Chương 411_ Tu bổ Lực Sĩ Phù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người của Ngọc Hoài Sơn đi rồi , Cư An Tiểu Cát lại không có yên tĩnh trở lại . Ngược lại càng trở nên náo nhiệt hơn , một đám chữ kiêu loạt hết cả lên .

" Ái chà , nít chết ta rồi !"
" Cũng nít chết ta rồi! "

" Cái lão già kia thật sự lợi hại , thiếu chút nữa phát hiện ra chúng ta rồi "." Ông lão đó là Cư Nguyên Tử . Đại lão gia có mấy quyển Sắc Lệnh sách là của ông ta viết cả đấy , tất nhiên là lợi hại rồi ".

" A . Ta nhớ ra rồi , thì ra là ông ta "!

Có một chữ bay lên trước bàn , nhìn trên bàn vẫn còn chén dĩa , hô to gọi nhỏ ồn ào .

" Những người này thật là , một bàn đồ ăn toàn bộ ăn sạch sẽ "!

" Đúng vậy , nước canh đều không thừa " !" Mấu chốt là chưa rửa chén , để lại cho Đại lão gia rửa à?"

" Đúng vậy , bọn họ thiệt là lớn mật !" ." Đúng vậy, chúng ta đánh lên Ngọc Hoài Sơn đi , đem bọn họ bắt trở lại !"

" Đánh lên Ngọc Hoài Sơn "

" Đánh lên Ngọc Hoài Sơn "

" Các ngươi có bị ngu không hả " ." Ngươi nói ai ngu hả ?"

" Ngươi ,ngươi , còn có ngươi !"

Một đám chữ bay tới bay lui , hạc giấy nhỏ thì ở bên xem cực kỳ nghiêm túc.

Mà Kế Duyên thì cầm khay tự mình thu dọn , đối với đám chữ cũng mặc kệ .

May mà Tư An Tiểu Các vắng vẻ , nhưng dù sao cũng là hơn nữa đêm chưa hẳn là ko có ảnh hưởng đến người khác

Kế Duyên phất tay đuổi đám chữ nhỏ đang muốn hỗ trợ thả dĩa vào chậu nước , chính mình đem dĩa toàn bộ chồng lên , chén dĩa cũng thu lại .

Ngẩng đầu nhìn hạc giấy , Kế Duyên bắt dắc dĩ cười cười , Kế Duyên lúc này mới bưng khay vào phòng bếp .

Kế Duyên rửa chén cực kỳ nhẹ nhàng , không cần dùng đến tiểu pháp gì , trong chậu nước cầm cái dĩa lướt qua , tất cả vết bẩn theo nước trượt xuống , toàn bộ quá trình như là đem bát dĩa cầm lên liền rửa sạch .

Chờ kế Duyên đứng dậy , nhìn lướt qua xung quanh , bọn chữ nhỏ lập tức tản sân . Chúng lại bắt đầu líu ríu tranh luận dồn dập , hình thành nên vài ' Chiến Trường ' ở một số vị trí ngoài sân , còn chủ đề lại không hề giống nhau .

Kế Duyên cười cười , giãn gân cốt sau đó đi về phía giường , sau đó đóng cửa lại.

" Suỵt, Lão đại gia đang muốn nghỉ ngơi".

"Suỵt ,..."

Khoảng sân im lặng như cái TV bị ấn nút tắt vậy , một khoảng yên tĩnh trở lại thật là thần kỳ, nhưng cũng ko có kết thúc .

Một đám chữ nhỏ đã nghiên cứu ra cách nói chuyện trong yên lặng , dù sao tụi nhỏ cũng là chữ được dùng để diễn đạt ý nghĩa cơ mà .

Cho nên rất nhanh lại phân ra mấy cái doanh trại lớn , lợi dụng việc thông hiểu lẫn nhau để hình thành các từ ngữ phù hợp , mục đích vẫn là tranh luận . Tuy số lượt có hơi ít với cả không các từ thô tục, nhưng cũng đủ để bọn chúng huyên náo quên cả trời đất .

Con hạc giấy nhỏ ở trên cây , nhìn thấy phía dưới đang huyên náo y như là hành quân Sa Bàn , thỉnh thoảng còn vỗ vỗ cánh bay xung quanh, hiển nhiên xem đến say sưa .

Gian phòng bên trong, Kế Duyên còn chưa ngủ đi, mà là lấy dụng cụ cắt và xấp giấy vàng ra năm đó để tại trong phòng , trước đó Lôi Kiếp hủy hai Kim Giáp Lực Sĩ, nhưng bây giờ không phải là bổ sung số lượng, mà là phải làm chút ít tu bổ.

Kim Giáp Lực Sĩ nguyên bản mặc dù xem giống như phù chú, nhưng trên bản chất vẫn là có sự khác biệt, nhất là lúc sử dụng nhiều năm Kế Duyên phát hiện một sự việc .

Đó chính là Kim Giáp Lực Sĩ càng dùng lại càng thuận tay hơn , mới luyện chế thành và dùng một đoạn thời gian liền có sự khác biệt, lực sĩ lại dần dần thích ứng với việc biến hóa củathiên địa linh khí với đại địa linh lực.

Đồng thời mấy trăm cái động tác cũng sẽ càng ngày càng thành thạo trôi chảy, l giống như phàm nhân quen tay mà làm việc, bởi vậy sau đó liền có thể tiếp tục cắt xén các động tác chuyển động đi lại , dần dần thêm vào phần bùa chú đã hình thành , từ đó mà năng cao chất lượng của Lực Sĩ Phù

Kế Duyên không rõ là chính mình luyện chế kim giáp chồng chất vô số lần , hay là quá trình luyện chế có gì đó đặt biệt , hoặc là cũng bởi vì là chính hắn luyện chế cho nên có sự đặc thù, nhưng dù sao cũng ko thể giữ lại Lực Sĩ Phù phiên bản đơn sơ khi trước nữa .

Bằng cách này , Kế Duyên có thể trách được một vấn đề , luyện chế Lực Sĩ Phù vượt qua số lượng cực kỳ dễ thất bại , lấy loại phương thức này mà không ngừng tăng lên và cải tiến Kim Giáp Lực Sĩ.

Số lượng cùng chất lượng, Kế Duyên lựa chọn chất lượng , với tiền lệ là có số lượng thích hợp , cái này cũng dẫn đến việc trong tay Kế Duyên sáu tôn Kim Giáp Lực Sĩ, từ nguyên bản là 320 động tác , dần dần tích lũy đến 600.

Trên thực tế trước đó tổn thất hết hai Lực Sĩ sau đó ngẫm lại, đúng là rất đau lòng.

Nhớ lại một chút sau đó, Kế Duyên lấy trong tay áo ra Hoàng Cân Lực Sĩ phù.

Trong tay Kế Duyên là lá phù Hoàng Cân Lực Sĩ cực kì thô ráp , còn có một số vết cháy, màu sắc có vết nướng rất đậm, lúc đó Lôi Kiếp đạo thứ nhất hạ xuống là lá phù này đối kháng với Thiên Lôi , cũng là lá phù đầu tiên mà Kế Duyên bắt đầu luyện Kim Giáp Lực Sĩ.

Kế Duyên có thể cảm nhận được phù lực sĩ không có tổn hại gì, nhưng ảnh hưởng khẳng định là không nhỏ, ít nhất trạng thái rất bất ổn, đến mức hẳn không dám gọi ra lực sĩ, sợ Lực Sĩ Phù sẽ tan nát , trở thành đồ vật dùng một lần rồi bỏ.

Tường tận suy nghĩ một lúc , Kế Duyên bắt đầu dùng cái kéo cắt giấy vàng, một bên cắt xén, một bên pháp lực dung nhập vào trong đó, tưởng tượng ra động tác cùng uy nghi của Kim Giác Lực Sĩ Phù.

Rất nhanh mảnh giấy liền cắt xong, bàn tay trái năng lên Lực Sĩ Phù, tay phải lấy kiếm chỉ nắm vuốt trang giấy người tiếp cận Lực Sĩ Phù, nhẹ nhàng dán lên, vừa dung nạp vừa tưởng tượng bằng thần ý .

"Xì xì xì. . ."

Một trận xì vang , có khói đen bốc lên, trang giấy lập tức trở nên cháy đen, sau đó hóa thành tro tàn.

'Không được rồi . . . Thử lại lần nữa!'

Kế Duyên không tin không làm được , lần thứ hai bắt đầu cắt, lần này dứt khoát bỏ ra thời gian dài , đem tất cả 324 động tác cùng với thần ý tất cả đều tưởng tượng ra , sau đó lần lượt sát nhập tấm Lực Sĩ cháy đen .

Làm liền đến nửa đêm, trong phòng ngủ đều là mùi khét, trên mặt đất tán lạc vô số xám đen, còn trên bàn là tấm Lực Sĩ Phù, vẫn là bộ dáng ban đầu .

Kế Duyên cau mày tấm Lực Sĩ trên bàn , thật không biết nên làm gì với nó bây giờ.

Kế Duyên cố gắng đến nửa đêm, trong phòng chỉ có điện quang với cả mùi khét, bên ngoài chữ nhỏ cùng hạc giấy đều biết là đại lão gia không ngủ, nhưng hẳn là đang bận đại sự gì .

Cho nên tất cả đám chữ ghé bên cửa sổ xem sét , thỉnh thoảng nhốn nháo bàn luặt , .

Trong phòng Kế Duyên không có bị loại thanh âm này ảnh hưởng, nhưng cũng có chút hao tổn tâm trí.

Có thể tưởng tượng là, Quá trình tôi luyện từ Thiên Lôi khi trước dù chỉ là đạo lôi đầu tiên, mà dù sao cũng không phải Thiên Lôi bình thường, Kim Giáp Lực Sĩ phù mà có thể phục hồi nhất định là bất phàm, đến đây rồi hủy đi thì thật là đáng tiếc.

"Vù vù. . ."

Thanh Đằng Kiếm reo lên bên trên , Kế Duyên ngẩng đầu một cái, trông thấy Thanh Đằng Tiên Kiếm uyển chuyển bay tới trước thân, nhẹ nhàng trôi nổi ở trên bàn.

Thanh Đằng Kiếm reo lên, bên ngoài tất cả chữ nhỏ đều bị dọa sợ đến lập tức ngừng lại không nói chuyện nữa , đồng thời áp sát vào cửa sổ bên trên không dám động đậy, bọn hắn cực kỳ tôn kính Kế Duyên, nhưng thật sợ nhất là thanh Tiên Kiếm.

Mà trong phòng Thanh Đằng Kiếm tự nhiên không phải là bởi vì bên ngoài ầm ĩ cho nên phong minh, giờ phút này cả thanh kiếm lộ ra nhàn nhạt huỳnh quang, Kế Duyên lực chú ý chuyển dời đến Tiên Kiếm bên trên, trên vỏ kiếm phía sau bốn chữ ảm đạm , "Linh Dựng Thanh Đằng" bốn chữ quang sắc hiện ra đặc biệt chú ý.

"Ba ~ "

Kế Duyên vỗ đầu một cái, rốt cục nở nụ cười.

"Ta ngược lại là lọt vào tư duy ngõ cụt! Thiên Lôi thuộc mộc, Lôi Kiếp tuy có khác biệt nhưng cũng có là nó , ngươi thuộc mộc linh mang theo Kim cùnh xuân khí, cũng tính sinh khắc gồm nhiều mặt, đúng lúc là thanh kiếm phá cục diện này !"

"Vù vù. . ."

Tiên Kiếm reo liền lên, thanh âm trong trẻo reo dài không thôi.

Kế Duyên đứng dậy, tay phải lấy kiếm chỉ điểm hướng Thanh Đằng Kiếm.

"Đốt. . ." Một tiếng vang giòn, trên thân kiếm nhộn nhạo lên một trận ánh sáng trắng nhu hòa , bạch quang nhìn như nhu hòa lại cực kì sắc bén , trên mặt đất còn có chút hình trang giấy cháy đen , lúc này lập tức hóa thành bột mịn, may mà cái bàn và những vật khác đều hoàn hảo không chút tổn hại.

Bạch qang dập dờn đến mặt bàn, trên bàn Lực Sĩ Phù như là bị cuồng phong thổi qua sau đó bị cái đinh cố định trên bàn, lạch cạch lạch cạch run run đến kịch liệt.

"Xì xì xì. . . Xì xì xì. . ."

Lực Sĩ Phù bên trên có một tia điện quang hiển ra , khiến Kế Duyên ngưng thần dùng pháp nhãn , không khỏi nghẹn ngào bật thốt lên.

"Lại còn có lôi đình sâu bên trong!"
Sau một khắc, Kế Duyên nheo cặp mắt hơi hơi vừa mở, kiếm chỉ nhất chuyển, Thanh Đằng Kiếm lơ lửng theo ngón tay Kế Duyên động tác mà chuyển hướng, vỏ kiếm mũi nhọn hướng phía dưới Lực Sĩ Phù, trên thân kiếm linh quang mơ hồ càng ngày càng mạnh mẽ .

Kế Duyên hòa hoãn hô hấp, dùng trực giác tìm kiếm nhịp điệu trên Lực Sĩ Phù

Một lôi quang bành trướng léo lên , Kế Duyên ngón tay hướng xuống một điểm đó , Thanh Đằng Kiếm cũng đâm xuống tại điểm đó .

"."

"Đông. . ."

Vỏ kiếm cùng mặt bàn đụng nhau mang theo một tiếng vang trầm, có màu xanh linh quang từ vỏ kiếm nhọn chảy ra, đảo qua Lực Sĩ Phù có một bộ phận dung hợp vào trong đó, còn nhưng đạo quanh đang dập dờn xung quanh thì lại Thanh Đằng Kiếm bên trên.

"Tạch tạch tạch. . ."

Trên bàn Lực Sĩ Phù phát sinh biến hóa , những chỗ vết tích cháy bỏng hóa thành tro tàn, một số chỗ bong ra , cuối cùng trở thành một hình dáng na ná con người

"Ha~. . ."

Kế Duyên hơi hơi thở ra một hơi, mặc dù nhìn Lực Sĩ Phù còn nghiêm trọng hơn , nhưng cái loại cảm giác tan nát không ổn định đã giảm mạnh.

"Đến thử một chút !"

Kế Duyên lòng tin với lần này cực cao, một lần nữa ngồi ở bên bàn cầm kéo lên cùng giấy vàng, mà Thanh Đằng Kiếm thì chậm rãi bay lên, vẫn như cũ lẳng lặng ở bên cạnh Kế Duyên .

Thời điểm hừng đông , Kế Duyên ở trong phòng ngủ, trên mặt đất có nhiều bụi bẩn cùng vụn mịn , nhưng trạng thái tinh thần Kế Duyên cũng rất tốt, trên mặt còn có nụ cười sáng lạn.

Bởi vì trên tay Kế Duyên, cầm Lực Sĩ Phù hoàn hảo , phù không còn là giấy vàng chi sắc, mà là lộ ra một loại ám trầm, liền tựa như ảm đạm trầm kim một dạng, vào tay phân lượng cảm giác so với trước đó hơi nặng thêm một chút, đương nhiên với phàm nhân mà nói vẫn là một trang giấy.

"Rốt cục cũng xong rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro