3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thùy Trang thấy hành động của Lan Ngọc như vậy, liền vui vẻ, leo cái ót lên lưng người ta ngon lành. Quên hết mọi sự giận dỗi trước đó mà quàng tay qua cổ cô ôm lấy, đầu nhỏ dựa vào bờ vai không quá lớn kia nhưng rất vững chắc.

Lan Ngọc đi con đường đồng, đây là đường tắt đi tới nhà ông hội đồng Nguyễn, tuy có hơi xa hơn đường chính một chút nhưng ở đây nhiều cây xanh, đi đường này vẫn mát mẻ hơn, có như vậy mới nắng mới không chiếu tới nàng. Chủ yếu là Lan Ngọc lo cho sức khoẻ của cô hai thôi.

"Mình nè, guốc của mình đâu rồi?"

Thùy Trang nhìn xuống đôi chân của người thương, thấy Lan Ngọc của nàng hoàn toàn đi chân đất. Nàng xót xa, đường rất nóng do cái nắng gay gắt của mùa khô nam bộ, mà đường còn đầy sỏi đá nữa, đâm vào chân sẽ đau lắm. Hồi nãy nàng bước có mấy bước thôi mà đau và nóng muốn chết đi sống lại rồi.

" Lan Ngọc đi chân đất quen rồi cô. Tui đi mần ruộng suốt ngày ấy mà. Đi guốc chi cho vướng. Cứ chân đất như dầy cho thoải mái."

"Nhưng đá đâm chân mình đau, nắng bỏng chân mình. Em xót." - Nàng xiết chặt cái ôm hơn, vì đầu đang dựa trên vai cô nên lời nàng nói ra có bao nhiêu hơi ấm thì bấy nhiêu phả hết vào cổ Lan Ngọc. Làm cô một trận rùng mình.

"Hay mơi em mua cho mình một đôi nghen."

" Lan Ngọc cảm ơn cô hai. Nhưng Lan Ngọc hông có cần đâu." - Lan Ngọc từ chối lòng tốt của nàng. Cô không muốn bị người ta nói là mình lợi dụng Thùy Trang.

Nàng nghe thế thì cũng thôi. Thầm trách móc Lan Ngọc trong lòng. Từ xưa tới giờ cho cái gì cũng không lấy, cứ chối đây đẩy. Nhiều khi Thùy Trang buồn chứ, không nhận quà chẳng khác nào từ chối thẳng thừng tình cảm của nàng. Cơ mà nàng không bỏ cuộc đâu. Các cụ ngày xưa có câu: "Mưa dầm thấm lâu" mà, nàng tin một ngày nào đó Lan Ngọc cũng sẽ chấp nhận tình cảm của nàng thôi.

Đi mãi thì cũng tới nhà nàng, Lan Ngọc thả nàng xuống, quay gót chuẩn bị ra về, liền bị nàng giữ lại, điệu bộ làm nũng, lay lay tay cô, còn nắm rất chặt nữa.

"Mình..."

"Cô hai, cô buông tay ra cho Lan Ngọc còn về nữa." - Cô muốn rụt tay lại nhưng nàng nắm chặt quá.

"Mình cứ gọi em là cô hai miết. Người ta hỏng có thích như dậy đâu." - Nàng chun môi giận dỗi, hai cái bánh bao xệ xuống như bị nhúng nước vậy.

"Cô hai nè, Lan Ngọc với cô không cưới hỏi ngày nào. Cô hai đừng gọi Lan Ngọc là mình, người ta nghe được thì không hay." - Lan Ngọc nghiêm túc nói, giọng điệu nhẹ nhàng như đang khuyên bảo nàng.

"Vậy mình qua hỏi cưới em đi. Lúc đó em có gọi gì cũng không ai dị nghị nữa."

Thùy Trang nở nụ cười, nàng cũng nghiêm túc trả lời Lan Ngọc.

Một bầu trời im lặng trong phút chốc, nói rồi Lan Ngọc cũng gạt tay nàng ra không chút lưu tình. Trước khi về không quên chào nàng, trong lời nói còn có chút dặn dò:

"Thôi xin phép cô hai, Lan Ngọc về. Cô vào nhà nhanh đi, đứng nắng lâu kẻo bệnh thì khổ."

Nói xong liền quay lưng bỏ đi, để lại mình nàng buồn bã đứng đó nhìn theo bóng lưng người thương mà thất vọng.

Nàng quay vào trong nhà cũng là lúc Lan Ngọc ngoáy đầu lại nhìn nàng, ánh mắt sâu thăm thẳm ánh lên một nỗi buồn thầm kín, nhìn một lúc thở dài một hơi rồi tiếp tục bước đi. Trong miệng còn lẩm bẩm gì đó:

" Lan Ngọc thương em, cô hai của lòng Lan Ngọc."

Về phần nàng thì sự phũ phàng của cô cũng không lạ gì nữa. Chuyện cần làm bây giờ là phải vào nhà tìm ông anh hai trời đánh kia tính sổ mới được. Cái tội không thèm báo cho Lan Ngọc ra đón nàng.

Vừa vào đến nhà, thấy cha đang ngồi đợi mình, lâu ngày đi học xa nhà, nàng liền vui vẻ mà xà vào lòng cha như đứa con gái nhỏ hồi nào khi xưa.
"A cha, Trang nhớ cha quá."

"Nhớ cha hay nhớ ai kia. Con gái lớn vừa về liền chạy đi tìm người ta, còn chả nhớ đến ông già này."

Ông hội đồng Nguyễn trêu chọc con gái nhỏ, lời nói của ông cũng có chút giận dỗi con gái.

"Nào có, cha toàn nghĩ xấu cho con thôi."

"Được rồi con gái rượu của cha, có mệt lắm hông? Vô tắm rửa rồi còn ăn cơm."

"Dạ cha. Ủa mà anh hai con đâu rồi cha?" - Nàng ngó nghiêng tìm hình bóng của ông anh trời đánh, trong đầu đang nghĩ ra hàng ngàn thế đánh nào sao cho đau đớn nhất.

"Nó ở trong phòng đó đa."

Nàng nghe được câu trả lời như ý, hùng hùng hổ hổ bước vào trong tìm cậu Nhân.

Nàng đẩy cửa, đập vào mắt nàng là hình ảnh ông anh lớn nhà mình đang ngồi cặm cụi viết gì đó. Nàng đứng khoanh tay, bẻ nhẹ khớp ngón tay cho linh hoạt, gọi:

" Nguyễn Lý Nhân!!"

"A em gái tui về rồi hả? Ra anh hai ôm cái coi." - Lý Nhân thấy em gái, hớn hở chạy ra.
Còn chưa kịp ôm được mỹ nhân thì cậu đã bị Thùy Trang đấm cho một cái đau điếng vào bụng, ngã lăn quay xuống đất. Cậu Nhân lấy làm lạ, lồm cồm bò dậy, hỏi:

" Trang, sao em đánh hai?"

"Sao với trăng cái gì? Tui kêu ông ở nhà trông chừng Lan Ngọc của tui. Vậy sao nay tui về mà anh hông nói Lan Ngọc biết?"

"Nè nha, anh mày có nói với nó đàng hoàng." - Cậu Nhân vẫn ôm bụng, nhỏ này đánh đau thiệt ấy chứ, còn đâu cái bụng nước lèo yêu dấu của cậu nữa.

"Vậy sao người ta hông biết?"

"Cái đấy mày phải hỏi nó chứ sao anh biết được."

"Mang tiếng làm anh mà chẳng được tích sự gì. Bởi vậy, số tui nó khổ mới có ông anh vô dụng như ông. Gia môn bất hạnh. Chẳng hiểu anh Phong ưng ông chỗ nào nữa?"

Nàng nhìn từ trên xuống dưới ông anh mình đánh giá, ngoài tính tình hiền lành, dễ chịu với cái mã đẹp trai ra thì đúng là không còn cái gì nữa. Vậy mà chẳng hiểu sao anh hai nàng lại cua được cậu Phong, cậu ấy cái gì cũng giỏi chứ đâu có hậu đậu như Lý Nhân anh nàng.
"Xời, nói cho mà biết, Phong hơi bị mê anh mày đấy. Vì cái vẻ ngoài đẹp trai, lãng tử của anh chứ đâu. Hahahaha...Ủa đâu rồi??"

Cậu Nhân cứ tự luyến, đứng cười như hấp ở trong phòng mà không để ý nàng đã đi từ lúc nào. Cậu cũng kệ rồi tiếp tục công việc viết thư cho Phong yêu dấu nhà cậu, hơi đâu mà quan tâm đến nhỏ em mất dịch đó. Mà cậu ghim Lan Ngọc, phải giận cho một trận mới được. Ủa mà đâu có được, Lan Ngọc là người đưa thư giúp cậu, Lan Ngọc mà giận thì cậu làm sao đưa thư cho cậu Phong. Thôi, vì đại cuộc nên cậu sẽ bỏ qua cho Lan Ngọc một lần.

Còn Thùy Trang nàng thì cũng tắm tát rồi ra ăn cơm, có sức chiều mới đi tìm tình yêu của nàng được chớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro