0521

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rồi sẽ có một ngày, sau rất nhiều mệt mỏi trên hành trình trưởng thành dài đằng đẵng mà cậu phải đi, cậu sẽ nhận ra nơi dịu dàng và an nhiên đón bước chân cậu trở về nhất - chính là mái trường cấp ba, nơi thanh xuân nở rộ chỉ sau một đêm. Sẽ có một ngày, cậu đột nhiên muốn trở về, muốn được bước đi trên những hành lang dài từng in dấu chân chơi đùa cùng bè bạn những giờ nghỉ giải lao, muốn được ngồi vào chiếc bàn cũ kỹ, mặc lại bộ đồng phục đã bao lần ao ước được cởi bỏ, muốn được chạm vào từng gốc cây để lật mở từng ký ức thanh xuân ngọt ngào ấy.
Trở về rồi cậu mới nhận ra, bước qua tuổi trưởng thành càng lâu, màu áo mà chúng ta khao khát được khoác lên mình nhất lại là màu áo trắng học trò - màu của một thời từng căm ghét, từng ao ước được vứt bỏ, từng cố gắng làm mọi cách để khiến mình khác biệt. Khi cậu nhận ra điều đó cũng là lúc cậu hiểu, thì ra màu trắng vô tư và trong sáng ấy đã chứa biết bao nhiêu tuyệt vọng và nuối tiếc.
Cậu có biết, quãng thời gian nào chúng mình bỗng nhiên đã trưởng thành rất nhanh không? Dường như chỉ sau một đêm, chàng trai và cô gái năm ấy, tất cả đều chẳng còn nguyên vẹn vẻ ngây ngô trong đáy mắt, dường như tất cả đã lột xác thành người khác. Tháng năm, trong những ngày hạ oi bức và chói chang cuối cùng của đời học sinh, cậu và mình đều như trái chín vội, vội vàng lớn lên, vội vàng nở rộ rồi vội vàng chia ly. Trong những ngày cuối cùng đi học, với biết bao nhiêu sức ép và kỳ vọng, cậu và mình, rốt cuộc cũng trưởng thành, đột nhiên chẳng còn trêu đùa nhau những trò vụng dại, đột nhiên trở thành những chàng trai, cô gái điềm tĩnh, chín chắn và nhạy cảm lạ lùng. Hóa ra, thanh xuân đều có kỳ hạn, cậu và mình, ai cũng đều phải lớn lên như thế, có nếm trải nỗi đau chia ly đầu đời mới biết quãng đường phía trước gai góc nhường nào.
Đã từng có thời gian, chúng ta mong được trưởng thành thật nhanh, đã từng khao khát được thoát khỏi những ngày tháng đầy áp lực dưới mái trường cấp ba thật sớm, đã từng mong muốn được tự do đi xa, như con tàu vươn mình ra biển lớn, nhưng bôn ba giữa đời, những lúc mệt mỏi, chúng ta thật lòng muốn được trở về, muốn được tìm lại những ngày tháng vô tư bên bạn bè. Thế rồi, cậu sẽ bùi ngùi hối tiếc, giá mà mình dành thời gian để tham gia những hoạt động của lớp nhiều hơn. Giá mà mình chịu hiểu cho đứa bạn hay ngồi im lặng nơi góc lớp một chút. Giá mà mình bớt đi những hiểu lầm, ghét bỏ, để thật lòng với nhau trong những sẻ chia, để xóa bớt đi những khoảng cách và nối liền những vòng tay ấm, thì có lẽ hồi ức của mình sẽ đẹp biết nhường nào. Và giá như, giá như có thể quay lại, để có thêm nhiều dũng khí, để kịp thổ lộ với cô gái - chàng trai năm ấy mình thích thì biết đâu thanh xuân ấy đã không bỏ lỡ một người?
Trở về rồi mới biết, chúng ta đã đánh đổi rất nhiều, tuổi xuân, hi vọng, những nụ cười vô tư, tất cả đều trôi tuột lại phía sau, chỉ còn là những hồi ức tươi đẹp, lâu lâu nhớ về lâu lâu thở dài đầy tiếc nuối. Sau này, dẫu gặp gỡ, dẫu hồi tưởng, cậu cũng sẽ vĩnh viễn không thể tìm lại quãng thời gian tự do và an nhiên ấy, vĩnh viễn không tìm thấy nét vô tư trong đáy mắt của những chàng trai, cô gái đã từng khoác vai cậu năm ấy, từng nắm tay, ôm chặt cậu, khóc gục trên vai cậu, nói với cậu về những điều mãi mãi năm ấy. Ai bảo thanh xuân là trường tồn? Chỉ có ký ức của chúng ta là mãi mãi trẻ mà thôi.
Vậy thì, nhân lúc thanh xuân chưa bỏ đi mất, sao cậu không cố gắng sống cho mình những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất? Để sau những mệt mỏi trên đường đời, cậu vẫn sẽ tìm thấy một nơi để trở lại, để bồi hồi trong những ký ức ngọt ngào, để mỗi mùa thi về, nhìn cánh phượng rơi, nhìn những cậu bé, cô bé bịn rịn ôm lấy nhau trong màu áo trắng cuối cấp - cậu sẽ thấy tim mình không phải hẫng đi một nhịp vì tiếc nuối?
Thanh xuân ấy, chúng ta tất thảy đều chẳng có gì, cậu và mình đều tay trắng, đều ngốc nghếch và khờ dại, duy chỉ có thời gian rộng và dài đã thổi những giấc mơ đi xa, xa mãi.
Thanh xuân ấy cũng giống như pháo hoa đêm Giao Thừa, khoảnh khắc rạng rỡ nhất cũng chính là tạm biệt. Nhưng nếu biết thanh xuân là hữu hạn, thì chúng mình hãy cứ sống cuồng nhiệt nhất để cùng ở lại trong những hồi ức tươi đẹp nhất về nhau, có được không?
#mocdieptu #hanhphucmotminh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro