#1:Sống hay là chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa trút xuống như nghiêng trời lệch đất, bao trùm cả thành phố như một tấm màn xám xịt, đè nén khiến con người ta không sao thở nổi.

Trên nền đất trống trải và tiêu điều có một chiếc xe đa dụng đang đỗ, cách mũi xe không xa có một người phụ nữ lạnh lùng nhưng quý phái đang cầm ô đứng ở đó, khí thế áp đảo, mà đối diện bà ta là một cô gái rất trẻ.

Cô gái kia không che ô, chỉ đứng giữa màn mưa, ngửa đầu, cứng cỏi giữ tình thế giằng co với người phụ nữ ấy.

"Đỗ Hoàng Ngân, cô tự nghĩ cho kĩ, thứ nghiệt chủng này, sống hay chết đây? "

Giong bà ra lạnh nhạt như vọng ra từ hâm băng, không hề có một chút ấm áp nào.

"Mẹ, đứa bé này cũng là huyết mạch nhà họ Cao, mẹ không thể đối xử với nó như vậy được!!"Đỗ Hoàng Ngân vẫn có gắng thuyết phục người phụ nữ trước mặt mình.

Hai tay cô che chở cho vùng bụng hơi nhô lên của mình, nhưng chưa từng cảm thấy có giờ khắc lạnh lẽo vào bất lực như giây phút này.

"Xí! "bà Cao, Ôn Thuần Như, phỉ nhổ một tiếng đầy khinh bỉ:"Một con điếm cũng đáng sinh con cho nhà họ Cao ư? "

"Con không phải điếm! "

Đỗ Hoàng Ngân gào rát họ,mắt đỏ vằn tơ máu, có chấp thét lên trong màn mưa.

"Mẹ cô là điếm, cô cũng chẳng tốt đẹp hơn được!! "

"Mẹ con không phải điếm, mẹ con không phải! "

Ôn Thuần Như cười lạnh đầy khinh miệt:"Đỗ Hoàng Ngân, thứ nguyệt chủng này chỉ có một kết cục, ấy chính là_chết! Không chết ngay trong bụng cô thì cũng chết ở bệnh viện, tôi tuyết đối không thể để nó nhìn thấy ánh mặt trời còn thế giới này!!"

Bước chân của Hoàng Ngân lảo đảo, cô vội vàng lùi về sau, hoảng sợ nhìn người phụ nữ trước mặt:"Bà đúng là ác quỷ"

Đúng vậy, thứ ác quỷ ăn thịt người không xương như bà ta, đến cả con trai mình cũng có thể đối phó được, có gì mà không làm nổi chứ?

"Nếu như cô không chịu bỏ nó đi, vậy thì cũng không sao! Tôi cứ để cho cô mang thai đủ mười thang, đợi đến ngày nó ra đời... Tôi phải cho cô tận mắt nhìn xem nó tắt thở một cách từ từ, từ từ như thế nào.... "

"Đừng, đừng mà"

Hoành Ngân không kiềm chế được bản thân mà lắc đầu hét ầm lên, hốc mắt đã phủ một tầng hơi nước do quá hoảng sợ:"Sao bà có thể đối xử với nó như thế, nó là cháu bà, cháu ruột của bà... "

"Bà già điên này!! "

Hoàng Ngân nghiến răng nghiến lợi, nhưng đột nhiên, trong tay cô còn có thêm một con dao phẫu thuật.

Ngay sau đó, không đợi tất cả mọi người kịp phản ứng, cô đã hưng ác giơ tay lên, cắm thẳng con dao phẫu thuật vào bụng trái của mình....
"A-----" tiếng hét như xe ruột xe gan đó gạch ngang bầu trời xám xịt.

Máu tươi trào ra từ bụng cô, chảy thẳng xuống đất, khiến người ta nhìn mà giật mình.

"Đau quá... "

Đỗ Hoàng Ngân nằm giữa vũng máu, mặt mũi trắng bệch không còn chút sức sông nào.

Nhìn cô chảy máu đầm đìa, Ôn Thuần Như nhếch môi tỏ ý vừa lòng.

"Đỗ Hoàng Ngân, nếu như không cút khỏi thành phố S, vậy thì thứ đàn bà ti tiện như cô cũng sẽ có kết cục giống với nghiệt chủng trong bụng cô thôi, tự thu xếp cho ổn thoải đi! "

Ôn Thuần Như đi rồi.

Trong nền mưa xối xả, Đỗ Hoàng Ngân nằm trên mặt đất, ý thức mơ hồ sờ được điện thoại trong túi áo mình.

"Cứu em, Vũ Đạt, cứ con em với.... "

...

Bốn năm sau, tại công ty nội thất Hòa Phát, thành phố A.

"Cuối cùng cũng có thể tan ca rồi"

Đỗ Hoàng Ngân đấm đấm bả vai mỏi nhừ của mình, bắt đầu thu dọn bàn làm việc, chuẩn bị để tan ca.

"Hoàng Ngân, nóng lòng đợi tan ca thế, đj thăm con trai à? "đồng nghiệp Lý San hỏi cô.

"Đứng vậy"Đỗ Hoàng Ngân cười tươi roi rói, gương mặt ngập tràn ánh sáng hạnh phúc không thể che giấu nổi:"Tôi đi trước nhé, tạm biệt! "

Cô vẫy tay chào một tiếng rồi vội vã tan làm, chạy thẳng tới bệnh viện.

"Xem ra bệnh tình của thằng bé Dương Dương cũng ổn định kha khá rồi đấy "Lý San nhìn theo bóng dáng Đỗ Hoàng Ngân , vui mừng cảm thán một câu.

"Làm sao cô biết? "đồng nghiệp Lưu Mai cũng ghé lại gần.

"Khà, nhìn tâm trạng của cô ấy kìa, gương mặt kia chính là biểu đồ bệnh tình của Dương Dương mà, sức khỏe Dương Dương có ổn hay không đều viết hết lên mặt cô ấy cả rồi. "

"Nói cũng đúng "đồng nghiệp Lưu Mai gật đầu:"Hoàng Ngân cũng phải chịu nhiều áp lực lắm đấy! Một mình làm mẹ đơn thân thì thôi, sao đứa bé đáng yêu thế kia lại bị máu trắng chứ?! Hầy, cứ làm hóa trị mãi như thế, thằng bé chịu không nổi mà kinh tế gai đình cô ấy cũng không gánh được đâu! "

"Ừ, chúng ta chỉ có thể cầu cho hai mẹ con cô ấy nhanh chóng tìm được tủy sống phù hợp thôi. "
_________________
Chào mọi người!

Sau 3h ngồi máy tính để dịch Ad đã cạn kiệt sức...

Chap 1 dài thật sự luôn ý. Ad nhìn có chút nản lòng😞.

Nếu thấy truyện hay thì vote để Ad có động lực dịch nhé! Bản Trung thật sự rất dài a~.

Nếu thấy không hay thì báo Ad câu để Ad biết đường drop truyện nhé! Dịch mệt như vậy mà không vote các thứ thì nản lắm~

N chính:33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro