Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôn đi". Lan Ngọc chu cái môi của mình ra

Thật không thể tin được đây là quý cô Ninh Dương Lan Ngọc luôn đó

Thùy Trang gỡ thắt an toàn ra rồi nhanh chóng hôn Lan Ngọc không thì bị xé xác mất

"Nè!! Lần sau phải tự giác không để em nhắc, biết chưa?"

Thùy Trang gật gật đầu

"Nhưng phải làm như thế bao nhiêu lần?"

"Càng nhiều càng tốt"

"10 lần"

"Ít quá"

"20 lần"

"Cũng ít"

"30 lần"

"100 lần, mệt quá đi mất". Lan Ngọc thật đổ mồ hôi

"100 lần sao? Vậy là còn đến 99 lần nữa"

Lan Ngọc bật cười, hôn thôi mà cũng tính toán

"Thôi vào học đi! Trễ bây giờ"

"Vậy tôi vào học đây"

Thùy Trang rướn người qua hôn một cái bất thình lình vào môi em rồi mở cửa xe bước ra ngoài, chỉ mới hôn có vài lần mà đã cảm thấy phát nghiện mất rồi

"Vậy là còn 98 lần nữa"

...

...

Cả ngày hôm nay Lan Ngọc cứ ngồi tủm tỉm cười mãi, nàng không thể nào tập trung được vào công việc, trong tâm trí bây giờ toàn là hình bóng Nguyễn Thùy Trang

Ngẫm nghĩ lại cũng chẳng biết tình cảm đã bắt đầu từ khi nào, chắc có lẽ là khi ở nhờ nhà của người ta chăng, do gần gũi thân thiết quá cũng nên

Với tay bật điện thoại lên xem

Lúc nãy khi ở trên xe nàng có dặn dò Thùy Trang sau khi học xong thì phải mua đồ ăn trưa mang đến công ty mình

Bây giờ chỉ mới có 9h30, Thùy Trang vẫn chưa ra tiết

Nhắn cho đồ ngốc đó một tin nhắn xem sau

Ê

Coi ghét không?

Ở lớp học của Thùy Trang

Chiếc điện thoại rung è è hai tiếng trên mặt bàn nhưng Thùy Trang không bận tâm lắm, cô đang chăm chú nghe giáo sư giảng bài

1 phút trôi qua

3 phút trôi qua

Lan Ngọc vẫn cầm khư khư điện thoại trên tay chờ ai đó trả lời

10 phút trôi qua

Cơn nóng giận đã bắt đầu dâng lên

Nguyễn Thùy Trang dám không trả lời tin nhắn của bổn cô nương

Ting ting

Tin nhắn đến

Lan Ngọc mừng rỡ vội vàng bật lên xem

"Ai vậy?"

Sắc mặt lại biến đổi

Cái đồ ngốc đó còn chả thèm lưu số của người yêu

Không thèm nhắn lại

Giận!!!

10h30

Sau khi ra tiết, Thùy Trang vội vàng thu dọn sách vở bỏ vào balo rồi chạy nhanh đi mua đồ ăn trưa, Lan Ngọc lúc sáng không có nói là mua gì nên cô quyết định mua món mình thích nhất

Mua xong, cầm hộp đồ ăn hí hửng bước ra khỏi cửa hàng

Gãi gãi đầu

Hình như là cô đã quên cái gì đó thì phải

Lúc sáng Lan Ngọc bảo là đến công ty em nhưng...em làm ở công ty nào?

Ngó nghiêng ngó dọc

Mình nên rẽ trái hay rẽ phải đây?

Đứng ngẫm nghĩ một lúc

Quyết định, móc chiếc điện thoại trong túi ra, gọi cho Tú Quỳnh

"Em nghe đây Trang"

"Em có biết công ty của Lan Ngọc ở đâu không?"

"Là công ty LL ấy, mà có chuyện gì sao?"

"Lan Ngọc bảo chị mang đồ ăn trưa đến cho em ấy"

"Em sẽ nhắn địa chỉ cho chị"

"Cảm ơn em!"

Thùy Trang cúp máy

Tầm vài giây sau Tú Quỳnh gửi địa chỉ cho cô

Giữa trưa nắng gắt cô chạy bán sống bán chết đến công ty LL, Lan Ngọc hẹn 10h30 mà bây giờ đã là 11h20 rồi, chắc bị xé xác mất

Sau một hồi chạy thục mạng, cuối cùng cũng đến, cô chạy tọt vào trong hỏi chị nhân viên xinh đẹp đang đứng sẵn ở đó

"Chị.....chị...."

"Cô tìm giám đốc đúng không?"

Không nói nổi nữa, chỉ có thể gật đầu

"Đi theo tôi"

Thùy Trang lẽo đẽo đi theo nhân viên lên phòng giám đốc

"Cô vào trong đi, nhớ gõ cửa"

Cốc cốc

Rất biết nghe lời

"Vào đi"

Tiếng nói quen thuộc phát ra từ bên trong căn phòng

Thùy Trang mở cửa đi vào, mọi thứ ở đây thật yên tĩnh, ngoại trừ nghe được tiếng thở mệt nhọc của cô thì không còn một âm thanh nào khác, nên cô cũng phải mở cửa một cách nhẹ nhàng

Lan Ngọc vẫn đang chăm chú làm việc trên bàn

Cô rón rén đi đến chỗ em

Lan Ngọc thì cố tình không để ý đến chị, cô thì sợ phiền đến em nên chẳng gọi

"Không có miệng sao?"

"Có mà". Thùy Trang sờ sờ lên môi

"Vậy sao không biết gọi?"

"Sợ làm phiền em nên tôi không gọi". Thùy Trang nói lí nhí trong miệng

Giờ Lan Ngọc mới ngước mắt lên nhìn

"Làm gì mặt mũi bơ phờ hết vậy?"

"Đâu có đâu". Thùy Trang đưa tay lên quẹt đi mồ hôi trên trán

"Hẹn mấy giờ mà bây giờ mới đến?"

"Tại lúc nãy..."

"Thôi khỏi, em biết rồi"

Lúc nãy Tú Quỳnh đã gọi hỏi nàng tại sao lại bắt Thùy Trang đi mua đồ ăn trưa

"Đi bằng cái gì đến đây thế?"

"Chạy bộ"

Lan Ngọc nghe thấy liền giật mình, trường của Thùy Trang cách công ty của nàng cũng không phải gần, chạy bộ qua chắc bỏ luôn hai cái chân

"Bị ngốc hả? Người ta lái taxi để làm gì mà không biết đi". Lan Ngọc quát

Thùy Trang im lặng không dám nói gì

Thôi bỏ đi!!! Nàng nhìn xuống tay chị

"Mua cái gì thế?"

"Gà". Nhắc đến là Thùy Trang liền cười tươi như hoa

Lan Ngọc cũng phì cười, nàng đứng lên cầm phần gà đặt lên bàn rồi kéo Thùy Trang vào trong rửa mặt

"Số điện thoại của em sao không lưu vào?"

Lan Ngọc giật điện thoại trên tay chị lưu tên mình vào danh bạ

"Quên mất"

"Ngon ha"

Chụt

Thùy Trang chợt hôn lên má nàng

"Còn lại 97 lần"

Lan Ngọc cười tít cả mắt

"Bộ tính hôn đủ 100 lần thật hả?"

"Em nói mà"

"Đồ ngốc"

"Thôi ăn đi, em có đói lắm không? Xin lỗi vì đến trễ"

"Vứt cái này đi, chúng ta ra ngoài ăn"

"Thôi thôi đừng vứt, uổng lắm"

Thùy Trang giật hộp gà lại ôm vào người

"Chị chẳng khác gì một tên ngốc"

Lan Ngọc đứng lên đeo túi xách vào rồi kéo tay chị xuống hầm lấy xe

Cả hai cùng nhau đi ăn, đi mua quần áo và điện thoại mới

"Tôi sẽ trả lại tiền cho em, trả góp nhé"

"Không cần, em mua đồ cho người yêu không được sao?"

"Mà nè còn xưng là tôi nữa thì đừng có trách em không thương hoa tiếc ngọc đó nha"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro