chương 135: Vợ yêu hờn dỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Lệnh Thâm cuối cùng mắt qua Cố lão gia một cái, không lại cùng ông mình thao thao bất tuyệt, trực tiếp lái xe đi đến chỗ Lâm Mẫn Trạch, Thi Mị quả nhiên ở đây. Lúc trước muốn hắn phòng ở, cũng là vì có chốn an thân
Thi Mị đêm đó liền sinh bệnh, phát sốt nhẹ, cả người đều là mồ hôi lạnh, vừi khi bệnh viện còn tuôn ra, Lâm Mẫn Trạch cũng không hỏi Thi Mị rốt cuộc làm sao, cầm thuốc bác sĩ kê đơn xong liền trở về.

"Tiểu Mị, chị đi lấy cho em ly nước."

Khi Lâm Mẫn Trạch nhìn thấy Cố Lệnh Thâm xuất hiện cũng không có bất luận kinh ngạc kì, chỉ là cầm lấy ly nước bước vào phòng bếp, Cố Lệnh Thâm nhìn thấy Thi Mị cuộn tròn ở chăn đơn, mày nhăn lại thật sự thâm.

"Bảo bảo, bảo bảo?"

Khi Thi Mị mở mắt ra, phát hiện mình nằm dựa vào trong lòng ngực nam nhân, cái ôm ấp của hắn vẫn luôn thực thoải mái như vậy, nhưng mà Thi Mị lại không dám ỷ lại, đáy con ngươi trong mắt Cố Lệnh Thâm trong suốt. Hắn mới dùng khăn lông, giúp cô lau khô mồ hôi lạnh, khó trách Thi Mị cảm thấy hiện tại trên người khô mát rất nhiều.

"Đến đây lúc nào?"
Thi Mị phát hiện giọng mình thực khàn khàn, phỏng chừng là do đã ngủ hơn phân nửa buổi chiều

"Vừa mới tới."
Giọng nam nhân ổn trọng, ánh sáng nhàn nhạt phản phất trên góc cạnh ngũ quan, nhất mực nhu hòa, không có vẻ lạnh lùng vốn có, nhéo nhéo lòng bàn tay thiếu nữ, phát hiện đã không lạnh như vừa mới rồi.
"Sao lại thế này?"

Thi Mị rũ mi mắt, chưa nói gì, cho tới bây giờ cô mới phát hiện chính mình nhỏ bé như vậy, cũng là thực sự tứ cố vô thân, cô cho tới nay chỉ dựa vào một mình Cố Lệnh Thâm.
Chỉ là hiện tại......

Nhìn bộ dáng Thi Mị chờ hắn dạy dỗ, Cố Lệnh Thâm châm chước, ngữ khí nói chuyện trở nên ôn hòa:
"Cô bé ngốc. Em cùng Lão gia tử quanh co cái gì? Vốn dĩ thân thể đã yếu, còn đứng ở dưới trời nắng, người bị thương còn không phải là chính mình sao"

Nữ nhân nghe hắn nói lời quan tâm, nghĩ đến lời Hướng Thiến nói, nước mắt thiếu chút nữa ngăn không được, khó khăn lắm mà bỏ qua một bên đầu, đột nhiên nói:
"Nếu em đã gả cho anh, chính là danh chính ngôn thuận con dâu Cố gia, vì cái gì không thể về nhà cũ? Đi theo anh vẫn luôn ở Lệ Viên, kết hôn ngược lại giống cái tiểu tam không danh phận, còn phải cho sinh con cho anh."

Lời nói một tất, bốn phía bỗng yên tĩnh. Thi Mị cũng mặc kệ lời nói ra sẽ đổi lại phản ứng gì từ Cố Lệnh Thâm, cô ở trong lòng, trong mắt hắn vẫn luôn là bé con ngoan ngoãn hiểu chuyện, bỗng nhiên nói ra một phen không đầu không đuôi như vậy, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy kỳ lạ. Hẳn là cố ý chọc giận hắn.

Cố Lệnh Thâm vẫn không nói chuyện, ngay từ đầu còn đúng lý hợp tình Thi Mị đảo mắt bỗng nhiên có chút chột dạ, bắt đầu cảm giác được áp bách thuộc về người đàn ông thành thục, cho dù hắn không nói chuyện.

Thi Mị dù sao vẫn là một cô gái chưa tròn 20 tuổi, làm sao đối kháng được người thành thục như Cố Lệnh Thâm, tay thậm chí vô ý thức đi gãi gãi lòng bàn tay, nhưng quật cường vẫn không ngoảnh lại nhìn hắn
"Trước kia còn nói, chỉ cần cùng anh ở bên nhau, có thể đến nhà cũ hay không chẳng phải không quan trọng sao?."
Thanh âm nam nhân từ tính trầm thấp gần bên tai, lòng bàn tay ấm áp trấn an nhéo tay Thi Mị, thái độ vẫn là trước sau như một dịu dàng thắm thiết.

"Liền thay đổi tâm tư sao?"

"Thay đổi thì thế nào? 'chẳng lẽ em không thể thay đổi?"

Thi Mị hồng vành mi mắt quay đầu lại, vừa vặn đối diện ánh mắt thâm thúy của nam nhân, một cái chớp mắt kia giống như sắp bị hắn nhìn thấu đến tận đáy lòng, nữ nhân cố nén trụ nghẹn ngào trong cổ họng, dừng hạ, cuối cùng vẫn há miệng.
"Ai không muốn được Cố gia chấp thuận? Cố gia là hào môn danh giá, cuộc đời Cố lão gia tích lũy nhiều tài sản như vậy, nếu ồm ấy không chấp nhận đứa cháu dâu này, cái gì em cũng không chạm đến, vậy em đây gả cho chú còn có ý gì?"

"Lúc trước em chính là vì tiền câu dẫn chú, hiện tại em muốn tiền của Cố lão gia, có cái gì kỳ lạ sao?"

Bộ dáng Thi Mị hiện tai, thật như là các tức phụ hào môn lục đục tranh tài sản, một lòng chỉ nghĩ đến mình được bao nhiêu của cải, không biết vì sao, Cố Lệnh Thâm ngược lại lộ ra tháng thái cười như không cười, cứ xem Thi Mị như đang là xiếc.
"Em muốn tiền từ ông nội, không bằng hỏi anh."
Cố Lệnh Thâm cũng thừa nhận Thi Mị náo loạn, đem tay cô đè trên đệm, năm ngón tay cùng đan vào nhau, xoay người đè ở trên người thiếu nữ.
"Không cần, em và chú đang đứng đắn nói chuyện."
Thi Mị không nghĩ tới bị hắn đè trên người, cô làm sao còn tiếp tục nói với hắn, loại tư thế này vốn dĩ liền rất dễ dàng lau súng cướp cò, hơn nữa thứ thô to của hắn ngạnh bang bang, đã đỉnh ở hoa huyệt, mở chân Thi Mị ra, vừa vặn bị đỉnh vừa vặn, mẫn cảm đến cả người đều run lật, tràn ra một cổ dâm thủy ấm áp, nhiễm ướt quần lót.
"Ngoan, đừng nháo."
Người nam nhân này cả người đều ngạnh kính lực lượng, Thi Mị tất nhiên không có khả năng là đối thủ hắn, đặc biệt là thời điểm Cố Lệnh Thâm bá đạo làm nữ nhân có một loại cảm giác khiếp vía không chỗ nhưng trống, vô hình áp lực.
Loại cảm giác bị áp chế thần phục này, làm Thi Mị cảm thấy cảm e thẹn.

Cố Lệnh Thâm đã cảm nhận được nữ nhân ấm áp ướt dịch, yết hầu gợi cảm trên dưới lăn lộn, phủng cái mông thiếu nữ, bắt chước động tác khi làm tình, luôn dễ dàng nghiền áp đến tiểu hoa hạch mẫn cảm.
"Trên danh nghĩa của anh có rất nhiều sản nghiệp công ty con, em muốn thứ này đều có thể."
Cố Lệnh Thâm cúi người, ở trên môi nhẹ nhàng lả lướt như chuồn chuồn lướt nước, đầu lưỡi ướt át đi xuống, khi nói chuyện bắt đầu có chút mơ hồ không rõ.
" Anh vừa mới đưa ra thị trường mấy công ty, mỗi năm lợi nhuận không nhỏ. Bảo bảo, nếu muốn anh đều có thể cho em, không cần người khác, anh cũng có thể cho ngươi."
Thi Mị không nói chuyện. Hắn rõ ràng biết, cô vừa mới cố ý đang giận lẩy, vẫn là dung túng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro