Chương 9.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa ngày một nặng hạt hơn, tiếng mưa đập vào cửa kính bên ngoài vang lên lộp bộp nhưng vẫn không át được tiếng chuông reo ở phía cầu thang. Mọi người chờ cho giáo viên khuất bóng sau cánh cửa rồi mới bắt đầu lũ lượt kéo nhau ra canteen mua chút gì đó bỏ bụng. Riêng y/n thì ngồi ở đó, cứ bồn chồn không yên, cho đến khi Yamaguchi quay xuống chớp chớp mắt và cười một cái với cái thở mạnh hắt ra khỏi mũi, y/n biết ý của Yamaguchi đang muốn cổ vũ cô lên bắt chuyện với Tsukishima. Cái vẻ mặt "Tớ tin cậu sẽ làm được." khiến y/n có chút động lực.

"Ờm...Tsu..Tsukishima-san..." Y/n nhướn người khi vừa bước chân đến, cố gắng gọi tên cậu trai đang mãi đeo tai phone để lấp đi tiếng mưa rào rạt bên ngoài.

Mãi chẳng thấy cậu quay lại, y/n ghé đến gần hơn một chút.

"Tsukishima-san..."

Y/n hơi mất kiên nhẫn và nỗi lo lắng bắt đầu dâng lên chút một, cô lại ghé đến gần bên tai Tsukishima hơn nữa.

"Tsukishima. Cậu có nghe..."

Tsukishima chợt quay đầu lại khi có cảm giác như ai đó đang thở vào cổ mình, cũng đúng lúc y/n đang ghé sát vào tai cậu, mặt cả hai lúc này chỉ cách nhau chưa đến một xen-ti-mét.

Y/n giật mình lùi lại và té uỵch ra đất, còn Tsukishima cũng theo phản xạ tự nhiên mà che lấy mặt mình. Vội tháo tai nghe xuống cậu có chút bàng hoàng.

"Cậu làm cái gì vậy đồ ngốc này?"

Mặt y/n đỏ lựng lên, một phần là vừa suýt chạm mặt cậu, còn phần lớn là xấu hổ vì bị ngã. Máu cứ dồn lên mặt y/n, cô lúc này tự ái muốn chết, không tự chủ được cô lớn giọng.

" Tại cậu cứ đeo cái tai nghe đáng ghét đó nên mới không nghe tớ gọi."

Mặt Yamaguchi lúc này bắt đầu hơi biến sắc, vội vàng đỡ y/n lên, cậu không ngừng nhắc nhở y/n bằng giọng thỏ thẻ.

"Ichi. Bình tĩnh,cậu quên mất mục đích ban đầu rồi hả?"

Tsukishima: "Ồ. Xem ai đang đỏ hết cả mặt vì xấu hổ kìa? Là cậu tự chân té ngã mà. Sao hả? Cậu tiếp cận tôi gần vậy để làm gì? "

Y/n bị Tsukishima nói vậy, mặt lúc này lại càng đỏ hơn, cả người nóng lên và chân tay bắt đầu run run. Yamaguchi cứ tưởng Ichi sẽ lại làm một trận cuồng phong nữa với Tsukishima như hồi ấy, đưa tay vuốt lưng khi nghe tiếng thở Ichi ngày càng mạnh dần.

"Ichi cậu phải giữ bình tĩnh, thở chậm lại nào..."

"Tsukki! Cậu ấy không có ý gì đâu! Chỉ là.."

Tsukishima thấy y/n cúi gằm mặt xuống sau loạt câu hỏi của cậu. Có chút bực bội cậu ngắt lời Yamaguchi, đẩy nhẹ ghế và bước đến chỗ y/n.

"Cậu sao vậy? Hết gan chọc tức tôi như lúc đó rồi à? ha... Này cún, cậu có gì muốn nói thì nói với tôi nhanh đi."

Tsukishima thấy cái nắm tay thật chặt của y/n nắm vào mép váy, có lẽ là đang rất tức giận, Tsukishima cười xoà, tiến lại gần thêm một bước và giọng cậu vẫn cứ chế giễu.

"Này. Nghe tôi nói không đấy cún..."

Đột nhiên tiếng nấc vang lên be bé, Yamaguchi hơi đơ người, rồi cả cậu và Tsukishima thấy giọt nước rớt từ phía gương mặt Ichi nãy giờ vẫn đang cúi gằm xuống, nó rớt xuống sàn và vỡ ra tạo thành một vũng nước nhỏ xíu.

Y/n: "Tớ...Tớ chỉ muốn gọi cậu thôi. Chứ tớ đâu có ý gì đâu chứ...Hư..Hức...Tsukishima...Tại tớ cứ gọi mà cậu không nghe. Nên tớ mới đến sát cậu như vậy..Hức..Tớ đâu có biết cậu quay đầu lại đâu..."

Tiếng y/n nấc lên to hơn khi cô nói, mặt cô và cả tai cô vẫn đỏ lựng lên như vậy, nước mắt thì cứ rơi từng tảng lớn trên mặt, thì ra khi đối mặt với người mình yêu y/n lại yếu đuối đến như thế.

Tsukishima bàng hoàng thêm lần nữa khi thấy y/n cứ khóc không ngừng,cậu cũng đâu có biết là y/n ở đó, cũng đâu có xô y/n té ngã, tự y/n khiến y/n xấu hổ thôi mà. Tsukishima nhìn về phía Yamaguchi, ánh mắt như đang cầu cứu, Yamaguchi cũng chịu rồi, cậu không biết cách để khiến một đứa con gái nín khóc.

Tsukishima cau mày, không dám nhìn thẳng y/n và tay cậu bám ra sau đầu.

"T...Thôi cậu nín đi...Tôi cũng có biết cậu ở đó đâu..."

Y/n: "Nhưng mà cậu...cứ..hức...hiểu nhầm tớ."

Tsukishima: "Thì tôi...tôi......tôi xin lỗi...

Tch..Cậu muốn nói gì?"

Y/n vẫn chưa ngừng khóc, môi cô mím chặt lại và run run. Tsukishima bất lực che mặt mình bằng một tay, lúc này đây người xấu hổ ngược lại lại là cậu.

Được một lúc khi tiếng nấc đã dứt, y/n từ từ bộc bạch.

Y/n: "Tớ muốn hẹn cậu sau khi tan học gặp tớ một lát."

"Gì cơ? Muốn hẹn mình ra để đập mình à?" Đấy chính xác là những gì Tsukishima nghĩ sau khi nghe y/n nói. Nhưng cậu cũng không dám từ chối trong khi khoé mắt y/n vẫn còn đỏ thế kia, cậu khẽ thở dài, đẩy kính lên.

"Ừ. Vậy tan trường gặp."

Tiếng chuông lại lần nữa reo lên, đợi cho tới khi mọi người đều ngồi ngay ngắn lại, Tsukishima mới chống cằm, hình ảnh y/n đỏ mặt, vừa mếu vừa khóc, từ tận đáy lòng cậu thoáng qua một cảm giác thật khó tả, nó cũng khiến cậu đột nhiên yếu lòng, đột nhiên cảm thấy thật khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro