Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở nhà không có việc gì làm, Phiana cùng Vương Linh Kiều đi mua sắm, đang mải ngắm nghía chiếc đồng hồ nam thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

Phiana?

Cô quay sang, là Mẫn Doãn Kỳ.

Chào anh Mẫn. cô cười rồi không để ý đến anh, tiếp tục xem những mẫu đồng hồ khác.

Mẫn Doãn Kỳ, đã lâu không gặp. Vương Linh Kiều cười xinh đẹp.

Linh Kiều, là em à. Mẫn Doãn Kỳ nhìn Vương Linh Kiều, vẻ mặt khó chịu.

Cô ta trước mặt anh và Phiana thì bày ra bộ mặt bạn bè giả tạo, đằng sau lưng thì liên tục đục ngoáy, có thể nói chính xác hơn rằng người khiến anh mất đi Phiana, không ai khác chính là cô ta.

Anh vẫn nhớ em, thật là vinh hạnh. Vương Linh Kiều nâng môi cười.

Anh hừ lạnh, không thèm tiếp chuyện, quay sang Phiana.

Phiana! Anh là bạn của Eden, em cũng có thể coi anh như là bạn, đừng quá xa cách. Dù sao chúng ta cũng từng quen nhau.

Vâng. cô đáp trả không chút gợn sóng, một từ vâng của cô khiến đối phương không biết bây giờ tâm trạng của cô là tốt hay là xấu.

Mua đồng hồ xong sắc trời cũng gần tối, cô thấy đôi chân mỏi nhừ, bụng cũng đói, Eden có nói tối sẽ không cùng ăn cơm với cô, cô liền cùng mọi người tìm một quán lẩu để ăn.

Cô gọi 2 nồi lẩu rất to, nói với 4 vệ sĩ đang đứng đằng sau: Ngồi xuống cùng ăn chung.

4 vệ sĩ giật mình, nhìn nhau.

Họ chỉ là người làm mà thôi, cho họ ngồi xuống ăn cùng chủ sao được? Vương Linh Kiều quấn quấn lọn tóc, vẻ mặt khinh thường nói.

Phiana nhìn vẻ mặt của cô, liền tức giận: Tôi mời, không phải cậu.

Vương Linh Kiều giật mình, Mẫn Doãn Kỳ ngồi cạnh cũng hơi tròn mắt. Cả hai người đều không ngờ rằng cô sẽ phản ứng như vậy.

Ngồi xuống! cô quát, đám vệ sĩ bị làm cho sợ hãi.

Một tên vệ sĩ đứng đầu ngượng ngùng nói: Bà chủ, như thế này không được đâu.

Tôi bảo được là được.

Đám vệ sĩ nhìn nhau, không dám kháng lệnh, đành phải ngồi xuống.

Bầu không khí trở nên quái dị, mãi một lúc sau Mẫn Doãn Kỳ mới lên tiếng phá tan bầu không khí khó chịu này.

Nào nào mọi người đừng căng thẳng như thế, cùng ăn thôi.

Cô cúi đầu xấu hổ, lúng túng nói: Xin lỗi, lúc nãy em hơi nóng giận.

Chỉ cần nghe thấy giọng điệu mỉa mai kiểu này thôi là cô đã không chịu đựng được rồi. Người làm thì sao chứ? Nghèo hèn thì sao chứ? Đều là con người cả, tại sao lại phải phân biệt đối xử?

Không sao! Mọi người không để tâm đâu. Mẫn Doãn Kỳ cười.

Vương Linh Kiều ngồi một bên khinh bỉ, ăn với đám người làm này? Đúng thật là mất mặt. Nhưng vì chuyện lớn phải hi sinh chuyện nhỏ, cô nhịn!

Ăn xong mọi người chuẩn bị ra về, Phiana muốn đi thang bộ cho trôi cơm, dù sao thì thang máy giờ cao điểm rất đông, chờ sẽ rất lâu.

Ting tiếng thông báo tin nhắn, cô mở điện thoại, là tin nhắn từ anh.

Đừng nhớ anh quá.

Ai thèm?

Em.

Em không thèm.

Lại muốn thơm thơm?

Cô nhận được tin nhắn, đỏ bừng mặt.

Em không có!

Bà xã nói không là có, nói có cũng là có.

Đáng ghét!

Phiana vui vẻ vừa đi vừa bấm điện thoại, hoàn toàn buông lỏng, không thèm để ý xung quanh. Đôi mắt Vương Linh Kiều lóe lên, cơ hội! Cô giả bộ bị trật chân, va vào Mẫn Doãn Kỳ đi phía trước mình, khiến anh va vào Phiana, hai người mất thăng bằng ngã xuống, đấm vệ sĩ bị Vương Linh Kiều ngăn đằng sau không kịp đỡ.

Kể thì lâu nhưng sự thực mọi chuyện xảy ra chỉ trong một phút, lúc hoàn hồn, nhìn xuống, Mẫn Doãn Kỳ đang ôm Phiana, đầu đầy máu.

Mau gọi xe cứu thương! Vương Linh Kiều hét toáng lên.

Lúc Eden nghe tin, vội vàng cầm áo chạy ra xe, bỏ lại cuộc họp quan trọng, lao xe như bay đến bệnh viện.

Vợ tôi sao rồi? anh túm lấy vị bác sĩ tầm 70 tuổi đang đứng cạnh giường, vẻ mặt kích động.

Cô..cô nhà không sao, anh cứ bình tĩnh.

Lúc bấy giờ anh mới thở nhẹ ra một hơi, nhìn cô gái đang nằm ngủ ngon lành trên giường, trên trán có một miếng găng gạc thấm máu.

Anh nhíu mày, vuốt nhẹ lên băng gạc.

Phạm Vô Cứu chạy vào, thở hồng hộc: E... Eden. Ông đi nhanh quá..

Eden quay mặt lại, sát khí bắt đầu tỏa ra càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nặng.

Ấy ấy ấy, anh lại làm gì sai rồi sao?

Đi điều tra xem ai làm chuyện này. giọng anh lạnh tanh khiến Phạm Vô Cứu rùng mình một cái, gật đầu thở dài rồi cũng chạy đi.

Phiana tỉnh dậy, đôi mắt vừa mở ra đã thấy Eden ngồi ở bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, đan xen một chút lo lắng.

Dậy rồi?

Cô gật đầu, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: Mẫn Doãn Kỳ đâu?

Hỏi hắn ta làm gì? anh híp mắt phượng, lộ rõ vẻ nguy hiểm.

Anh ấy cứu em.

Vẻ mặt anh lúc bấy giờ mới hòa hoãn một chút.

Chân cô bị trật khớp lúc ngã, anh đành dìu cô xuống giường, hai người tới phòng Mẫn Doãn Kỳ, mở cửa thấy anh đang nằm trên trên giường, có vẻ vừa mới tỉnh dậy.

Anh Mẫn, anh ổn chứ?

Anh không sao. Mẫn Doãn Kỳ nhìn thấy cô không sao, tâm trạng liền tốt lên mấy phần.

Lão Mẫn, là cậu cứu vợ tôi à?

Bị ngã xuống cùng, dù sao thì cũng là đàn ông, che chở cho cô ấy là điều tớ nên làm.

Cảm ơn. anh dìu cô ngồi xuống ghế, giọng không chút gợn sóng khiến người ta cảm thấy anh chỉ nói cho có lệ, không hề có thành ý.

Mẫn Doãn Kỳ chỉ cười, nếu lúc ấy một mình cô ngã xuống, anh cũng sẽ nhảy xuống ôm cô vào lòng, che chở cho cô, tránh để cô bị thương.

Anh Mẫn, Linh Kiều đâu? Phiana chớp chớp đôi mắt hạnh.

Eden nghe thấy, liền đoán ngay thủ phạm là cô ta.

Anh không biết, vừa tỉnh dậy liền thấy mình nằm ở đây.

Là cô ta đẩy hai người?

Cô ấy bị trẹo chân, va vào tớ, tớ không giữ thăng bằng được liền va vào Phiana đi phía trước.

Bị trật chân? Eden nhướng mày, trật chân đúng đang ở trên đầu cầu thang cơ à? Đang yên đang bị trật chân? Mưu kế thế này anh gặp không ít rồi.

Cùng lúc ấy cửa phòng bị đẩy mở, Vương Linh Kiều với cái chân khập khiễng đi vào, lo lắng hỏi: Hai người không sao chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh