chương 102: Lời qua tiếng lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi có tiền có phòng là nơi đến, không cần ai phải hao tâm."
Cố Lệnh Thâm lôi kéo Thi Mị bị dọa sợ ngồi trên ghế, điềm đạm cười, tựa như mọi vật sở hữu chỉ biết bị khống chế trên tay hắn.
"So với ông nộ, thì Cố Lệnh Thâm này còn kém cỏi rất nhiều."

"A."
Cố Lão gia thăm chừng vẻ mặt chắc chắn của Lệnh Thâm, bộ dạng nam nhân 30 tuổi thành thục nhưng thật ra rất giống ba hắn khi còn trẻ Thời điểm như vậy, lòng dạ rất sâu, cũng vĩnh viễn cân nhắc không ra trong lòng suy nghĩ gì.

"Con hẳn là so với ta rõ ràng hơn, Cố gia  không bao giờ chấp nhận Thi Mị, cũng không có khả năng chấp nhận, công ty cọ cũng không thuận lợi ra thị trường, nếu không cưới Thiến Thiến, ta xem công ty con phải làm sao? Thế nào, con thật sự  muốn vì một cô gái cùng tất cả mọi người là địch? Điều này không giống tác phong làm việc ngày thường của con, đàn ông chơi bời cũng là lẽ thường, nhưng cần phải hiểu chừng mực."
"Cân nhắc lợi hại,  bốn chữ này ta tin tưởng, con hẳn là so với chúng ta đều hiểu thông thấu."
Thi Mị nghe Cố lão gia nói, lại lần nữa cảm giác được một loại áp bách cùng khẩn trương, Cố lão gia đang đánh tâm lý chiến,  so bất luận kì ai ông hiểu đứa cháu nhất, thực hiển nhiên,  lý do thoái thác này đối với Cố Lệnh Thâm mà nói, cũng thực nên áp dụng.

Hai chân Cố Lệnh Thâm giao điệp, sườn mắt nhìn Cố lão gia, ánh mắt thâm thúy, bổ sung nói mấy câu.

"Ông nội nếu đã nói con nhìn thông thấu, cũng nên biết nhiều lời vô ích, thứ con muốn đến cuối cùng đều chỉ có thể nằm trong tay con, mặc kệ là đồ vật, hay là nữ nhân."

Cố Lão gia nghe vậy sau trầm mặc không nói, mà Thi Mị nghe được nửa câu cuối cùng, trái tim nhảy thật sự lợi hại, hắn nói tựa như rất có ám chỉ, hơn nữa nói bá đạo như vậy.

Thi Mị bỗng nhiên phát hiện, tính cách Cố Lệnh Thâm tương đối giống ba hắn, bởi vì từ khi cô bước vào cửa đến bây giờ, Cố tiên sinh chưa hề mở miệng nói cái gì, hai cha con bọn họ đều thuộc về người đàn ông không thể hiện sắc thái cảm xúc.

"Lệnh Thâm, em là tuyệt đối không cùng anh giải trừ hôn ước, em có thể tha thứ chuyện anh phản bội em, chỉ cần anh chịu quay đầu thì dù anh có thế nào em cũng coi như nhất thời bị mê hoặc "

Hướng Thiến vốn dĩ chính là muốn tạo áp lực lên Cố Lệnh Thâm, mới mời Cố tiên sinh cùng Cố lão ra mặt công đạo, hiện tại nhìn hắn căn bản dầu muối không ăn, giống như đang dọa ma, bị ma quỷ ám ảnh giữ gìn hồ ly tinh  không biết xấu hổ,  gương mặt Hướng Thiến xinh đẹp thực mau hiện lên một mạt tan nát cõi lòng, tâm cũng đau đớn.
Cô ái hèn mọn như vậy, phụ nữ hiện đại đều không thể chịu ủy khuất như vậy, nay vì một chữ mà đem toàn bộ nuốt xuống.

Hướng Thiến biết sẽ có người mắng mình phạm tiện, người đàn ông phản bội cũng có thể bao dung, nhưng cô biết nam nhân chỉ là trong lúc nhất thời bị hồ ly tinh mê hoặc mà thôi, tình cảm cô đối với Cố Lệnh Thâm,  hắn vĩnh viễn cũng không biết có bao nhiêu sâu đậm, cô có thể yêu hèn mọn như vậy, thậm chí có thể dung lượng việc hắn phản bội.

"Lệnh Thâm, anh quay lại đi."

Hướng Thiến vốn dĩ muốn đem chuyện hiến thận ra nói nhưng Thi Mị còn ở đây sẽ khó tránh khỏi bị cô truy ra manh mối. Dù sao ngay từ đầu cô đã lừa gạt Thi Mị nói là chính mình bệnh nặng, Thi Mị căn bản không biết, thận Thi Mị  kỳ thật ghép cho Âm Âm, chứ không phải Hướng Thiến cô.

"Cô cũng nên biết, tôi ngay từ đầu vì lí fo gì đồng ý  cưới cô."

Cố Lệnh Thâm  nhìn về phía Hướng Thiến , trong ánh mắt lộ ra lạnh băng không thể phàn, tựa như nhìn thấu tới đáy lòng, khai quật ra bí mật Hướng Thiến luôn che giấu, thế cho nên Hướng Thiến không thể trốn tránh, đột nhiên  chột dạ mà tránh đi ánh nhìn của Cố Lệnh Thâm.

"Chỉ cần ông nội còn vì em làm chủ một ngày, em sẽ không từ bỏ."
Hướng Thiến sắc mặt tái nhợt ho khan, Hướng Thành duỗi tay đỡ em gái ngồi xuống, ngữ khí trở nên rất kém cỏi.
"Cố Lệnh Thâm, Thiến Thiến vốn dĩ thân thể liền không tốt, ngài không nên phụ bạc nó, còn mang theo tiểu tam bức ép nhường vị,  có phải ngài cảm thấy mình có thể một tay che trời?"

"Thi Mị, nếu mày có một chút lương tâm, sẽ không đi ngủ với dượng mình, nếu còn có một chút liêm sỉ, bản thân mình nên biết làm như thế nào."

Thi Mị nghe Hướng Thành rít gào, trong lòng có chỉ là lạnh nhạt, bọn họ thật không hổ là anh em ruột, mặc kệ làm cái gì đều cảm thấy mình đúng, cũng đương nhiên, người khác ngược lại là tội ác tày trời.

"Chú Cố"

Thi Mị duỗi tay kéo kéo góc áo Cố Lệnh Thâm, sắc mặt không tốt lắm, thấp thấp mà gọi hắn một tiếng, tựa như bị dọa sợ rồi, trên thực tế cô cũng thật sự bị dọa.

"Em sao vậy?"
Ánh mắt đảo qua tới, dừng trên gương mặt Thi Mị.
"Có phải thân thể không thoải mái?"

Tuy rằng thái độ Thi Mị đối với người khác cường ngạnh, nhưng tâm lý vẫn là theo bản năng sinh ra sợ hãi. Thi Mị nhớ rõ  chính là khi Hướng Thành dùng gia pháp giáo huấn mình,còn có Hướng Thiến ở một bên vui sướng nhục mạ.

"em..."

Thi Mị vừa định mở miệng nói cái gì, lại thấy bàn tay Cố Lệnh Thâm từ vòng eo lần lại ôm lấy eo thon, bàn tay cực nóng ở trên ấy vuốt ve, mang theo hương vị trấn an, Thi Mị nhìn ánh mắt nam nhân thâm thúy, mặt đột nhiên đỏ, tim đập cũng loạn vài nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro