Chương 1: Xuyên Không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm mùa hè thành phố Hà Nội.

Bệnh viện 103, khoa cấp cứu - Nơi mà sinh viên ngành y ngán nhất khi trực viện đêm, nhất là vào những ngày lễ tết. Trong thời gian này, số ca tai nạn giao thông cần phải cấp cứu tăng đột biến do hội phượt thủ của thành phố hoạt động hết sức mạnh mẽ.

Nguyễn Hoài Phong là một sinh viên trường y năm thứ 5. Tên này vừa đánh vật với một ca chấn thương vùng vòm sọ do tai nạn giao thông. Cảnh máu me be bét khi ấy chẳng thể làm run sợ một tên như hắn. Bởi dù sao hắn cũng học lên năm 5, cũng đã trải qua kha khá ca trực và phụ mổ. Điều hắn sợ duy nhất chính là đen đủi thì bị người nhà bệnh nhân quá khích hành hung rồi đăng xuất khỏi Trái Đất mà thôi.

Bây giờ là 1 giờ đêm, có lẽ không còn ca nào nữa nên hắn ta cũng chuẩn bị chui rúc vào ngăn bàn nào đấy ngủ cho hết ca trực đêm nay. Bỗng nhiên tiếng cãi vã ồn ào bên ngoài đã ngăn hắn làm cái việc "sung sướng" ấy.

- Lại có chuyện gì đây?

Phong nghĩ thầm trong đầu rồi lóc cóc khoác cái áo blouse đã ố vàng chạy ra bên ngoài.

- Chính là thằng kia, nó vừa khâu cho em xấu quá, thế này thì em làm sao mà tán được gái nữa!

Một hội các thanh niên in mực đầy người đang ồn ào bên ngoài, cái tên vừa được hắn khâu cho vết rách vùng đầu chỉ tay về phía Phong.

Trong số đó, có một tên côn đồ xăm trổ đầy mình, khuôn mặt bặm trợn trong bất chợt rút dao ra, hùng hổ lao về phía hắn. Thấy vậy, Phong tái mét mặt, rất nhanh đã co hai giò chạy vội. Thế nhưng sức hắn làm sao mà đọ được với tên kia. Điều hắn ta lo sợ nhất cứ vẫn luôn xảy ra, Phong đã bị tên đó túm lại. Trong lúc quá khích tên côn đồ kia đã xiên một nhát vào ngực làm hắn đau méo mặt. Chị điều dưỡng đứng đấy hốt hoảng, vội chạy biến đi gọi người giúp đỡ.

Máu chảy theo rãnh lưỡi dao, Phong ngã khụy ngay xuống dưới sàn nhà. Tên côn đồ kia vội rút hung khí ra và bỏ chạy. Chẳng mấy chốc mà mọi người chạy đến. Nhưng có lẽ đã muộn, ý thức hắn mơ hồ dần. Còn bao điều chưa làm trong đời, hắn không cam tâm phải chết.

- Con không muốn chết mẹ ơiii!

* * *

- Đây là đâu? Thiên đường hay địa ngục?

Phong mơ màng tự hỏi bản thân. Cảm giác đau đớn do vết thương dao đâm thấu ngực đã không còn, hắn ta chợt mở mắt và đánh giá xung quanh.

Hiện tại hắn đang nằm trên chiếc giường đơn, xung quanh là màu trắng quen thuộc của bệnh viện. Tay trái Phong đang cắm ống truyền dịch. Bên phải là chiếc bàn gỗ cao ngang ngực, đặt trên đó là lọ hoa nào đó mà tên này chẳng biết tên. Không khí xung quanh ngập mùi cồn và thuốc sát khuẩn, với tiếng tít tít đều đều của chiếc máy đo chỉ số sinh tồn.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân từ bên ngoài phá tan sự đơn điệu của căn phòng. Cửa phòng mở ra, một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt phúc hậu, ăn mặc giản dị bước vào phòng, trên tay còn cầm theo một chiếc cặp lồng. Người phụ nữ cất tiếng vui mừng:

- Con tỉnh rồi à, Phong? Bác sĩ nói con chỉ ngất do suy nghĩ quá nhiều thôi. Lần sau chú ý đừng có học hành quá sức như vậy, con phải chú ý đến sức khỏe của bản thân mình chứ!

Nói rồi người phụ nữ bỏ lại cặp lồng trên bàn rồi vội chạy đi ra ngoài gọi bác sĩ.

Bất chợt đầu Phong như nổ tung vậy. Một cỗ kí ức tràn vào não bộ hắn ta như thủy triều.

Nguyễn Hoài Phong đã chết ở thế giới cũ, linh hồn thoát khỏi thân xác và xuyên không đến thế giới mới - tinh cầu Ma Kỹ. Thật trùng hợp, thân thể của hắn ta bây giờ vẫn tên là Nguyễn Hoài Phong. Là một tên học sinh lớp 11, con một trong gia đình công chức bình thường. Điều kì diệu là thế Ma Kỹ này là nơi mà cả phép thuật và khoa học tồn tại song song, bổ sung và hoàn thiện đời sống của con người.

Ở đây tôn giáo có địa vị quan trọng trong xã hội loài người, mọi người dân ở đây hầu như đều chung một ngôn ngữ, chung một đồng tiền mà cùng thờ phụng nữ thần Religis. Trong giáo điển của Quang Minh thần giáo có ghi chép rằng: Cứ mỗi một nghìn năm, Ma tộc từ ngoài không gian khác lại tiến hành xâm lấn tinh cầu này một lần. Tạo thành cảnh tượng đâu đâu cũng là xác chết. Mỗi khi đứng trước bờ vực sụp đổ, nữ thần Religis lại phủ xuống, cứu giúp nhân loại khỏi họa diệt vong. Điều này chẳng ai chứng minh được cả, bởi qua thời gian dài như vậy, nhiều thứ tay đổi đến mức ta chẳng còn nhận ra đâu là thật đâu là giả. Còn bây giờ cả thế giới đang có được sự ổn định đáng kể, chiến tranh vẫn diễn ra nhưng họa chăng đó chỉ là những cuộc xung đột vũ trang nhỏ. Nghề chiến binh chiếm được vị thế cao trong xã hội, hơn hẳn bác sĩ hay kĩ sư bởi nhu cầu của xã hội đối với chiến binh quá lớn. Hằng sa số những thanh niên nuôi trong mình giấc mộng trở thành một trong những kẻ mạnh nhất thế giới.

- Mình đã xuyên không rồi sao? - Phong lầm bầm tự hỏi.

Hắn chẳng thể tin rằng mình đã xuyên không, chuyện tưởng như chỉ xảy ra trong phim mà bây giờ lại ứng ở chính bản thân hắn ta. Còn bố mẹ hắn ở thế giới cũ thì sao, họ sẽ ra sao khi biết tin con trai mình đã chết? Ngồi thẫn thờ một lúc, cuối cùng trong ánh mắt ấy cũng hiện lên một tia quyết tâm. Phong hướng về phía xa thầm nghĩ:

- Bố mẹ, con sẽ cố gắng sống tốt ở thế giới này, hi vọng kiếp sau con vẫn là con của bố mẹ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro