Chương 08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đến trường với chị có được không?"

"Em đến đó làm gì?"

"Ở nhà chán lắm, không chịu nổi"

Thùy Trang suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu

Thế là Lan Ngọc đi theo Thùy Trang đến trường. Trên đường đi, Thùy Trang đã ghé vào cửa hàng tiện lợi mua cho em một miếng kimbap tam giác và một hộp sữa lót bụng

Lan Ngọc vào lớp ngồi vào bàn ngay bên cạnh chị, nàng nhận thấy có khá nhiều cặp mắt đang nhìn mình thì phải. Chắc là do nàng quá ư là xinh đẹp chăng?

"Ê Trang". Một tên nào đó đi đến chỗ hai người, thường ngày thì chẳng có ai trong lớp là quan tâm đến cô, chắc là do Lan Ngọc

"Ai vậy?". Tên đấy hỏi cô

"À...ừ..."

"Em gái". Lan Ngọc thấy chị ngập ngừng không biết trả lời thế nào nên đành nói giúp

Thùy Trang gãi đầu

"Em gái cho anh xin số phone được không?"

"Không". Lan Ngọc dứt khoát đáp

"Đi mà"

"Tôi nói là không mời anh đi giúp"

"Chỉ là số phone thôi mà"

Thùy Trang vẫn im lặng

"Không! Thầy vào rồi kia, mau về chỗ đi". Lan Ngọc xua đuổi, tên đó nhìn thấy giảng viên đành rời đi

"Nàyyyy!!!". Lan Ngọc quay sang cáu với Thùy Trang

"Hả?". Chị ngơ ngác nhìn em

"Chị phải biết đuổi tên đó đi giúp tôi chứ"

Thùy Trang lại gãi đầu

"Lần sau là phải bảo vệ tôi biết chưa"

Thùy Trang chẳng hiểu lí do tại sao nhưng vẫn gật gật lia lịa

Một tiết học của Thùy Trang dài đằng đẳng, ông thầy nói toàn những thứ cao siêu gì đấy mà Thùy Trang vẫn chăm chú nghe giảng rồi viết viết vào vở

Lan Ngọc chán nản hết thở dài lại thở ngắn, nàng úp mặt xuống bàn một lúc rồi nghiêng mặt nhìn Thùy Trang

Nữa rồi

Không hiểu sao ánh mắt nàng cứ bị kéo xuống nhìn đôi môi đó mãi

Cái cảm giác muốn thử chạm vào lại dâng lên

Chợt Thùy Trang quay sang nhìn

"Em chán hả?"

Lan Ngọc gật đầu

"Ráng chút nữa là hết tiết rồi"

Lan Ngọc lại gật gật đầu

Đi học về Thùy Trang còn phải đi làm, Lan Ngọc suốt ngày lẽo đẽo đi theo chị từ nơi này đến nơi khác. Thiệt tình nàng muốn về nhà lắm lắm rồi nhưng về thì sợ lại bị bắt lấy chồng

Vậy thôi thà ở với Thùy Trang còn tốt hơn

...

"Lan Ngọc!!!"

Thùy Trang kêu to rồi kéo tay Lan Ngọc về phía mình nhưng vô tình khi nàng xoay người lại thì

môi chạm môi...

Cảm giác rất mềm mại

Lan Ngọc giật mình, nàng mở tròn mắt, người cứng như đóng băng

Nụ hôn đầu tiên của nàng, lần đầu tiên từ sau khi sinh ra nàng mới biết môi chạm môi là như thế này

Trong tích tắc Thùy Trang chủ động rời đi, Lan Ngọc thấy hơi hụt hẫng một tí, một tí thôi nha

"Xin...xin...xin lỗi". Thùy Trang ngập ngừng vội đưa tay lên chùi chiếc môi của mình

Lan Ngọc nhìn bộ dạng Thùy Trang ngáo ngơ lại thấy hài chết đi được

"Đi đường phải cẩn thận". Thùy Trang nói

Lúc nãy Lan Ngọc tính sang đường nhưng lại có chiếc xe vượt đèn đỏ, may là Thùy Trang kéo lại kịp, không thôi đã chuẩn bị nằm gọn gàng trong quan tài 

"Biết rồi"

...

Đến tối ở nhà Nguyễn Thùy Trang

"Có ai ở nhà không?"

Ai đó đã gọi to từ phía cổng

"Có ai ở nhà không?"

Thùy Trang nhanh chóng bước ra

"Anh tìm ai thế?"

"Tôi là người yêu của Lan Ngọc, tôi đến để đưa em ấy về"

"Người yêu hả?"

"Ừ". Anh ta gật đầu có vẻ rất dứt khoát

Thùy Trang ngẫm nghĩ gì đấy một lúc rồi cũng mở cửa cho anh ta vào

Anh ta vượt qua mặt cô chạy ào vào bên trong

"Ngọc!!"

"???". Lan Ngọc giật mình

"Anh đến đưa em về"

"Về để kết hôn sao? Tôi không về"

Thùy Trang ngơ ngác hết nhìn Lan Ngọc rồi lại nhìn sang tên kia

"Anh có chỗ nào không tốt? Anh cũng rất yêu em...."

"Nhưng tôi không yêu anh, anh đi về đi"

Nói đoạn thì thấy tên kia đi lại kéo tay Lan Ngọc lôi ra ngoài

Thùy Trang vẫn cứ đứng trơ người ra đấy mà nhìn

"Trang". Lan Ngọc gọi to

"Hả?"

Lan Ngọc nhìn bộ dáng đó của Thùy Trang thiệt tức chết đi mất

"Tôi không muốn về, tôi muốn ở đây, Trang giúp tôi"

Thùy Trang cũng chần chừ tầm vài giây rồi mới quyết định đi đến kéo tay Lan Ngọc lại, cô đẩy tên kia ra khỏi cổng

"Anh về đi! em ấy nói không muốn về"

Tên kia cũng đành chịu thua, là bố Lan Ngọc đã tìm được chỗ ở của em và kêu anh ta đến đón

Lan Ngọc đi vào trong nhà trước, một lúc sau Thùy Trang mới bước vào

Lan Ngọc liền nhìn Thùy Trang bằng ánh mắt rực lửa

"Sao...sao thế?". Thùy Trang sợ sệt

"Ai đến bắt tôi đi chị cũng để cho người ta bắt luôn hả?"

"Tại...tại anh ấy bảo là người yêu của em"

"Đồ ngốc"

Thùy Trang gãi đầu, không hiểu sao tự nhiên lại bị chửi

"Lúc sáng tôi đã bảo thế nào? Chị phải bảo vệ tôi biết chưa"

Thùy Trang sợ sệt, cô gật đầu, mà gật thì gật chứ cũng không biết tại sao mình phải bảo vệ cái con người hung dữ kia

"Tôi đói rồi, đi ăn cái gì đi"

...

Ở quán ăn

"Trang"

"Hả?"

"Chị thích Tú Quỳnh sao?"

"Ừm". Thùy Trang gật đầu trông rất dứt khoát

Lan Ngọc hơi nghi ngờ một chút, không biết cái đồ ngốc này có hiểu thích là gì hay không

"Thật hả?"

"Em ấy dễ thương mà...nên tôi thích nói chuyện với em ấy"

Đấy thấy chưa biết ngay mà, đúng là...

Lan Ngọc phì cười

"Thích theo kiểu khác kìa"

"Có kiểu khác nữa hả?"

"Chị ngốc thật luôn đó"

Thùy Trang lại gãi đầu

"Thích là kiểu khi chị ở gần cô ấy thì chị thấy ngại ngùng, đôi khi tim đập nhanh rồi đỏ mặt"

"Không! Tôi thấy bình thường mà"

"Vậy là không phải thích rồi. Từ trước đến giờ chị chưa từng cảm thấy như thế với ai hết hả?"

Thùy Trang lắc đầu

"Phải rồi! Chị ngốc như thế mà biết yêu cái nổi gì". Lan Ngọc trề môi

Thùy Trang nhe răng cười

"Còn em? Em đã từng như thế chưa?"

Câu hỏi của Thùy Trang làm Lan Ngọc cảm thấy hơi quê một chút, nàng cũng có từng yêu ai bao giờ đâu mà bày đặt nói người ta

Nhưng mà chợt nhớ lại cảm giác lúc mặt gần mặt với Thùy Trang thì lại ngại ngùng, tim đập nhanh rồi đỏ mặt y như những gì nàng nói

"Rồi"

Đại đại đi chứ giờ nói chưa thì nhục chết

"Là cái anh hôm bữa đó hả? Em thấy đỏ mặt rồi tim đập nhanh khi thấy anh ấy hả?"

"Không!! Là một người khác"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro