chương 1. MÁU HỒNG NỞ RỘ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm
Thiển có cảm giác nhưng tay chân
không còn sức lực để phản kháng.
Cơn đau tê tái khiến cô sống không
bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ
suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm
cướp di.
Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một
lão già hom hem 50 tuổi.
Là bác ruột của cô đấy.
Nhẽ ra cô nên để phòng họ.
Cô hận.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm
Thiển dần có ý thức, mở mắt ra.
Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc
nhích ngón tay, đã có thể cử động.
Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi
dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ
rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc
trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn
cằm thon gọn hơi vểnh ra bao
quanh đường cong hàm dưới mềm
mại, gương mặt trắng nõn hài hòa
tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần
cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng
manh, đẹp như một thiếu niên, à
không, như một thiếu nữ mắt ngọc
mày ngài.
Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực
mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể
mịn màng.
Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ
đào sáng ngời của cô đảo một
vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn
tạp, mùi rượu, mùi nước hoa, mùi
thuốc lá, cả mùi của gã đàn ông
kia... Mùi vị khiến người ta buồn
nôn.
Toàn thân nhức mỏi rã rời, nhất là
giữa hai chân, khẽ cử động là đau
rát như xé thịt.
Gã đàn ông vẫn ngủ say, đưa lưng
về phía cô. Ánh sáng yếu ớt làm cô
chỉ nhìn thấy bóng lưng mơ hồ. Hơi
thở của gã trầm ổn, nghe kĩ mới
thấy.
Lão già dơ dáy, đợi cậu Thiển tôi
nghỉ ngơi lấy sức, nhất định sẽ
khiến ông hối hận.
Lâm Thiển khẽ khàng vén chăn,
chậm rãi trượt xuống giường, nhặt
đống quần áo dưới đất, run rẩy mặc
vào. Bất chấp bộ quần áo đã rách,
cô phải nhân cơ hội chạy trốn trước
khi gã tỉnh lại.
Đúng vậy, chạy trốn!
Thật không ngờ, khi cô vừa mới
đứng lên tính chạy ra cửa thì đùi
phải mềm nhũn, cả người qụy
xuống.
"Bịch" một tiếng, tay cô và phải thứ
gì đó, là chiếc thắt lưng kim loại trên
lưng quần của gã rơi xuống đất.
Gã đàn ông bị đánh thức, chống hai
tay dậy.
Lâm Thiển luống cuống, tay phải
cầm thắt lưng, tay trái ôm quần,
đập mạnh vào gáy của gã.
"A..." Gã rên rỉ, nằm lăn xuống đất.
Lâm Thiển không suy nghĩ nhiều,
vứt chiếc quần, lảo đảo chạy ra khỏi
phòng.
Nhất định phải trốn!
Sắc trời sáng rõ, Lý Bất Ngôn nhân
chuồng phòng ông chủ nhưng
không ai trả lời. Cậu ta đành quét
thẻ đi thẳng vào.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Lý
Bất Ngôn hoảng hốt: "Thủ trưởng,
thủ trưởng, anh sao vậy?"
"Ui..." Lông mày Cố Thành Kiêu cau
chặt, cả đêm say rượu, vừa mê man
vừa đau nhức, đầu như bị thứ gì đó
đập trúng.
Lý Bất Ngôn đường đường là một
người đàn ông cao lớn mà sợ sắp
phát khóc: "Thủ trưởng, may mà
anh không sao. Có thể nói cho tôi
biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Đêm qua thủ trưởng uống rượu, lúc
cậu ta tiễn đến cửa phòng, thủ
trưởng vẫn tỉnh táo, bảo cậu ta về
sớm nghỉ ngơi. Biết vậy, cậu đã đưa
thủ trưởng vào nhà, đảm bảo an
toàn mới rời đi.
Lý Bất Ngôn đỡ Cố Thành Kiêu ngồi
xuống. Cố Thành Kiêu nhìn vết máu
trên gối, cảm giác bến tại cũng có,
sờ ra phía sau thì thấy đau nhức.
Nhìn lại chiếc quần của mình trên
tay Lý Bất Ngôn, mặt anh lập tức
đen sì, ai lấy quần quất lên đầu anh
vậy?
Lý Bất Ngôn cẩn thận quan sát dây
lưng, viên đá quý Hắc Diệu cũng
dính máu. Cậu ta không thể tưởng
tượng nổi: "Không thể nào, là anh tự
đánh mình à?"
Cổ Thành Kiêu lườm anh ta: "Tôi
không ngốc!". Anh lặng lẽ nhìn sang
bên cạnh, trên tấm vải trắng nhuộm
một vết đỏ thẫm, quả nhiên!
Đoán có kẻ tấn công, Lý Bất Ngôn
vội nói: "Thủ trưởng, tôi sẽ lập tức
liên lạc với bệnh viện và cảnh sát"
Tại bệnh viện, trong phòng VIP, Cố
Thành Kiêu chỉnh trang đứng lặng
trước cửa sổ. Vóc dáng cao lớn ưu
nhã thẳng tắp, mày rậm mắt sáng,
nét mặt bình thản trầm ổn, mi tâm
chuyên chú và đường hoàng. Chiều
cao gần 1m90, thân hình cao quý
phi phàm, đủ để nhìn bao quát cả
đám đông.
Anh nhớ rõ chuyện tối qua, chút
rượu ấy không làm anh say mất lý
trí. Lúc anh cởi quần áo chuẩn bị đi
tắm, bỗng phát hiện một thiếu niên
áo trắng nằm trên giường. Ánh
trăng sáng chiểu rõ người thiếu
niên, một gương mặt thanh tú chết
người.
Cổ Thành Kiêu lập tức nổi giận,
giường của anh con mẹ nó không ai
được phép đụng vào, huống hồ là
một thiếu niên lạ. Vì không gần gũi
người đẹp, rất nhiều người tung tin
anh ở quân đội lâu ngày nên thích
đàn ông. Lúc đó, anh đã hơi hoảng,
thậm chí nghi ngờ mình thật sự có
vấn đề.
Anh túm chặt cổ áo tên nhóc kia,
định dùng hành động thực tế chứng
minh mình không thích đàn ông.
Nhưng... mềm quá!
Anh chết sững như bị điện giật.
Ở khoảng cách gần, anh thấy rõ
không phải thiếu niên, mà là thiếu
nữ, một thiếu nữ với mùi thơm tươi
mát, xúc cảm tuyệt vời khiến người
ta mơ màng.
Không biết do rượu hay do muốn
chứng minh giới tính của mình, lửa
giận trong lòng anh thoáng biến
thành dục vọng, buông lỏng cảnh
giác, từng bước nhích lại gần cô bé.
Nghĩ tới đây, Cố Thành Kiêu nhíu
mày. Gương mặt điềm tĩnh càng
thêm giận dữ, sự kiềm chế của
mình sao kém vậy?
Lúc làm nhiệm vụ, không phải
không có phụ nữ, chân dài, loli đều
đủ cả nhưng anh chỉ chơi bời một
chút rồi dừng lại. Nhưng riêng cô
nàng tomboy đêm qua, dù là cơ thể
trẻ trung hay tư thế nửa chống cự
nửa nghênh đón đều phù hợp khẩu
vị của anh.
Tiếng bước chân vội vàng cắt đứt
suy nghĩ của Cố Thành Kiêu, Lý Bất
Ngôn vui vẻ cầm bản báo cáo, nói:
"Thủ trưởng, gáy của anh chỉ bị
thương ngoài da, không có gì đáng
ngại, cơ thể cũng không có tổn
thương khác"
Cố Thành Kiêu lạnh lùng: "Do cậu lo
lắng, tôi đã bảo không sao?
Lý Bất Ngôn thấp thỏm: "Thủ
trưởng, chuyện của anh là chuyện
lớn, sao có thể chậm trễ? May mà
kiểm tra kĩ, nếu không không biết
trong máu của anh còn có thành
phần Liễu Diệp Xuân"
"Liễu Diệp Xuân?"
"Vâng, đó là một loại thuốc... kích
thích"
"Lắm lời, đương nhiên tôi biết!" Mắt
Cố Thành Kiêu tối sầm đi, rốt cuộc
là ai đã giở trò? Anh hỏi: "Cậu điều
tra được chưa?"
Lý Bất Ngôn: "Đã tra được, kết quả
DNA và tài liệu cá nhân của cô ấy
đều ở đây"
Cố Thành Kiêu nhận tài liệu đọc
qua, cặp mắt sắc bén đột nhiên
nheo lại: "Cậu chắc chắn là cô ấy?"
"Chắc chắn"
Thủ trưởng à, có phải cô ấy hay
không ngại không biết sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chii0406