Chương 23: Cạnh biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước biển đương nhiên không thể tắm rửa được. Nếu lúc nãy là nước biển Tô Mẫn sẽ phát hiện ra, nhưng không phải, đó thật sự là nước ngọt.

Tuy tắm bằng nước biển mới có lợi cho thân thể, nhưng không phải lúc nào cũng dùng được.

Nếu bọn họ dùng nước biển để tắm, mà ngoài biển lại có cá ăn thịt người... Toàn thân Tô Mẫn đều nổi da gà cả lên.

Trần Tinh Châu không rõ tình huống lúc này, hỏi: "Không phải chứ, sau khi cháu tắm biển xong đều dùng nước ngọt để tẩy lại, như vậy làm sao tắm rửa?"

Hắn thấy không thoải mái lắm, dù sao nước biển và nước ngọt cũng không giống nhau.

Chú Hà kinh ngạc nói: "Dĩ nhiên không phải, các cậu nghĩ thế nào vậy, trên đảo có hệ thống xử lý, nó sẽ dẫn nước biển lại đây rồi xử lý thành nước ngọt để dùng, cho nên lượng nước rất ít, các cậu phải tiết kiệm một chút."

Tô Mẫn không biết hệ thống xử lý hắn nói là cái gì, thế nhưng trên đảo có loại hệ thống này cũng không lạ.

Nước đục chảy ra cũng không phải là vấn đề chủ yếu, vấn đề ở đây là dòng máu kia kìa.

Tô Mẫn rõ ràng nhìn thấy giọt nước kia màu đỏ, thứ này trong phim kinh dị không thể có suy đoán nào khác nữa.

Trần Tinh Châu liếc nhìn buồng tắm, "Thì ra là như vậy."

Chú Hà sờ sờ đầu trọc của mình, nở nụ cười: "Không có chuyện gì thì tôi đi về, có việc các cậu cứ gọi tôi."

Trần Tinh Châu nói: "Được."

Đi chưa được mấy bước, chú Hà đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền xoay người lại nói: "Đúng rồi, quên mất nói cho các cậu một chuyện."

Trần Tinh Châu hỏi: "Chuyện gì?"

Chú Hà chỉ chỉ buồng tắm cách đó không xa, "Gần đây có thể sẽ bị cúp điện cho nên các cậu buổi tối tranh thủ ngủ sớm một chút, đừng có chạy lung tung, trên đảo dễ bị lạc đường."

Trần Tinh Châu gật đầu nói: "Vâng, cháu biết rồi."

Chờ chú Hà rời khỏi đây, Tô Mẫn mới tỉnh táo lại, cậu nặn nặn mi tâm.

Cái gì mà bị cúp điện, cậu cảm thấy chuyện này không ổn lắm, dù sao tối thui như vậy, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Trần Tinh Châu đi tới, nhỏ giọng nói: "Vừa nãy cậu ở trong buồng tắm, mình thấy chú Hà ở bên kia nên nhắc nhở một chút."

Tô Mẫn cau mày, hỏi: "Hắn tới lúc nào, lúc đó đứng ở đâu cậu nhớ được không?"

Cậu buồn nôn nhất là loại người nhìn lén người khác tắm rửa, nhưng mà lúc nãy ở trong buồng tắm cậu cũng không có cảm giác bị người rình coi.

Trần Tinh Châu gật đầu nói: "Nhớ."

Mới vừa đây đương nhiên hắn không thể quên được, hắn đi tới bên cạnh buồng tắm, tìm được chỗ chú Hà đứng ban nãy.

Trần Tinh Châu xoay người nói: "Chính là chỗ này, mới vừa nãy mình thấy ông ta đứng đây, nhưng mà làm gì thì mình không biết."

Tô Mẫn đi tới, "Là nơi này à."

Cậu đứng tại chỗ nhìn một chút, xung quanh tựa hồ không có thứ gì, bên này là mạch nước ngầm, có một cái rãnh nước nối thẳng xuống.

Tô Mẫn vừa định rời đi, khóe mắt lại thoáng nhìn qua cái lỗ phía trên.

Cái lỗ này chỉ to bằng lòng bàn tay, có hình vuông, ngay phía trên đỉnh đầu cậu, chỉ cần giơ tay là có thể đụng được nó.

Tô Mẫn như nghĩ tới điều gì, phía sau lưng phát lạnh, nói: "Trần Tinh Châu, cậu có chơi bóng rổ, cậu nhảy lên xem một chút cái lỗ này có phải thông tới buồng tắm không."

Trần Tinh Châu cũng thấy bất thường, nhảy lên mấy lần.

Cuối cùng hắn dừng lại, nhỏ giọng nói: "Đúng, hẳn là cửa thông gió."

Sắc mặt Tô Mẫn khó coi, mà nghĩ lại chiều cao của chú Hà cũng không bằng cậu, sẽ không vớ tới cái lỗ này được.

Cậu liền đưa tay sờ sờ bên trong, đều là tro bụi, không có máy thu hình, cậu thở phào một hơi nhẹ nhỏm.

Trần Tinh Châu thấy cậu lo lắng bị nhìn lén, liền vội vàng nói: "Tô Mẫn cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, lúc mình tới chú Hà cũng mới tới thôi."

Tâm lý Tô Mẫn nắm chắc, "Mình biết rồi."

Sau khi trải qua chuyện này, hai người Tưởng Vân Hỏa cùng Trần Tinh Châu cũng không dám trì hoãn, tắm nhanh như đánh trận vậy, họ nhờ Tô Mẫn ở bên ngoài canh chừng.

Hiện tại đã hơn chín giờ, bên ngoài ánh nắng chói chang, không có cảm giác sẽ phát sinh chuyện gì kinh khủng.

Triệu Minh Nhã cùng Trần Di Hinh tắm cuối cùng, Trần Tinh Châu xung phong nhận việc canh chừng.

Chờ tất cả chuẩn bị tốt thì đã gần mười một giờ.

Việc xảy ra ở buồng tắm ban nãy Tô Mẫn cùng Trần Tinh Châu không nói cho các cô biết, chỉ căn dặn bọn họ thời điểm ở một mình tuyệt đối đừng đi tắm.

Triệu Minh Nhã nhớ tới một chuyện khác.

Trước đây có nữ sinh đi về vùng nông thôn, không may trong lúc cô ấy tắm rửa thì bị thôn dân nhìn lén, thậm chí còn bị chụp hình uy hiếp.

Tô Mẫn cùng Trần Tinh Châu đã đem cửa thông gió chặn lại.

Tắm rửa xong rồi đến giặt quần áo, sáng sớm cũng chưa ăn sáng, mọi người đều đói bụng.

Triệu Minh Nhã cùng Trần Di Hinh sẽ làm cơm, bọn họ đề nghị: "Ăn cơm trước, buổi chiều rồi đi chơi, còn một tiếng nữa cũng không chơi được cái gì."

Tô Mẫn tất nhiên không ý kiến.

Nơi này có sẵn khoai, có thể trực tiếp nhổ lên rồi luộc ăn, lần này Trần Di Hinh cùng Triệu Minh Nhã kiểm tra nhiều lần mới dám làm.
Các cô chỉ lo mình sẽ luộc ra món quỷ gì đó.

Tưởng Vân Hỏa ngồi trong sân nói: "Mình sợ đồ ăn trong nhà này cũng không thể ăn, như vậy chúng ta chết đói mất, các cậu chắc chưa xem bánh bao nhân thịt người đâu, thật sự rất đáng sợ."

Đời này để lại cho hắn bóng ma nhiều nhất chính là bộ phim kia, hiện tại lại thêm một thứ, đó chính là con cá có ngón tay trong bụng.

Quả thực làm mới thế giới quan của Tưởng Vân Hỏa.

Trần Tinh Châu đá hắn một cước, "Cậu đừng nói mấy cái này."

Tô Mẫn ngược lại mở miệng nói: "Cũng có thể, thế nhưng tôi nghĩ ở đây sẽ không có."

Hẳn sẽ không phát điên như thế đâu, nếu thật như vậy sau khi ra ngoài chắc chắn cậu sẽ ý kiến với rạp chiếu phim mới được.

Hai đại tiểu thư làm đồ ăn tự nhiên chỉ bình thường thôi, ba nam sinh cũng không dám nhiều lời, còn phải liên tục khen ngon mấy lần.

Đặc biệt Trần Tinh Châu, "Ngon lắm, Minh Nhã làm là ngon nhất."

Triệu Minh Nhã nói: "Ăn cũng không chặn nổi miệng của cậu."

Trần Tinh Châu ngốc hề hề mà cười, cũng không nói nhiều.

Sau khi cơm nước xong, đoàn người thực hiện quyết định tối hôm qua, làm như cái gì cũng không biết, nên chơi thì chơi, nên uống thì uống.

Về phần dân trên đảo thăm dò, cứ coi như không hiểu.

Bọn họ đến đảo tất nhiên muốn ra cạnh biển cùng bãi cát để chơi đùa, hòn đảo nhỏ này còn chưa được khai phá, cho nên nước biển rất sạch sẽ.

Bãi cát dưới chân núi, Triệu Minh Nhã cùng Trần Di Hinh có mặc áo tắm bên trong, bên ngoài khoác áo mỏng.

Tô Mẫn cũng không tiện nói ra suy đoán của mình, sợ các cô để lộ chân tướng, trong nước biển có sạch sẽ hay không cậu cũng không xác định.

Từ trên đường nhỏ đã có thể nhìn thấy bãi cát đẹp đẽ cùng với đại dương vô bờ phía xa, phong cảnh vô cùng tráng lệ.

Trong lúc nhất thời Tô Mẫn đều quên mất hòn đảo này chứa đầy nguy hiểm.

Trần Tinh Châu cảm khái nói: "Phong cảnh nơi này thật tốt, nếu như không có những chuyện này xảy ra, chúng ta có thể ở lại đây chơi lâu hơn rồi."

Thế nhưng hiển nhiên là không thể.

Trần Di Hinh tính tình hoạt bát, vừa nhìn thấy biển xinh đẹp như vậy liền muốn xuống nước, trực tiếp vòng qua bụi cỏ bên cạnh chạy xuống phía dưới.

Kết quả mới đi được vài bước, mấy người chỉ nghe "A-" một tiếng, Trần Di Hinh liền ngã trên mặt đất.

Bạn gái gặp xui xẻo, Tưởng Vân Hỏa đương nhiên vội vã xông tới nâng cô dậy, lúc này mới nhìn thấy bên cạnh cô là một cái hố to.

Hắn nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy, cái hố lớn như vậy cũng không thấy."

Trần Di Hinh đứng lên, ghét bỏ nói: "Sao ở đây lại có cái hố vậy, vừa nãy mình chạy trên cỏ tới, căn bản không nhìn thấy".

Tô Mẫu cùng Trần Tinh Châu cũng chạy tới xem, quả thật cái hố này bị bụi cỏ chặn lại, đứng trên đường nhỏ thì không nhìn thấy được.

Từ đầu đến cổ chân Trần Di Hinh đều tái mét, thoạt nhìn khá chật vật, cô cau mày muốn đi tắm.

Mấy người đều vây xung quanh vũng nước, giống như muốn moi từ bên trong ra một bông hoa vậy.

Ngay lúc này, có hai con mắt từ bên trong trồi ra.

Triệu Minh Nhã đang nhìn chăm chú, bất thình lình bị dọa hết hồn, phải lùi lại một bước, "Đó là cái gì ?"

Đột nhiên lộ ra đôi mắt trên mặt nước, thời điểm cô nhìn lại thì đôi mắt đã không còn, tất cả giống như chỉ là ảo giác.

Mặt nước lay động một chút.

Tô Mẫn có chút hoài nghi, "Chẳng lẽ trong này có cái gì, các cậu tránh xa một chút, cẩn thận ngã xuống".

Trần Di Hinh chỉ mới vừa chạm vào mép hố, còn chưa ngã vào.

Vừa dứt lời, đột nhiên có hai con cóc ghẻ nhảy ra từ bên trong, toàn thân xanh mướt.

Trên bờ cát, màu xanh của chúng nó đặc biệt rõ ràng, mấy người đều bị biến cố này gây hoảng sợ.

Tưởng Vân Hỏa thở phào nhẹ nhõm, "Thì ra là cóc ghẻ, mình còn tưởng là thủy quái, dọa chết người."

Hắn cũng không sợ mấy con này.

Triệu Minh Nhã bất chợt nãy sinh ý nghĩ: "Các cậu nói xem cóc ghẻ bên kia có phải đều đi ra từ đây không?"

Lần trước trên con đường bọn họ tới đây toàn là cóc ghẻ, làm cho ai cũng sợ hết hồn, sau đó mới được chú Hà dẫn đi đường khác.

Tô Mẫn trầm tư: "Có lẽ vậy."

Cái hố này rất lớn, rộng hơn cả một thước, bề mặt còn có vài loại tảo xanh biếc, không biết là thứ gì, toàn bộ mặt nước đều có màu xanh bẩn thỉu.

Cùng một chỗ tại sao lại có nhiều cóc ghẻ như vậy, cậu cũng không rõ ràng, dù sao cậu cũng không học về phương diện này.

Trần Tinh Châu từ nơi không xa đem đến một cành cây dài, nói: "Các cậu tránh ra, mình tới xem một chút cái hố này sâu bao nhiêu."

Hắn cẩn thận đâm xuống, ở bên trong khuấy động.

Những cọng tảo xanh biếc bị làm loạn, quấn quanh trên nhánh cây, thoạt nhìn có chút buồn nôn, Trần Di Hinh đã không muốn xem nữa.

Cái hố ác tâm như vậy, cô thật sự không muốn nhìn lần thứ hai.

Trần Tinh Châu cũng không nhịn được thu tay lại, bình luận: "Còn rất sâu, các cậu cẩn thận đừng đạp phải."

Triệu Minh Nhã cau mày nói: "Đừng khuấy nữa, thật ghê tởm."

Tưởng Vân Hỏa cũng ngăn cản nói: "Đúng đấy, cẩn thận bọn cóc ghẻ tìm cậu tính sổ, cóc ghẻ có độc đấy nhé."

Trần Di Hinh nói: "Mình xuống biển bơi một chút, tiện thể rửa chân."

Cô lôi kéo Triệu Minh Nhã ra biển.

Trên bờ biển còn có một ít hải sản hôm qua bọn họ đào được, là mấy con nghêu, tối hôm qua cả bọn đã ăn một chút nhỏ.

Triệu Minh Nhã cùng Trần Di Hinh đều là cao thủ bơi lội, ngày thường cũng rủ nhau đi bơi, cho nên bọn họ không sợ chút nào.

Trần Tinh Châu nói: "Mình cũng phải thử một chút, Tô Mẫn cậu có xuống không?"

Tô Mẫn lắc đầu nói: "Không đi, các cậu cẩn thận một chút."

Họ nói chết đuối đều là những người biết bơi, tuy rằng không phải hoàn toàn, nhưng phần lớn đều trúng câu này.

Chờ mấy người đi xa, Tô Mẫn lại ngồi xổm gần cái hố ban nãy.

Cậu cầm lấy cành cây Trần Tinh Châu vứt lại bên trong, chọc chọc một lần nữa.

Thực sự có chút sâu, không biết cái hố này hình thành thế nào, hơn nữa bên trong càng quấy lại càng yên tĩnh, mấy cọng tảo xanh mượt nhìn trông rất buồn nôn.

Tô Mẫn rút cành cây ra.

Vốn muốn ném cho xong việc, nhưng cậu lại thấy trên cành cây có dính đồ vật, theo bản năng cậu liếc nhìn một cái.

Tô Mẫn đem cành cây đến trước mặt, một mùi khó ngửi truyền tới.

Trên cành cây hình như là mảnh quần áo.

Tô Mẫn cũng không ngại bẩn, lấy tay kéo kéo, tỉ mỉ mà sờ, quả thật là vải quần áo.

Trong cái hầm này có quần áo?

Tô Mẫn hủy bỏ cái đáp án tầm thường này, một suy đoán phù hợp với phim kinh dị nổi lên trong lòng---

Trong cái hầm này có lẽ là thi thể.

Hãy đọc truyện tại Wordpress chính chủ:
https://nhacuamam.wordpress.com/2019/08/08/lam-van-nhan-me-trong-phim-kinh-di/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro