1 người....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu lắm mới có cảm giác này, cảm giác ấm áp, cảm giác thích nói chuyện với 1 người, cảm giác thích đợi 1 người về cùng, cảm giác chờ tin nhắn của 1 người, cảm giác hi vọng rồi thất vọng.... cảm giác thích 1 người.

Công ty cho mình đi tập gym, gặp 1 người ở phòng tập, cũng cung ma kết, cũng mang sự tự ti bên trong sự tự tin bên ngoài, cũng thích dùng nụ cười để che dấu sự cô độc, cũng nhiều tâm sự..... giống mình trước đây...Có lẽ vì giống mình trước đây quá nên cảm thấy dễ nói chuyện, dễ đồng cảm và rồi có hảo cảm lúc nào không hay.Đó là người có nụ cười sáng. Có lẽ mình vùi mình trong bóng tối quá lâu, hoặc tâm lý mình quá u ám nên mình đặc biệt có thiện cảm với những người có nụ cười sáng. Một người thi thoảng bị tăng động, nói cười nhảy nhởn chả vì lý do gì. ...Người có thói quen nói nhanh và không nhìn vào mắt người khác.... Người đặc biệt thích chèn ép mình, thích khiến cho mình khó chịu, mặt nhăn nhó ..... Người đặc biệt giỏi khiến người khác tụt cảm xúc chỉ bằng cách buông những câu nhẹ bẫng.... Một người mặt đủ dầy khi bị mình từ chối cố cự mà vẫn cố nói chuyện với mình.... Đó là một đứa trẻ đang học cách trở thành người lớn....Người đó gợi lại những chuyện mình muốn quên hoặc giả đã từng quên, gợi lại sự trẻ con, yếu đuối thích ỷ lại trong lòng mình. Người đó cho mình cảm giác mà lâu lắm rồi mình lãng quên. Người đó cho mình biết , à thì ra mình vẫn còn có thể yêu được người khác, chứ ko phải mãi vùi mình trong nỗi đau quá khứ. Muốn nói với người : THẬT CẢM ƠN.

Thực ra mình luôn là 1 người rất ngại kết bạn, nếu người đó ko nói chuyện với mình trước có lẽ ko quen và mình ko có khoảng thời gian vui như thế. Thật ra mình không biết người đó vì sao có hảo cảm với mình, mình cũng không nhớ bắt đầu từ khi nào hai người bắt đầu nói chuyện nhiều với nhau. Mình đi tập chỉ vì max rảnh, công ty cho tiền ko đi là đứa ngốc thế cho nên mình ko muốn kết bạn quá nhiều với mấy người trong phòng tập. Mình không biết những lần mình từ chối cho số điện thoại, fb hoặc từ chối đi cà phê ... người đó nghĩ gì mà vẫn còn kiên trì. Mình vẫn nhớ nét mặt người ấy khi đó, giống như mình làm gì đó độc ác lắm. Mình biết là mình có hơi khó tiếp cận hay nói đúng hơn là từ chối sự kết bạn, thật sự muốn nói với người đó : cảm ơn vì đã kiên trì, cảm ơn vì không bị sự hờ hững lạnh lẽo của t làm sợ .

Thi thoảng đi cà phê sau giờ tập, thi thoảng kể cho nhau nghe quan niệm sống , những chuyện ko vui, những trải nghiệm.... thi thoảng cho nhau 1 vài lời khuyên...thi thoảng dựa vào nhau trong giây phút .... khoảng thời gian ấy thấy bản thân có ích và thấy học hỏi được nhiều. Thi thoảng là nụ cười vui.... thi thoảng là không khí mờ ám... thi thoảng là những hành động trẻ con...không nhớ đã bao lâu mình ko thoải mái thế. Muốn nói : cảm ơn vì đã mang lại nụ cười vui cho t

Có một số người xuất hiện không đúng thời điểm. Có một số chuyện biết là không có kết quả thì không nên làm. Mình vừa luyến tiếc cảm giác người đó mang lại lại vừa lo ngại trước thực tế, cuối cùng mình lựa chọn đầu hàng. Giá người biết khi tỏ thái độ chúng ta chỉ có thể là bạn , trong lòng t khó chịu thế nào, t sợ nhìn thấy sự thất vọng trên mặt người , t sợ nhìn thấy sự trách cứ .... nhưng có những việc không làm không được. Muốn nói với người : THẬT XIN LỖI.

Chúng ta vẫn là bạn, vẫn gặp ở phòng tập, vẫn thi thoảng đi cà phê, vẫn nói chuyện nhưng không khí mờ ám giảm dần rồi biến mất, mình biết người hiểu những gì mình tỏ thái độ. Bản thân biến trở lại là người ít nói , hờ hững nơi phòng tập... biến trở lại là người không thích chia sẻ.... biến trở lại là kẻ nghiêm túc...biến trở lại thành kẻ ít cười của trước đấy, thân thiện có thừa nhưng gần gũi thì ko.... Lờ đi vài câu nói không biết là cố ý hay vô tình của người.... Lờ đi vài lần người rủ về cùng... Lờ đi nét mặt hụt hẫng của người....Người biến thành kẻ hay nói hay cười như khi mới gặp nhưng ko còn những cử chỉ thân thiết.Đôi khi nghe người gọi tên giống như cách những người khác hay gọi thay vì gọi theo cách trước đây bỗng thấy hụt hẫng lạ, giây phút ấy giống như cái gì đó mất đi. Tất nhiên là mình lựa chọn kết quả này nên mình không thể trách ai được, nhưng không có nghĩa là mình không đau. THẤY GÌ ĐÓ HỤT HẪNG.

 Con người đúng là loài tham lam, là bản thân quyết định, là bản thân lựa chọn, vậy mà vẫn muốn người ta đối xử tốt với mình, vẫn muốn người ta vì mình mà chờ đợi , vẫn không muốn người ta tốt với người khác, dù cho bao lần tự nhắc bản thân , ko cho người ta được thứ người ta muốn thì nên để người ta đi tìm thứ đó, mà sao vẫn thấy khó chịu, THẤY MÌNH XẤU XA QUÁ.

Sau tất cả chỉ muốn nói : CẢM ƠN và XIN LỖI - người xuất hiện không đúng thời điểm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman