[ Lan Cửu ] Không vào hẹp môn 09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*ABO sinh con, rượu vang đỏ A Nguyễn Lan Chúc x tuyết tùng O Lăng Cửu Thời, não động tạc nứt, tư thiết đông đảo, chú ý tránh lôi.

* Tư thiết Nguyễn Lan Chúc là người bình thường, không phải NPC.

* Dòng thời gian tiếp tục tập 52, trước khi ra cửa Khóc nhi lang, kế tiếp nỗ lực đem Lê Đông Nguyên, Đàm Táo Táo, Trình Thiên Lý viết sống, ta ái đại đoàn viên.

——————

09.

Nữ nhân nói xong liền ra hiệu cho Lăng Cửu Thời đi theo nàng. Lăng Cửu Thời thở ra một hơi, đứng lên, duỗi tay nhéo nhéo Nguyễn Lan Chúc bả vai ý bảo người ngồi xuống, "Đừng lo lắng, ta thực mau trở về tới."

Nguyễn Lan Chúc không đáp lời, chỉ là nhìn chằm chằm Lăng Cửu Thời, Lăng Cửu Thời nhìn lại vài giây liền bỏ qua một bên tầm mắt, không dám lại nhiều xem, ngược lại bước ra bước chân phải đi, Nguyễn Lan Chúc lúc này đột nhiên đã mở miệng.

"Lăng Lăng!"

Lăng Cửu Thời dừng lại bước chân, quay đầu lại.

"Phải cẩn thận."

"Yên tâm, Lan Chúc." Lăng Cửu Thời triều Nguyễn Lăng Cửu Thời gật gật đầu, anh thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể chết tại đây phiến trong môn, chính mình không thể, Nguyễn Lan Chúc càng không thể, Hùng Sơn cũng không thể.

Lăng Cửu Thời ghét nhất phân biệt, huống chi là tử biệt, anh chỉ nghĩ muốn cố gắng hết sức, làm hiện tại mỗi một cái bằng hữu cùng Lan Chúc đều hảo hảo.

Nghĩ như vậy, Lăng Cửu Thời đi theo người phụ nữ từng bước lên cầu thang, tuy nhiên, người phụ nữ không vội đi lên lầu mà mở một cánh cửa kín đáo gắn trên tường, sau khi môn đẩy ra phô ra một đoàn tro bụi, sặc đến Lăng Cửu Thời thấp giọng ho khan một tiếng.

Nữ nhân duỗi tay ấn xuống một cái chốt mở, phía sau cửa rốt cuộc sáng sủa lên. Lăng Cửu Thời che lại miệng mũi, nhíu mày nhìn lại, phía sau cửa đều không phải là một phòng, mà là một cầu thang dài đi xuống. Phần cuối không có bị ánh đèn lan đến, như cũ là đen nhánh một mảnh.

"Chúng ta muốn chơi trò chơi rất đơn giản." Nữ nhân nhìn về phía cầu thang, rồi lại giống như căn bản không có ngắm nhìn, "Chỉ là một trò chơi rút bài mà thôi."

"Rút bài?"

"Đúng vậy, nhưng trước đó, số 3 tiên sinh, hãy nhắm mắt lại đếm ngược mười cái số, sau đó vào chơi trốn tìm, trò chơi rút bài có thể bắt đầu."

"Cái gì? Đợi đã!" Trước khi Lăng Cửu Thời kịp phản ứng, nữ nhân đột nhiên cất bước triều của ngầm đi đến, thân ảnh nhanh chóng biến mất ở trong một mảnh hắc ám.

Lăng Cửu Thời thọc ngón tay vào khung cửa, nhìn chăm chú ánh đèn dần tối tại cầu thang, lại quay đầu lại nhìn mắt phía sau đại sảnh, Nguyễn Lan Chúc bên cạnh bàn ăn bị chặn bởi bức tường, Lăng Cửu Thời đã nhìn không thấy hắn.

Rơi vào đường cùng, Lăng Cửu Thời nhắm mắt lại và thầm đếm mười.

Chơi trốn tìm chắc không khó lắm đi.

Lăng Cửu Thời nghĩ như vậy, mười cái con số đếm ngược xong, anh mở mắt ra, bước lên cầu thang, tay phải bám vào tường đi xuống.

Hành lang chật hẹp, Lăng Cửu Thời cảm thấy ngột ngạt, không chờ anh đi ra năm bước, phía sau môn phanh một tiếng đóng lại, tiếng chốt cửa vang vọng xa xa trong hành lang. Cuối cùng dội lại vào tai Lăng Cửu Thời, khiến anh không khỏi trở nên căng thẳng, thậm chí còn vô thức nín thở.

Cầu thang dường như không có điểm kết thúc. Càng đi xuống, ánh đèn càng mờ đi. Không bao lâu Lăng Cửu Thời liền thân ở một mảnh hắc ám. Anh sửa dùng đôi tay hư đỡ hai bên vách tường, e sợ cho đạp không một bước rơi vỡ đầu chảy máu.

Lúc này, ngoại trừ tiếng bước chân và tiếng thở của chính mình, hành lang vô cùng yên tĩnh. Lăng Cửu Thời dùng thính giác tốt hơn người thường của mình để tìm kiếm âm thanh xung quanh, hy vọng có thể nghe thấy tiếng bước chân của phụ nữ, nhưng sau khi nghe rất lâu, anh vẫn không thu hoạch được gì.

Càng đi xuống cầu thang, Lăng Cửu Thời càng cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng lớn, anh dừng lại thở hổn hển khẩu khí. Lúc này quanh thân đã duỗi tay không thấy năm ngón tay, Lăng Cửu Thời chưa từ bỏ ý định, duỗi tay ở hai bên trên tường sờ soạng, ý đồ tìm được chốt mở hoặc là mặt khác chiếu sáng đồ vật.

Sờ soạng trong chốc lát, chỉ có thô lệ xi măng tường, Lăng Cửu Thời lại đi xuống dưới vài bước, lỗ tai chợt lại vang lên tiếng hít thở.

Vốn dĩ sự chú ý của anh đều tập trung vào bức tường hai bên, nhưng Lăng Cửu Thời đột nhiên phát hiện ra rằng nhịp thở mà anh nghe thấy dường như có gì đó không ổn, chẳng lẽ anh lại cử động lớn như vậy?

Nghĩ đến đây, Lăng Cửu Thời nuốt nước miếng một cái, anhn dừng lại bước chân, tiếng thở mà anh tưởng là của chính mình đột nhiên biến mất.

Lăng Cửu Thời phía sau lưng lông tơ chợt khởi, có người, không đúng, có thứ gì đó đang theo sau anh, nên anh dừng lại, và thứ đó cũng dừng lại...

Lòng bàn tay ra thật nhiều mồ hôi lạnh, Lăng Cửu Thời đưa tay xoa xoa chính mình vạt áo, đếm ngược ba cái số lại đi xuống dưới vài bước.

Tiếng hít thở lại vang lên, ly chính mình rất gần, giống như liền dán ở chính mình sau lưng!

Lăng Cửu Thời có thứ gì đó đang theo sau anh, do dự vài giây không biết nên chạy về phía trước trong bóng tối hay thử thử,.. Cuối cùng anh nhanh chóng xoay người vươn tay phải về phía trước chộp tới, lại bắt cái không.

Không có đồ vật?

Lăng Cửu Thời lưỡng lự, nhưng khi anh dừng lại, tiếng thở không thuộc về anh liền biến mất.

Vì thế Lăng Cửu Thời lùi về phía sau một bước, trong tưởng tượng tiếp theo giai thang lầu không có xuất hiện, gót giày ngược lại đá tới rồi chướng ngại vật —— hình như là một đoạn cẳng chân.

Lăng Cửu Thời trái tim đập loạn xạ, vật kia theo chính mình cùng nhau chuyển qua!

Chẳng lẽ là nữ nhân kia, bám theo sau lưng anh, lợi dụng bóng tối để chơi trốn tìm?

"Nữ sĩ?" Lăng Cửu Thời há mồm tưởng xác nhận suy đoán của mình, nhưng đáp lại chỉ là một mảnh trầm mặc. Anh nhíu mày, đơn giản căng da đầu lùi về phía sau sờ soạng, giơ tay có thể với tới chỗ hư hư thực thực là cánh tay, vật liệu may mặc xúc cảm không giống như là nữ nhân xuyên tơ lụa áo sơmi, ngược lại như là kiện quen thuộc áo khoác.

Lăng Cửu Thời do dự trong chốc lát, tiếp tục đi xuống phía dưới sờ soạng, đụng phải ngón tay lạnh buốt, còn đụng phải một thứ gì đó.

Một thứ rất quen thuộc - một chiếc nhẫn.

Đó là chiếc nhẫn mà anh và Nguyễn Nguyễn Lan Chúc cùng nhau mua cách đây một tháng. Sau khi mua, cả hai đều đeo nó ở ngón giữa. Hình dáng chiếc nhẫn vô cùng quen thuộc đối với Lăng Cửu Thời, nhắm mắt lại đều có thể phác hoạ xuống, căn bản không có khả năng nhận sai.

Nhưng tại sao Nguyễn Lan Chúc lại ở đây? Chuyện này không có khả năng a......

"...... Bạch Khiết?"

Từ từ!

Chính mình sờ đến chính là tay phải!

Nguyễn Lan Chúc đeo chiếc nhẫn vào tay trái, người đeo nó ở tay phải chính là --- anh.

Lăng Cửu Thời rút tay lại như bị điện giật, đứng ở tại chỗ không dám nhúc nhích.

Người đi theo ở phía sau anh không phải là môn thần, không phải Nguyễn Lan Chúc, mà là chính Lăng Cửu Thời?

Suy đoán này khiến Lăng Cửu Thời sởn tóc gáy, anh đỡ lấy một bên vách tường, đứng yên ở tại chỗ, không dám quay đầu lại, cũng không dám cất bước.

Trò chơi trốn tìm này.... Chẳng lẽ người chơi chỉ có một anh thôi sao?

"Khụ khụ......" Lăng Cửu Thời quyết định đánh cuộc một phen, anh thanh thanh giọng nói, gằn từng chữ một mà phun ra mấy chữ, "Tìm được ngươi, Dư Lăng Lăng."

Vừa dứt lời, hành lang tối tăm đột nhiên sáng lên. Lăng Cửu Thời bị cường quang chiếu đến suýt nữa không mở ra được đôi mắt. Anh chặn gần hết nguồn sáng và nhìn về phía trước, chỉ thấy hành lang xung quanh đã thay đổi. Trước người sớm đã không phải từng đoạn thang lầu, mà là mặt gương toàn thân.

Thông qua gương, Lăng Cửu Thời nhìn thấy một bản thân khác đang đứng sau lưng mình, mà môn thần đang đứng ở một cái khác chính mình phía sau.

"Ngươi thoạt nhìn thực kinh ngạc, ngươi khi còn nhỏ chẳng lẽ không có cùng chính mình chơi qua trò chơi trốn tìm sao?" Nữ nhân vẻ mặt cảm thấy hứng thú mà nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt Lăng Cửu Thời xem, "Ta liền vẫn luôn chơi như vậy, chơi đến khi mình đã chết mới thôi nha, sau đó liền không ai cùng ta chơi, hảo cô độc a."

"Ngươi......" Lăng Cửu Thời muốn hỏi chút cái gì, nhưng không đợi anh hỏi ra khẩu, trước mắt bỗng nhiên mơ hồ, hành lang đột nhiên liền chuyển thành cái phòng nhỏ, đem Lăng Cửu Thời cùng nữ nhân đều bao vây ở bên trong.

"Nếu ngươi tìm được rồi, chúng ta bắt đầu chơi trò rút bài đi!" Nữ nhân vỗ vỗ tay, một chồng bài poker xuất hiện trên bàn ở giữa phòng.

Nữ nhân dẫn Lăng Cửu Thời ngồi xuống bàn đối diện nhau, "Quy tắc là như thế này, trong đống này chỉ có 6 lá bài, trong đó một lá là quân hề, còn lại là quân bài trống. Ai rút được quân hề thì người đó thua."

"Thua sẽ thế nào?"

Nữ nhân nghe được Lăng Cửu Thời hỏi chuyện sau khẽ cười một tiếng, nàng liêu liêu tóc, tựa lưng vào ghế, "Điều đó còn tùy vào việc anh muốn nhận được gì từ tôi."

"Tôi có thể nhận được gì?"

"Tôi rất hào phóng, tưởng lấy cái gì đều có thể, ra này phiến môn manh mối, đạo cụ, thậm chí là...... Một cái mệnh."

"Một cái mệnh?!"

Nữ nhân gật gật đầu, lặp lại một lần: "Một cái mệnh, nếu ta thua, ta sẽ cho ngươi một cơ hội lựa chọn lại, nhưng đồng dạng, nếu ngươi thua, ngươi hiện tại sẽ phải chết, đồng giá trao đổi, công bằng công chính."

"Còn chọn thứ khác thì sao? Cũng muốn dùng ta một cái mệnh đổi sao?"

"Kia đảo không cần, chỉ cần ngươi thị lực, thính lực loại đồ vật này." Nữ nhân móng tay điểm điểm cái bàn, "Vậy ngươi, chuẩn bị tuyển cái gì đâu, số 3 tiên sinh?"

Lăng Cửu Thời nhìn chằm chằm trên mặt bàn bài poker, thật lâu sau, anh ngẩng đầu lên, "Ta đương nhiên là tuyển một cái mệnh, nhưng mệnh này, không phải cho ta —— mà là cho số 15."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro