[ Lan Cửu ] Không vào hẹp môn 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*ABO sinh con, rượu vang đỏ A Nguyễn Lan Chúc x tuyết tùng O Lăng Cửu Thời, não động tạc nứt, tư thiết đông đảo, chú ý tránh lôi.

* Tư thiết Nguyễn Lan Chúc là người bình thường, không phải NPC.

* Dòng thời gian tiếp tục tập 52, trước khi ra cửa Khóc nhi lang, kế tiếp nỗ lực đem Lê Đông Nguyên, Đàm Táo Táo, Trình Thiên Lý viết sống, ta ái đại đoàn viên.

——————

13.

Lăng Cửu Thời có chút kích động, lại sợ bị bên cạnh Nghiêm Sư Hà đám người nhìn ra manh mối, đành phải rũ xuống mắt thanh thanh giọng nói: "Trình tự ra tới, kế tiếp muốn làm gì?"

Nghiêm Sư Hà cùng Lục Giáp đã tham gia một vòng trò chơi, hiển nhiên có kinh nghiệm so với mình cùng Nguyễn Lan Chúc. Lăng Cửu Thời nhìn xếp hạng thủ vị Lục Giáp tiến lên vài bước, nắm lấy tay nắm cửa rỉ sét và đẩy nó xuống, một luồng hơi ẩm ướt và lạnh lẽo lao về phía bốn người họ.

"Kế tiếp chính là đi vào, nghe mệnh lệnh là được." Lục Giáp nói liền cất bước vào nhà, Nghiêm Sư Hà theo sát sau đó. Bởi vì Nguyễn Lan Chúc bài đệ tam, Lăng Cửu Thời nghiêng người để hắn đi trước. Trước khi bước vào, Nguyễn Lan Chúc quay đầu lại cùng Lăng Cửu Thời liếc nhau, Lăng Cửu Thời lộ ra một cái trấn an tươi cười.

"Phải cẩn thận." Nguyễn Lan Chúc thanh âm thực nhẹ, nhưng bị Lăng Cửu Thời rõ ràng mà bắt giữ đến, anhn gật gật đầu, cuối cùng một cái đi vào phòng.

Mới vừa vào nhà, cửa phòng liền tự động đóng cửa khóa lại, Lăng Cửu Thời đoán được sẽ như vậy, nhưng tâm vẫn là treo lên một chút. Anh nhắm mắt đi theo ba người đầu tiên đã tìm được chỗ đứng, đi hướng cuối cùng không vị đứng yên.

Phòng diện tích không lớn, nhưng không có dư thừa gia cụ bày biện, ngoại trừ chiếc bóng đèn kiểu cũ mờ ảo trên trần nhà, những thứ còn lại đều trống rỗng.

Tuy nhiên, khi đi loanh quanh một lúc lâu Lăng Cửu Thời phát hiện mỗi cái góc tường khoảng cách rất xa. Muốn giao tiếp rõ ràng với nhau thì phải tạo ra tiếng động lớn, trong game đều cấm tiếng ồn lớn.

Lăng Cửu Thời cẩn thận nhớ lại tình huống phạm quy trong trò chơi, và chợt nhận ra rằng nếu hai người nói nhỏ khi họ sắp đến gần thì dường như không cấu thành phạm lỗi. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện phải ngắn gọn và không ảnh hưởng đến quá trình trò chơi, nếu không có thể vi phạm quy tắc vỗ vai đúng giờ và đi bộ đúng giờ. Tóm lại, mọi thứ vẫn cần phải được xác minh.

Mà thật dài khoảng cách cũng làm anh nhớ đến trò chơi trốn tìm trên cầu thang tầng hầm mà anh chơi ngày hôm qua sau khi được môn thần lựa chọn. Cảm giác không bao giờ kết thúc lại hiện lên trong đầu anh, sinh ra một điềm xấu.

Đột nhiên "Lạch cạch" một tiếng từ đỉnh đầu truyền đến, bóng đèn ở giữa lập tức tắt, toàn bộ căn phòng chìm vào bóng tối duỗi tay không thấy năm ngón tay.

"Mọi người chơi vui lòng đứng quay mặt vào góc và đeo bịt mắt. Đừng tháo nó ra trước khi trận đấu kết thúc."

Âm thanh quen thuộc của búp bê hề truyền đến từ bốn phương tám hướng, Lăng Cửu Thời nghiêng đầu nghe qua, lại biện không rõ phương hướng, đồng thời trên mắt đột nhiên ập lên một cổ lạnh lẽo, theo bản năng giơ tay tìm kiếm, kỳ quái xúc cảm dính lên ngón tay.

Lạnh băng rồi lại mềm mại, có kỳ quái phập phồng hoa văn, hơn nữa có những đường gợn sóng kỳ lạ, diện tích rất nhỏ, chia làm hai, che kín cả hai mắt, nhưng nhìn không giống vải, mà giống...

"Ha ha ha."

Liền ở Lăng Cửu Thời suy tư khi, một tiếng cười cực kỳ mỏng manh và sắc bén lọt vào tai anhn, gần đến mức nghe như sắp chạm vào gáy Lăng Cửu Thời. Đột nhiên, trong đầu anh bùng nổ một ý tưởng khủng khiếp ------

Đó là bàn tay!

Thứ che mắt là hai bàn tay!

Thứ anh vừa mới sờ đến chính là mu bàn tay, xét theo kích thước thì chủ nhân của bàn tay đó dường như là một đứa trẻ sơ sinh còn rất nhỏ nên tiếng cười mà anh nghe thấy có lẽ là phát ra từ khoảng cách gần như vậy, chỉ có một loại khả năng ——

Hài tử lia đang cưỡi trên cổ mình và che lại hai mắt của mình!

Lăng Cửu Thời phản xạ có điều kiện giơ tay chạm chạm chính mình gáy, cũng là một mảnh lạnh lẽo, cái này khiến anh nổi da gà.

Loại bịt mắt này không khỏi cũng quá khủng bố.

Đồng thời, Lăng Cửu Thời nhận ra rằng thị lực cực tốt của Nguyễn Lan Chúc chỉ sợ cũng vô pháp phát huy tác dụng, mà ở như vậy cực đoan hắc ám cùng quỷ dị hoàn cảnh, người rất khó thời gian dài bảo trì lý tính tự hỏi, này đại khái cũng là vòng thứ nhất trò chơi sau như vậy nhiều người tử vong nguyên nhân.

Phạm quy, đã trở thành một sự kiện có khả năng xảy ra cao.

Lăng Cửu Thời cuộn lên ngón tay véo véo lòng bàn tay, mạnh mẽ làm chính mình trấn định xuống dưới, cùng lúc đó, giọng nói của con búp bê hề lại xuất hiện.

"Điều kiện đeo bịt mắt đã được kiểm tra, tứ giác trò chơi chính thức bắt đầu."

Vừa dứt lời, Lăng Cửu Thời liền nghe được tiếng bước chân, lạch cạch lạch cạch thanh âm từ chính mình bên phải truyền đến, là Lục Giáp, hắn động.

Chính mình cùng Lục Giáp đều đứng ở gần cửa, mà Nguyễn Lan Chúc liền ở phía sau anh, Nghiêm Sư Hà thì đi chéo về phía bên phải,, Lục Giáp bước chân thực mau, chẳng được bao lâu Lăng Cửu Thời liền nghe được chụp bả vai thanh âm.

Đúng vậy, trò chơi này kết thúc càng sớm thì càng tốt. Nếu không, ngươi ở trong môi trường này càng lâu thì khả năng càng dễ dàng xuất hiện ngoài ý muốn.

Nghiêm Sư Hà tiếng bước chân vang lên, Lăng Cửu Thời hết sức chăm chú mà nghe. Bầu không khí trong phòng rất áp lực, Lăng Cửu Thời không cấm ngừng lại hô hấp.

Lại là chụp bả vai thanh âm.

Nguyễn Lan Chúc xuất ở phía sau vài giây sau liền xuất phát.

Nghe Nguyễn Lan Chúc bước chân ly chính mình càng ngày càng gần, Lăng Cửu Thời khẩn trương lên, anh đã vươn tay trái dán sát vào tường, chuẩn bị xuất phát.

Vai phải bị vỗ nhẹ nhẹ một chút, hơi thở bình tĩnh của Nguyễn Lan Chúc truyền vào tai Lăng Cửu Thời, làm anh lấy lại bình tĩnh.

Đến phiên chính mình.

Lăng Cửu Thời nuốt khan, tay trái chạm vào bức tường và đi về phía góc bên phải. Trong bóng tối, ngươi không thể kiểm soát được hướng bước đi của mình. Ngươi phải dựa vào bức tường để giữ hướng đi thẳng, nếu không đi nhầm phương hướng chính là phạm quy.

Không biết đi được bao lâu, Lăng Cửu Thời cố tình tăng tốc độ, cánh tay phải đưa ra của anh cuối cùng cũng chạm vào một bức tường.

Tới rồi.

Là không góc tường.

Lăng Cửu Thời ho khan ba tiếng, dừng lại vài giây, sau đó tiếp tục rẽ phải và đi đến góc tiếp theo giống như trước.

Tay phải anh đưa về phía trước chạm vào thứ gì đó, hẳn là lưng của Lục Giáp, Lăng Cửu Thời sờ soạng tìm được rồi Lục Giáp vai phải, chụp đi xuống.

Vòng đầu tiên đã kết thúc.


Lăng Cửu Thời nhẹ nhàng thở ra. Việc này dường như không khó khăn như anh tưởng tượng, chỉ cần anh không nghĩ tới và tập trung toàn bộ sự chú ý vào động tác là được.

Khi bắt đầu vòng thứ hai, dựa vào thính giác phi thường của mình, Lăng Cửu Thời đã có thể dần dần phân biệt được đặc điểm bước chân của Lục Giáp, Nghiêm Sư Hà cùng với Nguyễn Lan Chúc, lúc này đã là Nghiêm Sư Hà xuất phát.

Không giống như bước chân nhẹ nhàng vội vàng của Lục Giáp, bước chân của Nghiêm Sư Hà nặng nề, mỗi bước chân đều rất chậm, đập vào lòng vào Lăng Cửu Thời như tiếng trống.

"Lạch cạch —— lạch cạch ——"

Thanh âm liên tục đã lâu, Lăng Cửu Thời nhăn lại mi, Nghiêm Sư Hà có phải hay không đi quá chậm?

"Lạch cạch —— lạch cạch ——"

Tiếng bước chân không thay đổi tần số cho thấy Nghiêm Sư Hà vẫn đang tiếp tục, nhưng Lăng Cửu Thời càng nghe càng không thích hợp, loại tốc độ này đã không giống như là ở đi đường, càng như là ở...... Dừng chân tại chỗ?

"Khụ khụ khụ."

Nguyễn Lan Chúc ho khan thanh âm truyền đến, Lăng Cửu Thời hô hấp cứng lại, tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

Nguyễn Lan Chúc đã đến không góc tường sao?!

Nhưng vừa rồi Nghiêm Sư Hà không phải đang đi bộ sao?

Hơi thở của Lăng Cửu Thời trở nên rối loạn. Anh cắn lưỡi và buộc mình phải bình tĩnh. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Bang!"

Đột nhiên vai phải bị thật mạnh một phách.

Lăng Cửu Thời cứng lại thân thể.

"Lăng Lăng, nhanh chóng tiến lên."

Đại khái là biết Lăng Cửu Thời thính lực siêu quần, cho nên Nguyễn Lan Chúc cố tình đem âm lượng phóng đến cực thấp cực thấp, cũng để tránh vi phạm điều cấm kỵ tạo ra tiếng động lớn trong trò chơi.

Nghe được là quen thuộc âm sắc cùng hô hấp, Lăng Cửu Thời cảm thấy yên tâm, đồng thời cũng xác nhận liền nhau người chơi cho nhau giao lưu khả năng, lập tức chạm vào tường rồi đi về phía trước.

Kia vừa mới nghe được cái gọi là Nghiêm Sư Hà tiếng bước chân lại là cái gì?

Chẳng lẽ là một loại ảo giác?

Vẫn là nói trong phòng có mặt khác đồ vật ở cố ý nhiễu loạn người chơi lực chú ý, do đó dẫn tới người chơi phạm quy?

Nhưng mà lúc này mới vòng thứ hai, trò chơi này so trong tưởng tượng càng khó!

Lăng Cửu Thời đảo hút khẩu khí, hơi hơi nhanh hơn bước chân, tay phải duỗi ra lại chạm vào lưng người đó, vỗ nhẹ vào vai phải của Lục Giáp.


Vòng thứ hai kết thúc và vòng thứ ba bắt đầu.

Lúc này Lăng Cửu Thời cơ hồ đã quen với bóng tối, anh nghiêng đầu tiếp tục lắng nghe tiếng bước chân, lần này anh không dám đem lực chú ý tất cả đều đặt ở trên thanh âm, sợ lại trúng thủ đoạn gì, mà là lựa chọn biên nghe tiếng bước chân, biên đọc giây số.

Căn phòng có hình vuông, khoảng cách giữa các góc phải tương tự nhau và thời gian đi lại của mỗi người cũng tương đương nhau.

Lục Giáp chụp đến Nghiêm Sư Hà, đi rồi đại khái 35 giây.

Nghiêm Sư Hà đi đến không góc tường ho khan ba tiếng, đại khái là 47 giây, lại chụp đến Nguyễn Lan Chúc bả vai, 43 giây.

Nguyễn Lan Chúc chính triều chính mình đi tới.

Nguyễn Lan Chúc bước chân là nhất ổn, như vậy thời gian hẳn là ở vội vã Lục Giáp cùng chậm rì rì Nghiêm Sư Hà chi gian.

Lăng Cửu Thời đếm giây số, nghe Nguyễn Lan Chúc tiếng bước chân ly chính mình càng ngày càng gần.

Vai phải bị chụp một chút, Lăng Cửu Thời đếm tới 40 giây.

Sau khi nghi ngờ trong lòng được xác nhận, Lăng Cửu Thời bình tĩnh lại, rẽ phải đi về phía trước, tay trái vẫn chạm vào tường, đưa tay phải về phía trước thăm dò đường đi, sau đó vỗ nhẹ vai phải của Lục Giáp.

Vòng thứ ba kết thúc và vòng thứ tư bắt đầu.


Lúc này Lăng Cửu Thời quay lại góc nơi anh bắt đầu, anh đặt tay trái vào tường và nghe thấy Lục Giáp đang đi về phía trước. Sau đó anh nghe thấy Lục Giáp ho khan ba tiếng thanh âm, hết thảy bình thường.

Kế tiếp là Nghiêm Sư Hà, lại là Nguyễn Lan Chúc, sau đó lại đến phiên chính mình.

Im lặng đếm từng giây, Lăng Cửu Thời đi về phía trước, anh hẳn là sờ đến không góc tường, sau đó là Lục Giáp bả vai.

30......31......32......

Lăng Cửu Thời im lặng đếm một lúc lâu thì bàn tay phải đưa ra phía trước đột nhiên chạm vào thứ gì đó.

Tại sao lần này lại tới nhanh như vậy?

Lăng Cửu Thời đi phía trước sờ sờ, trong tưởng tượng xi măng xúc cảm không có xuất hiện, thủ hạ truyền đến chính là mềm mại hàng dệt xúc cảm.

Là lưng của một người.

Hầu kết trên dưới lăn lộn một chút, Lăng Cửu Thời vội vàng áp xuống sắp sửa lao ra yết hầu ho khan thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro