy được giáo viên giữ lại giúp kiểm tra bài tập về nhà, nếu không cô cũng không trễ như vậy mới rời trường. Cũng may trường Nhất Trung cách nhà không xa, mặc dù trời đã tối nhưng chỉ cần cô không chạy lung tung trên đường thì cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.

Ngay khi Dương Mộng Liên đang nghĩ trong lòng nhanh chóng đi về nhà, cô bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông trung niên dường như đang đi theo một cô bé. Lúc đầu, Dương Mộng Liên nghĩ rằng mình nhìn nhầm rồi còn cố ý nhìn về phía đó nhiều lần, sau đó phát hiện đối phương thực sự có vấn đề, nhất thời cô ấy rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Với tính cách trước đây của Dương Mộng Liên, cô ấy sẽ không bao giờ can thiệp vào tình huống này. Dù sao cô cũng không biết đối phương là ai, lỡ như đụng phải tên nào đó không dễ xử, đến lúc đó cô không những không cứu được người đó mà còn xảy ra chuyện nữa. Nhưng... Nhưng bây giờ cô ấy bị em trai mình ảnh hưởng, thậm chí còn bị anh hai và em trai huấn luyện thành nữ hán tử, cho nên khi nhìn thấy tình cảnh này, cô ấy đã muốn đi cứu người.

Dương Mộng Liên lúc này do dự một chút vẫn là chọn đi về phía đó, tốt nhất là do cô ấy suy nghĩ quá nhiều, nếu đối phương thực sự có vấn đề gì đó, vậy thì cô ấy cũng có thể tìm cách cứu cô gái kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro