Gậy ông đập lưng ông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chenle thấy điệu bộ của cậu như thế thì vô cùng sợ hãi, lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?" Thấy Jisung không nói gì, cậu càng lo lắng hơn. "Không phải là cậu bị va mạnh quá nên biến thành kẻ ngốc rồi chứ?"

Cậu mới bị va mạnh mà biến thành kẻ ngốc thì có! Jisung ngẩng đầu lên định mắng cho cậu ta một trận, bỗng nhiên nhận ra sự lo lắng trong đáy mắt cậu ta.

Cậu ta đang lo lắng sao? Cũng phải! Cậu ta khiến cô bị đau bụng nửa ngày trời, lại còn làm cậu ngã. Nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho cậu ta được, cậu vẫn chưa quên bộ dạng như thế này là do ai gây ra.

Nghĩ đến đây, Jisung quyết định sẽ tương kế tựu kế, hành hạ cậu ta một trận, nếu không cô sẽ không còn là Park Jisung nữa.

Không biết là tai họa sắp đổ xuống đầu mình, Chenle quỳ gối xuống trước mặt cậu, hỏi với giọng đầy quan tâm: "Cậu đừng sợ! Có cần gọi 120 không?".

Gọi 120 cái gì? Cậu ta nghĩ mình là một bình hoa yếu ớt sao? Mặc dù m gầy gò nhưng ít nhất vẫn có thể đứng thẳng được.

Cô suy nghĩ một hồi rồi bắt đầu thực hiện kế hoạch báo thù của mình. Cô giả vờ ôm lấy bụng. "Zhong Chenle , bụng tôi rất đau, đầu óc choáng váng."

Sự thật là sau khi nghỉ ngơi, bụng cậu không còn đau nữa và cũng cảm thấy khỏe hơn nhiều. Nhưng để giả vờ giống y như thật, Jisung liền ôm lấy thái dương, từ từ khuỵu gối dựa vào tường.

Chenle tin là thật, không còn để ý đến việc đang căm ghét cậu , đưa tay ra dìu cậu. "Cậu có cần nghỉ ngơi một chút không?"

"Có, nhưng chân mình mềm nhũn ra rồi, e rằng không thể đi được." Thông thường, lúc này người con trai nên nói: Thế thì để tôi cõng cậu! Tên ngốc trước mặt chắc không phải là ngoại lệ? Nói đi! Mau nói đi! Đúng dịp cậu vừa mới tăng được hai cân, hy vọng có thể làm cho cậu ta mệt đờ!

"À, thế này đi, cậu cứ ngồi nghỉ ở đây một lát." Nói xong, Chenle dìu cậu ngồi lên nắp bồn vệ sinh.

Jisung chau mày trách móc: "Cậu để người bệnh ngồi nghỉ ở trong nhà vệ sinh à?".

Chenle ngại ngùng xua tay, nói với giọng không thoải mái: "Vốn dĩ tôi nghĩ phải đưa cậu ra phòng khách, nhưng cậu lại không đi được, tôi cũng không còn cách nào khác".

Tôi không đi được, lẽ nào cậu không thể cõng tôi sao? Jisung thầm rủa trong lòng. Nét mặt lại thể hiện rõ sự mềm yếu, cậu nhẹ nhàng nói: "Mặc dù vậy, không khí trong nhà vệ sinh không tốt cho người ốm, đúng không? Còn nữa, tôi không đi được nhưng cậu có thể mà! Tôi bị đau bụng là do cậu, cậu không thể làm gì cho tôi sao?".

Chenle nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy cậu ấy nói cũng có lý nên thật thà nói: "Có cần tôi lấy cho cậu nước xịt nhà vệ sinh không?".

Hai mắt Jisung tối sầm lại. Cậu muốn cầm gạch đập vào đầu cậu ta rồi đâm đầu vào tường.

Hóa ra cậu bé này không quen roi vọt, nhã nhặn với cậu ta cũng vô dụng.

Thế là Jisung không vòng vo nữa, nói thẳng thừng: "Bạn Zhong, tôi không muốn ở trong nhà vệ sinh, cậu cõng tôi ra phòng khách được không?".

"Tôi cõng cậu?" Chenle hốt hoảng trước lời đề nghị của Jisung , giương to mắt nhìn cậu hồi lâu như thể nhìn một sinh vật lạ.

Jisung thấy cậu ta có vẻ không đồng tình, vội vàng ôm bụng tỏ vẻ yếu ớt: "Bụng tôi đau quá... như muốn rơi cả ruột ra ngoài ấy...".

"Tôi cõng cậu!" Chenle bực bội cắn răng như muốn nói: "Tôi không xuống địa ngục thì ai xuống", cúi người giục: "Lên đi!".

Ồ, cuối cùng thì cũng thuyết phục được tên ngốc này!

Jisung cười thầm sau lưng Chenle, đang định bám lên lưng cậu ta thì cậu ta bỗng quay đầu lại. Nụ cười của Lạc Phán Phán biến mất, cô vội vàng tỏ vẻ đau đớn, mệt mỏi hỏi: "Chenle... , cậu sao thế?".

Chenle nhìn chăm chú đến nỗi nổi cả da gà, Jisung đang phân vân không biết có phải cậu ta đã phát hiện ra mưu kế của mình không thì thấy cậu ta hỏi: "Park Jisung , cậu... nặng chín mươi cân à?"

Jisung tối mặt lại, cắn răng chịu đựng, thốt lên một câu ngọt ngào: "Yên tâm, tôi rất nhẹ". Trong lòng cậu ngầm đưa ra quyết định phải hành hạ cậu ta đến mức nhừ tử!

Chenle nghi ngờ nhìn cậu rồi hậm hực quay đầu lại, đau khổ nói: "Lên đi!".

Jisung nở một nụ cười đắc thắng, vui vẻ leo lên lưng cậu ta.

Đây là lần đầu tiên cậu được con trai cõng, lưng cậu ta rộng và phẳng nên cảm thấy rất yên tâm. Chỉ có vấn đề là cậu ta mặc áo mỏng quá, có thể cảm thấy thân nhiệt trên người cậu ta xuyên qua lớp vải mỏng.

Jisung cảm thấy không yên, tay ôm lấy gò má đang nóng bừng lên như bị sốt.

"Đừng động đậy! Rơi xuống bây giờ!" Chenle chau mày, xốc người cậu lên rồi tiếp tục bước ra phòng khách.

Jisung cứng đờ người, kịp phản ứng thì mặt đã đỏ bừng lên.

Á... á... á!!!

Cậu ta... Cậu ta... Cậu ta vừa mới chạm vào mông cậu ?!!!

Sự trong sạch của cậu... Trinh tiết của cậu... Không đúng! Bây giờ là lúc nào mà còn so đo chuyện này? Hơn nữa, vừa rồi cậu ta làm thế cũng chỉ vì sợ cậu rơi xuống chứ không hề có ý gì khác, sao có thể nghĩ lung tung như thế! Đúng! Jisung , mày nghĩ quá lên rồi! Không được nghĩ lung tung, chịu khó nghĩ cách gì hành hạ cậu ta thêm thôi! Đây mới là việc mày cần làm bây giờ!

Nghĩ đến đó, Jisung cảm thấy dễ chịu hơn, trí óc dồn hết vào việc tìm cách báo thù.

Chenle không hề biết những toan tính trong đầu Jisung , cõng cậu ra phòng khách, rồi đặt cậu ngồi xuống sofa. Vừa ngồi nghỉ một lát thì "gia sư Park" lại nói: "Nhà cậu có thuốc chữa tiêu chảy không? Tôi thấy bụng rất khó chịu, nếu uống thuốc vào chắc sẽ đỡ hơn".

Cậu không hề nói dối, mặc dù bụng không còn đau như trước làm sao biết được lát nữa có đau hay không? Dù sao uống thuốc vào cũng an toàn hơn.

Thế là, vừa mới ngồi được vài giây, Chenle lại phải đi tìm thuốc cho Jisung .

Sau một hồi lâu, Chenle , trán lấm tấm mồ hôi, đưa ra trước mặt Jisung hai viên Bifico.

"Tôi chỉ tìm thấy loại này thôi."

Jisung cầm lấy thuốc rồi bắt đầu than thở: "Tôi sợ đắng".

Chenle chau mày, nhìn viên thuốc trên tay cậu nói: "Đây là thuốc Tây, bột thuốc đã có vỏ bọc ngoài rồi, uống một ngụm nước là xong, sao mà đắng được?".

"Nhưng trước khi tôi uống thuốc, mẹ tôi luôn chuẩn bị mứt táo cho tôi."

"Mứt táo? Nhà tôi không có thứ đó, đường có được không?" Nói rồi, Hướng Vũ Phàm lấy hộp đường trên bàn nhét vào lòng cậu .

"Tôi không cần", Jisung đặt hộp đường lên bàn, kiên quyết nói. "Tôi cần mứt táo."

"Cậu thật là phiền phức!" Chenle không chịu nổi, chau mày, do dự một lát rồi lấy chìa khóa và ví tiền bước ra khỏi cửa.

"À, nhớ là phải mua ở Lý Ký Thành Đông đấy, tôi chỉ ăn mứt táo ở đó thôi."

Chenle suýt nữa thì trượt chân, không dám tin vào tai mình, quay lại nhìn cậu , không hiểu là mình có nghe nhầm không. "Thành Đông? Cậu muốn tôi từ Thành Tây chạy sang Thành Đông để mua thứ đồ ăn quê mùa đó cho cậu sao?"

"Mứt táo rất ngon, không quê mùa chút nào!"

"Tôi không đi!"

"Á, đau bụng quá..."

"..."

Chenle nhìn cậu một lát, cuối cùng cũng phải thay giày và bước ra ngoài.

Jisung thấy cửa nhà bị đập mạnh đến "kinh thiên động địa", đắc ý cười.

Zhong Chenle , tôi cũng phải cho cậu nếm mùi chạy đi chạy lại!

Nghĩ tới đó, cậu cúi đầu nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay, liền cho thuốc vào miệng và uống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro