Tập 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn đi khỏi căn phòng. Để lại cậu với muôn ngàn câu hỏi. Anh làm sao lại giúp cậu, cứu cậu? Có tình cảm chăng? Không thể nào..... Nhưng rốt cuộc.... Hắn có tin cậu hãy không thì cậu vẫn không hiểu.

Anh đi từ ngoài đi vào cùng tô cháo nóng mùa ở ngoài bệnh viện. Hắn mở nắp tô ra rồi dùng muỗng thổi nhẹ và gọi cậu ngồi dậy ăn.

Ho: em ngồi dậy ăn cháo này!

Cậu im lặng nghe lời ngồi dậy. Hắn cầm tô cháo đó ngồi xuống cạnh giường. Hắn múc 1 muỗng cháo.
-A.....
"Anh bộ xem tôi là con nít  sao mà anh bắt tôi làm theo hành động của anh?"

Hee: được rồi, tôi tự múc ăn được.

Ho: được tôi đút cho em ăn là phước 3 đời rồi còn từ chối! Không cãi, A......

" Phước 3 đời cái đầu anh! Bộ xem tôi là nít lên 3 bệnh cần chăm sóc kĩ càng đến từng muỗng ăn.?"
Cậu sợ phải vãi lời hắn mà ngoan ngoãn há miệng cho hắn đút ăn.

Hee: tôi biết ơn lòng tốt của anh nhưng tôi tự múc ăn được.

Ho: em nhìn em xem? Người toàn thương tích. Tay cũng đầy băng gạc. Vẫn còn sức tự múc sao? Để tôi đút.

Ho: được rồi,nghe theo tôi . Tôi chỉ muốn tốt cho em.

" Anh mà cũng có ngày nói tốt cho tôi sao? Hành tôi còn chưa đủ?"
Cậu thầm chửi hắn vì những gì ngày trước đã làm. Bây giờ lại ngồi đây nói tốt cho cậu. Nhưng cậu không vãi lời anh, không hiểu vì sao nhưng cứ muốn nghe theo anh nói. Muốn được anh đút.

Hee: tôi ăn hết cháo rồi. Giờ cũng trễ. Anh đi đến cty mà làm việc đi. Tôi không muốn vì tôi mà anh bỏ công việc của mình.

Cậu nói ra như thế thầm ý muốn đuổi hắn đi vậy. Cậu không muốn hắn tiếp tục ở lại. Những sự dịu dàng hắn đang đưa cho cậu... Sợ 1 lần nữa những hành động ấy khiến cậu lay động.

Ho: hôm nay anh nghỉ ở lại chăm sóc cho em.

Tại sao.... Tại sao cứ phải hắn cứ đối xử dịu dàng với cậu rồi. Cũng rồi chính hắn đẩy cậu thật mạnh ra xa..... Cậu thắc mắc, muốn ngàn câu hỏi trong đầu. Cậu không ngần ngại hỏi hắn.

Hee: anh .... Tại sao cứ phải đối xử dịu dàng với tôi?

Ho: đơn gia vì em vợ tôi......

Hee: vợ? Vậy tại sao lúc đầu anh không đối xử với tôi như thế? Đến bây giờ thì đối với tôi 1 cách dịu dàng? Anh muốn gì ở tôi?

Ho: ..... Em ăn xong thì màu nghỉ ngơi đi. Tôi đi lấy thuốc.

Hee: đừng đánh trống lãng .... Mau trả lời tôi...

Ho:. Anh đã trả lời rồi, em mau nghỉ ngơi đi.

Rồi hắn mở cửa đi ra, cứ như đang cố lãng tránh câu hỏi của cậu. Cậu nhìn bóng lưng hắn ra khỏi đó. Cậu bây giờ chỉ muốn ly hôn hắn...... Không muốn day dưa thêm 1 chút nào.

1 tuần sau

Cậu đã xuất viện , cả 1 tuần , hắn nghỉ làm để ở lại bệnh viện chăm sóc cậu. Cậu cố gắng hỏi hắn lý do . Hắn lại càng né tránh câu hỏi.

1 tuần trôi qua, cậu cũng hỏi xin nghỉ làm ở Kim thị. Taeyou kêu sẽ  tới thăm nhưng cậu 1 mực từ chối vì  hắn luôn ở trong căn phòng này. Chính cả cậu cũng không hiểu tại sao có hắn thì taeyou không được tới? Vì cậu nghĩ hắn sẽ ghen khi Taeyou đến? Không..... Không thể nào, quá điên rồ.

Ngày hôm nay, đầu tuần. Cậu lại tiếp tục công việc làm
thường ngày của cậu , tôi akim thị làm việc.

Kim thị

Taeyou: Seunghee? Em đã khoẻ rồi sao?

Hee: vâng em khoẻ rồi. Cám ơn anh quan tâm em. Anh vẫn là người bạn tốt nhất của em đấy.

Taeyou: bạn? Giữa chúng ta chỉ ở mức bạn bè thôi sao?

Hee: huh? Hãy ý anh là 1 người anh tốt?

Taeyou:à thôi không gì đâu, em làm việc của mình đi.

Cậu gật gật Vâng 1 cái rồi quay đi về bàn làm việc của mình. Cậu mở máy tính lên bấm đăng nhập email và thấy có tin nhắn được gửi đến.... Là Soojin.....

Soojin: - Seunghee dạo này em khoẻ không? Điện thoại chị mấy này đem đi bảo trì rồi. Không gọi điện hỏi thăm em được. Với lại dạo này chị khá bận. Em có việc gì buồn không? Ăn uống đầy đủ không kẻo bệnh tên seungho kia làm gì em...... Chị sẽ lập tức bay về.! Nhớ nói chị biết nha.

Cậu đọc những dòng tin nhắn đó và bật cười . Cậu mém quên mất ngoài Taeyou. Cậu còn có 1 người chị siêu cấp đáng yêu luôn quan tâm cậu.

Hee: em vẫn khoẻ . Ở chốn đó chị nhớ chăm sóc bản thân nhà. Seungho không làm gì em đâu chị đừng lo quá mà làm nhanh về với em nhé! À còn nữa , khi về nhớ cho em gặp mặt chị Shuhua... Em tò mò gương mặt chị ấy lắm . Thôi. Em phải làm, tới đây thôi.
Cậu gõ phím và gửi những dòng tin nhắn ấy cho cô. Rồi quay đầu làm vông việc của mình. Dù đã bình thường, hắn giúp cậu hôm đó , nhưng ông chắc chắn chưa chịu tha cho cậu đâu.

--------------------------------------------- HẾT
Xin lỗi vì ra trễ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro