[ Lan Cửu ] Không vào hẹp môn 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*ABO sinh con, rượu vang đỏ A Nguyễn Lan Chúc x tuyết tùng O Lăng Cửu Thời, não động tạc nứt, tư thiết đông đảo, chú ý tránh lôi.

* Tư thiết Nguyễn Lan Chúc là người bình thường, không phải NPC.

* Dòng thời gian tiếp tục tập 52, trước khi ra cửa Khóc nhi lang, kế tiếp nỗ lực đem Lê Đông Nguyên, Đàm Táo Táo, Trình Thiên Lý viết sống, ta ái đại đoàn viên.

——————

01.

Khi tiếng gió xé toạc màng nhĩ của hắn từ xa đến gần, Lăng Cửu Thời thoáng chốc phục hồi tinh thần lại, anh đang muốn giương mắt nhìn lại, lại thấy hoa mắt. Nhưng bóng dáng của Lê Đông Nguyên trong nháy mắt đã che mất phần lớn tầm nhìn của anh, rồi một cổ sức lực đem anh đẩy ra ngoài.

Lăng Cửu Thời theo phản xạ có điều kiện mà duỗi tay bắt lấy Lê Đông Nguyên đang ở trước mắt, ý đồ duy trì thân thể cân bằng. Đồng thời dư quang thoáng nhìn thấy con dao găm bay trong không trung, còn chưa kịp suy nghĩ thì anh đột nhiên dùng lực giữ chặt Lê Đông Nguyên đem người túm về phía sau. Cuối cùng, cả hai ngã xuống mặt đất trước khi con dao găm xuyên qua cơ thể họ.

"Lăng Lăng, Mông Ngọc!" Ngô Kỳ ở một bên bị sự thay đổi đột ngột làm cho sửng sốt trong vài giây, vội vàng đi đỡ người. Lê Đông Nguyên đè lại bả vai của Ngô Kỳ nhanh chóng đứng dậy. Đồng thời nhặt lên con dao găm rơi sang một bên, tầm mắt nhìn về phía Nghiêm Sư Hà và Tiểu Thiển đột nhiên xuất hiện ở cửa và quét tới.

Nghiêm Sư Hà thấy có chút tức giận khi thấy một kích không thành, nhưng vẫn cười toe toét, " Ta còn tưởng rằng tại đây trong phiến môn không gặp được người của Hắc Diệu Thạch đâu." Nói xong Nghiêm Sư Hà lại tiến lên vài bước, nhặt lên trên mặt đất trường khảm đao, chuẩn bị lại tấn công lần nữa.

Lê Đông Nguyên thấy thế xoay cổ tay, con dao găm từ trong tay hắn bay ra khỏi tay, lập tức xuyên qua bàn tay đang cầm đao của Nghiêm Sư Hà, khiến Nghiêm Sư Hà phát ra vài tiếng đau đớn và ngã xuống đất.

"Ta đã thấy quá nhiều thủ đoạn bẩn thỉu như ngươi rồi..." Lê Đông Nguyên nói đến một nửa đột nhiên bị phía sau Ngô Kỳ túm một phen. Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, mới phát hiện Lăng Cửu Thời còn nằm trên mặt đất, Ngô Kỳ vẫn chưa nâng hắn lên.

"Mông Ngọc, Lăng Lăng xảy ra chuyện!"

Không cần Ngô Kỳ nhiều lời Lê Đông Nguyên liền chạy đến bên cạnh Lăng Cửu Thời. Lăng Cửu Thời đang ôm bụng nghiêng người cuộn tròn, trên trán lấm tấm mồ hôi. Lê Đông Nguyên trong lòng lộp bộp một tiếng, trực giác của hắn cho biết Lăng Cửu Thời vừa mới đại khái là bị thương tới nơi nào, vội vàng gọi Ngô Kỳ nhanh chóng đi mở cửa, hắn đỡ Lăng Cửu Thời vội vàng hướng cửa chạy tới.

Vừa chạy một cổ đầu gỗ hương vị xộc vào mũi Lê Đông Nguyên, hắn sửng sốt một chút, nhưng hương vị giây lát liền lướt qua. Nhưng đến khi hắn đẩy Lăng Cửu Thời ra cửa hương vị này cũng đã biến mất.

Lăng Cửu Thời cơ hồ là suýt ngã ra khỏi cửa, may mắn Nguyễn Lan Chúc canh giữ ở ngoài cửa đỡ lấy anh, bằng không anh lại muốn ngã một lần.

Mơ mơ màng màng nghĩ như vậy, bụng chợt truyền đến đau nhức làm Lăng Cửu Thời thanh tỉnh một chút. Anh túm lấy quần áo của Nguyễn Lan Chúc trước mặt, há mồm tưởng nói chuyện.

Nhưng mà mỗi khi hít thở, anh luôn cảm thấy như có thứ gì đó đang cố gắng chảy ra khỏi cơ thể mình, cảm giác kỳ lạ và không thể bỏ qua này khiến Lăng Cửu Thời hoảng sợ và tim anh đập nhanh hơn một chút. Theo đau đớn càng ngày càng cường liệt, Lăng Cửu Thời cảm thấy chính mình cảm thấy mình cũng đang rơi xuống, đôi tai nhạy cảm thường ngày của mình dường như chìm trong nước. Hậu tri hậu giác anh nhận ra Nguyễn Lan Chúc tựa hồ ở kêu chính mình, nhưng thực mau sở hữu thanh âm đều bị chính mình tiếng tim đập hợp bóp nghẹt, trở nên mơ hồ lại xa xôi.

"...... Lan Chúc......"

Với chút sức lực cuối cùng, Lăng Cửu Thời ngập ngừng ra hai chữ, vừa dứt lời chóp mũi đột nhiên ngửi được một mùi rượu vang đỏ. Lăng Cửu Thời trong cơn hoảng hốt cảm thấy hương vị này quen thuộc lại an tâm. Anh không tự giác hít sâu một hơi, cảm giác đau đớn không lý do bị rửa sạch phân nửa, cơn buồn ngủ từ sâu trong cơ thể trào lên, giống như được quấn chặt trong chăn đã được giặt sạch và phơi qua dưới ánh nắng ấm áp.

Lăng Cửu Thời thở ra một hơi, thần kinh của anh không tránh khỏi thả lỏng. Cùng lúc đó, bóng tối bao quanh cũng ném anh xuống đất như những ngọn sóng của thủy triều dâng cao, rốt cuộc, Lăng Cửu Thời mất đi ý thức.

"Lăng Lăng? Lăng Lăng! Lăng Cửu Thời!"

Thân thể người trong ngực hắn trầm xuống, dù hắn có kêu bao nhiêu lần cũng không có phản ứng. Ngay cả hơi thở gấp gáp vừa rồi cũng trở nên mơ hồ, không tồn tại, điều này khiến Nguyễn Lan Chúc hoàn toàn hoảng sợ. Hắn bế lên Lăng Cửu Thời liền tưởng muốn chạy vào trong phòng nhưng lại bị Trần Phi một phen kéo lại.

"Nguyễn Lan Chúc, ngươi bình tĩnh một chút, để ta làm kiểm tra cho Cửu Thời trước đã!"

Nguyễn Lan Chúc bị giọng điệu lo lắng của Trần Phi làm cho tỉnh táo lại. Hắn nhẹ nhàng đặt Lăng Cửu Thời xuống, đem người giao cho Trần Phi, giương mắt liếc đến một bên sắc mặt trắng bệch ly chính mình xa mấy mét Trình Thiên Lý cùng vội vã từ trên lầu chạy xuống nhưng chậm chạp không tới gần Trình Nhất Tạ. Lúc này mới phát hiện tin tức tố của chính mình đã vượt quá tầm kiểm soát. May mắn, thân là một Beta Trần Phi còn lý trí, nếu không hôm nay toàn bộ Hắc Diệu Thạch đều phải bị kéo đến bệnh viện.

Nguyễn Lan Chúc không cần nghĩ ngợi trực tiếp cầm một châm trấn tĩnh tề từ hộp y tế của Trần Phi, vén lên ống tay áo tiêm vào, sau đó dán miếng dán ức chế lên đó. Mà lúc này Trần Phi đột nhiên ngừng động tác kiểm tra lại, vẻ mặt khiếp sợ mà ngẩng đầu nhìn hắn.

Nguyễn Lan Chúc trong lòng trống rỗng, tin tức tố vừa mới bị thu hồi suýt chút nữa lại mất khống chế lần nữa.

"Nói chuyện."

Hắn đè nén sự hoảng loạn đang quét qua trái tim mình, nói khẽ với Trần Phi, trong khi ánh mắt hắn lại dán chặt vào khuôn mặt bất tỉnh của Lăng Cửu Thời.

Trần Phi thu dọn dụng cụ kiểm tra, ra hiệu cho Nguyễn Lan Chúc đem Lăng Cửu Thời bế lên tới, "Trở về phòng nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro