Chương 4: Ăn miếng trả miếng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Qua hơn một tháng ở chung, Cung Tuấn và Trương Triết Hạn dường như đã thích ứng với mối quan hệ giữa hai người. Họ thực sự giống một đôi tình nhân, sẽ quan tâm đối phương, gọi đối phương bằng những biệt danh đặc biệt, có vẻ như không còn là đóng kịch nữa.

Trong mắt người khác, hai người họ vô cùng yêu đối phương.

Song, tất cả đều là công lao của Trương Triết Hạn.

Cung Tuấn chưa từng yêu đương, nói đúng ra, trong mắt anh chỉ có một mình Hoa Dành Dành. Cho nên yêu người khác là một thử thách cực lớn đối với Cung Tuấn.

Trương Triết Hạn thì ngược lại, giống như thực sự để Cung Tuấn ở trong lòng, coi như không có chuyện gì, thời thời khắc khắc đều nhớ đến anh, ngay cả lúc riêng tư, Trương Triết Hạn cũng sẽ gửi một vài tin nhắn buồn nôn cho Cung Tuấn.

Cung Tuấn từng nói với Trương Triết Hạn, lúc không có người ngoài, Trương Triết Hạn không cần phải diễn, nhưng anh ấy không nghe.

Theo Trương Triết Hạn thấy, nếu đã muốn mình yêu Cung Tuấn, thì quan tâm lúc riêng tư là chuyện tuyệt đối không thể thiếu.

Cung Tuấn vốn tưởng rằng Trương Triết Hạn là người đã đóng kịch thì đóng cho chu toàn, cho đến một ngày mới lờ mờ cảm thấy thực ra anh ấy cái gì cũng biết, dường như anh ấy có cảm giác khác đối với mình.

Mà bản thân Cung Tuấn cũng có cảm giác rất khó miêu tả dành cho Trương Triết Hạn.

Hôm đó Cung Tuấn đến thăm đoàn làm phim của Trương Triết Hạn.

Thật sự trùng hợp, nam chính của bộ phim này chính là Trương Tử Hạo, mà chính vì việc này nên Cung Tuấn mới muốn đếm thăm đoàn làm phim. Nhưng lúc có người ngoài, anh không tiện trực tiếp đi tìm Trương Tử Hạo, chỉ đành ở cùng Trương Triết Hạn, đợi anh ấy quay xong thì giả vờ đưa anh ấy về nhà.

"Cái gì? Cung tổng tới thăm?"

"Anh ấy tới tìm ai vậy?"

"Còn phải hỏi à, chắc chắn là tìm Trương Tử Hạo rồi. Ảnh chụp hai người họ ôm nhau lúc trước đã bị tung ra rồi, chắc chắn là anh ta."

"Không thể nào! Trương Tử Hạo thích đàn ông?"

"Tôi không tin, lúc trước Trương Tử Hạo giải thích rồi, nói người trong ảnh không phải mình, tôi mặc kệ, tôi tin Trương Tử Hạo, tôi tin idol mình sẽ không bị sập nhà!"

"Vậy thì cứ chờ coi."

"Cược không?"

"Nếu Cung tổng tới gặp Trương Tử Hạo, tôi sẽ mời cô ăn sáng một tháng, nếu Cung tổng không đến gặp Trương Tử Hạo, vậy thì cô phải đưa toàn bộ vật phẩm liên quan đến Trương Tử Hạo cho tôi."

"Được! Một lời đã định!"

Thế là Cung Tuấn đi vào đoàn làm phim dưới cái nhìn của bao người. Anh không hiểu chuyện trong đoàn làm phim, cũng lười tìm hiểu, cho nên sau khi đến rồi chỉ lặng lẽ ngồi ở bên cạnh.

Tuy anh ngồi ở chỗ nhân viên của Trương Triết Hạn, nhưng ánh mắt thì lại nhìn về phía Trương Tử Hạo.

Cho nên hai người đánh cược này nhất thời không biết Cung Tuấn đến để chờ ai.

Nhưng để quyết định thắng bại, một trong hai người họ bất chấp, đi tới bên cạnh Cung Tuấn, hỏi một câu: "Cung tổng, xin hỏi anh đến tìm ai, có cần chúng tôi bố trí chỗ ngồi cho anh không?"

Trên gương mặt tuấn tú của Cung Tuấn không hề có biểu cảm gì, anh chỉ lạnh lùng nói một câu: "Không phải tôi đang ngồi đây rồi sao? Không cần các cô bố trí."

"Ngồi... ngồi đây? Cho nên, anh tới gặp Trương Triết Hạn à?"

Cung Tuấn không gật đầu, nhưng cũng không lắc đầu, anh khó mà nói ra khỏi miệng, bởi vì lúc này Trương Tử Hạo đang đi về phía này.

"Cung Tuấn? Sao em tới đây, em... không phải anh đã bảo em đừng tùy tiện tới tìm anh sao? Em lại có ý gì?"

Không đợi Cung Tuấn phản bác, Trương Triết Hạn đã đi tới. Anh ấy đẩy Trương Tử Hạo ra, làm anh ta thiếu chút nữa bị ngã.

Cung Tuấn không nhịn được vẫn đứng lên đỡ Trương Tử Hạo một cái, không ngờ anh ta lại lập tức đẩy anh ra: "Em đừng động vào anh."

Lúc này Trương Triết Hạn chạy ngay tới trước mặt Cung Tuấn, nắm lấy tay anh, còn đan mười ngón tay vào nhau. Chưa hết, Trương Triết Hạn còn lắc lư hai bàn tay đang đan chặt của họ trước mặt Trương Tử Hạo.

"Tại hạ bất tài, còn chưa nói rõ ràng với cậu Trương, Tuấn Tuấn tới gặp tôi, đã gây khó chịu cho anh, thật sự xin lỗi." Trương Triết Hạn mỉm cười nói.

Câu này vừa được nói ra, bầu không khí ở trường quay vô cùng xấu hổ, Trương Triết Hạn làm vậy là không nể mặt mũi Trương Tử Hạo gì cả, đây là điều không ai ngờ tới.

Trương Tử Hạo là một nhân vật có tiếng tăm trong giới giải trí, không ai dám chọc vào anh ta.

Một là họ đều cho rằng Trương Tử Hạo có chỗ dựa vững chắc là Cung Tuấn, nhưng giờ xem ra, hình như đây không phải là thật.

Hai là fan của Trương Tử Hạo nổi tiếng khó chọc, mọi người đều không dám đắc tội với họ.

Cung Tuấn nhìn ra được Trương Tử Hạo khó chịu. Anh không đành lòng nhìn bộ dạng này của 0511, cho nên bàn tay bóp mạnh vào năm ngón tay của Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn cảm nhận được Cung Tuấn dùng sức, đau đến mức anh ấy phải hít sâu một hơi rồi mới buông ra.

Trương Triết Hạn là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: "Đúng rồi, Trương Tử Hạo, lát nữa còn phải diễn thử với đạo diễn, hay là chúng ta đến chỗ đạo diễn trước đi?"

Trương Tử Hạo không nói gì, Trương Triết Hạn kéo cánh tay lôi anh ta đi, để lại một mình Cung Tuấn.

"Cảnh quay này là như vầy, Trần Thâm mà Trương Triết Hạn diễn thích nữ chính, từng theo đuổi nữ chính khi nữ chính còn đi học, hiện giờ rốt cuộc đã gặp được nữ chính, không nhịn được muốn cầm tay nữ chính, vừa vặn bị nam chính - cũng chính là Lý Dương do Trương Tử Hạo diễn - nhìn thấy, Lý Dương đi tới đấm cho Trần Thâm một cái, cuối cùng để lại Trần Thâm một mình trong mưa. Trương Triết Hạn, một mình cậu có cảnh yêu mà không có được nên khóc trong mưa, phát huy cho tốt, cố gắng quay một lần qua."

Sau khi đạo diễn giải thích cảnh quay xong, họ chuẩn bị vào diễn. Lúc đầu đều rất tốt, không thể không nói Trương Triết Hạn thực sự có một đôi mắt hàm tình, ánh mắt anh ấy nhìn nữ chính có thể so sánh với ánh mắt lúc anh ấy nhìn Cung Tuấn.

Trong lòng Cung Tuấn thầm lẩm bẩm, thì ra... thì ra đều là diễn, chỉ là một vở kịch mà thôi.

Nhưng, việc này có gì không tốt chứ?

Cho đến khi Trương Tử Hạo đi ra, Trương Triết Hạn sắp nắm tay nữ chính, thì Trương Tử Hạo xông lên đấm cho Trương Triết Hạn một phát.

Không ai ngờ một đấm này là Trương Tử Hạo đánh thật, đạo hiện còn chưa hô cắt, Trương Triết Hạn cũng biết mình buộc phải diễn tiếp, diễn cho xong cảnh quay này.

Bởi vì đạo diễn sẽ không vì Trương Triết Hạn mà bỏ qua một cảnh quay chân thực như thế, cũng sẽ không để ý một diễn viên phụ không tên tuổi như anh ấy có bị đánh đau hay không.

Sau khi đánh xong, Trương Tử Hạo dẫn theo nữ chính rời đi, để lại một mình Trương Triết Hạn. Nước mắt đảo quanh hốc mắt Trương Triết Hạn, không ai biết đây là nước mắt thật hay nước mắt giả.

Nước mưa nặng nề rơi xuống người anh ấy, anh ấy ngẩng mặt lên bầu trời mưa xối xả, lớn tiếng khóc. Trong mắt người khác, đây quả thực là một cảnh khóc hoàn hảo yêu mà không có được.

Cho đến khi đạo diễn hô cắt, Trương Triết Hạn mới bước đến trước mặt Trương Tử Hạo, giơ tay giáng cho anh ta một cái bạt tai thật mạnh.

Tất cả mọi người ở trường quay đều sửng sốt, không đợi Trương Tử Hạo nói, Trương Triết Hạn đã chỉ thẳng vào anh ta nói:

"Đầu tiên, có thể được đối diễn với đàn anh tôi rất vui, nhưng lúc diễn tập đàn ông hình như không có nói với tôi sẽ đánh thật, nếu lúc trước đàn ông nói với tôi sẽ đánh thật, thì tôi cũng sẽ không nói gì, cho nên đây là trả lại cho đàn anh."

"Thứ hai, tôi cũng không cảm thấy vừa rồi đánh thật có trợ giúp gì cho cảnh quay này, Trần Thâm là thật sự yêu nữ chính, hơn nữa còn giúp đỡ cô ấy rất nhiều, Lý Dương cũng biết, cho nên Lý Dương không nên ra tay mạnh như vậy. Tôi nghĩ Trương Tử Hạo hẳn cũng biết, Lý Dương là một người biết nặng nhẹ, là một người chín chắn, không phải là người dễ kích động. Cho nên, đàn anh, cú đấm vừa rồi rốt cuộc là của Lý Dương, hay là của Trương Tử Hạo?"

"Thứ ba, những cảnh quay sau này tôi cũng sẽ không tránh né anh vì điều này, bạt tai vừa rồi coi như chúng ta đã thanh toán xong, cho nên nếu không có việc gì nữa thì tôi đi đây."

Nói xong, Trương Triết Hạn kéo tay Cung Tuấn ra khỏi trường quay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro