Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bản Qt ngôi xưng đều là hắn, nếu giữ nguyên mình nghĩ sẽ dễ gây nhầm lẫn nên mình mạn phép đổi ngôi xưng:

Lâm Hạ: Cậu

Sở Nam Tước: Anh

==============================================================================

Phòng làm việc vô cùng lớn, lúc này lại quá mức an tĩnh đến lạ thường, Lâm Hạ ngồi tại chỗ kia, bàn tay nắm bút của cậu khẽ run, cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày người đàn ông này lại phản bội mình.

"Ngươi có thể không kí, ta cũng sẽ không ép buộc ngươi" Sở Nam Tước ngồi ở một bên, trên khuôn mặt anh không lộ ra bất cứ cảm xúc gì nhưng rơi vào trong mắt của Lâm Hạ thì khuôn mặt ấy lại đang lộ ra bản chất độc địa tràn đầy nguy hiểm.

"Ta có thể cự tuyệt sao? không phải đây chính là kết quả mà ngươi muốn sao?" Nói câu đó, Lâm Hạ lại càng siết chặt bút trong tay, đặt bút ngay tại phần giấy trống trong hiệp ước kí tên mình vào, cứ như vậy, hẳn là cha của cậu có thể được chữa trị tốt đi?

Nam nhân từ sau lưng cậu đi tới cầm lấy khế ước đưa cho bí thư: "Ngươi đi ra ngoài đi, đóng cửa lại"

"Vâng, Sở tiên sinh" Bí thư cung kính nói, dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Lâm Hạ sau đó xoay người đi ra ngoài.

Sở Nam Tước nhìn về phía khuôn mặt Lâm Hạ vẫn đang tái nhợt: "Cũng tốt, ngươi nếu như đã bán mình cho ta, ta cũng nên kiểm hàng chứ nhỉ?"

Tàn nhẫn chính là lời nói của anh không mang theo một tia ôn độ nào càng khiến cho khuôn mặt Lâm Hạ tái đi, đầu ngón tay run rẩy cởi nút áo sơ mi, ngón tay vô lực khiến cho cậu đến một nút áo cũng không cởi nổi.

"Có cần ta hỗ trợ không?"

Lần thứ hai nghe được lời nói của nam nhân, Lâm Hạ cắn chặt môi dưới, chịu đựng nam nhân nhục nhã, từng chút từng chút cởi từng cúc áo sơ mi ra, làn da trắng nõn, cùng với ánh mặt trời chiếu xuống lại càng mang theo nét gợi cảm, trên bộ ngực lộ rõ hai điểm béo mập, như vậy lại khiến cơ thể cậu toát ra vài phần tối.

Lâm Hạ bởi vì cảm thấy thẹn mà hai bên gò má đỏ bừng, con ngươi màu đen lộ ra một tầng hơi nước, lộ rõ vẻ ướt át, dễ dàng kích thích khuynh hướng ngược đãi của người khác, huống chi, Lâm Hạ lớn lên với khuôn mặt xinh đẹp mang theo mười phần cấm dục, kèm theo mười phần mê hoặc, cho dù là thánh nhân ở đây cũng sẽ dễ dàng bị cậu khiến cho tâm tư nhộn nhạo không yên.

Nhưng mà Sở Nam Tước biết rõ, thanh niên mê hoặc nào đó không có tồn tại ở đây.

Ánh mắt anh rời xuống nơi riêng tư của Lâm Hạ, dùng ánh mắt như thể đang kiểm tra mặt hàng để nhìn cậu càng khiến cho Lâm Hạ trở nên khổ sở. Cậu biết ý tứ của người kia nhưng cậu cũng biết bản thân không có quyền cự tuyệt

Là chính cậu bán thân cho nam nhân với cái giá mười triệu, nếu hiện tại  nam nhân nói dừng cậu cũng chỉ có thể nghe theo, đây chính là toàn bộ nội dung của hiệp ước.

Đầu ngón tay run rẩy cởi ra đai lưng, kéo xuống quần, lộ ra quần lót màu trắng bên trong, ở dưới ánh mắt ám trầm của nam nhân, cậu rút đi nó.

Trần như nhộng đứng ở trước mặt nam nhân, Lâm Hạ cắn môi nhắm mắt lại, tựa hồ làm như vậy khiến cậu cảm thấy bản thân như đang không ở tại nơi đây, trốn tránh hết thảy đang diễn ra.

"Lại đây" Sở Nam Tước nhẹ giọng nhưng khuôn mặt vẫn là một vẻ không cảm xúc mở miệng.

Lâm Hạ nắm chặt nắm tay vừa buông ra, bước tới Sở Nam Tước trước mặt.

"A, Lâm thiếu gia hẳn là từ trước tới nay chưa từng ở trước mặt ai làm như vậy" Bàn tay giơ lên tính khí sạch sẽ không có một chút lông nào của Lâm Hạ, nhẹ nhàng thưởng thức vuốt phẳng.

Nghe cậu thoáng thở dốc hỗn loạn, Sở Nam Tước gợi lên khóe môi: "Phía dưới này quả nhiên là có cả bộ phận của nữ nhân, Lâm thiếu gia trước đây có từng tự an ủi qua?"

Lâm Hạ buông ra môi dưới bị cậu cắn chặt: "Ngươi muốn làm gì thì làm nhanh lên"

Sở Nam Tước ngẩng đầu nhìn cậu một cái: "Ta đã nói rồi, ngươi nếu không nguyện ý ta sẵn sàng thả ngươi đi"

Lâm Hạ biết lời nam nhân nói là thật, mà cái nam nhân muốn chính là muốn mình thuận theo anh ta.

"Không có" đối với bộ vị thừa ra trên thân thể mình, Lâm Hạ ngoại trừ chán ghét, nào còn tâm tư muốn đụng chạm.

"Như thế, đâu có đáng giá mười triệu, không bằng Lâm thiếu gia..."

"Không được" Biết nam nhân muốn nói gì, Lâm Hạ đột nhiên nắm lấy tay Sở Nam Tước nói: "Bất luận ngươi đối với ta làm gì đều được, ta rất cần mười triệu"

Sở Nam Tước nhìn bên trong mắt của cậu đều là không cam lòng, nói: "Tốt lắm, không bằng Lâm thiếu gia ở chỗ này tự an ủi cho ta xem, ngươi có đúng hay không đáng giá một ngàn vạn của ta, thế nào? đương nhiên, ngươi tùy thời tùy lúc đều có quyền lợi cự tuyệt"

Cự tuyệt thế nào đây? nếu như cự tuyệt, bệnh viện sẽ ngừng chữa trị cho cha, và cứ như vậy cậu thật sự sẽ mất đi tất cả.

Đóng lại hai mắt, Lâm hạ lui ra phía sau một bước: "Ta nhận"

Ngoại trừ chấp nhận cậu không còn lựa chọn nào khác.

Nhìn Lâm Hạ có chút thô bạo cầm lấy tính khí chính mình, Sở Nam Tước lần thứ hai quay trở lại an vị trên ghế, không lộ ra bất cứ cảm xúc gì nhìn cậu.

Ngay trước mặt Sở Nam Tước làm chuyện như vậy, khiến Lâm Hạ nghĩ cảm thấy thẹn, thế nhưng cậu không làm không được, nắm lấy phân thân bắt đầu động, cảm thụ được tính khí ở trong tay trở nên cứng rắn, Lâm Hạ lần thứ hai cắn môi, cố gắng nhẫn nại không phát ra bất cứ thanh âm nào.

"Phía dưới không đụng chạm chút nào sao?" giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến Lâm Hạ run lên một cái, cậu sao lại không biết ý tứ của nam nhân là gì.

Run rẩy ngồi ở trên ghế salon trước mặt nam nhân, giơ lên hai chân mở ra, đưa toàn bộ nơi riêng tư của cậu bại lộ trước mặt nam nhân, sắc mặt Lâm Hạ tái nhợt không có một chút huyết sắc.

Ngón tay run rẩy đẩy ra nơi đó, lộ ra bên trong lớp thịt béo mập, ngón tay cắm vào trong hoa huyệt, Lâm Hạ nhíu chặt lông mày, sau một khắc cậu thô bạo đưa ngón tay hoàn toàn cắm vào:"A!" 

Nơi đó thật sự quá chặt, hơn nữa lại ở trong tình huống hoa huyệt khô khốc bị Lâm Hạ thô bạo chen vào, đau đớn khiến lâm Hạ căng chặt thân thể nhưng cậu lại giống như coi vậy là chưa đủ, tiếp tục vươn ngón tay thứ hai không chút do dự định cắm vào, cổ tay bị nắm lấy, Lâm Hạ đỏ mắt nhìn người nam nhân ở phía trên mình:" không phải ngươi nói muốn xem sao? vì sao ngăn cản ta?"

Sở Nam Tước  kéo tay cậu rời khỏi hạ thể, khom lưng tiến đến trước mặt Lâm Hạ: " Lâm Hạ, đừng có bày ra vẻ mặt không cam lòng như vậy, là ngươi cầu xin ta mua ngươi, đứng ra tự bán mình thì cũng đừng tỏ vẻ trinh tiết liệt nữ, ngươi không muốn thì có thể đi, không ai ép ngươi"

"Không ép ta? Sở Nam Tước ngươi không ép ta? phụ thân ta hiện đang nằm trong bệnh viện, lương tâm của ngươi đều đã bị chó ăn....ngô..."

Đột nhiên cằm bị nhấc lên, Sở Nam Tước nhìn vào ánh mắt của Lâm Hạ, cặp mắt kia âm u mang theo con ngươi không chứa một tia sáng: "Là Lâm gia các ngươi thiếu ta, nếu không do cha của ngươi, cha mẹ ta cũng sẽ không chết, làm bộ tôt bụng đem ta về nuôi, chả qua là muốn giữ vững chân giám đốc, cho rằng ta không biết sao? tất cả chuyện này ta chính tai nghe mẹ ta nói cho ta biết, tận mắt chứng kiến bà chết đi, Lâm Hạ ngươi nói xem, ta sẽ buông tha cho nhà các ngươi sao? ngươi nói đi?"

Từ ngày Lâm Hạ quen biết Sở Nam Tước tới nay, đây là lần đầu tiên cậu thấy anh kích động như vậy, quá khứ Sở Nam Tước vốn là một con người rất ôn nhu, đột nhiên thấy một Sở Nam Tước như bây giờ, nghe hắn nói những lời như vậy, dù cho mấy ngày nay Lâm Hạ đã nghe nói qua những lời như thế rất nhiều nhưng đây là lần đầu tiên cậu chính tai mình nghe được những lời này từ miệng của Sở Nam Tước, khiến Lâm Hạ cảm thấy như bị hỏng mất, cậu lắc đầu: "Không, không phải như vậy, ta không tin, làm sao có thể, làm sao có thể?"

Nhìn Lâm Hạ không dám tin một mực ôm lấy hai bên tai lắc đầu, Sở Nam Tước không nhịn nổi nữa, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro