hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Khi Mori Ran nhận ra cô em gái nhà bên cạnh Haibara Ai muốn đè cô thì đã quá muộn.

Thế chúng ta nên làm gì? Tất nhiên chúng ta nên yêu luôn em gái nhà bên đó, đồng thời đè lại em ấy.

02.

Mori Ran lần này quay trở lại thành phố A.

Một phần là do công việc, một phần để giải quyết việc về mẹ

Sau khi ra khỏi nhà, cô tình cờ gặp lại Haibara Ai trong thang máy.

Người phụ nữ có mái tóc ngắn nâu trà, nước da trắng ngần và vẻ mặt lạnh lùng giống như những năm trước.

Gia đình Mori sống ở tầng 12, đây là nơi cô sống khi còn nhỏ.

Lần cuối cùng cô đến căn hộ này là cách đây bảy tám năm, nhưng lần này cô đến để lấy đồ của mẹ cô.

Mặc dù không có nhiều tình cảm với mẹ, nhưng Mori Ran vẫn cảm thấy đau buồn khó tả.

Vì thế cô không để ý đến người phụ nữ cùng đi thang máy ở phía sau cô.

Người phụ nữ phía sau ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt tràn đầy suy tư.

Căn hộ đã cũ và có nhiều chỗ hư hỏng, thậm chí thang máy còn chậm và khựng.

Sau khi xuống tầng, Mori Ran choáng váng, bước đi nghiêng ngả và cơ thể loạng choạng không kiểm soát được.

Vai cô dựa vào bức tường thang máy, ngay khi chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền của cô sắp chạm vào tường, một bàn tay vươn ra đỡ lấy vai cô.

Cảm giác đầu ngón tay chạm vào vai không hề biến mất, lực tay cũng không hề yếu, nhưng hình ảnh phản chiếu trong kính rõ ràng, ngón tay trắng nõn thon dài, móng tay được cắt sạch sẽ, không có vết sẹo nào cả.

Mori Ran phục hồi sau khi xuống dốc, cô quay đầu lại nhìn và nhướng mày.

Người phụ nữ phía sau cô vừa bỏ tay xuống, ánh mắt tập trung, cũng đang nhìn cô.

Ánh mắt họ gặp nhau, gặp một đôi mắt quen thuộc.

Mori Ran vừa đi làm về, cô ấy đang đi một đôi giày cao gót và cao hơn Haibara một chút.

Người phụ nữ trong mắt cô rất xinh đẹp và hoang dã. Ngày cuối thu khá mát mẻ, em mặc một chiếc áo gió kaki và một chiếc váy màu đen trang nhã. Em ấy có thân hình mềm mại và vẻ ngoài thanh, đôi mắt xanh thẳm đầy nước biển và điểm xuyến lên đôi tai với những đường nét xinh xắn bằng một đôi bông tai đính những viên kim cương tinh xảo, em ấy trẻ trung và rất thời trang, dường như đó là bằng chứng cho sự trẻ trung của em.

Mori Ran trầm ngâm một lúc, chưa định thần lại cho đến khi tiếng nhắc nhở của thang máy vang lên, cô hơi nhướng mày, nhẹ giọng cảm ơn rồi bước ra ngoài, chỉ để lại tiếng giày chạm đất một lúc lâu mới biến mất.

Gió bên ngoài thổi rất mạnh, len vào cơ thể cô từng cơn khí lạnh lẽo đặc trưng của thành phố A, Mori Ran run rẩy.

Tất cả những kí ức về thành phố A tràn về, bao gồm cả Miyano Shiho. (không biết tại sao đoạn này là Shiho chứ không phải Ai nữa)

Vì sự giáo dục nghiêm khắc của cha mẹ nên tất cả niềm hạnh phúc ít ỏi có thể đếm trên đầu ngón tay của cô đều liên quan đến cô gái đó.

Cô vừa nhìn thấy em ấy trong thang máy. Em ấy quả thực đã trưởng thành hơn trước rất nhiều.

Rõ ràng em ấy mới chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi khi cô gặp em ấy lần đầu tiên.

03.

Mori Ran là người gốc thành phố A, nhưng quê gốc thật sự của cô lại ở thành phố B.

Mori Ran, một người đẹp 28 tuổi, đang ở hoàng kim của phụ nữ. Cô làm việc trong một công ty thiết kế nổi tiếng trên thế giới và là ở bộ phận chuyên thiết kế trang sức của công ty. vài ngày trước, trụ sở nước ngoài đã quyết định chuyển cô về chi nhánh thành phố A, thăng chức cho cô.

Cô là người bận rộn với công việc và hiếm khi kết bạn, tuy tính cách hiền lành và dễ gần nhưng lại có yêu cầu cao để có thể làm bạn thân. Cô có mối quan hệ tốt đẹp với cộng sự Shinichi Kudo và người bạn cũ Suzuki Sonoko.

Suzuki Sonoko chuyên thiết kế thời trang, cô xuất thân từ một gia đình giàu có và có tính cách vui vẻ. Cô ấy là người bạn tốt kể từ khi Mori Ran chuyển đến thành phố B vào năm thứ hai trung học. Ran đã đồng hành cùng cô ấy với người bạn trai thời thơ ấu Kyogoku. Khi Ran mới đến thành phố B, cô không quen với nơi này nên hai người đã giúp đỡ cô rất nhiều và cô cùng được nhận vào khoa thiết kế của trường đại học , và sau đó gia nhập cùng một công ty sau khi tốt nghiệp.

Kudo Shinichi cũng giống như cô, thuộc công ty thiết kế và làm việc ở bộ phận hành chính. Cả hai đều là cựu sinh viên đại học B, sau đó được giới thiệu với nhau thông qua Kyogoku Makoto, bạn trai của Sonoko. Ngoài ra, họ có mối quan hệ tốt vì cùng công việc và bốn người thường xuyên trò chuyện với nhau.

Nhưng hai người họ đều đang làm việc ở thành phố B và không chuyển chi nhánh cùng cô, nên Mori Ran ở thành phố A không có ai để nương tựa, thậm trí một người bạn cũng không có.

Ba ngày sau khi trở về thành phố A, cô vẫn không quen được với gió lạnh, chiếc áo khoác cô mặc cũng không giúp cô khỏi cái lạnh ẩm ướt chút nào.

Bất hạnh không bao giờ đến một mình, và hai ngày trước cô đã trở thành trẻ mồ côi, cha mẹ đều qua đời.

Khi cô 17 tuổi, cô đến thành phố B cùng cha để học hết năm cuối trung học. Cha cô qua đời vì bệnh tật không lâu sau khi cô học xong trung học.

Cách đây hai ngày, khi cô ở sân bay, cô nhận được tin buồn mẹ cô đã qua đời vì bạo bệnh.

Trong suốt cuộc đời mình, mẹ cô là một luật sư nghiêm khắc và quá bận rộn để chăm sóc gia đình. Vì vậy Mori Ran lớn lên trong một gia đình mà người phụ nữ gánh vác bên ngoài và người đàn ông chăm non việc nhà. Cô đã không gặp mẹ vài năm kể từ khi cô đến thành phố B, và mối quan hệ cũng tự nhiên không còn được tốt. Trong trí nhớ, cô đã được mẹ dạy dỗ một cách kiên nhẫn và nghiêm khắc, luôn lo lắng về điểm thi của mình.

Lê tang diễn ra rất đơn giản, một buổi lễ và một linh hồn vĩnh viên rời bỏ cõi trần.

Bất kể họ có liên quan hay không, cho đến giờ cô không còn có tình cảm gia đình.

Ban đầu, Mori Ran dự định ở trong khách sạn vài ngày rồi ra ngoài thuê nhà.

Nhưng ngôi nhà mẹ cô để lại cách công ty không xa nên cô có thể ở đó trong trường hợp khẩn cấp.

Sau khi thu dọn đồ đạc của mẹ, mua một số thực phẩm ăn liền và nhu yếu phẩm hàng ngày, cô bước vào ngôi nhà đã xa cách từ lâu của mình vào lúc nửa đêm.

Nhìn những đồ trang trí quen thuộc, cô nhớ lại những quá khứ đã phủ bụi trong căn phòng này với Haibara Ai khi còn nhỏ.

Khi họ mới mười mấy tuổi, lần đầu tiên cô nhìn thấy cô em gái lạnh lùng, dễ thương, không cười nhưng lại hiền lành hơn bất cứ ai này.

Cô em gái nhỏ hơn cô bốn tuổi nhưng thoạt nhìn có vẻ lớn hơn các bạn cùng lứa một chút, là một đứa trẻ tinh ranh và cực kì thông minh. Ngày hôm đó, gia đình Miyano chuyển đến, bốn người trong nhà mỉm cười chào đón. Cha mẹ buông bỏ bộ dạng nghiêm khắc, trở nên dịu dàng một chút, gọi cô ra khỏi phòng chơi piano.

Mori Ran vẫn còn nhớ cảnh tượng ngày hôm đó.

Bầu trời tràn ngập ánh sáng lung linh, bầu trời trong vắt khi nắng lên.

Gia đình Mori Ran tương đối giàu có và là một trong số ít gia đình có đủ tiền mua một cây đàn piano.

Cô ngồi trên ghế đàn piano, ngón tay vô thức ấn vào phím đàn, phát ra những âm thanh dễ nghe. Cô ngước mắt nhìn đứa trẻ trước mặt.

Đứa trẻ không cao, với đôi lông mày dịu dàng, khuôn mặt nhỏ dưới mái tóc trà có nụ cười rất đẹp, không thêm bất kỳ cảm xúc nào. Cô nên nói thế nào đây? Em ấy là một đứa trẻ thú vị, cân bằng giữa ngây thơ và sâu sắc, và không thể nhìn thấu điều đó ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cô gái bên cạnh cũng bằng tuổi Mori ran, dáng người cao ráo, mặc váy dài, có mái tóc đen, nụ cười hiền lành nhìn cô ấy như nhìn em gái, nhưng cô vẫn có thể nhận ra chút bóng dáng của mẹ ở đó.

Cha mẹ của hai chị em đều cư xử đúng mực và lịch sự. Họ đang nói chuyện với mẹ của Mori ran và có vẻ rất suy tư.

Món quà chúc mừng từ người hàng xóm  là bánh sữa và hoa dâm bụt được làm thủ công. Khi cắn một miếng, vị ngọt ngào tỏa ra, thậm trí không khí cũng được lan tỏa chút hương sữa ngọt.

Lúc đó cô nghĩ người hàng xóm mới này trông khá ổn.

04.

Cảm xúc của cô giao động theo hồi ức, cô nhắm mắt lại, như thể có thể quên đi tất.

Nhưng cuộc chia tay của hai người họ vào năm thứ hai trung học của cô đã đẩy mối quan hệ đẹp đẽ này đến mức khó có thể giải thích được.

Cô nhanh chóng đi tắm và mặc quần áo sạch sẽ, kiểm tra điện thoại và thấy một loạt tin nhắn từ Suzuki Sonoko.

Buổi tối khi đi taxi, cô nói chuyện phiếm với Sonoko với giọng điệu đùa cợt, hỏi cô ấy về những mối quan hệ ở thành phố A, những đồng nghiệp có mối quan hệ tốt và tính cách thú vị, sau khi về nhà cô lại quên mất chuyện này, không nghĩ đến Sonoko thực sự đã gửi cho cô ấy một tấm danh thiếp wechat.

Đã muộn lắm rồi, cô không muốn đọc kỹ một loạt tin nhắn, cô gửi tin nhắn wechat để tạm biệt Suzuki Sonoko và nói ngày mai sẽ đọc lại và chuẩn bị đi ngủ. Nhưng nội dung mà ngón tay cô vô tình trượt tới khiến cô choáng váng.

Người trong danh thiếp cá nhân có một hình đại diện quen thuôc, đó là bức phác thảo đơn giản chính anh vẽ mà người mẫu trong bức tranh là một cô gái tóc ngắn có chút cao lãnh.

Như thể thời gian không muốn để cô đi, ký ức có phần mơ hồ về việc vừa muốn quên đến lại hiện lên.

Mori Ran từ nhỏ đã thông minh, trí nhớ lại càng phi thường. Cha mẹ cô rất nghiêm khắc và cô không có nhiều bạn bè xung quanh. Cô luôn đi học về cùng em gái Haibara Ai đang học cấp hai.

Năm thứ hai trung học của cô là khi Wechat đầu tiên được lan truyền. Khi biết mình sắp phải chuyển đến một thành phố hoàn toàn xa lạ, cô đã không cầm được nước mắt, gọi điện cho Haibara Ai, lúc đấy mới học trung học cơ sở, hẹn gặp nhau khi hai người đi học về. Sau khi là người xin lỗi và tạm biệt Haibara Ai, người mà cô sắp chia tay, người kia không có biểu hiện gì, trong mắt không có cảm xúc nào, nhưng đôi tay có làn da trắng ngần và khung xương thon dài đã nắm chặt lại, như thể em quyết tâm làm điều gì đó. Em giống như một đứa trẻ bị đả kích, , cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng không hiểu sao Mori Ran lại nhìn thấy sự tồn tại một loại chiếm hữu sâu sắc hơn, như thể có một điều gì đó kì lạ khó tả đã khiến em trở nên như vậy. Cô bối rối không dám cử động nữa, cái ôm định dành cho đối phương cũng kẹt lại, cánh tay mảnh khảnh của cô dừng lại giữa không trung. Trong một con hẻm yên tĩnh, hai người có suy nghĩ khác nhau nhưng không nói gì, hai người đứng lặng lẽ, kiên nhẫn chờ đợi, tận hưởng từng phút cuối cùng.

Cuối cùng, Haibara thở dài, phớt lờ bầu không khí kỳ quái, nhón chân ôm lấy thân hình mảnh khảnh của Mori Ran, ôm chặt lấy người cô, dây buộc tóc của Ran bởi động tác mạnh này mà rơi xuống, mái tóc dài đung đưa rồi rơi xuống bộ đồng phục học sinh màu trắng của cô, thoang thoảng mùi dầu gội lan Nam phi độc đáo của cô. Em không biết đó là mùi thơm của dầu gội hay việc chị ấy hay mang kẹo theo người. Làm Haibara Ai có chút không muốn xa rời, thậm chí em còn vùi đầu vào gần hơn.

Cô bị em ôm bất ngờ nhưng cũng không đẩy ra. Cảm giác tủi thân chợt dâng lên, nước mắt không rõ nguyên nhân trào ra, dần dần làm ướt đồng phục học sinh màu trắng. Cô nhớ rằng lúc đó Haibara Ai không hề bộc lộ cảm xúc thực sự nào, em chỉ lau những giọt nước mắt như ngọc trai của cô, sau đó ghé sát vào tai cô thì thầm vài lời an ủi cô. Cũng không biết tại sao, có thứ gì trong trái tim cô như được lấp đầy, cảm giác ấm áp xuyên qua trái tim cô.

Cuối cùng, cô vẫn có chút xấu hổ nên lấy khăn giấy lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên mặt, Haibara Ai im lặng suốt dọc đường,khi đến tầng một khu chung cư, hai người trao đổi ID Wechat.

Hình đại diện đã đọng lại trong trí nhớ của cô không biết bao nhiêu lần nhưng lại không dám bấm vào chính là bức vẽ đơn giản này.

05.

Chịu đưng sự mệt mỏi của cơ thể, cô đưa tay bấm vào.

Theo trí nhớ của cô, đó quả thực là danh thiếp wechat của Haibara Ai.

Lông mày cô chợt giật lên, cô vội vàng hỏi Sonoko, người bên kia điện thoại vừa hoàn thành một dự án lớn suốt đêm cách đây mấy ngày. Công ty rất tốt bụng và đã cho cô nghỉ một ngày vào ngày mai, thế nên cô rảnh mà trả lời tin nhắn rất nhanh: "ồ, được thôi. Ran-chan, thực ra Ai-chan là bạn cùng lớp hồi đại học và là bạn tốt của tớ trong khoa thiết kế. Ai-chan đã giúp đỡ tớ khi tớ gặp khó khăn trong thiết kế. Cô ấy rất dịu dàng và tốt bụng, tuy điều này không nhiều nhưng cũng không quá lạnh lùng. À mà cậu đến chi nhánh thành phố A đúng không? trùng hợp ghê! cậu đến nhận chức tổng giám đốc, cô ấy lại đang làm phó giám đốc ở đó. Hai người có thể trò chuyện vui vẻ. Cô ấy rất đẹp và đúng gu của cậu nha~".

Nhìn thấy loạt câu trả lười không có mấy phần nghiêm túc này, khóe miệng Mori Ran giật giật, ánh mắt liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã hơn hai giờ một chút, nhưng loạt thông tin kia xé đi cơn buồn ngủ của cô, tỉnh táo thay thế cơn mệt mỏi.

Có điều gì khó xử hơn việc làm chung với người bạn yêu thời trung học?

Vâng, đó chính là làm việc với người hôm nay mới gặp lại nhưng vẫn còn thích thầm.

Đúng, Mori Ran có một bí mật.

Từ năm 13 tuổi, cô đã bắt đầu thích cô em gái hàng xóm kém mình 4 tuổi nhưng lại trưởng thành hơn cô.

Cô nghĩ rằng khi hai người lớn lên, cô sẽ có thể công khai tỏ tình với em và bắt đầu kế hoạch phát triển hơn. Tuy nhiên, một điều bất ngời đã xảy ra vào năm thứ hai trung học của cô. Lúc trước, chuyên ngành cô cùng với mọi người định hướng là ngành lịch sử. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy những tác phẩm do các tiền bối trong khoa thiết kế, cô đã do dự và chọn khoa thiết kế.

Không có lý do nào khác, những tác phẩm được thiết kế quá đẹp. Ngoài ra, trong lòng Mori Ran có một giấc mơ vững chắc rằng cô và Haibara Ai có thể gặp nhau, và họ có thể sống chung cùng nhau. Và những tác phẩm mà cô tự hào, dành tặng cho em.

Nhưng cuộc gặp gỡ hôm nay lại làm gián đoạn mọi kế hoạch của hai người, khoảng cách và sự bất lực khiến cô cảm thấy chán nản, có chút sợ đối phương sẽ quên mình, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui mừng chờ đợi ngày mai gặp lại.

Sau khi dùng sức xoa xoa mái tóc, cô bất đắc dĩ chìm vào giấc ngủ với cảm xúc khó tả.

Cô không hề biết rằng người đẹp Suzuki Sonoko đang nằm trên gường mà nói chuyện điện thoại với vẻ mặt đầy trêu chọc. Kyogoku ngồi cạnh cô, bất lực xoa đầu cô, Sonoko ngồi thẳng dậy và hôn anh. Đôi tay của cô liên tục di chuyển và gõ vào bàn phím. Thay vì trò chuyện, cô ấy giống như đang gửi một tin nhắn đơn phương cho người mà cô ấy trò chuyện.

"Này, Ai-chan, bạn thật thông minh! mặc dù Ran-chan nói cậu ấy có trí nhớ rất tốt, nhưng cậu ấy lại không nhớ bất cứ gì của những người mà cậu ấy không thân quen. Hai người đã không liên lạc qua Wechat lâu như vậy rồi mà cậu ấy vẫn nhớ hình đại diện của bạn, nghĩa là cậu ấy thường xuyên xem đi xem lại avatar và trang chủ của bạn, nghĩa là cậu ấy quan tâm đến bạn! Nếu bạn cố gắng hơn thì nhất định sẽ bắt được Ran-chan, nhớ đãi tôi một bữa nha~!"

Dù không có câu trả lời từ bên kia, nhưng Sonoko vẫn đang có tâm trạng tốt. Người bạn thân nhất của cô cuối cùng cũng từ bỏ sự nghiệp độc thân.

Đêm đã khuya.

06.

Cô dày công trang điểm tinh tế hiếm có nhưng vẫn không che được quần thâm mắt.

Mori Ran có chút thất vọng. Cô khẽ thở dài, dùng đầu ngón tay chạm vào quầng thâm dưới mắt, cố ý mặc một bộ váy trông đặc biệt đẹp so với bình thường, đôi chân thẳng trắng nõn tỏa sáng rực rỡ. Áo sơ mi trắng trang trọng, cố gắng tạo hình ảnh nữ tổng tài xinh đẹp, cô không biết là để cho đồng nghiệp mới hay cho người đặc biệt đó xem.

Đi bộ được mười phút, cô đến công ty, ánh mặt trời gay gắt làm đôi mắt thiếu ngủ của cô mờ đi, cảm giác chóng mặt, bóng đen quen thuộc che đi tầm nhìn của cô. Là một người thường xuyên thức khuya, cảm giác này rất bình thường với cô. Hầu hết chúng đều biến mất sau khi đứng yên nghỉ ngơi trong vài phút.

Nhưng cô không biết dạo này chuyện gì đang xảy ra, nhưng những điều nhỏ nhặt bình thường luôn có thể gây ra một số hậu quả đáng sợ.

Suy cho cùng, cô vẫn là một nô lệ tư bản kiên cường, sau khi nhắm mắt lại, cô đi theo trí nhớ cơ bắp của mình và đi về phía công ty, mới đi được vài bước, cô mới nhận ra điều gì đó không ổn, khiến tâm trí cô mông lung. Sau đó, cô mới phát hiện đây là chỗ làm mới.

Cô không để ý tới những bước đi ngắn ngủi dưới chân mình, vốn nó vẫn chưa được nghỉ ngơi hoàn toàn, rõ ràng là không thể gửi được tín hiệu nguy hiểm đến não bộ, cơ thể cô lắc lư choáng váng vài lần rồi lao về phía trước, sắp ngã xuống. Cô chuẩn bị tiếp xúc với mặt đất trong vài giây tiếp theo.

Chuyện này xảy ra đột ngột đến nỗi cô thậm chí còn cầu nguyện cho mạng sống của mình trước khi ngã xuống đất. Bây giờ cô hi vọng mình có ngã cũng không quá khó coi, đồng thời cô cũng hy vọng rằng các đồng nghiệp mới sẽ không chứng kiến người quản lý mới của họ hôm đầu tiên đi làm... Một ngày nọ, một sự việc bi thảm đã xảy ra.

Cơn đau nhưng trong suy nghĩ không ập đến, thay vào đó lại rơi vào vòng tay ấm áp.

Tầm nhìn của cô vẫn có chút cản trở, cô cảm thấy bàn tay của người khác yếu ớt đỡ lấy eo mình, thứ đầu tiên cô cảm nhận được là mùi đầu gội sạch sẽ như chanh trên cơ thể người phụ nữ. Mùi này rất quen thuộc, quá quen thuộc. Lúc này cô muốn khóc, cái ôm hồi đó có vị giống hệt bây giờ. Một sợi tóc màu trà bồng bềnh trước mắt cô, lướt qua mặt cô có chút ngứa ngáy.

Ánh nắng mờ đi, tầm nhìn dần dần trở lại. Cô đã chuẩn bị tinh thần từ trước và nhìn thoáng qua hồ sơ của người phụ nữ.

Đường cong đẹp và săn chắc, việc tập luyện đúng cách đã khiến xương quai xanh của em rõ ràng và nổi bật. Mái tóc nâu xõa xuống, quần sáng để lại vết hằn khiến đôi mắt xanh đậm của cô trở nên sống động hơn.

Cô ngơ ngác nhìn chủ nhân của bàn tay đang đỡ eo mình, cắn môi dưới, sắc mặt tự nhiên giãn ra, lông mày cong cong cười cảm tạ.

"Cảm ơn cô Haibara." Cô dừng lại một chút, "Đã lâu không gặp."

Người phụ nữ phía trên cầu thang còn chưa buông tay ra, vẻ mặt có chút kinh ngạc, sau đó phản ứng lại, nụ cười càng trở nên nghịch ngợm: "Chị Ran, gọi em là cô Haibara có chút xa lạ, chị vẫn cứ gọi em là Ai như chị vẫn gọi khi còn nhỏ đi." "Chỉ vậy thôi" Cô dường như cố tình dừng lại ở đây, " Chị Ran thực sự có trí nhớ không tốt, chúng ta mới gặp nhau ngày hôm qua."

Kể từ sau sự việc này, mối quan hệ giữa hai người dường như đã trở nên tốt đẹp hơn.

Khi hai người cùng nhau bước vào tòa nhà văn phòng, mọi người phải đến khi tự giới thiệu thì mới hiểu.

Tổng giám đốc và phó giám đốc của họ dường như có một số cảm xúc khác ẩn sau tình bạn rõ ràng này.

Mori Ran là một người vui vẻ hiền lành, giỏi giao tiếp, chi nhánh này của công ty cũng chủ yếu là nữ nên rất dễ hòa nhập vào công ty mới. Nhờ có Haibara ở bên cạnh giúp đỡ nên hiệu quả tăng cao, số lượng công việc làm thêm không rõ so với thành phố B ít hơn bao nhiêu.

Vào tháng thứ ba kể từ khi Mori Ran đến công ty, cô đã quen thuộc với hầu hết mọi người. Cô ấy là kiểu người quản lý dễ mến, giỏi giang, không kiêu ngạo và bằng tuổi với hầu hết nhân viên.

Ngoài công việc, mối quan hệ của cô với Haibara cũng phát triển nhanh chóng.

Hai người họ sống gần nhau và trong nhiều trường hợp, họ đợi nhau làm thêm giờ để cùng nhau về nhà. Ngày thường trong tuần có vô số lời nói đùa và thân mật cơ thể.

Đến mức những người khác còn tưởng họ đang yêu nhau. Người ta còn nói rằng có những người trong công ty đu cp hai người họ.

Có tình bạn nhưng hai người họ đều không muốn mối quan hệ của mình chỉ giới hạn ở tình bạn.

Để tiến xa hơn, cần có lòng can đảm gấp đôi.

Nó cũng cần cơ hội thích hợp để không xuất hiện đột ngột.

07.

Haibara Ai không giỏi uống rượu và Mori Ran biết điều đó.

Trẻ em đều thích tỏ ra trưởng thành, và cô nàng xinh đẹp lạnh lùng Haibara của chúng ta cũng không ngoại lệ.

Một đêm nọ khi cô còn nhỏ, hai người đến cửa hàng tiện lợi để mua đồ uống, chọn ngẫu nhiên  hai chai mà không đọc nhãn. Dù Haibara Ai không uống nhiều nhưng em vẫn bắt đầu lắc lư, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cũng đỏ bừng mơ hồ. Em nắm lấy tay Ran lắc qua lắc lại. Sau đó, hai người trò chuyện suốt đêm trên sân thượng của trung cư, nghe em ấy nói những lời xấu hổ như " Chị Ran, em thích chị quá." suốt đêm.

Bây giờ nghĩ lại, đó đều là những kỷ niệm đẹp của tuổi trẻ.

Bước ngoặt đã đến.

Một nhân viên cũ của công ty đã xin nghỉ phép dài hạn do mang thai nên quyết định tổ chức một buổi chia tay hoành tráng.

Hệ thống sưởi trong hộp KTV đã được bật hoàn toàn, bên trong sôi động, ồn ào. Mặc dù nhóm cô gái không chơi mấy trò kích thích nhưng họ vẫn rất vui vẻ khi chơi mấy trò thông thường như Truth or Dare và King's Game, trên bàn bày đầy đồ ăn nhẹ và đồ uống.

Ngoài ra còn có một cô gái say rượu mặc chiếc váy đen dài đến mắt cá chân, đặc biệt mê hoặc trong mắt Mori Ran.

Sau khi tan làm, Mori Ran vẫn đang mày mò thiết kế đôi hoa tai. Sau khi chào các đồng nghiệp và giải thích rằng cô sẽ đến sau, cô tập trung vào việc thiết kế. Vì thế nên cô đến KTV hơi muộn.

Đầu tiên, ánh mắt cô tập trung vào người phụ nữ sắp ngủ say đang ngồi góc ghế sofa, sau đó nhìn thấy ánh mắt phấn khích nhưng sợ hãi của vài cô bé nhân viên.

Mori Ran có chút kì quái, cô dùng đôi mắt hoa đào xinh đẹp liếc nhìn mọi người, ngồi xuống bên cạnh Haibara Ai, nhẹ nhàng gọi cô, mặc quần áo cho cô, sờ sờ đầu cô như một đứa trẻ.

Cô gái bên cạnh có chút quan hệ tốt với Mori Ran, cô có chút kinh hãi nhìn hai người họ, không tự chủ mà nuốt nước bọt, cuối cùng quyết tâm nói. Cô chậm rãi và ngập ngừng chọc vào lưng Mori Ran, "Chị Ran, em có chuyện muốn nói, chuyện là... em nhận thử thách với mọi người thôi! Em nhớ chị Ran, chị cũng rất thích chị Ai, phải không? Hôm nay chị Ai chơi trò Thật hay Thách với mọi người, có lẽ chị ấy không gặp may... Chị ấy thua nhiều lần liên tiếp nhưng lựa chọn uống rượu thay vì chọn trả lời câu hỏi, nhưng đến câu hỏi cuối cùng trước khi chị đến, chị ấy quá say không thể uống được nữa, nên chị ấy chọn trả lời câu hỏi. Người chị thích ở công ty chúng ta sao? Kết quả là ... chị ấy thực sự trả lời rằng người chị ấy thích là chị Ran! Em đang nghĩ chị Ai say rồi? Hai người sống gần nhau, em khuyên chị mau đưa chị Ai về nhà thôi."

Sau khi nghe những lời này, đồng tử của Mori Ran gần như giãn ra ngay lập tức. Đôi mắt xinh đẹp dịu dàng đầy kinh ngạc, nhưng cô càng vui vẻ và hưng phấn hơn, khí chất lại càng thêm... Đột nhiên trở nên dịu dàng hơn.

Cô đứng dậy cảm ơn cô gái kia, khiến mọi người trong bàn không kip chuẩn bị gì, sau khi dặn dò mọi người một hai câu, cô bế Haibara Ai lên và bước ra khỏi cửa KTV.

Đón chiếc taxi dừng bên đường còn bật máy sưởi, cô nghiêng người thắt dây an toàn cho Haibara Ai. Cô nhìn thẳng vào mắt cô và than thở rằng làn da xinh đẹp và hoàn hảo của cô được đối xử như một tác phẩm nghệ thuật.

Cô lau sạch vết rượu trên miệng em, nghe thấy đôi môi đỏ mọng của cô như đang lẩm bẩm điều gì đó, cô cúi người về phía trước chỉnh em ngồi ngay ngắn, cô cũng nghe được rõ những lời thì thầm.

"Chị Ran... Chị đừng rời đi nữa được không? Em rát thích chị và em muốn... ở bên chị... được không chị."

Cô nghe xong bất lực mỉm cười, vén tay áo sơ mi lên, từ trong túi sách bên người lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu bạch kim, lấy ra thứ bên trong. Cô từ từ tháo đôi khuyên tai kim cương tinh xảo lấp lánh và thay chúng bằng một chiếc khuyên tai hình trái tim màu đỏ tía rực rỡ và lấp lánh hơn với viền bạc ở các góc.

Sẽ là một điều rất lãng mạng khi tặng một tác phẩm do chính tay bạn thiết kế cho người mà bạn ngưỡi mộ.

Bàn tay mảnh mai cẩn thận lướt qua từng tấc tai em, như đánh dấu lãnh thổ của chính cô. Ngón tay cô vuốt ve dái tai một cách cố ý, động tác không mấy nhẹ nhàng, để lại một số vết đỏ nhạt.

Bất kể đối phương có nghe thấy hay không, cô hé mở đôi môi đỏ mọng, mơ hồ nghiêng người ghé sát đến trước mặt người phụ nữ, ghé sát vào tai cô "Đeo khuyên tai của chị, sau đó trở thành người của chị."

Câu trả lời của bên kia là một âm tiết ngắn mơ hồ như "ừm"

08.

Ngày hôm sau Haibara Ai tỉnh dậy trên giường của Mori Ran.

Lúc sau Haibara Ai nghe từ những đồng nghiệp khác về việc Mori Ran kể về đoạn tình yêu bí mật của hai người, cô luôn cảm thấy bất lực và xót xa khi nghĩ về thời gian xa cách.

Nhìn em khóc, đầu óc cô trống rỗng. Cô chỉ có thể giơ tay lau nước mắt một cách luốn cuống và máy móc, thêm vài lời an ủi nhẹ nhàng, ôm em ấy chặt hơn, vỗ nhẹ vào lưng em ấy rồi ôm em vào lòng và về nhà.

Sau này nghĩ lại, cô chỉ cảm thấy một cô gái kiêu ngạo và ngang ngược như vậy khóc trước mặt mình là một điều không thể nào sai trái hơn được nữa.

Vào lúc đó, cô gần như hiểu được tình yêu đặc biệt mà em dành cho mình từ khi còn nhỏ, đó là tình cảm yêu thầm thanh mai, đó là em cả đời chỉ một lần thích.

Em biết mình không có duyên với cô nhưng vẫn cố chấp, cô biết được chuyên ngành Ran học, bạn cùng lớp của cô, và chăm chỉ học tập tại trường tốt nhất thành phố A, để có thể đỗ vào Khoa thiết kế của trường đại học B.

Em cũng biết đến sự tồn tại của Suzuki Sonoko từ trang cá nhân do Mori Ran đăng, đồng thời thêm wechat của Sonoko thông qua cựu sinh viên của trường. Em đã làm việc chăm chỉ hơn để có thể chuyển công tác đến thành phố B và bắt đầu theo đuổi Mori Ran một lần nữa.

Nhưng em không bao giờ tưởng tượng được rằng Chúa ưu ái em đến vậy. Vào một ngày bình thường khi tan sở, trong thang máy, cô lại nhìn thấy người mà cô hằng mong ước.

Tất cả những việc tiếp theo cuộc gặp gỡ của họ đều là một cái bẫy, mục đích của nó để gài bẫy cô.

Nằm trong lòng bàn tay em.

Lời của tác giả:

Đây là mối tình bí mật hai chiều tái hợp sau thời gian dài xa cách.

Chúc mừng ngày Huiyuan 818, tôi hi vọng cô ấy sẽ hạnh phúc vào một chiều thứ hai.

Fic đầu tiên dành tặng cho RanAi thân yêu của chị, chị yêu em nhiều lắm (do không rõ giới tính tác giả nên để chị)

Tôi chúc bạn có được tình yêu tốt đẹp nhất sau khi đọc được điều này.

Đã kết thúc vào 2022/8/18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro