tôi nhớ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


———————————————————————

Thật ra tôi đã sớm chú ý tới Trần Hi.

Cô gái ấy luôn lẻ loi một mình, không giống với những bạn trẻ khác, cãi nhau ầm ĩ.

Sau này, tôi phát hiện thấy Trần Hi khóc trong vườn hoa nhỏ. Tôi đã chỉ vào hoa Bạch Yến mà nói với cô ấy, nhìn kìa, Bạch Yến nở rồi. Cô ấy liếc nhìn tôi, sau đó lại dời ánh mắt đi, thẹn thùng như một chú nai con vừa mới sinh.

Tôi rất thích ánh mắt của Trần Hi, bên trong nó phảng phất như có một hồ nước trong vắt, khiến người ta lập tức chìm đắm vào.

Tôi không biết tại sao cô ấy lại khóc, sau đó tôi liền lặng lẽ đi theo, mới phát hiện cô ấy bị người khác nói xấu.

Vì thế tôi liền cho những con người nói cô ấy có dáng vẻ xấu xí đó một bài học. Cũng không tính là cho bài học, chỉ là vào lúc tan trường tôi chặn bọn họ lại, sau đó vung nắm tay nói với bọn họ, nếu ai còn dám nói xấu Trần Hi, tôi lập tức làm thịt kẻ đó. Có lẽ chiêu này vô cùng hữu dụng, vì tôi không còn nhìn thấy cô gái nhỏ ấy lén khóc trong vườn hoa đó nữa.

Về sau, cơ duyên tác thành, Trần Hi tới lớp chúng tôi kiểm tra vệ sinh.

Tôi không biết cô ấy có còn nhớ rõ tôi không, chỉ biết rằng, vào lúc mà cô ấy nằm trong lồng ngực tôi, mặt đỏ hồng, đã khiến cho người khác có suy nghĩ muốn bảo vệ, không để người con gái ấy phải chịu một điều uất ức nào.

Vì thế cứ vào ngày Trần Hi tới kiểm tra vệ sinh, tôi sẽ cố ý ném rác xuống đất, khiến cô ấy mỗi lần nhìn thấy là lại nhíu mày, sau đó lại quét rác một hồi rồi mới rời đi. Tôi tình nguyện được nhìn thấy cô ấy mỗi ngày.

Sau tiết thể dục hôm đó, có người giễu cợt mà nói, Trần Hi là bạn học nhỏ của tôi. Tôi đã cười, không phải vì cái tên gọi ấu trĩ, mà là bởi vì tôi thật sự thích cái biệt danh này. Có lẽ cô ấy chính là bạn học nhỏ của tôi, để tôi phải bảo vệ cả đời.

Trần Hi hỏi, tôi tên gì.

Tôi vô cùng vui mừng, liền nói với cô ấy rằng, anh tên Thẩm Triêu Vân.

Sau này có một ngày, tôi đang cùng Chu Lạc ăn sáng, lại tình cờ nhìn thấy Trần Hi.

Tôi lập tức chú ý tới bóng dáng đó, khiến cô gái ấy phải đi lại, đưa toàn bộ bánh quẩy cho cô ấy ăn.

Thật ra tôi thấy Trần Hi rất gầy, có lẽ cần ăn nhiều một chút, mập ra cao hơn, như vậy sẽ không còn dễ bị ăn hiếp nữa. Hoặc khi mập ra, cô ấy sẽ càng xinh đẹp.

Tôi đùa với Trần Hi, nói rằng phải ăn nhiều một chút, mới có thể cao lên.

Nhưng thật ra tôi đang muốn nói, tôi sẽ chờ cô ấy trong tương lai.

Từ đó trở đi, mỗi buổi sáng Trần Hi đều bắt gặp tôi cùng Chu Lạc ăn sáng. Nói là khéo như vậy, chứ thật ra tôi đều cố ý cùng Chu Lạc chờ cô ấy.

Chu Lạc hỏi tôi, rằng có phải là tôi thích Trần Hi hay không, tôi lại dường như không hề phủ nhận.

Mãi cho đến hôm đó, tôi và Chu Lạc tới lớp Trần Hi kiểm tra vệ sinh, lại nghe thấy có người trêu chọc cô ấy, tôi liền bắt đầu muốn đùa, tôi nghe thấy một nam sinh hỏi cô ấy, "Bé lùn, nghĩ gì vậy?"

Tôi muốn trêu chọc, liền đưa tay tiến đến đầu cô ấy. Thế nhưng không nghĩ tới rằng, cô ấy lại phất tay tôi ra, vô cùng tức giận mà nói, đừng gọi cô ấy là bé lùn!

Tôi có chút đờ đẫn, có chút hối hận, nói như thế nào đây, cô ấy dù sao cũng có tôn nghiêm của mình.

Sáng hôm sau, tôi muốn đưa cho Trần Hi món bánh bao thịt mà cô ấy thích để xin lỗi, nhưng, cuối cùng lại không dám đưa.

Tôi không nói chuyện với Trần Hi, bởi vì tôi sợ, cho nên tôi chỉ có thể oán hận trước mặt Chu Lạc, Chu Lạc nghe thấy tôi luôn càu nhàu, lúc nào cũng cười nhạo tôi, thật không ngờ một tên con trai luôn coi trời bằng vung cũng sẽ có ngày này.

Nhưng mà, Trần Hi dường như thật sự giận tôi, rất nhiều ngày tôi đều không nhìn thấy cô ấy. Trong lòng vô cùng khó chịu. Tôi hiểu rõ, mình đã thích cô ấy rồi.

Qua nhiều ngày sau, có một buổi chiều, tôi đang tra tư liệu trong thư viện, một nữ sinh đột nhiên chặn tôi lại.

Loại chuyện như thế này từ nhỏ đến lớn đã trải qua rất nhiều lần, nên chỉ nhìn cô ta.

Quả nhiên là tới thổ lộ. Tôi nói với cô ta rằng, người con gái tôi thích, mặc kệ cô ấy có như thế nào đi nữa, tôi cũng thích.

Sau đó cô ta khóc, cô ta hỏi tôi, có phải Chu Lạc hay không. Tôi không biết nên trả lời ra sao, từ nhỏ đến lớn, Chu Lạc đều là lá chắn của tôi.

Vào lúc này, tôi cảm thấy phía sau có người.

Quay đầu lại, là Trần Hi. Đã bốn mươi lăm ngày chúng tôi không gặp nhau, có lẽ, cô ấy căn bản không nhớ rõ, hoặc có lẽ, là không thèm để ý.

Tôi sờ đầu Trần Hi, gọi cô ấy bé lùn. Vậy mà cô ấy lại rơi nước mắt.

Nữ sinh nọ ở sau lưng tôi ấm ức bật khóc nức nở tiếp tục hỏi tôi rằng có phải là Chu Lạc hay không?

Lúc ấy, tôi không kiên nhẫn, nói, đúng vậy.

Những lời này tôi không hề để trong đầu, nếu như có thể được nói thêm một lần nữa, tôi hy vọng mình có thể nói ra rằng, không phải đâu, cô gái tôi thích, là một nhóc lùn, cô ấy tên Trần Hi.

Sau đó ôm lấy cô ấy vào trong ngực.

Hôm sau, tôi lại cùng Chu Lạc đưa bữa sáng cho Trần Hi, Chu Lạc dường như vô cùng thích cô ấy. Tôi cười cười, sau đó nói với cô ấy, chào buổi sáng, bé lùn.

Về sau, tôi lên Cao nhị, thời gian vẫn trôi qua như thế, vào năm sau, tôi sẽ đi Mỹ. Dường như không còn được nhàn nhã như trước.

Lần này, đến phiên Trần Hi kiểm tra vệ sinh lớp chúng tôi. Ừ, năm nay, cô ấy đã cao hơn một chút rồi.

Chỉ là lần kiểm tra này, có xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Tôi cùng Chu Lạc phải đến văn phòng. Nên không được gặp Trần Hi.

Tiếp đó khi tôi quay về lớp, lại thấy Trần Hi đang bị một đám phú nhị đại dốt nát bất tài vây quanh, rất sợ hãi, khúm núm như một con thỏ con đang hoảng sợ.

Tôi liền úp xô nhựa lên đầu tên đó.

Tên đó thấy tôi liền tức giận, muốn lao tới nhấc cổ áo tôi. Nhưng đáng tiếc, hắn không dám.

Nói tôi không phải là do có một người cha tốt sao? Có gì đặc biệt hơn người?

Thật xin lỗi, nhưng, thật tuyệt vời khi có được một người cha tốt như vậy.

Thế là, hắn ta tuy không phục nhưng lại không dám làm gì mà rời đi.

Tôi nhìn Trần Hi đang hoảng sợ, cười với cô ấy.

Nói rằng, bé lùn à, anh dẫn đường cho em. Thật ra thì ý của tôi chính là, anh sẽ bảo vệ em.

Mùa hè năm thứ hai, tôi nghe nói Trần Hi đang tham gia một cuộc thi toán học. Dự đoán xong thời gian kết thúc cuộc thi, tôi muốn đi tìm Trần Hi, đưa cô ấy đến nơi mà cô ấy thích, cho cô ấy lòng tin, và cũng coi như là nhận lỗi.

Hôm đó trời mưa, tôi mang theo ô, còn Trần Hi thì không.

Tôi đứng ngoài trường thi ngắm nhìn khuôn mặt ưu sầu của cô ấy dưới làn mưa, sau đó liền giơ cao ô che đỉnh đầu cô ấy.

Tôi nở nụ cười xấu xa, sau đó gọi cô ấy, bé lùn à.

Tôi thích nhìn dáng vẻ lúng túng của cô gái nhỏ ấy, rất đáng yêu. Tôi hy vọng mình có thể được gọi cô ấy là bé lùn, cả đời.

Tôi hỏi Trần Hi có muốn đi đâu không, cô ấy nói, muốn đi xem sứa.

Chúng tôi cùng đi mua vé. Chỉ là lúc sắp bước vào, tôi nhận được điện thoại của Chu Lạc.

Chu Lạc nói cậu ấy bị ốm, cha mẹ đi công tác không ai ở nhà, muốn tôi đến đó một chút.

Tôi vô cùng áy náy, nhưng bể sứa đang tu sửa, đợi đến khi rộng lớn hơn chúng tôi cũng có thể lại đi. Suy nghĩ rất lâu, tôi mới nói với Trần Hi, thật xin lỗi, Lạc Lạc bị ốm rồi.

Tinh tú trong đôi mắt Trần Hi dần tan biến đi, tiếp đó khẽ gật đầu.

Tôi đau lòng, hỏi cô ấy có muốn đi cùng tôi không, cô ấy đồng ý.

Chỉ là khi đến nhà Chu Lạc, Trần Hi lại ngắm những bức ảnh từ lúc nhỏ đến lớn của tôi và Chu Lạc. Thật ra tôi không thích Chu Lạc, tôi chỉ xem cậu ấy như chị gái mà thôi.

Còn Trần Hi, mới là người mà tôi muốn chung sống cả đời.

Sau này, tôi cùng Chu Lạc lên Cao tam, mỗi khi ăn sáng chúng tôi cùng tán gẫu từ chuyện bát quái cho tới TOEFL rồi IELTS, Trần Hi chỉ yên lặng lắng nghe, không nói lời nào.

Sau tháng tư, tôi cùng Chu Lạc đỗ vào một trường Đại học  tại bờ biển phía Đông của nước Mỹ.

Cuối cùng thì tôi và Trần Hi cũng phải xa nhau.

Thật ra tôi rất muốn thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy, thế nên tôi đã dự định, hoãn chuyến bay chậm hơn một ngày, sau đó sẽ đưa Trần Hi đi xem sứa mà cô ấy thích, tại bể sứa đó mà nói với cô ấy rằng, anh thích em.

Nhưng tôi đã không đợi được Trần Hi.

Hôm sau, thời điểm sắp lên máy bay, khi đi ngang qua hàng ghế chờ, lại phát hiện thấy trên một chiếc ghế nào đó, có đặt một bó Bạch Yến. Tôi bỗng chợt nhớ về lần đầu tiên gặp Trần Hi, khi đó tôi đã hung dữ nói với cô ấy, nhóc con, khóc cái gì mà khóc!

Tôi mỉm cười cầm bó hoa lên, tôi nghĩ, nếu như Trần Hi đeo nó trên đầu, chắc chắn là rất đẹp.

Rồi sau đó......

Tôi nghe thấy âm thanh khẩn trương của tiếp viên hàng không, cùng tiếng khóc than xung quanh. Tôi chợt hoảng sợ.

Điều khiến tôi sợ không phải là cái chết, mà là trước khi chết, tôi vẫn chưa nói ra tình cảm của mình với Trần Hi.

Vẫn chưa đưa cô ấy đi bể thủy sinh, vẫn chưa được một lần nhìn thấy cô ấy ăn bánh bao nhân thịt tôi mua, vẫn chưa nói với cô ấy rằng chiếc vòng cổ kia là tôi đã nhờ Chu Lạc mua, vì tôi vẫn còn chưa biết được Trần Hi có thích thứ mà tôi đã chọn không, tôi hy vọng biết bao, rằng một ngày nào đó sẽ có thể cùng cô ấy dạo quanh các cửa hàng, khi đó cô ấy sẽ đeo chiếc vòng cổ, hỏi tôi rằng, đẹp không? Tôi hy vọng biết bao, rằng có thể được gọi cô ấy một tiếng bé lùn cả đời.

Nhưng mà, tất cả những điều này sẽ không xảy ra, vì tôi sắp rời đi rồi......

Tôi nghe thấy âm thanh của người tiếp viên đã trở nên nức nở, bảo chúng tôi hãy viết di thư, bỏ nó vào trong chiếc túi đặt ở kia.

Vào thời khắc cuối cùng, tôi bình tĩnh viết lên giấy, nếu bạn đã xem bức thư này rồi, thì bất kể bạn là ai, xin bạn đừng nói với Trần Hi, tôi sợ cô ấy sẽ khóc, tôi không thích cô ấy phải vì tôi mà khóc. Cho nên, mỗi năm, xin bạn hãy gửi bưu thiếp cho cô ấy, hơn nữa hãy để Chu Lạc viết tên tôi vào, bởi vì nét chữ của cậu ấy rất giống của tôi.

Vào thời khắc cuối cùng, mọi người xung quanh đều bình tĩnh trở lại, đợi chờ khoảnh khắc kia.

Tôi dường như, không hề hối tiếc.

Tôi cảm nhận được máy bay đang rơi, tất cả hành khách tiếp tục thét chói tai, hoặc khóc lóc, cha mẹ ôm chặt lấy đứa con của mình vào ngực, đôi tình nhân ôm nhau lần cuối......

Có lẽ là vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, mọi người mới hiểu được, những thứ mà mình đã đánh mất, vào lúc này mới đột nhiên cảm thấy hối hận?

Một anh trai ngồi bên cạnh bật khóc nói với tôi, anh ta nhớ về mối tình đầu của anh ta, nếu lúc trước anh ta không nói câu ấy với người con gái đó, có lẽ bọn họ đã kết hôn rồi.

Tôi nhắm mắt lại, trong lòng thầm đọc tên Trần Hi.

Nắm chặt bó Bạch Yến, nhớ về lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, Trần Hi ngồi khóc, nước mắt tựa hoa lê trong mưa, khi đó tôi đã chỉ vào hoa Bạch Yến mà nói với cô ấy rằng, nhìn kìa, Bạch Yến nở rồi......

———————————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro