lam123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thưa ông chủ! Tôi...có chuyện muốn thưa.

Ông Thiên Nhân đặt đũa xuống khi Gia Lâm vừa lên tiếng , dù là con gái nhưng Gia Lâm là một trong những vệ sĩ khiến ông hài lòng nhất đúng như lời ông Phát nói, Gia Lâm trẻ người nhưng ko hề non dạ. Ông nờ nụ cười rồi hỏi:

-Có chuyện gì vậy?

-Tôi muốn xin ông chủ sáng mai cho tôi về nhà.

-Ở nhà có chuyện gì sao?

-Ko có gì ạ! Tôi chỉ muốn về thăm mẹ thôi ạ!

-Nếu thế thì cháu cứ về đi miễn sao cử ai đó có thể bảo vệ Thiên Trúc là đc.

- Vậng ạ! Cám ơn ông chủ.- Gia Lâm mỉm cười gật đầu.

-Sau này đừng có xưng hô tôi và ông chủ nữa, cháu chỉ hơn Thiên Trúc có 1 tuổi cứ gọi ta là bác xưng cháu là đc rồi.- Ông nói rồi lại tiếp tục ăn tiếp.

Thiên Trúc nãy giờ im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa cha mình và Gia Lâm mà ko khỏi ngạc nhiên, Gia Lâm chưa hề nói việc đó với cô. Gia Lâm về quê thăm mẹ còn cô thì sao, mai là chủ nhật, là ngày nghỉ cô định sẽ cùng Gia Lâm đi chơi vậy mà... Cô biết làm gì cho hết ngày đây, ko có Gia Lâm bên cạnh thì ngày nghỉ chẳng có ý nghĩa gì cả.

-Hôm nay là thứ bảy, con ko đi chơi sao con gái?- Ông Thiên Nhân hỏi Thiên Trúc khi cả hai cha con ở phòng khách.

- Hôm nay con muốn ở nhà với ba, con đi hoài sợ ba buồn.- Thiên Trúc đi lại sau lưng khẽ bóp vai ông.

- Trời! Có thật là con ko vậy? Con mà cũng sợ ba buồn sao?- Ông lên tiếng trêu.

- Con là con gái ba mà chứ có phải là người dưng đâu.- Thiên Trúc giận dỗi.

-Ba đùa thôi mà chưa chi đã giận rồi- Ông vỗ vai và nói-Ba đau vai quá con bóp vai cho ba đi.

*****

Gia Lâm sắp xếp đồ chuẩn bị cho ngày mai, đã lâu rồi Gia Lâm ko về, tết này Gia Lâm cũng ko thể về do công việc, Gia Lâm nhớ gia đình với người mẹ hiền từ cùng hai đứa em quỷ sứ còn việc ở đây Gia Lâm sẽ giao lại cho Nhật dù gì thì bây giờ Nhật cũng ko còn sợ Thiên Trúc như trước nữa rồi, nhắc đến Thiên Trúc mới nhớ, ánh mắt của cô nàng trong bữa ăn tối làm Gia Lâm thấy sợ, cũng ko thể trách Thiên Trúc đc, cô ấy đáng lẽ phải là người biết trước.

"Cộc...cộc...cộc" Gia Lâm bước ra mở cánh cửa phòng, có lẽ đến lúc phải giả thích mọi thứ với nàng rồi. Cánh cử vừa đc mở ra, Thiên Trúc bước nhanh vào sau đó đối mặt Gia Lâm hỏi:

-Chuyện đó là thế nào?- Giọng nói đầy vẻ tức giận của nàng tiểu thư.- Sao Gia Lâm ko nói gì cho em hết vậy?

- Vì Gia Lâm chỉ mới quyết định thôi.- Gia Lâm bước gần đấn Thiên Trúc.

- Gia Lâm đi rồi em biết làm sao đây?- Thiên Trúc phụng phịu.

- Thì em ở nhà học bài dù gì cũng sắp thi rồi.

- Nhưng...- Thiên Trúc ôm người Gia Lâm, nép vào ngực Gia Lâm và nói-...ko có Gia Lâm thì chán lắm với lại mai là chủ nhật ai lại đi học bài.

Ôm cơ thể nhỏ bé đó vào lòng, Gia Lâm nói khẽ:

-Thì em wa nhà Phương Danh chơi vậy.

-Cậu ấy có Trang Anh rồi sẽ ko wan tâm đến em nữa đâu.

-Vậy thì Gia Lâm bó tay rồi.- Gia Lâm mỉm cười.

Thiên Trúc đẩy nhẹ Gia Lâm ra rồi ngước nhìn lên với đôi mắt long lanh của mình:

-Hay mai em đi cùng Gia Lâm luôn nhé.

-Sao cơ? Em đi cùng Gia Lâm á?

-.....- Thiên Trúc gật đầu.

- Bộ định ra mắt "mẹ chồng" hả?

-Phải đấy thì sao.- Thiên Trúc way nhanh người để che khuôn mặt đang đỏ lên nhưng đã bị Gia Lâm ôm lại từ phía sau. Tì cằm lên vai Thiên Trúc, Gia Lâm nói:

- Gia Lâm chỉ sợ em chưa sẵn sàng thôi.

-Gia Lâm đừng lo, trước sau gì việc này cũng phải đến thôi mà.- Thiên Trúc tựa vào người Gia Lâm, cô nói đúng trước sau gì thì chuyện đó cũng phải đến, sẽ đến lúc tình cảm của họ cần có sự đồng ý từ phía cha mẹ, mọi người có thể ko chấp nhận nhưng họ cần đc sự chúc phúc của hai đấng sinh thành. Thiên Trúc biết Gia Lâm rất yêu mẹ, nếu bà ấy ko chấp nhận thì cô thật sự ko biết tình yêu của họ sẽ về đâu, dù Gia Lâm lựa chọn bên nào chắc chắn cũng sẽ làm một người đau lòng và đó là điều cô ko muốn, cô ko muốn xa Gia Lâm nhưng cũng ko muốn Gia Lâm vì cô mà trở thành đứa con bất hiếu. Chỉ ngày mai thôi cô mới có thể biết đc mình nên làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lam123