Chương 42: Hạnh phúc (Hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau, Tiểu Vũ cũng đã thu dọn xong đồ của Trương Triết Hạn, cả hôm qua Trương Triết Hạn không về, có lẽ buổi đêm ngủ chen chúc với Cung Tuấn.

Chín giờ...

Mười giờ...

Mười hai giờ...

Mịa, sao còn chưa tới?

Đột nhiên điện thoại của Tiểu Vũ đổ chuông.

"A lô, tôi bảo này, không phải mười hai rưỡi lên bay à? Hai người đâu rồi?' Tiểu Vũ lập tức quát lên với Cung Tuấn ở đầu dây bên kia.

"Anh Tiểu Vũ, anh đừng giận, chuyện là, hôm qua Triết Hạn hơi mệt, thật sự cần phải nghỉ ngơi thêm, hay là, hay là em đổi vé máy bay thành buổi chiều nhé." Cung Tuấn xoa dịu Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ biến thành Đại Vũ...

"Anh bảo hai đứa mày, hai đứa mày không biết tiết chế chút à? Sáng sớm anh mày đã phải dậy thu dọn đồ đạc, vậy mà giờ này hai đứa mày vẫn còn ngủ!" Tiểu Vũ chỉ dám rống lên với Cung Tuấn.

Trương Triết Hạn ở đầu dây bên kia dường như nghe thấy tiếng động.

"Tiểu Vũ, từ khi nào mà ông biết lớn tiếng thế?" Trong điện thoại vang lên tiếng của Trương Triết Hạn.

"Xin lỗi." Tiểu Vũ lập tức xin lỗi.

Ôi... cũng chẳng còn cách nào, quen rồi, xin lỗi sớm một chút đỡ phải chịu khổ nỗi đau da thịt.

Cung Tuấn: "..."

"Anh Tiểu Vũ, em mua vé sáu giờ chiều, lát nữa tụi mình ra ngoài ăn một bữa, em mời, coi như để xin lỗi anh Tiểu Vũ." Cung Tuấn nói thêm.

"Ôi... được rồi, lát nữa gửi địa chỉ cho tôi!" Tiểu Vũ nói xong cúp điện thoại.

Không thể chịu nổi cái đôi này nữa, hiện giờ chỉ có ăn cơm mới an ủi được tâm hồn yếu đuối của anh ta.

Hai giờ chiều, ba người rốt cuộc gặp nhau ở một nhà hàng kiểu Trung.

"Nào, Hạn Hạn, anh chọn món đi." Cung Tuấn đưa thực đơn cho Trương Triết Hạn.

"Không phải cậu nói mời tôi ăn cơm sao? Chẳng lẽ không phải là do tôi chọn món à?" Tiểu Vũ ngồi không yên.

Trương Triết Hạn trừng mắt nhìn Tiểu Vũ một cái.

Tiểu Vũ hoàn toàn không dám ra vẻ ta đây nữa.

"Ông gọi đi, ông gọi đi, tôi không gọi, tôi ăn là được rồi." Tiểu Vũ lập tức trả lời.

Lúc này Cung Tuấn càng được nước lấn tới: "Hạn Hạn, anh cứ gọi món anh thích là được, gọi nhiều chút, gần đây em thấy anh gầy lắm."

Cung Tuấn vừa nói vừa kéo Trương Triết Hạn vào trong ngực mình, Trương Triết Hạn dựa vào ngực đối phương, xem thực đơn.

Tiểu Vũ không đành lòng nhìn thẳng, vì sao mình lại đồng ý đến ăn bữa cơm này?

Anh ta hối hận, tự mình ra ngoài ăn một bữa là được rồi, ở đây ăn cơm chó no rồi còn đâu.

Cũng may Trương Triết Hạn vẫn còn chút lương tâm, gọi một vài món Tiểu Vũ thích ăn.

Lúc họ đang ăn vui vẻ, Trương Triết Hạn nhìn thấy một người quen, là Roger.

Roger lên tiếng chào Trương Triết Hạn.

"Tiểu Triết, tôi có thể nói chuyện với anh vài câu không?" Roger đi đến hỏi Trương Triết Hạn.

Anh ấy gật đầu.

Roger bèn nói: "Vậy chúng ta ra ngoài đi."

Trương Triết Hạn không đứng dậy: "Nói ở đây đi, đều là người quen, không sao đâu."

Anh ấy nói xong, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Tiểu Vũ, ý bảo Roger ngồi vào đó.

Roger suy nghĩ một chút, vẫn ngồi xuống.

"Tiểu Triết, tôi nghĩ xong rồi, lúc trước tôi làm vậy là sai, tôi xin lỗi anh."

Nghe thấy Roger nhắc đến chuyện này, Cung Tuấn trừng mắt nhìn cậu ta.

"Rốt cuộc anh cũng chờ được người anh đang chờ rồi, mà tôi, hiện giờ chỉ có thể một mình ở đây trông coi chút hồi ức." Roger cười nói.

Nghe đến đó, Cung Tuấn nhíu mày, Trương Triết Hạn lại không có phản ứng gì lớn.

"Nhưng Tiểu Triết à, tôi cũng hiểu một điều, nếu như yêu một người, thực ra trong lòng cũng đã nhận định chỉ có thể là người ấy, bất cứ ai cũng không thay thế được, lúc trước tôi chỉ đang tự mê hoặc bản thân mà thôi."

"Nhưng kết quả của việc đó chính là hoàn toàn mất đi anh ấy."

"Nếu như, nếu như tôi có thể bỏ qua sĩ diện của bản thân, không giận dỗi anh ấy, đi tìm anh ấy sớm hơn, có lẽ anh ấy đã không đi." Lúc nói chuyện, Roger nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như người đó đang đứng bên ngoài, vẫy tay về phía cậu ta.

"Tiểu Triết, anh có dũng khí hơn tôi, anh xứng đáng có được hạnh phúc." Roger quay đầu nhìn về phía Trương Triết Hạn.

"Cậu cũng xứng đáng." Trương Triết Hạn đáp lại.

"Nếu thực sự không bỏ xuống được thì ra ngoài một chút, đến chỗ người đó từng đến, nếu như ngày nào đó gặp được người mình thích, cũng có thể học cách buông bỏ, một lần nữa truy tìm hạnh phúc." Trương Triết Hạn nói thêm.

Roger nghe xong, mỉm cười: "Được, vậy tôi sẽ ra ngoài. Hai năm qua cảm ơn anh rất nhiều, Tiểu Triết, sau này có duyên sẽ gặp lại."

Nói xong, cậu ta đứng dậy, trước khi đi còn vỗ vai Cung Tuấn: "Chúc các anh hạnh phúc, anh chàng này, anh quả nhiên xứng đôi với anh ấy."

Cung Tuấn nở nụ cười chuyên nghiệp với Roger.

Cậu ta đi rồi, ba người họ cũng bắt đầu xuất phát đến sân bay.

Ngồi trên máy bay, hai bàn tay họ đan chặt vào nhau.

"Sau này có gì khó khăn chúng ta cùng nhau đối mặt." Cung Tuấn nói với Trương Triết Hạn.

"Được, cùng nhau đối mặt." Trương Triết Hạn mỉm cười đáp lại.

"Sau này chúng ta sẽ chỉ càng hạnh phúc, anh hãy tin em." Cung Tuấn vuốt ve mặt Trương Triết Hạn.

"Được được, nhất định sẽ càng hạnh phúc." Trương Triết Hạn dùng tay còn lại phủ lên bàn tay đang vuốt ve mặt mình của Cung Tuấn.

Xuống may bay, quay về nơi quen thuộc, họ bắt đầu một cuộc sống mới hạnh phúc hơn...

=HẾT=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro