chương 113: Ấm áp bao dung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Loại đàn ông thế này không thể quản, càng kiểm soát càng cường chế bá đạo. Ba tôi chính là loại đàn ông này, lúc trước đối với đứa con duy nhất là tôi cũng có thể tàn nhẫn xuống tay..."

Thi Mị khi mơ mơ màng màng ngủ còn nghe được giọng Cố Trăn ngồi ở trên ghế phụ, ở cùng Lâm Mẫn Trạch đang lái xe thao thao bất tuyệt, Lâm Mẫn Trạch nghe qua cảm thấy rất có ý tứ, đứa con này của Cố Lệnh Thâm so với người bình thường trưởng thành hơn rất  nhiều.

"......"

Chờ khi tỉnh lại. Thi Mị nhận thức được có người ôm mình, theo bản năng giãy giụa, lại bị ánh mắt thâm thúy của người nào đó kiềm hãm lại, Cố Lệnh Thâm - hắn đang ôm cô, nhìn thấy  thiếu nữ mở to mắt, không xác định hỏi một câu.

"Tỉnh rồi sao?"

"Ừm."

Thi Mị mới phát hiện không biết khi nào mình về Lệ viên, ngủ đến thần trí không rõ ràng, bị Cố Lệnh Thâm duỗi tay lau lau nước miếng trên khóe miệng, tiếng nói mang theo trêu chọc:
"Nước miếng đều chảy ra, sao còn ngây ngốc?"

Ngoài miệng hắn nói như vậy, lại thật sự không phải có ý tứ ghét bỏ. Ngày thường hai người mồm miệng tương tiếp, trao đổi nước bọt, còn ôm khó tách rời, trong miệng đều là loại hương vị này. Thi Mị thấp liễm mặt mày, cổ nhanh chóng đỏ, ngượng ngùng nói:
" Để em xuống."

Thi Mị không biết mình ở trong lòng ngực Cố Lệnh Thâm ngủ bao lâu, cả người đều ấm dào dạt không muốn động, khi vừa mới ngủ nói không chừng thật sự có chảy nước miếng, Cố Lệnh Thâm nhìn mặt cô đỏ bừng, cũng không chọc thủng.
Thi Mị cúi đầu, mới phát hiện trên người mình mặc váy rộng thùng thình, vừa mới giãy giụa còn lộ ra hơn phân nửa bạch nhũ, ở trước mặt Cố Lệnh Thâm cùng với việc không mặc quần áo chẳng khác nhau là mấy, sắc dục tràn đầy.

" Cố Trăn vừa nói với anh, em có thai?"

Không nghĩ tới hắn đột nhiên thấp giọng đề cập như vậy, Thi Mị còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, bản thân chân tay luống cuống khi, lại bị nam nhân kéo vào trong ngực, Thi Mị dán trên cơ ngực ấm áp rắn chắc, nghe tiếng tim đập của hắn.

"Lại bị choáng sao?"

Tiếng nói hắn thấp gần bên tai, nghe vào  khiến người ta an tâm, bàn tay to ôm lấy eo thon, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái:
"Sao muộn vậy mới điện thoại cho anh. Anh không ở đây, một mình em phải làm sao?"

"Có chị Lâm ở đây."

Thi Mị há mồm lên tiếng, nhìn Cố Lệnh Thâm:
"Chú Cố, đứa nhỏ này......"

Thi Mị không biết mở miệng như thế nào, có lẽ tuổi còn nhỏ gặp chút sự cố sẽ hoảng, huống chi là trong bụng còn đang có một tiểu sinh mệnh, ý nghĩ nghiêm khắc ý thì bản thân cô cũng vẫn là đứa trẻ, đương nhiên hoang mang lo sợ.
Hơn nữa vị nữ bác sĩ nói, thể trạng cô như vậy, có thể đều căng quá dự tính ngày sinh.

"Bác sĩ nói, thân thể em còn phải tĩnh dưỡng, trong khoảng thời gian này anh xem khí sắc em khá hơn trước, chẳng qua chỉ còn chút bệnh vặt, từ từ sẽ ổn"
Cố Lệnh Thâm biết Thi Mị nghĩ cái gì, trầm giọng nói.
"Hết thảy đã có anh ở đây, không cần lo lắng. Em chỉ cần an tâm ở nhà dưỡng thai, đến lúc đó sinh con ra là tốt rồi "

Sinh con.
Thi Mị nghe giọng hắn, đảm bảo chắc chắn như vậy cũng làm cô không còn băn khoăn khác. Trừ bỏ việc cô vẫn chưa tròn 20, thai phụ hẳn đều sẽ có thời điểm tinh thần yếu ớt.

"Vâng."

Thật lâu sau, Thi Mị mới khẽ ừ một tiếng.

"Có đói bụng không?"

Tay hắn bắt lấy bàn tay thiếu nữ,  không giống trước kia lạnh cả người, nhưng thật ra thả điểm tâm:
"Gần đây anh có người bạn mở tiệm cơm, thái sắc còn có thể, anh làm cho em mấy món em xào thích ăn, được không?"

Cuối cùng nửa câu mang theo dò hỏi không phải cưỡng chế, nam nhân châm chước, chiếu cố tâm tình phụ nữ mang thai.

"Bạn hữu?!"

Thi Mị dán trong lòng ngực Cố Lệnh Thâm, chớp chớp mắt hỏi một câu:
"Là nữ bạn hữu sao?"

Nam nhân không nói chuyện. Thi Mị vừa nhấc đầu, nhìn biểu tình nam nhân rất có hứng thú, hình như có thâm ý, cô mới ý thức được mình vừa hỏi dạng vấn đề gì, thực không được tự nhiên:
"Em chỉ là tiện hỏi một chút."

"Là nữ."
Cố Lệnh Thâm nhéo lòng bàn tay cô, nhưng thật ra mang theo vô hạn dung túng.
"Bất quá người ta 45 tuổi, còn có chồng con."

Nghe hắn nửa câu giải thích, Thi Mị cổ căn đều hồng thấu.

Giống như.... Cô chính là đang ghen.

"Có chồng thì làm sao, chỉ cần xinh đẹp  chuyện gì cũng có thể phát sinh" 
Thi Mị thấp thấp giọng nói một câu, đưa tới lời truy vấn của Cố Lệnh Thâm.
"Em vừa mới ở lẩm nhẩm lầm nhầm nói cái gì?"

"Không có."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro