Chương 2 - Chiếc xe mới-cuộc cãi vã mới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Họ cùng nhau đến trường trong vô vàn ánh mắt : ngạc nhiên,hận thù,căm ghét,... Nhỏ đâu biết rằng mình đang đi cùng với một người có tiếng ở trường. Nhỏ bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng vì những ánh mắt không thể nào lạnh hơn đó. Hiểu được những gì nhỏ đang nghĩ trong khối óc kia, Dũng lên tiếng:
- Mặc kệ họ... Cô không càn để ý - Dũng nói kiên quyết vô cùng và dường như bây giờ là một con người khác. Lạnh lùng ư? Phải rồi... Ánh mắt không còn như những phút trước đó mà thay vào đó là một ánh mắt vô cảm, lạnh lẽo. Nhỏ bất chợt cảm thấy rùng mình. Rùng mình không phải vì cái lạnh của thời tiết,không phải vì những ánh mắt ghen tuông ngoài kia... Mà là do chính con người đang đi cùng Huyền. " Sao anh ta lại có thể thay đổi nhanh đến vậy? Thật kì quặc ! "
Dũng trở Huyền đi qua bao con mắt ớn lạnh để vào trường. Đến nơi, Dũng một lần nữa lên tiếng làm nhỏ mất thăng bằng xuýt thì ngã.
"A!!! Á.."
Chưa kịp ngã thì cái miệng của Huyền đã hoạt động. Nhỏ hét to hết cỡ như chưa bao giờ được hét vậy khiến cho tất cả học sinh trong trường quay về phía họ. Khung cảnh bây giờ thật buồn cười. Về phía nhỏ, nhỏ đang cố bấy víu lấy vai áo anh ta để khỏi ngã ra phía sau. Điều đó khiến áo của Dũng nhăn nhó đi rất nhiều. Dũng đã có phần cảm thấy khó chịu trước hành động này của nhỏ. Còn về Dũng, anh ta đang cố gắng lấy tay bịp cái miệng đang hoạt động hết công suất kia của nhỏ. Cả hai cứ đứng vậy cả một lúc lâu. Điều đó cũng đông nghĩa với việc những người ngoài cuộc kia vẫn dõi theo từng giây phút. Khoảng không như trìm xuống mãi cho đến khi:
- Ư Ư..ư.. An ỏ ôi a ( Anh bỏ tôi ra ) - Đang yên đang lành thì nhỏ bị bịp miệng như vậy thấy rất khó chịu.
- Cô trật tự dược chưa? Cô đang gây sự chú ý cho những con người kia đấy, BIẾT KHÔNG? - Anh ta gằn lên hai tiếng cuối khiến nó cảm giác bất an nhưng phần nào đó cũng thấy hành động của mình không phải.
- Tôi xin lỗi, sẽ không có lần sau như vậy nữa đâu - nhỏ đi hai tay lên mặt làm trông đáng yêu biết bao nhiêu khiến cơn bực dọc trong Dũng dường như đã tan biết và lại trên đôi môi kia một nụ cười. Nụ cười hiếm hoi đó đã bị một ánh mắt khác nhìn thấy.
- Thôi, không sao. Cô về lớp đi. Chiều tan học tôi đợi cô ở cửa lớp rồi đón cô đi lấy xe. - anh ta nói mà không hề nhìn vào nhỏ mà đang nhìng ra mộg khoảng trời không gian vô định. Còn về nhỏ, nhỏ đang ngắm nhìn khuôn mặt của anh ta bây giờ và lúc nãy. Mãi lúc sau câu nói của Dũng mới lên đến não của Huyền:
- Ê... Không cần đâu. Đợi tôi ở cổng trường cũng được - nhỏ nói trong vô thức mà đâu hề hay biết anh ta đã lên lớp lâu rồi.
Nhỏ bước vào lớp mà phải đối diện với bao nhiêu ánh mắt. Ngày thường,nhỏ cảm nhận được họ ghét nhỏ bao nhiêu thì ngày hôm nay, nỗi ghét đó lại tăng lên gấp bội. Nhỏ bỗng rơi vào trạng thái cô lập - trạng thái mà nhỏ nhận được từ những người bạn, người xung quanh bấy lâu nay. Nhưng rồi nhờ Vân- người bạn thân duy nhất trong lớp kéo nhỏ về thực tại. Vân đối với nhỏ không đơn thuần là một người bạn thân mà còn như một chị em trong nhà. Họ thân thiết với nhau lắm.
- Ê bà! Bà đi đâu từ sáng giờ mà bây giờ mới tới? - Vân hỏi có chút lo lắng có chút bực bội
- Không có gì đâu bà. Tôi có chút chuyện thui. Nát về tôi kể cho. Giờ vào học rồi kìa. - Nhỏ giục Vân về chỗ.
Buổi học nhanh chóng trôi qua. " sao hôm nay tiết học đối với mình nhàm chán thế ?" Rồi nó chuẩn bị sách vở vào cặp để đi ra cổng trường đợi Dũng. Chưa kịp bước ra đến cửa lớp thì nhỏ bỗng thấy đám con gái trong lớp hét toáng lên, vây xung quanh một người con trai đứng trước của lớp " Đúng là hám trai mà." , " mà ai vậy nhỉ? Không lẽ nào là anh ta?"
Nghĩ đến vậy, nó liền lao ra cửa lớp. Nó bị đứng hình vài giây mhi thấy Dũng.
- Cho các cô 5s để BIẾN khỏi chỗ này - Dũng hét lên bằng một giọng nói lạnh băng nhưng có uy lực.
Quả đúng như vậy, sau 5s không còn một ai ở lại ngoại trừ nhỏ và anh ta. Nhỏ bắt đầu cảm thấy e dè trước Dũng.
- Sao...sao anh không đợi tôi ở ngoài cổng trường? - nhỏ ngập ngừng nói
- Về - Một chữ thôi nhưng cũng đủ nhỏ thốt tim
Dũng đi trước, Huyền lẽo đẽo theo sau. Nhìn họ như anh em vậy. Dũng lai Huyền đi trên con đường mùa đông nhiều gió se. Cả nhỏ và Dũng đều cảm nhận được cái lạnh giá của mùa đông. Quả không sai như tên gọi. Cái lạnh giá đó khiến con người ta như đông cứng lại theo thời gian. Dừng trước một quán xe sang trọng mới phải. Anh ta bước xuống:
- Xe ?
- Dạ đây. - Một người thanh niên đưa cho anh ta một chiếc xe đạp mini mới khá đáng yêu.
Nhỏ ngỡ ngàng lắm bới vì Dũng bảo đi lấy xe cho nhỏ . Mà bây giờ trước măt nhỏ là một chiếc xe khác, sang trọng hơn, đẹp đẽ hơn. " Xe mình đâu? Chăc không phải đâu,anh ta mua tặng ai đó thôi "
- Này, đi về đi
- Ơ? Xe của tôi đâu? - Một dấu hỏi to đùng trong suy nghĩ của nhỏ. Cùng với đó là một nỗi bất an vô tận. Bới chiếc xe đó là kỉ vật mà ba để lại cho Huyền. Nó là vô giá
- Vất rồi
- Anh đùa tôi à? Tôi cần chiếc xe đó không phải hiếc xe này- Nhỏ gắt lên, nươc mắt trực trào rơi
Dũng cũng hơi lúng túng trước thái độ của nhỏ. Như những người con gái khác thì chắc hẳn sẽ vui lắm nhưng với nhỏ thì ngược lại.
- Xe này chẳng phải đẹp hơn sao?
- Ờ thi đẹp hơn. Nhưng nó chẳng là gì với tôi cả ngoài vẻ bề ngoài hào nhoáng. Còn chiếc xe kia, nó cũ kĩ, nó tàn tạ nhưng nó chứa đựng biết bao kỉ niềm của cha con tôi. Nó là ky vậy duy nhất ba để lại cho tôi. Anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa - Giọt nước mắt kia lại một lần nữa rơi vì anh ta.
Nhỏ thất thần bước đi trên dòng đời không có tình thương để lại đằng sau một nguòi với bao suy nghĩ. Nhìn nhỏ xa dần mà hắn cảm thấy mình đang mất đi một cái gì đó quý giá lắm! Nhỉ khuất dần rồi khuất hẳn trong tầm mắt của Dũng.
Dũng rút ra trong quần một chiếc điện thoại và gọi :
- Điều tra cho tôi về Phan Huyền nhanh - Nói xong Dũng cúp máy luôn không kịp để ngoài đầu dây bên kia ú ớ câu nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro