chương 130: Tấm hình kỷ niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Cố Cửu Âm đang hỏi vấn đề này, phản ứng đầu tiên trong đầu Thi Mị cũng đang tự hỏi, đôi mắt mỹ lệ điềm đạm xuất hiện ánh sáng nhu hòa.

"Không biết từ nào mình đọc được trong một quyển sách, nếu là đóa hoa hồng duy nhất trong sa mạc, mạt diễm sắc này, sẽ khiến cô ấy chung thân khó quên. Chẳng sợ về sau gặp được vô số hoa hồng, cũng sẽ khó so sánh với trước"

Thi Mị cúi mắt nhìn Cố Cửu Âm.

"Chú ba của cậu, chính là đóa hồng trong sa mạc của mình"

Nghe được Thi Mị cư nhiên dùng hoa hồng hình dung về Cố Lệnh Thâm, Cố Cửu Âm theo bản năng cười lên tiếng, nhưng nhìn ánh mắt Thi Mị nhu hòa giống như có chút khó hiểu.
Lấy tuổi tác Cố Lệnh Thâm mà nói, hắn đã là chồng Thi Mị trượng, đồng thời cũng là trưởng bối của cô, cái gì nên làm cái gì không nên làm, hắn đều sẽ kiên nhẫn dạy dỗ.

"Mình nghe nói, chú ba của cậu cũng tốt nghiệp ở trường chúng ta đang học."
Thi Mị nhìn Cố Cửu Âm, khóe miệng mang theo cười.
"Năm đó ở trường học chính là nhân vật gây sóng gió, có phải có rất nhiều người thích ?"

"Cái gì? Mình nghe ba nói, chú ba mình thích đọc sách, nữ sinh thích chú ấy thế nào cũng đều thờ ơ, ngành khoa học và công nghệ đa số là nam sinh"

Cố Cửu Âm che miệng, cười cười:
"Mình đến nay cũng không biết, chú của mình rốt cuộc sinh Cố Trăn như thế nào, lúc đó chú ấy thẳng nam như vậy"

"Phải vậy không?"

Nghe Cố Cửu Âm hình dung Cố Lệnh Thâm như vậy, Thi Mị đảo mắt cũng cảm thấy chân thật, Cố Lệnh Thâm thật là nam nhân như vậy, bình bình đạm đạm, làm chuyện gì đều là nước chảy thành sông.

Tối hôm qua Thi Mị đột phát ý tưởng, muốn nhìn ảnh chụp khi Cố Lệnh Thâm đọc sách,  ánh mắt nam nhân thâm ý nhìn vợ một cái, đem hết bằng tốt nghiệp lấy ra.
Hình ảnh mười mấy năm trước học trung học, Cố Lệnh Thâm lớn lên thực xuất sắc, ở một đám người có vẻ thực bắt mắt, ngũ quan so với hiện tại ngây ngô hơn nhiều.
Nhưng ngay cả khi thời điểm trẻ tuổi, hắn cũng không thế nào cười. Cố Lệnh Thâm khi đi học, Thi Mị còn không biết ở đâu đó học đường, ai sẽ nghĩ đến mấy năm sau, cô sẽ mang thai đứa con của người đàn ông này.
Nữ nhân vuốt ảnh chụp, trong lòng luôn có một loại cảm thán thần kỳ.

"Đẹp sao?" - Cố Lệnh Thâm hỏi.

"Đẹp."

Thi Mị tựa như tìm được bảo bối, dán trong lòng ngực mình, cười tủm tỉm nhìn nam nhân dựa vào đầu giường.
"Đem hình tốt nghiệp để trong ví tiền, Cố tổng, chú đây là có ý với người nào trong đó sao? Muốn chỉ cho em một lóng tay, nhìn xem Cố tổng khi tuổi trẻ thích kiểu phụ nữ nào?"

Cố Lệnh Thâm nhìn bộ dáng vợ kiều tiếu, trên mặt hiện lên cảm xúc ôn nhu, Thi Mị tính cách kỳ thật không tính quá hoạt bát, nhưng có nét tinh nghịch của thiếu nữ cùng tuổi. Ở tuổi này của hắn đương nhiên đã không có.

"Em chỉ nói muốn xem ảnh anh chụp với bạn học, sao lại không nhìn xem, anh vì sao đem ảnh một mình em để ở bóp da?"

Thờ trung học khi chụp ảnh chung thường để ở bóp da, kỳ thật cũng là năm tháng tuổi trẻ, lâu dần sinh hoài niệm, người càng đến tuổi, thể hội càng sâu.
Từ khi cùng Thi Mị ở bên nhau, hắn tựa như cũng như về thời tuổi trẻ.  Bàn tay nam nhân bao trùm trên bụng nhỏ, nhìn ngũ quan thiếu nữ xinh đẹp, khó tránh khỏi bật cười:
"Có phải vậy hay không?"
Thi Mị đương nhiên thấy được, bức ảnh là khi cô còn đi làm, lúc ấy cố ý đánh rơi trên xe hắn, còn tưởng rằng thời điểm đó hai người có thể lại phát sinh chút chuyện gì. Ai biết, hắn cư nhiên không cho cô.

"Cố tổng có phải có đam mê sưu tập ảnh chụp của các cô gái, cầm ảnh chụp của em không chịu trả"
Nữ nhân mở to cặp mắt vô tội hỏi hắn, kỳ thật trong lòng đã ngăn không được mạo hiểm, lúm đồng tiền trên mặt đều ngọt ngào hiện ra.

"Em nói xem?"

Nhìn cô vợ nhỏ cười, trên mặt Cố Lệnh Thâm ôn nhu càng nhiều, môi mỏng hơi hơi gợi lên, cười:
"Chuyện của anh, không phải em đã sớm biết hết rồi sao?"_
"Ai biết được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro