Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cạch.

"Anh về rồi này"

Vương Nhất Bác đẩy cửa vào nhà gọi lớn, mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Chiến. Cuối cùng hắn cũng nhìn hắn cậu đang ngồi trên sofa và dồn hết sự tập trung của mình vào những sợi len trong tay đến mức không hay biết hắn đã ngồi xuống bên cạnh từ lúc nào.

"Aaa~ xong rồi"

Cậu chợt reo lên khe khẽ sau mấy phút im lặng. Hai tay nâng cao cái áo len trắng sọc xanh đậm bé xíu như đồ dành cho búp bê, khuôn mặt không giấu được nét rạng rỡ đầy tự hào.

"Trông em vui chưa kìa" hắn chống cằm nghiêng đầu nhìn cậu cười nói

"Á... anh về từ... ưmm~"

Câu hỏi của cậu bị chặn ngang vì nụ hôn bất ngờ của hắn, giá mà cậu biết được hắn đã phải kiềm chế nhiều như thế nào từ lúc bước vào nhà để không làm gián đoạn công việc của cậu.

Cuối cùng hắn cũng chịu dứt ra sau mấy phút chạm môi ngọt ngào. Hắn vuốt ve gò má hây hây đỏ rồi nheo mắt tươi cười

"Em đan xong áo cho con rồi à?"

"Dạ"

Cậu đưa cho hắn xem cái áo nhỏ xíu trong tay mình, chóp mũi nhỏ phập phồng một cách hồi hộp, nhìn cậu lúc này hệt như đứa trẻ vừa làm được chuyện tốt và chờ được khen gợi vậy.

"Woww~ đẹp quá, em khéo tay thật đấy"

"Em... em còn muốn đan thêm hai cái nữa... một cái màu xanh đậm cho anh... một cái trắng cho em... được không anh?" cậu ấp úng nắm tay hắn hỏi

"Được chứ, tất nhiên là được... lúc đấy cả nhà ba người chúng ta cùng mặc sẽ rất dễ thương"

Nhìn Vương Nhất Bác phấn khởi như vậy, trong lòng cậu cũng vui mừng không kém, cái đầu nhỏ gật gật, đôi mắt cũng lấp lánh ánh cười.

Chợt hắn thôi vui vẻ, buông cậu ra rồi ngồi thẳng lưng, đưa tay lên miệng hắng giọng vài cái ra chiều có chuyện quan trọng cần nói. Tiêu Chiến nhìn hắn bỗng nghiêm túc như thế cũng có phần lo lắng, nín thở cắn môi chờ đợi

"E hèm... ừm, anh với Hải Khoan có bàn với nhau sẽ đưa em và Chu Tán Cẩm ra ngoài chơi một chuyến, là khu vui chơi. Vé anh cũng đã mua rồi..." – hắn lấy một cặp vé VIP trong túi ra đặt vào tay cậu- "...ngày mai em có muốn cùng đi với anh không?"

Tiêu Chiến ngẩn người nhìn đôi mắt nâu xếch tỏ ý tha thiết mong đợi. Cậu dĩ nhiên là luôn ao ước được đi cùng hắn đến mọi nơi. Thậm chí đối với cậu, chỉ cần được cùng hắn bước đi thì mọi nơi họ đặt chân đến đều là thiên đường.

"Dĩ nhiên rồi Nhất Bác, em lúc nào cũng muốn được đi cùng anh, tới mọi nơi" cậu thì thầm, áp tay vào khuôn mặt lo lắng của hắn và mỉm cười

"Tốt quá, anh cứ lo rằng em không muốn. Giờ thì tuyệt quá rồi" hắn ôm cậu vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu cậu và đung đưa người qua lại

"Em... mong chờ ngày mai lắm, hồi hộp nữa, giống như là lần hẹn hò đầu tiên vậy" cậu lí nhí nói trong lòng hắn

Nghe đến đây, tim hắn bỗng hẫng đi một nhịp. Tiêu Chiến nói đúng, là lần hẹn hò đầu tiên của hai người từ lúc chính thức yêu nhau. Vậy mà nó lại diễn ra như một phần của kế hoạch mà hắn và Hải Khoan sắp xếp. Hắn thấy có lỗi với cậu rất nhiều, cũng tự hứa với bản thân chỉ cần lần này có thể làm rõ được nỗi lòng của Tiêu Chiến thì về sau mỗi ngày đều sẽ là ngày hẹn hò của hắn và cậu.

......

Tiêu Chiến cả đêm hôm qua vì quá hồi hộp nên không ngủ được bao nhiêu nhưng sáng ra khuôn mặt không hề mệt mỏi mà vô cùng tươi tắn. Tâm trạng của cậu thật sự rất tốt, trong lúc làm bữa sáng cho hai người miệng luôn mấp máy ngân nga vài giai điệu vui tươi.

Vương Nhất Bác cả đêm hôm qua trằn trọc cũng không ngon giấc, sáng ra đáng lí sẽ vô cùng mệt mỏi mà cáu bẳn nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời của cậu, bao nhiêu phiền muộn trong lòng hắn cũng tự động xóa sạch. Hắn ngồi trên bàn ăn dõi theo dáng người vui vẻ chạy qua chạy lại trong bếp, khóe môi cũng bất giác cong lên. Thôi thì hôm nay cứ chơi cho thật vui đi, còn cái kế hoạch kia cũng không nhất thiết phải đặt nặng nữa, tùy cơ ứng biến vậy.

Hai người ăn sáng và sửa soạn xong thì cũng vừa kịp lúc nghe tiếng kèn xe của Hải Khoan từ ngoài vọng vào. Tiêu Chiến lấy thêm một cái áo khoác cho hắn trong khi hắn chu đáo mang cho cậu đôi giày đỏ êm ái. Nhìn đối phương một lượt từ trên xuống thật hài lòng, hắn và cậu nắm tay nhau bước ra xe.

Ít phút sau hai chiếc xe một đen một trắng cùng chạy song song ra khỏi khu biệt thự cao cấp, hướng thẳng đến khu vui chơi lớn nhất Trùng Khánh.

..................

Một lát sau

"Cẩm Cẩm, cục cưng em muốn chơi trò gì nào?" Hải Khoan nhìn quanh khu vui chơi rộng lớn

"Ở đây trò gì man rợn nhất nhỉ?" Chu Tán Cẩm cắn ngón tay hỏi

"Trong bản đồ nói trò cảm giác mạnh nhất là nhảy Bungee*"

"Được, mình đi chơi vòng xoay ngựa gỗ đi"

...

"Tiêu Chiến à, cậu muốn ăn kẹo bông không?" Chu Tán Cẩm hồ hởi hỏi

*gật đầu*

"Khoan Khoan ông xã, mau mua hai cây kẹo bông đi, loại to nhất ấy"

"Tuân lệnh vợ anh và vợ sếp"

...

"Tiêu Chiến, em có muốn uống nước cam không?" Vương Nhất Bác vừa lau mồ hôi cho cậu vừa hỏi

"Dạ có"

"Tôi cũng muốn uống" Chu Tán Cẩm chen vào

"Em ngồi đây nha, anh lại kia mua"

"Yahhh!!!!! Tôi nói là tôi cũng muốn uống mà"

...

"Vương Nhất Bác anh ăn kimbap nhé?" Tiêu Chiến gắp một khoanh cơm cuộn nhiều màu sắc đưa đến cho hắn

"Cám ơn em" hắn mỉm cười, nghiêng đầu hé miệng đón lấy khoanh cơm cậu đút

Vụt một cái, khoanh cơm trên đầu đũa biến mất mà người đang hả hê nhai ngấu nghiến nó nào có phải hắn.

"Chu Tán Cẩmmmmm!!!! nhả nó ngay ra cho tôi" hắn rít lên

*nhồm nhoàm nhai, cười đắc thắng*

"Hải Khoan, mau banh miệng cậu ta lấy hết khoanh cơm đó ra cho tôi, tôi không ăn được thì vợ cậu cũng đừng hòng nuốt. Nhanh lên!!!! tôi đuổi việc câu bây giờ!!!!!"

"Sếp đừng làm khó em mà" Hải Khoan khóc không ra nước mắt

"Cậu được lắm"

Hắn vừa nói xong liền nhào tới bóp mồm banh miệng Chu Tán Cẩm để bắt đầu cuộc hỗn chiến

"Không mau lấy cái tay thối ra, tôi cắn chết đồ xấu xa keo kiệt nhà anh"

"Không mau nhả ra cơm tình yêu của tôi ra, tôi bóp chết đồ vô duyên, thù dai nhà cậu"

"Hải Khoan à, anh ăn nhiều một chút, anh vất vả rồi"

"Tiêu Chiến à, tôi khổ quá huhuhuhuhu"

....

Trời gần về chiều cũng dịu mát hẳn, bốn người cùng nhau đi dạo quanh vườn hoa và vườn thú. Từ sáng đến giờ chơi đã khá nhiều trò nhưng chưa ai thấy mệt, miệng vẫn còn cười nói vô cùng vui vẻ, mặc dù thỉnh thoảng vẫn xảy ra vài trận đấu khẩu nho nhỏ.

Khi cả bốn người đang cùng nhau ngắm hồng hạc, Hải Khoan bỗng thận trọng đi đến gần và huých vào tay hắn vài cái nhẹ

"Này, đến giờ rồi, mau đi thôi"

"Nhưng mà..." Vương Nhất Bác ngập ngừng

"Chậc... dù sao cũng đã bỏ công sức đến đây rồi, tôi cũng vất vả lắm mới thuyết phục được người ta cho thuê. Cơ hội này không dễ có đâu, chẳng phải anh cũng muốn biết Tiêu Chiến đang nghĩ gì sao?"

"Tôi vẫn lo, cảm thấy như đang lừa dối cậu ấy vậy"

"Anh nghĩ nhiều quá rồi, cứ xem như đây là một cách để anh nghe được tâm sự của cậu ấy đi."

"Yahh!!! Hai người đang thì thầm to nhỏ gì đó" Chu Tán Cẩm bất ngờ lên tiếng

"À, không có gì... tụi anh đang nói về mấy khu đất quanh đây thôi mà" Hải Khoan lấp liếm

"Không tin không tin, trông hai người lén lút thế kia đúng là đang mưu đồ chuyện xấu"

"Không có mà, Cẩm Cẩm cục cưng tin anh đi" Hải Khoan dài giọng năn nỉ

"Hứ, không thèm nói với anh nữa, Tiêu Chiến à, mình đi mua kem đi" Chu Tán Cẩm chu môi nói với Tiêu Chiến rồi nắm tay cậu kéo đi

Nhận ra đây là thời cơ, Hải Khoan vội vàng nói "em và Tiêu Chiến đi mua kem xong rồi thì đứng ở cái nhà gỗ nhỏ nhỏ kia chờ nhé, hai người chúng tôi đi một vòng tìm nhà vệ sinh rồi sẽ tới đó ngay"

...

Chu Tán Cẩm và Tiêu Chiến khi đứng riêng thì mỗi người mỗi vẻ nhưng đến lúc đi cùng thì tựa như cùng nhau tỏa sắc. Cộng thêm việc hôm nay hai người cùng diện hai bộ trang phục hết sức nhẹ nhàng và đáng yêu khiến đám con trai trên đường cứ ngẩn ngơ, vài người còn lớn tiếng trêu ghẹo. Tiêu Chiến nhút nhát một tay cầm túi kem, tay còn lại nắm chặt lấy tay Chu Tán Cẩm cúi mặt bước đi, còn Chu Tán Cẩm thường ngày tuy là có hổ báo nhưng trong trường hợp một chọi mười như thế cũng không chắc địch nổi, âm thầm nhớ kĩ mặt từng tên đợi lát nữa gặp Hải Khoan sẽ bắt anh đi trả thù.

"Hồi nãy họ bảo mình đứng đợi ở đây phải không nhỉ?" Tiêu Chiến đứng dưới mái hiên nhỏ của ngôi nhà gỗ ngó nghiêng

"Họ nói vậy mà, sao vẫn chưa thấy ai nhỉ?" Chu Tán Cẩm cũng sốt ruột

"Chắc họ vẫn chưa tìm được nhà vệ sinh, không sao đâu, tớ với cậu đứng đây chờ một lát cũng được mà"

"Đành vậy, mà cái nhà gỗ này trông hay nhỉ? Trang trí chư nhà của mấy phù thủy mình hay xem trong phim hoạt hình ấy" Chu Tán Cẩm thích thú nói

"A, là tiệm bói toán ấy" Tiêu Chiến chỉ vào cái bảng treo trên cửa ra vào

Chu Tán Cẩm tò mò đi lại gần một chút để xem rồi chợt reo lên "Chỗ này từ 3 giờ đến 4 giờ chiều có chương trình khuyến mãi xem tử vi miễn phí này"

"Hình như là bây giờ đúng không?"

"Hay là... tụi mình vào xem một quẻ đi Tiêu Chiến. Thử xem vận may ra sao. Hai người kia chắc còn lâu mới mò đến đây" Chu Tán Cẩm phấn khởi đề nghị

"Nhưng mà... tớ chưa xem tử vi bao giờ hết" cậu cắn môi phân vân

"Tớ cũng chưa bao giờ xem mà, mau vào thôi"

Nói xong, Chu Tán Cẩm lại lần nữa nắm lấy tay Tiêu Chiến, đẩy mở cánh cửa gỗ được dán chi chít côn trùng bằng giấy bìa, hồ hởi tiến vào bên trong căn nhà gỗ tối đen như mực nói lớn

"Xin chào, chúng tôi muốn xem tử vi"

...

Lúc bấy giờ ở một nơi nói xa xa cũng không phải, nói gần gần cũng không đúng

"Anh mau mặc cái này vào, đội cái này lên, trét thêm cái này, bôi thêm cái này nữa, nhanh nhanh nào"

Hải Khoan huơ tay múa chân loạn xạ về đống đồ trên bàn, nơi để toàn những thứ mà Vương Nhất Bác vừa liếc nhìn thôi cũng muốn bỏ chạy

"Tôi không làm được đâu" anh rít lên

"Tới bước này còn đường lui sao, nhanh thay đồ đi, họ sắp tới rồi kìa" Hải Khoan giục

"Làm sao cậu chắc chắn được là họ sẽ vào đây chứ"

"Chậc... vịt tôi nuôi tôi biết mà, Chu Tán Cẩm ngoài yêu tôi nhất thì còn yêu tất cả những thứ được MIỄN PHÍ đó, tôi cá luôn tháng lương tới là Chu Tán Cẩm nhất định không bỏ qua chỗ này đâu, thế nào cũng sẽ tò mò mà kéo Tiêu Chiến vào"

"Nhưng mà... tại sao cậu chỉ mặc đơn giản như vậy trong khi tôi lại phải mặc cái thứ kinh khủng kia?????"

"Tôi chỉ diễn vai phụ thôi, bao nhiêu long lanh óng ánh nhường cả cho anh, thay nhanh lên đi, hai người họ vào mà không kịp là bể chuyện ấy. Tôi chỉ thuê được chỗ này trong đúng một tiếng đồng hồ thôi, bà thầy bói đó còn ra giá cắt cổ nữa, anh còn chần chừ là hoang phí tiền của đấy, nhanh lênnnnnn"

Bên ngoài cửa đã bắt đầu có tiếng trò chuyện từ hai giọng nói quen thuộc, nó như đang thôi thúc hắn đến phát điên. Cuối cùng cũng nuốt nước bọt chụp lấy mấy thứ trên bàn và nhìn chằm chằm, cuối cùng hắn trầm giọng hỏi anh một câu như muốn tăng thêm dũng khí

"Có thật đây chính là cách duy nhất không?"

"Đúng vậy" Hải Khoan đáp kèm theo cái gật đầu chắc nịch

Nhưng có một điều Hải Khoan đã không nói với hắn, đó là vẫn còn nhiều cách bớt mất thẩm mỹ hơn nhưng anh vì muốn trả thù cho những ngày tháng bị chèn ép, tăng việc, tăng giờ nhưng không tăng lương nên mới nhất quyết chọn cách ghê gớm nhất là đây, chung quy cũng vì muốn hủy hoại hình tượng của hắn, chỉ một lần và thật triệt để.

Đúng lúc ấy, cánh cửa ra vào căn nhà gỗ bỗng bật mở, kèm theo tông giọng cá heo cao vút

"Xin chào, chúng tôi muốn xem tử vi"

Hắn biết, hắn thật sự không còn đường lui nữa

"Hải Khoan, mau chuẩn bị, bắt đầu thôi"

...

"Sao trong này tối thế nhỉ?" Chu Tán Cẩm nhíu mày nhìn xung quanh

"Tớ hơi... sợ" Tiêu Chiến níu lấy áo Chu Tán Cẩm e dè nói

"Không sao đâu, để tớ gọi hỏi xem lần nữa có ai ở đây không, nếu không có thì..."

Câu nói của Chu Tán Cẩm bị bỏ dở, quai hàm cứng đờ vì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình.

Từ phía sau tấm rèm phía đối diện có hai người từ từ bước ra.

Người đi trước trùm kín từ đầu đến chân bằng một tấm vải bóng màu hồng chóe, trên mặt còn che ngang bằng một tấm vải màu xanh đọt chuối.

Tuy rất rất rất, vô cùng vô cùng vô cùng dị hợm nhưng ít ra cũng còn đỡ tổn hại mắt nhìn hơn người phía sau.

Mớ cơ bắp cuồn cuộn như vận động viên bị nhồi nhét vào cái váy sare hở vai hồng đậm diêm dúa, thân váy còn được nhún bèo xếp li các kiểu. Hai cánh tay lực lưỡng gân guốc phô ra khiến người ta không khỏi choáng váng cùng một đôi găng ren trắng đầy kim tuyến đeo ở bàn tay. Mái tóc vàng bóng bẩy loăn xoăn với cái nơ bướm tím rịm không thể to hơn. Có lẽ vì chê nơi này chưa đủ tối nên không ngần ngại mang theo một cặp kính đen to bản, cuối cùng cũng giống người trước che mặt mình bằng một tấm vải đỏ bóng.

Và khi hai hình hài mà toàn thể nhân loại chưa bao giờ được nhìn thấy từ thuở cha sanh mẹ đẻ đã yên vị trên bộ bàn ghế trước mặt thì Chu Tán Cẩm và Tiêu Chiến vẫn chưa thể cử động, chỉ có thể ngoác miệng ra chiêm ngưỡng.

Tự hào không biết có không, hãnh diện chẳng biết có không.

Nhưng nếu muốn tông cửa chạy ra thì họ có, tha thiết luôn là khác.

Huhu...



*Nhảy Bungee là một trò chơi mạo hiểm khá phổ biến ở nước ngoài. Người chơi sẽ đứng ở một độ cao cố định (từ 31-183m, thậm chí có thể nhảy từ trực thăng xuống với độ cao trên 3000m) chân người chơi sẽ được buộc vào một sợi dây bảo hộ có khả năng đàn hồi. Đến đây thì các bạn có thể tưởng tượng cảm giác chúc ngược đầu lơ lưng lên xuống giữa không trung rồi đấy.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro