Chương 44: Cuộc gặp gỡ bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Ryu Min rời đi, Ma Kyung-rok vẫn ngồi, suy nghĩ sâu sắc và lẩm bẩm với bản thân.

"Lượng thông tin này có đủ để chứng minh khả năng của tôi không ?"

Anh tin rằng thế là đủ. Suy cho cùng thì không còn nơi nào khác có thể biết được thông tin về vòng thứ tư.

"Bây giờ, chúng ta phải chờ để xác thực nó."

Thông tin được truyền tải bởi Ryu Min không có gì đáng kinh ngạc. Ma Kyung-rok dự tính: "Có đúng là một sự kiện thảm khốc như vậy sẽ xảy ra không ?". Nếu nó thực sự đúng, thì thận trọng là việc cần thiết nhất ngay từ khi đầu. Và họ sẽ không bao giờ đánh giá thấp tầm quan trọng của việc cảnh giác về mọi thứ xung quanh.

Đột nhiên, An Sang-cheol, người ngồi cạnh anh ta, cúi đầu xuống và bày tỏ sự hối hận. "Tôi xin lỗi, Giám đốc. Tôi đã để cho cảm xúc của bản thân lên tiếng mà không nhận ra điều đó ... "

Ma Kyung-rok trấn an anh. "Không sao, Giám đốc An. Cậu chỉ đơn giản là thể hiện sự đồng cảm với tôi thôi, phải không?"

"Chà ... nếu như vậy, liệu tôi có thể chia sẻ suy nghĩ của mình về vấn đề này không, thưa ngài?"

"Nói đi."

"Thành thật mà nói, tôi thấy người tên Ryu Min này rất đáng ngờ. Nếu anh ấy thực sự có thể nhìn thấy tương lai ... tại sao anh ấy giúp chúng ta? Với khả năng như vậy, anh ta có thể có một cuộc sống thoải mái mà không phải dựa dẫm vào bất cứ ai."

"Cậu ấy nói rằng cậu ấy muốn phát triển cùng với công ty chúng ta. Có lẽ chỉ đơn giản là cậu ta muốn tích lũy thêm tài sản chăng?"

"Liệu cậu ta thực sự cần một lý do cho điều đó sao? Với 280 tỷ, cậu ta đã sở hữu số của cải nhiều hơn cả số tiền cậu ta sẽ chi tiêu đến cuối đời."

"Nhưng, lòng tham của con người không có giới hạn. Ngay cả những người như tôi thì cũng sẽ sẵn sàng đầu tư vào nó, nếu như thông tin đáng tin cậy được cung cấp đảm bảo gặt hái được lợi nhuận."

"Mặc dù vậy, nó vẫn quá rủi ro khi đặt niềm tin của chúng ta vào thông tin được cung cấp bởi một người xa lạ. Hơn nữa, sự tồn tại của một cổ ngữ phi thường như vậy cũng đáng nghi ngờ. "

"Tôi đồng ý với quan điểm của cậu. Tuy nhiên..."

Ánh mắt của Ma Kyung-rok biến đổi, giống như của một kẻ đi săn đang xác định con mồi của mình.

"Nếu cậu ấy thực sự là một nhà tiên tri có khả năng thấy trước tương lai, chúng ta phải đảm bảo lòng trung thành của anh ấy sẽ không lay chuyển với sự nghiệp của chúng ta. Hãy tưởng tượng những lợi ích nếu chúng ta có thể có được thông tin và sự chuẩn bị cho mỗi vòng. Vậy thì quá trình phát triển của công ty chúng ta sẽ trở thành một phần thưởng đáng kinh ngạc."

"Nhưng làm thế nào chúng ta có thể chắc chắn về độ tin cậy của tiên tri?"

"Đó là một điểm giá trị."

Đôi môi Ma Kyung-rok cong nhẹ.

"Chúng ta sẽ biết khi chúng ta bước vào màn chơi thôi. Đúng không?"

***

Khi Ryu Min trở về nhà, những bước chân của anh nhẹ nhàng và phấn khích vì kế hoạch của anh đã thành công. 'Mình đã xoay sở thành công thu hút sự quan tâm của Ma Kyung-rok, giống như những gì mình đã làm trong lần hồi quy trước đó.' Trong khi anh vẫn không thể thuyết phục hoàn toàn hắn ta nhưng không cần phải lo lắng. 'Khi vòng thứ tư kết thúc, hắn ta sẽ bị thuyết phục rằng mình là một nhà tiên tri.'

Anh cẩn thận giữ kín các thông tin quan trọng khác như các quest phụ, và cố tình giấu các bí mật làm sao để đạt đến thứ hạng cao nhất. 'Mình quá bận rộn với những việc phải làm chia để có thể giúp đỡ người khác.' Anh chỉ để tiết lộ bề nổi, cẩn thận che giấu bề chìm. 'Điều này là đủ để thiết lập uy tín của mình với tư cách là nhà tiên tri.'

Một nhà tiên tri? Nó không phải là một lời tuyên bố vô căn cứ. Dù sao thì, tôi có thể nhìn thấy được tương lai thông qua vô số hồi quy. Cổ ngữ tiên tri? Đúng, một cổ ngữ như vậy thực sự tồn tại. Tuy nhiên, nó không sở hữu tầm nhìn xa như Ryu Min đã mô tả. 'Nhiều nhất nó chỉ cho phép nhìn thoáng qua vài giây trong tương lai.'

Tuy nhiên, tôi không thể có chối bỏ tầm quan trọng của nó. Nó là một cổ ngữ thiết yếu trong danh sách phải sỡ hữu của tôi. 'Mình có thể tìm được nó ở vòng thứ tám, nhưng điều đó vẫn còn lâu. "

Bất kể, nếu thông tin tôi cung cấp là chính xác, Ma Kyung-rok không thể nghi ngờ tôi. 'Mặc dù Ma Kyung-rok và An Sang-cheol bây giờ biết địa chỉ nhà của mình và mình là một nhà tiên tri ... '. Ryu Min tự tin. Anh tin rằng hiện tại sẽ không có nguy hiểm. Và họ sẽ không làm hại anh hoặc em trai của mình, hoặc là cũng sẽ không đe dọa chúng tôi chỉ để giải trí.

'Ngược lại, họ sẽ coi mình như một nhà tiên tri cùng với sự tôn trọng và bảo vệ tốt nhất. Có tôi là đồng minh sẽ có lợi cho Ma Kyung-rok hơn là biến mình trở thành kẻ thù của hắn ta.' Sự hiện diện của một đồng minh là nhà tiên tri sẽ mang đến sự an tâm tuyệt đối.

'Vì vậy, tốt nhất bây giờ nên thông báo cho Julie, phải không? Để cho cô ấy biết rằng mình là một nhà tiên tri.' Bởi vì anh đã thể hiện vai trò của nhà tiên tri vậy nên anh phải tiếp tục diễn. Giữ kín những thứ không có mục đích. Trì hoãn những tiết lộ có nguy cơ gây mất lòng tin. 'Dù dì sẽ tốt hơn khi giữ bí mật danh tính Tử thần của mình.' Nếu tiết lộ rằng anh là Tử thần thì hành động của anh trong màn này sẽ bị hạn chế. 'Nếu tôi để lộ bản chất của bản thân, thì mình có thể sẽ bị ghét mất.'

(Khúc này tiếng anh là "If I mishandle my darker nature, I might become disliked."- thì mình hơi không hiểu và không biết nên dịch thế nào cho đúng nên ai biết thì chỉ mình nha. Cảm ơn mọi người!)

Danh tính "Tử thần" cần phải được che giấu, nhưng tiết lộ tôi là nhà tiên tri là điều nên làm. Vì nó sẽ cho phép tôi đường đường chính chính cung cấp cho Julie thông tin về vòng sắp tới và dễ dàng hỗ trợ hơn. 'Cô ấy có thể sẽ hỏi về chức nghiệp của mình vào một ngày. Vậy tốt hơn hết mình nên tiết lộ nó luôn.' Bất chấp sự đột ngột, Ryu Min đã gọi cho Julie. "Này, Julie."

-Tớ đây. Có việc gì sao?

"Tớ có vài điều muốn nói với cậu. Cậu có thể dành thời gian không? Hãy gặp nhau trước cửa hàng tiện lợi nhé."

-Sao cơ? Bây giờ á?

"Đúng. Chúng ta sẽ gặp mặt trong một giờ tới được chứ?"

-Oh, được thôi! Hẹn gặp nhé.

Sau khi sắp xếp cuộc hẹn, Ryu Min gọi một chiếc taxi.

"Cậu có thể đưa tôi đến Chi nhánh Yeonhui của GS24 không?"

" Vâng, thưa ngài! Xin vui lòng thắt dây an toàn."

Ryu Min nhìn ra cửa sổ cùng với dòng suy nghĩ thì đột nhiên điện thoại reo lên.

Thay vì đó là Julie, Ryu Min liếc nhìn màn hình thì chỉ để thấy một con số xa lạ.

"Ồ, số này ... "

Đã đến lúc bàn giao rồi sao?

Với suy nghĩ đó, Ryu Min đã trả lời cuộc gọi, và như mong đợi...

-Xin chào ngài! Đây là Choi Tae-guk, đại lý siêu xe! Như quý khác đã háo hức chờ đợi, siêu xe đã đến rồi ạ.

'Mình đâu có háo hức. '

Tuy nhiên, vì anh cần một chiếc xe vì rất nhiều lý do, thật tốt vì nó đã về vào ngày hôm nay.

-Tôi có nên giao nó cho quý khách ngay bây giờ không? Tôi nên giao ở đâu ạ?

'Mình nên làm gì đây? Hiện tại tôi cần đi gặp Julie.'

Nếu giao nó đến nhà tôi bây giờ sẽ rất mất thời gian.

Nhưng nếu yêu cầu anh ta giao đến cửa hàng tiện lợi có vẻ khó xử.

Nó sẽ gây sự chú ý, và sẽ chật chội vì đó là một con hẻm.

"Anh có thể giao đến Seodaemun-gu không? Tôi sẽ gửi cho anh địa chỉ qua văn bản. "

-Được thưa quý khách! Tôi sẽ giao đến đó ngay!

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Ryu Min đã gửi địa chỉ và thông báo cho tài xế.

"Tài xế, vui lòng đến khu dân cư gần Trạm cứu hỏa Seodaemun-gu, không phải Chi nhánh GS24 Yeonhui. "

"Được, thưa ngài! "

Nơi Ryu Min đề cập không đâu khác chính là ngôi nhà cũ trước khi chuyển đi, một căn hộ tồn tại với nhiều gia đình sinh sống.

'Nếu ở đó, mình sẽ có đủ chỗ để đậu xe.'

Để phòng hờ, tôi nên kiểm tra xem có bất kỳ thư nào còn sót lại không.

***

"Vui lòng dừng tại đây."

"Vâng, thưa ngài! "

Sau khi trả tiền taxi, Ryu Min bước ra khỏi xe.

Đi bộ qua con hẻm nhỏ hẹp để nhận chiếc xe mang lại cảm giác hoài niệm.

'Tuy chỉ mới hai tháng kể từ khi mình chuyển đi, nhưng nó vẫn mang cảm giác của ngày xưa tươi đẹp. "

Sống trong một căn hộ rộng 100 mét vuông, Ryu Min dừng chân tại một khu dân cư tồi tàn.

Cảm giác xa cách với những người hàng xóm trong khu phố, nó gần như cảm giác như trở về quê hương vậy.

Khi Ryu Min đang đi bộ, anh đọc tin nhắn từ đại lý nói sẽ cần thêm 10 phút nữa để đến nơi.

Khi đến trước nhà, anh dự định kiểm tra bất kỳ thư nào...

" Huh? "

Những gương mặt không ngờ đến đang lảng vảng gần ngôi nhà.

"Bố ơi, nhìn kìa! Đó là Ryu Min. "

" Hmm? Ryu Min? "

Quan sát hai người đang đến gần, Ryu Min nhíu mày.

Đó là những người thân mà anh không muốn gặp lại — người thân "thân ai nấy lo" của anh.

Những người đã để anh và em trai sống một mình sau cái chết của cha mẹ anh.

"Đã lâu rồi, Ryu Min. Dạo này cháu thế nào rồi?" Chú của anh hỏi với giọng điệu quan tâm.

"Tại sao chú ở đây? " Ryu Min trả lời, giọng anh đầy sự lạnh lẽo.

Khi nghe giọng điệu đó, gương mặt của người anh họ đứng bên cạnh chú nhăn nhó.

"Này, thằng nhãi ranh! Thái độ của mày với ba tao như vậy là sao? Đã lâu lắm rồi mới gặp lại, mày nên cúi đầu thật tôn trọng vào! " Anh em họ vặn lại.

"Tại sao tôi phải làm điều đó? " Ryu Min phản bác.

"Cái gì?"

"Khi bố và mẹ tôi qua đời, và thế giới của bọn tôi sụp đổ, cha anh có bao giờ ở bên cạnh chúng tôi không? Ông ấy có bảo vệ chúng tôi như một người bảo hộ chưa? Tại sao tôi phải cúi đầu trước cha của anh chứ? Có phải vì một vài ân huệ mà tôi đã nhận? Tất cả những gì ông ta làm là quay lưng lại với bọn tôi, đối xử với như thể bọn tôi không tồn tại. "

"T-thằng ranh..!"

"Chú có nhớ không ? Chú đã luôn hỏi bố tôi tiền. Nhưng một khi ông ấy rời đi, chú thậm chí còn không hé một lời. Chú không nghĩ rằng nó quá đáng ư? "

Sự im lặng bao trùm họ khi những lời Ryu Min thốt ra tát họ như một đòn chí tử.

Biểu cảm của họ vặn vẹo trong sự bối rối.

"Tại sao chú lại trông như vậy? Tôi đã nói gì sai sao?"

"Nhãi ranh..! Và tại sao mày nói cứ nói trống không với anh trai của mày như vậy? " Người anh họ gầm gừ.

"Anh trai? Từ khi nào tôi có một người anh ngốc như vậy thế" Ryu Min chế giễu.

" Cái gì? Thằng nhãi ranh ...! "

"Dừng lại đi, cả hai đứa! " Chú can thiệp.

Trong khoảnh khắc đó, Ryu Min hướng ánh mắt vào trong, tự đặt câu hỏi.

'Chết tiệt. Mình để cảm xúc của bản thân lấn át mà không nhận ra điều đó.'

Có phải vì anh đã bị chú gây quá nhiều tổn thương?

Hay là vì anh tin rằng đây có thể là cuộc gặp gỡ cuối cùng của họ?

'Mình đã quá khích rồi. Điều đó không giống mình tí nào. "

Ryu Min nhận ra sự quá khích của bản và nhanh chóng đè nén nó.

Bác hắng giọng và nói với giọng điệu nhẹ nhàng.

"Được rồi. Chú thừa nhận rằng chú đã sai. Nhưng bọn chú đến đây không phải để cãi nhau với cháu; chú đến vì điều này. "

Một âm thanh xào xạc kèm theo đó chú lấy ra một tập tài liệu từ túi của mình.

"Hãy ký tên vào đây để đồng ý."

"Cái quái gì đây?"

"Màu không cần biết, thằng khốn nạn. Chỉ cần làm như ba tao đã nói thôi! "

Mặc dù người anh họ không ngừng la hét ở bên cạnh, nhưng Ryu Min không chú ý đến tên đó.

Thunk.

Sau khi nhanh chóng giật tài liệu, Ryu Min cẩn thận kiểm tra nội dung của nó.

"Thỏa thuận yêu cầu bảo hiểm? "

Ngắm nhìn, Ryu Min nhìn thẳng vào mắt chú của mình.

'Ồ, người này.'

Ryu Min có thể nhận ra ý đồ của họ.

Anh đã đi sâu vào nội tâm của họ, không thể giấu giếm điều gì.

"Cho phép chú hỏi vấn đề này. Cháu đã được thông báo về sự ra đi của ông bà chưa? "

"Không, cháu không nhận được bất kỳ tin tức nào. Không ai thông báo cả. "

"Đúng vậy, đó là vấn đề. Bây giờ, đây là tình huống: ông của cháu có hợp đồng bảo hiểm nhân thọ và bà được chỉ định là người thụ hưởng. Tuy nhiên, bà đã qua đời nên không còn ai nhận được khoản tiền bảo hiểm nữa, đúng chứ?"

"... "

"Vì vậy, chú đã tiếp cận công ty bảo hiểm và may mắn thay, họ thông báo rằng chú là đại diện hợp pháp của bà, tình cờ là người thân và có thể yêu cầu nhận khoản tiền bảo hiểm đó thay cho bà ấy. Điều đó bao gồm cháu. "

"... "

"Tuy nhiên, họ nói rõ rằng cần có sự đồng ý của tất cả các đại diện hợp pháp để tiến hành nhận khoản tiền. Do đó, chú rất mong cháu có thể ký vào đây. "

"Nếu vậy, nếu tôi không đồng ý thì không ai trong số những người thân, kể cả chú, sẽ nhận được khoản thanh toán bảo hiểm đúng chứ?"

" Hả? À ừ...đúng vậy. Không chỉ chú, mà cháu cũng ... "

"Trong trường hợp đó, tôi sẽ không đồng ý thoả thuận. "

Lông mày chú co giật.

"Tại sao? "

"Tôi không thích những người thân không đáng tin cậy có được số tiền đó. "

"Hmm ... Ryu Min, hãy nghĩ đi. Đây không phải là lúc để bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc bốc đồng. Cháu đã là một người trưởng thành và cháu có rất nhiều chi phí để trang trải. Chẳng phải chúng ta nên phân chia các khoản thanh toán bảo hiểm cho phù hợp sao? Hãy cân nhắc vì em của cháu nữa. Cháu còn chịu đựng được bao lâu trong ngôi nhà đổ nát này nữa hả?"

"Tôi không muốn thấy chú dùng đến những chiến thuật thảm hại như vậy chỉ để lấy được sự đồng ý của tôi. "

"Cháu đang cho rằng đó là vì lợi ích của chú sao? Chú không thể hiện bất kỳ sự quan tâm, mặc dù cháu không một xu dính túi ư...? "

Rẹt-

Như thể không cần suy ngẫm thêm nữa, Ryu Min xé mẫu đơn đồng ý thành từng mảnh.

"C-Cháu đang làm gì vậy? "

"Vì dường lời nói như không đủ, nên tôi sẽ thể hiện nó thông qua hành động vậy."

"Thằng nhãi ngu ngốc, mày không học được gì từ cha mẹ của mày ư! "

Thật vô lý làm sao. Chứng kiến ​​cảnh chú phát điên lên chỉ vì một tờ giấy.

"Tôi không thể tin được mình đã từng đặt niềm tin và dựa dẫm vào một kẻ hám tiền như vậy," Ryu Min thở dài tự nhủ.

"Con biết mà! Bố, bố thấy chưa? Thằng nhãi này không thể hiểu được chỉ qua lời nói."

Người anh họ trừng mắt nhìn Ryu Min và bẻ khớp ngón tay đầy đe dọa.

"Đáng lẽ mày nên ký vào bản chấp thuận khi được yêu cầu tử tế, đồ khốn."

"Sao? Định đánh tôi à? Tự tin vậy sao?"

"Nhìn thằng nhóc này xem. Sự tự tin của mày đã tăng vọt trong thời gian bọn không gặp mày à? Hành động cứng rắn chỉ vì mày cũng là một người chơi sao?"

Người anh họ nhạo báng, gầm gừ với vẻ mặt dữ tợn.

"Đừng tỏ ra cứng rắn, đồ khốn. Có vẻ như mày đã cố gắng sống sót đến vòng thứ ba, nhưng hãy để tao cảnh báo mày, tao ở một đẳng cấp hoàn toàn khác."

"Anh đang ở cấp độ nào?"

"Cấp 11, đồ khốn. Tao thậm chí còn có chức nghiệp."

"Cấp 11? Hahaha."

"M* n*, tại sao mày lại cười?"

Người chú giữ lấy vai con trai như thể cậu ta là một con chó sẵn sàng lao vào Ryu Min bất cứ lúc nào.

"Đợi một chút. Trước khi con làm bất cứ điều gì, hãy để ba nói nốt đã."

Ông ấy nhìn chằm chằm vào Ryu Min.

"Ừm, Ryu Min. Tại sao cháu làm điều này? Tại sao cháu lại làm mọi chuyện trở nên phức tạp chỉ vì những việc đã qua lâu rồi?"

"..."

"Có phải vì cháu thiếu tiền không? Hay là vì cháu không hài lòng vì chú đã không trả nợ cho cha cháu sao? "

"...."

"Được rồi. Cha của cháu có thể không còn trên thế giới này nữa, nhưng ít nhất hãy để chú đền bù cho cháu dù chỉ một chút. Bao nhiêu sẽ khiến cháu hài lòng? Hãy dành chút thời gian để suy nghĩ về nó nhé..."

Cho đến khi.

Vroom- Vroom!

Tiếng động cơ ầm ĩ khiến cả ba người quay đầu lại.

Những gì họ nhìn thấy là một chiếc siêu xe dường như hoàn toàn lạc lõng trong khu dân cư khiêm tốn.

"Đó, chính là nó! Mẫu Lamborghini Aventador phải không?"

Khi chiếc xe mơ ước mà anh hằng tìm kiếm vô số lần hiện ra trước mắt, giọng nói của người anh họ tràn ngập khao khát.

"Hah, thật ghen tị với người sở hữu nó!"

"Người đó đang ở ngay trước mặt anh đấy."

Ryu Min thốt lên khiến người anh họ phải nhíu mày.

"Mày nói gì? Mày... đồ khốn."

"Nếu anh muốn được đối xử tốt và sống một cuộc sống tốt đẹp, hãy ngừng chửi bới đi."

Ryu Min quay lại lại rồi nhìn chú mình.

"Chú cũng vậy, thưa chú. Hãy sống một cuộc sống tốt đẹp. Đừng để bị điều khiển bởi tiền bạc. Hãy chăm sóc tốt cho việc học tập của con trai chú. Một ngày nào đó, bạn sẽ nhận được điều tương tự từ chính con cái của mình."

"Được rồi, chú hiểu. Chú đã sai. Vậy chúng ta hãy cùng nhau đến công ty bảo hiểm và đồng ý..."

"Ah, quên nó đi. Tôi không thể nghe nổi nữa."

"Cháu đi đâu? Chú còn chưa nói xong mà!"

Người chú chớp mắt khi nói, nhưng Ryu Min đang trò chuyện với người tài xế vừa bước ra khỏi siêu xe.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Họ có biết nhau không? Hay là bạn bè?"

Tuy nhiên, tài xế đã cúi chào 90 độ trước Ryu Min, một cử chỉ cho thấy họ không phải là người quen hay bạn bè.

Anh ta thậm chí còn giao chìa khóa xe và biến mất trong không khí.

"Chuyện gì đây? C-Có lẽ nào...?"

Ryu Min theo bản năng ngồi vào ghế lái.

Từ xa quan sát, đồng tử của người anh họ liên tục đảo từ chỗ này đến chỗ khác.

Người chú dường như không nhận thức được tình hình nên tỏ ra ngơ ngác.

Vroom-

Ryu Min lái chiếc Lamborghini tới trước mặt hai người.

Vroom-

Anh hạ cửa kính ô tô xuống, Ryu Min để lại cho họ lời khuyên cuối cùng.

"Hãy sống một cuộc sống có đủ khả năng để mua thứ này và sống thật tốt. Hiểu chứ?"

"..."

"..."

Với những lời đó, mọi chuyện đã kết thúc.

Vroomm!!!

Chiếc Lamborghini gầm lên, phóng khỏi khu dân cư với tốc độ cực nhanh.

————————————
Xong chap đầu tiên rùi!

Nếu ổn định thì có lẽ mỗi tuần mình sẽ lên 1 chap nha! Nhưng nếu mình bị kẹt lịch thì mình sẽ off vài tuần và đang dồn chap lên nhie ! Mãi iu mng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro