Không còn chút liêm sỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận thấy vẻ lo lắng và sợ hãi cùng giọng nói yếu ớt kia, anh miễn cưỡng đứng dậy: Không cần ngủ trên ghế, lên giường cùng ngủ chung.

H..hả??

Ngủ chung.

Nhưng...nhưng...cái đó...

Eden liếc cô một cái, khuôn mặt hiện lên sự uy hiếp cô cứ từ chối thử xem. Phiana nuốt nước bọt, đành ngoan ngoãn leo lên giường nằm cạnh anh.

Sao đắp chăn rồi mà cô vẫn thấy lạnh thế này? Cô sợ sệt nhìn người đàn ông nằm cạnh, toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh.

Ừmmm... Tổng Giám Đốc.

Eden quay đầu sang nhìn cô.

Có thể thu ít khí lạnh vào không? Tôi thật sự ngủ không nổi.

Anh chau mày, nhìn cô gái đang sợ hãi bên cạnh, trong im lặng dường như nghe thấy tiếng thở không đều của cô. Nằm cạnh anh khó ngủ như thế ư?

Lạnh à?

...Vâng.

Muốn ấm lên không?

Có!

Lại đây.

Hả?

Nằm sát tôi.

Cô dở khóc dở cười, nằm như này còn thấy lạnh, nằm sát anh chắc cô đóng thành băng mất. Nhưng cũng không tiện từ chối yêu cầu của Boss, cô nhích dần, nằm sát cạnh anh, quay người sang bên cạnh.

Đến giờ cô vẫn không nghĩ ra, tại sao một nhà quyền thế như Solaria không chọn một cô gái xinh đep, xuất thân từ tầng lớp thượng lưu mà lại mua cô về làm vợ anh?

Đang mải nghĩ, một cánh tay từ đằng sau vòng qua eo cô, kéo cô lại gần rồi ôm chặt, cô giật mình nhưng cũng không dám làm loạn.

Hơi thở ấm áp từ đằng sau phả lên cổ cô, một giọng nói trầm thấp vang lên: Đỡ lạnh chưa?

Cô đỏ mặt, vội vàng gật đầu, so với lúc nãy thì bây giờ quả thật ấm hơn rất nhiều lần. Nhưng cô không thể ngờ được một người vốn lạnh lùng như Eden Jocker lại chủ động ôm cô như vậy.

----

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên chiếc giường rộng lớn, vừa mở mắt ra liền bị khuôn mặt tuấn mĩ của Eden làm cho giật mình.

Anh đang ngủ, sống mũi cao, hàng lông mi cong cong, đôi môi mỏng, mái tóc đen mềm mại, làn da còn đẹp hơn cả da con gái. Cô khẽ nuốt nước miếng đánh ực. Cánh tay không nghe lời liền dơ lên, cô bị sắc đẹp làm cho mê muội rồi! Không thể được!! Nhưng cuối cùng vẫn chạm vào mặt anh, anh đang ngủ chắc không biết gì đâu.

Cô chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, ngón tay chạm nhẹ vào đôi mắt anh, lướt qua sống mũi rồi tới đôi môi. Thật...thật muốn cắn quá đi! Cô đỏ bừng mặt. Từ bao giờ cô đã trở thành kẻ háo sắc như vậy? Đang mải ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của kia, đột nhiên một cánh tay nắm chặt lấy tay cô rồi cho vào miệng cắn, cô giật mình.

Eden khẽ mở mắt, dáng vẻ lười biếng, đôi môi vẫn đang ngậm ngón tay cô, khẽ mấp máy: Muốn làm gì?

Không...không có.. Tim cô đập lệch mất nửa nhịp. Chẳng lẽ cô lại bảo rằng cô bị sắc đẹp của anh làm cho mê muội?

Nhìn cô gái đang tránh ánh mắt của mình, gò má trắng nõn ửng hồng, anh không kiềm được mà cắn thêm một cái nữa vào ngón tay cô. Thật tình, cô gái này dễ thương quá.

Tổng... Tổng Giám Đốc...

Ừ.

Im lặng 2 giây cô mới dám hỏi: Anh đang đói à?

Eden Jocker: ....

Chỉ vì anh cắn ngón tay cô mà cô cho rằng anh đói sao? Mà...đúng là anh đói thật. Đồ ăn ở ngay trước mắt nhưng lại phải kiềm chế không ăn. Đúng là rất đau khổ.

Nhìn đôi mắt trong veo lo lắng của cô, anh cắn nhẹ một cái rồi nói: Ừm.

Dậy ăn sáng nhé?

Ừ.

Nói vậy nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế, cũng không có ý định buông tha cho ngón tay cô.

Vừa mói hôm qua còn lạnh lùng với cô, hôm nay đã tỏ thái độ thế này. Cô thật sự không nghĩ ra lí do gì hợp lí.

Tổng Giám Đốc, có phải ngài sốt rồi không?

Đôi mày khẽ nhíu lại: Không.

À...thế, ngài có định dậy ăn sáng không? vừa nhắc đến bữa sáng, cái bụng cô lại biểu tình dữ dội. Khuôn mặt vốn đỏ sẵn lại càng đỏ thêm.

Eden Jocker nén cười, nhả tay cô ra: Dậy đi.

Chỉ sau câu nói 3 giây, cô đã biến mất khỏi giường với tốc độ nhanh như chớp.

Dựa lưng vào cửa phòng tắm, cô ngồi xuống đất, trái tim đập loạn, đầu ngón tay vẫn còn âm ấm, đầu cô bốc khói, may lúc nãy cô kìm được, nếu không máu mũi sẽ tuôn ra như mưa, lúc đó thì cái mặt cô sẽ chẳng biết chui đi đâu.

Ôi!! Cô đúng là háo sắc quá mà!

Thấy hai vợ chồng trẻ cùng nhau bước xuống cầu thang, Lão phu nhân vội vội vàng chạy đến kéo tay Phiana tới bàn ăn, bỏ lại thằng con trai ruột thịt đằng sau con dâu, Eden đỡ trán, đi tới bàn ăn ngồi cạnh Phiana.

Con gái ngoan, ăn nhiều một chút! Lão Min gắp mấy món trên bàn vào bát cô, như sợ cô lạ nhà lạ người không dám ăn nhiều.

Cảm ơn ba. Phiana khẽ gật đầu, đôi mắt sáng lên nhìn một lượt bàn ăn. Thấy ánh mắt của cô, Lão Phu Nhân cười hà hà nói: Thấy sao? Đây là tự tay mẹ làm đấy! Hôm nay ăn nhiều một chút.

Phiana gật gật đầu, ăn hết mấy miếng Lão Gia gắp cho trong bát, lại gắp thêm mấy miếng trên bàn ăn, ánh mắt thoáng vẻ thỏa mãn, cười nói: Mẹ! Thật sự rất rất ngon! Mẹ mà đi thi vua đầu bếp chắn chắn sẽ được giải nhất đó!

Ayya con bé này, miệng lưỡi ngọt quá, đúng là hồi trẻ mẹ có học nấu ăn, là vì ba của con đó!

Woaa!!! Ba sướng thật!

Sau này mẹ sẽ nấu nhiều cho con ăn. Lão phu nhân cười.

Mẹ, ba, hai người cũng phải ăn nhiều một chút! cô nói rồi gắp hai gắp vào bát hai người đối diện, tiện tay gắp thêm một gắp nữa bỏ vào bát Eden: Anh cũng ăn nhiều một chút!

Eden nhìn miếng thịt dê trong bát không chớp mắt, đũa ngưng giữa không trung.

Mọi người ăn nhiều một chút! cô gắp một đống đồ lên bát của ba người ngồi cùng bàn, thoáng chốc đã chất thành một cái núi nhỏ.

Giải quyết hết sạch sành sanh đồ trên bàn, mọi người thỏa mãn ngồi uống trà buổi sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh