LÀM THẾ NÀO GAMPOPA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2

Các Tiên tri

Trước khi Đạo sư Milarepa thâu nhận những đệ tử của ngài, Vajrayogini trong sắc

tướng của một vị Phật xuất hiện trước mặt ngài và tiên đoán rằng trong tương lai không

xa, ngài sẽ thâu nhận một đệ tử như mặt trời, một đệ tử như mặt trăng, và nhiều đệ tử

khác giống như những vì sao trên trời. Đệ tử như mặt trời chính là Gampopa, cũng

được gọi là Y sĩ Vĩ đại xứ Dagpo (Dvags-po lha-rje). Ngài trở thành trưởng tử của

Milarepa cùng với Rechungpa (Ras-chung-pa rDo-rje grags-pa) (1084-1161) và nhiều

người khác.

Gampopa không phải là một người bình thường. Sự hiện diện của ngài trong thời đại

và thế giới này đã được tiên tri trong nhiều Kinh điển, đặc biệt là Kinh Hoa Sen Trắng,

trong đó có một tiên tri rõ ràng về sự xuất hiện của ngài như sau:

Một hôm, vào thời đại của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, Đức Phật quay sang đệ tử của

Ngài là ông A Nan và nói: "A Nan, sau khi ta nhập Niết bàn, ở phương Bắc của bán cầu

này có một nhà sư thọ Cụ túc giới có tên là Y sĩ Tỳ Kheo." Gampopa là một Tỳ Kheo,

một y sỹ thành tựu có năng khiếu tự nhiên về y học. "Ngài sẽ là người đã trải qua nhiều

đời hoàn toàn hiến mình cho việc thực hành Pháp, và là người có nhiều vị Thầy tâm

linh."

Đời sống như một Gia chủ

Gampopa sinh trong một ngôi làng nhỏ ở Tây Tạng, thuộc miền nam xứ Dagpo (Dvags-

po), gần biên giới Nepal. Cha ngài là một thầy thuốc lừng danh của làng đó. Cha mẹ

ngài có hai con trai, và Gampopa là con trai cả. Khi còn là một đứa trẻ, Gampopa cực kỳ thông minh. Ngài học nghề thầy thuốc của cha và cũng trở thành một thầy thuốc vĩ

đại. Năm ngài khoảng mười lăm tuổi, ngài nghiên cứu nhiều Kinh văn của phái

Nyingma và vì thế rất thông hiểu về truyền thống này. Ngài theo đuổi nhiều nghiên cứu

tâm linh và khi hai mươi hai tuổi, ngài kết hôn với Chogme (mChog-med), con gái của

một gia đình rất giàu có ở làng bên cạnh. Sau cuộc hôn nhân, họ có một con trai và một

con gái.

Sau vài năm, con trai ngài chết bất ngờ. Gampopa mang xác con tới nghĩa địa và làm

những gì phải làm theo tục lệ của miền đó. Khi ngài trở về nhà, ngài thấy con gái ngài

cũng đã chết. Không lâu sau cái chết của người con gái, vợ ngài suy sụp vớì nhiều

bệnh tật. Là một y sĩ, Gampopa cho vợ uống nhiều loại thuốc, tham khảo những thầy

thuốc khác và nỗ lực thực hiện những lễ puja khác nhau để vợ được bình phục, nhưng

không có phương pháp nào mang lại hiệu quả tốt đẹp. Khi bệnh của vợ ngài càng lúc

càng nặng, họ trở nên tuyệt vọng. Cuối cùng, Gampopa ngồi bên giường bệnh và đọc

cho bà nghe một quyển Kinh để chuẩn bị cho cái chết của bà. Nhưng vợ ngài không

chết.

Gampopa lấy làm lạ là vì sao vợ ngài không thể chết. Điều gì đã khiến bà không chết

được? Bà không thể từ bỏ điều gì trong cuộc đời này, một cuộc đời không hy vọng, chỉ

hứa hẹn nỗi đau đớn và khổ sở triền miên? Cảm thấy vô cùng thương xót người vợ

phải nằm liệt giường vì bệnh tật trầm trọng, Gampopa dịu dàng hỏi bà: "Tôi đã làm mọi

sự để chữa trị cho bà. Tôi đã cố gắng tìm nhiều y sĩ, thuốc men và mọi cách cầu

nguyện và nghi lễ để bà được bình phục, nhưng tất cả đều thất bại. Bởi những hành

động trước đây của bà nên những biện pháp đó không có hiệu quả. Nghiệp lực và

những nguyện ước trong những đời trước của chúng ta đã kết hợp bà và tôi. Nhưng

bây giờ, mặc dù tôi vô cùng thương yêu bà, tôi phải hỏi rằng điều gì thực sự buộc bà ở

lại đây? Mọi tài sản chúng ta có trong nhà, mọi của cải vật chất mà chúng ta cùng nhau

tích lũy, nếu chúng đang cầm giữ bà hay nếu bà hết sức dính mắc vào bất kỳ thứ nào

trong đó thì tôi sẽ cho đi tất cả. Tôi sẽ bán chúng hay sẽ cúng dường cho tu viện hoặc

sẽ đem cho người nghèo. Tôi sẽ tống khứ tất cả những gì làm cho bà không chết được.

Tôi sẽ làm tất cả những gì bà muốn tôi làm." 4

Chogmey trả lời: "Tôi không tham luyến của cải hay bất kỳ thứ gì trong nhà. Đây không

phải là điều đang ngăn trở tôi. Mối bận tâm lớn nhất của tôi là tương lai của ông và bởi

điều đó, tôi không thể chết. Sau khi tôi chết, ông sẽ dễ dàng tái hôn và có nhiều con trai

và con gái, còn nhiều hơn những đứa con chúng ta đã có với nhau. Tuy nhiên, tôi thấy

rằng lối sống này không có chút ý nghĩa nào đối với ông. Đó là lý do tại sao tôi hết sức

bận tâm về ông. Nếu ông hứa với tôi là thay vì sống một cuộc đời như thế, ông sẽ trở

thành một hành giả hiến mình cho Pháp - là cách thức hữu hiệu nhất để thành tựu

hạnh phúc của riêng ông và của tất cả chúng sinh, như thế tôi sẽ có thể lìa bỏ cuộc đời

này một cách an lành. Nếu không như thế, tôi sẽ cứ như thế này trong một thời gian

dài."

Gampopa nói: "Nếu đúng như thế thì tất nhiên, tôi sẽ hứa danh dự với bà là tôi sẽ trở

thành một hành giả hiến mình cho Pháp và từ bỏ lối sống này."

Chogmey trả lời: "Mặc dù tôi tin ông, để tôi có thể hoàn toàn vui vẻ và bảo đảm về lời

thề của ông, xin đưa một người làm chứng lại đây."

Gampopa xin chú của ngài làm chứng cho lời thề. Đứng trước người vợ thân yêu của

ngài, với người chú làm nhân chứng, Gampopa phát nguyện hiến dâng đời mình cho

Pháp. Điều này làm cho Chogmey rất sung sướng, và bà nói: "Ngay cả sau khi tôi chết,

tôi sẽ chăm sóc ông." Nói như thế, bà cầm tay ngài, rơi lệ và từ giã cõi đời.

Ngài đã chuẩn bị một lễ hỏa thiêu thật công phu cho người vợ. Từ tro, xương và đất

sét, ngài làm nhiều bài vị tạ ơn cùng những bản in hình các pho tượng của các Đấng

giác ngộ. Bảo tháp ngài xây dựng để tỏ lòng tôn kính bà, "Tháp Chogmey" (mChog-

med mchod-rten), vẫn còn tồn tại tới ngày nay ở Tây Tạng.

Bây giờ Gampopa còn lại một mình, ngài phân chia tất cả tài sản của mình thành hai

phần bằng nhau. Ngài bán đi một phần, lấy tiền cúng dường Tam Bảo và bố thí cho

người nghèo khó. Phần còn lại ngài dùng để duy trì cuộc sống và thực hành Pháp.

Một hôm chú của ngài, người đã từng làm nhân chứng khi Gampopa thề với Chogmey,

tới thăm Gampopa, nghĩ rằng ngài vô cùng tiếc thương người vợ yêu quý. Ông tới để khuyên bảo ngài, bảo ngài đừng lo lắng và an ủi ngài bằng cách giải thích hoàn cảnh

của ngài trong ánh sáng của định luật nghiệp quả.

Gampopa trả lời rằng ngài không lo lắng gì hết. Trái lại, ngài rất vui mừng là bà đã chết.

Hết sức giận dữ khi nghe điều này, chú ngài nhặt một nắm đất ném vào mặt Gampopa.

Ông la lên: "Ý anh muốn nói gì? Anh không thể tìm được một người vợ tốt hơn, một

người xinh đẹp như thế!"

Ngạc nhiên vì cơn giận của chú, Gampopa hỏi ông: "Chú có phải là một nhân chứng

không? Không phải là chú đã có mặt ở đó khi cháu thề là sẽ theo đuổi việc thực hành

Pháp? Chú không nghe thấy sao?" Trước lời nói này, ông chú trở nên hết sức ngượng

ngùng và nói: "Điều này hoàn toàn là sự thực. Mặc dù chú là một ông già, chú chẳng

bao giờ quên thực hành Pháp, trong khi cháu còn rất trẻ mà lại can đảm như thế trong

việc theo đuổi con đường tâm linh. Chú rất sung sướng nếu có thể giúp đỡ cháu theo

một cách nào đó."

Trở thành Tu sỹ và Tu học với Các Đạo sư Kadam

Một hôm Gampopa sắp xếp nhiều thực phẩm và quần áo dự trữ, quyết định sống một

cuộc đời cô tịch. Không một lời từ giã người thân hay bạn bè, ngài rời bỏ quê hương đi

tới vùng Penpo ('Phan-po) để tìm một Đạo sư.

Không lâu sau đó, ngài gặp Shawa-lingpa (Sha-ba gling-pa), một vị Thầy từ bi thuộc

truyền thống Kadam và xin được thọ các giới nguyện Sa di và Tỳ kheo. Ngài nhận

Pháp danh tu sĩ là Sonam-rinchen (bSod-nams rin-chen). Là một tu sĩ, ngài đã miên

mật tu tập với nhiều Geshe Kadampa, thiền định và nghiên cứu với những Đạo sư vĩ

đại này. Ngài thường trải qua nhiều ngày không dùng thực phẩm hay uống một giọt

nước, đắm mình trong cảm xúc hỉ lạc của thân và tâm trong thiền định viên mãn.

Gampopa đã đạt được một mức độ thành tựu sự an định khiến ngài có thể tĩnh tọa bảy

ngày hoàn toàn đắm chìm trong thiền định.

Vì thế, Gampopa đã có nhiều quán chiếu nội tâm và sự xác tín trong việc thực hành

Pháp trước khi bắt đầu tìm kiếm Đạo sư của ngài là Đức Milarepa. Ngài đã thông thạo 6

toàn bộ giáo lý Kadam và có những giấc mơ lạ thường, chẳng hạn như ngài đang là

một Bồ Tát thập địa. Ngài thường mơ thấy một hành giả màu xanh với một cây tích

trượng, đặt bàn tay phải lên đầu ngài và đôi khi phỉ nhổ ngài. Cho rằng giấc mơ kỳ lạ

này là một dấu hiệu cho thấy một tinh linh ác độc đang cố gắng quấy nhiễu ngài và gây

những chướng ngại cho việc thực hành Pháp, ngài đã thực hiện một cuộc nhập thất

mãnh liệt về Achala (Mi-g.yo-ba), Bậc Bất Động. Achala là một Hộ Pháp có vẻ phẫn nộ

được đặc biệt thiền định trong truyền thống Kadam để giải trừ những chướng ngại cho

việc thực hành. Tuy nhiên, sau cuộc nhập thất, giấc mơ tương tự vẫn thường xuất hiện,

mạnh mẽ và còn sống động hơn bất kỳ lúc nào. Ngài không hiểu được rằng giấc mộng

này là một dấu hiệu cho thấy chẳng bao lâu nữa ngài sẽ gặp vị Thầy tương lai của

mình là đại hành giả Milarepa.

Gặp Đức Milarepa

Lần đầu tiên Gampopa nghe danh hiệu của Milarepa là lúc ngài đang đi nhiễu quanh

một bảo tháp (stupa) trên đường và tình cờ được nghe một cuộc trò chuyện giữa ba

người hành khất. Một người luôn miệng phàn nàn về nạn đói đang hoành hành trong

xứ và việc ông ta không được ăn trong một thời gian dài. Một người khác trả lời rằng họ

nên tự xấu hổ và đừng nói mãi về thực phẩm, sợ rằng vị Tỳ kheo đang đi nhiễu quanh

bảo tháp này nghe thấy thì thật là bối rối. Ông ta nói: "Hơn nữa, chúng ta không phải là

những người duy nhất không có gì để ăn. Có một đại thánh giả lừng danh tên là

Milarepa, người chẳng bao giờ có thực phẩm và hoàn toàn hiến mình cho việc thực

hành Pháp trong núi non. Ngài không bao giờ phàn nàn về thực phẩm. Tất cả chúng ta

nên cầu nguyện để có thể phát triển ước nguyện chân thành được sống một cuộc đời

đơn giản như ngài."

Khi nghe danh hiệu của Milarepa, Gampopa kinh nghiệm đại lạc và hạnh phúc. Ngài

thuật lại điều này cho Thầy của ngài, vị Thầy nói: "Ngay từ đầu ta đã biết con có đại

nhân duyên với một thiền sư như thế. Hãy đi tới chỗ của Ngài và mọi sự sẽ thành công

mỹ mãn."

Đêm hôm đó Gampopa thật khó ngủ. Hầu như cả đêm, ngài dâng những lời khẩn cầu

và ước nguyện để có thể lập tức gặp được đại hành giả Milarepa. Cuối cùng, khi lơ mơ 7

ngủ, ngài có một giấc mơ thật đặc biệt trong đó ngài nghe âm thanh thật lớn của một

con ốc trắng, một âm thanh lớn nhất trên trái đất. Ngài cũng thuật lại chuyện này cho

Thầy của ngài. Vị Thầy nói: "Đây là một dấu hiệu tốt lành. Con nên lập tức đi tìm

Milarepa."

Gampopa chạy tới chỗ những người hành khất đang cắm trại và hỏi họ có biết một

người tên là Milarepa không và nếu họ biết Milarepa đang ở đâu thì họ có thể dẫn ngài

tới gặp vị Thầy đó không. Ngài nói với họ rằng ngài có mười sáu ao [một ao (ounce}

bằng 28,35 gram] vàng cát và sẽ tặng cho họ một nửa, còn một nửa sẽ dùng làm vật

cúng dường cho Đạo sư Milarepa vĩ đại khi gặp ngài. Người hành khất già nhất nói ông

biết Milarepa và đồng ý dẫn Gampopa tới hang động của vị Thầy này.

Người hành khất già là một kẻ gian dối, trên đường đi ông ta đã thú nhận mình không

biết đường tới hang động. Ông ta khẳng định là mình không rành đường và không thể

hướng dẫn Gampopa được nữa. Họ tới một nơi hoàn toàn hoang vắng, không có

người ở, không có nhà cửa hay thú vật. Người hành khất bỏ đi và Gampopa thấy mình

hoàn toàn trơ trọi. Ngài tiếp tục lang thang trong nhiều ngày, không có gì để ăn, cho tới

khi cuối cùng ngài gặp một nhóm thương gia. Gampopa hỏi một người trong số đó là có

thể tìm thấy Milarepa ở đâu. Người thương gia trả lời là ông ta biết Milarepa rất rõ và

Milarepa là một thiền giả vĩ đại và là một đại hành giả. Ông ta bảo Gampopa rằng

Milarepa thường thay đổi chỗ ở, di chuyển từ động này sang động khác, từ thị trấn này

tới thị trấn khác, nhưng hiện nay ngài đang ở tại thị trấn đặc biệt này và hang động đặc

biệt này. Người thương gia chỉ tay về phía cái hang, và cho người đệ tử khát khao

những chỉ dẫn rõ ràng về vị đại hành giả. Tràn ngập niềm vui, Gampopa ôm chầm lấy

người thương gia trong sự biết ơn và mãi một lúc lâu mới chịu buông ra.

Đó là một cuộc hành trình kéo dài vài ngày, và ngài đang du hành mà không có thực

phẩm, cuối cùng ngài ngã bất tỉnh trên mặt đất. Khi tỉnh lại, ngài nghĩ rằng mình không

có duyên nghiệp để được gặp vị đại hành giả này và bây giờ chắc chắn là ngài sắp

chết. Vì thế ngài chắp tay lại và với lòng biết ơn và tôn kính sâu xa, ngài cầu nguyện

thật mãnh liệt để ngài có thể tái sinh làm người và được làm đệ tử của Milarepa. 8

Trong khi Gampopa đang nằm trên mặt đất chờ chết, một Đạo sư Kadampa nhìn thấy

ngài. Thấy Gampopa ngã xuống trên nền đất cứng, vị Đạo sư chạy đến để giúp đỡ. Vị

Thầy hỏi: "Anh đang làm gì ở đây?" Gampopa trả lời: "Con đang tìm kiếm Đạo sư vĩ đại

Milarepa. Con đã du hành nhiều ngày không có lương thực và nước uống. Giờ đây con

cảm thấy mình sắp chết, và con rất tiếc là mình không có duyên nghiệp để gặp vị Đạo

sư này." Vị Thầy Kadampa đi tìm thực phẩm và nước và sau đó hướng dẫn Gampopa

tới thị trấn nơi Milarepa đang trú ngụ.

Khi Gampopa tới trị trấn, ngài hỏi nhiều người làm thế nào để gặp vị Đạo sư này và làm

thế nào nhận được những loại giáo lý đặc biệt mà ngài đang tìm kiếm. Cuối cùng, ngài

gặp một người là một vị Thầy vĩ đại và là đệ tử của vị hành giả thành tựu. Gampopa nói

với ông ta rằng ngài khát khao mãnh liệt muốn được gặp Đạo sư này và nhận những

giáo lý của ngài. Vị Thầy nói với ngài là ngài không thể lập tức gặp đại hành giả được.

Ông nói ngài phải chờ đợi ít ngày và được khảo nghiệm trước khi có thể thực sự nhận

giáo lý.

Vài ngày trước, Milarepa có một cuộc gặp gỡ các đệ tử, và ngài nói với họ về việc

Gampopa sắp đến. Ngài nói ngài đang trông chờ một Y sĩ Tỳ kheo tới, và sau khi tu học

với ngài, người này sẽ nhận lãnh toàn bộ giáo lý và sẽ truyền bá Giáo Pháp khắp mười

phương. Milarepa kể cho họ nghe là đêm hôm trước ngài có một giấc mơ, trong đó vị Y

sĩ Tỳ kheo mang tới cho ngài một bình thủy tinh trống không. Milarepa đổ nước đầy

bình, điều đó cho thấy Gampopa sẽ đến với một tâm thức hoàn toàn trống trải và dễ

lĩnh hội để thọ nhận giáo lý, và Milarepa sẽ rót đầy bình tâm thức của Gampopa chất

cam lồ là toàn bộ giáo lý và nội quán của ngài.

Rồi Milarepa cười sảng khoái và nói: "Giờ đây ta tin chắc là Phật Pháp sẽ chói ngời

như vầng thái dương khắp mọi nơi." Sau đó ngài hát cho những người tụ hội quanh

ngài: "Sữa của một con sư tử trắng chắc chắn là bổ dưỡng, nhưng một người không

thưởng thức chất sữa đó thì không được lợi lạc gì từ sữa ấy. Các con phải tự mình

thưởng thức - cho dù chỉ một giọt - và khi ấy các con có thể cảm nhận sâu sắc về

những kết quả tốt lành. Giáo lý của ta giống hệt như thế. Trước hết các con phải phát

triển kinh nghiệm về nó, nếm trải nó, và rồi thì giáo lý đó sẽ hết sức lợi lạc." Không có gì phải nghi ngờ về giá trị và sự sâu xa của những giáo lý xuất phát từ dòng

truyền thừa của Tilopa và Naropa. Nhưng nếu các con không thiền định về những giáo

lý đó, các con sẽ không hiểu được sự sâu xa của chúng. Chỉ sau khi thiền định về

những giáo lý ấy và phát triển những kinh nghiệm chân thực, thì các con mới có thể đo

lường được tính chât sâu xa của những giáo lý này. Đạo sư vĩ đại Marpa như người

cha thân yêu của ta đã mang về từ Ấn Độ những giáo lý này và ta, một hành giả, đã

thiền định về những giáo lý ấy. Ta đã khảo nghiệm giá trị của những giáo lý ấy và đã

phát triển những kinh nghiệm thật phù hợp."

"Sữa của một con sư tử trắng phải có một bình chứa đặc biệt. Không thể đựng nó trong

một chiếc bình tầm thường. Chẳng hạn như nếu đổ sữa vào một chiếc bình bằng đất

sét, ngay khi sữa chạm vào bình, chiếc bình sẽ rạn nứt. Đối với những giáo lý bao la và

sâu xa của dòng truyền thừa này, phải có môt loại hành giả đặc biệt. Ta từ chối giảng

dạy truyền thống cho những ai đến nhận giáo lý của ta mà không sẵn sàng. Ta sẽ chỉ

giảng dạy cho những người hoàn toàn phát triển và thích hợp, những người sẵn sàng

đối với giáo pháp này và sẵn sàng thực hành giáo pháp."

Các đệ tử hỏi Milarepa: "Bao giờ người Thầy thấy trong giấc mơ sẽ tới?" Milarepa trả

lời: "Người ấy sẽ tới đây vào ngày mốt. Anh ta bị ngất xỉu và đã kêu cầu ta cứu giúp. Ta

đã dùng những năng lực thần diệu của mình để hướng dẫn anh ta tới đây."

Ngày hôm sau, trong khi thiền định, Milarepa phá lên cười một hồi lâu. Lo sợ vì trận

cười này, một nữ tín chủ vào thăm ngài và xin ngài giải thích. "Đâu là nguyên nhân của

trận cười này? Đôi khi ngài rất nghiêm cẩn và đôi khi ngài lại cười đùa. Ngài phải giải

thích về hành động này bởi người ta có thể nghĩ rằng ngài đã phát điên. Điều gì xảy ra

vậy? Ngài không thể giữ bí mật về chuyện này!"

Milarepa trả lời: "Ta hoàn toàn khỏe mạnh. Trạng thái tinh thần của ta hoàn toàn bình

thường và ta không có gì bí mật. Ta thấy một điều khôi hài xảy ra cho một đệ tử của ta,

là người đang tới gặp ta. Trước tiên anh ta ngất xỉu và bây giờ anh ta đau nhức khắp

thân thể, nhưng anh ta dũng cảm và đang hết sức nỗ lực để tới thăm ta. Nhìn thấy điều

này khiến ta phải bật cười. Ta sung sướng và đồng thời ta nghĩ điều đó rất khôi hài "Chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ tới thị trấn này, và bất kỳ ai mời anh ta vào nhà mình

trước nhất sẽ đạt được giác ngộ trong một thời gian ngắn nhờ những gia hộ của anh ta.

Chủ nhà hào phóng sẽ đạt được rất nhiều nội quán và năng lực để thành tựu những

mục đích của họ với tốc độ nhanh chóng."

Vài ngày sau Gampopa đến, rất yếu và đang bị bệnh. Thật ngẫu nhiên là cánh cửa đầu

tiên mà Gampopa chạm vào là ngôi nhà của nữ tín chủ đã đặt câu hỏi với Milarepa. Bà

đang tìm Gampopa, và bà lập tức bước ra. Bà hỏi ông là ai và ông cần gì. Gampopa

giải thích chi tiết của cuộc hành trình tìm kiếm Đức Milarepa. Nữ tín chủ lập tức hiểu

rằng đây chính là vị đệ tử mà Milarepa đã nói với bà. Bà mời Gampopa vào nhà, nhớ lại

lời tiên tri của Milarepa và dâng cho Gampopa nhiều món cúng dường.

Nữ tín chủ làm Gampopa thích thú với những câu chuyện tiên tri của Milarepa. Bà nói:

"Đạo sư của Thầy đang chờ Thầy; ngài đã nói rõ về Thầy cho tất cả chúng tôi. Ngài nói

rằng Thầy bị ngất xỉu và ngài đã gởi cho Thầy sự trợ giúp kỳ diệu, và bây giờ ngài nóng

lòng chờ Thầy tới. Thầy có thể đi thăm ngài lập tức và Thầy sẽ được đón tiếp nồng

hậu." Nghe những điều này, Gampopa trở nên tự mãn với những lời tán tụng, và nghĩ:

"Ồ, ta hẳn phải là một người vô cùng vĩ đại, Thầy ta đang chờ đợi ta." Nhìn thấy vẻ kiêu

ngạo mà Gampopa biểu lộ ra, thậm chí Milarepa đã không rhèm nhìn tới ngài trong nửa

tháng. Milarepa cố ý dửng dưng và phớt lờ Gampopa, và Gampopa phải tìm một nơi

khác để ở.

Cuối tuần lễ thứ hai, nữ tín chủ dẫn Gampopa tới nhà của Milarepa và hỏi ngài có thể

tiếp Gampopa không. Milarepa đồng ý. Khi Gampopa tới nơi, Milarepa đang ngồi ở

giữa; Rechungpa ngồi ở một bên ngài, trên ghế cao bằng ghế của Milarepa, và ở bên

kia là đệ tử khác cũng ngồi trên ghế cao như thế. Tất cả đều mặc y phục trắng và giống

hệt nhau. Trông họ thật giống nhau và ngồi trong cùng một tư thế. Gương mặt của mỗi

người đều biểu lộ y như nhau. Milarepa chờ xem Gampopa có nhận ra ngài không.

Gampopa thông minh có thể nhận thấy Rechungpa khe khẽ gật đầu, ra dấu là Milarepa

ngồi ở giữa ba người. Gampopa lễ lạy Milarepa, mang tất cả những vật cúng dường tới

và xếp đặt trước mặt ngài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro