Chương 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi hai ánh mắt chạm nhau, một sự im lặng ngượng ngùng bao trùm không gian. Ninh cảm thấy trái tim mình đập nhanh, sự lo lắng và hồi hộp tràn ngập trong lòng. Cậu lo lắng rằng những gì mình vừa nói có thể không rõ ràng với Dương, và sợ rằng Dương sẽ không hiểu hết ý nghĩa của nó. Cậu không chắc chắn liệu mình có thể diễn đạt được những cảm xúc phức tạp này một cách dễ hiểu hay không.

Dương, ngược lại, đã hiểu rõ phần nào những gì Ninh muốn truyền đạt, nhưng vẫn cảm thấy bối rối. Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với những cảm xúc như vậy, đặc biệt là đối với một mối quan hệ hiện tại. Cảm xúc này thật mới mẻ và khiến cậu khó xử. Dương cảm nhận được sự chân thành và ấm áp trong ánh mắt của Ninh, nhưng cậu chưa chắc chắn hoàn toàn về cảm xúc của chính mình. Đó là một tình cảm chưa từng trải qua trước đây, và cậu cảm thấy mình cần thời gian để tìm hiểu rõ hơn về bản thân mình.

"Thực ra " Dương bắt đầu, giọng cậu hơi run rẩy, "Tôi không biết lắm về cảm xúc của mình lúc này. Đây là lần đầu tiên mình cảm thấy như thế, và không dễ gì để hiểu hết những gì đang xảy ra trong lòng mình."

Ninh nhẹ nhàng gật đầu, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Dương. "Tôi hiểu mà. Điều quan trọng là chúng ta cùng nhau tìm hiểu. Nếu cậu muốn, tôi sẵn sàng cùng cậu tìm hiểu, từng bước một."

Dương mỉm cười, một nụ cười vừa tựa như sự nhẹ nhõm, vừa đầy hy vọng. "Cảm ơn cậu, Ninh. Tôi nghĩ mình cũng muốn thử."

Cả hai đứng lặng một lúc, ánh mắt của họ vẫn không rời nhau. Một sự hiểu biết thầm lặng và một cam kết nhẹ nhàng về việc sẽ cùng nhau bước tiếp trên con đường này hiện rõ trong không khí.

Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp, không gian tĩnh lặng của sân trường bị phá vỡ bởi âm thanh ấy. Cả Ninh và Dương đứng đó, ngập ngừng vài giây trong không khí mát lạnh của buổi sớm. Ninh nhìn thoáng qua Dương, như thể muốn nói điều gì, rồi nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy tay cậu.

Dương giật mình, nhưng ngay sau đó, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Ninh truyền qua, cậu dần thả lỏng và để yên. Một nụ cười mỉm bất giác hiện lên trên môi Dương, không quá rõ ràng, nhưng đủ để Ninh cảm thấy sự đồng ý thầm lặng từ cậu.

Không cần thêm lời, Ninh nắm chặt tay Dương hơn một chút và kéo cậu cùng bước về phía lớp học. Cả hai cứ thế, một người đi trước, một người theo sau, tay trong tay. Sự kết nối giữa họ dường như không cần phải nói thành lời. Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo cảm giác thoải mái và dễ chịu, như chính mối quan hệ đang dần chớm nở giữa họ.

Đến cửa lớp, cả hai dừng lại. Ninh buông tay Dương ra, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước. Dù không nói lời nào, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự hạnh phúc lan tỏa, một thứ cảm xúc ấm áp đang dần lớn lên trong lòng mỗi người.

Cả hai bước vào lớp, không ai nói thêm gì nữa, như thể mọi thứ vừa diễn ra đều là một bí mật ngọt ngào giữa Ninh và Dương. Khi tới cửa lớp, Dương rút tay lại, nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình, mặt cậu vẫn đỏ bừng, còn Ninh thì ngồi xuống chỗ với một nụ cười mỉm.

Vừa mới yên vị, Ninh đã bị Hải và Long từ đâu chạy đến, cười tinh quái và ghé sát vào cậu.

"Ê Ninh, sao trông vui thế? Mới ra chơi có chút mà thấy mày và Dương đi cùng nhau đấy nhé!" Hải bắt đầu chọc ghẹo, cậu đập nhẹ vai Ninh. " Nói thật đi, có chuyện gì xảy ra hả?"

Ninh cười trừ, không nói gì nhưng không giấu nổi vẻ ngượng ngùng. Long thêm vào, "Tụi này biết hết rồi! Chả phải đi uống nước mà nắm tay nhau à? Lãng mạn phết đấy chứ!"

"Thôi thôi, bớt lại giùm tao" Ninh phản bác, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không giấu nổi chút bối rối. "Tụi mày tưởng tượng xa quá rồi đấy. Tao chỉ đưa nước cho cậu ấy thôi mà."

Hải và Long cùng cười phá lên, rõ ràng là không tin lời Ninh. "Ừ, tụi tao hiểu rồi, 'chỉ đưa nước thôi!' Hải tiếp tục trêu chọc. " Thế tay ai nắm tay ai nào?"

Ninh chỉ cười và lắc đầu, không muốn nói thêm. Nhưng đôi mắt của cậu lấp lánh một niềm vui khó tả, khiến Hải và Long không thể ngừng trêu vui.

Trong khi đó, ở phía bên kia lớp, Dương vừa về chỗ ngồi nhưng đầu óc vẫn còn lâng lâng với cảm giác hạnh phúc. Ký ức về bàn tay Ninh nắm lấy tay mình cứ hiện lên trong tâm trí, khiến mặt cậu không ngừng đỏ bừng. Cậu mỉm cười khẽ khi nghĩ về điều đó, không dám tin rằng điều mình vừa trải qua là thật.

Hoàng, người ngồi cạnh Dương, là lớp trưởng và học sinh giỏi nhất lớp, quay sang nhìn cậu với ánh mắt tò mò. "Này Dương, sao mặt đỏ thế? Mới đi ra chơi thôi mà có chuyện gì căng thẳng à?" Hoàng cười nhẹ, hỏi dò.

Dương giật mình, cố gắng lấy lại vẻ bình thường nhưng không thành công. "À, không có gì đâu. Mình chỉ... suy nghĩ lung tung thôi," cậu trả lời qua loa, không muốn để lộ quá nhiều.

"Thế à? Nhưng sao mình thấy cậu và Ninh đi cùng nhau suốt nhỉ? Hai người thân nhau từ khi nào thế?" Hoàng tiếp tục thắc mắc, ánh mắt có phần tò mò hơn.

Dương ngượng ngùng gãi đầu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "À, chỉ là... bọn mình nói chuyện chút thôi. Không có gì đặc biệt đâu."

Hoàng nhướn mày, nhưng rồi cười khẽ. "Thế à? Thôi được rồi, mình không hỏi nữa. Nhưng mà nhớ tí xuống phòng ôn học sinh giỏi Hóa nhé "

"Ừ " Dương

Hoàng nói vui, vỗ vai Dương trước khi quay đi.

Dương thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu quay lại với bài vở, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về cảm giác ấm áp khi nắm tay Ninh. Trong lòng Dương dâng lên một niềm vui khó tả. /Lần đầu được yêu 1 người sẽ như này ư/ Dương nghĩ.

Kết thúc chương 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro