chương 90: Đứa trẻ?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mệt rồi sao?"

Cố Lệnh Thâm nhìn Thi Mị mỏi mệt nằm liệt trên người mình, môi mỏng khắc ở trên trán, nhẹ nhàng hôn hôn, động tác cùng thần thái đều mang theo vô hạn trìu mến cùng trân quý, bàn tay ấm áp một chút một chút mà vỗ về lưng thiếu nữ, Thi Mị giống như trân bảo trên tay hắn, sủng nịch như vậy, điều mà xưa nay cô chưa từng thấy qua ở bất kì người đàn ông nào.

Ôn tồn.
Hắn ôm cô.

"Ừmn."

Nhớ tới thái độ hắn trước đây đối mình, cùng với hiện tại khác biệt hoàn toàn, Thi Mị còn có một loại hoảng hốt không chân thật, nhưng Cố Lệnh Thâm dựa đến gần như vậy, cô nho nhỏ cuộn tròn trong lòng ngực dày rộng, trái tim phảng phất bị cái gì đó một chút lấp đầy.

Thi Mị trần truồng ỷ ngồi trong lòng ngực hắn, tất cả đều là dấu vết hắn lưu lại,  trên người Cố Lệnh Thâm còn có một kiện áo sơ mi hơi hơi hỗn độn, thỏa thỏa văn nhã cầm thú, cặp mắt đen kia mang theo hơi mỏng ý cười. Thi Mị nhìn nam nhân gần ngay trước mắt, một chút hoảng thần.
Nếu, nếu thống khổ thật sự có thể bị cứu vãn, có phải hay không cô cũng không cần tiếp tục ở trong bóng tối chịu dày vò.
Chính là thận cô, thân thể của cô, tình yêu của cô, cuộc sống sinh hoạt của cô,...tất cả... Sớm đã hỏng bét, còn muốn cứu vãn như thế nào?
Làm thế nào có thể bị cứu vãn đây?

Thi Mị bị Cố Lệnh Thâm ôm vào trong ngực, coi như bảo bối không thể thay thế, nhưng cô biết, cái ôm ấp này khả năng sẽ không vĩnh viễn chỉ thuộc về mình một người.

"Chú Cố, em biết em trước kia thật sự rất xin lỗi chú, em quá nhỏ, cũng không hiểu chuyện. Mới có thể đem đến cho chú nhiều phiền toái. Trước kia chỉ nghĩ tới dùng đứa trẻ trói buộc, nhưng sau lại mới biết được, người đàn ông như chú sao có thể dễ dàng bị người ta nắm cán?"

"Nếu em thật sự sinh đứa nhỏ này, không chỉ có khả năng bị người khác bác bỏ không chút nào thương tiếc, rất có khả năng còn sẽ bị chú ghét bỏ. Đứa nhỏ này nếu có người mẹ như em làm sao có cuộc sống tốt đây?! Sẽ bị nói là đứa con tư sinh, em cũng sẽ đi vào vết xe đổ của chị Mần Trạch, làm kỹ nữ để lo cuộc sống cho hai mẹ con. Cuộc sống ngã vào vực sâu như vậy, căn bản không phải em muốn."

Giọng Thi Mị thực nhẹ, phòng khách thực tĩnh, tĩnh đến chỉ có thể nghe được giọng của cô, Cố Lệnh Thâm cũng không đánh gãy lý do cô thoái thác, chỉ lẳng lặng mà nghe cô ra vẻ thoải mái nói một ít việc, ngón tay một chút lại một chút mà vuốt ve đầu vai mượt mà, thực thân mật, lại cổ vũ Thi Mị tiếp tục nói lời tự tin.

Kỳ thật  tiểu tâm cơ này cũng không sáng rọi, đặc biệt là thời điểm cùng đương sự thẳng thắn, cái loại cảm giác mổ tâm bào bụng này tựa như không có bất luận cái gì riêng tư nằm xải lai trước mắt người đàn ông.

Hắn giống như...... Thật sự thực dung túng cô.

"Em chưa hỏi qua tôi, làm sao có thể biết...?"
Giọng nam nhân từ tính trầm hậu lẳng lặng vang lên.

"Em không hỏi quá chú nhưng em nghe người ta nói qua, lúc trước chị gái chú  một hai phải sinh hạ đứa nhỏ của chú. Năm chú 9 tuổi đã thừa kế địa vị ở Cố gia,
hơn nữa vẫn là thấy mẹ Cố Trăn còn trẻ đã qua đời. Chú cùng mẹ Cố Trăn có vài phần huyết thống quan hệ, người không rõ ràng chân tướng sự còn cảm thấy các người chỉ là quan hệ cậu cháu bình thường."

Nhưng trên thực tế, Cố Trăn  là đứa con Cố Lệnh Thâm cùng chị gái hắn sinh ra.
Đoạn quan hệ cấm kỵ bất kham này cũng khiến hình tượng Cố Lệnh Thâm không mấy trong sạch. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn bao lâu nay không muốn gần nữ sắc.

Thi Mị cũng không biết  cụ thể đã phát sinh cái gì, bao gồm chuyện hắn cùng chị gái, nhưng nhờ vậy có thể biết Cố Lệnh Thâm đối với trẻ con cũng không ham thích, thậm chí có thể đến thờ ơ tuyệt tình.
Ngay cả chị ruột còn như thế, huống chi với một người ngoài nhỏ bé không đáng kể như cô?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro