Lãng đãng giang hồ phiên ngoại tập hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãng đãng giang hồ phiên ngoại tập hợp

Thiên một: cuộc sống hằng ngày của Vân Khuynh

Mừng ngày được 10k views nha. Quà cho mọi người!!!

====

Bất thình lình từ trong mộng bừng tỉnh, chưa kịp xem mình đang ở nơi nào, Vân Khuynh liền thân thủ hướng bên cạnh sờ soạng. Phát hiện đệm chăn đúng là lạnh, xốc lên chăn bông vừa thấy trống không, lập tức cả kinh, vội vàng đứng dậy tìm kiếm chung quanh, cuối cùng mới phát giác té ra người nọ vừa trở mình lăn xuống sàng giường.

Đầu mùa xuân thời tiết thượng hàn, không có chăn lại thiếu nội công hộ thể, thân thể rách nát kia làm sao chịu nổi, đôi môi đã trở nên trắng bệch, lập tức đem người nọ kéo lại, cẩn thận dùng chăn bông gói chặt, chặt đến nỗi gió cũng khó lọt vào, trong lòng lúc này mới cảm thấy an tâm. Nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, trời vẫn còn mênh mông chưa sáng.

Tiểu Xuân được ủ bởi ấm lô kiểu này, lại bị bao bọc rắn chắc, chỉ chốc lát sau cảm thấy nóng, liền không an phận mà ngồi dậy nghĩ muốn chui ra ngoài.

“Đừng nhúc nhích, ngươi thân mình giống như khối băng vậy. Còn muốn chui ra!” Vân Khuynh quát khẽ một tiếng.

Tiểu Xuân hơi hơi mở mắt ra, mơ mơ màng màng miệng niệm vài câu, tựa hồ có chút bất mãn, cái trán để trong ngực Vân Khuynh nhẹ nhàng cụng một cái, thấy rõ đối phương kiên quyết không buông tay, liền cũng mặc kệ, lần thứ hai nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.

Tiểu Xuân im lặng, Vân Khuynh liền chải nhẹ mái tóc hắn, cái đầu tóc rối kia vì vậy mới chỉnh tề hơn một chút.

Tiểu Xuân lại giật giật, có lẽ thật sự là quá nóng, Vân Khuynh phải xốc lên một góc chăn, làm cho một chút khí luồn vào, Tiểu Xuân lúc này mới thoải mái mà hừ một tiếng, khóe miệng thản nhiên mở ra một mạt cười.

“. . . . . .”

Vân Khuynh phát giác y rất thích Tiểu Xuân cười, người này tươi cười có xem cả trăm lần cũng không chán. Bất quá là đem chăn xốc lên một chút liền cười tươi như vậy, nếu xốc nhiều một chút nữa, có phải hay không phải nhận được càng nhiều? (anh bựa kinh ^^!)

Vân Khuynh đem chăn xốc lên thêm một góc, gió lạnh lập tức tiến vào.

Tiểu Xuân sảng khoái thở ra một hơi, vẫn là lộ vẻ cười.

Nhưng một hồi lâu người dần dần trở nên lạnh, lại hướng nguồn nhiệt trên người Vân Khuynh áp sát, cuộn tròn ở trong lòng ngực Vân Khuynh.

Vân Khuynh đột nhiên cảm thấy thực vừa lòng. Vì thế y lại đem chăn xốc lên hơn phân nửa.

Tiểu Xuân nổi hết da gà, run bần bật, một chân chen vào giữa hai chân Vân Khuynh, cả người chui vào trong lòng Vân Khuynh luôn, dán dính như keo.

Vân Khuynh phi thường phi thường vừa lòng, bình thường y rất ít khi cười mà hiện giờ khóe miệng chậm rãi nhếch, đuôi lông mày chậm rãi giãn ra, nụ cười tuyệt mỹ hiện ở trên mặt, ngay cả con ngươi băng hàn cũng lộ ra độ ấm.

Khả thật sự là rất lạnh. Tiểu Xuân hướng trên người Vân Khuynh cọ cọ, cái chân vừa nhấc kia co rụt lại, cọ cọ, liền làm cho cái chỗ kia của Vân Khuynh mới sáng sớm phát sinh căng thẳng nổi dậy.

“. . . . . .”

Vân Khuynh không nói gì, nhìn xuống cái kẻ đang vô tư ngủ.

“Tiểu Xuân.” Vân Khuynh cúi đầu kêu một tiếng.

Tiểu Xuân không phản ứng, đang ngủ say, còn ngẫu nhiên phát ra những thanh âm khò khè nhỏ vụn.

Vân Khuynh há mồm, còn muốn tái tiếng thứ hai, nhưng tầm mắt thoáng thấy vành mắt Tiểu Xuân hơi hơi phiếm thanh ( bị thâm í, chắc là bị anh làm quá không cho ngủ ^^) không biết làm sao âm thanh miễn cưỡng nuốt xuống.

Làm, chính là Tiểu Xuân đang mệt, không làm, tự mình cần nhẫn nại.

Lại liếc mắt một cái nhìn Tiểu Xuân, Vân Khuynh hạ cằm dựa vào đỉnh đầu hắn, nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ trời còn chưa sáng, để cho người này ngủ thêm một hồi.

Đi vào thần tiên cốc chưa bao lâu, người này lại nghỉ ngơi chưa bao lâu, mình lại sớm tối làm hắn cực nhọc, không thể yên ổn nghỉ ngơi, phỏng chừng tự mình còn chẳng phân biệt được ngày đêm, gầy đến nỗi không có mấy lượng thịt, nỡ nào bắt hắn phải tỉnh mà bồi mình sao? ( hãn a~)

Vân Khuynh đem cái chăn ôm lên. Ôm Tiểu Xuân, tự mình kiềm chế một chút cũng ngủ cùng hắn, không nghĩ cái khác.

Kỳ thật hai người đồng giường thế này, không làm cái gì cũng tốt. Không ai ồn ào, không ai quấy rầy, không cần sáng sớm phải vào triều, cũng không cùng những người đó tính kế tính tới tính lui, bình thường ngày qua ngày, mở mắt nhắm mắt đều có thân ảnh Tiểu Xuân ở bên.

Cả một đời theo đuổi, cũng không được như thế.

Y hiện giờ, đã hiểu được cái gì gọi tên là thỏa mãn.

Có người này bên cạnh, chính là cảm thấy mỹ mãn.

Canh bốn thiên, bên ngoài gà bắt đầu gáy, Vân Khuynh chuyển tỉnh, cúi đầu phát hiện người trong lòng y một thân nước miếng dầm dề, miệng còn thì thào nhớ kỹ:” Mỹ nhân. . . . . . Hắc hắc mỹ nhân đừng chạy. . . . . .để cho Triệu gia ta ôm một cái. . . . . .”

Nhíu mày, đã ly khai bên ngoài, không một cận thân thị vệ để sai khiến, Vân Khuynh từ nay về sau hết thảy đều phải tự mình làm.

Y xắn tay áo nấu nước cho vào bồn, đi vào, đem mình cùng Tiểu Xuân giặt sạch sẽ.

Đang tắm thì Tiểu Xuân từ từ chuyển tỉnh, Vân Khuynh nghĩ cũng đang hảo, liền thuận tiện đem chuyện chưa hoàn thành trên giường bây giờ cùng nhau làm.

“. . . . . .”

Khi Tiểu Xuân hoàn toàn thanh tỉnh, Vân Khuynh đã để ở động khẩu đang muốn đi vào.

Hai người y theo lệ thường lại là một trận xoay chuyển giằng co, cuối cùng Tiểu Xuân không địch lại công mỹ nhân, giãy dụa không có kết quả, bị xơi tái ngay trong dục bồn.

Thần tiên cốc một ngày có thể nói như vậy chính thức bắt đầu.

Nhiều lần như thế.

“. . . . . . Sư huynh chờ một chút ta sẽ đến dùng. . . . . . Sớm. . . . . . Ngô. . . . . . Đồ ăn sáng”. Tiểu Xuân thấp giọng nói xong, liền thở hổn hển.

“Ân. . . . . .Cứ để cho hắn gọi đi. . . . .” Vân Khuynh hướng bên trong một hồi va chạm, một trận lại một trận tê dại quanh quẩn xung quanh hai người.

” Ai. . . . . .” Tiểu Xuân hít một ngụm khí, kìm lòng không đậu rên rỉ. .”A. . . . . . A. . . . . . A u. . . . . . Chậm một chút a. . . . . . Lại không ai giành với ngươi . . . . . . Đừng nhanh như vậy a. . . . . . Ta cũng sẽ không chạy trốn. . . . . .”

Vân Khuynh trợn mắt nén giận, tựa như ai oán trừng Tiểu Xuân một cái.

Nhìn lướt qua mỹ nhân tràn đầy xuân sắc, Tiểu Xuân tu vi còn thấp liền bại trận, nhượng Vân Khuynh như vậy một phen va chạm, hắn cả người tê dại, ngay lập tức cầm giữ không được phóng tiết.

Hắn ngã về phía sau, tựa vào dục bồn thở hào hển một trận.

Vân Khuynh sờ sờ khuôn mặt hắn, lại hung hăng hôn đôi môi Tiểu Xuân vài cái.

Lúc hai người đi ra sương phòng, đã là thái dương vừa lộ ra, hai người một thân thần thanh khí sảng. . . . . . Ân. . . . . . Hẳn là nên nói Vân Khuynh nhìn nhìn Tiểu Xuân, tự mình thần thanh khí sảng, còn Tiểu Xuân đi đường cũng ngã trái ngã phải, tay chân hư nhuyễn.

Vân Khuynh trực tiếp đem người ôm vào lòng, hướng nhà ăn dùng cơm.

Thần tiên cốc người nào cũng như nhau, thu xếp bọn họ hai người ăn trước, ăn no nê lúc sau đó là ai uy kê thì đi uy kê, uy áp thì đi uy áp, uy sư phụ. . . . . . Ân. . . . . Sư phụ Tiểu Xuân còn đang ngủ, vậy nên A Nhị lúc nào cũng bưng cơm đến trong phòng chờ người tỉnh lại. ( kê là gà, áp là vịt, để hán việt cho nó oách, gà, vịt nghe thấy kỳ kỳ ^^).

Mà Tiểu Xuân ở thần tiên cốc được phân công công tác còn lại là. . . . . . uy “hầu tử”.

Những kẻ canh giữ ở ngoài thần tiên cốc phòng ngừa những kẻ có tâm xâm nhập này vô cùng hung hãn.

Vân Khuynh vốn không nghĩ Tiểu Xuân làm việc này, dược trệ kia trời sanh tính hung mãnh, mà là tối trọng yếu là, bẩn vô cùng, toàn thân đều là bùn, liền ngay cả trên mặt ngũ quan duy nhất có thể thấy được cũng chỉ có hai con mắt lộ ra hung quang mà thôi.

Nhưng dù sao Tiểu Xuân cũng có ô mộc bài, dược trệ này sẽ không dám thương tổn hắn, Vân Khuynh cũng chỉ bất đắc dĩ tùy ý hắn.

Cùng người này ở cùng một chỗ lâu như vậy, chuyện tình gì hắn đã kiên trì, tự mình hơn phân nửa cũng là không thể tránh được, nhiều lần luôn tùy ý hắn.

Chỉ cần Tiểu Xuân cao hứng là được rồi, Vân Khuynh dần dần biết, không bắt buộc.

Vân Khuynh nhìn bóng dáng Tiểu Xuân, nhìn theo hắn rời đi. Tiểu Xuân bước vài bước nhỏ liền quay lại, cười hì hì hướng y phất tay, muốn y quay về trúc ốc đi.

Thực luyến tiếc cất bước ly khai Tiểu Xuân.

Vài lần trước kia đều là đi theo Tiểu Xuân, nhưng lần trước một con dược trệ chạy tới cọ y một chút, kia bẩn a, thiếu chút nữa làm cho Vân Khuynh đem đầu dược trệ kia cấp ninh nhừ.

Kết quả bởi vì thương thế chưa lành, lại nổi giận, y ói ra một búng máu, hù chết Tiểu Xuân.

Về sau Tiểu Xuân liền không cho theo nữa.

Thần tiên cốc điểu ngữ hoa thơm, là một vùng đất thanh tịnh, người trong này không có ân oán hỗn loạn, không có huyết tinh báo thù, nếu có chính là mấy con áp mấy con điểu, cùng một đám người quanh quẩn ở trong sơn cốc quanh năm không bước chân ra bên ngoài.

Trở lại trước trúc ốc, cả bọn sư huynh sư đệ Tiểu Xuân đang vội vội vàng vàng, sư phụ Tiểu Xuân bị A Nhị mang cả người lẫn ghế ra trước vườn thảo dược phơi nắng, tóc hoa râm cùng Tiểu Xuân giống nhau, ngủ còn có thể lẩm bẩm lời vô nghĩa, nói mớ cũng cùng Tiểu Xuân cũng giống nhau.

Hướng nơi đó nhìn thoáng qua. A Nhị mạnh ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người giao chiến ở trên không, Vân Khuynh hừ một tiếng, nhưng cũng không vội chạy đi. Nếu không nhìn thấy sư phụ ngày thường cùng Tiểu Xuân vài phần tương tự, y liếc mắt một cái cũng không thèm.

Nhớ rõ Tiểu Xuân dặn dò, ở bên trong cốc phải đối xử thật hảo với các sư huynh, nếu nhàn rỗi mà cảm thấy nhàm chán, cũng nên giúp đỡ bọn họ chia sẻ một ít việc vặt vãnh.

Liếc mắt nhìn Tiểu Tam một cái, tên kia đang ở trong vườn thảo dược nhổ cỏ dại.

Vân Khuynh nhìn chằm chằm bên trong hồi lâu cân nhắc, nhổ cây cỏ việc này đơn giản, Tiểu Xuân vẫn muốn mình cùng sư phụ sư huynh hắn quan hệ thân thiết. Nơi này cuối cùng vẫn phải ở lâu, có lẽ tự mình cũng nên làm một chút gì đó bày tỏ mới phải.

Nhanh nhẹn mang găng tay vào, Vân Khuynh cách Tiểu Tam một khoảng xa ngồi xổm xuống, hướng chỗ bùn nhìn lại, kia có một gốc cây xanh lục gì đó, cái bộ dạng này thì đúng là… đoán là cùng loại với thứ cỏ dại trong tay Tiểu Tam, Vân Khuynh không suy nghĩ nhiều, liền đưa tay túm một phát nhổ lên.

Tiểu Tam từ lúc Vân Khuynh ngồi xổm xuống liền chú ý tới, sau đó thấy Vân Khuynh đưa tay nhổ cái cây, trừng lớn mắt hít sâu một hơi, vẻ mặt không thể tin. Kia dược thảo. . . . . . Kia dược thảo chỉ sinh trưởng nơi vách núi dựng đứng hiểm trở, hắn sau khi lấy  trở về nuôi trồng đã lâu, cho tới bây giờ, cho tới bây giờ đều vẫn là chạm khe khẽ một chút cũng sẽ chết héo a. . . . . .

Vân Khuynh phát hiện Tiểu Tam đang theo dõi y, không thích bị người nhìn như vậy, y quay về trừng mắt một cái.

Tiểu Tam rưng rưng chậm rãi cúi đầu, chỉ dám ở bên cạnh tiếp tục lén nhìn.

Vân Khuynh càng nhổ càng nhiều, Tiểu Tam tận tâm can âm thầm khóc thét.

Nhưng Đoan vương này là người của bát sư đệ a. Lúc trước đều đã dặn dò, lúc này sao có thể đối y nói cái gì đó!

Vân Khuynh đem tiểu cỏ dại thoạt nhìn thập phần chướng mắt này bạt quang (nhổ sạch sẽ), đất trọc một mảng to tướng, y vừa lòng đứng lên, đi tìm việc khác để làm.

Đợi cho Vân Khuynh đi xa, Tiểu Tam vành mắt đỏ hồng nhào vào trong lòng nhị sư huynh nhà hắn, sợ đánh thức sư phụ, nho nhỏ tiếng khóc ròng nói:” Đoan. . . . . . Đoan vương đem bách hoa trân châu cây cỏ của ta nhổ hết. . . . . Ta thật vất vả mới đem cỏ này nuôi sống. . . . . . Bị hắn lộng như vậy. . . . . Còn không chết hết sao. . . . .”

“. . . . . .” A Nhị vỗ vỗ đầu sư đệ hắn. “Coi như vậy, y chính là cố gắng giúp ngươi nhổ cỏ kia mà, ngươi có thể hảo hảo cùng y nói đi.”

Tiểu Ngũ đang bận uy kê uy áp, Vân Khuynh đi tới, hướng Tiểu Ngũ chìa tay, Tiểu Ngũ sững sờ liền đem cái chậu trong tay đưa cho Vân Khuynh.

Vân Khuynh nhìn chằm chằm vào cái chậu đựng thức ăn của lũ kê, rồi sau đó cào lấy một bó to, hướng bọn kê áp ném xuống.

Động tác này đúng là phỏng theo bộ dáng Tiểu Ngũ mới vừa làm lúc nãy, chẳng qua là Tiểu Ngũ người ta khinh thủ khinh cước nhẹ nhàng rãi xuống mặt đất, còn Vân Khuynh thì quăng như mưa đá, không bằng trực tiếp là nói y chọi lũ chúng nó thì đúng hơn.

Người này đã quên bản thân có công phu trong người, hết phen này tới phen khác, lũ gà trống gà mái công áp mẫu áp còn có một đám tiểu kê, tiểu áp cạc cạc kêu loạn lủi đông lủi tây, đau đến rớt nước mắt, thiếu điều kêu cha gọi mẹ. Nhưng Vân Khuynh còn không hiểu được là chuyện gì xảy ra, thấy bọn chúng chẳng những không ăn mà còn sống chết bỏ chạy, liền đuổi theo, quả thực là một phen tan hoang hỗn loạn, đụng tới mấy con kê mấy con kê ngất đi, chạm mấy con áp, mấy con áp cũng ngã xuống đất không dậy nổi.

“Không chút nhân tính, cực kỳ bi thảm a. . . . .” Tiểu Ngũ xem cũng không dám xem.

“Hảo đáng thương.” Tiểu Lục đang quét rác cầm cái chổi đến dựa vào bên cạnh Tiểu Ngũ, vì lũ kê áp của thần tiên cốc đồng tình chi lệ.

Sợ bọn chúng không ăn, Vân Khuynh bất giác tăng thêm một chút lực, kết quả cuối cùng vẫn là trong thần tiên cốc ” thi hoành khắp nơi” , Vân Khuynh lúc này mới cảm thấy nghi hoặc.

Sau đó, y đứng ở trước hàng rào gỗ trầm tư suy nghĩ, lúc trước trọng thương chưa lành, hiện giờ trong lúc vô tình vọng động chân khí, khiến cho ngực từng trận đau, lúc này y mới phát giác đúng là mình hình như xuống tay hơi nặng.

Bọn kê áp này hình như lại không có võ công a, chẳng trách đứa nào không chết thì cũng hôn mê bất tỉnh, đứa còn sống thì không ngừng chạy bán sống bán chết hại y phải đuổi.

“Thì ra là thế. . . . . .” Vân Khuynh bừng tỉnh đại ngộ.

Ở thần tiên cốc vô cùng nhàm chán mà ” hỗ trợ ” làm gia sự. Theo thái dương từ phương đông mọc lên thẳng đến đứng ở trên đỉnh đầu, chính ngọ rồi mà Tiểu Xuân vẫn không thấy bóng dáng, điều này làm cho Vân Khuynh tỏ ra có chút không kiên nhẫn.

Rốt cuộc chờ không nổi nữa. Vân Khuynh lập tức vào phòng cầm lấy ô mộc bài đi ra ngoài tìm người.

Thần tiên cốc dược trệ không nhiều lắm, tăng tăng giảm giảm đại khái cũng không cũng không quá hai mươi con, không lý nào buổi trưa còn không trở về.

Vân Khuynh càng nôn nóng, dưới chân nện bước liền càng dồn dập, sẽ không gặp phải chuyện gì đi? Đều đã ở thần tiên cốc, nơi này ngoại nhân không thể tiến vào, hắn còn có thể bị cái gì trì hoãn?

Liều mạng dùng tới khinh công lao thẳng ra bên ngoài, nhớ đến vài lần trước Tiểu Xuân cũng đều phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Vân Khuynh vừa vội lại khẩn trương, trong lòng hoảng vô cùng, nghĩ muốn mau tìm được Tiểu Xuân, phế phủ trải qua đề khí, trong ngực dâng lên một trận khó chịu, huyết tinh khí xông mạnh lên trên cổ họng, khiến trong miệng hắn cảm thấy một cỗ tinh ngọt.

Cuối cùng Vân Khuynh ở lối vào thần tiên cốc nhìn thấy một bóng người.

Người nọ đưa lưng về phía hắn, đang ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, không biết làm cái gì, mông theo động tác trên người quyệt qua quyệt lại trên đất, trường sam xám trắng ở trên đám bùn đất cọ a cọ, phía dưới bị dơ một tảng lớn.

“Triệu tiểu trư!” Vân Khuynh vội vàng rống lên.

Âm thanh rống giận thình lình còn hơn sấm làm cho Tiểu Xuân bị dọa không nhẹ, nhưng quay đầu lại thấy nguyên lai là tâm can tiểu mỹ nhân đã đến, ngay sau đó Tiểu Xuân liền lộ ra tươi cười xán lạn, lớn tiếng hô:

“Vân Khuynh, Vân Khuynh, Vân Khuynh, ngươi tìm đến ta a!”

“Ngươi đang làm cái gì, như thế nào lâu như vậy cũng chưa trở về, đã quá ngọ!” Vân Khuynh trấn định tâm thần, đem khẩu huyết tinh trong miệng nuốt xuống. Xác định Tiểu Xuân thật sự là không có việc gì, lúc này mới cho rằng mới vừa rồi chỉ là miên man suy nghĩ, thả chậm cước bộ đi đến bên người Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân vẫn còn ngồi xổm trên mặt đất, bày tư thế bất nhã không còn chỗ nào để nói, hắn mười ngón tay hào khí quật xuống, đông đào đào tây lấy lấy, khe hở lộ ra bùn đen, trên người trên mặt đều ô uế, thế nhưng một chút cũng không thèm để ý.

“Ngươi thích bánh bao đúng không!” Tiểu Xuân ngửa đầu hướng Vân Khuynh cười cười, lại cúi đầu “tiếp tục sự nghiệp vĩ đại”

Tiểu Xuân nói:” Ngày hôm qua ngươi không phải nói tiểu sư huynh chử măng mùa xuân tươi ăn mới ngon, ta nghĩ đến lấy về nhiều một chút, kêu hắn làm bánh bao măng cho ngươi ăn, nhưng ở thần tiên cốc măng rất khó tìm, mọc lên rồi thì bị đắng, lấy ở dưới mặt đất mới tươi ngon, ngươi chờ một chút, ta sắp xong ngay thôi”.

“Ngươi. . . . . . Từ sớm lấy đến bây giờ?” Vân Khuynh đột nhiên chấn động, nói không rõ là tư vị gì.

“Cũng không phải”, Tiểu Xuân quay lại nói: “Uy xong bọn dược trệ mới bắt đầu lấy, ngươi hiểu được, cho bọn chúng ăn no không dễ, bọn chúng rất cáu kỉnh, lại còn cắn người”

“Ta nghĩ đến. . . . . .” Vân Khuynh muốn nói: ta nghĩ đến ngươi lại không biết đã chạy đi đâu. . . . . .

Tiểu Xuân nhãn tình sáng lên “A”  một tiếng, đem gốc măng non vừa đào được bẻ lấy, vỗ vỗ lên người, đem vạt áo bọc lấy núi măng nhỏ vừa bẻ được bọc lại, ôm vào trong ngực, cười nói:” Đi thôi, đi thôi, cần phải trở về, không quay về lại có người phải lo lắng.”

“Ai lo lắng ngươi?” Vân Khuynh hỏi.

“Không phải là ngươi a?” Tiểu Xuân hướng Vân Khuynh trừng mắt nhìn, mỉm cười nói: “Mới đi ra một chốc, có người chạy đến tìm, ngươi lo lắng ta như vậy a?”

Vân Khuynh nhíu mày: ” Ngươi ra đây rất lâu. . . . . .”

Tiểu Xuân nói:” Rời ngươi đi đừng nói là nhất thời nửa khắc, cho dù là thời gian nửa chén trà nhỏ, ngươi cũng cho là lâu đi!”

“Phải” Vân Khuynh gật đầu.

Tiểu Xuân hắc hắc nở nụ cười, bộ dáng vui mừng. Có người trong lòng lúc nào cũng đem mình nhớ kĩ, cảm giác này thật là rất hảo.

Vân Khuynh cùng Tiểu Xuân chậm rãi trở về, dọc theo đường đi Tiểu Xuân hữu thuyết hữu tiếu ( cười cười nói nói), ngẫu nhiên quay lại nói với Vân Khuynh mấy câu, lộ cái tươi cười, Vân Khuynh liền thích bộ dáng líu ríu này của Tiểu Xuân, có tinh thần phấn chấn có sinh khí, chỉ cần không phải là nằm hôn mê chính mình có gọi thế nào cũng không gọi được, y đều thích.

Sau khi quay về cốc, theo thường lệ Vân Khuynh lại giúp Tiểu Xuân giặt sạch một hồi.

Tẩy tẩy theo thường lệ cũng đặt Tiểu Xuân ở bồn tắm mà làm.

Tiểu Xuân luôn la hét, nước bắn tung tóe trên mặt đất, trong phòng nhiều hơi nước, đến tường cũng phải mốc meo.

Vân Khuynh lại cảm thấy được cái chuyện kia không một chút ảnh hưởng, tung tóe thì tung tóe, ẩm ướt kệ ẩm ướt, ôm Tiểu Xuân cùng một chỗ, so với sự tình gì đều không trọng yếu.

Nhưng Tiểu Xuân hừ hừ, lại phát giác sắc mặt Vân Khuynh có điểm không thích hợp, hắn sờ sờ hai má Vân Khuynh, bắt lấy mạch Vân Khuynh, có chút buồn rầu nói: “Vân Khuynh. . . . . . Vân Khuynh. . . . . . muốn hay không. . . . . . dừng. . . . . . dừng lại. . . . . .”

“Ân?” Vân Khuynh liếc Tiểu Xuân một cái. “Dừng?”

“Nội thương của ngươi. . . . . . Không được. . . . . . A. . . . . .” Tiểu Xuân còn muốn nói cái gì, lại khiến Vân Khuynh động thân một cái, làm hắn tê tái giật cả người, muốn nói cái gì đều không nói được.

” Ngươi dường như đang cố tình đúng không?” Vân Khuynh mị mắt, tiếp tục vùi sâu trong cơ thể Tiểu Xuân, cho đến khi người này rốt cuộc không thể nói nên lời gì cự tuyệt y.

Y làm sao tự mình không biết tình trạng thân thể mình, bất cứ khi nào đều có thể nói, ngay tại thời điểm mây mưa thất thường hết sức này không thể nói không, y sẽ không bao giờ dừng lại. (hãn a~)

Chậm một chút, thật vất vả mới đem Tiểu Xuân giặt sạch sẽ, Vân Khuynh rồi lại phát giác Tiểu Xuân chạy trốn không thấy bóng dáng.

Thần tiên cốc tuy không lớn nhưng có thời điểm tìm không ra người. Vân Khuynh thật sự là bực mình, người này quả thực cùng “hầu tử” bên ngoài giống nhau, hở một chút là không biết chạy đi đâu.

Thẳng đến lúc dùng bữa tối, Tiểu Xuân mới ló mặt ra.

Vân Khuynh ngồi ngay ngắn ở trước bàn cơm, nhìn thấy Tiểu Xuân mang sang một mâm lại một mâm thức ăn mĩ vị quý lạ, nhất thời lệ khí trên người tiêu thất hơn phân nửa, không khí nhà ăn vì vậy mới hòa hoãn đi rất nhiều.

Gương mặt Tiểu Xuân có chút hồng, búi tóc vẫn còn dính một đám tro bếp.

Vân Khuynh mới nghĩ muốn mở miệng hỏi, Tiểu Xuân đã cười hì hì nói:

” Hôm nay ta xuống bếp cấp các sư huynh bồi tội, nghe nói Vân Khuynh khó nghĩ được muốn giúp đỡ nhưng bởi vì không thạo nên đem chuyện trong cốc loạn thành một đoàn, Vân Khuynh dù sao cũng là do ta mang về, coi như là người của ta, làm việc tất nhiên tính vào phần của ta, các sư huynh từ nhỏ đã trông nom Tiểu Xuân lớn lên, điểm ấy cũng nên thông cảm đừng so đo. Vân Khuynh thích ăn măng mùa xuân, ta đi hái. Này xem như là mượn hoa hiến phật, ở đây nhận lỗi cùng các sư huynh, Vân Khuynh hắn mới đến, đối với chuyện tình trong cốc còn không quen thuộc. Các sư huynh là bề trên, từ nay về sau sư đệ ta có khuất mặt mong rằng mọi người chăm sóc Vân Khuynh nhiều hơn.

Vân Khuynh vừa nghe thấy Tiểu Xuân nói cái gì ” khuất mặt” đại mi vừa nhíu, hung hăng liếc Tiểu Xuân một cái.

Tiểu Xuân đối các sư huynh thương lượng chuyện Vân Khuynh rất nghiêm túc, nói đi nói lại hơn mười lần. Sau cùng chính là Tiểu Tam nóng tính, mở miệng nói:” Được rồi, người trong nhà… khách sáo gì, ngươi cho là sư huynh hơn ngươi nhiều tuổi như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu chuyện sao? Cứ để hắn trụ lại đây, mọi chuyện trước kia đều xem như chỉ là quá khứ.”

Những người khác đều gật đầu, A Nhị thay sư phụ chia thức ăn, nở nụ cười hiếm thấy:” Nhanh ăn đi lạnh sẽ không hảo”. Sư đệ của hắn chưa từng vì một ai lo nghĩ nhiều, sao lại thành ra một bộ dáng như vậy.

Sư phụ cười ha hả cũng nói: “Đều ăn đi, các sư huynh ngươi sẽ không lưu tâm việc này đâu.”

Tiểu Xuân được sư phụ cùng mấy sư huynh nói như vậy, nhất thời cười đến xán lạn hơn cả xuân hoa, hắn quay đầu nhìn vào mắt Vân Khuynh, thấy Vân Khuynh nhíu mi, sực nhớ mình vừa rồi hình như có nói gì không đúng, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, biết mình lại đụng đến điều kiêng kỵ của Vân Khuynh.

Đầu ngón tay hắn hướng tới mi tâm Vân Khuynh trạc trạc, nói nhỏ:” Nghĩ cái gì chứ, ta nói khuất mặt là nói ta đi uy dược trệ, trích măng, hái thảo dược, lưu ngươi một mình ở trong này, sợ ngươi cảm thấy tịch mịch, mới nhờ vả các sư huynh bồi ngươi a!”

“Ta. . . . . .” Vân Khuynh nghẹn thanh, lườm một cái nói: “Ta biết. . . . . .”

Tiểu Xuân nở nụ cười: “Đến, ăn cái này.”

Tiểu Xuân đem một khối bánh bao còn nóng đến bốc khói bỏ vào trong bát của Vân Khuynh, cười xán lạn:” Bánh bao măng tươi này ta đặc biệt làm cho ngươi, bên trong cố ý bỏ chút dược liệu có thể giúp chữa nội thương cho ngươi. Biết ngươi thích nhất bánh bao, ta đã nhồi bột rất lâu, hơn nữa bên trong không nghe ra vị dược liệu, vừa mềm vừa thơm, nhất định ngon đến nỗi muốn nuốt luôn cả lưỡi.”

“Tiểu Xuân. . . . . .” Nghe thấy người này vì làm một bữa cơm cho mình mà vội vàng bận rộn cả ngày, Vân Khuynh kiềm nén thanh âm, gần như không thể mở miệng.

“Ân, làm sao vậy?” Tiểu Xuân cười cúi xuống, tiến đến trước mặt Vân Khuynh, nhìn kỹ người mà hắn vô cùng yêu mến.

Tiểu Xuân nhìn vào mắt y, mi y, nhìn mũi y, môi y. Chỉ cần vài lần như vậy, bản thân cảm thấy có thể được nương sinh ra, bước vào cuộc đời này, rồi sau đó gặp Vân Khuynh, là chuyện hết sức may mắn.

“Ngươi làm cho ta một bàn thức ăn, trước kia không ai vì ta làm như vậy. . . . .” Vân Khuynh hốc mắt càng ngày càng nóng lên, y không biết nên đối Tiểu Xuân nói lên loại cảm giác này như thế nào, trong ngực y hiện giờ như muốn nổ tung, có một thứ gì đó không biết tên tràn đầy trong đó, làm cho y không biết phải làm sao…làm cho y xúc động muốn rơi lệ………….

” Chỉ cần ngươi thích, về sau mỗi ngày ta liền làm cho ngươi ăn.” Tiểu Xuân cười, mắt sáng long lanh, hàng mi cong cả lên, vẻ mặt cực kỳ ôn nhu, ôn nhu kia chỉ dành riêng cho Vân Khuynh.

Vân Khuynh đột nhiên chụp lấy cổ tay Tiểu Xuân đứng lên, tất cả mọi người đang dùng bữa trên bàn đều hoảng sợ.

Vân Khuynh lôi kéo Tiểu Xuân hướng về phía sương phòng của bọn họ mà đi, vô cùng vội vàng, làm cho Tiểu Xuân cảm thấy hồ đồ.

” Lại, lại sao thế?” Tiểu Xuân vội vàng hỏi.

Vân Khuynh bước ra khỏi nhà ăn, lúc sau không còn ai mới nói: ” Ngươi nói không thể ở trước mặt sư phụ ngươi thân ngươi, đối với ngươi nghĩ muốn thân ngươi.”

“Gì?” Tiểu Xuân vẫn bị lôi kéo đi, một bước cũng được dừng.

“Chúng ta trở về phòng đi.” Vân Khuynh như thế nói.

” Đang ăn cơm mà!” Tiểu Xuân cật lực kêu một tiếng.

“Mặc kệ.” Về phương diện này, Vân Khuynh tuyệt sẽ không thoái nhượng.

Lúc y nhớ Tiểu Xuân, Tiểu Xuân phải ở bên y, lúc y muốn Tiểu Xuân, Tiểu Xuân phải cùng y trở về phòng. Đã từng mất đi một lần, về sau đối với người này hết thẩy y cũng không muốn tái bỏ qua. Lúc muốn y phải lập tức có được hắn, nhân sinh ngắn ngủi như vậy, lỡ mất một lần, làm sao biết khi nào mới có thể có lần tiếp theo.

Đi được một đoạn ngắn, Vân Khuynh chợt nhớ tới cái gì, lại kéo Tiểu Xuân hấp tấp chạy trở lại.

Thoáng nhìn trên bàn cơm khay bánh bao chưa ai đụng đũa, vẫn còn nóng hầm hập điên cuồng bốc khói, Vân Khuynh nhãn tình sáng lên, khóe miệng dường như lộ ra một mạt tươi cười, bưng đi.

Y đối mọi người đang phát ngốc trong nhà ăn nói:” Ta cùng Tiểu Xuân trở về phòng ăn, các ngươi không cần chờ, cứ tự nhiên dùng đi.”

Chiếc đũa đang gắp miếng măng thịt trong tay Tiểu Tam theo nhau rớt xuống. Khỏi cần nghĩ cũng biết bọn họ kế tiếp trong phòng sẽ truyền đến loại tiếng động gì.

“Ai ai ai, Vân Khuynh ngươi đi chậm một chút.” Tiểu Xuân la hét.

“Không được.” Vân Khuynh một tay bưng bánh bao, một tay túm lấy Tiểu Xuân, hoàn toàn không chút thương lượng.

“…” Sau khi Vân Khuynh kéo Tiểu Xuân rời đi, trong lúc nhất thời, bầu không khí an tĩnh đến khó hiểu.

“Ai…” Sư phụ trên mặt đeo một nụ cười yếu ớt, thở hắt ra, vui mừng nói rằng: “Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh hai người cảm tình thực sự là hảo, đến mức đều phân không ra, cùng nhau ngủ, giống như Tiểu Ngũ Tiểu Lục vậy, thân như huynh đệ ruột thịt.”

“…” Các đệ tử cũng không biết nên nói cái gì thì mới tốt, thái độ của Vân Khuynh đối với Tiểu Xuân, đâu phải là huynh đệ thân tình đơn giản như vậy.

Sư phụ thấy các đệ tử không nhúc nhích, không khí xấu hổ trầm mặc một hồi lâu, khó hiểu chuyển trọng tâm câu chuyện sang hướng khác, lại hỏi:” Được rồi, trong cốc ta lúc nào thì có nuôi mèo vậy?”

“Mèo?” A Nhị mở miệng

Sư phụ gật đầu.” Gần đây lúc ngủ ta đều nghe thấy có tiếng con mèo nhỏ kêu…”

Cùng lúc đó, một âm thanh nhỏ vụn từ nơi ở Vân Khuynh cùng Tiểu Xuân dọc theo hành lang trúc thật dài bên ngoài, chậm rãi truyền tới.

Sư phụ vểnh tai vừa nghe, mắt sáng ngời nói rằng: “A, chính là âm thanh này, các ngươi nghe thấy được không?”

Chúng đệ tử lập tức vận khởi nội lực vểnh tai lắng nghe, cũng không nghe hoàn hảo lắm, nhưng vừa nghe ra toàn bộ đều kinh hãi.

A Nhị đều khuôn mặt đều đen.

“Ân… A… A a a…”

Không phải là tiếng kêu của con mèo nhỏ, rõ ràng là…

“A a a a a… ta chịu không nổi….” Tiểu Tam đột nhiên đứng lên, hai tay bóp chặt mép bàn, Tiểu Ngũ Tiểu Lục vội vã một người đè lại bàn, một người đè lại Tiểu Tam, miễn cho tam sư huynh nhà bọn họ thực sự đem bàn cùng đồ ăn bóp nát.

“Sao, làm sao vậy?” Sư phụ bị phản ứng bất thình lình của Tiểu Tam doạ cho nhảy dựng.

A Nhị thật sâu hút lấy không khí, giả vờ như không có chuyện gì, thần tình thản nhiên nói: ” Không có việc gì sư phụ, Tiểu Tam ban đêm ngủ không được tốt, tính tình khó tránh khỏi bạo táo.”

“Như vậy a!” Sư phụ nguyên muốn hỏi tam đồ đệ có muốn hay không uống chút miên tán, lại nghe thấy con mèo nhỏ kêu càng lúc càng lớn, càng ngày càng thê lương. Sư phụ quay đầu lại muốn hỏi rõ ràng chuyện tình con mèo, đã thấy A Nhị mãnh liệt đứng lên, trên mặt đỏ đen lẫn lộn, mở miệng nói:

“Tiểu tam, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, bê bàn ra bên ngoài, chúng ta hôm nay dùng bữa dưới ánh trăng, uống rượu ngắm trăng đi.”

Tam, ngũ, lục tuân mệnh, nhấc cái bàn lên liền xông ra ngoài, so với chạy trốn còn nhanh hơn, cách xa nội đường.

“Ân?” Sư phụ nghi hoặc cười cười.

A Nhị cấp tốc mang cả người lẫn ghế chạy như bay ra ngoài.

A Nhị chết cũng không muốn cho sư phụ biết, tiếng mèo kêu kia kỳ thực điều không phải mèo kêu, mà là có người đang kêu xuân…

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ewr