End.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21 tiếng đồng hồ.

Lưu Thù Hiền ngủ một giấc tận 21 tiếng đồng hồ, nếu như không phải người mẹ hiền yêu dấu của cô hết kéo gối rồi đến kéo chăn liên tục tấn công cô, Lưu Thù Hiền nghĩ bản thân có thể ngủ thêm được 3 tiếng nữa cho con số được trọn vẹn.

"Mau thức dậy đánh răng rửa mặt nhanh, sắp đến giao thừa rồi con đừng ép mẹ ra tay xử lý con."

Trước khi người mẹ yêu dấu bước ra khỏi cửa phòng, còn không quên quay đầu lại nhìn cái người ngồi trên giường cúi đầu xuống mắt còn chưa mở ra nhẹ nhàng "nhắc nhở" một câu.

Lưu Thù Hiền ngoan ngoãn gật đầu.

Đầu theo đó cũng càng ngày càng thấp xuống, cuối cùng lại dính chặt vào chăn bông ấm áp.

Lại thêm một tiếng hét lớn phát ra từ bên ngoài cánh cửa đang được hé mở.

"LƯU THÙ HIỀN! CON CÒN NẰM NỮA HẢ!"

Mẹ cô rõ ràng không có quay đầu lại, tại sao mà bà ấy biết được nhỉ?

Lưu Thù Hiền đột nhiên ngẩng đầu lên, giữ một khoảng cách càng xa càng tốt với chiếc chăn bông ấm áp, hai mắt lim dim.

Gần đến Tết Nguyên Đán, Lưu Thù Hiền và đoàn đội của cô ấy đã livestream hàng hóa năm mới suốt 7 ngày liên tục, cuối cùng cũng kết thúc vào ngày hôm kia, nghĩ nhất định phải nhanh chóng trở về Sơn Đông đón năm mới, à không, hôm qua vừa về đến nhà đã không ngủ được.

Dòng nước băng tan dưới mái hiên cửa sổ đọng lại thành hình tam giác ngược.

Lưu Thù Hiền làm một công cuộc đấu tranh vùng vẫy, nghe được tiếng ba mẹ và dòng họ nói chuyện bên ngoài, vẫn là nên chọn cách ngoan ngoãn đứng dậy, ai đời lại muốn bị đập và đêm giao thừa chứ.

Trong phòng bếp, mọi người đều đang tất bật chuẩn bị cho bữa tối giao thừa tối nay.

Lưu Thù Hiền thức dậy đi ra khỏi phòng bước đến nhà vệ sinh, đi ngang qua phòng bếp lại tò mò nhìn vào bên trong.

Lưu Gia Hào đang học theo ba Lưu cán bột mì làm thành vỏ bánh gói sủi cảo.

Bà nội đang ngồi cạnh mép bàn, dùng thìa múc nhân, đặt lên trên vỏ sủi cảo rồi véo lại.

"Bà nội." Lưu Thù Hiền nheo mắt nhìn, vẫn còn một người nữa ngồi bên mép bàn quay lưng về phía cô, muốn nhìn rõ rốt cuộc người đó là ai, nhưng trước tiên cũng phải vệ sinh cá nhân trước đã, cô đi từng bước về phía nhà vệ sinh.

Bà nội nhìn Lưu Thù Hiền cười nói: "Mẹ con sợ con ngủ qua đêm giao thừa luôn mất."

"Con nhanh chóng vệ sinh cá nhân mau đi, còn ngủ nữa sẽ thành heo đấy!"

Mẹ Lưu từ trong nhà bếp bước ra, đi đến bàn ăn, bưng đĩa sủi cảo trên bàn rồi quay người vào nhà bếp.

Lưu Thù Hiền ngáp một cái.

"Bà nội ơi, như thế này được chưa ạ?"

Em dang rộng lòng bàn tay ra.

Lưu Thù Hiền ngước mắt nhìn vào cái sủi cảo trên tay em, rồi lại nhìn em ấy.

Khi nghe giọng nói đó, Lưu Thù Hiền cũng đã đoán được một chút người đó là ai rồi, nhưng khi thấy được đáp án vẫn khiến cô cảm thấy choáng váng.

Hồ Hiểu Tuệ?

Lưu Thù Hiền nghĩ rằng có lẽ những gì cô nhìn thấy chỉ là một giấc mơ, có thể do cô ngủ quá nhiều nên xuất hiện ảo giác.

Hồ Hiểu Tuệ sao mà có thể xuất hiện trong nhà của cô được chứ!

Đi đến trước gương, Lưu Thù Hiền nhìn thẳng vào bản thân.

Không phải chứ!

Vừa rồi cô đứng trước mặt Hồ Hiểu Tuệ với mái tóc rối bù và hai cái quầng thâm mắt như gấu trúc này sao!????

Không đúng! Quan trọng là tại sao Hồ Hiểu Tuệ lại xuất hiện trong nhà của cô, còn đang gói sủi cảo nữa!

Lưu Thù Hiền nghĩ đi nghĩ lại tám trăm lần cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.

Trước khi bàn chải chứa đầy kem đánh răng chạm vào nước, cô nhìn trong gương thấy dường như có ai đó đẩy cửa bước vào, Lưu Thù Hiền lập tức quay người lại.

Tại sao em ấy vào mà không gõ cửa chứ!

Không được, có gõ cửa cũng không được bước vào!

Không nhìn thấy có người đang chuẩn bị đánh răng sao!

Người mới học được cách gói sủi cảo bước vào với đôi tay đầy bột mì để rửa tay. Đương nhiên, vòi nước vẫn là do Lưu Thù Hiền mở ra.

Cái người con gái này tại sao có thể như thế chứ!

Lưu Thù Hiền mở to mắt nhìn Hồ Hiểu Tuệ đang sử dụng nước chảy từ vòi mà cô mở ra như một lẽ đương nhiên.

Hồ Hiểu Tuệ quay đầu lại nhìn, cợt nhả nói: "Làm sao, không quen biết nhau rồi à?"

"Không phải, tại sao em lại ở trong nhà của tôi?"

Lưu Thù Hiền nghi hoặc.

Hồ Hiểu Tuệ vẫy tay hai cái trong bồn rửa mặt, "Tết đến mà."

"Tết đến mà sao em lại ở..."

Hồ Hiểu Tuệ bất chợt đi đến gần cô.

Bởi vì khoảng cách quá gần, Lưu Thù Hiền tạm thời quên mất cô vẫn còn chưa nói xong.

"Không ngờ là chị vẫn còn giữ bộ đồ ngủ này."

Hồ Hiểu Tuệ nhìn chằm chằm vào bộ đồ trên người Lưu Thù Hiền, mím môi nói.

Nói xong, còn chưa kịp cho Lưu Thù Hiền cơ hội đánh trả lại thì đã vỗ vỗ tay rồi xoay người rời đi.

Để lại một người cô đơn.

Lưu Thù Hiền lại nhìn bộ đồ ngủ của mình trong gương.

Ai mà vừa thức dậy đón giao thừa thì lại thấy bạn gái cũ xuất hiện gói sủi cảo trong nhà mình, không những thế mà bản thân còn bị nhìn thấy mặc luôn bộ đồ ngủ mà bạn gái cũ tặng cho chứ, thực sự không thể ngẩng cao đầu lên được rồi.

Lưu Thù Hiền tức giận ném bộ đồ ngủ đã thay lên bệ cửa sổ, suy nghĩ một chút, lại nhặt lên rồi ném vào giỏ đựng quần áo bẩn.

Đừng có gây khó dễ với quần áo chứ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chất lượng của bộ đồ ngủ này khá tốt, cũng là bộ đồ ngủ mà Lưu Thù Hiền yêu thích nhất.

Nhìn thấy chiếc điện thoại lộ ra dưới gối nằm, Lưu Thù Hiền mới nhớ tới nhu cầu thiết yếu của giới trẻ đương thời mà cô đã quên mất, khi mở lên kiếm tra mới ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa khi thấy có hàng trăm nghìn tin nhắn được gửi đến.

Hầu hết trong số đó là đối tác và đoàn đội làm việc trao nhau những lời chúc phúc, lãnh đạo cấp cao cũng tung ra một loạt phong bao lì xì, tin nhắn trong group đang được cập nhật với tốc độ vài chục tin trên một giây.

Lưu Thù Hiền nhấp vào một group có nhiều thành viên, cũng phát một bao lì xì để bày tỏ  sự cảm kích của mình.

【Lưu Thù Hiền: [Năm mới vui vẻ]】

Cảm ơn lão đại, phía dưới cũng đồng loạt câu nói tương tự.

Ba năm trước, Lưu Thù Hiền nắm bắt thời cơ kinh doanh online, livestream bán hàng trên một nền tảng video nhất định, cô đã dẫn dắt ba sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp cùng nhau khởi nghiệp kinh doanh, bắt đầu từ con số 0 cô đã từng bước trở thành người dẫn đầu trong ngành thương mại điện tử.

Vừa thoát khỏi đoạn tin nhắn của group này thì tin nhắn từ group khác lại nhảy lên vị trí đầu tiên.

Lão Phế Vật Lạc Viên.

Vừa nhìn tên nhóm liền biết có những thành  phần nào trong đó rồi.

【Trần Thiến Nam: Cái group này cứ như vậy mà bị lãng quên rồi sao?】

Trừ tin nhắn vừa mới nhận được, tin nhắn gần đây nhất vẫn là câu chúc mừng năm mới do Lưu Thù Hiền gửi vào năm ngoái.

Lưu Thù Hiền cũng quên mất cái group này được lập từ khi nào, dù sao thì những người trong group này cũng rất dễ tìm thấy ở bất kỳ group khác.

Nhưng mà, trong group này đều là các huynh đệ thân thiết trong nhà, có thể nói bất cứ điều gì.

【Lưu Thù Hiền: Vừa hay, chị có một vấn đề.】

【Trần Thiến Nam: Cứ nói tự nhiên như ở nhà đi.】Trần Thiến Nam vỗ rồi vỗ Lưu Thù Hiền.

【Lưu Thù Hiền: Nếu như có một ngày em thức dậy và phát hiện bạn gái cũ cũng xuất hiện trong nhà em thì sẽ như thế nào?】

【Trần Thiến Nam: Bạn gái cũ của ai?】

【Trương Tiếu Doanh: Bạn gái cũ của ai?】

【Hàn Gia Lạc: Bạn gái cũ của ai?】

Một câu nói liền bắt dính được ba con cá lặn ngầm.

À không, tổng cộng bắt dính được bốn con cá mới đúng.

【Hồ Hiểu Tuệ: Em có ở trong group nha.】

【Hồ Hiểu Tuệ :[cảm ơn jpg.]】

Avatar không sai, tên ghi chú cũng không sai, người cũng không sai.

【Trần Thiến Nam thu hồi một tin nhắn】

【Trương Tiếu Doanh thu hồi một tin nhắn】

【Hàn Gia Lạc thu hồi một tin nhắn】

Lưu Thù Hiền cũng muốn thu hồi lại tin nhắn.

"Lưu Thù Hiền, ra đây, ăn trái cây này."

Lưu Thù Hiền không chớp mắt ngã vào trong chăn, vùi mặt vào chăn không thể để mất nó được. (mất mặt)

Wechat vừa nhận được một tin nhắn mới.

Lão Phế Vật Lạc Viên. Một group khác cùng tên.

【Trần Thiến Nam: Trong group này không có bạn gái cũ.】

【Trần Thiến Nam đã đổi tên nhóm thành "Lão Phế Vật Lạc Viên không có bạn gái cũ."】



".........Thế này người có thể gọi video call cho bạn bè của người rồi."

Hồ Hiểu Tuệ đã mua cho bà cô một chiếc điện thoại mới làm quà trong đêm giao thừa. Cậu cả đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách chỉ cho bà cách gọi video call cho bạn bè.

Bà nội tìm thấy một số điện thoại của "A Lị" trong ghi chú, "Nhấn cái này." bấm số vào đây.

Sau khi đổ chuông một lúc thì bên kia cũng đã nhấc máy, bà nội giơ điện thoại di động vào phía mình, hai chị em sau khi nhìn thấy nhau lập tức nói chuyện rôm rả.

"....... Đây là điện thoại mới mà cháu gái nhỏ đã mua cho tôi này, năm mới vui vẻ, ......năm mới vui vẻ,....... cháu gái nhỏ của tôi Tiểu Huệ,..... con trai lớn của tôi này....."

Bà nội cầm chiếc điện thoại mới vui vẻ bước vào phòng.

Lưu Thù Hiền bên trái nhìn ba mẹ cô đang cùng em trai giúp đỡ mọi người trong bếp, bên phải nhìn bà nội vui vẻ đóng cửa phòng, cô bước từng bước nhỏ đi đến bên ghế sofa, ngồi trên tay cầm của chiếc ghế sofa làm từ gỗ lim.

Nghiêng đầu nhìn chằm chằm về phía Hồ Hiểu Tuệ.

Hồ Hiểu Tuệ cũng để cho cô ấy nhìn, lấy điện thoại ra trả lời vài ba tin nhắn, lại cảm thấy ánh mắt của người nào đó vẫn nhìn chằm chằm vào em.

Hồ Hiểu Tuệ mở miệng nói: "Làm sao, chưa từng thấy bạn gái cũ à?"

Lưu Thù Hiền sải một bước dài đến ngồi cạnh em ấy, ngồi lên ghế sofa hai chân của cô đã không tự chủ được mà run rẩy.

Giọng nói của Hồ Hiểu Tuệ vừa rồi không đủ lớn để những người phía trong nhà bếp có thể nghe thấy, nhưng Lưu Thù Hiền vẫn quay đầu lại nhìn để chắc chắn không ai có thể nghe thấy câu nói vừa rồi.

"Không phải, tại sao em lại đến nhà tôi?"

"Ba mẹ nuôi của em gọi em đến đây, chị không vui à?"

Ba nuôi mẹ nuôi của Hồ Hiêu Tuệ chính là ba mẹ ruột của Lưu Thù Hiền. Khi còn nhỏ họ lớn lên ở cùng một sân nhà, Hồ Hiểu Tuệ chỉ nhỏ hơn Lưu Thù Hiền có một tuổi, ba Lưu và mẹ Lưu chỉ đơn giản nuôi dạy Hồ Hiểu Tuệ như con gái ruột trong nhà, cho nên từ nhỏ Hồ Hiểu Tuệ đã gọi họ bằng ba mẹ nuôi.

Tất nhiên, chuyện cũ giữa hai người họ, Lưu Thù Hiền vẫn tự tin cho rằng người nhà cô đều không biết.

"Chị không có mà."

Người ta có lão Phật gia và hoàng thượng hoàng hậu nâng đỡ, Lưu Thù Hiền nào dám không vui chứ?

Có lẽ do thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, lâu đến mức mà Lưu Thù Hiền nhìn thấy sự xuất hiện của Hồ Hiểu Tuệ vào đêm giao thừa là một điều "không hợp lý".

Trên thực tế, trước khi Hồ Hiểu Tuệ debut, tất cả họ đều sẽ đoàn tụ lại rồi vui vẻ đón giao thừa cùng nhau. Sau sân khấu debut của Hồ Hiểu Tuệ, em ấy trở nên bận rộn, cơ hội xuất hiện với tư cách nữ hai trong một short drama nổi tiếng là bước đi đầu tiên của em ấy trên con đường trở thành diễn viên, những kịch bản hay liên tục tìm đến em ấy, đồng nghĩa với việc em ấy càng ngày càng bận rộn hơn.

Mỗi năm, ba Lưu và mẹ Lưu đều gọi điện hỏi em ấy xem liệu em có về đón giao thừa không, nhưng gala lễ hội mùa xuân hoặc là buổi quảng bá hàng năm cho các thương hiệu lại khiến tốc độ về nhà của em không còn cách nào khác mà chậm lại.

Năm nay, em ấy về rồi.


Chiếc bàn ăn hình vuông đã trở thành nơi để những nguyên liệu dự trữ cho món lẩu, Lưu Gia Hào chuyển một chiếc bàn tròn lớn bằng gỗ nguyên khối từ căn phòng nhỏ ra đặt nó giữa phòng khách và phòng ăn.

Ba Lưu và mẹ Lưu mang theo hai đĩa sủi cảo nóng hổi từ nhà bếp đi ra.

Bà nội đã sớm thay một bộ quần áo mới, Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ bị bà nội kéo đến ngồi hai bên, bà nội đau lòng vỗ nhẹ mu bàn tay của Hồ Hiểu Tuệ nói: "Đã rất lâu rồi Tiểu Tuệ không về đón năm mới cùng với mọi người."

"Kể từ nay về sau mỗi năm cháu đều sẽ về thăm bà." Hồ Hiểu Tuệ dựa vào vai bà nội nói.

"Ăn sủi cảo thôi nào."

Ba Lưu và mẹ Lưu cũng ngồi xuống bàn.

Mọi người cùng đồng loạt nâng ly chúc mừng.

"Năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ."

Bởi vì pháo hoa không được phép bắn trong thành phố, nên tại địa điểm lớn ở tầng dưới, từ trẻ nhỏ cho đến người lớn trên tay chỉ có pháo hoa que đang hoạt động.

Lưu Gia Hào cũng đi đến quầy hàng của ở cổng khu dân cư mua hai gói pháo hoa que, "Em muốn tự chơi một gói.", em trai cô đưa cho hai người một gói pháo hoa que và một cái bật lửa rồi quay người lao về phía đám trẻ đang chơi đùa.

Lưu Thù Hiền nhìn đồ vật trong tay rồi lại nhìn người bên cạnh, "Em có muốn chơi không?" Thật ra thì cô cũng không có hứng thú lắm với những thứ này cho lắm.

"Em muốn!"

Em ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt dưới chiếc áo hoodie đầy mong đợi.

Hồ Hiểu Tuệ nhìn Lưu Thù Hiền lấy pháo hoa que ra khỏi hộp rồi thắp sáng nó lên bằng lửa.

Đưa nó cho em ấy.

"Này."

Hồ Hiểu Tuệ nhận lấy rồi vẫy nó hai vòng trên không trung, Lưu Thù Hiền cũng lấy một que khác từ trong hộp ra, đặt nó gần với tia lửa từ que pháo hoa của Hồ Hiểu Tuệ, Hồ Hiểu Tuệ dừng lại, vài giây sau, pháo hoa que trong tay Lưu Thù Hiền cũng bốc cháy.

Pháo hoa ở giữa hai người họ.

Không lâu sau, hai người lại lấy thêm hai que pháo hoa mới.

Không khí tràn ngập mùi hương sau khi pháo hoa cháy hết.

"Đã lâu không được chơi đùa như thế này rồi." Hồ Hiểu Tuệ lẩm bẩm, nhìn những tia sáng rực rỡ.

Lưu Thù Hiền nghe vậy, không biết tại sao, trong lòng lại đau nhói, ngẩng đầu nhìn em ấy nói: "Để chị chụp cho em một tấm."

Trước đây, khi bắn pháo hoa đêm giao thừa Lưu Thù Hiền đều sẽ chụp ảnh cho Hồ Hiểu Tuệ, cũng vì thế Lưu Thù Hiền cũng đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng trên Tiểu Hồng Thư những gì mà "thiên thời địa lợi nhân hòa" để chụp ảnh cho bạn gái. Dù cho thân phận đã thay đổi, nhưng kỹ thuật không bao giờ bị lỗi thời đúng chứ.

Hồ Hiểu Tuệ mỉm cười nói: "Được thôi, kiểm tra thử xem kỹ năng chụp ảnh của chị hiện giờ ra sao rồi." Em lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho Lưu Thù Hiền.

"Không có gì là chị đây không chụp ra được." Lưu Thù Hiền mở miệng nói khoác.

Lưu Thù Hiền đưa que pháo hoa của mình cho Hồ Hiểu Tuệ, cô lùi lại hai bước và dừng lại sau khi chắc chắn rằng khoảng cách giữa cô và em phù hợp để chụp ảnh.

Là một người nghệ sĩ đã trưởng thành, Hồ Hiểu Tuệ nhanh chóng tìm thấy chiếc máy ảnh và sử dụng công cụ duy nhất trong tay để tạo ra các chuyển động.

Nhìn người đứng dưới ánh sao sáng trong khung ảnh điện thoại, Lưu Thù Hiền nhất thời mơ hồ.

Dường như, nhịp tim không thể kiểm soát được mà phát ra âm thanh.

Ẩn mình trong tiếng pháo hoa.

Rồi lại tan biến theo gió bay.

"Xong chưa, rốt cuộc chị có biết chụp không thế?"

Pháo hoa que trong tay Hồ Hiểu Tuệ đã cháy hết, nhìn nhiếp ảnh gia im lặng không nói tiếng nào, nhịn không được mà lao về phía người đó.

Lưu Thù Hiền nheo mắt nói: "Nếu không tin thì em nhìn xem."

Ba bức đầu tiên trong album ảnh vừa rồi đều do Lưu Thù Hiền chụp,  Hồ Hiểu Tuệ vuốt màn hình phóng to từng bức ảnh, không ngờ nói: "Ảnh chụp cũng không tệ đấy chứ."

"Tất nhiên." Lưu Thù Hiền dương dương đắc ý.

Pháo hoa que rất dễ bị lạnh, lại đốt thêm vài que nữa, cả hai cảm thấy không còn hứng thú nên đưa những que còn lại cho đám trẻ gần đó rồi cũng nhau về nhà.



"Cái gì??"


Lưu Thù Hiền từ trên giường lập tức bật dậy.

"Tối nay Tiểu Tuệ sẽ ngủ chung phòng với con, mau lấy chăn mới từ trong tủ ra đi." Mẹ Lưu lặp lại những lời vừa nói.

Lưu Thù Hiền đã nghĩ Hồ Hiểu Tuệ người chắc đã quay về rồi lại xuất hiện trước cửa phòng của cô kèm thêm một chiếc áo khoác bông.

"Tiểu Tuệ tối nay con chịu đựng ngủ chung với nó một đêm nha, ngày mai mẹ nuôi dọn dẹp phòng nhỏ kia rồi cho nó qua đó ngủ." Ẩn ý nói là cái giường nhỏ ấm áp của Lưu Thù Hiền sắp thuộc về người khác rồi.

"Dạ, mẹ nuôi người cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ."

Khi mẹ Lưu rời đi tiện tay đóng cửa phòng lại.

Lưu Thù Hiền ôm chặt lấy chăn bông, nhìn người đang từng bước từng bước tiến đến gần mình, dò xét kỹ lưỡng: "Em...em...em, em muốn làm cái gì?"

Hồ Hiểu Tuệ treo chiếc áo khoác bông lên tủ quần áo, màu trắng của nó tạo nên sự tương phản ấn tượng với một chiếc áo khoác ngoài màu đen khác.

"Đi ngủ."

"Không phải, Hồ Hiểu Tuệ, chúng ta, hai chúng ta, ngủ cùng nhau?"

Giọng nói Lưu Thù Hiền dần dần to hơn.

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Lưu Thù Hiền, Hồ Hiểu Tuệ đột nhiên muốn trêu chọc cô ấy.

"Có chuyện gì à? Không phải cũng chưa từng ngủ cùng nhau."

"Đó là chuyện trước đây!"

"Hiện tại cũng có thể ngủ cùng nhau."

"Em có bệnh không vậy Hồ Hiểu Tuệ."

Cảm nhận được sự phản kháng của Lưu Thù Hiền trước "trò đùa" này, Hồ Hiểu Tuệ đột nhiên im lặng.

Lưu Thù Hiền cũng nhận ra rằng giọng nói của cô đã trở nên to hơn.

Người ở bên giường vẫn ngồi cạnh mép giường, quay lưng về phía cô.

Hai người im lặng không nói một lời nào.


Lưu Thù Hiền nhắc chân lên, bước xuống giường đi đến bên tủ quần áo, mở cánh cửa tủ phía bên kia ra nhón chân lên lấy một chiếc chăn bông từ phía trên xuống.

"Chúng ta thoả thuận trước đi, mỗi người ngủ một chỗ."

"Em muốn ôm chị."

Lưu Thù Hiền đặt chăn lên giường và trải nó ra.

Hồ Hiểu Tuệ ngước mắt lên.

Ánh mắt của họ chạm vào nhau.



Lưu Thù Hiền nhìn những lời chúc phúc trong phần tin nhắn, giữa trả lời và không trả lời Lưu Thù Hiền đã chọn vế sau, giống như những năm trước, cô đăng một câu "Chúc mừng năm mới" trong vòng bạn bè, điều đó có nghĩa là cô đã nhận được lời chúc của mọi người và chúc mọi người mọi điều tốt lành.

Rất nhanh, phía dưới phần bình luận đã có một hàng dài người cmt.

Kéo thanh thông bảo xuống, biểu tượng mắt to nổi bật giữa nhiều tin nhắn.

[Đặc biệt theo dõi: @Hồ Hiểu Tuệ hohoho: Năm mới..... màn hình thông báo đã giới hạn không gian của nó]

Lưu Thù Hiền liếc nhìn bóng lưng của người bên cạnh để lại cho cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mở thanh tin nhắn.

Chuyển vào app weibo.

[Hồ Hiểu Tuệ hohoho: Năm mới vui vẻ, mình rất vui.] Hình ảnh đi kèm là 1 trong 10 bức ảnh trước đó.

Lưu Thù Hiền vô tình bấm vào bức ảnh, dừng lại ở nút tải xuống vài giây, cuối cùng quyết đoán tải xuống vào album.

Hồ Hiểu Tuệ xoay người, đặt hai tay lên người bản thân.

Màn hình điện thoại đã nhanh chóng bị tắt vì cảm thấy tội lỗi.

Có một mùi gì đó bất thường trong không khí.

"Lưu Thù Hiền."


"Em có thể ôm chị được không?"

Giọng nói của em ấy như đang cầu xin vậy.

Lưu Thù Hiền không có từ chối, thân thể thành thật cứng đờ, dưới chăn hai chân duỗi thẳng.

Hồ Hiểu Tuệ đặt tay trái lên người Lưu Thù Hiền, nghiêng người về phía cô, nhẹ nhàng tựa vào vai cô.

Không một ai lên tiếng, hai người cứ như vậy rất lâu.

Hơi thở của em ấy phả đều vào xương quai xanh của cô.

Lưu Thù Hiền chịu không nổi nữa, nghiêng người nằm đối diện với em, tự nhiên ôm em vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng em ấy như một đứa trẻ.

"Năm mới vui vẻ."

Lưu Thù Hiền lại nói một câu chúc ngủ ngon.

"Ngủ ngon."

Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy đầu nặng trĩu, nhưng giọng của cô nghe rất thật, còn thì thầm chúc em ngủ ngon.




Ngày đầu tiên của năm mới.

Lưu Thù Hiền là người đầu tiên thức dậy, nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ vẫn còn đang ngủ say mới nhận ra giấc mơ đêm qua kỳ thực có phần thực tế hơn một chút.

Sau khi ra khỏi phòng, trên bàn đã có sẵn sủi cảo mới hấp.

Lưu Thù Hiền tắm rửa xong bước ra ngoài liền nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ từ trong phòng ngủ đi ra, trên người em ấy vẫn mặc bộ đồ ngủ đó, có chút không sao mà nói được.

"Bà nội, năm mới vui vẻ."

"Nào, năm mới vui vẻ, bà tặng cho cháu gái của bà một chiếc lì xì lớn này."

Bà nội lấy từ trong túi ra một bao lì xì to từ xấp bao lì xì màu đỏ, hai bà cháu mới sáng sớm gặp nhau đã ôm lấy nhau. Lưu Thù Hiền thậm chí còn cảm thấy vẻ ngoài của mình có chút không phù hợp.


Vừa nói chuyện, mọi người vừa đi ra phòng khách, định nói lời chúc tết trước rồi mới ăn sủi cảo cho bữa sáng.

“Mẹ, năm mới vui vẻ, chúc mẹ sức khỏe dồi dào, may mắn luôn đến.” ba Lưu và mẹ Lưu trước tiên cùng nhay chúc mừng năm mới bà nội.

Bà nội vui vẻ gật đầu và đưa hai chiếc phong bì đỏ vào tay hai vợ chồng.

Lưu Thù Hiền cũng bước tới, đứng trước mặt bà nội chuẩn bị quỳ chúc mừng năm mới.

"Hai đứa cùng nhau chúc mừng đi."

Bà nội chỉ Hồ Hiểu Tuệ ở phía sau, sau đó chỉ vào bên cạnh Lưu Thù Hiền, ý bảo Hồ Hiểu Tuệ đứng đó cùng Lưu Thù Hiền chúc mừng năm mới.

"Đúng đó, Tiểu Tuệ à con cùng nó chúc đi." Mẹ Lưu cũng nói.

Hồ Hiểu Tuệ cũng không cảm thấy ngại ngùng, em đi lên phía trước chúc mừng năm mới bà nội với Lưu Thù Hiền.

"Bà nội năm mới vui vẻ, mọi điều tốt đẹp!"

"Bà nội năm mới vui vẻ, mọi điều tốt đẹp!"

Hai người quả thực có sự ăn ý ngầm, thậm chí còn nói những lời tốt lành giống nhau. Cả hai liếc nhìn đối phương, cả hai đều cảm thấy đối phương nhất định đã đạo văn của mình.


"Được được, năm mới vui vẻ." Bà nội trước tiên đưa cho Lưu Thù Hiền một bao lì xì, "Cho cháu gái lớn này.", rồi lại đưa cho Hồ Hiểu Tuệ một bao, "Này là cho cháu gái nhỏ."

Chiếc bao bì màu đỏ này có vẻ hơi khác một chút.

Lưu Thù Hiền liếc nhìn bao bì màu đỏ của ai đó rồi nhìn vào phong bì của mình, cuối cùng cũng nhìn ra sự khác biệt.


Tại sao bao lì xì ngày tết lại còn có chữ Hỷ trên đó!

Hồ Hiểu Tuệ cũng nhìn thấy rồi.

"À, có lẽ vừa rồi rồi bà lấy nhầm bao lì xì rồi." Bà nội liếc nhìn phong bì màu đỏ trên tay họ rồi mới phản ứng lại.

"Không sao, năm mới mà, đây là ý tốt Song Hỷ Lâm Môn đó." Ba Lưu cười nói.

Thật là một cái Song Hỷ Lâm Môn.

Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ không thể phản bác lại.

"Đến con rồi, đến con rồi, bà nội năm mới vui vẻ." Lưu Gia Hào chen vào giữa hai người nghiêm túc quỳ lạy chúc mừng năm mới.

Sự chú ý của mọi người chuyển từ chiếc phong bì màu đỏ sang cậu em trai dễ thương.

Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy chiếc bao lì xì màu đỏ trong tay có chút nóng.




Ăn xong bữa sáng, Lưu Thù Hiền xin phép quay về phòng trước, group chat của bốn người được ghim lên đầu danh sách tin nhắn mới.

Lão Phế Vật Lạc Viên bản không có bạn gái cũ.

【Hàn Gia Lạc: Nói thế nào nhỉ, hôm nay còn xem không.】

【Trương Tiếu Doanh: Đến đây.】

Mỗi năm vào ngày đầu năm mới đều đi xem phim tết đó là một trong những tiết mục ăn ý ngầm hiểu của bọn họ.

【Trần Thiến Nam: Xem cái nào trong những xuất này đây?】Gửi vào một vài ảnh chụp màn hình mua vé xem phim.

【Hàn Gia Lạc: Xem tất cả luôn đê, cái nào chị bây cũng muốn xem, nếu như hôm nay không ra ngoài, chắc tao nằm cả ngày trên giường quá.】

【Hàn Gia Lạc: Vậy tui mua hết nha.】

【Trương Tiếu Doanh: Ok con dê.】

【Trương Tiếu Doanh: Lưu tử đâu nhỉ? @Lưu Thù Hiền.】

Lưu Thù Hiền vừa trèo lên lầu xong.

【Lưu Thù Hiền: Chị sao cũng được.】

【Trần Thiến Nam: Người ấy có đến không?】

【Trần Thiến Nam: Nếu có đến thì để em mua vé luôn.】

Người ấy? Hồ Hiểu Tuệ? Hồ Hiểu Tuệ có muốn cùng mọi người ra ngoài xem phim không nhỉ? Lưu Thù Hiền không nghĩ ra được đáp án.

Vừa nhắc tào tháo là tào tháo đến.

Hồ Hiểu Tuệ từ bên ngoài mở cửa vào liền chạm mắt với Lưu Thù Hiền người đang nằm dài trên giường trả lời tin nhắn.

Hồ Hiểu Tuệ bước đến cất đồ đạc trên ghế sofa nhỏ và balo, lại nhìn thấy dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của Lưu Thù Hiền, cũng không biết là cô có chuyện gì nữa.

Em ấy đang thu dọn đồ đạc rồi rời đi sao? Lưu Thù Hiền nghĩ.

"Làm sao?"

Hồ Hiểu Tuệ nhịn không được mở miệng hỏi cô.

Lưu Thù Hiền ngồi dậy: "Bọn họ hỏi em có muốn cùng nhau đi xem phim không?" Dừng lại một chút rồi lại nói thêm: "Là bọn Hàn Gia Lạc ấy."

Cô cũng không biết bản thân đang thêm vào cái gì.

Điện thoại vang lên âm thanh thông báo tin nhắn, liên tiếp có mấy tin nhắn, Hồ Hiểu Tuệ đành phải dừng việc đang làm lại, lấy điện thoại trong túi ra.

Hồ Hiểu Tuệ đang chuyên tâm trả lời tin nhắn cũng không thấy vẻ tức giận trên mặt Lưu Thù Hiền, giống như một đứa trẻ đưa ra yêu cầu nhưng không được đáp lại.

Hồ Hiểu Tuệ vẫn đang trả lời tin nhắn, thỉnh thoảng có thông báo tin nhắn vang lên.

"Hồ Hiểu Tuệ nhi, em có đi hay không?"

Lưu Thù Hiền có chút thiếu kiên nhẫn.

Hồ Hiểu Tuệ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lưu Thù Hiền.


Đối mắt trực diện, Hồ Hiểu Tuệ thở dài bất đắc dĩ nói: "Có việc gấp, một lát nữa xe sẽ đến đón."

Lưu Thù Hiền muốn nói. Mới có một ngày thôi, em mới về được một ngày thôi.

Cô kìm nén một tia bất bình xuất hiện chớp nhoáng trong mắt.






Không khí đột nhiên như có một trận bạo lực quét qua.

Hồ Hiểu Tuệ biết, người ấy không vui rồi.

Khi Lưu Thù Hiền không vui, cô ấy sẽ treo ba chữ "đang không vui" thẳng trên mặt, trong cơ thể cô ba phần hoang tàn, khiến nhiệt độ không khí xung quanh giảm xuống mấy phần.

Hồ Hiểu Tuệ đi đến trước mặt cô ấy, muốn nhìn cô ấy cũng muốn nói gì đó.

Dường như biết ý đồ của em ấy, Lưu Thù Hiền cúi đầu dùng hai tay đỡ mép giường, chán nản nhìn vào khoảng trống trên sàn mà không ngẩng đầu lên.

Cô ấy đang tức giận.

Hồ Hiểu Tuệ ngồi bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy và dựa vào vai Lưu Thù Hiền.

Yên lặng, hai người cứ ngồi cùng nhau yên lặng như thế.

Cũng không biết là qua bao lâu, điện thoại di động của Hồ Hiểu Tuệ vang lên thông báo có cuộc gọi đến, màn hình sáng lên, hiện lên một dòng ghi chú cuộc gọi.

Âm thanh nhỏ dần, màn hình sáng lên rồi mờ đi.

Hồ Hiểu Tuệ hít một hơi lấy hết can đảm, hỏi.

"Lưu Thù Hiền, chị còn thích em không?"

Nhạc chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên.

Lưu Thù Hiền nhìn chiếc xe phủ đầy những hạt mưa rẽ vào lối đi ra khỏi khu dân cư.





Một ngày khác.

Group chat Lão Phế Vật Lạc Viên lại được ghim lên đầu.

【Lưu Thù Hiền: Làm sao đây! Bạn gái cũ lại đến nhà tao rồi!】

Nhưng mà, cái ôm của bạn gái cũ cảm giác thật ngọt ngào và mềm mại nha!




Lại một ngày khác.

Tin tức mới nhất trong group Lão Phế Vật Lạc Viên bản không có bạn gái cũ.

【Lưu Thù Hiền: Làm sao đây! Bạn gái cũ lại đến nhà tao rồi!】

【Trần Thiến Nam: Bạn gái cũ của ai?】

【Trương Tiếu Doanh: Bạn gái cũ của ai?】

【Hàn Gia Lạc: Bạn gái cũ của ai?】


【Lưu Thù Hiền: Ngại quá, là vợ của chị.】

Tin tức mới nhất từ cuộc trò chuyện từ group này.

【Lưu Thù Hiền đã bị quản trị viên nhóm xóa khỏi cuộc trò chuyện nhóm.】


【Tên nhóm đã đổi thành "Lão Phế Vật Lạc Viên nói không với couple.】











"Lưu Thù Hiền chị còn thích em không?"

"Còn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro