37. Lời hứa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lan Ngọc sau khi chở nàng đến bệnh viện thì đi ra chợ, mua ít đồ về tẩm bổ cho nàng. Chỉ mới lạnh nhạt với nàng vài bữa mà nàng đã ốm tong teo, thấy mà xót vô cùng.

Buổi trưa gọi cho nàng thì nàng bảo chiều mới về được, cô cũng ậm ừ cho qua, cũng vui khi biết nàng không bài xích mình nữa. Kệ, chịu nhục một chút để mặt dày năn nỉ người ta, đâu có sao.

Buổi chiều Lan Ngọc đến bệnh viện thật sớm, ngồi ở trên con xe máy trước cửa bệnh viện chờ. Tầm 5h, nàng bước ra với vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

Thật ra khi nãy nàng đã nói chuyện với Andy, xin lỗi anh, vì hôm đó đã đồng ý lấy anh, nàng giải thích cho anh nghe toàn bộ sự việc. Andy cũng không phải loại người cố chấp nên anh nhận thua, Lan Ngọc kia quả thật đã chiếm quá nhiều vị trí trong tim Thùy Trang.

Cẩn thận đội nón bảo hiểm vào, nàng leo lên xe để cô chở về, cảm nhận tấm lưng của cô thật cao lớn, vĩ đại. Nàng mong sau sự việc này, cô sẽ không bao giờ vì bất cứ điều gì mà bỏ nàng lại một mình nữa.

----------

Thùy Trang từ phòng tắm bước ra với cái áo sơmi của Lan Ngọc, bên trong không mặc nội y, vì nàng không đem nội y sang đây, cũng may là cái áo sơmi khá dài, có thể che hết tất cả.

Lan Ngọc bắt cái ghế ngồi đối diện nàng, đưa muỗng cơm lại cho nàng:

– Há miệng ra ăn nà.

– Không, em tự ăn đi. – Nàng đẩy muỗng cơm ra chỗ khác, vẻ mặt không hợp tác.

– Năn nỉ.

– Không. – Thùy Trang vẫn cương quyết không ăn, cho em biết cảm giác ăn cơm một mình là như thế nào.

– HÁ MIỆNG RA.

Lan Ngọc thật sự không bao giờ giữ được bình tĩnh, sau câu hét đó, cô thấy nàng rưng rưng đôi mắt. Cô bỏ chén cơm xuống, xoa xoa gò má kia:

– Chị giận tôi cũng được, nhưng tôi không bao giờ muốn mất chị nữa. Ngoan, há miệng ra ăn cơm. Đã ốm lắm rồi.

Thùy Trang phùng má lên giận dỗi, bộ người ta muốn ốm lắm à? Nàng ngó cô:

– Là ai khiến chị ốm như vậy hả? Hả... ưʍ... em... ưʍ... để chị nói... ưʍ...

Lan Ngọc rõ ràng không muốn nàng nói nữa, câu trước câu sau đã đút cho nàng đầy cơm, khiến Thùy Trang không thể nói gì cả, chỉ có thể hậm hực ngồi đó ăn cơm.

Ăn xong, cô trèo lên giường, nhìn bộ dạng của nàng, làn da trắng, bầu ngực thấp thoáng sau cái áo sơmi mỏng của cô, từng vùng da thịt trắng nõn, thon thả, ba vòng chỗ lồi chỗ lõm hiện rõ khiến cô khẽ nuốt khan rồi nhanh chóng xoay qua hôn nàng, đè nàng xuống giường.

– Ưʍ... em muốn làm gì, ưʍ... - Thùy Trang giãy giụa khi thấy cô múŧ mạnh lấy môi mình, còn đẩy chiếc lưỡi vào trong, càn quét hết vị ngọt trong miệng mình.

– Ngoan, tôi chịu hết nỗi rồi... tôi muốn chị... yêu chị...

Lan Ngọc thở hồng hộc nói, nói xong nhanh chóng cúi đầu cuồng nhiệt gặm nhắm đôi môi anh đào xinh đẹp kia.

Cái lưỡi cô nhanh chóng chui vào khuôn miệng nàng quấn quít lấy cái lưỡi xinh đẹp kia. Cô sờ soạng hết người Thùy Trang, như nhận thấy điều gì đó làm cô hưng phấn, cất giọng trầm khàn quyến rũ.

– Hôm nay chị cố tình không mặc đồ trong để câu dẫn tôi đúng không?

– Ưm, tránh ra... không có, chị không có... buông chị... ưʍ...

Hai tay không rảnh rỗi cởi bỏ cái áo duy nhất trên người nàng, quăng xuống sàn, mặc cho nàng la oai oái.

Môi cô từ môi nàng di chuyển xuống dọc cần cổ trắng ngần đến đôi gò bồng xinh đẹp, cô một tay xoa nắn, một bên còn lại liên tục bú nút kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Thùy Trang, còn dùng răng cắn lêи đỉиɦ ngực đang nhô cao kia.

– Ưʍ... Lan Ngọc... ư...

Tay còn lại của cô men theo những đường cong hoàn hảo đi dần xuống hoa huyệt đầy dâm dịch, khẽ vuốt ve âʍ ɦộ ẩm ướt làm nàng rêи ɾỉ ái muội, mật dịch tiết ra ngày càng nhiều tạo nên cảnh đẹp hút hồn.
– Lan Ngọc... ưʍ... ân... a... chị...

– Sao, có sướиɠ không? – Cô dùng tay se se hạt đậu bên trong âʍ ɦộ của nàng, kéo nó ra bên ngoài, nhấn vào.

– Không... thả chị ra... ghét em... ưʍ... - Thùy Trang tuy miệng nói thế, những bản thân đang kịch liệt sung sướиɠ, mong muốn được lấp đầy.

Nghe xong câu này, cô vội vàng để hai ngón tay của mình gần với huyệt động xinh đẹp ướŧ áŧ kia, không báo trước, động mạnh đem toàn hai ngón tay thon dài của mình đi sâu vào âʍ ɦộ ẩm ướt.

– Á... Lan Ngọc... ưm ưʍ... sâu quá... ưʍ...

Khi ngón tay và âʍ ɦộ nàng đã kết hợp khăn khít, cô không chờ được, hai ngón tay động mãnh liệt, đem toàn bộ hai ngón tay rút ra rồi đi vào rất có tiết tấu. Thùy Trang cảm nhận được tay cô xâm nhập vào cơ thể mình, có chút đau đớn nhưng nhanh chóng bị kɧoáı ©ảʍ lấn áp khiến những tiếng rên kiều mị cứ thế bật ra.
– Lan Ngọc... nhanh... chút... cho... chị... ân... ưʍ...

Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ này như liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai ngón tay vận động càng mãnh liệt, tốc độ ra vào càng nhanh. Những đợt ma sát dấy lên từng đợt kɧoáı ©ảʍ. Mỗi cú thúc của cô đều đánh trúng điểm G của nàng.

– Ưʍ... ưm ưm ahhh... ah... ưmmm

– Lan Ngọc... ưmmm ưʍ... á... aaâ... a...

Cho đến cuối cùng, cô thúc mạnh sâu, đầu chôn sâu vào rãnh ngực mê người, đâm sâu vào rồi rút ra, bên dưới phun ra hàng hoạt chất lỏng mê người. Nhìn thân thể vô lực phản kháng đang xụi lơ trong ngực mình, cô vui vẻ xoa xoa hai gò má của nàng, cô vẫn thấy chưa đủ. Cô trườn xuống, nhìn lỗ xuân tình, cô tách nhẹ chân nàng ra, đưa đầu vào đó mà bú ʍúŧ.

– Ưʍ... ưmmmmm... – Thùy Trang oằn người, rít lên khi cô cắn cắn lên hạt đậu hồng của mình.
Cả nửa mặt cô đều dính mật dịch của nàng, ngước lên, trèo lên trên, lại nhanh chóng bắt lấy môi anh đào căng mọng của nàng, đặt xuống một nụ hôn. Cái lưỡi ranh mãnh như con rắn luồn vào khoang miệng lôi kéo lưỡi nàng qua khoang miệng của cô mà bú ʍúŧ, môi lưỡi giao nhau tạo nên tiếng "chậc, chậc" dâʍ mĩ. Lưỡi Lan Ngọc quấn lấy lưỡi của nàng, đê mê thưởng thức hương vị ngọt ngào khó cưỡng kia.

– Làm lần nữa nha.

– Hức... tránh ra đi, chị không thương em nữa... hức... – Thùy Trang cô ra, khuôn mặt rõ ràng là uất ức.

– Nhưng Lan Ngọc thương Thùy Trang lắm.

Lan Ngọc nằm nghiêng qua, ôm nàng từ phía sau, hôn lên tấm lưng của nàng, hai tay to lớn phủ lên đôi gò bồng hoàn mỹ liên tục nhào nặn, khiến nàng lại bật ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị, cô hôn lên sườn lưng bóng loáng mỗi nơi cô đi đều để lại dấu hôn hồng hồng ái muội.
– Ưʍ... đừng... ưʍ...

Tay cô lại không chịu an phận mà di chuyển xuống cặp mông căng tròn mời gọi kia thoả thích xoa bóp. Lát sau di chuyển xuống âʍ ɦộ ẩm ướt, vuốt nhẹ lên hai cánh hoa đỏ nhạt, ngón tay hư hỏng xoa nắn hạt trân châu trên mật động khiến nó tiết ra yêu dịch màu trắng mê người. Nàng không chịu đựng được kí©ɧ ŧìиɧ mà cô đem lại, lớn tiếng rêи ɾỉ đem những lời nói dâʍ tục thoát ra.

– A... sướиɠ... mau... cho... ưʍ... chị... cho... chị... mau... ưmmm...

Khi nghe thấy Thùy Trang nói vậy, cô không chờ nổi đem hai ngón tay cố gắng nhịn từ nãy đến giờ đâm thẳng vào hoa huyệt đã được trêu chọc ướt đẫm mật dịch.

– Ư... aaâ... động đi... Lan Ngọc... ưmmmm...

– Có sướиɠ không? – Lan Ngọc hôn lên gáy nàng, tay vẫn đâm vào.

– Có... có, sướиɠ... aaaa...
Hai ngón tay liên tục luân động, đâm thẳng vào điểm G mẫn cảm của nàng
Một tay xoa nắn bầu ngực xinh đẹp, ba ngón tay đâm chọc mạnh mẽ va chạm vào điểm G mẫn cảm khiến Thùy Trang rêи ɾỉ lớn

– Lan Ngọc... ân... a... đúng... rồi... ưʍ... là chỗ đó... mau... hơn... chị... sướиɠ lắm... aaaaa...

Hừ đúng là hư hỏng. Nghe tiếng rêи ɾỉ, cô không nhịn được đưa thêm một ngón vào, khiến âʍ ɦộ nàng cảm giác đau nhức, Thùy Trang bất mãn rêи ɾỉ:

– Đừng... ưm a... đừng... thêm...nữa... đau... ô... aaa... ahh, ưmmm...

Nhưng Thùy Trang giờ phút này đã sớm bị kɧoáı ©ảʍ toàn thân làm cho sướиɠ đến tê dại, không còn tâm trí để kháng cự, tuy có đau, nhưng vẫn động đậy cái mông, khiến âʍ ɦộ nuốt chửng ba ngón tay của cô sâu hơn.

– Ưʍ... chị raaa...

Kɧoáı ©ảʍ liên tục dâng lên, cảm giác mất hồn đến khi biết nàng sắp lêи đỉиɦ, Lan Ngọc đâm mạnh thêm lần cuối đem hết 3 ngón tay đâm sâu vào cùng lúc đó Thùy Trang cũng hét lên báo hiệu mình lêи đỉиɦ.
Đến khi dọn xong bãi chiến trường, cô trèo lên, ôm thân ảnh nhũn nhèo đó vào lòng đắp cho nàng cái chăn, nghiêng người hôn lên má nàng:

– Thùy Trang, xin lỗi chị, đừng giận tôi nữa...

– Hức, tránh ra đi... - Nàng đẩy ra.

– Xin lỗi mà... em thương chị... sẽ cưới chị... sẽ không bao giờ bỏ chị.

Thùy Trang nghe từ miệng cô xưng một tiếng em liền muốn cười, nhưng lại tỏ ra lạnh nhạt, hậm hực:

– Làm sao tin được em chứ, vài hôm em chán chị lại bỏ chị.

– Không có mà, thề, em mà bỏ chị...em sẽ biến thành con chó.

Thùy Trang bật cười, đánh vào bả vai cô, ngước lên nhìn người ta, khuôn mặt vẫn chưa hết đỏ vì trận kí©ɧ ŧìиɧ ban nãy:

– Chó là sao? Chị không biết.

– Là chó con đáng yêu của chị đó... gâu gâu... ẳng... đấy, là như vậy...

Cô nói xong liền cắn cắn ở bả vai nàng, khiến Thùy Trang cười khúc khích. Véo véo cánh mũi của Lan Ngọc, sau đó lại yên ổn rúc trong lòng cô mà nhắm mắt lại ngủ ngon lành.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro