Chương 1: Cùng nhau bỏ trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bắc Kinh là một "cô nhi viện", cậu bé được đánh số 1129 trên áo được dẫn vào.

"Anh Triệu, đây là hàng mới nhất, đã lang thang ở bên ngoài mấy ngày, chỉ tìm được đứa này, tuy không phải con gái, nhưng vẫn có thể bán được chút tiền, anh xem... có được không?" Một người có làn da rất đen vừa kéo một cậu bé tới trước mặt người đàn ông có gương mặt thâm trầm vừa nói.

"Đúng là phế vật, cầm tiền rồi cút đi." Người đàn ông nói xong thì ném một xấp tiền màu đỏ vào người mặc áo đen.

"Tuy không phải là con gái, nhưng trông cũng xinh trai, chắc là bán được giá hời." Đợi người có làn da đen kia đi khuất, Triệu Cần sờ gương mặt 1129, nói bằng giọng hài lòng.

Triệu Cần kéo 1129 vào trong cô nhi viện, những đứa trẻ khác nghe thấy động tĩnh cũng đi ra.

"1129, sau này mày sẽ sống ở đây, đám kia đều là bạn của mày. Sau này chưa có sự cho phép của tao thì mày không được rời khỏi cô nhi viện này, trừ phi có người đến mua mày đi, hiểu chưa?"

1129 gật đầu, ánh mắt lại bất giác nhìn xung quanh...

Chỉ thấy trong góc phòng, cậu bé được đánh số 0511 trên áo cũng đang đứng im nhìn chằm chằm mình.

1129 cảm thấy, cậu ấy không giống với những đứa trẻ khác, những đứa trẻ khác vì ở đây lâu cho nên không còn chút ngây thơ hồn nhiên thuộc về trẻ con, mà chỉ còn vẻ cam chịu. Nhưng ánh mắt 0511 vẫn sáng lấp lánh, đồng thời ánh mắt ấy còn chưa từng rời khỏi người mình.

Phần lớn trẻ em đến nơi này đều là bị cha mẹ vứt bỏ từ bé hoặc là đi lạc, thậm chí có đứa ngay cả tên mình còn chưa biết đã bị đưa đến nơi này.

Vốn tưởng rằng từ đây số phận mình sẽ tốt lên, nào ngờ lại càng phải chịu sự đối xử không giống người, chúng phải đi làm từ khi còn rất nhỏ, không có đồ chơi, vĩnh viễn chỉ có đánh chửi.

Số phận cuối cùng, con gái thì bị bán đi làm người hầu con ở, con trai thì bị bán đi làm lao động chân tay, cả đời đều bị giam cầm.

Triệu Cần nhanh chóng sắp xếp chỗ cho 1129 rồi bỏ đi.

Lúc này 0511 mới đi về phía 1129, kéo tay cậu hỏi: "Cậu tên gì?"

"Tôi... tôi quên mất rồi."

"Không sao, tôi cũng không biết tên mình." 0511 nở nụ cười rạng rỡ: "Cho nên tôi tự đặt cho mình một biệt hiệu, 0511 nghe khô khan chết đi được, chỉ là chữ số lạnh lẽo, hay là tôi cũng đặt cho cậu một biệt danh nhé?"

"Ừm... được... được thôi!"

"Tôi thích Hoa Dành Dành, cho nên những người thân thiết với tôi đều gọi tôi là Hoa Dành Dành, hay là... hay là gọi cậu là Quýt Hồng nhé, trên người cậu cứ có mùi thơm thơm, giống như mùi quýt ấy, vậy lấy Quýt Hồng nhé."

"Được, cảm ơn cậu... Hoa Dành Dành." 1129 nhìn 0511, mỉm cười đáp lại.

"Nhưng phải nói trước, biệt hiệu này chỉ có hai người bọn mình gọi thôi, những người khác không được gọi, nếu không sẽ không có ý nghĩa."

"Được, tôi sẽ không nói cho những người khác, tôi chỉ cho phép cậu gọi." 1129 nhoẻn miệng cười.

Cậu vốn cho rằng sau khi bị cha mẹ vứt bỏ, cuộc sống sau này sẽ chỉ đi về phía vực sâu, nhưng không ngờ, trong vực sâu lại có một ngọn lửa chiếu sáng nơi này, khiến nó không còn thê lương, cô độc đến vậy.

Quýt Hồng và Hoa Dành Dành sống ở cô nhi viện này được khoảng hai ba tháng, trong hai ba tháng đó, chúng trở thành hai người bạn thân thiết không giấu nhau điều gì.

Quýt Hồng nói với Hoa Dành Dành rằng sau này nếu không phải là Hoa Dành Dành thì sẽ không cưới, Hoa Dành Dành cũng trêu chọc lại cậu: "Cậu xinh đẹp như thế, sau này nhất định là tớ cưới cậu, ha ha ha."

Lúc đó, hai thiếu niên còn cho rằng hứa hẹn với người khác là một chuyện hết sức dễ dàng, không suy nghĩ kỹ càng lời hứa này mai sau có thể trở thành sự thật không...

"Tiểu Hoa, sau này cậu muốn làm gì?"

"Muốn làm diễn viên, từ khi còn rất nhỏ đã bị đưa đến đây, nhưng lúc ở trong xe, tớ thấy có người đang xem ti vi, người trong ti vi đều rất tài giỏi, có thể trải nghiệm những cuộc sống khác nhau, thật là ngầu. Sau này có cơ hội, tớ cũng muốn đóng phim, tớ muốn được trải nghiệm cuộc sống của người khác. Ha ha ha, có lẽ cuộc sống của mình không như ý, nên muốn trải nghiệm của người khác."

"Thật sao? Diễn viên, nghe không tệ nhỉ, tớ cảm thấy cậu nhất định làm được. Nếu có ngày đó, tớ nhất định sẽ viết kịch bản cho cậu."

"Không ngờ Quýt Hồng của chúng ta còn biết cả cái này, đúng rồi, còn cậu thì sao, sau này cậu muốn làm gì?"

"Tớ... tớ muốn..."

Lời còn chưa nói hết, hai cậu bé đã nghe thấy giọng của Triệu Cần yêu cầu tất cả trẻ em tập trung ở trong đại sảnh.

"Nghe cho kỹ đây, ngày mai sẽ có một người giàu có đến đây mua con, thằng ranh nào không biết phải trái đụng phải người ta, tao cho biết tay!"

Còn chưa dứt lời, đã nghe thấy có người bàn tán.

"Người giàu có? Nếu được người ta chọn thì chẳng phải quá tốt rồi sao? Cuộc sống sau này có chỗ trông cậy rồi, ngày may tao phải biểu hiện tốt chút, chưa biết chừng chính là tao."

Mà lúc đó Quýt Hồng và Hoa Dành Dành đều không biết, ngày mai sẽ là ngày mà họ phải ly biệt.

Sáng sớm hôm say, có người ăn diện thật đẹp, hi vọng mình có thể trở thành người được chọn, 0511 và 1129 vẫn giống như ngày thường, đến muộn vào thời gian ăn bữa sáng.

Lúc hai đứa trẻ nắm tay nhau từ từ đi vào đại sảnh thì người giàu có trong lời đồn kia đã tới, họ đi qua đi lại giữa đám trẻ, hi vọng trọn được một đứa trẻ "hoàn hảo".

Mãi đến khi họ đi tới bên cạnh 1129, quan sát tỉ mỉ cậu một lát rồi chậm rãi nói: "Là cậu bé này."

0511 sững sờ ngay tại chỗ, không biết là tốt hay là xấu. Quýt Hồng của cậu ấy sắp rời khỏi nơi quái quỷ này, có thể Quýt Hồng sẽ sống tốt hơn, chẳng lẽ mình không nên vui vẻ sao?

Vì sao... vì sao trong ngực 0511 như có một tảng đá, đè nặng xuống trái tim cậu ấy.

1128 bướng bỉnh nói với với người kia: "Không, cháu không đi đâu, chú tìm người khác đi!"

Người giàu có mỉm cười, vẫn kiên định nói với Triệu Cần: "Là nó, bất kể dùng cách gì, ngày mai cũng phải đưa nó đến chỗ tôi!"

Triệu Cần hung dữ trừng mắt với 1129 một cái, sau đó khúm núm đảm bảo với người giàu có mình sẽ tự đưa 1129 đến trước mặt những người đó.

Sau khi tiễn người giàu có đi, hắn lôi xềnh xệch 1129 vào căn phòng tối.

0511 không dám tới nhìn 1129, cậu ấy hi vọng 1129 có thể sống tốt, cho đến khi cậu ấy nghe thấy mấy đứa trẻ lớn hơn chút bàn tán với nhau:

"Vì sao người giàu có lại tới mua trẻ con ở chỗ mình, bọn họ còn sợ không có con sao?"

"Mày chả hiểu gì, nói cho hay là tới mua con, thực tế là mua về làm người hầu hoặc là làm trò tiêu khiển, người ta có tiền có nhiều trò để chơi lắm, bị người ta mua về, không biết sẽ gặp phải chuyện gì..."

"Thảo nào, chẳng trách bọn họ chỉ mua mấy đứa xinh xắn, xem ra có nhan sắc đôi khi cũng là chuyện xấu."

0511 nghe vậy thì ngẩn người, bất kể thế nào, cậu ấy cũng không thể, không cho phép 1129 bị những người đó đưa đi.

Nghĩ vậy, 0511 lập tức chạy về phía phòng tối.

"Hoa, cậu đến rồi, tới đã nói cậu không thể bỏ tớ, chúng ta cùng nhau đi được không, chúng ta rời khỏi nơi này, chúng ta bỏ trốn! Đúng rồi! Bỏ trốn!"

"Được... chúng ta... bỏ trốn..." Hoa Dành Dành sờ mặt Quýt Hồng, nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro