Làm yêu nữ gặp phải đại thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 : Yêu Nữ đại danh.

(có kèm theo tranh minh họa =]] )

Tô Diêu đi từ nhà vệ sinh ra trở lại chỗ ngồi của mình, liền nhìn thấy trong trò chơi là một màu hồng sáng lóng lánh.

Tô Diêu trợn mắt nhìn: cô bị công kích!

Hơn nữa còn là công kích tập thể.

Tô Diêu không chút hoang mang di di con chuột, theo thứ tự xem xét đội hình địch – dẫn đầu là một tiểu Nga Mi cấp 80, càng về sau cấp bậc càng giảm một cách đáng thương – 77, 75, 70, 68, thậm chí, đi cuối cùng là một nhân vật cấp 59 —–

Thấy đội hình như thế, Tô Diêu quả thật là không biết nên khóc hay nên cười.

“Ách ách ách.” Phía sau truyền đến một thanh âm mang đậm vẻ trêu chọc “Xem ra ngươi đúng là bị thù ghét quá nhiều, ngay cả đám lố nhố kia cũng đứng ra thay trời hành đạo, Tô Diêu a Tô Diêu, nhìn đi nhìn đi, đã hiểu rõ ngươi giang hồ đến thế nào chưa?”

Tô Diêu không để ý, thản nhiên nói “Người nào muốn chết thì cứ việc.”

Lời còn chưa dứt, cô nhanh chóng dùng chiêu Vô Ngân Tuyết để ẩn thân, sau khi ẩn thân thành công lập tức sử dụng kế kim thiền thoát xác, vừa ẩn thân vừa chậm rãi nhích tới gần, mục đích là khóa chặt đội trưởng Nga Mi cấp 80, đầu tiên là điểm huyệt đối phương, sau đó dùng chiêu Mai Hoa Tam Lộng để đối phương trở nên cứng ngắc, một hồi sau lại gia tăng sức mạnh chiêu thức tấn công bằng băng Phượng Vũ Cửu Thiên của phái Thiên Sơn, khiến cho Nga Mi kia tụt giảm hơn nữa lượng máu, một thoáng sau, Nga Mi lập tức dùng Thanh Tâm Quyền tự hồi máu cho mình, Tô Diêu tung một chiêu lập tức cản lại, sau đó lại một chiêu nữa khiến sáu bông tuyết rơi ra, Nga Mi kia dù có nhanh tay cỡ mấy cũng không thể làm gì khác hơn là căm phẫn trở về với đất mẹ, đi đời nhà ma.

Còn đối với những thành viên khác trong đội, Tô Diêu thậm chí không thèm bỏ vào mắt, không có Nga Mi hồi máu cho, lượng máu của những người này chỉ có thể trụ được trong vòng một hồi ra chiêu của Tô Diêu, Cái Bang cấp 80 kia hai chiêu, một Di Hoa Tiếp Mộc, sau đó là Dương Quan Ba Điệp để tăng lực công kích, kế tiếp cô tung ra Trường Không —– một âm thanh vang lên, chấn động cả một vùng.

Đợi đến khi khung cảnh trở lại bình thường, một đội người ngựa toàn bộ đã nằm trên mặt đất chết không nhắm mắt vẫn còn chửi rủa ầm lên.

“Yêu Nữ Họ Triệu ngươi giết quá nhiều người!”

“Khi Phụ Tiếu Hào ta nhất định có ngày sẽ xử lý ngươi!”

“Ta OOXX ngươi….”

Tô Diêu lười nhác liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó lên ngựa, tiêu sái rời đi không thèm quay đầu lại.

Người đứng phía sau than thở “Ha Ha, Tô Tô, động tác của ngươi càng ngày càng tốt.”

Tô Diêu nhướn mày liếc xéo khuôn mặt đang tươi cười đứng đằng sau, hắn có vẻ hưng phấn như thể chính hắn mới là người giết chết cả đám kia chứ không phải là cô “Vừa lúc nãy còn mắng ta như thế, tại sao bây giờ lại hứng chí vậy rồi? Ngươi xiên xỏ ta sao?”

Người phía sau khẽ nhếch mày, cười đáp “Không dám…Ta làm sao dám trèo cao…”

Tô Diêu căn bản là cũng mặc kệ hết cái đoàn người vừa rồi ở kênh Thế giới mắng chửi cô, việc gì phải để tâm cho thêm rắc rối.

Điều khiển nhân vật của mình, Tô Diêu chạy dài một đường đi về phía Thương Sơn đào khoáng.

Từ Hoãn đứng phía sau nhìn Tô Diêu không tới nửa phút đã xử lí xong một đội, mặc dù trong cái đội kia đám nhãi nhép chiếm đa số, nhưng không thể phủ nhận cấp bậc của Tô Diêu quả thực rất cao — cấp 88, phái Thiên Sơn.

Đổi lại người khác có lẽ không mạnh như thế, nhưng đây là Tô Diêu, do một tay hắn kéo vào game online Thiên Long này nhận làm đồ đệ,Từ Hoãn đúng là càng ngày càng có cảm giác thành công. Mắt hắn lơ đãng liếc về đôi tay nhỏ trắng dài của Tô Diêu.

Bất luận là người nào nhìn thấy đôi tay này chắc chắn cũng sẽ không tin được đây là tay của ma nữ nổi danh giết người như ngóe, đôi tay này, càng nhìn càng giống một kiệt tác nghệ thuật.

Đang lúc xuất thần thì điện thoại di động trong túi chợt réo vang, Từ Hoãn cầm điện thoại rời khỏi phòng làm việc.

Game online Thiên Long này quả thực có chút BT (chú thích: rất phi thường. Là phi (bình) thường ấy ạ =)) ), đào khoáng cũng phải cần dùng thể lực, hết lần này đến lần khác cô dùng sạch thể lực nhưng giá trị của mấy loại khoáng này đều rất ít ỏi, cho nên lần này Tô Diêu ở Thượng Sơn dù có cố gắng cách mấy cũng chỉ đem về được ba phần khoáng thạch.

Sau khi dùng phù định vị về thành Lạc Dương (~~> Cái này ta biết nha, ta chơi Võ Lâm Truyền Kỳ, Nga Mi kiếm hẳn hoi =)) ), cô đi đến thủ khố lấy ra mấy vật liệu, tiến lại chỗ thợ thủ công từ từ chế tạo hai vật phẩm trang sức.

Một chiếc nhẫn, một bùa hộ mệnh.

Tô Diêu cầu nguyện hồi lâu, hy vọng GM có thể cho cực phẩm ( Game Master: chủ game. Cái này ai chơi game đọc truyện là biết hết ), nhưng sau khi giám định cũng chỉ là hai cái đồ bỏ đi (~~> Ui sao truyện này nhìu ngôn ngữ game thế, thủ khố nà, giám định nà, phù nà…ai chơi game thì hỉu, chứ ai chưa chơi thì…..ta không biết nha *mặt ngây thơ vô tội*). Mặc dù bùa hộ mệnh là năm sao, thuộc tính cũng không tồi, nhưng là nghiêng về công kích hỏa công, mà phái Thiên Sơn của cô chủ yếu vẫn dùng băng làm kỹ năng chính. Quá đối lập rồi, Tô Diêu càng nhìn càng cảm thấy không vừa mắt.

Cho nên Tô Diêu vừa ngẩng đầu đã lập tức thấy trên kênh Thế giới chạy dài một dòng chữ —–

“Yêu Nữ này giết chết quá nhiều người, có bản lãnh thì cùng ông nội đây một chọi một, ta đảm bảo xử lí được ngươi!” Ngữ khí quả thực rất oai hùng.

Tô Diêu nhấp vào cửa hàng, thuận tay mua mấy cái loa để phát ngôn trên kênh thế giới.

“Dẫn theo cả một đội cũng chả làm gì được bản cô nương ta, một chọi một ngươi tưởng thắng được ta sao? Tỷ tỷ ta đây chỉ sợ ngươi chết không toàn thây!”

Câu nói của cô vừa được phát ra, cả Server bắt đầu trở nên sôi sục —–

[Thế giới] Bảo Bối Điểm Điểm: “Yêu Nữ nổi đóa rồi!”

[Thế giới] Thiên Sơn đồng mỗ: “Lão yêu tinh kia, ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày sao?”

[Thế giới] Đường Tăng của Thải cô nương: “A Di Đà Phật, thói đời khó sửa, thói đời khó sửa a —–”

[Thế giới] Trẫm phán ngươi vô tội: “Lão yêu tinh muôn năm, thật là có khí thế nha, ta muốn ngươi thu nhận ta a —“

[Thế giới] Nương tử: “Yêu Nữ này quá vô sỉ, đến ngay cả mấy người chơi cấp thấp cũng giết không tha, có ngon thì đến Kính Hồ PK (đồ sát)!”

….

Tô Diêu nhìn vô vàn cái loa đang chạy dài trước mắt, một hồi lâu sau không khỏi cảm thấy mừng thầm, tâm trạng uất ức có vẻ như đã chuyển biến tốt đẹp. Cho nên đợi đến lúc Server bớt sôi sục một chút mới ném ra một quả bom.

[Thế giới] Yêu Nữ họ Triệu: “Trẫm mấy ngày gần đây cảm thấy có chút nhàm chán, cho nên muốn thu nạp nam sủng, ưu tiên người có thân thể khỏe mạnh, không từ chối người không toàn bích (~~> Em sặc!). Khâm thử.”

Giống như một hòn đá ném xuống mặt nước đang chao động, khiến cho mặt nước càng trở nên dữ dội và đục ngầu —–

***

Tô Diêu làm việc ở tạp chí xã hội dù tiền lương không nhiều lắm, nhưng ở thành phố Z này quả thực cũng có chút tiếng tăm.

Ban đầu Từ Hoãn cắn răng mua chỗ này làm trụ sở nhưng thực ra cũng có lợi rất lớn, ở đây địa lý thuận tiện đi lại, Từ Hoãn lại rất thành công trong việc không cần tốn sức để đào tạo những cộng tác viên siêu phàm, chính nhờ những chuyên mục trong tờ báo của hắn mà Từ Hoãn nhanh chóng đi lên thành một trong những chủ biên có tiếng nhất thành phố Z.

Tô Diêu nhìn Từ Hoãn từng bước từng bước tiến lên được vị trí như ngày hôm nay, cô cảm thấy rất bội phục năng lực đầu tư của hắn, nhưng là đối với cái vị lãnh đạo này, sự bất mãn của cô cũng không nhỏ chút nào.

“Phịch ——“

Tô Diêu oán hận ném một xấp tài liệu lên bàn làm việc của Từ Hoãn, nghiến răng nghiến lợi nói “Ngươi tự xem đi.”

Từ Hoãn khẽ nâng mắt kính viền vàng của hắn lên, cười ưu nhã “Tô Tô, phải chú ý khí chất thục nữ, khí chất thục nữ.”

Tô Diêu hít một hơi thật sâu, không ngừng tự nhủ với mình rằng hắn là lão bản (~~> Boss), hắn là đại biểu của từng nhân dân tệ tạo cho cô một cuộc sống ấm no, nhưng rốt cục vẫn là không nhịn được quát “NND, cũng đã hơn mười giờ rồi, ngươi không cho ta về ngươi sẽ chết hả?” Không phải một lần mà đêm nào cô cũng phải ở lại làm thêm giờ.

Từ Hoãn nhíu nhíu mày “Bình tĩnh.”

“Phựt—–” Dây thần kinh kiên nhẫn của Tô Diêu cuối cũng cũng đứt hẳn, hận không thể xông đến tự tay bóp chết cái tên lão bản đêm nào cũng hành xác bắt cô làm thêm giờ kia.

Hoàn hảo là Từ Hoãn rất thức thời, thấy Tô Diêu muốn nổi điên lập tức buông một câu “Cuối tháng tiền thưởng là hai ngàn đồng.”

Tô Diêu nhất thời bình tĩnh trở lại “Thật sao?”

Từ Hoãn đưa ngón tay dịch chuyển khỏi bàn phím laptop, nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, khẽ mỉm cười “Nhưng có điều kiện.”

“Nói.” Tô Diêu oán thầm: Sớm biết là ngươi không tốt được như thế mà —–

Từ Hoãn cười cười “Yên tâm, không phải việc khó khăn gì, chỉ cần ngươi ký tên một cái là đủ rồi.”

Tô Diêu nhướn mày.

Từ Hoãn vẫn tiếp tục cười, hắn biết Tô Diêu đang nghi ngờ nên lập tức ra chiêu “Uy uy, Tô đại biên tập, đừng quên thân phận của ngươi là tiểu thuyết gia trên internet.”

Tô Diêu liếc hắn một cái.

“Có một người bạn của ta rất thích những tác phẩm của ngươi, bấy lâu nay vẫn mong muốn có được một cuốn do ngươi tự tay ký tên lên bìa sách, cho nên….”

Tô Diêu hiểu ra, cắt ngang lời Từ Hoãn “Lúc nào thì cần?”

“Dạ, người kia ngày mốt sinh nhật.”

“Muốn có một quyển sao?”

“Đúng.”

Tô Diêu gật đầu “Ta ngày mai đi tìm mua quyển nào tốt nhất, xế chiều sẽ đem cho ngươi.”

Từ Hoãn nói ngay “Không cần, cuốn bình thường là được rồi, dù sao bằng hữu như ngươi….”

Tô Diêu trừng mắt nhìn hắn “Bằng hữu! Vậy ta làm vậy là không đúng sao!”

Từ Hoãn cười cười, suy nghĩ của nha đầu này đúng là càng ngày càng sáng sủa hơn rồi.

Tô Diêu khoát khoát tay “Được rồi, không còn việc gì nữa thì ta về nhà trước. Ngươi cũng nên nghỉ sớm một chút đi.”

Từ Hoãn gật đầu “Làm nốt xong đống này nữa ta sẽ về.”

Tô Diêu trừng mắt nhìn hắn một cái “Ngươi đúng là làm việc điên cuồng.”, sau đó xoay người bước đi.

Tô Diêu vừa mới đi khỏi, điện thoại của Từ Hoãn liền reo lên, nhìn thoáng qua con số hiện trên màn hình, Từ Hoãn nhất thời bật cười lớn, y hệt như một lão hồ ly “Đừng nói là hơn nửa đêm rồi ngươi vẫn còn nghĩ tới ta nha.”

Bên kia điện thoại một giọng nam trầm thấp truyền tới “Nếu như ngươi hy vọng.”

Từ Hoãn xuy một tiếng “Thôi đi, ta không có sở thích biến thái như vậy. Nha đầu kia vừa mới đi thì ngươi lập tức gọi điện đến cho ta, làm sao hả, ngươi còn đang làm việc đúng không?”

“Ừm.”

“Khỉ thật, Tô Tô còn bảo ta là làm việc điên cuồng, nên để cho cô ấy gặp ngươi mới đúng.” Lời này là suy nghĩ thật lòng của hắn, dù sao làm tổng biên tập ban ngày vẫn có thời gian rảnh rỗi để chơi một chút, còn tổng giám đốc đại nhân bên kia, hình như không có may mắn như vậy.

Giọng nam bên kia ngừng một lát, hồi sau mới nói tiếp “Vẫn chưa đến lúc.”

Từ Hoãn cười “Ta biết ngươi vốn rất tuân thủ quy tắc mà.”

Nam nhân hình như hơi cười cười “Có một dự án hùn vốn, ta chuẩn bị đi công tác ở thành phố B.”

Từ Hoãn thở dài “Biết ngươi rất bận rộn, nhưng không đến mức đi đâu cũng khoe ra với ta như thế chứ.”

Bên kia trả lời “Không phải, ta có nhiệm vụ giao cho ngươi.”

Từ Hoãn nhướn mày “Ngươi có lầm không? Ta không phải là thuộc hạ của ngươi, không đến lượt ngươi giao nhiệm vụ.”

“Lúc trở về đây ta muốn có sẵn một nhân vật cấp cao.”

Từ Hoãn vừa nghe xong đã biết ý hắn, lập tức ca thán “Lão Đại a Lão Đại, ngươi theo đuổi con gái nhà người ta lại muốn lôi ta cùng vất vả theo là sao hả?”

Đầu bên kia cười nói “Chẳng lẽ ngươi không có lợi sao?”

Từ Hoãn cũng cười “Hình như là có.”

“Ta lúc này đang bận quá, lần này đi đàm phán nếu như thuận lợi, lúc trở về chắc chắn sẽ có hẳn một quãng thời gian rảnh.”

Từ Hoãn khẩu khí có chút hưng phấn “Chuẩn bị tung lưới rồi sao?”

Phía bên kia chỉ cười.

Cứ thế cả hai đều không nói thêm một lời nào.

P/S: ta thích để nhân vật chính trong này xưng hô với nhau bằng “ta – ngươi” cho nó thân mật, đến lúc nào “phát triển đến một bước tiến mới” ta sẽ đổi cách xưng hô.

Spoil chap 2: Yêu Nữ tuyệt đối không thể chọc vào.

“Bang phó! Ngươi là thần tượng của ta! Bang phó! Từ nay để cho ta đi theo ngươi đi! Ta muốn làm nam sủng của ngươi ~~~ Bang phó! Để cho ta cùng ngươi sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn sau này đi! ——”

[Bang chủ] Độc Cô Cửu Tiện: “…”

[Bang chúng] Tiểu Bồn Hữu: “…”

[Công vụ] Bảo Bối Điểm Điểm: “…”

[Nội vụ] Thành Dã Biệt Nhiễu: “Đi ra ngoài đường ngươi đừng bảo là anh trai ta, ta không muốn nhận họ hàng thân thích với kẻ không có chút sĩ diện nào như ngươi.”

[Phó bang] Yêu Nữ họ Triệu: “ = = ”

Chương 2 : Yêu Nữ tuyệt đối không thể chọc vào.

Hiếm khi không bị Từ Hoãn bắt phải làm thêm giờ, Tô Diêu từ chối đi hát Karaoke cùng đồng nghiệp, cô muốn về nhà thật sớm. Trên thực tế Tô Diêu cũng không thích mấy chỗ xa hoa trụy lạc như vậy, theo như lời đồng nghiệp nói, cô chính là trạch nữ (suốt ngày ở trong nhà không ra ngoài).

Là trạch nữ thì có gì không tốt chứ, Tô Diêu nghĩ vậy rồi cười cười. Pha một bát mì tôm, cô mở máy tính lên đăng nhập vào game.

Nhìn thấy nhân vật Yêu Nữ người khoác Khô Lâu chiến giáp chậm rãi hiện lên trên màn hình, Tô Diêu bỗng nhiên cảm thấy hưng phấn hẳn lên.

Vừa mới đăng nhập cô liền nhìn thấy tin nhắn của bè lũ hảo hữu ập đến tới tấp, cô hơi ngẩn ra một chút rồi nhấp chuột vào cột tin tức, hình như đang là thời gian phát động bang chiến. Cùng lúc đó, kênh bang phái bắt đầu ồn ào hẳn lên.

[Bang chủ] Độc Cô Cửu Tiện: “Yêu Nữ, mau đến giành chiến trường.”

[Bang chúng] Đả đảo canh Kiện Khang: “Bang phó, đến nhanh đi, lần này là bang phái của kẻ thủ không đội trời chung với ngươi đó, tối nay thoải mái mà báo thù.”

[Công vụ] Bảo Bối Điểm Điểm: “Yêu Yêu, mau tới nha!”

[Hoằng hóa] Phi Thành Vật Nhiễu: “Nhanh tới đội ta đi!”

[Nội vụ] Thành Dã Biệt Nhiễu: “Tên kia đừng có mơ, Yêu Nữ phải qua đội ta, đội ta đây có Nga Mi thêm máu.”

Ô tin tức ở một góc màn hình không ngừng nhảy đến tới tấp lia lịa, Tô Diệu vừa nhìn thấy đã có chút choáng váng nơi đỉnh đầu, cô tiến đến thủ khố lấy đủ tiền cùng bình bơm máu, lôi danh hiệu “Ảo Ảnh phó bang chủ” ra đeo vào, sau đó lập tức nhấp chuột vào NPC đưa đến chiến trường.

Bên trong đã hừng hực khí thế chiến đấu. Tô Diêu vừa mới đi vào đã nhìn thấy Phi Thành Vật Nhiễu trong tay còn cầm đao phẫn uất nằm chết không nhắm mắt, lớn tiếng la hét: “Ta bị giết rồi, ta lại bị giết rồi a~~~”

Trong bang mọi người đều đổ mồ hôi lạnh.

Tô Diêu ẩn thân tiến vào chiến trường, giờ phút này mấy người bên đối phương đã không còn chú ý đến cô, bởi vì không ai sử dụng phép làm địch hiện thân nên Tô Diêu có thể dễ dàng nhẹ nhàng tiến đến tiểu Nga Mi đang cố gắng hết sức bơm máu cho mọi người mà không thèm cảnh giác xung quanh kia, rồi cô đột ngột hiện thân, một hai ba giây sau, tiểu Nga Mi đáng thương đã chết không toàn thây.

Tiếp theo là phải giết nốt người chơi phái Thiên Sơn còn lại kia, quả thật cô không thể làm khác được, dù đối phương là đồng môn nhưng huynh đệ vẫn phải tương tàn.

Sau khi giết hai tên xong, thừa dịp người ta không đuổi theo cô cấp tốc chạy đến một nơi hẻo lánh để hồi phục lại máu, sau đó dùng kế kim thiền thoát xác nhanh chóng trở về.

Kế tiếp, vì không có Nga Mi bơm máu nên Cái Bang Võ Đang lần lượt chào tạm biệt để về với đất mẹ.

Phi Thành Vật Nhiễu đang nằm trên mặt đất, bỗng nhiên thấy tên cừu nhân vừa rồi trong nháy mắt cũng biến thành thi thể rớt bịch xuống bên cạnh mình, nhất thời cảm thấy vô cùng khó hiểu, cuối cùng nhận ra phó bang đang hiện thân một cách vô cùng hoa lệ, không kìm nổi sùng bái, ngay lập tức rống to trong kênh bang phái.

“Bang phó! Ngươi là thần tượng của ta! Bang phó! Từ nay để cho ta đi theo ngươi đi! Ta muốn làm nam sủng của ngươi ~~~ Bang phó! Để cho ta cùng ngươi sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn sau này đi! ——”

[Bang chủ] Độc Cô Cửu Tiện: “…”

[Bang chúng] Tiểu Bồn Hữu: “…”

[Công vụ] Bảo Bối Điểm Điểm: “…”

[Nội vụ] Thành Dã Biệt Nhiễu: “Đi ra ngoài đường ngươi đừng bảo là anh trai ta, ta không muốn nhận họ hàng thân thích với kẻ không có chút sĩ diện nào như ngươi.”

[Phó bang] Yêu Nữ họ Triệu: “ = = ”

Rốt cục Yêu Nữ nhà chúng ta cũng đành phải mở miệng: “Đứng dậy hồi máu đi, nhanh đi cùng bọn ta đến phá nát chiến kỳ của bọn chúng.”

Phi Thành Vật Nhiễu nhìn Yêu Nữ một thân Khô Lâu chiến giáp, đầy người đẫm máu, một vài sợi tóc màu bạc rớt trên cổ, khí thế hào hùng không gì diễn tả nổi.

[Hoằng hóa] Phi Thành Vật Nhiễu: “Bang phó, ngươi thật trong sáng quá, ta cũng là trai tơ a…..”

[Phó bang] Yêu Nữ họ Triệu: “…”

[Công vụ] Bảo Bối Điểm Điểm: “…”

[Bang chủ] Độc Cô Cửu Tiện: “ = = ”

Vô số bang chúng: ….. Vã mồ hồi —–

Tô Diêu sửa lại đội hình một chút, gia tăng một số lực công kích có cũng được mà không có cũng chả sao cho một số người chơi cấp thấp, chạy thẳng một đường tiêu diệt hết mọi quân địch phục kích trước mặt, cuối cùng cũng cùng bang chủ dẫn dắt được cả đội ngũ trải qua một hồi chiến đấu vô cùng gian nan khổ sở, rốt cục đánh thắng được bang phái của đối phương.

Cuộc chiến vừa dứt hệ thống ngay lập tức thông báo “Bang phái Cuồng Chiến Thiên Hạ vô cùng thảm bại dưới bang Ảo Ảnh, đành phải trở về.” Tin tức này vừa được phát ra, thế giới lại bắt đầu trở nên sôi trào —-

Mấy ngày nay các bang phái đang tranh nhau chức thiên hạ đệ nhị bang, đến hôm nay danh hiệu đó đã lọt vào tay Ảo Ảnh.

[Bang chủ] Độc Cô Cửu Tiện: “Mọi người vất vả rồi! Lát nữa chúng ta sẽ đến Tây Hồ ăn mừng một phen!”

[Bang chúng] Hoàng thượng gội đầu dùng phiêu nhu: “Hoan hô, Bang chủ vạn tuế! Ảo Ảnh vạn tuế!”

[Công vụ] Bảo Bối Điểm Điểm: “Ha ha, cảm giác được dẫm chân lên bãi thi thể địch quả thực quá sung sướng!”

Vốn là ở trong chò chơi này, bang phái nào nếu bang chiến thất bại, sẽ bị biến thành hình tượng con cừu nhỏ đi trên con đường phồn hoa nhất từ Tây môn thành Lạc Dương đến Đông môn thành Lạc Dương, nói cách khác, chuyến “diễu hành” ấy không khác gì cuộc triển lãm — bị toàn bộ người chơi ở thành Lạc Dương “nhìn ngắm”, quả thật là nhục nhã không để đâu cho hết.

[Hoằng hóa] Phi Thành Vật Nhiễu: “Ha ha, thật là thoải mái a!”

[Nội vụ] Thành Hóa Biệt Nhiễu: “Ấy, bang phó đâu? Tại sao lại không thấy xuất hiện ở đây?”

[Bang chủ] Độc Cô Cửu Tiện: “Mau gọi Yêu Nữ, mau gọi Yêu Nữ!”

[Hoằng hóa] Phi Thành Vật Nhiễu: “Bang phó cưng ơi, ngươi để ta ở lại một mình ở đây sao? Tại sao bỏ đi mà không một lời từ biệt a—-”

[Công vụ] Bảo Bối Điểm Điểm: “….Ta lập tức giết chết ngươi!”

Một hồi lâu sau, Yêu Nữ cuối cùng cũng trở về, từ tốn nhả ra một câu: “Đang đi giết người.”

Mọi người chưa kịp phản ứng đã thấy hệ thống trên kênh [Bang phái] lóe lên. “Yêu Nữ họ Triệu giết chết người chơi Yêu của bang Cuồng Chiến Thiên Hạ, khiến cho Ảo Ảnh trên giang hồ càng trở nên uy danh đại chấn.”

Mọi người nhất thời hóa đá….Bang phó trâu bò của bọn họ….lại có thể ra khỏi chiến trường để truy sát bang phó Cuồng Chiến Thiên Hạ sao?

Gào khóc gào khóc gào khóc! Bang phó a, ngươi quả thực là quá trâu bò rồi ~~~~~

Yêu Nữ họ Triệu: “Nga, lí do cũng là vì lúc nãy ở chiến trường không có nhìn thấy người này, đến khi mở danh sách cừu nhân (kẻ thù) ra thì thấy hắn đang làm nhiệm vụ thương hội, cho nên ta lập tức nhảy ra giữa đường cướp hàng của hắn.”

Mọi người: Mắt long lanh —-

Tất cả ngay tại giờ phút này đều đồng ý ra một quyết định vô cùng trọng đại: Sau này chọc ai thì chọc, có cho vàng cũng tuyệt đối không được chọc vào phó bang ~~~

Tên Yêu kia chẳng qua cũng là vì lúc phó bang cấp 60 đã vô cùng khinh rẻ cô, còn nhân cơ hội lúc bang phó treo máy đi chút việc đã thừa cơ đánh lén cô một lần, lần đó phó bang mang trên người thanh đao giảm sát khí cho nên lúc bị giết trang bị trở nên hao tổn vô cùng, điểm kinh nghiệm giảm đi, vì thế bọn họ đều biết bang phó hết sức tức giận, chỉ cần Yêu online mọi người liền toàn lực đuổi giết. Từ Đại Lý đến Lạc Dương, từ Lạc Dương đến Tô Châu, từ Nam Hải đến Tây Hồ, từ Tây Hồ đến Thảo nguyên, từ cấp 60 đến cấp 80 tất thảy đều đuổi giết —-

Bọn họ đã học tập được phó bang Yêu Nữ, cái gì gọi là vô cùng kiên nhẫn bám riết không tha, giết rồi còn muốn giết nữa — mà bang phó không chỉ giết ngay, sau khi chơi chán thì thả cho đối phương chạy một lúc, hồi lâu sau mới bắt đầu nhảy vào chém giết, lại luôn luôn chọn trúng lúc đối phương đang làm nhiệm vụ liên hoàn, khiến cho tên Yêu kia muốn khóc cũng không kiếm ra chỗ để kêu gào.

Nói qua nói lại thì Yêu cũng quả thật là muốn khóc lắm rồi, biết mụ la sát Yêu Nữ kia hôm nay sẽ đến giúp Ảo Ảnh bang chiến, hắn đã cố ý tránh né chạy đi làm nhiệm vụ thương hội, chạy đi chạy lại mấy vòng rồi, không ngờ mụ kia lại rời khỏi chiến trường dùng Vụ Ảnh Truy Tung để đi tính sổ với hắn (Vụ Ảnh Truy Tung đặc biệt tìm rất nhanh tung tích của người chơi). Ban đầu là cướp hàng, rồi giết chết hắn, cuối cùng còn muốn hủy hoại thi thể hắn T____T Khỉ gió, nếu như trời cao cho hắn thêm một cơ hội, hắn nhất định sẽ không dại mà chọc vào mụ la sát cuồng bạo giết người không gớm tay kia. Hắn chạy đi chạy lại đã hai cây, làm nhiệm vụ thương hội được cả quãng đường dài rồi, đáng lẽ nếu hoàn tất sẽ được thưởng rất hậu hĩnh, không ngờ giữa đường bị bà điên kia chặn lại.

Vô cùng căm phẫn cộng tức giận, Yêu ở dưới địa phủ đi dạo mấy vòng đã bắt đầu thấy chán, cho nên khi vừa mới thoát ra được khỏi địa phủ liền lập tức phóng đến cửa hàng mua một cái loa bắt đầu la hét.

[Thế giới] Yêu: “Yêu Nữ họ Triệu kia, ta nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà ngươi, có ngon thì đến Kính Hồ, lão tử ta đây chờ ngươi, ngươi không phải là muốn phá nhiệm vụ thương hội của ta sao? Tới đây đi!”

Cái loa này vừa phát ra, mọi người lập tức tranh nhau nói.

[Thế giới] Đường Tăng của Thải cô nương: “A Di Đà Phật, vị thí chủ này, muốn chết cũng đừng dùng biện pháp như vậy chứ, ngươi có phải là muốn chết không toàn thây không, liệu có cần lão nạp ta đến siêu độ cho ngươi?”

[Thế giới] Thiên Sơn đồng mỗ: “Ha ha ha, Yêu, ngươi có phúc lắm mới được Yêu Nữ để ý đến, cô ấy coi trọng ngươi như vậy, có bị giết thêm vài lần nữa thì cũng cố nén bi thương mà chấp nhận đi.”

[Thế giới] Trẫm phán ngươi vô tội: “Yêu Yêu nhà chúng ta vừa đại khai sát giới, đến đi đến đi, nhớ để dành cho ta một ghế ngồi xem kịch vui a —-”

[Thế giới] Phu quân: “Yêu Nữ nhà ngươi đúng là đồ hàng nát, người ta làm nhiệm vụ thương hội cũng đến cướp được, ngươi là đồ bỏ đi, đồ sinh vật cấp thấp!”

….

Một đám người – bằng hữu có, cừu nhân cũng có, tranh nhau nói đến loạn cào cào. Nhưng lạ một điều là tại sao nhân vật chính vẫn chưa chịu thò mặt ra, cho nên Yêu hết sức anh dũng mà tiếp tục phát ngôn: “Yêu Nữ họ Triệu, ngươi không phải là trâu bò lắm sao? Đến Kính Hồ đi, lão đây chờ ngươi!”

Xét thấy Yêu có khí thế “long trời lở đất” như vậy, mọi người cũng không ai muốn nói thêm một lời nào nữa, chỉ còn lại Yêu một mình tiếp tục khiêu khích – hơn nữa còn là lặp đi lặp lại không biết chán.

Rốt cục đợi một lát tên Yêu kia cũng gào thét xong, bạn bè của Yêu Nữ hôm nay thắng lợi rất lớn tên không muốn so đo, nhưng đến lúc mọi người đã quên sạch chuyện này, một câu nói được tung ra khiến cho cả thế giới điên đảo.

[Thế giới] Yêu Nữ họ Triệu: “Kính Hồ không đủ sát khí, lão nương đây đến Nhạn Nam chờ ngươi đem đầu tới, tỷ tỷ ta đây sẽ cho ngươi biết thế nào là dục tiên dục tử!” (Dục tiên dục tử: nếu chong xáng thì nó có nghĩa là “cực kỳ sung sướng”, còn nếu đen tối thì nó là “vô cùng khoái hoạt”  )

(Lời thuyết minh của tác giả: Trong game Thiên Long nếu giết người ở Kính Hồ thì sẽ không ảnh hưởng đến điểm thiện ác cuả người chơi, nhưng nếu ở nơi khác thì, khụ khụ, giết người sẽ tăng thêm điểm sát khí, một lần là một thanh đao, hai lần hai thanh đao, ba lần ba thanh đao, đến lần thứ tư thì sẽ xuất hiện một chiếc rìu lớn thấm đẫm máu tươi trên đầu >______<)

Toàn bộ Server lại trở nên sôi sục tập hai.

Người có tiền thì mua loa phát ngôn bay đầy trời, người bình dân thì không ngừng phát khẩu hiệu kêu gào:

“Ma nữ giết người như ngóe đã xuất đầu lộ diện, tái xuất giang hồ!”

Ảo Ảnh và Cuồng Chiến Thiên Hạ, cao thủ nhiều mà tép riu cũng vô số, tất cả đều vọt tới Nhạn Nam để được chứng kiến trận đại chiến này, ngay cả khi biết Yêu kết cục sẽ vô cùng thê thảm, nhưng nếu đã làm người ai cũng sẽ có tâm lý như vậy, chỉ cần nhìn người khác bị hành hạ là có thể kiếm được chỗ dựa vững chắc để tự an ủi bản thân: A, nhìn đi nhìn đi, một người bị ngược đãi đến như thế vẫn có kiên trì sống tiếp, tại sao chúng ta lại không thể?

Ở bên trong đám người đang vây kín xung quanh, Yêu Nữ bất chợt nhìn thấy một tiên lữ, tay cầm Ly Hỏa phiến – hắn ta chính là Hoãn Hoãn Nhị Hành, Yêu Nữ hơi nhếch mày, Hoãn Hoãn Nhị Hành nhìn hướng về phía trung tâm nơi Yêu Nữ đang đứng khẽ cười cười, nụ cười vô cùng ôn thuận nho nhã.

Không đợi Yêu Nữ mắng, hắn đã chủ động nhảy vào kênh [Riêng tư] nói chuyện với cô.

[Riêng tư] Hoãn Hoãn Nhị Hành: “Tô Tô, nhớ hạ thủ lưu tình.”

[Riêng tư] Yêu Nữ họ Triệu: “Ai khiến ngươi lo.”

[Riêng tư] Hoãn Hoãn Nhị Hành: “Người ta chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở ngươi thôi, chúng ta là người phải biết đối xử tử tế với thi thể.”

[Riêng tư] Yêu Nữ họ Triệu: “….”

Chốc lát sau, một người vạch đám đông bước vào, thân khoác Tử Y, tay cầm cây trượng dài, từ cái đầu tróc lóc không có cọng tóc nào có thể suy ra ngay hắn là đệ tử thuộc môn phái Thiếu Lâm.

Yêu tiến vài bước, đứng trực diện mặt-đối-mặt với Yêu Nữ.

Đối diện với mụ la sát kia, kẻ mà từ cấp 60 đã bắt đầu quá trình dài đuổi giết hắn, trong lòng Yêu đột nhiên lại không còn chút thù hận nào — chẳng lẽ vừa nãy trong lúc kêu gào trên kênh thế giới hắn đã vô tình đem thù oán bỏ hết đi sao?

Hắn liếc nhìn, chỉ thấy đối phương đeo sa màn màu bạc che kín hết dung nhan, lộ ra trong con ngươi sâu thẳm một chút tình cảm, tay cầm Toái Tình Vụ Ảnh, ánh tịch dương ở Nhạn Nam khiến cho đôi thần binh lóe ra một màu xanh mị hoặc, như lửa của quỷ dữ chốn U Minh.

Yêu một tay giơ thiền trượng lên, ý bảo có thể bắt đầu được rồi.

Không ngờ Yêu Nữ đối diện lại buông một tiếng: “Chậm đã.”

Sau đó, Yêu Nữ đón nhận ánh mắt nghi hoặc của mọi người mới bắt đầu…..bắt đầu —–

Cởi quần áo???!!!

Mọi người há hốc mồm khiến cho bão cát nơi Nham Nam bay đầy vào miệng, một hồi lâu mới khép lại, bởi vì quá khiếp sợ nên không ai dám lên tiếng, chỉ thấy Yêu Nữ đã từ từ cởi bỏ giày — một đôi gót sen như ngọc như hoa hiện hiển ra trước mắt mọi người, sau đó lại tiếp tục tháo bao tay cùng miếng lót vai ra — đôi tay trắng ngần dần dần hiện lên — tiếp đó là dây chuyền cùng chiếc nhẫn —- chiếc cổ nõn nà và cổ tay trắng trẻo cũng đã lồ lộ, cuối cùng là đến y phục —-

Yêu Nữ cởi Khô Lâu chiến giáp cùng quần áo trong ra, y phục xếp thành một vòng bên cạnh thân thể mềm mại, ma nữ mà chỉ mới nghe tên thôi tất cả mọi người đã sợ mất mật, hiện tại lại đáng đứng trong đống quần áo, vô cùng mị hoặc dưới ánh chiều tà.

Trong đầu tất cả mọi người chỉ còn lại bốn chữ: Quả là giai nhân ~~~~

Yêu Nữ đứng thẳng người, không để ý đến hai cái đùi trắng như tuyết của mình đang hiện rõ trước mặt bọn nam nhân, thản nhiên buông một câu: “Bây giờ dục tiên được chưa?”

Các nam nhân trong lòng rất muốn hét lại thay Yêu: Đương nhiên rồi!

Nhưng mọi người bất chợt không khỏi cảm thấy hoảng sợ: Chẳng lẽ ma nữ hôm nay lại coi trọng cái con lừa ngu ngốc mang tên Yêu kia sao? Chẳng lẽ từ trước đến giờ đuổi giết hắn chỉ là muốn hắn chú ý đến mình?

Lời nói của Yêu Nữ quả thật là quá mập mờ, khiến cho mọi người đột ngột hình dung ra một cảnh tượng vô cùng không trong sáng —– nhìn dáng dấp Yêu Nữ thế kia, chẳng lẽ Yêu Nữ muốn tấn công….trên cao sao? (~~> Người nào đầu óc đen tối thì hiểu, cơ mà còn “chong xáng” thì….)

Trong trí tưởng tượng của mọi người một màn xuân sắc ngày càng hiện rõ, đến lúc cảnh trình diễn trong đầu đã lên tới cực điểm thì, dung nhan của Yêu Nữ từ mị hoặc đã thoắt một cái, nhanh chóng trở nên lạnh lẽo đến tột cùng.

“Chịu chết đi, ta giết ngươi chính là để thanh tẩy cho đôi thần khí!”

Dứt lời, bỏ tất cả trang bị lại Yêu Nữ chỉ cầm trong tay Toái Tình Vụ Ảnh lao đến phía trước.

Nhạn Nam gió thổi lá rụng đầy….

Cảnh tượng mang đậm hơi thở điêu tàn xơ xác —-

Chương 3: Nhà ai có bé trai trưởng thành.

“Hư cấu” là Server mới do Thiên Long mở ra, cũng chính là Server ở chỗ Yêu Nữ. Mới mở được vài ngày, mấy người chơi cao thủ trong bảng xếp hạng đã nóng lòng muốn nhảy lên cấp 90 lắm rồi.

Lại thêm một điểm nữa khinh bỉ trình độ vô cùng BT của Thiên Long, nếu người chơi muốn lên đến cấp 90, thì top 5 trong sách kỹ năng phải đạt từ cấp 80 trở lên mới có thể thăng cấp, nếu không thì dù điểm kinh nghiệm có cao mấy chăng nữa vẫn đành phải ngậm ngùi bồi hồi ở lại ngồi chơi với cấp 89.

Tô Diêu chơi Thiên Long đã lâu, chẳng qua là có một thời gian dài cô rửa tay gác kiếm, cho nên lần này bị Từ Hoãn kéo qua Server mới, cô đối với việc thăng cấp cũng chỉ như là ngựa quen đường cũ, vô cùng quen thuộc. Hơn nữa còn có Từ Hoãn là người chơi cực mạnh ủng hộ và giúp đỡ cô, việc thăng cấp lại càng trở nên dễ dàng. Mặc dù đã hai ngày rồi cô không đi luyện cấp tăng điểm kinh nghiệm, nhưng cô vẫn là cao thủ cấp 88 đứng thứ 4 trong bảng xếp hạng. Mà 3 vị đứng đầu kia cao nhất cũng chỉ mới cấp 89, xem ra còn chưa biết ai là người đi đầu bứt phá nhảy lên cấp 90.

Thật ra Từ Hoãn đã có thể lên 90 từ lâu rồi, thậm chí điểm kinh nghiệm của hắn còn có thể đạt đến mức cao nhất (kinh nghiệm đến giới hạn thì sau đó giết quái cũng không được tăng thêm nữa), nhưng là hắn cứ chết đứng ở vị trí 89 không chịu lung lay. Tô Diêu hoài nghi đầu óc hắn có khi nào hỏng rồi không, Từ Hoãn chỉ bảo đừng vội, cứ khoan thai mà tiến tới, dường như không có chút ý muốn thăng cấp nào. Tô Diêu cảm thấy vô cùng buồn bực — người này chẳng phải là từ khi Server mới mở đã vô cùng oai phong lừng lẫy mà la hét rằng mình sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ đó sao? Như thế nào lại làm ra vẻ sắp quy ẩn giang hồ đến nơi rồi?

Cho dù không giải thích được nhưng Tô Diêu cũng không muốn hỏi nhiều, tiếp tục chăm chỉ đi kiếm điểm kinh nghiệm. Mặc dù những chiêu thức của cô cần không ít chi phí, nhưng điều này cũng không làm Tô Diêu lo lắng. Dù sao cũng đã có hầu bao của Từ Hoãn chống đỡ rồi, cô cứ mặc sức mà tung hoành thôi. Cho nên đến khi đã đủ điểm kinh nghiệm, Tô Diêu lấy trong tài khoản của Từ Hoãn mấy nghìn kim tệ để tăng điểm chiêu thức (~~>kim tệ là tiền trong game nhaz các nàng), nhìn thấy tất cả các chiêu của mình đều đã đến cấp 85 cô bất chợt cảm thấy vô cùng thành công — như vậy là càng có thể giết người dễ dàng hơn rồi, hơn nữa về điểm chiêu thức cô đã vượt lên đứng đầu trong bảng xếp hạng. Kế tiếp Tô Diêu chỉ cần tăng thêm chút kinh nghiệm nữa là có thể hùng dũng oai phong, phí khách hiên ngang tiến đếp cấp 90!

Tô Diêu chơi game chỉ để tiêu khiển, thứ hạng hay cấp bậc cô căn bản là không cần, nhưng thực ra sâu trong nội tâm cô vẫn thích nhìn mọi người bất động, có chút hy vọng mình sẽ trở thành “thiên hạ đệ nhất”.

Đứng ở Tần Hoàng Địa Cung tăng điểm kinh nghiệm, Tô Diêu không ngừng nhìn về phía vạch kinh nghiệm — từ đỏ đến vàng, sau đó chuyển sang màu của trần bì (~~>một loại quất) , tiếp tục màu xanh biếc, đến màu lam, rồi xanh đậm — cuối cùng cũng chuyển sang màu hồng phấn – chỉ cần 100 điểm kinh nghiệm nữa thôi…

90

80

….

….

20

10

….

Nhưng đúng vào lúc này, một câu nói được phát ra khiến cả Server sôi sục—-

Người phát ngôn là người Tô Diêu vô cùng quen thuộc.

[Thế giới] Hoãn Hoãn Nhị Hành: ” Chúc mừng huynh đệ Hách Liên Thu Thủy đã dẫn đầu đột phá tiến đến cấp 90!”

Không hề phức tạp hay hoa lệ, chỉ đơn giản là một câu chúc mừng.

Tô Diêu trợn tròn mắt, mở bảng xếp hạng người chơi ra, rốt cục cũng hoàn toàn tin rằng có người đã vượt qua được Từ Hoãn, Thiên Sơn đồng mỗ, Trẫm phán ngươi vô tội, và Yêu Nữ họ Triệu cô — nhảy lên vị trí thiên hạ đệ nhất cao thủ.

Tô Diêu chưa từ bỏ ý định, mở ra bảng xếp hạng tâm pháp(~~>các chiêu thức), nhưng lại thêm lần nữa bị chấn động, cái tên Hách Liên Thu Thủy này không biết từ đâu nhảy ra lại có thể vượt trội hơn cả điểm tâm pháp của cô, như thể hắn đã chiếm giữ danh hiệu đệ nhất bảng xếp hạng từ lâu lắm rồi.

Tô Diêu phải thừa nhận rằng trong lòng có đôi chút cảm giác mất mát, tuy nhiên vẫn không ngần ngại tiếp tục tiến đến cấp 90.

Hoãn Hoãn Nhị Hành vẫn đang lặp đi lặp lại câu chúc mừng trên kênh [Thế giới]

Rốt cục Thiên Sơn đồng mỗ cũng lên tiếng: “Hắc mã lừng danh thiên hạ xuất hiện trên giang hồ, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng là bằng hữu của bang chủ cũng chính là bằng hữu của chúng ta, chúc mừng huynh đệ tiến đến cấp 90.”

Thiên Sơn đồng mỗ là phó bang chủ của đệ nhất đại bang Hồng Hoang đế đô, đồng thời cũng là một cô gái — tuy còn là nữ sinh nhưng dũng khí vẫn cao ngất trời, hơn nữa rất có trách nhiệm và chữ tín, cho nên Tô Diêu thật sự rất thích cô. Mà Tô Diêu, mặc dù không góp tý công sức nào vào việc xây dựng nên một Hồng Hoang đệ nhất thiên hạ như bây giờ, nhưng bang phái cô sáng lập ra cũng giữ chức giang hồ đệ nhị khiến cô vô cùng hãnh diện tự hào.

Có bang chủ và bang phó của đệ nhất đại bang chúc mừng, tự nhiên lời chúc mừng của những người khác cũng không có gì là lạ.

Mà lúc này, Hách Liên Thu Thủy vẫn chưa có động tĩnh gì, Tô Diêu đối với người này tự dưng sinh ra chút thiện cảm, ít nhất hắn cũng không phải là kẻ phô trương.

Hách Liên Thu Thủy cuối cùng cũng phải mở miệng lên tiếng.

[Thế giới] Hách Liên Thu Thủy: “Cám ơn mọi người. Tại hạ cũng chúc Hoãn Hoãn Nhị Hành bước vào cấp 90!”

Tô Diêu nhướn mày, cuối cùng cô đã biết Từ Hoãn vì sao có đánh chết cũng không chịu thăng cấp, hóa ra là hắn muốn chiếu cố đến một người, cô đoán nếu Hách Liên Thu Thủy này một khi lên được cấp 90 tên Từ Hoãn kia mới chịu đi theo.

Tô Diêu đến cửa hàng mua một cái loa, hét to trên kênh thế giới:

[Thế giới] Yêu Nữ họ Triệu: “Chúc mừng Hoãn Hoãn Nhị Hành ngươi thăng cấp 90, dũng cảm tiếp nhận sự thật mình bị người khác chà đạp!”

….

Thế giới nhất thời trầm mặc.

Thiên Sơn đồng mỗ thầm lắc đầu, phát ngôn trên kênh bang phái: “Bang chủ, ngươi thật là bi kịch a!”

Hoãn Hoãn Nhị Hành: “….”

Người trong bang phái của Yêu Nữ đang đánh quái, chợt nhìn thấy Yêu Nữ lên tiếng, không khỏi cảm thán: Bang phó không hổ là bang phó! Bang chủ của đệ nhất đại bang mà cũng dám chọc vào!

[Đội ngũ] Yêu Nữ họ Triệu: “Đệ nhất đại bang thì sao chứ? Chỉ cần ta đồng ý thì để cho hắn được lợi một chút cũng không thành vấn đề.”

[Đội ngũ] Bảo Bối Điểm Điểm: “…”

[Đội ngũ] Phi Thành Vật Nhiễu: “…”

[Đội ngũ] Độc Cô Cửu Tiện: “…”

[Đội ngũ] Góc tường trồng cây mai: ” =_____= “

Yêu Nữ rốt cục cũng chú ý tới mình vừa nói cái gì, trong bụng thầm than hỏng bét, vì vừa nãy quá đắc ý mà thiếu chút nữa để lộ chuyện mình và Hoãn Hoãn Nhị Hành ngoài đời có quen biết nhau — trước đây cô và Từ Hoãn đã thống nhất với nhau rồi, trò chơi thì chính là trò chơi, không liên quan đến thực tế!

Đang tìm từ ngữ để bù đắp sai lầm, cô đột nhiên phát hiện người trong đội đều đã hưng phấn hẳn lên.

[Đội ngũ] Mọi người: “Có gian tình, tuyệt đối có gian tình!”

Yêu Nữ lập tức ngã xuống đất hộc máu không ngừng.

Ở một nơi nào đó, Từ Hoãn đang nheo mắt nhìn nam tử ngồi bên cạnh mình: “Thấy chưa, ta đã bảo ngươi rồi, cô ấy trông thế thôi nhưng chính xác là một con cọp mẹ.”

Nam tử nhếch môi: “Như thế mới thú vị.”

Từ Hoãn lắc đầu than thở: “Chờ cho đến khi ngươi đau khổ rồi sau này mới biết hối hận!”

Hắn mở bảng xếp hạng ra, nhìn thấy Tô Diêu kia rốt cục cũng đã lên đến cấp 90 rồi.

Từ Hoãn cười cười bắt đầu lên tiếng:

[Thế giới] Hoãn Hoãn Nhị Hành: “Chúc mừng Yêu Yêu thân ái, rốt cục cũng lên được cấp 90 rồi, sau này chúng ta sẽ có thể ở chung một chỗ!”

Câu nói vừa được phát ra, mọi người đều im bặt không ai dám nói một lời nào. Chỉ trong một canh giờ mà có đến tận ba đại thần cùng thăng cấp 90 thì quả thật không khác gì chuyện thần thoại. Khó trách đệ nhất đại bang không bao giờ đuổi giết ma nữ đệ nhất giang hồ kia, hơn nữa ma nữ lại có thể thản nhiên mà khiêu khích bang chủ đại nhân —- thì ra là….

Gian tình! Có gian tình a ~~~~

Từ Hoãn quay lại nhìn người ngồi bên cạnh, đột ngột cười to “Như vậy không phải là càng thú vị sao?”

Từ Hoãn vừa dứt lời nam tử liền ném cho hắn một ánh mắt giết người, nhưng hắn không thèm quan tâm tiếp tục đắm chìm vào câu chuyện tự biên tự diễn của chính mình: “Lúc ta cùng Tô Tô yêu nhau đến long trời lở đất, chết đi sống lại thì ngươi đột ngột xuất hiện trên giang hồ, tung đao đoạt ái (~~> Ha ha, từ “Nhất đao đoạt mệnh” nay thành “Tung đao đoạt ái” Anh à, câu này có ngày em phải vận dụng mới được ), một cuộc tình tay ba uy chấn thiên hạ sẽ từ đó mà bắt đầu! Cuối cùng ta đành phải lòng đau như cắt mà thành toàn cho huynh đệ và người thương của mình, cầu cho các ngươi suốt đời hạnh phúc, ta nhân lúc đó cũng sẽ rửa tay gác kiếm, thoái ẩn giang hồ….”

Ha ha, hắn thật quá thông minh, nghĩ ra được cả một “tác phẩm” kinh điển như thế! ( tác giả: kinh điển? ngươi dám dùng từ đó sao? ~ A.T: vâng thưa chị tác giả, là chị dùng đấy còn nói ai nữa?) Từ Hoãn chỉ còn thiếu nước khóc rống lên vì quá cảm động nữa thôi.

Khuôn mặt nam tử bên cạnh trở nên đen đến mức không thể đen hơn, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ “Từ Hoãn!” Nếu Từ Hoãn kia cho rằng hắn nể giao tình từ nhỏ đến lớn giữa hai người mà không dám động tay động chân thì quả thực là quá sai lầm rồi.

Từ Hoãn thu hồi khuôn mặt bi thương cảm động của mình lại, nghiêm túc nói “Dạ, Lão Đại!” (~~>Ngoan ghê cơ  )

Nam tử trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó lại tiếp tục điều khiển nhân vật đã bắt đầu trở nên quen thuộc “Tại sao lại đặt tên nhân vật là Hách Liên Thu Thủy?”

Từ Hoãn cười cười “Bởi vì tiểu yêu tinh nhà ngươi thích.”

Nam tử ngây người một lúc, tiểu yêu tinh nhà hắn sao? Mặc dù biết Từ Hoãn có sở thích là trêu chọc mình, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất sung sướng, bởi vì nếu sửa lại một chút, tiểu yêu tinh nhà hắn — tiểu yêu tinh của hắn….

Khuôn mặt nam tử vẫn lạnh như băng nhưng trong thâm tâm đã bắt đầu nóng bừng.

Từ Hoãn nhìn thấy nam tử kia thất thần nên tỏ ra sảng khoái vô cùng “Ta thấy ngươi chưa bao giờ có biểu hiện thế kia. Điều này chẳng lẽ là căn bệnh tương tư trong truyền thuyết sao?”

Nam tử không thèm liếc mắt nhìn hắn “Im lặng, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm.”

Từ Hoãn cười cười “Không phải ngươi muốn hỏi ta tại sao lại lấy tên như vậy sao?”

“Vậy ngươi bớt nói nhảm đi cho ta.”

“Ách ách, ta chỉ đùa thôi mà.” Từ Hoãn ngước mặt kêu trời, vừa ngoảnh sang đã nhìn thấy sắc mặt nam tử kia, lập tức đem toàn bộ căn nguyên ra khai báo thành thật “Thực ra là lúc trước Tô Tô rất thích một cuốn tiểu thuyết võng du, nhân vật chính trong truyện là một đại thần có tên Hách Liên Xuân Thủy, ta vì không muốn Tô Tô cứ mải mê vị đại thần trong tiểu thuyết này, cho nên mới vận động cô ấy chơi game. Đó chính là lý do, một chữ cũng không dám dấu ngươi.”

“Đại thần?” Nam tử cau mày.

“Ta đã sớm biết là ngươi không hiểu được mà, đại thần chính là hình tượng của một người chơi cấp cao, tiêu chuẩn là trang bị tốt và thao tác chuẩn, như ta đây cũng là một đại thần ~~~~~” Từ Hoãn vừa giải thích vừa không quên tự khen mình vài câu.

Nam tử suy tư trong chốc lát, vừa điều khiển nhân vật đi về phía thành Lạc Dương vừa nói “Đi đấu lôi đài với ta.”

Từ Hoãn nhướn mày cùng nam tử tiến lên lôi đài, đối với tay chơi vừa mới vào nghề này, kết quả thật quá rõ ràng rồi – trong Thiên Long vốn trang bị chỉ là thứ yếu, quan trọng là dựa vào kỹ thuật của từng người chơi, mà Từ Hoãn hắn — cả về trang bị lẫn kỹ thuật đều thuộc loại tuyệt đỉnh, đối phương thảm bại dưới chân cũng là chuyện bình thường.

Từ Hoãn trong lòng bật cười lớn, không khỏi có đôi chút cảm kích Tô Diêu. Nếu không phải nhờ công của cô thì vị đại thần ngồi bên cạnh hắn đây — pho tượng sống chính hiệu, làm sao khiến hắn kinh ngạc được tới mức này.

“Hách xì! —-”

Tô Diêu vừa xoa xoa mũi vừa lầm bầm bực bội “Tên nào đang mắng ta….”

Vừa điều khiển nhân vật đi trên con đường tấp nập nhất thành Lạc Dương, Tô Diêu vừa gặm gặm một quả táo. Đi dạo một hồi lâu rốt cục cô cũng cảm thấy có chút nhàm chán, tự nhiên sinh ra chút hứng thú với trân thú…. (~~>trân thú là thú nuôi, hay còn gọi là Pet đấy các nàng)

Trân thú ban đầu của cô chỉ là một con chuột lửa cấp 55 mà Từ Hoãn đưa cho, tuy nhiên lượng máu lại rất lớn, kỹ năng công kích nhiều, khả năng phòng bị cũng không tệ, còn có thể nhìn thấy được những người chơi khác đang ẩn thân. (Chiêu thức này tùy thuộc vào cấp của pet và điểm tâm pháp của người chơi.)

Một trân thú có nhiều khả năng như vậy đối với hầu hết người chơi trong game phải nói là cực phẩm. Nhưng Tô Diêu thực sự không thích nhóc chuột nhà cô lắm, ngoại hình quái dị của nó quả thật không hợp gu thẩm mỹ của cô.

Nhìn điểm thể lực của nhân vật đã đầy, Tô Diêu lại tiếp tục đi là “thợ đào mỏ” o>__<o

Quá trình đào khoáng có thể nói là thê thảm đến nỗi không dám nhìn, nhưng không còn cách nào khác, Tô Diêu bởi vì “cuộc chiến ở Nhạn Nam” mà bây giờ trên đầu bị gắn một cái rìu lớn đẫm máu tươi, thu hút không biết bao nhiêu là nghĩa sĩ giang hồ nhảy vào “trừ hại cho nhân gian”.

Rốt cục cô cũng đào xong khoáng khi chân đã đạp lên một đống thi thể, Tô Diêu lại tiếp tục về thành gặp thợ thủ công — đào khoáng tìm vật liệu để chế đồ, sau đó hồi phù về thành Thiên Đô, đó là việc Tô Diêu rất thích làm.

Những lần trước đây Tô Diêu đều cầu nguyện mà không được đồ xịn, lần mới đây nhất là khi chế tạo một cái bùa hộ mệnh và một chiếc nhẫn — nhưng Tô Diêu không muốn bỏ cuộc, cô rất kiên trì (được rèn luyện từ khi bắt đầu quá trình đuổi giết Yêu), chỉ khi chế tạo ra được một cực phẩm thủ công cô mới có tâm trạng đi chế tạo những thứ khác.

Vừa mới mua giám định phù xong, Hoãn Hoãn Nhị Hành đã gửi tin nhắn đến: “Đi Kính Hồ giết người.”

Tô Diêu thở dài, lập tức tới Kính Hồ, vừa bước vào cô đã thấy trên màn hình hiện lên một màu đỏ — có người đang công kích cô.

Tô Diêu nhanh nhẹn xuống ngựa, trong tay cầm thần khí sắc lẻm, mau chóng gia nhập vào đội ngũ của Hoãn Hoãn Nhị Hành.

[Đội ngũ] Yêu Nữ họ Triệu: “Này là sao đây?”

[Đội ngũ] hoãn Hoãn Nhị Hành: “(chỉ vào Hách Liên Thu Thủy) Đại thần muốn luyện tay….”

[Đội ngũ] Yêu Nữ họ Triệu: ” = = “

Sau đó, ba người hoàn toàn phối hợp ăn ý nhau, nhảy vào bắt đầu chém giết mà không mở miệng trò chuyện một câu nào.

Không khí có chút bị đè nén.

Yêu Nữ vẫn cảm thấy không giải thích được — nguyên nhân khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực, không phải là từ phía Từ Hoãn, mà chính là — Hách Liên Thu Thủy?

Nhưng tại sao lại thế chứ? Chẳng phải đây là lần đầu tiên cô gặp hắn sao?

Cô quay đầu lại nhìn, nam tử cấp 90 phái Thiên Sơn kia vẫn còn đang hăng hái chém giết, mặc dù chiêu thức sử dụng không nhiều lắm, nhưng lại vô cùng hữu hiệu.

Hách Liên Thu Thủy —- Tô Diêu lần đầu tiên nhìn thấy cái tên này là khi Hoãn Hoãn Nhị Hành phát ngôn trên kênh [Thế giới].

Cô còn nhớ rõ, có một vị đại thần cô từng mê như điếu đổ trong tiểu thuyết võng du — lấy tên là Hách Liên Xuân Thủy, chỉ khác với tên Hách Liên Thu Thủy đúng một chữ….Nhưng không thể phủ nhận rằng, cô quả thực rất thích cái tên này.

Yêu Nữ một thân Khô Lâu chiến giáp trông vừa tà ác vừa mị hoặc, phi thân lên không trung trong ánh chiều tà….

Hách Liên Thu Thủy cuối cùng cũng chịu mở miệng lên tiếng:

[Đội ngũ] Hách Liên Thu Thủy: “Muội họ Triệu?”

***

Ta có lời muốn nói….

Huhuhu….tại sao lại là Hách Liên Thu Thủy? Tại sao là Thu Thủy??? Tại sao???????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pubi