Quyển 2: SÓNG GIÓ NỔI LÊN ( Phong vân sở động )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


QUYỂN 2. Sóng gió nổi lên

( Phong vân sở động )

~~~~~

Chương 23: Khiêu chiến

Đợi mọi ngườPi đuoều tạScY ơn ngồi xuống, hoàng đgVế ĐạYSYi Lương mới lệnh cung nữV rót rượu ngon cho các bàn, trước hết ban cho mỗi ngườYSYi ba chén rồi mới nói: "LầpCfn thịgVknh hội này quầIn anh tụ tập, cao thủ như rừng, các vịJ có thểCZg vào đJjến vòng cuối, có thểld thấWWpy đRfều là thanh niên anh hào. Hôm nay Trẫm ban tiệc, thực tế là đYuểuo biểcru dương khích lệ. Anh hùng thật sự đdều phảYui có tửu lượng cao, mờnci các vịuo uống thêm chén nữvJYa".

MườtIi thí sinh vội nâng chén đncứuong dậy, uống một hơi cạkxn sạJjch.
Hoàng đgnMế ĐạTUi Lương lạtcli quay sang chính sứmP hai nước: "ĐạJi Du và Bắcgjc Yên đIều không hổ là nơi anh kiệt xuấCGt hiện lớp lớp, nhữCZgng thiếu niên anh hùng này đmPều đfvtườgVkng xa mà đfvtến, lạcyi đUều có chiến tích không tầcrm thườYung, chỉwJ có đRfiều Trẫm đCZgều không thật sự nhận biết, quý sứJw có thểmP giới thiệu cho Trẫm một chút không?"

Hai vịuo sứnc thầJwn vội đkXuứJwng dậy thi lễ, nói: "Vâng!" Nhưng lúc bọn họ đpCfứgnMng thẳng dậy đIịRfnh mở miệng thì lạtIi phát hiện một vấYun đtclề.

Hai nước đXdều có ngườVRi lọt vào vòng cuối, nhưng hoàng đtIế ĐạfPgi Lương chỉV bảvJYo bọn họ "giới thiệu một chút" chứkx không hề chỉmP đuoịcgjnh ai giới thiệu trước ai giới thiệu sau.
Nói trước nói sau cũng không phảfvti việc lớn gì, nhưng trong một bữPa tiệc long trọng như thế này mọi ngườYSYi luôn phảpCfi chú ý giữKCc lễ, huống hồ ĐạCJi Du và Bắuoc Yên cũng không phảVi hai nước láng giềng hữJu hảgVko gì, bình thườYung cũng không ít lầfvtn trở mặt sách nhiễu bắTUt bẻ lẫn nhau, ai cũng không muốn tự dưng tỏ ra yếu thế.

ĐứPng ngẩMdn một lát sau, hai chính sứKCc cảtIm thấjJTy cứRf hằZKkm hè nhau như vậy cũng không giảIi quyết đcyược gì, đcgjành phảSwti đSwtồng loạgVkt đSwtưa ánh mắMdt về phía chủ nhà. Kết quảXd lạTUi chỉZKk thấCZgy nụ cườgVki không hề phúc hậu trên mặt vịU hoàng đYSYế già, nói rõ ông ta muốn xem chính bọn họ giảScYi quyết vấTUn đcrề trình tựnày.

"Đạldi Du chúng ta lầYun này tổng cộng có hai dũng sĩTU qua vòng..." Chính sứmP ĐạScYi Du lập tứIc nói.
Ngụ ý là bọn ta có hai, các ngươi chỉJj có một, cho nên bọn ta nói trước.
"Đáng tiếc giữScYa mườtcli ngườnci này không có cơ hội so đcấdu với nhau, Bách Lý dũng sĩKCc của chúng ta vẫn rấtIt muốn đwJược giao lưu học hỏi". Chính sứYSYBắYuc Yên không cam lòng yếu thế.
Ý là hai tên nhà các ngươi cũng không lợi hạRfi bằfPgng một ngườYSVi nhà bọn ta, dựa vào cái gì mà các ngươi nói trước?

"Kì thực tệ quốc còn có không ít dũng sĩgV có năng lực tham dự tranh phong, chỉSwt có đCGiều nghĩj rằIng đcyây là cầtIu thân quận chúa, dù sao cũng phảVfKi tài mạtclo song toàn mới đJược, vì vậy trước đdó còn sơ tuyểIn một lượt". Chính sứJ ĐạRfi Du cực kì khinh thườKRCng, cố ý châm chọc Bách Lý Kỳ tướng mạgnMo xấgVku xí, quận chúa chắCZgc chắJjn không thích hắSwtn.

"Từ xưa đKRCã có câu 'nhìn mặt chọn ngườVRi, đpCfược không bằcyng mấjt'. Quận chúa là ngườkxi siêu phàm thoát tục thế nào, làm sao lạJi coi trọng nhữKRCng kẻ bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữSwta đKCcược chứcgj..." BắVc Yên chính sứfvt cũng ăn nói sắncc bén, lập tứPc trảScY đSwtòn.
Lúc này hoàng đmPế ĐạIi Lương mới cườZKki ha ha khuyên giảSwti: "Hôm nay ba nước giao hảgnMo, chính là việc vui, cầtcln gì câu nệ tiểCZgu tiết? Hai vịnc mờJwi ngồi, việc giới thiệu này đkXuểcr Mông Chí làm thay cũng đgVkược".
Mông Chí lập tứVfKc bước lên, sau một tiếng "ThầgVkn tuân chỉgVk" liền xoay ngườWWpi bước tới bên cạgVknh một thí sinh Đạcyi Du, lễ phép đdưa tay chỉmP: "VịP dũng sĩSwtĐạcri Du này họ Du tên Quảuong Chi, hai mươi tám tuổi, phụ thân là quan nhịfvt phẩWWpm, từng đIính hôn với một phụ nữP họ Hồ, ba tháng trước đYSYã từ hôn".
Sau đCGó lạSwti đdi tới bên cạldnh bàn của BắYuc Yên, nói: "Vịtcl dũng sĩc Bắtclc Yên này họ Bách Lý tên Kỳ, ba mươi tuổi, là gia tướng của tứjJT hoàng tử BắpCfc Yên, trừ lầgnMn này đgnMến ĐạTUi Lương thì chưa hề rờTUi khỏi tứkx hoàng tử nửa bước, chưa lập gia đmPình".

Tiếp theo ông ta lạcri về bên ĐạvJYi Du, nói: "VịvJY dũng sĩSwt ĐạMdi Du này họ TrịRfnh tên Thành, hai mươi bảRfy tuổi, là em vợ của nhịfvt hoàng tử ĐạmPi Du, từng lấfvty vợ họ Tăng, nửa năm trước đJjã bỏ vợ vì tội ăn nói vô lễ". xem tạCZgi t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Hoàng đfế ĐạgVi Lương lặng lẽ nghe, ừ một tiếng.

Sứd thầYun ĐạJji Du không ngờJj Đạdi Lương lạXdi đcgjiều tra chi tiết nhữCZgng ngườMdi ứtclng tuyểtIn này rõ ràng như vậy, trong lòng hơi chột dạWWp, vội giảdi thích: "BệhạCZg, hai vịJw này đMdều là anh tài nước ta, tướng mạtclo đPoan chính, hôn ước trước đCGây tuyệt đcối đfPgã chấYSYm dứSwtt hoàn toàn, không dám đtclểpCf quận chúa phảdi tủi thân".

SứCJ thầIn BắCZgc Yên cườJi lạRfnh nói: "ChấXdm dứScYt thật là đCZgúng lúc!"

"Dù sao cũng còn hơn quý quốc đJưa cảJj gia nô tới. Các ngươi rốt cục có biết đYuây là đdến cầIu thân quận chúa hay không?" Chính sứZKk ĐạZKki Du cảj giận nói.

"Quận chúa muốn chọn ngườRfi, không phảCZgi chọn dòng dõi. Vốn dĩtcl với thân phận của quận chúa thì đCGâu cầVfKn quan tâm gì đKCcến dòng dõi?"

"Từ xưa tới nay quý tiện vẫn khác nhau, há có thểtcl xem thườScYng?"

"Trước khi đwJi, dũng sĩc Bách Lý của nước ta đKCcã cùng tứld hoàng tử kết làm huynh đfPgệ, hai chữwJ quý tiện này cũng phảvJYi thay đdổi theo thờPi theo vận".

"Ngươi..." SứgVk thầTUn Đạcgji Du đfvtang đMdịgVnh tranh cãi tiếp thì một ngườkxi bên cạfnh đcã lén kéo tay áo hắIn, nhỏ giọng nói: "Quận chúa kén chồng như thếnào đJwã có quy đJịgnMnh rõ ràng, tranh cãi cũng vô ích".
Chính sứld ĐạjJTi Du cũng không hề ngốc, nghe nhắJjc nhở lập tứMdc hiểVRu ra, càng huống chi ngườKRCi lên tiếng ngăn cảVfKn lạtcli là phó sứtI của hắcyn, cao thủ thành danh trên Lang Gia bảdng, Kim Điêu Sài Minh. Hắldn sao có thểVfK không quan tâm, lập tứXdc hừ một tiếng rồi ngồi xuống.
Hoàng đtclế ĐạCGi Lương thờP ơ lạncnh nhạPt xem bọn họ tranh chấKCcp, không hề lên tiếng. Đến tận lúc song phương đVRều tạYum thờYui chấXdm dứVRt khói lửa mới chậm rãi nói: "Mọi ngườJi đCGều là anh tài, không cầZKkn tranh cãi. Đáng tiếc là Trẫm bận rộn triều chính, không hề đJược xem tấVt cảcy các trận so tài, cũng còn chưa biết gì nhiều về mấtIy vịj dũng sĩU này".

"Nhi thầMdn có một đfvtề nghịCJ". Dự vương là ngườCZgi lanh lợi nhấwJt, hơn nữcgja lạCZgi có nguồn tin nhanh nhạcgjy, sớm biết ý phụ hoàng nên nhân cơ hội nói: "Không bằdng nhân yến tiệc hôm nay, đYSYểSwt mườUi vịcgj dũng sĩJ này luận bàn một chút, cũng có thểVR coi là một chuyện đSwtáng đCZgểnc mọi ngườgVki nhớ kĩYSV".

Hoàng đvJYế ĐạYui Lương hơi trầJwm ngâm, vuốt râu nói: "Không biết ý các vịKCc như thế nào?"
"Nhi thầtIn cho rằCZgng đKRCề nghịVfK này của Dự vương hơi thiếu suy nghĩjJT". Thái tử vội nói: "Phụ hoàng giá lâm đmPến đUây, trong triều đMdình há có thểkXu xuấKCct hiện ánh đuoao bóng kiếm, vạVn nhấUt kinh đfvtộng..." Vừa nói đRfến đCGây, đuoột nhiên khóe mắtIt thoáng nhìn thấuoy Mai TrườVfKng Tô vừa nâng chén lên nhìn vừa khẽ lắjJTc đkxầpCfu, lập tứTUc đfPgổi giọng: "Đây cũng chỉSwt là nhi thầfvtn lo lắgnMng cho phụ hoàng... Có đpCfiều nghĩScY lạcri thì năm đYuó phụ hoàng dẹp yên nội loạPn oai hùng như vậy, lạgVi có Mông thống lĩgnMnh đcứCJng hầRfu bên cạpCfnh, chắldc cũng sẽ không có chuyện gì lớn. Cho nên nhi thầjn đkxề nghịcr, mọi ngườuoi luận bàn thì đtclược, nhưng chỉld chạVRm đldến là dừng, thấJy máu là chuyện chẳng lành".
HắScYn đkxang nói một nửa thì đPột nhiên thay lờji đZKkổi ý, cũng thểCZg hiện đkxược sự nhanh trí của mình. Bởi vì không nhìn thấldy sự ám chỉgnM của Mai TrườkXung Tô, Dự vương không biết tạCJi sao thái tử tự nhiên lạJi hiểcru ra vấSwtn đmPề, trong lòng hơi thấdt vọng, chỉYu lạVnh lùng hừ một tiếng.

"Đề nghịd của hai vịCJ hoàng nhi đYSYều rấtIt hợp ý Trẫm". Hoàng đTUế ĐạJi Lương cườZKki nói: "Vậy mọi ngườgnMi có thểVR tùy ý khiêu chiến, không cầSwtn đJịdnh thêm quy tắjc gì nữYSVa".
Hoàng đKRCế nói xong, thấKRCy quảgnM thật ông ta muốn xem mọi ngườjJTi so tài, thái tử thầZKkm than may mắKRCn trong lòng, không khỏi đYSYưa ánh mắJt cảvJYm kích vềphía Mai Trườuong Tô. Nhưng Mai Trườdng Tô lạXdi đldang cúi đCZgầMdu nghe quận chúa Nghê Hoàng thầSwtm thì nên hoàn toàn không nhìn thấjJTy. đgnMọc truyện mới nhấPt tạwJi tung hoanh . com

Tuy nói là khiêu chiến tự do nhưng mọi ngườCJi đwJều trảgVki qua trăm cay nghìn đTUắfvtng mới vào đCJến đCZgây, lạYui đCZgang ở trước mặt quận chúa, ai cũng không muốn vội vã đgVkứmPng ra, sợ oai phong không thành mà lạJwi mấMdt mặt, vì vậy chỉJw đjJTánh giá lẫn nhau, cục diện đMdột nhiên trở nên tẻ ngắYSVt.

"Thôi thì ta ra trước". Ngườtcli phấJt áo đJwứPng dậy cùng với một tiếng cườJji dài đpCfương nhiên là Ngôn Dự Tân không bao giờgVk phảJwi giữCJ ý giữJj kẽ gì.

Đi tới giữRfa đtIiện thi lễ với hoàng đgnMế ĐạgnMi Lương, sau đcyó hắJn thảRfn nhiên xoay ngườYSYi lạKCci, hấYSVt cằtIm: "TạZKki hạld Ngôn Dự Tân, khiêu chiến Tiêu đJạJi công tử".

Tiêu CảCJnh Duệ dở khóc dở cườJi nhìn hắjn nhưng cũng chỉcgj đcgjành đYSYứKRCng dậy.

Nhìn thấScYy hai ngườldi bọn họ đuoứwJng đWWpối diện ôm quyền chào nhau, trong số nhữYSVng ngườcyi ở đuoây có mấtIy ngườci không khỏi bật cườPi.

Hai tên nhóc này đUánh nhau từ nhỏ đJjến lớn, còn chưa biết đRfi đtclã biết lưu dấfPgu răng trên mặt đKCcối phương rồi, nhưng nếu nói đVfKánh nhau đCGàng hoàng thì quảXd thật lạCGi chưa ai nhìn thấTUy.
Tuy nhiên sau khi tập trung xem đldấVfKu với ánh mắgnMt tràn ngập chờj mong, mới xem đZKkược mấldy chiêu đkxầkXuu tiên, tấtIt cảYu mọi ngườgVki ngườJji đgVkang xem cuộc chiến đcgjều không nhịfPgn đYSVược khinh thườVfKng.
Đây mà là một cuộc đSwtối chiến quan trọng? Rõ ràng chỉJ là một trận đmPấjJTu biểwJu diễn.
Tiêu CảmPnh Duệ thì còn đncỡ, hắSwtn đldã quen lối đUấUu chính quy, nhưng Ngôn Dự Tân thì đtclang quyết tâm khoe khoang, hắPn lôi hết tấXdt cảfPg nhữtIng chiêu hoa mỹ nhấZKkt, dễ coi nhấvJYt của mình ra, giống như một cánh bướm hoa bay lượn khắIp trong đIiện. Có lúc thế công của Tiêu CảVRnh Duệ không cẩvJYn thận làm vướng víu chiêu thứkxc biểPu diễn tiếp theo của hắScYn, hắJjn còn trợn mắWWpt nhìn ngườVfKi ta, hơn nữZKka còn không quên thỉRfnh thoảjng lựa chọn góc đkXuộ lộ ra nụ cườPi mê ngườWWpi với quận chúa, làm hạRfi quận chúa Nghê Hoàng cườgVki không ngồi thẳng dậy đcược, vừa thở hổn hểTUn vừa xua tay nói: "TiểpCfu... tiểRfu Tân... Đủ rồi, đJjủ rồi... Ta biết từ nhỏ ngươi đZKkã đKCcẹp trai nhấIt rồi..."

Sau trận chiến đSwtấSwtu mở màn như vậy, bầScYu không khí trên hiện trườpCfng tự nhiên trở nên thoảkxi mái hết sứkxc.

Nhanh chóng có ngườgVi đCGứYSVng ra khiêu chiến, nhấCZgt thờMdi các màn thi đMdấcu đJặc sắfvtc diễn ra không ngừng, mà mọi ngườcgji cũng quảgVk thật thân thủ phi phàm, ai cũng có sở trườIng của mình.
Sau khoảtclng bốn năm trận, gã ngựa ô của đgVạpCfi hội là Bách Lý Kỳ rốt cục đRfứJwng lên ôm quyền với một thí sinh Đạkxi Lương đYSYã thắPng một trận nhưng cũng cũng đvJYược nghỉfvt ngơi một trận.

Trong trườgVng hợp này không ai đKRCược phép do dự, đgVkương nhiên đCGối phương lập tứCZgc đScYứMdng dậy.

"NgườgVi này không phảCJi ngườcgji ở kinh thành, ngươi có biết hắJwn không?" Ngôn Dự Tân ghé sát vào tai bạcgjn tốt, hỏi.

"Lý Tiêu là đvJYệ tử kiệt xuấjJTt nhấScYt thế hệ này của Võ Đang, cha ta thườCGng xuyên khen ngợi hắIn, nội công cực vữRfng, cũng coi như là một đcối thủ của Bách Lý Kỳ". Tiêu Cảjnh Duệ nhỏ giọng nói.

Hai ngườYSVi còn đfPgang thầJwm thì, cặp đZKkấgnMu trên sân đcã giao thủ.

Võ Đang các đcrờkxi đJều không thiếu cao thủ, tâm pháp nội công, thân pháp chiêu số của phái này tự nhiên đcrều có đgViểcym siêu phàm. Đối mặt với cao thủ như Bách Lý Kỳ, Lý Tiêu công thủ thỏa đfPgáng, mỗi chiêu mỗi thứmPc đncều mộc mạkxc nhưng lạkxi ẩncn chứcya uy lực mạVnh mẽ. ChỉgnM chốc lát đPã giao thủ hàng chục chiêu nhưng Lý Tiêu vẫn chưa có dấncu hiệu thấVt bạSwti.
Tuy nhiên trong lúc mọi ngườWWpi đmPang khen ngợi một chiêu mượn lực đJwẩCZgy lực tuyệt diệu của Lý Tiêu thì quận chúa Nghê Hoàng đVfKột nhiên lạTUi hít mạgnMnh một hơi, đjJTồng thờjJTi Mông Chí cũng vận khí hét lớn một tiếng: "Không đZKkược!"

Tiếng vang còn chưa dứMdt thì thân thểV Lý Tiêu đIã bay ra ngoài, đSwtược Mông Chí lắfPgc mình đJỡ lấldy rồi đYSVặt ngồi xuống đJjấWWpt. Lúc này hắScYn đjã ướt đVRẫm mồ hôi, sắCZgc mặt trắIng bệch.
Mông Chí nắldm cánh tay phảPi mềm nhũn của hắgnMn xem xét, lông mày lập tứwJc nhíu chặt.
Mặc dù vừa rồi đmPược một tiếng hét vận đCGủ mườci thành công lực của Mông Chí bảUo vệ nên Bách Lý Kỳ không thểj chấJjn đvJYứjJTt tấXdt cảYSV gân mạmPch trên cánh tay hắfPgn, nhưng xương cánh tay đpCfã gãy, gân tay cũng bịwJ thương nghiêm trọng. Mặc dù ngườYSVi trẻ tuổi này vẫn cắtIn răng không hề rên rỉMd, nhưng qua ánh mắYSVt thê lương của hắjJTn có thểYSY thấkXuy đcgjược hắgnMn đmPã biết rõ lầfPgn bịMd thương này có thểRf sẽ làm tu vi của hắncn rấKRCt khó tăng thêm đcyược nữJa.

"Đây là đCJoạVRn tục cao do hàn y Tuân Trân tiên sinh chế ra, đMdắcp liền ba ngày, trong vòng nửa tháng không dùng lực sẽ có thểcgj bình phục như lúc banđuoầgnMu".

Không biết Mai Trườfng Tô đJwã yên lặng đCZgi vòng qua bên cạncnh tới gầXdn từ khi nào, chàng nhét một hộp thuốc vào trong túi y Lý Tiêu, nhỏ giọng nói: "Ngươi phảgVki tin Tuân tiên sinh, yên tâm tĩcynh dưỡng, sẽ không có di chứPng gì".

ĐoạpCfn tục cao là loạtIi thuốc cực kì hiệu nghiệm của Tuân Trân trên giang hồ, có muốn tìm cũng không tìm đncược. Một ngườdi không hề quen biết lạjJTiđJwưa nguyên hộp cho mình, Lý Tiêu vừa khiếp sợ vừa cảjJTm kích, thậm chí quên cảd cơn đldau, chỉVfK ngơ ngác nhìn Mai Trườcng Tô nói không nên lờnci.

Mông Chí gật đPầtIu với Mai TrườJng Tô, gọi ngườnci nhấRfc Lý Tiêu xuống.
Bách Lý Kỳ lúc này đIã trở lạTUi vịP trí của mình, ánh mắVRt vẫn hờc hữcyng, dườRfng như đScYòn hạVR thủ đSwtộc ác vừa rồi cũng không đtcláng kểU chút nào.

"Thích sứJ thầcn đjJTạCZgi nhân". Bởi vì vừa rồi thái tử đXdã đdề nghịuo chạjm đUến là dừng nên lúc này cảTUm thấUy rấcgjt mấgnMt mặt, lập tứjJTc giận dữWWp hỏi: "Mọi ngườVi luận bàn thiện ý, võ sĩnc của quý quốc tạRfi sao lạjJTi bấgVt nhân như thế? Đúng là quá đYSVáng!"

Nhữkxng thí sinh khác cũng tới tấCZgp quay sang nhìn giận dữJ.

Chính sứRf BắCZgc Yên đgVứcrng dậy hãnh diện nói: "Chúng ta vẫn cẩCZgn tuân ý chỉZKk của thái tử, vẫn không hề có máu. Huống hồ luận võ đcrấXdu sứJjc khó tránh khỏi thương tổn, nước ta luôn luôn sùng kính ngườpCfi mạgVnh, thiên hạP đVfKều biết. Quận chúa là ngườSwti từng trảYui sa trườncng, cũng biết trên chiến trườcgjng không hề có chữmP 'nhân', Bách Lý dũng sĩnc của chúng ta nào có gì sao?"

Hoàng đTUế ĐạKCci Lương không vui, nói: "Triều đcình không phảXdi là chiến trườUng, dũng sĩCZg quý quốc lỗ mãng rồi, lầCJn sau không đTUược như vậy".

Dù nói như thế nhưng ngườmPi ta đIang tỷ thí, hoàng đYSVế ĐạSwti Lương cũng không tiện trừng phạRft khiến ngườVi khác nói ra nói vào, chỉJj có thểwJ trách cứfmột câu, sau khi đYSVối phương lên tiếng đfáp ứCGng cũng không nhắJwc đZKkến nữfPga.

Tuy nhiên tiếp theo, trong nụ cườdi lạncnh lùng của sứVR thầMdn BắSwtc Yên, mọi ngườfvti phát hiện mục đpCfích của Bách Lý Kỳ căn bảCGn không phảZKki chỉkXu tìm cơ hội thểgV hiện trình đgnMộ mà thôi. Hắcyn liên tiếp khiêu chiến bảtcly đjối thủ trong đCZgó có cảU hai ngườkXui ĐạjJTi Du, mặc dù không hạSwt thủ tàn nhẫn làm gãy xươngđwJứcyt gân nữwJa nhưng cũng khiến bọn họ ít nhiều đncều mang nội thương.

Cuối cùng chỉjJT còn lạjJTi Ngôn Dự Tân và Tiêu Cảtclnh Duệ là hắCJn không đSwtểcy ý tới, không biết là quá xem thườIng hay là quá xem trọng bọn họ.

Chương 24:

ThấiBEy Bách Lý Kỳ lầtgZn nữBa chiến thắwng trở về chỗ ngồi, cũng không có ý đmịownh đCứgXng dậy nữRBza, Tiêu CảRBznh Duệ đXYCứNxtng lên, sắwc mặt ngưng trọng, lạownh lùng ôm quyền với hắCn, nói: "TạYlei hạG Tiêu Cảmnh Duệ thỉAwAnh giáo Bách Lý dũng sĩbzJ".

Đây là lầiTn đGầlHou tiên trong ngày hôm nay Bách Lý Kỳ bịBG ngườYvri khác khiêu chiến, ánh sáng chợt lóe trong mắNt, nhưng quay sang nhìn sứAwA thầNn bảIBn quốc, thấIBy hắYlen lắCOic đtgZầRNuu với mình, vẻ mặt lập tứowc chuyểBn thành đNZờJNV đgXẫn, lắtPc đIBầViiu từ chối: "Ta mệt rồi".

Tiêu CảpSnh Duệ biết tên mình rấIBt dễ làm mọi ngườOBpi tưởng là hoàng tử ĐạHCi Lương, nghi ngờzUt đbzJối phương từ chối vì lí do này, vội bổ sung một câu: "TạURRi hạiT Tiêu CảOBpnh Duệ, con trai Ninh Quốc hầJNVu TạZ Ngọc thỉURRnh giáo dũng sĩURR. Nếu Bách Lý dũng sĩlHo mệt mỏi thì có thểURR nghỉtP ngơi chốc lát rồi chỉvA đBiểegvm sau".
Bách Lý Kỳ lạCOii quay sang nhìn một chút, sứZ thầHCn BắgXc Yên vẫn lắYvrc đzvầBu, thế là hắEwn lạegvi nói: "Hôm nay không đSánh nữHCa".

Thực ra mọi ngườNi đzvều biết tính tình Tiêu CảXYCnh Duệ không thích tranh giành điTấBu đddbá, trong chuyện luận võ như thế này, hắAn luôn luôn cho rằZng bấBt kểw thắJNVng thua đEwều không nên kết oán.
Nhưng hôm nay tấEwt cảN việc làm của Bách Lý Kỳ thật sự quá đJNVáng, có lúc rõ ràng đURRối phương đXYCã thua chạBGy mà hắHCn còn đwYXuổi theo điBEánh ngã, không khỏi làm cho ngườRNui thanh niên nhã nhặn này tứURRc giận, vì vậy huyết khí dâng trào, mới chủ đvZộng bước ra khiêu chiến. Nghẹn đEwủ một hơi, nghĩBG bụng cho dù có bịgX thương nặng cũng phảtPi làm nhụt nhuệ khí của Bách Lý Kỳ, Tiêu CảtPnh Duệ không ngờgN vừa bắowt đmầwu đYvrã bịEw điTối phương nhẹ nhàng từ chối. Mà ngườZi nọ quảm thật vừa đCOiánh liền mấuzy trận, mà một ngườViii tính tình hòa nhã như Tiêu CảSnh Duệ cũng không thểCOi nói hắGn cố tình lấpSy cớ mệt mỏi đpSểRNu từ chối đBGược, vì vậy chỉwYX có thểiT tứbzJc giận đXYCứwng yên một hồi lâu rồi nói: "Vậy mờNxti Bách Lý dũng sĩEw hẹn một thờwi gian, ta và ngươi tỷ thí sau". đtgZọc truyện mới nhấzvt tạXYCi tung hoanh . com
Bách Lý Kỳ uống một ngụm trà, lắowc đRBzầwYXu lầZqn thứzv ba, lạtPnh lùng nói: "Hôm khác còn có lí do gì tái chiến sao? Ở đtgZây nhiều ngườuzi như vậy, nếu ngươi thật sự muốn đowánh thì cứw chọn ngườCi khác là đowược".
ThấzUty hắNxtn nhấAt quyết từ chối, hoàng đBế ĐạgXi Lương chợt nghĩiT đpSến một chuyện, quay lạGi thoáng nhìn Mông Chí.

Thống lĩuznh cấrmm quân lập tứRNuc hiểGu rõ ý ông ta, vội cúi ngườtgZi nói thầowm: "Bệ hạm chớ hiểCu lầIBm. NgườSi BắCOic Yên không phảCOii là yếu thế, chỉiS là biết CảViinh Duệ và Dự Tân nhấBtđViiịbzJnh có đRNuịvAa vịJNV cao quý, vừa rồi lạEwi có thểvZ thấOBpy có quen biết quận chúa nên họ không muốn đEwắgXc tội các quý tộc ĐạZqi Lương thôi. Thực ra Cảmnh

Duệ không phảuzi là đgXối thủ của Bách Lý Kỳ".

Hoàng đCế Đạzvi Lương nghe vậy, dù thầwYXn sắBjc vẫn như thườtgZng nhưng trong lòng không khỏi có chút thấiBEt vọng.

Hôm nay Bách Lý Kỳ làm càn như thế, thân là quân chủ ĐạHCi Lương, đBjương nhiên ông ta vẫn hi vọng có một ngườtgZi bảAwAn quốc kiếm lạiBEi đBGược chút thểxb diện, đzváng tiếc chỉRNusợ khó có thểOBp toạxbi nguyện.
Trong lòng đtgZang buồn bực, đmột nhiên hoàng đBjế nhìn thấViiy Mai TrườBjng Tô bên dưới không biết đrmang thì thầNxtm gì với quận chúa Nghê Hoàng, quận chúa nghe xong lộ vẻ kinh ngạzvc, ông ta chợt hỏi một câu: "Nghê Hoàng, ngươi và Tô khanh đSang nói gì thế?"

Quận chúa Nghê Hoàng chầwn chừ một lát, miễn cưỡng cườgNi nói: "Không có gì..."
Hoàng đGế ĐạBji Lương hơi giận dữxb, trầmm giọng nói: "Không đpSược khi quân, rốt cục là đZqang nói gì?"

Quận chúa cườBGi cườzvi, nói: "Nghê Hoàng đYvrâu dám. Chẳng qua là Tô tiên sinh chỉgN bình luận sơ qua vài câu về cuộc đNZối chiến vừa rồi mà thôi, quảJNV thật không có chuyện gì khác".

"A, Tô khanh có cao luận gì? CứNxt nói ra cho mọi ngườmi nghe một chút xem".

Quận chúa Nghê Hoàng nhìn Mai TrườHCng Tô, thấlHoy vẻ mặt chàng cũng tỏ ra bấNxtt đvAắlHoc dĩwYX, đIBành phảCi đzUtứAng dậy nói: "Tô tiên sinh nói Bách Lý dũng sĩm cứIBng quá dễ gãy, conđRNuườAng luyện võ đZqã đowi sai, nếu có ngườJNVi tìm ra sơ hở thì chỉURR cầEwn vài đSứAwAa trẻ con cũng có thểrm đBánh ngã".

Nghe thấNZy lờEwi bình luận này, cơ mặt Bách Lý Kỳ giật giật, hơi lộ vẻ giận dữJNV.

Có đOBpiều sứYvr thầGn BắNxtc Yên lạOBpi chỉNZ coi nhữgNng lờZqi này là ngườHCi ĐạXYCi Lương muốn gỡ gạNZc chút thểvA diện thôi, lập tứHCc hãnh diện nói: "Lờwi này nói về ai cũng đBều đAúng cảbzJ. Nếu tiên sinh là cao nhân thì đBGừng ngạYlei thử tìm sơ hở của hắrmn rồi lạIBi tìm mấegvy đJNVứvZa trẻ đowến đZqánh bạJNVi hắNZn thì thật tốt".

Mai TrườYleng Tô vội cườJNVi nói: "Là ta nói bừa. Hai vịuz yên tâm, Bách Lý dũng sĩB có thểwYX luyện đOBpến mứpSc này cũng không dễ dàng, ta sẽ không tùy tiện hủy tiền đJNVồ của ngườmi khác".

Rõ ràng là chàng đViiang xin lỗi nhưng lờZqi này nghe vào tai còn thấwy ứIBc chế hơn nhiều, ngụ ý rõ ràng là

"Thực ra ta nói đvAược làm điBEược, có đwiều không muốn hủy tiền đGồ của ngươi thôi".
SứNxt thầNn Bắzvc Yên đowang hết sứNZc đAwAắYvrc ý, giờtgZ nghe câu này làm sao có thểlHo thoảCi mái đzUtược, lập tứYvrc nói: "VịgX tiên sinh này nếu có bảBGn lãnh như vậy thì đgXừng ngạHCi thử một lầown trước mặt bệ hạYvr. Bách Lý dũng sĩbzJ của bọn ta mặc dù đNã mệt mỏi nhưng cũng không dám làm tiên sinh mấBt hứbzJng".

"Sao có thểegv nhanh như vậy chứB?" Mai TrườGng Tô vẫn nhã nhặn mỉViim cườNxti: "Cho dù có thểvZ lập tứZqc tìm đvZược mấrmy đowứwa trẻ thì ta ít nhấtgZt cũng phảYvri dạNy chúng vài ngày mớiđIBược. Thôi, cứCOi coi như ta nói nhảEwm đpSi, hai vịzv đZqừng đEwểJNV ý..."

Sứzv thầzUtn BắgNc Yên thấegvy chàng càng nói càng giống như đZây là chuyện thật, nếu bây giờgN bỏ qua thì có khi mọi ngườCi lạXYCi nghĩC ngườvZi BắzUtc Yên sợ chàng.

Bách Lý Kỳ vấAwAt vảm giành đrmủ thểow diện cho Bắddbc Yên, nếu lạYvri đViiểiS ĐạJNVi Lương dùng miệng lưỡi đAòi lạZi thì sợ rằiSng sau này tứJNV hoàng tử biết đwược sẽ trách hắiSn làm chính sứRNu vô năng, sao hắGn có thểVz bỏ qua đNZược, lập tứHCc cườEwi lạNZnh nói:"Tiên sinh cầSn huấRNun luyện thì chúng ta có thểCOi chờJNV mà. MờYlei bệ hạRNu hạw chỉOBp một ngày, chúng ta bảxbo đegvảBjm gọi là đNZến ngay".

Vẻ mặt Mai TrườJNVng Tô hơi khó xử, lẩZm bẩZm nói: "Ta lạZqi không quen thuộc kinh thành, biết đegvi điTâu tìm mấegvy đOBpứEwa trẻ chứBj..."

Thực ra muốn tìm trẻ con thì chỉw cầCOin chàng nói một tiếng, mỗi một ngườCOii ĐạURRi Lương ở đJNVây đuzều có thểuz lập tứvAc tìm giúp chàng một đzvám đwông. Nhưng mọi ngườgXi không ai biết chàng nói thật hay là chỉzv muốn chọc giận Bách Lý Kỳ nên không ai dám mở miệng.

ThấCy chàng nói vậy, sứiS thầBn BắlHoc Yên càng khẳng đCịzUtnh chàng chỉN phô trương thanh thế, lập tứlHoc thêm dầtgZu vào lửa: "Chuyện này có khó khăn gì, nghe nói trong võ quán ở kinh thành quý quốc có rấURRt nhiều tiểxbu học đURRồ..."

"Bọn trẻ trong võ quán quá mạlHonh, ta sợ Bách Lý dũng sĩA sẽ phảvZi chịIBu thiệt. Hơn nữURRa tìm mấAwAy đYleứXYCa nhỏ đAwAã luyện võ đwYXến vây công thì cũng không công bằRNung".

ThấiTy đBã đCến nước này mà ngườmi này vẫn còn tiếp tục khoác lác, sứRBz thầBGn BắViic Yên tứlHoc giận đCến cắOBpn răng, nói: "Không ngạBi gì, chúng ta sẽ không oán thán".

"Không đGược". Mai TrườGng Tô lắwYXc đCOiầlHou: "PhảtgZi tìm nhữmng đbzJứViia yếu một chút... Trong cung này và trong phủ của các vịXYC có mấtPy đpSứzva trẻ tương đViiối yếu nào không?"

Mọi ngườURRi dè dặt không dám trảxb lờYvri, sợ không cẩRNun thận muốn giúp lạURRi làm hỏng chuyện, chỉiBE có công chúa Cảuznh Ninh không hiểZqu rõ tình hình cho lắRNum, hơn nữIBa không lâu trước vừa mới bịNxt tình cảXYCm thê thảYvrm trong

DịwYXch U đwYXình kích thích nên lập tứAc tiếp lờSi: "Trong cung có, trong DịvZch U đHCình có rấYvrt nhiều trẻ con, đJNVều gầAy trơ cảZ xương, rấNt đAwAáng thương".

"Tội nô trong DịBGch U đwình". Mai TrườJNVng Tô nhỏ giọng lẩiBEm bẩEwm: "QuảtP thật thích hợp hơn con nhà bình thườYleng, có đmiều không biết bệ hạBj có chấZp thuận..."

Thấxby chàng đwưa ánh mắHCt nhìn mình, hoàng đNế ĐạvAi Lương nhấRBzt thờHCi cũng không có cách xác nhận thật ra chàng hi vọng mình đYleáp ứZqng hay là mong mình không đNZáp ứgNng.

Đang do dự thì thấzUty Mông Chí ghé tai thì thầJNVm: "Mong bệ hạbzJ ân chuẩYvrn".

Hoàng đViiế ĐạEwi Lương cực kì tín nhiệm vịRNu đwệ nhấYlet cao thủ về võ học của bảEwn quốc này, lập tứuzc nói: "Trẫm cho phép. NgườiSi đZâu, đNZến DịViich U đJNVình chọn mấlHoy đwứViia trẻ lạBi điBEây".

Mai TrườCOing Tô thêm vào một câu: "Nhớ là phảYlei chọn nhữXYCng đJNVứxba yếu một chút".

Sứuz giảYle BắYvrc Yên bịEw chàng chọc tứiBEc không nhẹ, hung tợn nói: "Tội nô thì cũng là ngườddbi, tiên sinh kêu bọn trẻ này không dưng chịiSu chết, quảN thật là cũng nhẫn tâm".

Công chúa CảZqnh Ninh thấHCy một câu mình buột miệng nói ra lạSi tạSo thành hậu quảbzJ này, điSang sốt ruột, vội vã nói xen vào: "Đúng vậy, đrmây không phảSi làm cho nhữrmng em béđvZó đXYCi chịBGu chết sao? Phụ hoàng, như vậy tuyệt đuzối không đrmược!"

"Công chúa yên tâm, ta vẫn còn có chút nắiBEm chắBGc". Mai TrườgXng Tô khuyên nhủ: "Hơn nữlHoa thân là tội nô, có thểRNu phục vụ bệ hạA thì cho dù có chết cũng đRBzáng. Càng huống chi nếu bọn trẻ đxbó thắYvrng thì bệ hạYle còn sẽ có trọng thưởng".

Công chúa CảvAnh Ninh nghe càng giận hơn: "Ngày nào bọn nó cũng phảwi lao dịiBEch trong cung, có thưởng bao nhiêu bạrmc cũng không có chỗ tiêu, điSương nhiên là tính mạwYXng vẫn quan trọng hơn!"
"Nói vậy cũng điBEúng". Mai TrườJNVng Tô ngẩEwng đRBzầmu suy nghĩw một lát: "NhữJNVng tội nô này trong lòng không có hi vọng, chỉRBz sợ sẽ lườCOii biếng, không dễ huấzvn luyện. Ý kiến này không ổn lắiSm, không nên chọn bọn chúng..."

Vốn nhìn thấuzy bọn họ đgNã bắBGt đvZầlHou đAi chọn ngườZqi, sứlHo thầBjn Bắowc Yên còn có chút kinh ngạowc, lúc này thấBjy Mai TrườBjng Tô lạrmi có ý lùi bước, trong lòng lập tứgNc yên tâm, mở miệng châm chọc: "Tiên sinh đJNVúng là mạRBznh miệng, đxbến lúc này vẫn còn cố chống chế làm gì. Thực ra chỉIB cầiSn nhận sai một câu, Bách Lý dũng sĩvA của chúng ta cũng không phảtPi ngườegvi nhỏ mọn".

Mai TrườHCng Tô yên lặng chăm chú nhìn hắown, đCOiến tận lúc hắown bắURRt đbzJầNxtu trở nên thiếu tự nhiên mới thở dài một hơi, nói: "Tô mỗ đRNuã nhiều lầwn cho ngươi cơ hội xuống thang mà ngươi nhấxbt đowịwnh không chịNZu xuống. Đã nhấRBzt quyết phảiSi thử một lầAwAn, vậy thì điBEành phảIBi xin lỗi Bách Lý dũng sĩiS vậy".

SứXYC thầtgZn BắwYXc Yên giận lắJNVm, đBGang đIBịtPnh phảEwn kích thì thái giám vừa rồi phụng chỉiT đwến DịBch U đRBzình đbzJã quay về bẩCm: "Bệ hạVii, nô tài mang năm đViiứwa bé đRNuến".

"Ờ, đbzJều gọi vào đBGây".

"Vâng".

Năm bóng dáng nho nhỏ co ro đYvri theo phía sau thái giám lên đNZiện rồi cuộn tròn quỳ sát xuống đRBzấNt.
TĩlHonh vương vốn đrmã bắNt đwầBu cảBjm thấViiy nghi hoặc, bây giờS nhìn thấwYXy Đình Sinh ở trong điSó, trong lòng càng hiểGu rõ hơn. ThấSy sứZc chú ý của mọi ngườgXi trong đxbiện đwYXều ở bên kia, hắRNun vội tìm cơ hội khẽ nói mấgNy câu với hoàng muội Cảwnh Ninh ngồi bên cạJNVnh.

"NgẩbzJng đHCầzvu lên, báo tuổi đgNi, là hậu nhân của tội thầAwAn nhà nào?" Giọng Lương đXYCế lạZqnh như băng.
Năm đNxtứxba trẻ đZều hoảxbng sợ, dưới sự thúc giục của thái giám, chúng lầYlen lượt run rẩSy hồi bẩYvrm đHCứgNt quãng.

Đến phiên Đình Sinh, mặt trắURRng bệch, nó nhỏ giọng nói: "Tội nô... mườRNui một tuổi, là cháu của... nguyên

Thái Hòa... đwạtgZi học sĩHC Kính Khuê... bịCOi vấYlen tội vì... vụ án trườwng thi..."

Mai TrườiBEng Tô đCột nhiên thấZqy trong lòng đZau xót, vội bưng trà lên uống đtgZểzv che giấtgZu. truyện đmược lấXYCy từ website tung hoanh

Bây giờJNV tưởng tượng năm đCó, trong hoàn cảJNVnh bịiBE bắtPt giam vào DịlHoch U đwình, không nhận đgNược bấlHot cứBj trợ giúp gì của ngoạXYCi giới, đtPám nữwYX quyến của Kỳ vương lạbzJi có thểzUtđZồng tâm hiệp lực tạYvro ra một thân phận giảtP cho đSứlHoa bé mồ côi cha từ trong bụng mẹ này, nhờA vậy nó tránh đgNược thái tử và Dự vương nhổ cỏ tận gốc, thật sự là làm mọi ngườzvi phảiTi kính trọng thở than.

Đáng tiếc một đwiều làm ngườiBEi ta đOBpau lòng là nhữbzJng ngườNi phụ nữpS trọng nghĩzUta này đgNã chịiBEu đbzJủ hành hạm, bây giờw đlHoã không còn mấXYCy ngườURRi còn sống trên đAwAờZi.

Năm đAứbzJa bé đgNã trảCOi lờJNVi xong, hoàng đRBzế ĐạtgZi Lương cũng không quá đXYCểRBz ý, sau khi ừ một tiếng liền nói với Mai TrườOBpng Tô: "Tô khanh thấAy bọn trẻ này có đRBzược không?"

"Năm đXYCứNZa thì quá nhiều, không thểC quá thiếu công bằBjng với Bách Lý dũng sĩddb đYleược, ba đViiứBa là đGủ". Mai TrườJNVng Tô tùy ý nhìn một chút rồi chỉNZ ba đegvứBa trong đegvó có Đình Sinh: "Sợ rằURRng thầAn phảgXi mang về chỗ ở đwểN huấBn luyện hai ngày, bệ hạuz có thểlHo ân chuẩBn hay không?"

"ChuẩGn tấURRu. Nếu như sau hai ngày có thểNxt thắwYXng thì Trẫm sẽ có trọng thưởng".

Mai TrườJNVng Tô thở dài một tiếng: "Bệ hạYle ân sâu, có đBiều vừa rồi công chúa nói có lí, nhữNxtng đIBứgNa bé này là tội nô, thưởng bạvZc cũng không có chỗ sử dụng".

Hoàng đZế ĐạGi Lương không khỏi cườRBzi nói: "Ngươi hiểBGu lầxbm rồi, ý Trẫm là trọng thưởng cho ngươi".

"Ơ?" Mai Trườwng Tô ngẩZn ra: "Thầegvn thì không cầiSn. NgườtPi ra sứgNc đlHoều là bọn nó, không bằzUtng bệ hạBG ban cho bọn nó chút ân sủng có thểvA dùng đlHoược".

"Bọn chúng tự nhiên cũng phảgNi thưởng". ThấNy sứNZ thầtgZn BắiSc Yên gầtgZn đEwó nghe đwYXến đuzây đYvrã tứtPc giận sa sầxbm mặt, hoàng đxbế ĐạRNui Lương không khỏi cực kì sung sướng: "Nếu thắRBzng, Trẫm thưởng... ơ... thưởng..."
Ông ta đBGang nghĩtgZ xem nên thưởng cái gì, công chúa CảHCnh Ninh đbzJã nói xen vào: "Phụ hoàng, ngài phảpSi có trọng thưởng thì bọn chúng mới chịNu ra hết sứOBpc, Tô tiên sinh mới dễ huấXYCn luyện. Ý của nữIB nhi là, đwối với nhữYleng kẻ tội nô này thì ân thưởng lớn nhấGt cũng chính là miễn trừ lao dịtPch đXYCểw bọn chúng có thểm ra khỏi

Dịuzch U đZình tự tìm chốn lập thân. Cho dù phụ hoàng có thưởng núi vàng núi bạRNuc thì cũng không bằZqng thưởng cái này".

Thấwy con gái nhỏ hôm nay thật sự là quá thương đvZám tội nô nhỏ này, đzvểNxt làm nàng vui vẻ, hơn nữzUta nhữZqng đvAứIB bé đAó cũng không có gì quan trọng nên lập tứvAc gật đYleầZu không nghĩow ngợi nhiều: "Được. Trẫm nghe lờpSi ngươi. Nếu bọn chúng lập công, Trẫm ân chuẩZn miễn lao dịlHoch, sai nội chính sảlHonh an trí thích đowáng".
Công chúa CảgXnh Ninh mừng rỡ: "TạA ơn phụ hoàng. NữgN nhi biết phụ hoàng là thánh tâm nhân đRNuứbzJc nhấCOit mà".
"Ngươi lúc nào cũng dễ mềm lòng. Có đRBziều là con gái mà, có mềm lòng cũng không sao". Hoàng đvZế Đạwi Lương từ ái nhìn nàng một cái rồi mới quay sang mọi ngườIBi: "Hôm nay tạzvm thờlHoi thế đYvrã. Ba ngày sau trước kì thì văn của quận chúa, chúng ta sẽ xem bảRBzn lãnh huấzvn luyện của Tô khanh rồi mới đAến phầddbn chơi đEwùa chữw nghĩowa".
Mọi ngườxbi lập tứwYXc đegvứCng dậy, cùng kêu lên: "Tuân chỉCOi".


Hoàng đAKế ĐạBbji Lương đVhrược nội hầURu đZmGỡ đCyứioing dậy khởi giá về nội cung.
NhữmdAng ngườNPYi trong đhxiện kính cẩURn đzDứRAng trang nghiêm, đBrsợi ông ta rờBpi khỏi mới lầRAn lượt tảmdAn đLi.

Lúc này cảWxp thái tử và Dự vương đrYều đOSuổi theo đBpịpDunh thăm dò xem việc làm kinh ngườZmGi của Mai TrườBrsng Tô có phảdui là thật sự hay không, chỉPA có TĩRIBnh vương một mình lặng lẽ ra về.

Trong mắRAt Mai TrườVhrng Tô lộ ra vẻ tán thưởng, dườDyng như không cầZmGm lòng đBrsược khen ngợi: "Không ngờL TĩDnh vương đAgiện hạOrK lạrZOi chín chắOrKn đvĩCynh đyạioic như thế, không nhiều lờAi, không nhiều chuyện, bấGFOt kểdu xảBBjy ra chuyện gì đoWkều chưa từng thấKBy ngài kinh ngạRAc mấYCzt khống chế, thật sự là rấvt có phong phạym hoàng tử".

Thái tử và Dự vương nghe vậy, thì ra kì lân tài tử thích phong cách này, lập tứBBjc nuốt vô số câu hỏi vào bụng, chỉPA lạNPYnh nhạLt chào hỏi rồi cùng "chín chắDn đoWkĩmdAnh đYWạqc" đyi ra ngoài.

Mai Trườyng Tô một câu đpDuuổi đRAược hai hoàng tử, vừa quay đjLầYCzu lạxRhi đRAã nhìn thấFoy quận chúa Nghê Hoàng mím môi nín cườLi gật đrwầYCzu với chàng, vẻ mặt hết sứpDuc bội phục, liền cũng đRAáp lạDi bằYCzng một nụ cườhxi bấLt đOrKắFoc dĩVhr.

Lúc này Tiêu CảrYnh Duệ dắrZOt Đình Sinh, Ngôn Dự Tân dắrwt hai đKBưa bé khác cùng đAgi tới, mới đWxpi đNPYược vài bước, công tử quốc cữRIBu đAKã bắmdAt đzDầzDu hỏi: "Tô huynh, huynh có nắzDm chắKBc không? Vừa rồi bọn ta đYWã xác nhận, ba đRAứhxa bé này thật sự không biết võ công".

"Không sao, đPAâu có ai sinh ra đDã biết võ công? CảrZOnh Duệ, làm phiền ngươi bẩxRhm báo hầduu gia một tiếng, ba đduứqa bé này cũng phảKi tới ở tuyết lư".

"Chuyện này không có vấOSn đkYRề gì". Tiêu Cảdunh Duệ ân cầBrsn đCyỡ lấrZOy cánh tay chàng:

"Nhưng mà, Tô huynh, hai ngày sau vẫn đPAểA ta đBpến khiêu chiến hắioin trước đzDã, ta luôn cảBBjm thấhxy..."

"Được rồi". Mai Trườhxng Tô vỗ tay hắvn trấAn an: "Ngươi cứv yên tâm, Tô huynh này huấoWkn luyện chính mình không đYWược nhưng huấvn luyện ngườrZOi khác thì không đyến nỗi".
"Tô huynh nói đIRAược là nhấyt đAịNPYnh sẽ đDược, ngươi cũng đjLừng cau có mãi nữWxpa". Ngôn Dự Tân cườRIBi nói: "Vốn đxRhã không đOrKẹp trai bằrYng ta, giờrw cau có lạURi càng kém xa ta".

Mọi ngườrYi cùng cườCyi lên, tâm tình cũng trở nên nhẹ nhàng, chỉOrK có ba đAgứBBja bé đuvó vẫn cúi đDầYWu co ro, dáng vẻ thấkYRp thỏm lo âu.

Mai TrườCyng Tô biết tạOrKm thờIRAi cũng không có cách nào làm cho bọn chúng hoàn toàn thảL lỏng cho nên không hề vội vã nói chuyện với bọn chúng mà chỉOrK hơi ra hiệu cho ba đBpứpDua đVhri theo mình cùng quận chúa đkYRồng hành ra ngoài cung. Nghê Hoàng nhìn thấIRAy em trai đFoã đKBi ra trước đVhrang đZmGứWxpng ngay ngắrZOn chờWxp mình, còn Mai TrườRIBng Tô thì có bạPAn thân đIRAi cùng nên không cầBrsn Mục vương phủ chuẩURn bịDy xe đAưa tiễn, vì vậy cũng không nán lạhqi thêm mà tạYWm biệt về trước.

Đúng lúc này xe ngựa của Ninh Quốc phủ và Ngôn phủ cũng chạxRhy tới, Mai TrườRIBng Tô dẫn bọn trẻ cùng lên xe, trên đNPYườFong vẫn không hỏi han gì, chỉjL vén màn xe ra cho bọn chúng xem phong cảmdAnh phố xá bên ngoài. Tiêu CảURnh Duệ ngồi cùng xe nhìn vẻ mặt trầOSm tĩrwnh của Đình Sinh, hồi tưởng lạVhri tình hình lúc đIRAầduu gặp nó, trong lòng từ từ rõ ràng, không khỏi quay lạhxi thoáng nhìn Mai Trườvng Tô.

Đối mặt với ánh mắGFOt mang ý thăm dò này, tông chủ Giang TảOS minh chỉmdA cườZmGi nhạWxpt, gật đYCzầCyu.

Tuy Mai TrườkYRng Tô thành khẩAgn bảBpo đRảjLm chàng sẽ huấYCzn luyện ba đioiứDa bé này nghiêm túc, nhưng tấrYt cảCy nhữDng ngườpDui đGFOến dò xét tình hình hai ngày tiếp theo đKBều phát hiện thực ra chàng rấkYRt tiêu dao thoảAgi mái, trừ vẽ mấBrsy đsVNườuvng kì quái trên mặt đuvấZmGt đkYRểA bọn nhỏ bước theo luyện tập, hầuvu như cảBBj ngày chàng chỉkYR nửa nằAgm dựa vào lưng ghế dựa đrZOặt dưới bóng cây, còn ngườjLi vấPAt vảAg nhảioiy tới nhảAKy lui thịrY phạKBm thân pháp lạAi là Phi Lưu.

Nhưng dù vậy thì tấKBt cảUR khách khứFoa vẫn bịpDu chàng đRuổi khéo với lí do "bí kỹ đBBjộc môn cầAKn phảLi bảioio mật", chỉOS cho đyứURng ngoài cửa viện nhìn một lát rồi phảdui ra ngoài ngay, khiến quá trình huấyn luyện này lạRIBi trở nên thầIRAn bí. ChỉzD có Tiêu CảBrsnh Duệ là tương đzDối đrYặc thù, thỉDnh thoảHHBng hắyn có thểWxp đRi vào ngồi một lát.

Có đrZOiều xem một thờYWi gian, dầhqn dầhxn hắAgn cũng có chút cảRIBm thụ bấhxt đAKồng.
Buổi tối hôm sau, Tiêu đURạLi công tử lầpDun nữGFOa vào tuyết lư chào hỏi nhân tiện hỏi thăm tình hình, đBrsã kinh ngạzDc phát hiện bộ pháp của mấBBjy đyứIRAa bé rõ ràng đIRAã nhanh hơn trước nhiều lầDn.

"Từ buổi chiều hôm qua đmdAến giờkYR bọn chúng cũng mới luyện một ngày rưỡi mà lạxRhi có thểOrK tiến bộ nhanh như vậy, muốn thấuvy rõ mỗi một bước di chuyểOSn của bọn chúng thì ta cũng phảyi ngưng thầAKn mới đBrsược!"

"NhữHHBng đvứsVNa bé này mặc dù gầmdAy yếu nhưng sự kiên nhẫn, ý chí và sứvc tập trung của chúng đoWkều vượt xa ngườyi trưởng thành bình thườyng, tuyệt đsVNối không thểDy xem nhẹ". Mai TrườAng Tô vừa dùng đRộng tác tay chỉL huy Phi Lưu chỉAnh lạGFOi bước chân cho bọn nhỏ vừa thuận miệng đyáp: "Có đzDiều dù chúng có tư chấPAt tốt đyến mấRAy thì thờyi gian hai ngày vẫn không luyện đYCzược bao nhiêu".

"Ơ".Tiêu CảAgnh Duệ giật mình hỏi: "Vậy ý huynh là..."

"Đừng có gấqp". Mai Trườvng Tô mỉBpm cườqi: "Nếu chỉCy dựa vào nhữuvng đvứpDua trẻ này đuvểzD đyi đVhránh bạURi Bách Lý Kỳ thì đAgương nhiên cũng như nằLm mơ giữNPYa ban ngày, thật sự có thểq phát huy hiệu lực thực ra chỉoWk là bộ pháp này và kiếm trận tương ứRng".

"Nhưng... nhưng..." Tiêu Cảioinh Duệ càng sốt ruột hơn: "Nhưng sự phối hợp và bộ pháp tinh diệu đqến mấOSy mà không có sứduc mạYCznh tương xứDng thì cũng căn bảOrKn không phát huy ra đvược! Bách Lý Kỳ nội lực hùng hậu, cho dù liều mạkYRng đBBjứDng yên chịBrsu đqựng vài kiếm thì bọn nhỏ này cũng không đCyâm sâu đioiược bao nhiêu!"
"CảRnh Duệ". Ánh mắrZOt Mai Trườpng Tô đduiềm đhxạAm nhìn hắjLn: "Ngươi tập võ nhiều năm, không biết cái gì là mượn lực đyẩPAy lực à?"

"Mượn lực đRẩAy lực cầIRAn có thủ pháp dẫn dắAgt xảhqo diệu, nhưng bọn trẻ con này cơ bảrZOn không biết gì về vũ kĩsVN!"

"Thủ pháp đDyương nhiên không thểy luyện tập nhấLt thờhxi, có đDiều phối hợp với bộ kiếm pháp này lạWxpi rấkYRt huyền diệu, đoWkến lúc đWxpó ngươi xem sẽ biết.

Hơn nữAga gã Bách Lý Kỳ đpDuó càng cương mãnh thì đKBiểrZOm yếu của hắhxn lạLi càng mong manh. Ta đWxpã biết mệnh môn của hắyn ở nơi nào cho nên mới dám nói bừa trước mặt thánh giá. Thế nào? Ngươi không tin đrYược Tô huynh à?"

Tiêu CảBpnh Duệ ngẩuvn ra một lát, vội nói: "Đâu có. Tô huynh tài học trùm thiên hạpDu, CảrZOnh Duệ không dám không tin, chỉUR là lo lắuvng vạKBn nhấpt..."

"Yên tâm đAgi, dù chuyện này rấGFOt vui nhưng nếu thật sự có rủi ro thì ta cũng không chơi đYCzâu". Mai Trườqng Tô thảVhrn nhiên nói: "Ngươi cứBrs kéo dài thờyi gian của ta một khắCyc thì tỷ lệ thành công sẽ giảNPYm một phầWxpn".

Tiêu CảFonh Duệ giật mình, vội nói một tiếng: "Tô huynh cứv làm việc đAi, ta ra ngoài đAây". Nói xong lập tứkYRc lùi ra ngoài.

Mai Trườyng Tô đAưa mắdut nhìn bóng dáng hắhqn đPAi xa, trong mắyt chợt hiện lên một thoáng thầBrsn thái khác thườZmGng, thì thào lẩLm bẩNPYm: "QuảpDu nhiên ngườDyi thật thà không dễ lừa gạGFOt... Có phảmdAi bởi vì chính ngươi trầBBjm ổn vữqng vàng, không cầLu đrZOi tắmdAt, cho nên mới biết nhữyng thứK càng rực rỡ, càng huyền diệu thì lạYWi càng không đDyáng tin hay không?"

Phi Lưu nghe thấAKy chàng nói chuyện, lập tứKc lắuvc mình bay tới, hai mắoWkt mở to nhìn chàng.

"Không phảxRhi, không phảAKi đPAang nói chuyện với Phi Lưu của chúng ta". Mai TrườmdAng Tô cườKBi dịRAu dàng, gạvt mấAgy sợi tóc trước trán thiếu niên: "Phi Lưu vấKBt vảK rồi, bọn chúng còn phảxRhi luyện cho quen thuộc hơ nữrwa, phảWxpi làm mọi ngườxRhi hoa hết mắxRht mới đioiược, như vậy Tô ca ca mới hù đvược ngườOrKi ta".

"Quá chậm! Nhanh!" Phi Lưu gật đDầqu thật mạioinh.

"Không sai". Mai TrườWxpng Tô khuyến khích: "Bây giờkYR còn quá chậm, phảxRhi nhanh hơn nữVhra".

Phi Lưu lập tứBrsc xoay ngườAgi, lạpi chăm chú thực hiện nhiệm vụ huấuvn luyện thân pháp cho ba đGFOứOSa bé.

Mai Trườpng Tô thảHHB lỏng ngườPAi về phía sau, ánh mắKBt dù vẫn nhìn sân tập nhưng tinh thầNPYn đsVNã lơ đRãng, không biết trảRIBi qua bao lâu mới bịq một câu của Phi Lưu làm bừng tỉDnh.

"ĐạAi thúc!" Phi Lưu đRứPAng giữDya sân, thở hổn hểIRAn nói.
Bởi vì hắdun đRIBột nhiên dừng lạYCzi nên ba đsVNứCya bé cũng đmdAứpDung yên không dám đyộng, ngơ ngác không biết xảVhry ra chuyện gì.

Mai Trườqng Tô vừa tỉOSnh lạjLi, phảvi ngẫm nghĩK trong chốc lát mới hiểhqu rõ ý Phi Lưu, vội nói: "Hôm nay đsVNã luyện nhiều rồi, Phi Lưu mang các em đuvến chái nhà phía tây ngủ, không cầrYn ra ngoài này nữFoa".

"Ngủ?"
"Đúng, ngủ, ngày mai phảAgi dạmdAy sớm luyện tập, như thế mới là đBBjứVhra bé ngoan".
Phi Lưu nhìn gian chính một lát, lạGFOi nghiêng suy nghĩrw, hình như cảNPYm thấqy làm đzDứoWka bé ngoan là việc tương đyối quan trọng nên mới mang ba tiểAKu đIRAồ đpệ vào chái nhà mé tây, nhanh chóng đrZOóng cửa sổ lạqi.

Mai TrườNPYng Tô chậm rãi đKứDyng dậy, đCyi vào gian chính nơi hàng ngày chàng vẫn ở.
Đúng như lờAgi Phi Lưu, Mông Chí đxRhã ngồi bên bàn, vừa thấCyy chàng vào cửa liền lập tứAc đVhrứsVNng dậy.

"Hôm nay hơi mệt, Mông đrYạRIBi ca đuvóng cửa sổ lạvi giúp ta". Mai TrườAng Tô vừa sai khiến đIRAệ nhấRt cao thủ ĐạGFOi Lương vừa trèo thẳng lên giườkYRng sưởi, đmdAắoWkp một chiếc chăn lông rấKBt dày lên ngườpi.

"Ngươi thật là thoảBrsi mái". Mông Chí đHHBỏng cửa sổ xong quay lạOrKi ngồi xuống bên cạBBjnh giườVhrng chàng, nhìn mặt chàng chằrYm chằBpm: "Nói thật với ta, rốt cục ngươi đuvịynh làm gì?"

"Mông đzDạIRAi ca hỏi chuyện gì?"

"Đừng giảOS bộ hồ đhqồ với ta! Ta hỏi là việc hôm qua ngươi bày ra. Mặc dù ta vẫn phối hợp với ngươi nhưng ta đyã quan sát thân thủ của Bách Lý Kỳ rấoWkt tỷ mỉsVN, quá cứyng dễ gãy đOrKích xác là đhxiểLm yếu của hắDn, có đjLiều muốn đOrKểy ba đVhrứKBa trẻ con đsVNánh bạBrsi hắWxpn thì cho dù là ngươi cũng không làm đAgược".

"Mông đmdAạGFOi ca không tin à?" Mai TrườZmGng Tô khoan thai cườvi nói: "Còn một ngày nữqa là sẽ có kết quảKB, đsVNến lúc đDó huynh xem ta có làm đhqược không".

Ánh mắYWt Mông Chí như ngưng đrwọng trên mặt chàng, một hồi lâu sau mới thở dài, hai vai căng cứOrKng chợt buông lỏng, trầhqm giọng nói: "QuảA nhiên Bách Lý Kỳ là ngườkYRi của ngươi..."

Mai TrườWxpng Tô xoa xoa đpôi tay lạkYRnh như băng, đLưa lên miệng hà hơi: "Đoán sai rồi. Bách Lý Kỳ không phảIRAi ngườGFOi của ta, chỉq cóđRiều ngườdui các ngươi nhìn thấKy bây giờGFO không phảdui Bách Lý Kỳ thật sự thôi".

"Rốt cục là chuyện gì?"

"Muốn làm mưa làm gió ở đRAế đvô này đpểFo đLạoWkt đAgược mục đzDích ta muốn thì đNPYương nhiên chính mình trước hết phảBBji trở thành một ngườRi quan trọng mới đioiược. Thái tử và Dự vương có xem trọng ta đCyến mấqy cũng thua kém mắhxt xanh của hoàng đOSế bệ hạOrK. Cho nên lúc đHHBầFou sắFop xếp chuyện này, vốn ta chỉOrK đGFOịvnh tự mình ra tay đmdAểFo tạrwo thành danh tiếng vang dội". Ánh mắYCzt Mai TrườDng Tô chuyểRIBn vềphía cửa sổ phía tây, dườuvng như muốn nhìn xuyên lớp giấDy trên cánh cửa đDyểp thấhxy cậu bé gầAKy gò nằVhrm trong chái nhà mé tây: "Giờ pđrYây vì Đình Sinh, ta hơi đBpiều chỉpDunh kế hoạych một chút, lạmdAi cảxRhm thấmdAy như vậy sẽ tốt hơn, cũng tự nhiên hơn. Cũng coi như là trờRIBi cao giúp ta".

"Nói như vậy thì khi sứNPY đvoàn BắpDuc Yên đdui qua đWxpịoWka phận của Giang TảWxp minh, các ngươi cũng đioiã bắRIBt đsVNi Bách Lý Kỳ thật sự, sau đIRAó thay mận đKổi đrwào?"

"Đúng. Kì thực thuật dịsVNch dung cao thâm đhqến mấioiy thì sau một thờvi gian cũng đRIBều sẽ có sơ hở. ChỉRA có đduiều Bách Lý Kỳ luôn luôn ở trong phủ hoàng tử, ít khi có ngườDyi gặp hắPAn, mà tính tình hắuvn lạIRAi thô bạKBo, bộ mặt xấOrKu xí, mọi ngườNPYi trong sứy đRoàn đGFOều không muốn quan sát kĩUR hắzDn. Hơn nữhxa ngườKi đqóng giảjL hắGFOn lạpi có tâm tư cực kì tinh tế, cho nên đkYRến nay vẫn chưa mảAy may lộ ra sơ hở". nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
"Vậy sách lược thấKBp giọng trước rồi mới phô trương sau của BắzDc Yên lầAn này..."

"Lúc xuấrZOt phát bọn chúng đzDã xác đOSịPAnh như vậy. Trước hết đVhrểdu Bách Lý Kỳ che giấvu sứzDc mạrYnh, đzDến sau này mới kì binh trỗi dậy. NgườpDui của bọn ta chẳng qua chỉrY biết thờYWi biết thế, hoàn toàn làm việc theo đZmGúng kế hoạWxpch của bọn chúng, vì vậy mới không làm ngườuvi khác nghi ngờhx". Mai TrườpDung Tô nói lạWxpnh nhạzDt: "Ta mới nói với một ngườBpi về chuyện mượn lực đFoẩGFOy lực, nếu đBrsối phương hoàn toàn không ra đvòn thì bọn ta lạGFOi không thểp ra tay". truyện đZmGược lấDyy từ website tung hoanh

Mông Chí gật gật đWxpầYCzu, lộ vẻ suy tư, trong lòng đzDã hiểGFOu rõ hơn nửa.

Với tu vi võ công của ông ta, hơn nữjLa bây giờNPY mới là giai đKoạPAn đDầzDu trong quá trình huấrwn luyện, đFoương nhiên có thểzD lập tứoWkc nhìn ra bộ pháp và kiếm pháp này đCyều không có sứOrKc tấBBjn công mạOSnh mẽ.

Nhưng sau khi bọn trẻ luyện tập thì bộ pháp và kiếm pháp này lạqi có một công năng cực kì rõ ràng, đrYó chính là khiến ngườsVNi xem sinh ra ảuvo giác và lẫn lộn.

Khi quá trình di đjLộng thân hình và ra đYCzòn của một ngườURi khiến ngườYCzi khác thấpDuy không rõ, hầhxu như tấVhrt cảOS mọi ngườRi đAều sẽ theo bảBrsn năng cho rằRAng đURó nhấhxt đhxịAnh là võ công cực kì tinh diệu, uy lực kinh ngườBpi.

Mà đzDiều ba đyứrZOa bé đCyó cầIRAn phảhqi làm là khiến mọi ngườyi không thấBpy rõ thân pháp và chiêu thứoWkc của bọn chúng, như vậy khi Bách Lý Kỳ ngã xuống, mọi ngườKBi mới cảOrKm thấLy nhấKBt đNPYịGFOnh là hắRAn đZmGã bịOS môn võ công tinh xảoWko đBrsến mứIRAc không thểRIB nào nhìn rõ đrwó đpDuánh bạDi.
"Có đZmGiều đRểuv cho bọn trẻ con ra đZmGấrYu thì thật sự cũng hơi mạBBjo hiểrZOm, dù sao thì Kim Điêu Sài Minh và quận chúa đpều là cao thủ siêu hạdung, nhãn lực nhấHHBt đvịmdAnh không kém. Nhưng vì Đình Sinh, hình như cũng chỉBp có thểBBj làm như vậy". Mông Chí thở dài nói: "Tối mai ta lạpDui đhxến xem, nếu thân pháp của bọn chúng đBBjã luyện đBpược thuầrZOn thục thì thôi, nếu vẫn còn sơ hở thì phảuvi nghĩy cách khác".

"Vậy làm phiền Mông đioiạRAi ca". Mai TrườsVNng Tô vừa cườjLi nói vừa đduưa tay lên miệng hà hơi lầAKn nữya.

"ĐắGFOp chăn lông rồi mà vẫn còn lạoWknh à?" Mông Chí cầURm tay chàng, chỉAK cảKBm thấzDy bàn tay chàng lạrwnh buốt, vội xoa xoa sưởi ấym cho chàng, trong lòng chua xót: "Còn chưa tới ngày đOSông chí mà ngươi đPAã như vậy... Trước kia ngươi hoàn toàn không sợ lạsVNnh, ta còn từng nghe thấYWy TĩjLnh vương trêu đioiùa ngươi vì chuyện này, nói thiếu soái của Xích Diễm quân giống như một ngườsVNi lửa, có thểFo mặc giáp mỏng giữrZOa đqêm mưa tuyết, một ngựa đzDuổi đVhrịGFOch hàng trăm dặm, sau khi bắrZOt đpDuịNPYch về doanh vẫn không hề thấBBjy ngươi co ro vì lạioinh... Nhưng ngươi bây giờKB, thân thểCy tổn thương nghiêm trọng như thế..."

"Được rồi". Mai TrườBpng Tô rút hai tay về, kéo chăn lên cao, giọng nói rấRt nhỏ, dườFong như vừa ra khỏi môi đzDã hòa tan trong gió: "Cho nên ta mới không thích thườAKng xuyên gặp mặt huynh. Ta sớm đBpã không phảFoi ta trước kia, huynh lúc nào cũng so sánh như vậy chỉpDu làm ngườGFOi ta thêm thương cảCym mà thôi. Bây giờOrK ta không muốn có bấCyt cứVhr tâm tình mềm yếu nào, mong huynh sau này... có thểzD không nói đvến nhữpDung chuyện này thì cố gắVhrng không nói..."

Mông Chí chăm chú nhìn khuôn mặt trắhxng xanh yếu ớt của chàng, ngườHHBi đCyàn ông như ngườpDui sắWxpt này lạhxi hơi đWxpỏ mắYCzt, cố gắLng đWxpè nén cảBpm xúc, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói đKBúng, quảoWk thật ta hơi nhu nhược, không hơn đZmGược đsVNàn bà là mấrZOy!"

"Ai dám nói đrYệ nhấNPYt cao thủ của ĐạDi Lương chúng ta không hơn đNPYược đRIBàn bà?" Mai TrườVhrng Tô mỉLm cườyi xoa dịCyu tâm tình ông ta: "Có đOrKiều như quận chúa Nghê Hoàng, tuy là phụ nữR nhưng lạxRhi đhqâu kém ngườrwi đKàn ông nào?"

Mông Chí cũng cao giọng cườHHBi, đuvứAKng thẳng ngườOrKi dậy: "Đúng vậy. Chúng ta cũng phảoWki luôn luôn lưu tâm, không thểWxp đBBjểRA quận chúa vượt qua đrYược".

"Mông đoWkạoWki ca phảNPYi đioii rồi à?"

"Ờ, ngươi cũng nghỉhx ngơi sớm một chút, ngày mai ta sẽ quay lạjLi, nếu không có gì quan trọng thì ta sẽ không xuấVhrt hiện".

Mai TrườDyng Tô ờUR một tiếng, đCyịDnh đOrKứWxpng dậy tiễn thì Mông Chí đGFOã lập tứRIBc ngăn lạURi.
Chàng không phảrYi ngườLi câu nệ lễ tiết, cũng chỉy cườioii cườpDui chứYCz không miễn cưỡng.

Hôm sau quảxRh nhiên Mông Chí không hiện thân, có thểVhr thấGFOy tiến đOrKộ luyện tập của ba đrYứkYRa bé tương đyối làm ngườuvi ta hài lòng.

Sau bữGFOa tối, Mai TrườLng Tô lạYWi dặn dò một vài chuyện cầIRAn chú ý, vỗ về bọn trẻ hôm sau không cầkYRn căng thẳng rồi cho bọn chúng về phòng sớm.

Có đuviều tuyết lư lạKi không hề yên lặng.

Khoảyng hơn một canh giờGFO sau, có một ngườBBji khách bấkYRt ngờrY đyến thăm giữRAa đKêm khuya.

Thực ra nói một cách chính xác thì ngườfki tới thăm này cũng không thểR đqkYược coi là khách, bởi vì tuyết lư nơi Mai Trườfkng Tô đNDang ở bây giờo vốn đvã ở trong nhà ngườdndi đlOSó.

Chỉzz có đziều một thờobFi gian dài vừa rồi bà vẫn còn chưa từng tới thăm chàng lấBupy một lầWRn. xem chương mới tạZAi tunghoanh(.)com

Sự bấzzt ngờAv trong lòng Mai TrườfZZng Tô không hề biểRu hiện ra ngoài mặt, chàng nhẹ nhàng trấSqEn an Phi Lưu vừa nghe tiếng chạuVy ra quay trở lạlOSi phòng rồi mỉZwm cườvi khom ngườONii thi lễ với trưởng công chúa Lỵ Dương.

"Bên ngoài đONiã nổi gió rồi, nghe nói Tô tiên sinh thân thểEzr không tốt, chúng ta vào trong phòng nói chuyện". Trưởng công chúa vẻ mặt lãnh đXmạpQm nhưng ngữPuW khí vẫn có thểWR coi là nhã nhặn, thấPuWy Mai TrườSqEng Tô nghiêng ngườzi nhườzng đONiườfuong, bà cũng không khiêm nhườRng mà đSqEi thẳng vào trong phòng rồi cởi dây lưng chiếc áo choàng lụa màu vàng ra vì không khí trong phòng quá ấLAXm áp.

LầuVn này bà lặng lẽ đSShến đYLây một mình, bên cạZAnh đBupương nhiên không có thịOnl nữZw, Mai TrườnoPng Tô liền tiến lên đobFỡ áo choàng cho bà, treo lên giá áo bên cạznh, lạXmi lấnoPy ấfuom trà vẫn đBupược ủ kín ra rót cho bà một chén trà nóng.

Công chúa Lỵ Dương bưng chén trà lên nhưng vẫn không đWRưa lên miệng mà chỉXm áp sát lòng bàn tay vào chén trà như ủ ấnoPm, sau một lúc lâu mới nói: "Muộn như vậy đEdfến quấuhy rầFay tiên sinh, thật sự bấBupt tiện. Nhưng nếu đBupến sớm, ta lạONii sợ..."

ThấnoPy bà nói một nửa rồi dừng lạEzri, Mai Trườzng Tô cườRi nhẹ nói nốt nửa câu sau:

"Công chúa sợ đONiến sớm Cảfuonh Duệ vẫn còn ở đXmây. Nói vậy nghĩqkYa là công chúa có lờPuWi gì cầzzn phân phó một mình Tô mỗ đfuoúng không?"
Trưởng công chúa Lỵ Dương ngẩuRng đobFầfuou nhìn chàng một cái. Tô Triết ngườoEui này vốn là bình dân, đuLBịDa vịzz so với hoàng muội thì như trờLi với đNDấEvt, hai chữZw phân phó này cũng không phảfuoi lờZwi nói khiêm tốn, nhưng nói ra từ miệng một ngườlOSi thân mang rấSqEt nhiều vòng sáng như Mai TrườDng Tô lạXmi làm ngườhi ta tạiom thờXmi không thểv đhfEịuLBnh vịD thân phận của chàng.

NắLm giữfk thiên hạnoP đAvệ nhấBupt đuVạRi bang, là bạuVn tốt đfZZược các quý công tử số một số hai kinh đNDô tôn trọng, dưới tay có một hộ vệ có thểLso đuVấYLu với đXmệ nhấobFt cao thủ ĐạfZZi Lương, thái tử và Dự vương đONiều đZwang ra sứEvc chèo kéo, lạnri rấzzt đoEuược quận chúa Nghê Hoàng ưu ái, cũng có quan hệ mập mờXm không rõ với quận chúa Nghê Hoàng. Vô số vòng sáng này chồng lên nhau, cho dù là trưởng công chúa Lỵ Dương ăn trên ngồi trước cũng không thểWR coi chàng là một bình dân thông thườoEung.
Nhưng cũng chính là bởi vì biết chàng nhấOnlt đEzrịEzrnh không phảRi một ngườWRi bình thườOnlng, biết chàng nhấDt đlOSịrMnh có thực lực ngườbri thườfkng không thểSqE nào tính toán, nên trưởng công chúa ít khi ra khỏi cửa mới một mình đWRi tới tòa khách viện nho nhỏ này giữLAXa lúc canh khuya đYLêm vắEzrng.

"BấLt kểLAX là chuyện gì thì công chúa vẫn nên nói ra, không cầfkn do dự thêm làm gì". Mai TrườuRng Tô quan sát tấobFt cảhfE nhữbrng thay đLổi trên mặt ngườki khác đDODến thăm rồi nói chậm rãi: "Nếu chuyện đBupiện hạEzr phân phó nằuLBm trong khảpQ năng của Tô Triết thì ta tấfZZt nhiên sẽ lĩWRnh mệnh. Nếu là chuyện ta không thểuR làm đfZZược thì cũng sẽ không lắuLBm miệng nói ra ngoài, đMiện hạSqE cứEdf yên tâm".

Ánh mắhfEt trưởng công chúa Lỵ Dương hơi ngưng tụ giống như đBupã thầdpm hạk quyết tâm, chén trà trên tay cũng đfkược đDODặt xuống bàn. Bà ngẩfuong đzầDu lên nhìn thẳng vào mắdndt Mai TrườEvng Tô, nói từng chữuV từng câu: "Tô tiên sinh, tiên sinh hãy cứhfEu Nghê Hoàng".

Nghe thấuLBy một thỉpQnh cầLAXu như vậy, tuy Mai Trườbrng Tô là ngườzi tâm chí rấuht vữYLng nhưng trên mặt vẫn không thểEdf không lộ vẻ kinh ngạqkYc không thểbr che giấMu: "Trưởng công chúa đnoPiện hạND nói vậy là sao?"

"Nghe nói Nghê Hoàng cực kì coi trọng tiên sinh, chắzc là giữSqEa hai ngườzi cũng có tình nghĩZAa". Trưởng công chúa Lỵ Dương xua tay ngăn Mai Trườhng Tô khi thấNDy chàng đEzrịNDnh đfkính chính lờobFi này, ra hiệu cho chàng nghe mình nói xong: "Nghê Hoàng mặc dù thông minh nhưng chung quy vẫn thườSShng sóng ở phiên trấzzn, không rõ nước ở kinh thành này sâu bao nhiêu, đuVục thế nào. Nó tựphụ phiên vịM Vân Nam cao quý, chính mình lạhi là cao thủ trong cao thủ, đDODịYLnh chơi đWRùa trong lầqkYn kén chồng này, luôn cảom thấobFy hết thảuLBy đioều đRược khống chế trong lòng bàn tay nó nên không khỏi sơ ý một chút".

"Nghe nhữiong gì đioiện hạXm nói thì chẳng lẽ có ngườzzi còn dám gài bẫy quận chúa hay sao?"

"Vì mục đnoPích của mình, ngườobFi trong kinh thành này có gì không dám làm chứlOS?" Không biết nghĩDOD đobFến chuyện gì, trong mắobFt trưởng công chúa Lỵ Dương hơi lộ ra vẻ thống khổ: "Một mình Nghê Hoàng đWRã đuVạRi biểzzu toàn bộ lập trườqkYng của vương phủ Vân Nam, đlOSạEzri biểZAu quân lực trăm ngàn thiết kịnoP nam cương, chẳng lẽ như vậy vẫn không đDODáng đvểh có ngườEdfi mạOnlo hiểom gài bẫy hay sao?"

Mai Trườbrng Tô nhíu mày, chậm rãi gật đuhầBupu.

Đương nhiên chàng đLAXã nhiều lầzn suy nghĩfk về giá trịEzr của quận chúa Nghê Hoàng cho nên vẫn nghĩLAX cách làm cho nàng ủng hộ Tĩonh vương, đuLBương nhiên nhữnoPng ngườDODi khác càng không thểXm bỏ qua cơ hội này.

ChỉFa có đSqEiều... với sứnoPc mạDODnh của quận chúa Nghê Hoàng hiện nay và tính cách cương nghịLAX của nàng, ai dám đXmộng vào lưỡi sắlOSc, ai thật sự có thểobF dùng âm mưu quỷ kế đAvểrM đOnlạnrt đLược mục đYLích?

"Ta biết rõ Tô tiên sinh đlOSang suy nghĩAv gì". Quan sát sắfuoc mặt đZAương nhiên không phảhfEi bí kỹ đFaộc môn của Giang Tảfuo, trưởng công chúa từ nhỏ sống chung với bao mưu đDồ quỷ quyệt đOnlương nhiên cũng biết. Ánh mắSSht bà lấSqEp lánh, khóe môi lộ ra nụ cườEzri lành lạDODnh: "Nghê Hoàng quảPuW thật rấuht mạEvnh, mạionh đdndến mứEdfc hình như không cầuVn thiết phảYLi bảFao vệ nó... Nhưng Tô tiên sinh không rõ, phụ nữocó mạONinh đoEuến mấfuoy chung quy vẫn chỉuh là phụ nữv, có một số việc không là gì đbrối với đSqEàn ông, nhưng đONiối với phụ nữBup thì lạZwi là đFaòn tấPuWn công đEdfủ đZwểoEu phá hủy tâm chí của họ. Nếu

Nghê Hoàng đPuWã có ngườZwi trong lòng thì đDODòn tấZwn công này sẽ càng trở nên nặng nề, sẽ làm nó cảqkYm thấoy lấBupy ai làm chồng, tương lai sống cuộc sống thế nào đEzrều không còn là chuyện đMáng phảDODi quan tâm nữFaa..."

Lúc nói nhữong lờuVi này, vẻ mặt trưởng công chúa Lỵ Dương cực kì bình tĩknh, giọng nói cũng rấobFt lạznh nhạiot, nhưng đuRôi mắoEut dầdndn dầBupnđoEuỏ lên và nhữONing ngón tay trắiong xanh đONiặt thẳng băng trên bàn lạhi bán đEvứdndng tâm tình kích đuVộng sôi trào của bà.
Mai TrườMng Tô quay đSqEầbru đDi đhểR che giấbru vẻ thông cảom thoáng hiện trong mắfZZt.
Chàng gầAvn như không nhớ gì về công chúa Lỵ Dương hoạSqEt bát cởi mở, tính nóng như lửa, mỗi lầFan ra ngoài đrMi săn đfZZều phảlOSi tranh phong với các hoàng tử này. Chàng chỉnoP nhớ rõ mình từng kêu ca với mẹ là dì Lỵ Dương quá mứoc lạEdfnh lùng, không thích chơi với mình, khí đuRó mẹ chàng đFaã thì thào cảzm thán như vậy.
Chuyện năm đRó rốt cục xảuRy ra thế nào? Vì sao lạEdfi xảfky ra? Thật sự là quá mứqkYc bí ẩbrn, quá mứPuWc xa xôi, cho dù mấhy năm nay vẫn tận lực đfZZiều tra nhưng cũng không tra ra đZwược thông tin gì có giá trịZw.

Có lẽ chân tướng chỉBup giấdndu kín trong lòng nhữPuWng ngườDODi đlOSó, ai cũng sẽ không nói ra.

"Trưởng công chúa đONiiện hạh". Mai Trườong Tô trầPuWm ngâm chốc lát rồi nói chậm rãi:

"Ta thừa nhận đDODiện hạfk nói có lí, nhưng ta vẫn không nghĩnr ra đSShược rốt cục có cách gì mà có thểio đPuWạPuWt đkược hiệu quảo như vậy?"

Khóe môi công chúa Lỵ Dương khẽ giật, hình như rấnrt không muốn nói rõ ràng.

Nhưng trong lòng bà lạnri biết rấfZZt rõ nếu không tiết lộ thêm thông tin thì sẽ không có cách nào đRược ngườXmi này tín nhiệm.

"Trong số mườuVi ngườki qua vòng thi võ lầuRn này có hai ngườpQi đEvược Thánh thượng vừa ý, muốn tác thành cho quận chúa, ngươi biết là ai không?"
Mai Trườong Tô đSqEương nhiên lập tứRc lắhfEc đOnlầobFu.

"Công tử Thái úy Tư Mã Lôi và Liêu Đình Kiệt nhà Trung Túc hầzu".

"À". Mai TrườobFng Tô không hề bấRt ngờuR khi nghe thấvy đháp án này. Trong hai ngườnoPi này vừa hay có ngườFai của nhà Tư Mã ủng hộ thái tử và ngườuRi của nhà Trung Túc hầbru ủng hộ Dự vương, cũng cân bằDODng, không biết là hoàng đWRế cố ý làm vậy hay chỉk là tình cờONi.

"Nhưng theo quy chế thi đbrấLu hiện nay, trừ phi quận chúa cố ý chịhfEu thua, nếu không hai ngườuVi bọn chúng đWRều không thểPuW có cơ thắBupng".

"Vâng". Mai TrườZwng Tô gật đNDầrMu lầOnln nữONia.
Đâu chỉfuo có hai ngườOnli bọn chúng, cảYL mườONii ngườioi này đbrều không đfZZược.

"Cho nên có ngườAvi bắdndt đDODầFau sốt ruột. Bởi vì sự ủng hộ của Mục phủ Vân Nam thật sự quá hấSShp dẫn, nhưng nếu không thểh nhân lúc quận chúa còn ở kinh thành đNDểD làm xong chuyện này thì sau khi nó trở lạbri Vân Nam, hiệu quảR sẽ khó tránh khỏi hạlOS thấuLBp hơn nhiều". Công chúa Lỵ Dương đzzột nhiên cườDODi lạdndnh: "Lúc này tâm ý bảDODn thân Nghê Hoàng sớm đSShã không còn nằXmm trong phạZwm vi suy nghĩqkYcủa nhữuRng ngườnri này nữrMa. NgườYLi trong cung am hiểfuou nhấFat chính là không từ thủ đuhoạONin, có vài ngườDODi biết chuyện cũ năm xưa không khỏi vọng tưởng bắuVt chước thủ pháp của thái hậu năm đFaó một lầuLBn nữYLa..."

NhắobFc tới thái hậu, trong lòng Mai TrườpQng Tô lạMi khẽ đdndộng.
Không sai, bây giờAv nghĩuR lạOnli, chàng nhớ trưởng công chúa Lỵ Dương cực ít về nhà thăm mẹ, càng chưa từng nhìn thấnry bà nói một câu nào với thái hậu.

ChỉZA có đSShiều khi đpQó trong cuộc sống của chàng có quá nhiều chuyện vui vẻ, cơ bảBupn không hề quan tâm đDến tình hình khác thườMng này.

Trưởng công chúa Lỵ Dương nhắfkm mắnoPt, dườfkng như muốn ổn đLAXịMnh lạfZZi tâm tình.
Bởi vì nhữXmng lờzzi cầSShn nói tiếp theo là bộ phận cốt lõi nhấuLBt trong toàn bộ thủ đdpoạEdfn này.

"Trong cung có một loạRi rượu tên gọi "Tình tơ nhiễu", chỉEv uống một chén là có hiệu quảXm ảLAXo giác và kích dục. Nếu như phụ nữfuo uống vào sẽ tưởng ngườhi đONiàn ông bên cạqkYnh mình là ngườONii mình nhớ nhung nhấEzrt trong lòng, vì thế bịhfE dược lực ảonh hưởng, chủ đdndộng tiến tới cầoEuu hoan. Bởi vì ngườSqEi đvó không hề biết trên đzờhi có tồn tạDODi loạLAXi rượu này, cho nên ngay cảobF sau đDó tỉAvnh táo lạZAi cũng sẽ cho rằDODng là tâm chí mình không vữnoPng, uống say đdndánh mấYLt phẩvm hạoEunh, hơn nữoEua là chính mình chủ đEdfộng, càng không thểEv giận lây nam giới kia, xấbru hổ tuyệt vọng, trong lòng đOnlúng là sống không bằSqEng chết. Nhưng chuyện gian nan từ xưa đhến nay không ngoài cái chết, chết vào lúc này càng thêm oan ứAvc. Trong lòng còn giữL bao nhiêu lờfZZi chưa nói ra, từ đZAây cũng không thểFa nói ra miệng đfuoược nữWRa. Trong lúc ngẩzzn ngơ thừa thãi, nếu có ngườOnli mình tín nhiệm đnrứuhng ra khuyên bảLo thì ngườioi đzó đLAXâu còn có khảYL năng vùng vẫy kháng cự, chỉfk còn cách đSShểSSh ngườzzi ta thao túng mà thôi..."

Công chúa Lỵ Dương nói đOnlến đMoạrMn sau, giọng bà dầhn dầuRn thay đlOSổi, sự bi thảZwm đzau thương đnró khiến ngay cảnoP ngườfuoi chậm hiểEvu nhấuVt cũng có thểnoP nghe ra nhữiong gì bà nói chính là cảMm thụ sâu sắNDc nhấfkt trong lòng bà.

Mai Trườfkng Tô đuhứvng lên, chậm rãi đzzi tới mé bên kia phòng, quay lưng lạqkYi không nhìn bà, im lặng chờdnd đuVợi bà bình tĩSqEnh trở lạfki.

Sau thờRi gian uống một tách trà công chúa Lỵ Dương mới hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "ĐểZA Tô tiên sinh chê cườLAXi rồi. NgườBupi phụ nữqkY bịuLB hãm hạNDi năm đuLBó là chịoEu em chí thân của ta, cho nên nhấvt thờnri có chút kích đAvộng, mong tiên sinh đoEuừng đAvểobF ý".

"Công chúa sao nói lờuhi ấBupy? LoạAvi chuyện này thật sự làm ngườfuoi ta phẫn nộ, ngay cảL không phảMi chịo em của công chúa thì cũng không thểhfE không căm giận cảZAm thông đfZZược. Có đdndiều Tô mỗ không rõ, công chúa... ChịEdf em của công chúa rốt cục ái mộ ngườhi nào mà lạoi khiến thái hậu phảzn đkối như thế, thậm chí bấOnlt chấhp..."

Ánh mắWRt trưởng công chúa Lỵ Dương như xuyên qua thờZAi gian mịEdft mờv, rơi vào một đobFiểLm xa xôi nào đvó: "NgườEdfi đrMó là... một con tin... Nam Sở đuRưa tới ĐạEzri Lương..."

Mai TrườBupng Tô lập tứNDc hiểiou rõ trong lòng, càng không nỡ hỏi tiếp.
"Nghê Hoàng mặc dù không phảrMi ngườfki có quan hệ ruột thịzt với ta nhưng thầuhn thái và khí chấDODt của nó lạRi thườEvng khiến ta nhớ lạuhi quá khứEzr, trong lòng rấRt yêu mến". DườEzrng như công chúa Lỵ Dương rốt cục cũng vượt qua đoược cực hạDODn đpQau đzớn, vẻ mặt dầfZZn dầSqEn bình tĩYLnh lạBupi: "Nếu có ngườfZZi muốn sử dụng thủ đuVoạONin hèn hạoEu như vậy với nó thì dù thế nào ta cũng nhấWRt đzzịMnh phảdpi ngăn cảZwn. Mong tiên sinh giúp ta".

Mai TrườZwng Tô chớp mắfkt, im lặng một lát rồi cuối cùng vẫn hỏi: "Công chúa đfuoiện hạPuW làm sao... biết đMược âm mưu này?"

Mặc dù trưởng công chúa Lỵ Dương biết rõ chàng sẽ hỏi như vậy nhưng vẫn không nhịMn đBupược quay mặt đEvi né tránh ánh mắEzrt không hề sắfZZc bén đDó: "Thằfkng nhỏ

TạR Bật này lạFai bịk cuốn vào, nó lạAvi không đrMủ tàn nhẫn, ta phát hiện tâm trạfuong nó không yên, vừa ép hỏiđoã khai ra rồi..."

"À". Mai TrườBupng Tô vừa gật đXmầou vừa hỏi tiếp một câu nữioa: "Với vịoEu thế của đuhiện hạBup thì sẽ có nhiều cách đpQểFa ngăn chặn việc này, vì sao lạNDi chỉZw chọn Tô mỗ?"

Trưởng công chúa Lỵ Dương cườLi tự giễu, lạhfEnh lùng nói: "Có nhiều cách sao? Ta không nghĩnoP vậy. Chuyện còn chưa xảbry ra, ta đbrãđbrến chấFat vấzn ngườEzri chủ mưu sao?

Bọn chúng sẽ không thừa nhận. Đi bẩuVm báo hoàng đAvế bệ hạv? Nói suông không có bằnoPng chứRng thì có giá trịqkY gì? Tự mình vào cung ngăn chặn? Nhưng làm sao biết bao giờBup bọn chúng đfkộng thủ? Đến lúc như thế này thì thân phận trưởng công chúa có thểFa phát huy đoEuược vai trò gì?"

Mai TrườOnlng Tô suy nghĩL một lát, vốn muốn hỏi vì sao bà không nhờdp chồng mình giúp đoỡ, đEdfột nhiên nhớ ra thủ đrMoạPuWn này cũng giống như thủ đZAoạONin năm đoEuó, cho dù năm đfZZó TạLAX Ngọc không phảLAXi là đSqEồng mưu mà bịDOD thái hậu lợi dụng thì cuối cùng cũng là ngườbriđqkYược hưởng lợi, bàn bạRc chuyện này với ông ta thì hơi bấfkt tiện. Huống hồ nếu TạM Ngọc giúp đEvỡ ngăn chặn thì tấWRt nhiên sẽ đoEuắRc tội triệt đdndểBup ngườuRi chủ mưu. Tạfuo Ngọc không phảnri thanh niên bồng bột, ông ta chưa chắPuWc đuVã chịEvu làm chuyện này. Nghĩk đSShi nghĩfk lạEzri, trưởng công chúa đEzriện hạDOD tôn quý lạnri thật sự không thểR nhờzz vảM ai, đobFúng là làm ngườDODi ta phảuhi xót xa than thở, chỉYL có đfuoiều...

"Điện hạnoP, cho dù Tô mỗ có ý tương trợ, nhưng thân chỉD là một bình dân, sợ rằLAXng muốn giúp cũng không giúp đoEuược gì..."

"Không phảdpi tiên sinh và quận chúa Nghê Hoàng có quan hệ rấlOSt tốt sao? Huống hồ ngày mai tiên sinh đWRã phảNDi gặp nó. Nhờzz tiên sinh ngày mai nói với nó tin tứoc này, bảioo nó cẩfuon thận hơn khi qua lạEdfi với các nương nương trong cung thì sẽ có thểM đDược bình an".

"Tạhi sao công chúa không tự mình nói với nàng?"

"Tính ta xưa nay vốn lạZwnh lùng, mặc dù trong lòng thầzm tán thưởng Nghê Hoàng nhưng lạuRi không có thâm giao, chắEdfc gì nó đnrã tin ta. Quan trọng hơn là bọn chúng đzzã biết ta phát giác việc này, chỉrM cầONin ta vừa vào cung là sẽ có một vịbr nương nương theo sát bên cạBupnh, hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện riêng tư với quận chúa... May mà tiên sinh ở trong hầiou phủ, ở đdndây ít ra ta còn có chút quyền hành, tin rằhfEng đfZZêm khuya tới thăm tiên sinh vẫn còn có thểR giấEdfu đWRược tai mắzt nhữEzrng ngườWRi đdpó, có đpQiều lạRi làm phiền tiên sinh".

Mai TrườWRng Tô chăm chú nhìn bà, nói có thâm ý: "TạqkYi hạR và trưởng công chúa cũng không thân quen, đzzược trưởng công chúa tín nhiệm như thế, thật là vinh hạdndnh".
Trưởng công chúa Lỵ Dương thông minh hơn ngườki sao có thểYL không rõ ý chàng, bà cườdndi nhạdpt nói: "Đột nhiên tới thăm quảXm thật hơi mạRo muội. Có đDODiều một là thật sự không có ngườAvi nào khác có thểEv nhờZw vảuV, hai là biết rõ tiên sinh có giao hảuLBo với Nghê Hoàng, còn ba là CảobFnh Duệ suốt ngày khen ngợi tiên sinh trước mặt ta. ĐứuVa nhỏ này tâm tính thiện lương, ngườdpi nó tôn trọng chắioc hẳn không phảWRi là ngườSqEi bình thườnoPng. Trước khi đuLBến ta cũng đFaã suy nghĩDOD, làm thế này nói không chừng sẽ liên lụy tiên sinh đZAắpQc tội ngườNDi có quyền có thế, cho nên dù tiên sinh không nhận sự phó thác của ta thì cũng là hợp tình hợp lí. Mong tiên sinh suy nghĩDOD kĩDODcàng".
Nói xong nhữOnlng lờPuWi này, trưởng công chúa liền cúi đioầPuWu lẳng lặng uống trà.
Mai TrườLAXng Tô nhìn mái tóc đbren đnoPã bắnrt đWRầuRu có vài sợi bạbrc của bà, đoEuột nhiên trong lòng chua xót, tự nhiên sinh ra cảBupm giác hoảhng hốt ngẩuLBn ngơ.

"Đêm khuya rồi, mờdpi trưởng công chúa về". Tiếng trống canh vọng vào phòng qua cửa sổ, Mai TrườfZZng Tô lấlOSy chiếc áo choàng bằEzrng lụa vàng từ giá áo xuống, nhẹ nhàng khoác lên bờzz vai gầXmy yếu của bà, nói từ tốn: "Quận chúa cũng là bạhn của Tô mỗ, Tô mỗ tự nhiên sẽ cố gắbrng hết sứzc. Ngày mai xin trưởng công chúa đZwiện hạR cũng vào cung đfkểL tùy cơ hành sự".

ThấRy chàng đrMã nhận lờnri, trưởng công chúa Lỵ Dương không nói thêm nữoa, trùm chiếc mũ áo choàng lên đnoPầnru, lặng lẽ đEdfi ra tiểSqEu viện, chẳng bao lâu sau đDODã biến mấMt trong bóng tối.

Mai Trườuhng Tô đONiứNDng trước thềm đhưa mắuLBt nhìn theo, gió đuhêm thổi đZwến, chàng chợt rùng mình.

Một đXmôi tay từ phía sau mạOnlnh mẽ kéo chàng vào trong phòng, chàng quay lạYLi, nhìn thấLy một đzzôi mắobFt sáng ngờOnli đuRang cố nén giận.

"Xin lỗi, Tô ca ca quên mặc áo ngoài". Chàng xoa đnrầEvu trấEvn an thiếu niên: "Phi Lưu của chúng ta còn chưa ngủ à?"

"Bà ấRy đDODi, tỉSShnh!"

"A, đOnlánh đfuoộng làm ngươi tỉOnlnh dậy à?" Mai TrườPuWng Tô cườzzi xin lỗi, cuộn tròn trên giườXmng sưởi, ôm chặt chiếc chăn gấdndm dày: "Đi ngủ tiếp đuRi, ngày mai còn phảRi ra ngoài chơi mà?"

"Ca ca ngủ!"

"Được đRược đNDược, ta cũng ngủ". Mai TrườDng Tô nghe lờLAXi nhắRm mắrMt lạbri, bề ngoài đdndiềm tĩobFnh thảrMn nhiên nhưng trong đioầMu lạnoPi bắht đWRầEvu ngẫm nghĩBup tấnrt cảFa mọi tài liệu cũ mới về các bên tạpQi kinh thành, từ đhfEó phán đkoán lầoEun này trưởng công chúa Lỵ Dương tới thăm, rốt cục sau lưng che giấAvu nhữfuong gì.

Phi Lưu không về phòng mình nữRa mà chen vào nằuhm bên cạbrnh Tô ca ca, hài lòng ngủ say.

Mai TrườEzrng Tô chỉNDnh lạqkYi chăn cho hắFan rồi mới chậm rãi nằkm xuống.
Trước khi thật sự chìm vào giấfZZc ngủ, chàng còn suy nghĩSqE một vấPuWn đlOSề cuối cùng: "Gã gián đnriệp thái tử cài cắLm vào bên cạpQnh Dự vương rốt cục là ai?"


Bởi vì hôm trước ngủ muộn nên buổi sáng hôm sau MaiTrườrVng Tô ngủ dậy muộn, Phi Lưu trấAUAn giữFEt ở cửa không chịVu cho mọi ngườEri vào gọi chàng dậy. ThấUKHy đYrwã sắtFp đLkxến lúc phảghJi vào cung gặp hoàng đKế rồi, mọi ngườngRi đrVều vô cùng sốt ruột.

Cuối cùng vẫn là Ngôn Dự Tân nghĩCj ra biện pháp, đHrfứJVng ngoài tườjng viện kêu to "Tô huynh dậy đFEti!" khiến Phi Lưu giận dữfZC đnuổi theo bắrVt hắqbn. Tiêu CảEvnh Duệ nhân cơ hội đJVịRnh chạjy vào tuyết lư, không ngờk Phi Lưu tinh mắsKt lạsi lập tứFc phi thân về chặn ở trước cửa. Tuy nhiên Ngôn Dự Tân bên kia lạwIi không sợ chết gọi ầgqYm lên, gã thiếu niên lạghJnh lùng này tứsKc giận quyền đErấynm cước đDnEá Tiêu CảDnEnh Duệ một trận. TiêuđtFạFi công tử tủi thân vừa chống đhsỡ vừa nói: "Vì sao lạsKi đqbánh ta... Có phảaKi ta gọi đFâu..."

TạgqY Bật đFEtã trốn ra xa vẫn không quên phân tích: "Phi Lưu đrVịBEPnh đFEtánh ngấFEtt ngươi rồi mới đBEPi đKuổi Dự Tân..."

Ngôn Dự Tân rùng mình, vừa cao giọng gào "Tô huynh" vừa cổ vũ bạwwDn tốt: "Cố chống đJVỡ thêm lát nữna!"

Vì vậy tình hình bên ngoài tuyết lư cực kì hốn loạghJn, cho dù ngườji bên trong có ngủ say như chết cũng không thểkW không tỉYBnh dậy.

Mai Trườdkng Tô mở cửa lệnh Phi Lưu cho mấry ngườki bên ngoài vào, đghJám ngườaKi hầZLu cũng nhanh chóng mang nước nóng và đngRồ ăn sáng đFEtến.

Ngôn Dự Tân vừa vào cửa đghJã đrkyịKnh nói nhưng Tiêu CảYBnh Duệ lạKi ngăn cảwIn hắPEn, đkWến lúc Mai TrườgYBng Tô ăn xong cháo, đHrfặt bát đDnEũa xuống, hắaKn mới hạngR tay xuống cho phép Ngôn Dự Tân nói.

"Tô huynh, sáng sớm hôm nay trong cung truyền chỉrky, nói là thi văn đLược hoãn lạHrfi đYrwến ngày mai". Ngôn Dự Tân sốt ruột thông báo.

"A, vì sao?"

"Bởi vì hôm nay huynh phảRi xử tên Bách Lý Kỳ!" Ngôn Dự Tân phóng khoáng xòe quạdkt, vừa mới phe phẩKFgy đgYBã nhìn thấLy Tiêu CảrVnh DuệđgYBang trợn mắZLt nhìn mình. HắKn ngẩAUAn ra một lát rồi mới phát hiện Mai Trườkng Tô vừa phảFi khẽ tránh gió lạsnh từ chiếc quạkWt của mình. HắEvn vội vàng gấkHp quạEvt lạHgHi nhưng vẫn phóng khoáng đLkxập quạHgHt vào lòng bàn tay kia, ngườcRi không biết còn tưởng rằgcsng ngườri hôm nay sẽ xử lí Bách Lý Kỳ chính là hắLkxn.
ThấfZCy Ngôn đPEạngRi công tử đjang bận tạqbo dáng không có ý đfZCịLnh nói tiếp, TạYB Bật vội vàng tiếp lờRi, giảKFgi thích: "Là thế này, Dự vương đZLiện hạaKdâng tấUKHu nói cho dù hôm nay Tô huynh có chỉghJ đfZCạrVo bọn trẻ đRkaánh bạBEPi Bách Lý Kỳ thì tư cách dự thi của hắcRn vẫn sẽ không thay đFổi, hắwIn vẫn phảwIi tham gia thì văn như thườghJng. Nhưng một khi chiến bạFi thì tấErt nhiên sẽ ảBEPnh hưởng rấFt lớn đBEPến tâm tình hắLkxn, không khỏi có chút bấEvt công. Dù sao chuyện kén rểRka cũng không vội một ngày hai ngày, sao không hoãn cuộc thi văn lạHgHi một ngày, cũng tránh đaKểZL ngườkWi Bắrc Yên tìm cớ nói ra nói vào".

"Chủ ý này đJVúng là chu toàn, Thánh thượng chuẩEvn tấwwDu rồi chứs?"

"ChuẩrVn tấcRu rồi".

"Ờ". Mai Trườxing Tô gật đrkyầngRu: "CảUKHm ơn đYrwã báo tin. Không còn sớm nữkWa, ta phảaKi đRkai rồi, cáo từ các vịqb".

"Cáo từ cái gì?" Tiêu CảfZCnh Duệ ngơ ngác lấZLy áo khoác cho chàng: "Chúng ta có thểK cùng đYrwi mà".

Mai Trườrng Tô nhìn mấghJy ngườYrwi: "Các ngươi đni đcRâu?"

"Đi xem huynh đaKánh bạgqYi Bách Lý Kỳ như thế nào chứgqY đFi đhsâu!"

Mai TrườgYBng Tô không nhịxin đxiược bật cườri, nói: "Điện Vũ Anh là đgcsiện chầsKu, không phảAUAi phườDnEng Thanh LạYrwc các ngươi thườgqYng xuyên đBEPến chơi. LầEvn trước các ngươi đYBược đPEi là bởi vì Thánh thượng triệu kiến, vốn hôm nay các ngươi sẽ cùng ta đgcsi là bởi vì sau khi thi đLkxấcRu sẽ tổ chứrkyc thi văn, bây giờs thi văn đKFgã bịrky hoãn lạRi, các ngươi còn có lí do gì đRểYB tự ý vào đtFiện Vũ Anh? Cho dù các ngươi là quý công tử danh giá thì ít nhấnt cũng phảdki xin chỉk trước rồi mới đLkxược vào chứFEt!"

"A..." Ngôn Dự Tân nhảqby dựng lên, kêu thảZLm một tiếng: "Quên mấdkt chuyện này rồi!

Tự nhiên lãng phí bao nhiêu thờUKHi gian. Ta phảDnEi đFi xin chỉghJ vào đFEtiện, chuyện náo nhiệt này ta có chết cũng phảRkai xem!"

Tạr Bật lạUKHi không quan tâm, hắwIn vốn đtFã không muốn đZLi nhưng Tiêu CảRnh Duệ thì khác, hắghJn cuống quýt đErứErng lên đYBịknh đgqYi theo gã bạHgHn tốt ra ngoài rồi lạLi dừng chân quay lạLkxi nhìn Mai TrườFEtng Tô, không biết phảaKi làm thế nào.

"Đừng lo". Mai Trườdkng Tô cườYrwi, đHrfẩKy hắrVn một cái: "TạghJ Bật sẽ sắfZCp xếp xe ngựa giúp ta, ngươi mau đCji xin chỉqb đwIi, chẳng lẽ ngươi không muốn xem chuyện náo nhiệt này à?"
Tiêu CảHrfnh Duệ nhoẻn miệng cườRkai, ờkW một tiếng rồi chạcRy ra bên ngoài. TạLkx Bật nhún vai nhìn bóng lưng hắKFgn, thở dài nói: "Càng ngày càng giống như Dự Tân, trước kia hắKn không thích xem náo nhiệt như vậy..."

Đối với TạBEP Bật không rành vũ kĩHgH, Mai TrườFng Tô cũng không muốn giảEri thích cho hắEvn rốt cục cuộc luận võ lầZLn này có đriều gì khiến mọi ngườki tò mò. Chàng tự thắghJt dây chiếc áo choàng trắghJng như tuyết, nhỏ giọng dặn dò Phi Lưu một hồi rồi dẫn ba đjứngRa trẻ con sớm đrã đAUAứRkang chờFbên cạLnh đYrwi ra ngoài viện.

Xe ngựa và hộ vệ của hầUKHu phủ đdkã chờrV ở ngoài cửa từ lâu, TạtF Bật nhìn trái nhìn phảRkai, vui đnùa: "Hôm nay quận chúa Nghê Hoàng không phái xe ngựa đPEến, Tô huynh có thấynt vọng không?"

Mai TrườrVng Tô chỉfZC cườKi không đYBáp. Chàng buông màn xe xuống, ngườdki đAUAánh xe vung roi ngựa, chiếc xe đEvi thẳng về phía hoàng cung.

Hôm nay số ngườPEi đgcsến đaKiện Vũ Anh ít hơn lầkHn trước nhiều.

Trừ Bách Lý Kỳ, chín ngườCji dự tuyểkn còn lạtFi đxiều không nhìn thấLkxy bóng dáng, sứKFg đkHoàn ĐạUKHi Du cũng chỉDnE có hai ngườni đKFgến là chính sứLkx và phó sứBEP.

Mặc dù TĩErnh vương đrkyến từ sớm vì có Đình Sinh, nhưng thái tử và Dự vương lạHgHi không thấEry đwIâu, nghe nói là sáng sớm đCjã vào cung, đRạsi khái là sẽ đZLến cùng hoàng đwIế.
Hai chịUKH em của Mục vương phủ cũng ung dung đKến muộn, vì vậy khi Mai TrườYBng Tô dẫn ba đZLứVa bé vào trong đJViện, trừ TĩAUAnh vương đrứgYBng xa xa gật đcRầrVu chào thì không có ai đHrfi tới hỏi han, tình hình rấxit tẻ nhạYrwt, trái ngược hoàn toàn so với cảfZCnh náo nhiệt mấLy ngày hôm trước.

Có đngRiều Mai TrườRkang Tô lạZLi thích không khí yên tĩLkxnh như vậy.

Chàng dẫn ba đZLứEra bé đLkxến một góc đnạji đrkyiện, lầgcsn lượt cầVm tay từng đgYBứsa, cườkHi hòa nhã đnộng viên khuyến khích. Chẳng bao lâu sau, nhữJVng ánh mắhst e dè sợ sệt đkWó đkã bình tĩPEnh trở lạri, cảgcs ba lầRn lượt nghiêm túc gật đsầYBu biểrVu thịsK nhấtFt đEvịknh sẽ cố gắgqYng hết sứrc đDnEểK nắDnEm lấKFgy cơ hội thoát khỏi thân phận tội nô.

KhoảRkang nửa khắsKc sau, quận chúa Nghê Hoàng và Mục Thanh cùng đtFi đhsến, thầPEn thái cảEgL hai đFều sáng láng. Mai TrườsKng Tô vừa mỉCjm cườdkiđDnEón chào vừa thầErm cảAUAm khái không biết tạEgLi sao bấtFt cứFEt lúc nào bấCjt cứL nơi đKâu hai chịfZC em này đngRều tỏ ra rấVt có tinh thầfZCn, đKúng là khác xa đBEPám quý tộc ở kinh thành lúc nào cũng ra vẻ mệt mỏi, chỉwI có khí chấcRt của

TĩRkanh vương còn có vài nét giống họ.

"Xem nét mặt Tô tiên sinh thì hình như tiên sinh rấsKt tự tin?" NgườUKHi nói chuyện trước là Mục Thanh, hắxin sảkHi bước đCjến gầCjn, hơi cúi xuống hỏi ba đsKứEra bé: "Nói với ta, Tô tiên sinh đRã dạPEy các ngươi cái gì?"

Mai TrườAUAng Tô cảhsm thấfZCy đHgHển bọn nhỏ quen thuộc dáng vẻ của nhữHgHng ngườBEPi trên đjiện một chút cũng không có gì không tốt nên cũng mặc kệ hắqbn, đgcsưa mắghJt ra hiệu cho quận chúa Nghê Hoàng đFEti qua bên cạdknh mấKy bước.

"Có chuyện gì thế? Có lờEri riêng tư gì cầgcsn nói với ta à?" NữKFg soái nam cương vui đAUAùa.
"Có ngườtFi nhờn ta nhắkHc nhở quận chúa". Mai TrườYrwng Tô nhỏ giọng nói: "Bây giờEv xem ra không còn hi vọng lấFEty đkWược quận chúa cho nên trong cung có ngườLkxi muốn dùng thủ đgYBoạZLn đErểsK ép quận chúa phảqbi nghe theo. Quận chúa phảEgLi đsKề phòng Dự vương và hoàng hậu nương nương... Nếu có ai mờEri quận chúa đkến dự tiệc một mình, có thểtF không đfZCi thì tốt nhấynt không đKFgi..."

"Ép ta nghe theo?" Sau một thoáng kinh ngạsc ngắaKn ngủi, quận chúa Nghê Hoàng cườwIi ngạYrwo nghễ: "Bọn chúng đRkaịYBnh ép ta thế nào?"

Mai TrườRng Tô không tiện nói quá tỷ mỉsK, chỉLkx nói qua loa: "Quận chúa không đngRược coi thườkHng thủ đngRoạgYBn của hậu cung, phảyni dè chừng đghJồ ăn thứRkac uống..."

Đang đHgHịJVnh nói tiếp, đjột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân. Ngôn Dự Tân kéo Tiêu Cảxinh Duệ xông vào, ha ha cườcRi nói: "May quá vẫn kịwIp. Tô huynh, còn chưa bắqbt đjầsKu chứZL?"
Mục Thanh rấfZCt không vui đnứEvng ra chặn đkườgqYng, cau mày nói: "Còn chưa bắZLt đynầFu. Tô tiên sinh và chịk gái ta đEvang nói chuyện, hai ngươi đYrwừng quấngRy rầBEPy họ!"

Được hắqbn tạgYBo đsiều kiện như vậy, ngay cảEv quận chúa Nghê Hoàng cũng không tiện tiếp tục thì thầHrfm với Mai TrườErng Tô nữsa.

Dù sao nàng cũng là con gái vương gia chưa lập gia đFEtình, lạsKi đynang là đjạZLi hội kén chồng, trái lễ giáo quá mứEvc cũng không phảVi chuyện tốt.

May mà cục diện khó xử nhanh chóng chấcRm dứfZCt, bởi vì lúc này hoàng đngRế đJVã giá lâm.
Đúng như phán đRkaoán của mọi ngườLkxi, thái tử và Dự vương một trái một phảqbi dìu hoàng đtFế già xuấAUAt hiện, công chúa CảrVnh Ninh theo sau, Mông Chí hộ giá.
Sau khi thiên tử đRã ngồi xuống, hai hoàng tử và CảwwDnh Ninh mới cùng xuống bệ ngọc, cùng mọi ngườVi hành quốc lễ, sau khi có dụ bình thân mới ngồi vào vịEr trí của mình.
"Tô khanh". Hoàng đEvế ĐạRi Lương mỉqbm cườRi hài lòng: "Thành quảxi của ngươi như thế nào?"

"ThầghJn có nói gì cũng vô ích, mờyni bệ hạcR chở một lát đrkyểLkx xem sẽ biết". Mai Trườgcsng Tô vẫy tay gọi ba đgqYứcRa bé ra, xếp thành hàng ngang quỳ sát xuống đErấErt.

Lương đBEPế nhìn ba bóng dáng gầYrwy gò, lạLi nhìn Bách Lý Kỳ cơ bắYBp cuồn cuộn bên cạsKnh, trong lòng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, không khỏi quay lạaKi nhìn Mông Chí một chút.

"Bệ hạdk, bắfZCt đHrfầqbu chưa ạEr?" Mông Chí nhân cơ hội khom ngườki xin chỉrV.

Tên đwwDã lên huyền không thểghJ không bắynn, hoàng đhsế ĐạJVi Lương che giấnu sự lo lắLkxng trong mắRt, gật đLầsKu.

Ba đYBứgqYa bé lĩjnh chỉPE đrVứDnEng dậy, mỗi đJVứFEta cầKm một thanh kiếm, đqbứaKng thành hình tam giác đKFgều, vẻ mặt đsều cực kì kiên đBEPịEvnh. Sự bình tĩcRnh tự tin này khác một trờLi một vực thái đjộ sợ hãi e dè hai ngày trước, lập tứHgHc làm nhữKFgng ngườghJi đsKứgYBng xem không khỏi kinh ngạync.

Bách Lý Kỳ tay không vào trận, ánh mắgqYt cực kì khinh thườLng nhìn lướt qua nhữEvng đgqYối thủ trước mặt, tùy tiện bày một tư thế.

"Bắkt đnầBEPu!" Mông Chí vừa ra lệnh, đrột nhiên một cơn gió nhẹ nổi lên, ba đgqYứKFga bé di chuyểZLn vòng tròn như con quay, bộ pháp đUKHan vào nhau như bươm bướm vờghJn hoa, bóng dáng đsang rõ ràng lập tứDnEc trở nên mờYrw nhạKt, ngườRi võ công kém một chút nhìn vào sẽ hoa cảwwD mắYBt.

Kim Điêu Sài Minh nước ĐạgYBi Du lập tứAUAc hào hứkWng ngồi thẳng ngườji lên, đYrwang đdkịynnh ngưng thầJVn nhìn kĩgYB, đdkột nhiên cảFEtm thấRkay có một luồng sát khí đfZCậm đBEPặc từ bên cạZLnh tràn đJVến. HắRn giật mình, không khỏi chăm chú quay lạxii nhìn, chỉn thấngRy đFệ nhấRkat cao thủ ĐạLi Lương, đBEPạdki thống lĩHgHnh cấYrwm quân vương đhsô Kim Lăng Mông Chí đrVạZLi nhân đJVang trợn mắFt nhìn hắVn dữr dằFEtn, lửa giận bùng cháy trong mắsKt, dườYBng như giữFEta hai ngườgcsi có thù giết cha có hận cướp vợ không bằVng. Sài Minh không khỏi rùng mình một cái, vừa ổn đnịsKnh lạji tinh thầghJn vừa ngẫm nghĩrV xem mình đynắLc tội Mông Chí bao giờHgH.
Võ công của quận chúa Nghê Hoàng cũng hoa lệ đLẹp mắJVt, vừa thấUKHy bóng dáng ba đEvứghJa bé trở nên thấDnEp thoáng đngRã bịEv thu hút hoàn toàn. NàngđRkaang nghiêng ngườni về phía trước quan sát tỷ mỉrV, đUKHột nhiên một tiếng kêu kinh hãi của Mai TrườwIng Tô vang lên bên cạLnh. Nàng không khỏi giật mình quay đwwDầtFu nhìn lạkHi, chỉtF thấEvy chàng vừa làm đrkyổ tách trà trên bàn, đYrwang luống cuống tay chân nghiêng ngườkHi tránh nước trà chảYrwy xuống từ mép bàn.

Dáng vẻ hậu đKFgậu đgcsó hoàn toàn khác hẳn sự ung dung tao nhã hàng ngày khiến quận chúa không thển không bật cườEgLi.

Trong lúc hai đkWạHrfi cao thủ đrồng thờJVi phân thầJVn, mấhsy tiếng kêu đFEtau đjớn vang lên, tiếp theo lạHrfi huỵch một tiếng. Ba đghJứghJa bé thu kiếm nhảtFy lùi lạRkai, tàn ảkHnh biến mấYBt. Lúc mọi ngườDnEi nhìn lạEvi, Bách Lý Kỳ đaKã nửa quỳ dưới đaKấLt, dùng cánh tay chống đqbỡ thân thểsK, nét mặt giận dữsK không cam lòng.

"ThắJVng rồi!"

"ThắYrwng rồi!"

Ngôn Dự Tân và công chúa Cảqbnh Ninh đnồng thờRkai hoan hô.

Hoàng đghJế ĐạJVi Lương dù có phong phạJVm đcRế vương nhưng lúc này cũng lộ ra nụ cườZLi.
Sài Minh đkWang ngưng thầDnEn chống lạYrwi cơn giận của Mông Chí chợt thấCjy toàn thân thư thái, Mông đPEạLkxi thống lĩDnEnh vừa rồi còn bộ dáng khôngđkWội trờEri chung lập tứfZCc thay đYBổi sắHrfc mặt, lộ ra một nụ cườLi chân thành hữngRu hảko với hắgqYn. Trong nháy mắnt đEgLó, hắEvn quảJV thực cảrkym thấxiy hình như vừa rồi mình chỉHrf nằfZCm mơ.

"Bách Lý dũng sĩYB, ngươi sao vậy?" Chính sứtF BắYBc Yên vừa giận dữBEP vừa sốt ruột xông vào.

"SứEgL thầBEPn đsạri nhân không cầtFn lo lắFng, bọn ta sẽ không làm khách tổn thương". Mai

Trườgcsng Tô một mặt cườni nói, một mặt ra hiệu cho bađngRứFEta bé: "Còn không mau tạKFg long ân của bệ hạDnE?"

Ba kiếm khách bé nhỏ lập tứtFc khấPEu đErầrkyu, hoàng đAUAế ĐạghJi Lương tươi cườkHi hớn hở, nói:

"Các ngươi đZLã lập công, Trẫm không nuốt lờYBi, xóa thân phận tội nô, có thểgYB nghe hữKFgu ti an trí, cũng có thểV đkHến nương tựa ngườEri quen".

Công chúa CảKnh Ninh hết sứCjc vui mừng, lập tứfZCc nói: "Phụ hoàng thật là nhân đErứZLc".
Hoàng đZLế ĐạZLi Lương nhìn con gái một lát, đxiột nhiên nảLkxy ra một ý: "CảgYBnh Ninh, ngươi thật sự thích mấwIy đJVứEgLa trẻ này như vậy sao? Bọn chúng đRkaã có công phu kiếm trận như vậy thì có thểwI tịhsnh thân đBEPến chỗ ngươi hầEru hạYB, ngươi thì có nhữEgLng thịBEP vệ mạrkynh hơn bình thườkWng, bọn chúng thì cơm áo không lo, cũng xem như có một chốn yên lành..."
LờwwDi vừa nói ra, Mai TrườFng Tô và Tĩrnh vương đcRồng thờghJi thấsKt sắLkxc, nhấxit là TĩVnh vương hầFEtu như lập tứfZCc nhảUKHy dựng lên phảngRn đkHối nhưng Mai TrườRkang Tô đLkxã đJVưa mắZLt ngăn lạVi kịnp thờgcsi.
"LờUKHi ấRy của bệ hạDnE không ổn". Lúc này ngườdki lên tiếng phảrkyn đgYBối trực tiếp lạgqYi là Tiêu CảgqYnh Duệ. HắgYBn đqbứxing dậy thi lễ, cao giọng nói: "Bệ hạgYBhạsK chỉLkx khai ân thảZL bọn chúng ra khỏi DịcRch U đUKHình, đJVó là cho bọn chúng tương lai tự do tự tạLi. Kim khẩkWu đYrwã nói ra, sao có thểkH thu hồi? Huống hồ bọn chúng không rành quy củ trong cung, có thu nhận cũng vô ích. Hầsu hạdk công chúa lạDnEi không thểR mang theo binh khí bên mình, kiếm trận này cũng căn bảkn vô dụng. Cảsnh Duệ cho rằHgHng ngay cảr bảkWn thân công chúa Cảsnh Ninh cũng chưa chắgqYc đhsã muốn bọn chúng tịFEtnh thân vào nội cung".

Công chúa CảgYBnh Ninh vội nói: "Đúng vậy đDnEúng vậy, trong cung Ninh nhi có rấFt nhiều tiểLkxu thái giám, cầKn bọn chúng tới làm gì nữfZCa? Phụ hoàng thưởng Ninh nhi thứV khác đhsi".
Hoàng đrế ĐạYrwi Lương luôn luôn ưu ái Tiêu CảKFgnh Duệ, nghe hắCjn nói thẳng cũng không tứYBc giận, chỉn xua tay lệnh hắKFgn ngồi xuống, bỏ qua không nhắKFgc tới chuyện này nữngRa.

Mai Trườsng Tô đkWã toát mồ hôi lạgqYnh khắkWp ngườsKi.

"Tô tiên sinh huấnn luyện hiệu quảF, phảEvi đkược công đBEPầwIu. Đợi cuộc thi văn của quận chúa kết thúc, Trẫm sẽ có phong thưởng cho ngươi". Lúc này tâm tình hoàng đEgLế ĐạRkai Lương rấtFt tốt, lạFEti tự tay rót một chén rượu rồi sai ngườyni đaKưa đrến cho Mai TrườaKng Tô: "Trước kính tiên sinh một chén đnểdk chúc mừng chiến thắrVng".

Mai TrườZLng Tô tạJV ơn, đcRón nhận chén rượu uống một hơi cạKFgn sạHrfch, tự nhiên muốn ho, vội cố hết sứEgLc nhịnn xuống, gương mặt trở nên đtFỏửng.

Hoàng đHgHế ĐạcRi Lương lạEri làm bộ an ủi Bách Lý Kỳ và sứaK thầUKHn BắfZCc Yên một phen, sau đEvó vô cùng cao hứLng khởi giá hồi cung.

Ông ta vừa đji, Mai TrườFEtng Tô đhsã dùng tay áo che miệng, ho gập ngườsKi lạEgLi. Tiêu CảErnh Duệ nhảkHy qua bàn chạtFy tới đcRỡ và vỗ lưng cho chàng, thái tử và Dự vương cũng vội chạry tới xem xét.

"Không có gì... Ngự tửu của bệ hạtF quá nặng..." Ho đRkaược một trận, Mai TrườJVng Tô mới hạkW tay che miệng xuống, bám vào cánh tay Tiêu CảgqYnh Duệ, ngẩHgHng đFầru lên.

Thái tử và Dự vương đrều đghJứrVng rấYBt gầgcsn đrểZL tỏ ý ân cầRkan. Nhưng cũng giống như ở bữsKa tiệc trên đrViện Vũ Anh lầrkyn trước, trên ngườkWi hai ngườDnEi này đRều không hề có mùi long diên hương, có thểAUA thấRkay thật sự là cố ý chứK không phảrkyi là trùng hợp.

Mai TrườKng Tô lầCjn nữkHa tin chắngRc bên cạnnh Dự vương nhấghJt đPEịHrfnh có gián đZLiệp của thái tử.
"Ngươi không việc gì chứF? Có cầJVn nghỉAUA một lát rồi mới đJVi không?" Vừa rồi quận chúa

Nghê Hoàng đrVược một nữrV quan mờki sang bên cạBEPnh nói chuyện cho nên lúc này mới chạFEty tới hỏi han.

"Không có vấcRn đErề gì". Mai TrườwwDng Tô cườni nhạrVt, lạJVi quay sang nói với thái tử và Dự vương: "Hai vịLkx đniện hạRka bận rộn quốc sự, nếu vì Tô mỗ mà chậm trễ thì Tô mỗ không đYBảkm đAUAương nổi".

Thái tử và Dự vương thoạYrwt nhìn hình như quảLkx thật có việc, hơn nữCja không thểRka thểk hiện quá mứkHc vồn vã, liền cùng khách sáo mấcRy câu rồi xoay ngườEvi đfZCi.

Mục Thanh một tay kéo Ngôn Dự Tân, tay kia đVẩkWy Tiêu CảLkxnh Duệ nhưng lạKi không đxiẩLkxy đEgLược.

"Tô huynh còn đVứHrfng không vữnng". Mặc dù biết rõ ý của Mục Thanh là muốn đsểgqY chịwwD gái hắEvn ở lạaKi một mình với Mai Trườynng Tô, nhưng Tiêu CảFEtnh Duệ vẫn kiên trì đLứfZCng yên.

Quận chúa Nghê Hoàng không khỏi tươi cườYBi, rấYBt hứngRng thú nhìn Tiêu đynạgqYi công tử một lát rồi nói khẽ với Mai TrườLng Tô: "Hoàng hậu nương nương quảsK nhiên mờfZCi ta vào cung dự tiệc, chuyện này không thểrky không nhận lờHgHi, ta đZLi đdkây".

"Quận chúa". Mai TrườgqYng Tô vội gọi nàng lạEvi, suy nghĩk một lát lạji không còn chuyện gì dặn dò, chàng thở dài một hơi, cuối cùng chỉkH nói hai chữLkx: "BảZLo trọng!"
Sau khi quận chúa Nghê Hoàng rờZLi đLi, trên đLkxạdki đEriện đHrfã chỉHgH còn lạZLi vài ngườDnEi.

Mai TrườAUAng Tô quảEv thật cảFm thấKFgy thân thểFEt cực kì không khỏe, trong cung cấYBm lạYBi không đqbược ngồi xe ngồi kiệu, cho nên chàng phảKFgi ngồi xuống nghỉk ngơi một lát. Tiêu

CảngRnh Duệ và Ngôn Dự Tân hiểAUAn nhiên cũng ở lạri với chàng.

Công chúa CảDnEnh Ninh vẫn nói chuyện với TĩFEtnh vương, lúc này dườBEPng như đwwDã nói xong,

Tiêu CảgqYnh Diễm liền đcRi tới thăm hỏi một tiếng. ChỉYBsau vài lờBEPi, hai bên đKFgã không còn chuyện gì đHrfểHrf nói, TĩJVnh vương lạgYBi thừa cơ quay sang gọi Đình Sinh đfZCến vừa nói chuyện vừa đEgLi qua chỗ khác.

Bởi vì hoàng đFế khởi giá đKFgi thẳng đYBến chỗ ở của hậu phi cho nên Mông Chí cũng không đgqYi theo. Do thầnm lo lắDnEng cho Lâm Thù, ông ta cũng không đsi mà ở lạgYBi trong đHrfiện gọi hai đBEPứyna bé còn lạVi tới lệnh bọn chúng diễn lạRi bộ pháp cho mình xem. Ngôn Dự Tân rấAUAt hứjng thú tiến lạAUAi gầLkxn, chỉj có Tiêu Cảqbnh Duệ chu đhsáo đDnEi tới bên cạRnh Mai TrườRkang Tô, thấJVy trên trán chàng không ngừng đwIổ mồ hôi lạCjnh liền thấgYBp giọng hỏi: "Chén rượu đEró nặng đkến thế cơ à? Có phảRkai huynh lạLkxi phát bệnh không?" truyện đKFgược lấwwDy từ website tung hoanh

Mai TrườkWng Tô cố nén cảgcsm giác đLau đkHớn, trong lòng cũng biết rõ rượu nặng đEvã kích thích vết thương cũ, không muốn mở miệng nói chuyện, chỉKFg nhắRkam mắngRt tĩgYBnh tọa.
Mông Chí nhiều lầdkn nhìn qua bên này, cuối cùng vẫn không nhịLkxn đrkyược đZLi tới.
Tô tiên sinh thế nào rồi?"

"Không biết". Tiêu Cảsnh Duệ căng thẳng đrVến mứHgHc âm thanh run run: "NghỉYrw ngơi một hồi lâu mà không thấRy đYBỡ hơn chút nào".

"Đển ta xem xem". Mông Chí đgqYưa tay đBEPặt lên mạrVch môn chàng, lập tứgYBc nhíu mày, đFề khí ngưng thầKFgn rót một luồng nội kình vào đJVểHgH trấrkyn áp thương thế cho chàng.

Lúc này Ngôn Dự Tân, Tĩgcsnh vương và công chúa Cảknh Ninh đaKều phát giác có chuyện không ổn, cùng nhau chạBEPy tới. xem tạRkai t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

Ba đRkaứRkaa bé cũng rấPEt lo lắghJng, ngơ ngác đFứkng nhìn.

GầRn nửa canh giờK sau, Mông Chí mới thở dài một hơi, sắngRc mặt hơi mệt mỏi.

Mai TrườZLng Tô thu tay lạHgHi, nhỏ giọng tạgYB ơn, âm thanh cũng có sứhsc hơn một chút chứkW không đgYBến nỗi quá mứcRc yếu ớt như vừa rồi.

"Làm ta giật cảLkx mình..." Ngôn Dự Tân sợ nhấghJt là bầDnEu không khí nặng nề như thế này, hắngRn thở hổn hểKn: "Cuối cùng may mà không có việc gì. Thân thểrV Tô huynh quá dễ xảny ra vấPEn đUKHề, thật sự phảCji đKiều dưỡng cho tốt mới đAUAược. CảEvnh Duệ, chúng ta mau đhsưa Tô huynh về, trận mã cầYrwu hôm nay hẹn đngRánh chắKng cũng không đFánh đynược rồi..."

"Đương nhiên là không đwIánh nữdka! Chẳng lẽ ngươi còn có tâm tình đUKHánh bóng?" Tiêu CảRnh Duệ hết sứLc không vui.

"Ta cũng không đErịZLnh đJVánh, có đrkyiều dù sao cũng phảFi nói với Đình Kiệt một tiếng, đhsã hẹn trước mà".

"Ngươi đEgLi nói với hắFn là đynược, ta không đgcsi đYBâu".

Mai TrườLkxng Tô nghe hai ngườYrwi này nói chuyện, cứPE cảKm thấJVy có một cảPEm giác kì quái nào đJVó nhưng lạEri không thểqb nắqbm giữrky đcRược, không khỏi nhíu mày ngẫm nghĩrky.

"Sao vậy? LạcRi không thoảqbi mái à?"

Tiêu CảfZCnh Duệ vội hỏi.
"Không phảYBi... Vừa rồi các ngươi nói... hẹn ai đZLi đLkxánh mã cầxiu?"

"Liêu Đình Kiệt, huynh không biết hắJVn, hắRn là thế tử của hầaKu gia Trung Túc..."
DườwIng như có một tia sáng lóe lên, cảqbm giác khác thườjng xuấfZCt hiện từ buổi sáng hôm nay lạrVi dâng lên, Mai Trườrkyng Tô đEvột nhiên nghĩYB ra một vài chuyện, trong lòng run rẩrVy không ngừng.
Quận chúa đfZCã bịgcs mờHgHi vào trong cung, theo đHgHạno lí thì hoàng hậu và Dự vương phảji sắZLp xếp tốt tấtFt cảHgH các phương diện của quỷ kế này rồi mớiđxiúng, vì sao... Vì sao kẻ đEvược xác đCjịghJnh phảkHi trở thành chồng của quận chúa trong phe cánh Dự vương là Liêu Đình Kiệt lạLi còn hẹn ngườrVi khác đfZCánh mã cầsKu ở ngoài cung?

Mỗi một câu trưởng công chúa Lỵ Dương nói tối qua lạwIi nhanh chóng hiện lên trong đBEPầRkau chàng lầsn nữHgHa, đDnEiểcRm khác thườghJng nhấBEPt đdkó cũng lập tứcRc đAUAược giảwwDi thích.

Trưởng công chúa nói sở dĩAUA bà phát hiện âm mưu lầnn này là vì TạJV Bật tâm trạYBng không yên, bịKFg bà nhìn ra, ép hỏi mà biết.

Nhưng buổi sáng hôm nay tâm tình TạBEP Bật tương đRối tốt, lúc ra ngoài còn trêu đAUAùa chuyện quận chúa Nghê Hoàng không phái xe đnến đVón, hoàn toàn không hề có vẻ áy náy hổ thẹn.

Mà từ một phương diện khác, quỷ kế hoàng hậu và Dự vương đFưa ra lầcRn này là cực kì mạrVo hiểDnEm, cùng lắynm chỉkW có mấZLy ngườRi trực tiếp tham gia biết đLkxược, nhấgYBt đhsịHrfnh không thểxi truyền đgqYến tai ngườsKi khác.

Trong chuyện bí mật cung đkHình này, TạEgL Bật căn bảCjn không thểghJ giúp đsược bấgcst cứV việc gì, Dự vương không có chuyện gì lạni đCji nói với hắEgLn làm gì?

Cho nên công chúa Lỵ Dương đYrwã nói dối, nói dối về chi tiết bà cảDnEm thấYrwy không quan trọng, hơn nữEgLa không tiện mở miệng, bởi vì bà không thểFEt biết chuyện này từ chỗ TạKFg Bật. Nguồn tin này có lẽ là đFEtến từ chồng bà, Ninh Quốc hầxiu TạL Ngọc.

Thủ đjoạgYBn của thái hậu năm đngRó chỉsK có mấdky ngườki biết, TạKFg Ngọc chính là một trong số đYrwó.

Nếu ông ta bày mưu cho ngườyni mình đKang ủng hộ mà trưởng công chúa Lỵ Dương nghe thấJVy, cho dù chỉK có vài câu vài chữhs thì bà cũng sẽ lập tứRc rõ ràng.

Mà sự hiểghJu lầqbm mấrkyu chốt nhấLt đdkã xuấaKt hiện ở bước cuối cùng này.

Công chúa Lỵ Dương không biết tình hình nên mới đHgHưa TạkW Bật ra che chắrn, còn Mai

TrườghJng Tô rấfZCt rõ ràng TạPE Bật là ngườLkxi của Dự vương, cho nên chàng tự nhiên cho rằEvng ngườVi cầKn thực hiện kế đwIộc này là hoàng hậu.

Điều mà chàng chưa hề nghĩEgL tới là việc này vốn không có quan hệ gì với TạBEP Bật mà là tác phẩKm của phụ thân hắaKn, TạK Ngọc.

Còn lập trườkng của Tạdk Ngọc... Lập trườrng của TạtF Ngọc.

Mai TrườRkang Tô thở dồn dập, hàm răng cắKn chặt.

Cái gì mà duy trì trung lập? Cái gì mà đFặt mình bên ngoài cuộc chiến giành ngôi báu? NgườFEti khác không biết, nhưng chàng lạaKi hiểdku rấEgLt rõ TạFEt Ngọc là ngườDnEi kiểHgHu gì.
Lí lịynch của ông ta có vết đFen, tự biết không thểkH làm thầHrfn tử đEgLơn thuầjn. GiờrV đgcsây hoàng đxiế đwwDã cao tuổi, làm sao ông ta có thểEgL không dự đngRịhsnh cho tương lai? Tạn Bật cao giọng ủng hộ Dự vương như thế, sớm đwIã đHgHắEvc tội thái tử, một khi thái tử thành công thì nhà họ Tạn cũng sẽ bịgcs chèn ép, cho nên trong tình hình này thì trung lập là hoàn toàn vô nghĩDnEa. Với sự khôn khéo của TạaK Ngọc, ông ta làm sao có thểYrw làm chuyện hoàn toàn vô nghĩna đtFược? Nhưng sự thật là ông ta lạrkyi thảqbn nhiên đPEểHgH mặc con trai cấdku kết với Dự vương, chính mình thì làm ra vẻ không chịRkau giúp bấsKt cứk bên nào.

Điều này nói rõ ông ta đLkxã có một kế hoạYrwch hoàn toàn kín kẽ, kế hoạYBch này có thểghJ giúp ông ta an hưởng tôn vinh sau khi bấgYBt cứqb bên nào giành ngôi báu thành công.

TạaK Bật công khai ủng hộ Dự vương, TạkH Ngọc ngấLkxm ngầrkym ủng hộ thái tử.

Rồi lạYrwi nói với thái tử, TạkH Bật ủng hộ Dự vương là đkểAUA làm nội ứFng cho ông ta, thỉKnh thoảYBng cũng đDnEưa ra vài tin tứkWc tình báo đZLểHgH chứynng thực một chút, cho nên Dự vương bịF bịwIt mắngRt không biết gì, còn thái tử thì càng vui vẻ.

ChỉEgL cầnn che giấFEtu thành công thì tình hình tương lạxii sẽ như sau: Dự vương thắFEtng, vì

TạF Bật ủng hộ Dự vương, nhà họ TạFEt không sụp đynổ. Thái tử thắLkxng, cha con TạtF Ngọc đHrfều là công thầrVn, càng có lợi hơn.

Cho nên trong lòng TạAUA Ngọc là thật lòng phò tá thái tử.

Nghĩdk đKFgến chỗ này, mồ hôi lạdknh đFEtã chảyny đYBầZLy trên trán Mai TrườcRng Tô.

Nguy hiểKFgm thật sự không phảdki cung Chính Dương của hoàng hậu mà ở cung Chiêu

Nhân của Việt quý phi, thân mẫu thái tử.

Bây giờAUA quận chúa vào cung đRã lâu, nếu nàng nghe theo đwIề nghịLkx của mình chỉJV đsKề phòng hoàng hậu thì phảji chăng sẽ sơ ý ở chỗ Việt quý phi và sập bẫy của ngườFi ta?
Nếu tình hình xấrkyu nhấynt này xảKFgy ra, tính toán thờPEi gian, bây giờAUA có lẽ còn kịxip...
"TĩYBnh vương đFiện hạBEP, xin đrViện hạHrf lập tứEgLc vào cung hỏi thăm, nếu như quận chúa đKFgã đcRến cung Chiêu Nhân của Việt quý phi thì đFiện hạfZC nhấKFgtđxiịLnh phảhsi lập tứRkac đkHuổi theo tìm đUKHược nàng bằnng bấFt kì giá nào". Mai TrườKFgng Tô đrột nhiên đCjứKng lên, nắqbm chặt lấkHy tay TĩKnh vương, nói nghiêm túc: "Quận chúa Nghê Hoàng bây giờj đHgHang gặp nguy hiểUKHm, sau này ta sẽ nói tỷ mỉrky với đsiện hạj, bây giờgcs đyniện hạsK mau đxii, mau đki!"

Tiêu CảAUAnh Diễm tuy không hiểrVu đFầru cua tai nheo gì nhưng thấLy vẻ mặt chàng nghiêm túc đsến mứUKHc hầPEu như đKã có thểk gọi là nghiêm trọng nên lập tứUKHc tin tưởng, xoay ngườFi chạngRy vội mà đfZCi.

"Công chúa CảErnh Ninh, nhờYrw công chúa lập tứwwDc chạrVy đYrwến chỗ thái nãi... chỗ thái hoàng thái hậu mờEri ngườkHi lập tứkWc đtFi tới cung Chiêu Nhân, cũng là đrVểtF cứkHu Nghê Hoàng, công chúa nhấKFgt đZLịhsnh phảyni tranh thủ thờsi gian..." Sau đEgLó Mai TrườCjng Tô lạrVi quay sang Tiêu CảJVnh Ninh, ngữCjđqbiệu vẫn dồn dập như vừa rồi: "Chắync công chúa còn nhớ là nợ ta một ân tình, mong công chúa trảcR lạAUAi ngay bây giờgqY".

Tiêu CảHrfnh Ninh lui lạYrwi hai bước, hơi luống cuống, nhưng nghe thấVy là cứnu Nghê Hoàng tỷ tỷ, trong lòng lập tứrVc run lên, không kịgqYp ngẫm nghĩhs, cũng lập tứjc nghe lờKi đDnEi luôn.

"Mông thống lĩfZCnh, làm phiền huynh lập tứKFgc sắsKp xếp nhân thủ mai phục bên ngoài cung

Chiêu Nhân, nếu nhìn thấCjy công tử Thái úy Tư Mã Lôi đFEti ra thì lập tứngRc bắRt lạcRi vì tội ngoạri thầngRn tự ý vào nội cung, có vấYrwn đhsề gì không?"

Mông Chí cũng không hỏi nhiều, vỗ vỗ vai chàng nói một tiếng "Yên tâm đEgLi" rồi phi thân đRi mấtFt.

Trên đgqYạFi đKiện chỉgYB còn lạngRi hai quý công tử ngơ ngác không biết xảYrwy ra chuyện gì, ngẩgYBn ngườZLi nhìn Mai TrườYrwng Tô.

"Tô huynh... Đây... Rốt cục là chuyện gì?" Sau một lúc lâu, Ngôn Dự Tân mới lắjp bắCjp hỏi.

Mai TrườEgLng Tô nhắRkam mắDnEt lạrVi, vẻ mặt cực kì mệt mỏi, thở dài một tiếng nặng nề, lẩErm bẩjm nói: "Đều là sai lầEvm của ta, ta đfZCã tính sai một việc... Bây giờCj chỉDnE hi vọng... kết quảK xấFEtu nhấAUAt có thểxi xảngRy ra lúc này vẫn còn chưa xảxiy ra..."


Khi chén rượu thoang thoảNng hương thơm đUpó đgược đkuưa tới trước mặt quận chúa Nghê Hoàng, nàng đNyưa tay nhận lấtZNy mà không hề chầauNn chừ chút nào, ngẩong đLầTGu khẽ cườkWri với ngườtZNi kính rượu.

NhữNking ngón tay đAkAược chăm sóc nõn nà trắvlkng muốt của Việt quý phi vẽ thành một đMHZườGng vòng cung trên không trung, thu hồi đccyến trước ngườauNi, đGộng tác lùi bước lui lạQoi rấMHZt đLẹp đytBẽ. Váy phượng bằHWtng vóc tím hơi phiêu đNkiãng, tiếng ngọc bội khẽ vang lên trong không khí thơm nứlKc.

Bà ta cũng là ngườMi Vân Nam, rờlki xa cố thổ tiến vào cung đMình đLã có ba mươi lăm năm, chưa hề về quê một lầiLn nào.

Khi bà ta hỏi thăm cặn kẽ quận chúa về tình hình cố hương, sóng mắauNt hơi xao đNkiộng, dườNking như vẫn là thiếu nữuA đQoôi tám mơ mộng ngây thơ.
Vì đbôi mắZvat chứWUa đWLầYy nỗi buồn xa quê này, nhữgng sợi dây thầAkAn kinh của quận chúa Nghê Hoàng vừa căng cứQong trong cung hoàng hậu nhanh chóng chùng xuống.
"Bên Thúy hồ hàng năm vẫn có chim âu di trú, cảGnh sắgc cũng không thay đccyổi nhiều, chỉUp có quanh bờauN đNyã trồng liễu rủ nên phong cảkWrnh có vẻ êm đbềm hơn. Thúy Vân đauNình trong lờiLi nương nương cũng vẫn còn, nhưng Già Ẩn tự thì đZixã bịZva hỏa hoạlkn một lầiLyn và đxFdược xây lạrWi rồi". Nghê Hoàng nâng chén lên môi nhưng cũng chưa uống mà chỉtZN khẽ chạtYEm rồi lạMHZi tiếp tục nói: "Còn cao tăng xem quẻ mà nương nương nhắauNc tới thì Nghê Hoàng chưa gặp bao giờtb".

"ĐạZixi khái đILây cũng là cơ duyên. Cao tăng đrWó xem quẻ thật sự linh nghiệm, nếu ông ấlky còn sống thì có thểMHZ hỏi chuyện cảktM đMờZvai của quận chúa rốt cục sẽ như thế này". Việt quý phi nói mơ hồ, thấgy quận chúa chầLn chừ chưa uống rượu nhưng cũng không hề vội vàng khuyên bảkWro mà ngược lạHWti vẫn chỉhlU tươi cườrWi tự uống một chén.
Năm điLó bà ta vốn là một phụ nữETQ diễm lệ rực rỡ chốn hậu cung, hơn nữNa phục sứvlkc hoa mỹ, trang đLiểkum khéo léo, một nụ cườLi này vẫn còn nguyên vài phầtZNn nghiêng nước nghiêng thành. Chỉccy có đAkAiều nhữvlkng nếp nhăn lờZix mờtZN nơi khóe mắNyt vẫn như vết dao khắkuc của thờkui gian, ai cũng không thế chống lạGi đytBược.

"Nương nương tưởng niệm cố hương như thế, sao không tấMHZu xin Thánh thượng về thăm một lầkEn?"

"BảQon cung không thểtYE so với hoàng hậu nương nương, thành Kim Lăng chính là quê quán... Từ Vân Nam đktMến đMHZế đrWô đgườTGng xá xa xôi, trừphi là đNi cùng hoàng thượng thì còn có hi vọng trở về thăm nhà, còn nếu xin chỉtb đLểkWr về thăm nhà một mình thì sợ rằTGng còn không có quy củ này. ChỉkWr mong rằMng tương lai..." Nói đytBến đYây, Việt quý phi đZixột nhiên cảlkm thấMHZy không ổn, vội vã ngừng lờhlUi.

Cho dù hiểNkiu rõ nhưng quận chúa Nghê Hoàng cũng coi như không đkuểlK ý, coi lờkEi này như gió thoảbng bên tai.

Một quý phi không thểWU rờuAi khỏi thâm cung trèo đlKèo lội suối về thăm nhà, nhưng nếu tương lai thái tử lên ngôi phụng mẫu hậu đdNi tuầMHZn thì lạtZNi không phảiLyi là chuyện khó. ChỉM có đBkhiều tiền đBkhề của tương lai này là hoàng điLế hiện nay phảLi băng hà, đtYEương nhiên không ai dám tùy ý nói ra.

Có đNyiều cho dù không nói rõ, nhưng bà ta thân là mẹ ruột của thái tử, trong tình huống không có bấETQt ngờiL xảBkhy ra thì sớm muộn cũng điLợiđFYược đWUến một ngày như vậy.Đáng tiếc là hoàng gia không thíu gì sóng gió, có bấLt ngờiL nào xảLy ra hay không thật sự là chuyện khó đzgoán trước nhấUpt trên đNyờBkhi. Ít nhấtYEt, hiện nay sự tồn tạTGi của Dự vương Tiêu Cảtbnh Hoàn chính là một cái gai đdNâm thẳng vào mắGt mẹ con bà ta.Thân mẫu của Dự vương đYịLa vịL thấZixp kém lạkui chết sớm, lạNyi điAược sinh ra sau thái tử, vốn không có tư cách tranh giành kế vịZix. Nhưng thuở nhỏ hắauNn đWLược nuôi dạiLy trong cung hoàng hậu, điLyược hoàng hậu không có con coi như con đWUẻ.

Mặc dù bây giờiA quốc cữytBu rấrWt nhàn hạNy, chỉQo giữiL một chứyMc vụ trên danh nghĩZvaa, sống cuộc sống thoảtZNi mái như thầMn tiên, nhưng các môn sinh và bạkEn cũ của Ngôn lão thái sư năm đvlkó đZixểiL lạHWti vẫn là một thế lực lớn của hoàng hậu. Hơn nữkWra bảYzIn thân Dự vương lạMHZi thông minh hào phóng, rấAkAt biết cách làm hoàng đtbế vui vẻ nên đgược hoàng đlkế rấYt cưng chiều, đUpãi ngộ rõ ràng vượt qua các hoàng tử khác áp sát thái tử. NgườyMi phụ nữZix đxFdã lăn lộn hàng chục năm trong hậu cung, tấNkin thân từ chiêu dung lên quý phi này cực kì rõ ràng nhữYng ngày phú quý an ổn, cũng không phảiLyi hao tốn tinh thầgn của mình vẫn còn xa lắYm.

"Nghê Hoàng, lầMn này quận chúa vào kinh có thểktM ở lạhlUi lâu không? BảlKn cung vẫn rấZixt mong có một ngườkWri cùng quê như quận chúa đvlkểiL thườtYEng xuyên trò chuyện..."
"GầHWtn đZvaây nam cương coi như an bình, sau khi Thanh đvlkệ tập tước nhận vương ấbn thì ta cũng tự tạNyi hơn nhiều. Có lẽ còn có thểiA nấkEn ná thêm nửa tháng hay một tháng nữLa".
"Nhanh như vậy đFYã đkWri rồi à?" Việt quý phi tỏ vẻ kinh ngạtbc: "Chọn đxFdược quận mã, cũng phảFYi chuẩon bịNki đbạZvai hôn nữILa mà". Nghê Hoàng cườNkii nhẹ nhàng, cũng không phủ nhận, chỉYzI thuận miệng nói: "Nếu có thểM chọn đZixược thì nói tiếp".

"Quận chúa không phảBkhi một phụ nữETQ tầbm thườong, phong cảhlUnh hoa lệ chốn kinh thành này quảkWr thật không có sứILc hấUpp dẫn gì với quận chúa, chỉZva có sông suối núi non, rừng rậm mênh mông phía nam mới hợp tính khí quận chúa một chút".
Nghê Hoàng nghe lờBkhi này cực kì lọt tai, không khỏi cườYzIi nói: "Nương nương vào kinh lâu như vậy mà vẫn còn giữyM đkuược tính tình phụ nữWUVân Nam chúng ta".
"Lúc còn trẻ điLyâu có ai chưa từng hăng hái, chỉkWr có đkuiều nhiều năm bịhlU hao mòn trong chốn thâm cung này, sợ là không còn lạNyi đoược nửa phầgn trước đYzIây". Việt quý phi lắLc điAầLu thở dài: "Cũng như hôm nay, bảMHZn cung làm sao không muốn chỉWL nói chuyện quê quán với quận chúa đNểMHZ thoảrWi mái trong lòng, chỉZva tiếc là... dù ta nói chúng ta chỉrW ôn chuyện thì sợ rằtZNng quận chúa cũng không chịccyu tin". Quận chúa Nghê Hoàng nhìn bà ta một hồi, ánh mắhlUt chăm chú, sau một lúc lâu mới ờytB một tiếng đZixơn giảxFdn.

"Vậy bảyMn cung cũng không vòng vo thêm nữtZNa". Việt quý phi thầtbn sắLc đkuoan trang, ngữM đlkiệu cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Công tử Tư Mã Lôi đccyã qua vòng thi võ của đoạoi hội kén chồng lầQon này là ngườGi thái tử đNyích thân chọn ra trong số sĩg tử kinh đrWô, văn võ song toàn, tài đHWtứiLyc đFYềuđzgủ cảo. Tuy võ công hơi kém quận chúa một chút nhưng quận chúa đkEã là cao thủ như vậy, cầHWtn gì phảtYEi chọn một kẻ chỉdN biết luyện võ làm phu quân? Bảlkn cung có thểY bảytBo đGảYm, vịtZN công tử này tuyệt đrWối có thểauN xứGng đYzIôi với quận chúa. Huống hồ quận chúa và ta vốn cùng quê cùng quán, thái tử cũng rấLt kính trọng quận chúa, lúc như thế này rấtZNt mong quận chúa ủng hộ thái tử nhiều hơn".
Quận chúa Nghê Hoàng lẳng lặng đUpợi bà ta nói xong rồi mới cườYzIi nói: "Thái tử là thái tử, Mục phủ Vân Nam của ta hôm nay thầWUn phục hoàng thượng như thế nào, ngày sau thái tử lên ngôi vẫn sẽ thầhlUn phục tân quân như thế, chuyện này nương nương không cầon lo lắFYng. Còn chuyện kén chồng, bệ hạiL đytBã đFYịkunh ra thểUp lệ, Tư Mã công tử ưu tú như vậy, có gì phảBkhi lo lắiLng chứY?"

Nghe lờauNi từ chối không mềm không cứFYng của nàng, Việt quý phi lạILi chỉZva nhíu mày rồi lập tứkWrc bật cườiAi: "Thực ra sớm đkEã biết rõ sẽ nhậnđWUược đkWráp án này nhưng vẫn phảkWri hỏi rõ trước mặt. Tính bướng bỉWLnh của ngườZixi Vân Nam chúng ta quảWU nhiên là không thểb thay đxFdổi đMHZược.Được rồi, quận chúa đLã trảiLy lờZixi thẳng thắLn thành khẩBkhn như thế thì bảZvan cung cầNkin gì phảoi cố cầtZNu, kính quận chúa một chén coi như tạTG lỗi. Nếu quận chúa không trách ta vừa rồi mạWUo muội thì xin cạUpn chén rượu này. Sau này ta và quận chúa gặp lạyMi tuyệt đYzIối chỉL nói chuyện quê nhà, nhấZvat đWUịUpnh không nhắZvac tới nhữccyng chuyện phiền phứZvac trong triều nữWUa".

Việt quý phi đhlUưa tay áo che chén rượu, ngửa đUpầLu uống cạYzIn, Nghê Hoàng không uống cũng không tiện, huống hồ nơi điLây dù cũng là trong cung nhưng lạkui không phảiLyi cung Chính Dương của hoàng hậu, cho nên nàng nhìn chiếc chén nhỏ một hồi rồi cũng chậm rãi uống hết. Thấtby nàng đWLã uống xong, trong mắMt Việt quý phi hơi lộ ra nét thương xót nhưng vẻ kiên đxFdịdNnh trên mặt lạxFdi không hề thay đbổi. Lúc cầUpm dao tự mình bổ cam, hành đzgộng của bà ta cũng cực kì đLiềm tĩyMnh, gọn gàng gọt vỏ bổ lõi, tự tay đkuưa tới trước mặt quận chúa Nghê Hoàng.

"Đây là cam ở quê nhà à?" Nghê Hoàng ăn thử một miếng, hơi kinh ngạiAc.
"Đúng vậy. Cam không có chân lạdNi có thểtb đauNến tận kinh đauNô, bảLn cung mặc dù có chân lạFYi khó về cố thổ..." SắlKc mặt Việt quý phi hơi bi thương, như đYzIang nhớ nhà, lạccyi như có tâm sự khác.
"Nương nương không cầZixn..." Nghê Hoàng đYang đbịiAnh khuyên bảLo thì một nữytB quan xuấMt hiện trước cửa bẩETQm báo: "Quý phi nương nương, thái tử và Tư Mã công tử cầBkhu kiến".
"A, đWLúng là khéo quá". Việt quý phi vỗ tay cườxFdi nói: "Ta quên là đytBã dặn nó đlkưa Tư Mã công tử đTGến cho ta xem một chút, lạLi tình cờiA gặp lúc quận chúa ở đMây, quận chúa không ngạMi gặp một lát chứku?" Trong lòng quận chúa Nghê Hoàng đTGã hơi sinh nghi, nhưng lạlki không nghĩuA ra đlkối phương rốt cục đyMịGnh sử dụng thủ đxFdoạNyn gì, trong lúc do dựthì thái tử đETQã dẫn một công tử cao ráo tuấILn tú đyMi vào, cườILi ha ha tiến lên thi lễ với Việt quý phi, lạLi lệnh Tư Mã Lôi thi lễ với quận chúa.

Cuộc thi võ kéo dài nhiều ngày, lạkEi cùng dự tiệc ở đzgiện Vũ Anh, đyMây đhlUương nhiên không phảkui lầAkAn đtYEầou tiên quận chúa Nghê Hoàng thấrWy Tư Mã Lôi.
Nhưng khác mấauNy lầvlkn trước là ngườkWri đTGàn ông này vừa đkEến gầGn, ánh mắvlkt vừa tiếp xúc, nàng liền cảTGm thấQoy trong lòng đzgột nhiên rung điAộng.
Sau khi nhắWLm mắNkit, nín thở đYzIịAkAnh thầyMn, Nghê Hoàng nhạvlky cảyMm phát hiện tình cảWUnh nguy hiểAkAm của mình hiện nay. Vốn nàng hơi kiêu ngạlko, tự nhận là võ công mạxFdnh mẽ không sợ ngườkWri khác cưỡng ép, lạvlki không ngờytB đNkiối phương căn bảvlkn không dùng vũ lực, nhưng không biết đQoộng tay đzgộng chân ở nơi nào mà lạILi có thểNki tác đTGộng đGến tinh thầiAn của mình.
Nếu chính mình không khống chế đLược đkEểL xảytBy ra chuyện gì, sau này không có bằLng chứYzIng thì có trăm cái miệng cũng không cãi đMược, ngay cảtb hoàng thượng cũng sẽ không tin rằYzIng có ngườbi có thểiLy cưỡng chế làm gì đHWtược mình. truyện copy từ tunghoanh.com

Cho nên việc gấuAp trước mắNyt là phảLi nhanh chóng rờNi khỏi chỗ này

"Nương nương, Nghê Hoàng đlkột nhiên nhớ ra mình có việc gấvlkp, cáo từ". Sau một lờxFdi chào vội vã, quận chúa Nghê Hoàng xoay ngườytBi đFYi ngay.

"Quận chúa..." Tư Mã Lôi vừa đtZNưa tay ra đYzIược một nửa lạLi không tự chủ đWUược dừng lạTGi, quay lạYzIi nhìn thái tử, bịL hắccyn hung ác trừng mắvlkt nhìn, đyMành phảktMi cắuAn răng lấLy dũng khí điLyuổi theo nắLm lấlKy tay quận chúa Nghê Hoàng. đMHZọc truyện mới nhấGt tạrWi tung hoanh . com

"Làm càn!" Nghê Hoàng xoay ngườccyi đkWrề khí đccyịkWrnh đQoánh văng bàn tay đkuang nắWLm tay mình ra, ánh mắBkht gặp nhau, tinh thầktMn lạbi hoảYng hốt một trận, ngay cảZix bàn tay đyMang nắtbm cổ tay mình cũng từ nóng bỏng biến thành ấNym áp, giống như sự ấLm áp nàng vẫn khao khát mỗi lúc đGứWLng giữktMa sa trườFYng đYón gió sương tạiLyt vào mặt.

"Tư Mã, hình như quận chúa mệt rồi, ngươi đUpỡ nàng đUpi nghỉhlU ngơi một lát..." Giọng nói của Việt quý phi xa xa truyền đUpến, âm hiểYm lạlknh lùng.

Thái tử lui lạQoi hai bước nhìn Tư Mã Lôi giữlk chắILc ngườkWri quận chúa, nhìn một thoáng đHWtau khổ, mâu thuẫn mà lạILi dịktMu dàng hiện lên trên gương mặt đWLẹp đvlkẽ của nàng, đccyột nhiên cũng có cảYzIm giác không đLành lòng, vội quay mặt qua chỗ khác. Đúng lúc này có tiếng la hét huyên náo truyền đbến.
Việt quý phi điLột nhiên đgứBkhng lên. Bà ta đLứNking trên bậc thềm nên nhìn đYược xa, đNyã có thểL thấTGy rõ một bóng ngườzgi nhanh chóng chạiAy vào, đytBám cung nhân cố gắtYEng ngăn cảNn trên đHWtườNking bịIL đETQánh ngã dúi dụi, căn bảrWn không thểzg làm giảMm tốc đytBộ của ngườyMi đtbó chút nào. Ngườbi đkEó xông thẳng tới, một chưởng đlkánh về phía Tư Mã Lôi. Tĩonh vương dù rấWLt ít ra tay nhưng võ công tuyệt đNyối cay đhlUộc, ngườUpi bình thườiAng chưa trảBkhi qua chiến trận không thểrW tưởng tượng đZvaược. Tư Mã Lôi một là chột dạccy, hai là cũng không dám cùng hoàng tử đLộng thủ, ba là sứxFdc mạLnh vốn yếu kém, vì vậy bịY ép lùi mấoy bước ra xa mấtZNy trượng.

"CảBkhnh Diễm! Ngươi thật là to gan làm càn, cung Chiêu Nhân của ta là chỗ ngươi có thểUp tự ý xông vào à?" Lúc này Việt quý phi đtYEã thấMy rõ TĩILnh vương đGến đLây một mình, lập tứQoc bước tới, nổi giận nói: "Ra tay đLánh bịlk thương ngườMi khác, ngươi muốn tạbo phảgn à?"
TĩdNnh vương đZvaưa mắauNt nhìn một lượt, đNyã phát hiện hai mắvlkt quận chúa ngỡ ngàng, hai chân mềm nhũn, dù chưa hiểou rõ hoàn toàn nhưng cũngđuAoán đUpược hơn nửa, chỉiA cảauNm thấYzIy việc làm của mẹ con Việt quý phi thật sự là đWLáng ghê tởm, căn bảgn không muốn cãi nhau với bà ta, đytBi thẳng tới đFYiểGm mấLy huyệt vịyM trên ngườLi quận chúa rồi dùng một tay vác nàng lên vai.
Thái tử vừa sợ vừa giận, không ngừng quát mắkung ra lệnh cho thịFY vệ dưới tay bao vây Tiêu CảkWrnh Diễm lạgi, vòng trong tay cầiLm cương đlKao, vòng ngoài lạxFdi cầauNm cung tên.

"Cảkunh Diễm, ngươi dám xông vào trong cung mẫu phi bắgt cóc quận chúa, may mà có bảLn thái tử ở đccyây hộ giá, mau đrWặt quận chúa xuống, nểZix tình anh em, ta sẽ không đZvai bẩETQm báo với phụ hoàng..."

Tiêu CảFYnh Diễm lạlKnh lùng nhìn hắkun, vẫn không thèm quan tâm, cấauNt bước đkEi thẳng về phía trước. Đám thịL vệ vây quanh hắiLyn đLành phảtZNi di đILộng theo, đkEồng thờbi nhấWUt loạtbt nhìn thái tử với ánh mắGt thăm dò. Nhưng lúc này Tiêu Cảonh Tuyên đILang thật sự khó xử.
NgườWUi anh em này là kẻ chinh chiến sát phạuAt, nhữGng cách thông thườFYng không thểlK cảZvan đLược hắHWtn, nếu thật sự đILồng loạILt bắccyn tên, bắgn chết một hoàng tử trong cung Chiêu Nhân thì cũng không phảETQi một chuyện nhỏ. Huống hồ quận chúa Nghê Hoàng vẫn còn trên vai hắQon, chẳng lẽ đLồng loạUpt bắYzIn cảg hai? Nhưng nếu không vây đTGược hắNn đGểccy hắLn xông ra ngoài thì chuyện này cũng sẽ vỡ lở không thểUp cứILu vãn. Suy đdNi tính lạvlki không có kế sách vạuAn toàn, thái tử không khỏi chuyểon ánh mắktMt về phía Việt quý phi.
Đôi môi đNỏ của Việt quý phi mím chặt, hai chữTG len ra qua kẽ răng: "Bắtbn tên!"

"Mẫu phi!"

"BắMHZn tên!" Âm đILiệu của Việt quý phi cực thấrWp nhưng ngữku khí lạYi mạdNnh mẽ: "Tối thiểgu phảBkhi làm cho ngườtbi chết không nói đkEược thì chúng ta mới có cơ hội nói nhiều hơn!"
Thái tử rùng mình, lập tứMc chạkEy mấiLy bước về phía trước, cao giọng nói: "TĩkWrnh vương xông vào cung ám sát mẫu phi, mưu hạQoi quận chúa, lập tứNyc bắYn chết!"

Các thịiLy vệ do dự một lát, nhưng dù sao thái tử cũng là chủ của bọn họ, vì vậy vẫn nhanh chóng giương cung buông dây, nhấNyt thờtbi tên bay như mưa. TĩkEnh vương tiến lên một bước, tung chân đZvaã bay một thịZva vệ, giành lấzgy thanh đUpao trong tay hắvlkn. Ánh đYzIao múa lên như tuyết, gạLt hết loạtZNt tênđAkAầWUu tiên. Nhân lúc loạktMt tên thứL hai chưa đgược bắccyn ra, TĩQonh vương chém giết đNến trước bậc thềm, đWUặt quận chúa xuống đNkiấLt, lạMi gạZvat hết loạuAt tên thứL hai vừa bắytBn tới, đccyột nhiên xoay ngườQoi nhảktMy lên. Sau mấkEy lầGn búng ngườYzIi trên không, hắytBn chém trái chặt phảGi, lạNi chuyên chọn nhữiAng chỗ đlKám thịL vệ điLứETQng tập trung làm xáo trộn vịL trí đtZNứILng của các cung thủ, đBkhám thịo vệ dùng đktMao lạkui không phảMi là đZixối thủ của hắLn. Trong đBkhám hỗn chiến, đktMột nhiên bóng dáng hắGn phóng lên cao, vừa đktMánh vừa tiến lên, thái tử đBkhang nhìn ngẩLn ngườtbi đauNột nhiên thấtZNy cổ mình mát lạlknh, một thanh đlKao đkuã đYặt trên cổ mình, khí lạLnh ép ngườYzIi.

"TấLt cảkE dừng tay!" Âm thanh của TĩlKnh vương cũng không lớn nhưng tấauNt cảAkA mọi ngườrWi xung quanh đauNều lập tứauNc khựng lạtZNi.

Việt quý phi toàn thân run rẩccyy, cắtbn răng cảb giận nói: "Tiêu CảBkhnh Diễm, ngươi dám..."
"Chém tướng bắYt soái giữvlka chốn ba quân vốn là việc ta vẫn thườiLyng làm". TĩBkhnh vương cườkui lạMHZnh lùng, ngạHWto khí như sương: "Thái tử đyMiện hạdN đtbứlkng hơi gầbn ta quá".
"CảkEnh Diễm! Rốt cục ngươi muốn như thế nào?" Thái tử run rẩoy hỏi.

"Đưa quận chúa lạvlki đyMây, đvlkểhlU ta và quận chúa ra cung".
Ánh mắILt Việt quý phi lạWUnh lẽo như băng, hừ một tiếng, nói: "Nếu như bảAkAn cung nói không? Chẳng lẽ ngươi dám giết thái tử hay sao?"

"Quý phi nương nương muốn dùng thái tử đtbểWU đMánh cược với ta?" Âm thanh của Tiêu CảTGnh Diễm cũng rấYt lạHWtnh lẽo, thái tử kinh hoàng, không khỏi kêu lên một tiếng: "Mẫu phi!"

Việt quý phi mặt vẫn như băng lạkEnh nhưng ngực lạtbi không ngừng phập phồng, rõ ràng là đQoang đMHZấgu tranh kịNch liệt. Đúng lúc bà ta nhíu mày đLịZvanh mở miệng nói chuyện thì đxFdột nhiên tiếng truyền báo cao vút dồn dập vang lên bên ngoài:

"Thái hoàng thái hậu giá lâm!"

Việt quý phi lạhlUnh buốt trong lòng, cảNki ngườtZNi cũng rùng mình tuyệt vọng. Nhưng chỉkE nhắMm mắZvat lạiLi một lát, bà ta đAkAã nhanh chóng bình tĩbnh trở lạiLi, câu đNkiầETQu tiên là nói với Tư Mã Lôi:

"Ngươi lập tứZvac ra khỏi cung từphía sau, nhớ kĩtb, hôm nay ngươi hoàn toàn không hề bước vào cung Chiêu Nhân nửa bước!"

Tư Mã Lôi ngẩkun ra một hồi, nhìn trái nhìn phảHWti thừa thãi rồi mới bừng tỉlKnh, nhanh như chớp chạWUy về phía sau.

"CảdNnh Diễm". Việt quý phi lập tứAkAc vừa bước nhanh xuống bậc thềm vừa nói rấGt nhanh: "Ngươi cũng nghe đGây, hôm nay thái tử không lệnh thịdN vệ bắETQn các ngươi, ngươi cũng không kề đrWao vào cổ thái tử, hiểBkhu chưa?"

Ánh mắLt TĩYzInh vương chợt lóe, không tiếp lờWLi.

"Dùng đrWao uy hiếp thái tử và dùng tên bắvlkn hoàng tử đzgều không phảNkii chuyện bệ hạETQ thích nghe. BảhlUn cung không muốn cùng chết với các ngươi. Còn nhữktMng chuyện khác chúng ta phảYi dựa vào bảWUn lãnh của mình đZixểL cho bệ hạrW phân xử". Việt quý phi cườLi lành lạauNnh: "Ngươi là ngườbi thông minh, biết đytBây là giao dịdNch cũng có lợi cho ngươi, sao lạYi không làm đWUúng không?"

TĩLnh vương sắtZNc mặt không đETQộng nhưng thanh đYzIao trong tay thong thảiLy rờgi khỏi cổ thái tử rồi bịkE ném nhẹ xuống đHWtấNyt. Bóng dáng già nua của thái hoàng thái hậu lúc này xuấiLt hiện ngoài cửa nội viện, còn bên cạYzInh bà, ngoài công chúa CảkWrnh Ninh vẫn ngơ ngác không hiểUpu ra sao còn có một ngườkEi phụ nữNki mũ phượng hoàng bào, dung nhan cao quý đlKoan trang.

Đó là chủ nhân của cung Chính Dương - hoàng hậu đkWrương triều.

"Mờsi ai gia đdsến đKWây xem cái gì vậy?" Ánh mắpOut mơ mơ màng màng của thái hoàng thái hậu nhìn quanh một vòng khắBmkp viện: "TạKWi sao ở đOsjây có nhiều ngườyhi như vậy?"
Việt quý phi vội ra hiệu cho thái tử lệnh đCynám thịw vệ đxứNing đyhầyvNy trong viện lui ra, chính mình thì bước nhanh tiến tới quỳ gối: "ThầGdfn thiếp tham kiến thái hoàng thái hậu, tham kiến hoàng hậu nương nương. Không biết hai vịNx nương nương giá lâm, thứA cho thầLQn thiếp không tiếp đXjón từ xa..."

Ngôn hoàng hậu không đxợi bà ta nói cho hết lờmwi, lập tứyvNc lạmhmnh lùng hỏi: "Ngồi bên kia là Nghê Hoàng đhúng không? Nó bịyh làm sao thế?"

Việt quý phi liếc mắoAt nhìn, thấhy TĩHwnh vương đAã đscRi tới bên cạhnh Nghê Hoàng, nhẹ nhàng nâng nàng dậy. Mặt quận chúa đhỏ bừng, hai mắcXvt nhắKm nghiền, dù sao cũng không thểgK nói nàng không có việc gì, đGdfành phảLQi nói: "Hôm nay mờzxi quận chúa đRwến đWhây dự tiệc, không nghĩjzX tới rượu quá ngấnJm, Nghê Hoàng điã say rồi..."

"Quận chúa Nghê Hoàng là nữ Mp trung anh hào, tửu lượng cũng không kém, làm sao có thểvr say dễ dàng như vậy đMpSược?"

"ThầLQn thiếp cũng cảNxm thấiy kì lạyvN". Nụ cườhi vẫn treo trên mặt Việt quý phi: "Có lẽ là mấKWy ngày gầryGn đNxây tinh thầpNon quận chúa có chút ưu phiền vì chuyện kén chồng".

"Vậy đjzXám thịvh vệ đOsjứNing đvrầuLKy viện này tới làm cái gì? Chẳng lẽ có ngườvri dám làm càn ở cung Chiêu Nhân hay sao? CứScC nói ra, ai gia phân xửgiúp ngươi".

"A, nhữOsjng thịGdf vệ này..." Việt quý phi cườhi nói: "Là thái tử diễn luyện đLQao trận cho thầRwn thiếp xem, nói là đpNoã huấXLn luyện chỉNinh tề, có thểyh coi như một màn biểAu diễn".
Ngôn hoàng hậu yên lặng nhìn đCynột nhiên cườyvNi nhạpNoo một tiếng: "Quý phi nói chuyện cườThTi gì thế? Ngươi đRwểuLK một khách quý như quận chúa Nghê Hoàng say nằnJm bệt trên bậc thềm mà không quan tâm, lạOsji còn cùng con trai đhứyhng xem đKao trận gì đió ở điây... Chuyện này nói với ai gia thì còn có thểOsj, nhưng lẽ nào ngươi còn muốn hồi bẩoAm bệ hạw như vậy sao?"

"Hồi bẩmhmm bệ hạNx như thế nào là chuyện của chính thầAn thiếp, sao dám làm phiền hoàng hậu nương nương phảuLKi bận tâm vì thầGdfn thiếp". Việt quý phi mềm mỏng đhón đXLỡ.

Nhìn thấxy mẹ bình tĩKWnh như thế, thái tử sắnJc mặt vốn còn trắvhng bệch cũng chậm rãi đKi tới chào thái hoàng thái hậu và hoàng hậu. Thái hoàng thái hậu vẫn rấvrt hứzxng thú nghe hoàng hậu và quý phi đKWánh võ mồm, lúc này thấGdfy thái tử lạjzXi đKây thi lễ, lập tứpOuc từ ái xoa xoa đOsjầyhu hắhrtn:

"Tuyên nhi à, hai đnJứWha bé bên kia là ai? ĐứcWng xa quá không thấxy rõ..."

"Ơ..." Thái tử hơi lúng túng đWháp:

"Đó là Cảsnh Diễm... và quận chúa Nghê Hoàng..."

"Sao hai đwứcXva nó không qua chỗ ta?"

"Thái hoàng thái hậu yên tâm". Ngôn hoàng hậu ngữcW đXLiệu nhu hòa, nhưng ngữLQ ý như băng: "Nghê Hoàng bịryG say rượu, sớm muộn nó cũng sẽ tỉcWnh lạvhi. Đợi sau khi nó tỉhnh rượu thầxn thiếp nhấNxt đpNoịHwnh sẽ khuyên bảho nó tử tế, sau này không đXjược uống rượu nặng như vậy nữmwa..."

Việt quý phi như bịXL tắhc nghẽn trong ngực, cắsn răng cố không đjzXểCyn vẻ mặt biến sắGdfc.
Đây đxích xác là đBmkiểCynm khó giảMpSi quyết nhấyht trong toàn bộ chuyện này.
Tĩwnh vương cầNxm đpNoao uy hiếp thái tử chính là có tội, chuyện đGdfánh giết song phương cơ bảkHgn đXLã đwạmhmt thành thỏa thuận không truy cứscRu lẫn nhau. Tư Mã Lôi cũng đScCã rờCyni khỏi, hoàng hậu không hề bắKt đflược bằWhng chứjzXng phạflm tội nào rõ rệt, bấkHgt kểw bà ta nói thế nào trước mặt hoàng đzxế thì cũng chỉK là lờGdfi nói của một bên, có thểgK nghĩzx cách giảgKi thích đgKược.

ChỉThT có bên chỗ quận chúa là không hề có cách nào bịzxt miệng đlược.
Bây giờNx trông chờuLK duy nhấcWt của bà ta chính là hi vọng quận chúa hổ thẹn, không muốn công bố công khai chuyện mình suýt nữXLa bịds làm nhục đNxểw tránh làm hỏng danh tiếng trong sạNxch của nàng. Lúc này công chúa CảpOunh Ninh đWhã chạtpBy đwến bên cạdsnh quận chúa Nghê Hoàng, lo lắwng nhìn gương mặt đXLỏ bừng của nàng, nhỏ giọng nói: "Làm thế nào bây giờw? Chịw ấwy đpNoã say đOsjến mứGdfc này rồi, hay dìu đLQến trong cung em nghỉw ngơi một lát?"

Tĩhnh vương cũng cảBmkm thấxy đMpSểryG công chúa Cảflnh Ninh tới chăm sóc quận chúa thì sẽ tiện hơn nên lập tứGdfc gật đHwầpOuu, sai ngườvri mang kiệu mềmđvrến, xin phép hoàng hậu trước theo lễ số rồi cùng Cảlnh Ninh hộ tống Nghê Hoàng rờhrti khỏi. Hoàng hậu biết chuyện này đhrtểyh quận chúa Nghê Hoàng tố cáo có hiệu quảGdf hơn chính mình ra mặt tố cáo nên cũng không nói nhiều, cùng thái hoàng thái hậu vào chính đhiện cung Chiêu Nhân nói chuyện phiếm, buộc Việt quý phi không thểcW không đThTi theo bên cạBmknh, vừa không có thờii gian tới rào trước đyhón sau với hoàng đwế, cũng không tìm đsược cơ hội thông cung với thái tử. Hai mẹ con đmwều miễn cưỡng tươi cườCyni, hoàng hậu nhìn mà trong lòng cực kì khoan khoái.
Bên này sau khi quận chúa Nghê Hoàng đAược hộ tống vào Dẫn Tiêu các - tẩWhm đLQiện của công chúa Cảhnh Ninh, TĩRwnh vương lập tứyhc triệu mấgKy tên thái y đhrtến. Sau khi hội chẩXLn, các thái y đmhmều nói quận chúa chỉmw có mạcWch đxập nhanh, hơi thở yếu, máu khó lưu thông, không có vấoAn đXLề lớn, tính mạKng không lo. Nghe vậy TĩpNonh vương mới yên tâm, đlang chuẩwn bịNx vận khí giảvhi huyệt cho nàng, quận chúa đscRột nhiên cắcXvn răng mở mắhrtt, lắGdfc đMpSầMpSu với hắoAn. Hắmhmn đXLành phảzxi ngừng tay, dặn dò em gái chăm sóc quận chúa cho tốt, còn mình thì đryGi ra ngoài đhiện đwểThT tránh nghi ngờScC, lẳng lặng ngồi trên ghế dài ngoài vườLQn, vừa chờh đxợi vừa bảdso vệ. KhoảscRng nửa canh giờds sau, công chúa Cảxnh Ninh chạNiy ra, thở gấXjp nói:

"Anh CảAnh Diễm, chịvr Nghê Hoàng vừa rồi mở mắScCt gọi anh đyhi vào".

Tĩyhnh vương vội đvhứhng dậy bước nhanh vào đhrtiện, quảCyn nhiên nhìn thấiy sắXLc mặt Nghê Hoàng đvhã bình thảyhn, lúc này mới thở phào một hơi, tiến lên giảyvNi huyệt đThTạlo cho nàng.
Quận chúa chậm rãi từ trên giườLQng ngồi dậy, mắcXvt lạScCnh như sương, trầXjm tư chốc lát rồi ngẩing đdsầsu chậm rãi thoáng nhìn TĩGdfnh vương, nhỏ giọng nói:

"Đa tạtpB!"

TĩuLKnh vương chỉgK hơi gật đwầcWu, không hề tiếp lờfli, chỉRw có công chúa Cảflnh Ninh ân cầRwn hỏi:

"Chịh Nghê Hoàng, chịcXv uống bao nhiêu mà say đThTến mứnJc đkHgó? Vừa rồi em lay chịnJ hồi lâu mà chịBmk không hề phảsn ứflng gì cảh..."

"Không sao nữOsja rồi". Nghê Hoàng đtpBưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt CảcXvnh Ninh rồi bước xuống giườvhng, xỏ giầdsy đryGứXLng lên.

"ChịtpB đCynịKWnh đxi đNxâu?"

"Gặp hoàng thượng".

Ánh mắflt TĩjzXnh vương không khỏi chớp đlộng, thấcXvp giọng hỏi: "Quận chúa quyết đoAịpNonh rồi?"
"Đây quảnJ thật không phảOsji chuyện hay ho gì". Nghê Hoàng cườxi lạXjnh như băng: "Có lẽ quý phi còn trông chờXL ta nén giận đwểNi che giấmwu nhục nhã này. Đáng tiếc bà ta vẫn đnJánh gia sai Nghê Hoàng ta, mà đNiừng nói hôm nay bà ta không hề đRwắNxc thủ, cho dù bà ta có thực hiện đCynược ýđRwồ thì muốn đScCểl ta khuấhrtt phục nghe theo cũng vẫn là mơ mộng hão huyền, tuyệt đzxối không có khảx năng".

"Bệ hạK chắyhc đThTang ở đGdfiện Dưỡng Cư, quận chúa đhrtã quyết đnJịjzXnh rồi thì Cảwnh Diễm sẽ hộ tống quận chúa đRwi đmwến đRwó". TĩScCnh vương không bình luận thêm nửa câu, ngữi đuLKiệu bình thảGdfn. truyện cập nhật nhanh nhấgKt tạzxi tung hoanh chấCynm com

"Không cầKWn phiền phứLQc, ta bây giờjzX đScCã..."

"Dù sao đOsjây cũng không phảMpSi Vân Nam, cẩRwn thận một chút vẫn hơn".
Nghê Hoàng biết hắThTn có ý tốt, liền không còn khách sáo từ chối, gật đhầLQu đBmkáp ứwng.

Công chúa CảWhnh Ninh hết nhìn bên này lạMpSi nhìn bên kia, rốt cục không nhịKWn đpNoược hỏi: "Anh chịMpS đjzXang nói gì vậy? Em nghe không hiểMpSu..."

"Sau này sẽ giảBmki thích cho em sau". Nghê Hoàng mỉpNom cườVVMi với nàng: "Bây giờmhm tâm tình chịCyn rấKWt không tốt, trước khi gặp mặt bệ hạWh, chịXLkhông muốn nhiều lờhi. Cảvrnh Ninh, mong em thứnJ lỗi".

"Sao chịoA lạpOui khách sáo như vậy..." Tiêu Cảlnh Ninh hơi xấflu hổ: "Vậy em cũng cùng đKWi với anh chịpNo?"

"Không đXjược". TĩGdfnh vương lập tứryGc bác bỏ: "Em đvrừng dính vào chuyện này, cứNi ở đtpBây chờpNo, cũng không đpNoược tùy tiện hỏi thăm khắjzXp nơi, hiểcXvu chưa?" Tiêu CảRwnh Ninh không phảhi một cô bé ngây thơ đscRến mứic không hiểnJu gì hết, thấjzXy vẻ mặt hai ngườhi nghiêm túc, nhớ lạKi bao nhiêu chuyện xảCyny ra trong ngày hôm nay, cũng biết chuyện này không hề điơn giảVVMn, lập tứuLKc không hỏi thêm nữBmka, ngoan ngoãn gật đpNoầThTu.

Ra khỏi Dẫn Tiêu các, hai ngườgKi chỉuLK lặng lẽ đhrti, đGdfều không có ý đscRịScCnh nói chuyện, gặp các cung nhân thi lễ hai bên cũng điều coi như không nhìn thấdsy. Mãi cho đKến trước đpOuiện Dưỡng Cư, hai ngườryGi mới dừng bước sai hoàng môn quan ngoài đhiện vào thông báo.
Nghe thấhrty hai ngườKWi này cùng nhau cầmwu kiến, hoàng đScCế ĐạjzXi Lương hơi giật mình, vội truyền lệnh cho vào. Vừa nhìn thấRwy sắvhc mặt quận chúa, trong lòng càng sinh nghi, đOsjợi bọn họ hành quốc lễ xong, Lương đsế lập tứflc hỏi:

"Nghê Hoàng, có chuyện gì vậy? Ai chọc ngươi không vui à?"
Quận chúa Nghê Hoàng nâng váy quỳ xuống rồi ngẩNing đCynầNxu nói: "Xin bệ hạjzX phân xử cho Nghê Hoàng".

"Ơ kìa, bình thân, mau bình thân. Có chuyện gì cứBmk chậm rãi nói..."

Quận chúa Nghê Hoàng vẫn quỳ không điộng, nhìn thẳng vào mắmwt hoàng đxế Đạmhmi Lương, nói: "Hôm nay Việt quý phi nương nương lấryGy cớđGdfàm đhạThTo cảvhnh sắryGc quê quán, truyền triệu Nghê Hoàng vào cung Chiêu Nhân, lạOsji âm thầoAm đcWộng tay đnJộng chân vào chén rượu, mê hoặc tâm thầvhn Nghê Hoàng. Thái tử thừa cơ mang ngoạBmki thầnJn Tư Mã Lôi vào trong viện muốn làm xằLQng làm bậy, từ đhó bứRwc bách Nghê Hoàng gảCyncho hắWhn. Mong bệ hạOsj tra rõ việc này đBmkểThT trảvh lạnJi công bằwng cho Nghê Hoàng".

Câu chữzx ngắmwn gọn rõ ràng, không hề có một chút vòng vo nào, trái lạnJi từng chữtpB kinh tâm, hoàng đyvNế ĐạRwi Lương sớm đpOuã tứyhc giận đvhến mứGdfc toàn thân run lên, lập tứcXvc ra lệnh:

"Gọi quý phi và thái tử! Mau đScCến đCyniện Dưỡng Cư!"
ĐạRwo ý chỉGdf này đMpSược truyền cực kì nhanh chóng, chẳng bao lâu sau, không chỉyh nhữpNong ngườKWi nên đXLến đscRều đvrã đxến mà ngay cảh nhữuLKng ngườMpSi không nên đxến cũng đmhmã đhến.
Ngoài Việt quý phi và thái tử bịds triệu đuLKến theo lệnh, không ngờWh hoàng hậu và Dự vương cũng đhrti theo cùng nhau xuấit hiện.

"Việt phi! Thái tử! Các ngươi đgKã biết tội chưa?" Không đgKợi mọi ngườhrti thi lễ xong, hoàng đjzXế Đạvhi Lương đcXvã quát một tiếng phủ đsầkHgu giận dữNi.

Việt quý phi lộ vẻ kinh ngạhc, hoảLQng hốt quỳ xuống nói: "ThầscRn thiếp không biết chuyện gì chọc giận thánh nhan, mong bệ hạBmk nói rõ".

"Ngươi còn giảMpS bộ không biết?" Hoàng đcXvế ĐạWhi Lương vỗ ngự án: "Hôm nay ngươi đxã làm gì Nghê Hoàng? Nói!"

"Quận chúa Nghê Hoàng?" Việt quý phi càng tỏ vẻ kinh ngạxc: "Hôm nay thầvrn thiếp mờnJi quận chúa dùng tiệc, sau đhrtó quận chúa uống nhiều, say rượu không dậy đjzXược. Thầhn thiếp và thái tử đwang chăm sóc, đGdfột nhiên hoàng hậu đwưa thái hoàng thái hậu giá lâm, lệnh công chúa CảkHgnh Ninh đgKưa quận chúa về nghỉjzX ngơi... Chuyện sau đcWó thầoAn thiếp không biết. Chẳng lẽ là bởi vì chiêu đhãi không chu đgKáo, quận chúa cảscRm thấMpSy mình bịThT đKối xử lạKnh nhạtpBt?"

Quận chúa Nghê Hoàng thấpNoy bà ta chối bay chối biến, không khỏi cườAi lạwnh vài tiếng, nói: "Rượu của ngươi đmhmúng là lợi hạBmki, chỉyh uống một chén mà như trúng thuốc mê, thầtpBn chí mơ hồ. Thiên hạpOu có loạli rượu như vậy sao? Huống hồ ta vừa uống chén rượu đThTó, thái tử đwã mang Tư Mã Lôi đdsi vào dây dưa, đyvNây cũng là trùng hợp?"

"Rượu đgKó là rượu bách lí hương Thánh thượng ngự ban, dù là rượu mạOsjnh nhưng cũng chỉmhm có quận chúa mới nói uống rượu này vào như trúng mê dược. Bệ hạGdf có thểA sai ngườAi lục soát trong cung thầRwn thiếp, tuyệt đKWối không có rượu nào khác. Hơn nữnJa khi đló sợ là quận chúađwã say, rõ ràng chỉscR có thái tử đjzXi vào, đmwâu có Tư Mã Lôi nào? Việc này cũng có thểx tra hỏi tấzxt cảThT kẻ hầmhmu ngườvri hại trong cung Chiêu Nhân xem có ngườCyni thứXj hai nào nhìn thấjzXy Tư Mã Lnaofddi vào hay không".

Quận chúa Nghê Hoàng nhướng mày, cảK giận nói: "Cung Chiêu Nhân đLQều là ngườNii của ngươi, ngươi thề thốt phủ nhận, ai dám tố giác ngươi?"

Việt quý phi không hề trực tiếp cãi lạGdfi nàng mà vẫn nhìn hoàng đnJế Đạhrti Lương, êm tai giảhi thích: "NgườnJi trong cung Chiêu Nhân mặc dù hầwu hạzx thầhn thiếp, nhưng tấvrt cảWh mọi ngườScCi bao gồm cảgK thầKWn thiếp đCynều là nô tì của bệ hạtpB, dưới thánh đhứoAc của bệ hạpNo, ai dám khi quân?"
Lờwi bà ta sắmhmc như dao, không thểThT bắuLKt bẻ. Ngôn hoàng hậu sớm đlã không kiềm chế nổi tứmwc giận, trách mắhng: "Ngươi đGdfúng là giỏi ngụy biện, dám làm không dám nhận. Đáng tiếc ngươi chống chế thế nào cũng không thểHw giấwu đtpBược sự thật, lẽ nào là quận chúa vô duyên vô cớ vu hãm ngươi?"

Việt quý phi thầcWn sắtpBc dửng dưng nói: "ThầnJn thiếp cũng không rõ vì sao quận chúa lạjzXi vô duyên vô cớ bịscRa ra chuyện này, cũng như thầKWn thiếp không rõ hoàng hậu nương nương không có bằyvNng chứoAng, vì sao lập tứic tin tưởng quận chúa mà không chịLQu tin tưởng thầhrtn thiếp vậy..."

Ngôn hoàng hậu lập tứScCc nhận ra mình đyvNã làm sai một việc. Mình nên đNxứOsjng xem từ đcWầyvNu đoAến cuối chứLQ không nên nói xen vào.

Vốn là quận chúa Nghê Hoàng tố cáo quý phi, hoàng đXjế ĐạpNoi Lương không thểvr cho rằGdfng quận chúa tự tìm nhục nhã, dùng chuyện liên quan đmwến sự trong sạxch của mình đsểh mưu hạXji quý phi.

Nhưng mình vừa nhúng tay bao che Nghê Hoàng thì hình như đzxột nhiên đXjã biến thành hai cung tranh đuLKấzxu, hoàng đhế buộc phảuLKi nghi ngờgKsuy tính cẩKn thận.
Việt quý phi thấmhmy hoàng đlế bắCynt đvhầryGu cau mày suy nghĩw trầgKm tư, lạNii chậm rãi nói: "Hơn nữBmka thầGdfn thiếp còn muốn mờhi hoàng hậu nương nương làm chứcWng, sau khi quận chúa say rượu, hoàng hậu nương nương từng đxưa thái hoàng thái hậu đWhột nhiên xông vào nội viện cung Chiêu Nhân. Xin hỏi khi đCynó nương nương có nhìn thấAy ai sàm sỡ quận chúa hay không? Cho dù thái hoàng thái hậu đhã cao tuổi, lúc này không tiện đWhến quấLQy rầOsjy ngườOsji, nhưng khi đcXvó công chúa CảMpSnh Ninh cũng có mặt, mờwi hoàng thượng tra hỏi công chúa, lúc vào công chúa CảCynnh Ninh có nhìn thấRwy hình ảflnh khó coi nào không?"
Nghê Hoàng không ngờK vịBmk quý phi nương nương này ăn nói sắyvNc sảuLKo như thế, càng thêm tứzxc giận, liền buột miệng nói: "Đó là bởi vì khi họ tới thì đXjộc kế của ngươi chưa thực hiện đpOuược..."

Việt quý phi xoay ngườHwi lạcWi, đxối mặt ánh mắtpBt như lửa cháy dao sắKWc của nàng lạmhmi không hề lùi bước, bình thảVVMn nói: "Quận chúa nhấvrt đyhịwnh cho rằsng ta có ý đhồ xấGdfu, ta không muốn tranh cãi. Quận chúa thân với hoàng hậu nương nương và Dự vương hơn với ta và thái tử, đNxó là do chúng ta còn chưa đsủ đRwứyvNc đMpSộ, chúng ta cũng không dám oán hận trong lòng. Nhưng xin hỏi quận chúa, quận chúa luôn miệng nói rơi vào bẫy của ta, vậy ngọc thểtpB có từng bịRw thương? Nếu ta khổ tâm sắlp xếp một kế đzxộc thì làm sao hoàng hậu nương nương lạsi đtpBúng lúc xông vào cứThTu giúp như thế?"

Hoàng đlế ĐạScCi Lương nhíu mày, khóe mắLQt thoáng nhìn hoàng hậu và Dự vương, hình như đuLKã bịmw câu này thuyết phục. Quận chúa Nghê Hoàng tứXLc giận đThTến mứxc hai tay phát lạWhnh, chỉmw sợ ngàn vạpOun quân đjzXịWhch trên chiến trườMpSng cũng không thểcW làm nàng kíchđmhmộng hơn vịmw quý phi trong cung trước mặt này. Quận chúa Nghê Hoàng đBmkang đKịRwnh giận dữh mắcWng chửi thì một giọng nói trầhm ổn bên cạjzXnh vang lên: "Phụ hoàng, nhi thầvhn có thểgK làm chứGdfng. Khi nhi thầNin tiến vào nội viện cung Chiêu Nhân, quảnJ thật Tư Mã Lôi đNiang ở bên ngườScCi quận chúa hành vi cực kì buông thảryG".

Việt quý phi chấyhn đmwộng toàn thân, quay đLQầvru trợn mắAt nhìn Tiêu CảXLnh Diễm với vẻ khó tin.
"Nhi thầgKn thấkHgy tình hình khẩRwn cấyvNp, đvhành phảhi thấThTt lễ đzxịVVMnh cưỡng chế mang quận chúa ra ngoài". TĩscRnh vương không thèm quan tâm đkHgến bà ta, vẫn chậm rãi nói: "ĐểOsj ngăn cảMpSn nhi thầCynn, quý phi và thái tử lạsi hạvh lệnh thịoA vệ loạXLn tiễn tề phát. Nhi thầNxn bấOsjt đnJắdsc dĩpOu, đMpSành phảii bắzxt giữithái tử làm con tin nên mới giữHw đryGược tính mạsng, trì hoãn đtpBến lúc thái hoàng thái hậu giá lâm. Nhi thầpNon tự biết uy hiếp thái tử không phảii là tội nhẹ, nhưng không muốn giấdsu tội của mình mà phảxi che giấAu sự thật với phụ hoàng. Xin phụ hoàng suy xét, nếu không phảmhmi trong lòng có ma nên cuống lên thì thái tử tạoAi sao lạvri muốn bắXjn chết nhi thầVVMn diệt khẩScCu?"

Chuyện này ngay cảXL hoàng hậu và Dự vương cũng không biết, tấcWt cảRw mọi ngườCyni đCynều đnJứcXvng sữscRng. Việt quý phi càng không ngờuLK tới Tiêu CảHwnh Diễm lạOsji có can đcXvảRwm đjzXến vậy, nhấscRt thờhi lòng rối như tơ vò, sắhc mặt trắing như tuyết.
"Việt phi! Có việc này không?" Hoàng đtpBế Đạmwi Lương sầvhm mặt như nước, đNiã không nén đHwược giận.
Việt quý phi cắkHgn răng, ngẩLQng đOsjầyhu nói: "Hoàng hậu nương nương, quận chúa và TĩThTnh vương đNiã luôn miệng chỉh trích thầgKn thiếp có tội, thầCynn thiếp không dám biện hộ thêm, cũng không dám đKòi hỏi bằing chứwng gì. ThầOsjn thiếp chỉNx xin bệ hạzx phán đKWoán sáng suốt. Nếu bệ hạVVM cũng cho rằRwng thầvhn thiếp có tội thì mẹ con thầLQn thiếp tự nhiên nhận phạScCt, tuyệt đnJối không dám oán giận".

Bà ta lấyhy lùi làm tiến như vậy, hoàng đyvNế ĐạryGi Lương lạThTi bắMpSt đflầVVMu chầryGn chừ. Nếu không tin, sao tấht cảCyn mọi ngườNxi đhrtều lên án? Nếu tin thì lạNxi cảScCm thấAy tấHwt cảRw mọi ngườMpSi hình như quá thống nhấjzXt. Đang do dự thì thái giám ngoài đKiện bẩcWm báo: "Bệ hạpOu, thống lĩKWnh Mông Chí cầwu kiến".

Hoàng đlế Đạyhi Lương đXjang xử lí một chuyện nghiêm trọng thế này, không muốn bịLQ quấuLKy rầyhy, vẫy tay nói: "Chờhrt một chút triệu kiến sau".

Thái giám khom ngườmhmi lui ra, một lát sau lạgKi xuấhrtt hiện, bẩLQm: "Bệ hạHw, Mông thống lĩvhnh lệnh nô tài chuyểKWn tới bệ hạBmk một câu, nói là Mông thống lĩxnh bắmhmt đThTược một ngoạOsji thầRwn tự ý xông vào nội cung ở bên ngoài cung Chiêu Nhân tên là Tư Mã Lôi, mờBmki bệ hạyh xử lí".

LờZnFi vừa nói ra, toàn điAsiện giật mình.
Nhưng chỉNZX lát sau vẻ mặt mọi ngườti đmã hoàn toàn khác nhau.
Việt quý phi cực kì căng thẳng, thái tử mặt như màu đsEấeAt, TĩUVnnh vương và quận chúa lộ vẻ suy tư, hoàng hậu và Dự vương thầrqXm lộ vẻ vui mừng, mà hoàng đHpế bệ hạKiA ngồi ở chủ vịXh trên cao thì mặt đKiAầQty mây đqPen, thoạidt nhìn tâm tình cực kì phứaguc tạgrAp.
Sau một thờXhi gian im lặng hầzHu như làm ngườxi ta ngạjaJt thở, hoàng đeAế ĐạrqXi Lương giơ cánh tay hơi nặng nề lên gợi ý thái giám đoXến đJUtây hồi bẩAm lui ra.
"Việt phi... Ngươi còn có gì đzHểUVn nói nữVba không?" Không cònnghiêm khắrqXc như lúc trước, câu hỏi này của Lương đOQế lạXAKi cực kì chậm rãi và mệt mỏi, nhưng ngườrqXi khác nghe vào tai lạuAoi hết sứHc làm ngườEi ta sợ hãi.
Lớp trang đOOjiểAm diễm lệ trên mặt Việt quý phi đRxã không che lấJUtp nổi gương mặt trắAUQng bệch, sau khi quay lạeAi đJUtờE đXAKẫn thoáng nhìn con yêu, bà ta đDxột nhiên xông tới quỳ xuống trước ngự tọa, ôm chặt chân hoàng đxế ĐạDxi Lương, run rẩiAsy kêu lên: "Oan uổng..."
"Đã đHến lúc này mà ngươi còn muốn kêu oan?"
"Thầxn thiếp biết chính mình không oan". Việt quý phi ngẩoXng đArầfTu lên, hai mắUVnt đAJDầtfHy nước mắiAst, vẻ mặt cực kì đAráng thương xót: "Nhưng thái tửoan uổng!"
"Ngươi nói gì?"
"TấJBt cảFzR chuyện này đmều là kế hoạEch của thầdn thiếp, do thầon thiếp sắEp xếp. Thái tử không biết gì hết... Là thầNZXn thiếp nói dối muốn gặp Tư Mã Lôi, gọi thái tử mang Tư Mã Lôi vào cung, thái tử chỉo tuân theo lệnh mẹ mà thôi. Hoàng thượng cũng biết Tuyên nhi, nó luôn luôn hiếu thuận, không chỉNZX là đtối với thầAJDn thiếp mà đcLối với hoàng thượng cũng là như vậy!"
"Nếu như thái tử hoàn toàn vô tội, vì saotừ lúc gọi các ngươi vào đAriện, nó vẫn không dám thanh minh một câu?"
"Hoàng thượng, ngườxi muốn Tuyên nhi thanh minh như thế nào? Chẳng lẽ bắsEt nó đNZXổ tấAUQt cảAJD tội lỗi cho mẫu thân của chính mình trước mặt nhiều ngườZnFi như vậy sao? Tính tình Tuyên nhi hiếu thuận, loạfTi chuyện này nó không làm đuAoược! Chính là bởi vì nó không biết cách tự bảFzRo vệ mình, chỉJB sơ ý một chút là bịAJD ngườqPi có lòng dạo khó lườArng ứjaJc hiếp nên thầJUtn thiếp mới phảOQi lao tâm khổ tứJUt vì nó, mới muốn bên cạeAnh nó có nhiều ngườoXi ủng hộ hơn, như vậy mới chưa đXhến mứnihc bịUo ngườeAi ám toán..."
"Nói bậy!" Hoàng đUVnế ĐạEi Lương đQtột nhiên giận dữAcO, vung tay hấJUtt Việt quý phi văng xuống dưới: "Thái tử là ngườhmi kế vịo tương lai, làm sao cóngườAcOi ám toán? Ngươi thân là mẫu phi của nó, vốn nên dạVby bảfTo nó rèn đAJDứKiAc luyện tài, chăm chỉt làm việc, trên thì chia sẻ bớt công việc cho hoàng phụ, dưới thì làm gương cho thầXAKn dân, như vậy mới là thật sự muốn tốt cho nó! Nhưngngươi xem xem ngươi đDxang làm gì? NhữDxng chuyện thâm đoộc ti tiện này mà ngươi cũng cóthểoX làm đQtược? Nếu hôm nay Nghê Hoàng cóviệc gì thì ngươi có chết trăm lầiAsn cũng không chuộc lạidi đeAược! Ngay cảAUQ thanh danh đnihịsEa vịXAK của thái tử cũng sẽ bịnih ngươi làm liên lụy, đoúng là ngu xuẩsEn cực kì, ngu xuẩFzRn cực kì!"
Một phen mắeAng chửi này có thểA nói là quân uy như sét,vang vọng như sấagum, đzHủ đUVnểo làm mọi ngườHi tim đcLập chân run, hồn phi phách tán.
Nhưng dù ông ta mắoXng lợi hạKiAi như vậy, trên mặt Nghê Hoàng vẫn thoáng hiện một nụ cườqPi lạxnh, hoàng hậu và Dự vương cũng hơi lộ vẻ thấeAt vọng.
Bởi vì bấBt kểtfH ông ta mắJUtng chửi nặng lờxi đHến mấoXy thì cũng chỉAcO là mắAng Việt quý phi mà thôi, đUVnặc biệt là một câu cuối cùng đOOjã nói rõ ông ta muốn rũhết trách nhiệm cho thái tử.
Dưới cục diện như thế này, trong lòng hoàng đfTế có thật sự tin tưởng thái tử vô tội hay không cũngkhông hề quan trọng, quan trọnglà thái tửđnGang phái đNZXối mặt với tội lớn bấidt nhân bấcLt nghĩta bấeAt hiếu "bề trên hạqPi bề dưới, giúp mẹ bứUoc gian quận chúa, tìm cách bắgrAn chết anh em diệt khẩNZXu", nếu thật sự xử lí theo tội danh này thìsợ rằnGng sẽ làm dao đqPộng đoịKiAa vịA kế ngôi của hắfTn.
Mà đsEối với hoàng đcLế ĐạJBi Lương, ông ta còn chưa muốn phế bỏ thái tử vì một việc như vậy, từ đJBó tạAo thành chấnihn đsEộng lớn cho cục diện triềuđtfHình đaguang tương đgrAối vữqPng vàng hiện nay.
Cho nên sau khi Việt quý phi tự ôm hết tội lỗi vào mình, ôngta cũng có thểVb xuống nước đcLểd giảXhi quyết vấnihn đJBề thái tử.
Sau khi một phen chửi mắrqXng, hoàng đxế Đạhmi Lương hít sâu lấzHy hơi, không hề vội vã tiến hành xử trí Việt quý phi mà ngược lạfTi sai ngườgrAi đoi truyền Mông Chí vào.
Một lát sau, Mông Chí vào đcLiện thi lễ. Hoàng đoế ĐạzNzi Lương hỏi sơ qua vài câu xem ông ta bắAUQt đfTược Tư Mã Lôi như thế nào. Mông Chí trảAUQlờKiAi là thủ hạeA đdi tuầJBn hàng ngày nhìn thấXhy, sau khi bắAJDt đAJDược mới biết là công tử Thái úy, không dám tự tiện xử lí nên mới đFzRến xin chỉXAK thịnihhoàng đOOjế.
Hoàng đAJDế ĐạAri Lương không phát hiện có gì khác thườUong, chỉx cảFzRm thấAry là ngườFzRi tính không bằAUQng trờAUQi tính, không khỏi thởdài một hơi, hỏi: "Tư Mã Lôi hiện ở nơi nào?"
"TạHm giữsE ở trong đoXạAcOi viện nơi các thịx vệ nghỉx ngơi sau ca trực, có sai ngườxi trông coi".
Hoàng đdế ĐạnGi Lương ờZnF một tiếng, nghĩQt vụ án này liên quan đVbến sự trong sạnihch của quận chúa, không thểo giao cho hữidu ti thẩidm tra xét xử, liền lệnh một tiểXhu hoàng môn bên cạJUtnh đoi truyền dụ mang phạOOjm nhân đsEến, chuẩgrAn bịJB đArích thân tra hỏi Tư MãLôi một chút.
Ai ngờt tiểOQu hoàng môn đKiAó đHpi một hồi lâu rồi hoang mang chạUoy về, nói: "Tư Mã Lôi bịAJD đQtánh bầtfHm tím hết mặt, cực kì thê thảtfHm, bây giờzNz đdang hôn mê nằsEm dưới đJBấzNzt, thật sự không thểo kiến giá".
Hoàng đJBế Đạagui Lương nhướng mày, ánh mắeAt nghiêm khắiAsc thoáng nhìn Mông Chí.
ĐạJUti thống lĩFzRnh cấrqXm quân ngẩDxn ngườzNzi nói: "Không thểid, chưa đVbược cho phép, thủ hạOQ của thầHpn sẽ không tùy tiện ẩEu đNZXảVb phạtm nhân..."
"Không phảHpi". TiểDxu hoàng môn đoXó vội nói: "Không phảeAi các thịAr vệ đuAoánh, nghe nói là...là..."
"Là cái gì? Nói mau!
"Là Mục tiểHu vương gia. Không biết nghe đoược tin gì, Mục tiểhmu vương gia xông vào, các thịAJD vệ cũng không dám cảZnFn trở. TiểnGu vương gia tựmình ra tay quyền đQtấFzRm cước đXAKá, còn đBánh gãy cảzH một cánh tay Tư Mã Lôi nữzHa..."
Hoàng đoế ĐạrqXi Lương kêu một tiếng, điAsưa mắgrAt liếc nhìn Nghê Hoàng, muốnxem phảHn ứhmng của nàng thế nào.
Kì thực trước kia kết án, Mục Thanh xông vào vườidn cấiAsm sử dụng hình phạEt riêng đoXối với nghi phạxm chắBc chắmn là có tội.
Nhưng khi ánh mắmt hoàng đcLế bệ hạzNz liếc đEến, vịuAo nữuAo soái nam cương kia vẫn ngồi nguyên trạFzRng, sắNZXc mặt lạsEnh lùng, không hề cử đqPộng, ngay cảHđAcOứDxng lên nói một câu có lệ "TiểQtu đOQệ lỗ mãng, xin bệ hạeA thứRx tội" gì đnGó cũng không thèm, lạJUti khiến hoàng đzHế Đạti Lương hơi ngượng ngùng, quát mắgrAng tiểJBu hoàng môn đUoó một câu: "Đánh gãy thì đzHánh gãy chứUo sao, có chuyện gì quan trọng thì bẩsEm báo Trẫm, mau xuống đOQi!"
MắUVnng xong ông ta lạeAi liếc nhìn, quận chúa Nghê Hoàng vẫn lạnihnh mặt, hoàn toàn không có ý đJUtịcLnh tạrqX ơn, luồng kiêu ngạOQo cương trực đqPó chỉcLsợ ngay cảfT đrqXàn ông cũng không mấQty ngườxi có, lạoXi không hề làm hoàng đUoế ĐạOQi Lương không vui mà ngược lạsEi sinh ra ý tán thưởng, thầFzRm khen ngợi trong lòng.

Cho dù bây giờAcO Tư Mã Lôi không thểiAs đHược xét xử ngay, nhưng thực ra hắVbn lạmi rấfTt dễ xử trí, xét xử hay không cũng không có gì quan trọng. Hoàng đjaJế Đạagui Lương vội vã hạnih chỉnG xử hắidn bịeA lưu đzHày với tội danh "NgoạAJDi thầXhn tự vào vườnihn cấfTm", cha hắEn là Tư Mã thái úy cũng bịcL liên đnihới giáng cấqPp phạoXt bổng lộc, không có ai biểzHu thịiAs dịA nghịt mảAUQy may.
Nhưng đfTối với Việt quý phi, hoàng đFzRế ĐạoXi Lương lạrqXi cảOQm thấmy hơi khó khăn.
Ngườxi phụ nữrqX này vào cung từ tuổi xanh, nhiều năm qua ân sủng không giảxm, phẩom cấzHp chỉgrA thấjaJp hơn hoàng hậu, lạjaJi là thân mẫu thái tử. Nếu xử nặng thì trong lòng không nỡ, nếu xử nhẹ quận chúa lạAri lạHpnh lòng.
Huống hồ nhiều đFzRôi mắtfHt đAJDang nhìn như vậy, hai chữm công bằKiAng cũng không thểRx không suy nghĩt.
Đang do dự, thái tử đxã phủ phục xuống đXhấmt, khóc lóc nói: "Nhi thầrqXn xin nhận lỗi với quận chúa thay mẫu phi, cầXAKu phụ hoàng nểHp tình mẫu phi nhiều năm hầNZXu hạnG mà xử nhẹ..."
"Nghiệt chướng!" Hoàng đoXế ĐạEi Lương giơ chân đzHạidp thái tử ngã xuống đAJDấhmt: "Mẫu thân ngươi làm một chuyện hồ đsEồ như vậy, tạqPi sao ngươi không can ngăn? Hiếu đOOjạfTo của ngươi đrqXi đJBâu rồi?"
Thái tử khóc lóc, lạBi bò lên ôm lấAy chân hoàng đAế ĐạqPi Lương, không cầJBm đQtược nước mắKiAt.
Cúi đJBầRxu nhìn đtứjaJa con phủ phục dưới chân, hoàng đUVnế ĐạEi Lương đAJDột nhiên cảtfHm thấdy tinh thầArn ngơ ngẩArn một hồi, trong ngực như có thứAr gìđxó nghiền qua, đnGau như dao cắfTt.
Một bóng dáng bịzH tận lực quên nhiều năm thoáng hiện lên trong đHpầOQu, tư thế kiên cườzNzng đjaJó, gương mặt tuấoXn tú đHó, vẻ mặt lạUonh lùng cao ngạNZXo quật cườOQng đoó và cặp mắBt quyết liệt như lửa cháy hừng hực đmó.
Nếu như ngườgrAi đaguó cũng chịVbu phủ phục dưới gối mình khóc lóc kểAUQ lểUVn, có phảxi mình cũng sẽ mềm lòng, lầKiAn nữoa đeAưa tay ôm hắjaJn vào trong lòng không?
ChỉAUQ tiếc thờAi gian như nước, đUVnã trôi qua là không trở lạsEi.
Có lẽ chính là bởi vì tóc đtfHã dẫn bạqPc, ngườuAoi đNZXã về già nên mới giật mình phát hiện cách xử trí sắjaJc bén năm đuAoó không chỉE hủy diệt ngườfTi khác mà cũng trở thành một vết thương ngầZnFm khắAJDc sâu trong tim mình, không ai có thểfT phát hiện đEược.
Bàn tay run run của hoàng đmế ĐạHi Lương rốt cục vuốt lên gáy thái tử, Việt quý phi thở phào, vật ngườKiAi ngã sang một bên, dùng cánh tay gắJUtng gượng chống đgrAỡ thân thểB.
"Việt thịNZX không có đtứJBc, hành vi hèn hạnih, cung quy không thểid dung tha. Từ hôm nay, tước danh hiệu quý phi, giáng xuống làm tầzHn, tấcLt cảqP đArãi ngộ giảUom theo, chuyểsEn sang viện Thanh Lê sám hối, không có chỉDx không đQtược tự ý ra ngoài". Hoàng đhmế ĐạiAsi Lương chậm rãi nói từng chữxtừng câu, cuối cùng đJBưa ánh mắOOjt về phía Ngôn hoàng hậu: "Hoàng hậu thấUVny thế nào?"
Theo ý hoàng hậu thì đcLương nhiên đtày vào DịXhch U đDxình là tốt nhấAt.
Có đnGiều bà ta cũng hiểzNzu rõ tình hình. Thái tử đgrAã không có việc gì thì mẹ sang quý nhờrqX con, hoàng đjaJế ĐạsEi Lương cũng không thểOQ làm nhục Việt phi quá mứOQc, lúc này nói gì cũng không có hiệu quảtfH, còn không bằiAsng không nói.
ThấnGy hoàng hậu buông mắjaJt không nói gì, hoàng đoế ĐạXAKi Lương lạhmi đaguưa ánh mắfTt qua chỗ Nghê Hoàng: "Quận chúa có gì dịm nghịx không?"
Nghê Hoàng đHpến tố cáo với hoàng đVbế chẳng qua là đAcOểgrA đRxòi công bằXAKng cho mình, thực ra trong lòng cũng biết rõ không thểAUQ thật sự vì chuyện này mà phế thái tử.
Bây giờZnF dù hoàng đZnFế ĐạjaJi Lương hơi thiên vịHp con trai, nhưng dù sao cũng đtfHã giáng chứdc, giam lỏng quý phi nhấOOjt phẩZnFm, thân mẫu của thái tửvì mình, xem như đsEã tận tâm rồi. Nếu mình còn không chịQtu buong tha thì lạJUti tỏ ra không biết thờNZXi biết thế, cho nên cũng không nhiều lờqPi, chỉzNzlắjaJc đXhầEu.
"Còn ngươi". Hoàng đAcOế Đạxi Lương hung ác trợn mắQtt nhìn thái tử: "Ngươi cũng phảAJDi cấAJDm túc ba tháng trong điAsông cung, tử tế đxọc sách, suy nghĩAcO cái gì là đBạrqXo làm ngườEi kế nghiệp. Sau này còn tham dự vào nhữcLng chuyện bỉoX ổi như vậy thì Trẫm sẽ không tha!"
"Nhi thầAn... cẩtfHn tuân ân chỉXh của phụ hoàng..."
"ĐứAUQng lên đEi!" Hoàng đXhế ĐạUVni Lương hơi nguôi giận, ngẩcLng đFzRầRxu lên, ánh mắagut rấNZXt có sứmc xuyên thấzHu lướt một vòng trong phòng, rơi vào trên ngườnGi TĩsEnh vương.
"CảAJDnh Diễm..."
"Có nhi thầAcOn!"
"Ngươi có biết tội không?"
TĩAJDnh vương gạArt áo bước ra khỏi hàng, quỳ thẳng xuống đKiAấjaJt: "Nhi thầAUQn biết tội".
Hoàng đfTế ĐạJBi Lương lạxnh lùng hừ một tiếng, nói: "Trẫm hỏi ngươi, tạcLi sao ngươi biết quận chúa gặp nạAcOn đxểDx xông vào cứFzRu quận chúa đUoúng lúc?"
Kì thực TĩoXnh vương vẫn đOQang suy nghĩrqX xem khi hoàng đtfHế ĐạRxi Lương hỏi câu này mình sẽ phảNZXi trảx lờhmi thế nào, nhưng đHến lúc ông ta hỏi, hắQtn vẫn chưa nghĩAJD ra một câu trảE lờFzRi hợp lí nên nhấzHt thờzHi có phầgrAn do dự.
Tới cứidu quận chúa là bởi vì Mai Trườxng Tô bảZnFo hắrqXn đXAKến, nhưng tạzHi sao Mai Trườidng Tô lạoXi biết quận chúa gặp nạnihn thì hắRxn lạAUQi không hề biếtđBược, cho nên không dám tùy tiện khai tên chàng ra.
"Thế nào? Vấnihn đJUtề này ngươi không trảQt lờAri đNZXược sao?" Hoàng đtfHế ĐạfTi Lương đdợi ọột lát, giọng nói dầKiAn trở nên nghiêm khắXhc.
"Không... Nhi thầHn... Nhi thầQtn là... Bởi vì..."
"Hồi bẩgrAm phụ hoàng". Một âm thanh bình tĩXAKnh đNZXột nhiên vang lên: "Là nhi thầiAsn nhờJB TĩiAsnh vương đAJDến".
"Ngươi?" Hoàng đmế ĐạuAoi Lương cau mày: "Thế làm sao ngươi biết đnihược?"
"Là thế này". Dự vương tiến lên một bước, kính cẩHpn nói: "Nhi thầtn vào cung vấdn an mẫu hậu, đzHi vào từ cửa Phổ Thanh, đti qua cung Chiêu Nhân, lạgrAi gặp thịA nữgrA của quận chúa bối rối chạDxy đqPi cầou cứAJDu, nói tình hình bên trong không đOOjúng. Nhi thầnGn biết chuyện này không thểfT xem thườOQng, thà rằFzRng mình tính sai phảJUti chịrqXu tội tự ý xông vào chứAJD không thểXAK đVbểoX quận chúa xảOOjy ra chuyện vì sự do dự của mình. Nhưng nhi thầiAsn tự biết võ công quá kém, sợ không xông vào đqPược nội viện đDxã bịAr ngăn cảtn trì hoãn thờAUQi gian, vừa hay lúc đnihó TĩAUQnh vương đxi qua, nhi thầxn liền nhờAJD TĩzNznh vương đQti vào trước ổn đnGịUVnnh cục diện, còn mình thì chạdy đoXi mờOQi hoàng hậu. TĩiAsnh vương là ngườoi hào sảtfHng, lập tứKiAc nhận lờnihi nhi thầArn, không ngờXh quý phi... à không, không ngờXAK Việt tầzHn nương nương lạjaJi phát đVbiên như thế, dám hạzNz lệnh bắxn chết hoàng tử diệt khẩAUQu, vì vậy mới có nhữVbng chuyện tiếp theo. Mặc dù không phảHi nhi thầzHn bày mưu cho Tĩhmnh vương uy hiếp thái tử, nhưng dù sao TĩDxnh vương cũng đgrAược nhi thầnGn nhờagu vảnG. Nếu phụ hoàng muốn giáng tội thì nhi thầxn sẵtfHn lòng cùng chịOQu tội với Tĩtnh vương".
HắXhn nói chậm rãi, cũng không có chỗ nào không hợp tình hợp lí.
Đương nhiên mẹ con Việt phi rấRxt rõ ràng chuyện thịhm nữuAo của quận chúa chạKiAy đNZXi cầnihu cứAru là không thểid xảjaJy ra, nhưng lúc này đRxã không có tư cách mở miệng hoài nghi Dự vương, hơn nữiAsa nhữOOjng chi tiết này có thế nào thì cũng không thểUo thay đVbổi đUVnược gì cho nên đXAKều không mở miệng.
Cho dù biết rõ Dự vương không hề cao thượng như hắzHn phét lác, gầgrAn như chắcLc chắqPn là vì nghe thấxy có khảOQ năng nắxm đBược sơ hở của thái tử liền hết sứgrAc vui mừng làm ngay, nhưng cơ bảfTn hoàng đhmế ĐạKiAi Lương vẫn tin đqPạVbi khái nhữuAong gì hắAUQn nói, gật đFzRầVbu: "Thì ra là vậy. Có đJBiều Cảidnh Diễm dĩJUt hạo phạHm thượng, bắiAst thái tử làm con tin, theo nên nghiêm trịOQ".
Quận chúa Nghê Hoàng vừa biến sắJUtc mặt, hoàng đArế ĐạBi Lương lạfTi nói tiếp: "Nhưng Trẫm nghĩrqX lạdi, dù sao thì chuyện cũng có nguyên nhân, Dự vương lạHi sẵArn lòng nhận tội cùng ngươi, huống hồ ngươi đtfHã cứtu đhmược quận chúa, cũng xem như có công. Bây giờKiA công tội bù trừ, không thưởng không phạJBt. Dự vương nhanh nhẹn nhạQty bén, quyết điAsoán kịqPp thờAcOi, Trẫm rấoXt mừng, ban thưởng gấBm vóc trăm cuộn, vàng ngàn lượng, thêm một viên ngọc vương châu".
"Nhi thầidn tạo long ân của phụ hoàng".
"Trẫm mệt rồi, đKiAều lui ra đNZXi".
Hoàng đJUtế ĐạrqXi Lương mệt mỏi nhắHpm mắOQt lạcLi, thân thểeA vô lực tựa vào lưng ghế.
Ngôn hoàng hậu tự nhiên là ngườEi chấxp hành xử phạiAst Việt phi, thái tử cũng không làm gì đtược. MắKiAt thấnihy mẹ bịrqX mang về hậu cung, chính mình lạidi chỉsE có thểhm oán hận đhmưa ánh mắJBt căm giận nhìn Dự vương mà thôi.
Đến lúc này, Dự vương vẫn không hề ra mặt tự dưng lạDxi trở thành ng fdc lợi nhấgrAt, vừa lộ mặt đAUQược hoàng đZnFế khen thưởng, vừa ra mặt bảRxo vệ Tĩdnh vương khiến TĩiAsnh vương phảOQi mang ơn, còn vì bôn tẩxu cứcLu giúp quận chúa mà trở thành ân nhân của Mục phủ Vân Nam, đoXiều bấagut lợi duy nhấjaJt chính là kéo hết đoạiAsi bộ phận oán hận của thái tử sang ngườrqXi mình, làm cho hai nhà kết thù càng sâu hơn.
Có đNZXiều hắBn và thái tử sớm đoã không đJUtội trờUVni chung, đAcOấNZXu đdá với nhau một mấtfHt một còn, có thêm việc này cũng không hề khác biệt, cho nênđAiều bấjaJt lợi này hình như cũng không đmược tính là bấmt lợi, quảUo thực chính là một việc làm chỉnG có lợi chứZnF không hề thiệt hạXAKi, hắuAon không kiềmđcLược hết sứqPc vui mừng trong lòng, thầmm bội phục vịeA kì lân tài tử Tô Triết kia đqPúng là có kiến thứeAc.
May mà trên đAcOườRxng mình chạdy tới cung đUoình sau khi nhận đsEược thông báo của hoàng hậu lạnGi tình cờqP gặp hắDxn, cũng may mà mình đDxã hạnihmình cầoXu hiền tiết lộ chuyện này cho hắgrAn và thỉHpnh giáo đAUQối sách, nếu không chỉJUt dựa vào mình thì quảA thật không nghĩx ra có thểVb thừa dịArp này bảFzRo vệ TĩRxnh vương, thu hết tấdt cảOOj công lao vào trong tay mình.
Có đFzRiều nghĩQt lạiAsi, TĩBnh vương quảuAo đQtúng là gan to như đUVnấJUtu, đOQáng tiếc là quá lỗ mãng, mình chỉOOj cầnGn nhìn lên chứH không cầKiAn nhìn xuống, TĩAnh vương không phảBi một ngườoXi đjaJáng phảcLi đBối phó.
LầnGn này mình bao che hắtn trước mặt phụ hoàng như thế, chắidc hẳn hắtn nhấsEt đmịAnh cảagum kích trong lòng.
Còn quận chúa Nghê Hoàng, đzNzương nhiên lạJBi càng...
Vừa nghĩt tới đHpây, quận chúa Nghê Hoàng đzHã đhmi tới, hơi cúi ngườHpi thi lễ, cườfTi nói: "Hôm nay nhờUo có Dự vương đUVniện hạo trọng nghĩXAKa cứJUtu giúp, Nghê Hoàng khó mà nói cảoXm ơn. Sau này nếu có cơ hội, tự nhiên Nghê Hoàng sẽ báo đoXáp".
Dự vương vội vàng đXAKáp lễ, đAUQầaguy mặt tươi cườVbi: "Quận chúa khách khí rồi, quận chúa là ngườXhi thế nào chứXAK? BảcLn vương tự nhiên phảVbi hết sứAUQc hiệu lao".
Một nụ cườJUti hoàn mỹ hiện lên trên mặt Nghê Hoàng, đFzRang đXhịfTnh khách sáo vài câu, khóe mắtt liếc thấHpy một mình TĩzNznh vương đOQang lặng lẽ bước đHpi, trong lòng hơi sốt ruột, có đVbiều vẻ mặt lạtfHi không hề thay đidổi, vẫn chậm rãi nói: "Ta thật sự vẫn chưa nguôi giận với Việt thịt, nhưng lạNZXi không tiện đHpi xem hoàng hậu nương nương xử phạAt mụ ta, không biết đKiAiện hạhm có thểqP..."
"Quận chúa yên tâm, việc này cứXh giao cho bảRxn vương làm. Bảmn vương sẽ lập tứjaJc vào nội cung nói với hoàng hậu, tuyệt đFzRối sẽ khiến quận chúa đEược trút giận". Dự vương cườzHi một tiếng dài, xoay ngườoi bước nhanh về phía nội cung.
Thấdy hắHn đxã đAri xa, quận chúa Nghê Hoàng mới vội vã rảrqXo bước đKiAuổi theo TĩAcOnh vương.
Nghe thấNZXy Nghê Hoàng gọi mình phía sau, Tiêu CảHnh Diễm dừng bước chân lạgrAi, nói: "Quận chúa còn có việc gì sao?"
"Vừa rồi lúc ta đQtến cảgrAm ơn Dự vương, có phảDxi ngươi rấsEt muốn đZnFi tới nói với ta kì thực chuyện này không liên quan đsEến hắqPn đjaJúng không?" Quận chúa Nghê Hoàng cườNZXi ranh mãnh: "Vì sao lạeAi nhẫn nhịnGn không nói?"
TĩRxnh vương hơi cúi đidầEu, im lặng không nói gì.
"Thực ra ngươi tới cứAcOu ta là bởi vì Tô tiên sinh đidúng không?"
Tiêu CảJUtnh Diễm bịXh nàng đnihoán trúng, giật mình hỏi: "Tạxi sao quận chúa lạnihi biết?"
"Bởi vì trước đaguó Tô tiên sinh cũng đdã cảidnh cáo ta phảZnFi cẩxn thận nhữrqXng âm mưu trong hậu cung, đAcOáng tiếc nói hơi hàm hồ, ta chỉqP đJBề phòng hoàng hậu chứtfH không quá đArề phòng Việt quý phi..." nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Tĩagunh vương cau mày, trong lòng đXhột nhiên nghi ngờrqX, chậm rãi hỏi: "HắoXn không nói rõ phảOQi đuAoề phòng Việt quý phi sao? Nhưng lúc nhờNZX ta vào cung, hắXAKn đAJDã nói rấQtt rõ ràng là đrqXến cung Chiêu Nhân mà?"
"A, khi đXhó bọn ta nói đtược một nửa thì bịtfH ngườzNzi khác cắAt ngang, có thểm là hắnihn chưa kịop nói hết". Quận chúa Nghê Hoàng trờAcOi sinh hào sảfTng, cũng không hề đFzRểDx ý chuyện này, vẫn tiếp tục cườnihi nói: "Có đdiều mặc dù đnihược hắAn cứQtu nhưng ta lạxi không thểXAK công khai cảZnFm ơn hắNZXn, ngược lạVbi chỉqP có thểeA đAUQi cảJUtm ơn Dự vương, hơn nữzHa không chỉx là một tiếng cảXhm ơn vừa rồi là xong, ngày mai ta còn chuẩZnFn bịfT mang Thanh đQtệ tới cảzNzm ơn tận nơi".
TĩJBnh vương hơi thắZnFc mắrqXc: "Chuyện này là sao? Quận chúa biết rõ..."
Nghê Hoàng cườgrAi nhạOQt, quay lạzNzi nhìn về phía đUVnông cung: "Việt phi mặc dù bịOQ trách tội nhưng thái tử vẫn là thái tử, thế lực của hắeAn vẫn mạUVnnh mẽ như cũ. Ta càng gióng trống khua chiêng đXhến cảJBm ơn Dự vương thì thái tử sẽ càng căm hận hắArn, tự nhiên sẽ tạAJDm thờHpi không có tâm tư gây sự với ngươi. Bây giờrqX dù sao ngươi cũng còn chưa thểA chính diện đfTối đxầXhu với thái tử, đEẩHpy Dự vương ra phía trước không phảHi tốt hơn sao?"
TĩcLnh vương không phảEi là không hiểRxu nhữuAong chuyện đhmấcLu đEá mưu mô này, chẳng qua chỉx không thích nghĩoX đRxến. Nghê Hoàng chỉnG giảzNzi thích sơ sơ, hắZnFn đgrAã lập tứzNzc hiểUou rõ vấAJDn đmề, ánh mắtfHt không khỏi nhìn về phía trước, lắXhc đsEầOQu thở dài.
Hai ngườFzRi sánh vai chậm rãi ra cung, trên đmườsEng đJUti đJBều không ai nói tiếp đnGề tài vừa rồi nữXAKa.
Vừa bước ra khỏi cổng ThầVbn Vũ đBã nghe thấAy có ngườeAi kêu to: "ChịB!"
Mục Thanh chạdy vội tới, đRxến sát bên cạonh quận chúa Nghê Hoàng mới dừng chân lạjaJi, vội vã hỏi han: "ChịZnF không sao chứx? Làm em sợ gầhmn chết!"
"Em đDxã trưởng thành, kế tục vương tước rồi mà còn không chữzHng chạEc như vậy, có gì mà phảhmi sợ gầuAon chết? Thiên hạnG thiếu gì việc lớn hơn chuyện này!" Nghê Hoàng ngoài miệng trách cứQt nhưng bàn tay lạxi đFzRưa lên vuốt mấidy sợi tóc rối cho em trai đdầBy yêu thương.
"Em sợ chịAJD bịzH thiệt thòi mà". Mục Thanh làm nũng: "Cung đoXình không phảZnFi một chỗ tốt, sau này chịUo vào cung ít thôi. Tòa nhà ở kinh thành dù không lớn bằhmng ở Vân Nam nhưng cũng đUoủ đArểZnF chịB ở, chúng ta mau trở về đsEi".
Quận chúa Nghê Hoàng cườUoi, dùng ngón tay chọc hắKiAn, quay lạgrAi mờEi TĩXhnh vương: "Điện hạHp cũng phảXAKi về phủ chứnG? Chúng ta cùng nhau đJUti".
"Không cầDxn, ta tạom thờoXi chưa về phủ vội". Tiêu CảiAsnh Diễm suy nghĩQt một lát, cuối cùng vẫn nói thật với Nghê Hoàng: "Ta chuẩtn bịnG đxến phủ Ninh Quốc hầgrAu một chuyến đzHã".

Lúc Tiêu Cảxnh Diễm đmFi tới trước cửa TạJm phủ, ngườNi nhận thông báo đtti ra nghênh đvPYón là TạnTJ Bật, gặp mặt vừa mở miệng chính là: "TĩEcnh vương đKiện hạEK đvxích thân đntmến à? Mau mờtki vào, Tô huynh đYtang ở tuyết lư".
TĩEcnh vương hơi giật mình, hỏi: "Sao thế? Tô tiên sinh biết ta sẽ đpNến à?"
"Cũng không phảtti vậy". Tạkbz Bật cườti nói: "Tô huynh chỉym dặn ta là TĩpBtnh vương đUiện hạRu muốn thu nhận ba đTcứrrka bé mới đTcược thảrrk ra khỏi DịyNch U đtsIình đjló, sắSyRp tới sẽ huấFEPn luyện bọn chúng thành thân binh cận vệ, cho nên sẽ nhanh chóngphái ngườtsIi tới đRuón bọn chúng. Ta chỉYt không nghĩDvJ tới đnTJiện hạym sẽ đQpích thân đpBtến phủ".
TĩJtJnh vương à một tiếng, lựa lờTci nói theo ý hắymn: "Ta rấnTJt hứQpng thú với kiếm pháp Tô tiên sinh dạzSDy, chủ yếu là muốn đtến thỉFEPnh giáo một chút, nhân tiện đmón bọn nó về".
"TĩTcnh vương đpBtiện hạRu quân công rấJmt cao, đmQpương nhiên sẽ thấTcy hứtsIng thú với kiếm pháp, còn ta có muốn cũng không đymược, ta không có thiênphú về mặt đcó". TạIpu Bật vừa nói vừa đjli trước dẫn đxườttng. xem chương mới tạunFi tunghoanh(.)com
Hai ngườKi đkến trước cửa tuyết lư, ngườFEPi hầpBtu đDvJi vào thông báo, Phi Lưunhanh chóng xuấoyjt hiện trước mặt, lạunFnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắJUt như mũi kim nhìn chằTcm chằPym khiến Tạtk Bật rấSyRt không thoảUi mái.
"Vào đKi!" Thiếu niên nói cứXvgng rắtsIn.
TạDvJ Bật gắJmng gượng cườJtJi cườpNi, nói với TĩnTJnh vương: "Tô huynh đEKang ốm, cầJtJn đkược yên tĩymnh. Ta cũng không đbXoi vào làm phiền huynh ấky, mờgOEiđpNiện hạsmn tự nhiên".
TĩyNnh vương vốn cũng không muốn có ngườoyji đJUi cùng, chỉbXo gật đymầnTJu đIpui vào tiểvxu viện. Mai TrườFng Tô đTcã chờmF đntmón trước thềm, ngoài ba đFứzSDa bé xếp hàng sau lưng chàngthì không còn ai khác.
"Ra mắpBtt đJmiện hạpN". Mai TrườKng Tô thi lễ thuộc hạJtJ với hắEcn, cúi sâu ngườci xuống, đzSDám Đình Sinh cũng đTcồng loạunFt quỳ gối.
"Không cầPxn đca lễ". TĩbXonh vương nói không nóngkhông lạcnh: "Xe ngựa của ta dừng ở ngoài cổng phủ, bảOMo ba đntmứoyja nhỏ ra ngoài chờmF ta trên xe".
Mai TrườunFng Tô nghe lờPyi này, lập tứkbzc biết rõ TĩpBtnh vương có chuyện cầRun nói chuyện riêng với mình, liền lệnh Phi Lưu gọi một ngườFi hầjlu của nhà họ TạRu tới cùng dẫn đTcám Đình Sinh ra ngoài trước, mình thì xoay ngườunFi lạnTJi mờTci TĩBmnh vương đbXoi vào trong phòng, đPyích thân châm trà.
"Hôm nay quận chúa Nghê Hoàng suýt nữzSDa chịFu nhục, ngươi có biết không?" TĩUnh vương làm như không hề nhìn thấpNy thủ thế mờPxi ngồi vào chỗ của MaiTrườNng Tô, vẫn đSyRứvxng bắFEPt tay sau lưng, lạoyjnh lùng hỏi.
"Không phảtsIi đNã đtkược cứmu rồi sao?"
"ChỉSyR cầsmnn ta đyNến muộn một bước là quận chúa sẽ bịx bọn chúng mang vào hậu viện, đnTJến lúc cho dù ta liều mạNng xông vào, chỉbXo sợ cũng không cứsmnu đoyjược nàng ra, ngươi có biết không?" TĩRunh vương tiến lên trước một bước, ngữBm khí càng khiêm khắxc hơn.
Từ lúc hắoyjn đci vào tuyết lư tới giờSyR, Mai TrườIpung Tô đkbzã phát hiện trên ngườtki hắzSDn có một ngọn lửa giận bịTc kiềm chế, vốn tưởng rằtsIng hắjln còn chưa hết giận trước nhữoyjng hành đRuộng của mẹ con Việt phi, bây giờyN xem ra là cơn giận này nhằyNm vào chính mình.
"Mặc dù quá trình có mạSyRo hiểKm, may mà hết thảymy coi như yên lành, đymiện hạm cớ gì giận dữtk như thế?" Mai Trườxng Tô suy nghĩnTJ, sắsmnc mặt đrrkột nhiên hơi trắkbzng bệch: "Chẳng lẽ quận chúa vì xấIpuu hổ tứKc giận..."
"Ngươi thật sự đTcểEc ý cảtm thụ của quận chúa sao?" TĩJUnh vương cườgOEi lạEKnh một tiếng: "NhắJmc nhở nàng phòng họa từ lúc chuyện chưa xảXvgy ra chẳng qua là một ơn huệ nhỏ, cũng không thểsmn nhân cơ hội bắDvJt tội Việt phi và thái tử, ngươi đttương nhiên không thỏa mãn với kết quảYt đkó. Kết quảkbz bây giờSyR mới là trọn vẹn, ta liều chết cứsmnu giúp, tình cảntmnh quyết liệt, quận chúa vô cùng cảjlm kích ta, tương lai mộtkhi có tranh đjlấbXou thì tự nhiên Mục phủ Vân Nam sẽdốc sứXvgc ủng hộ ta. Đây chính là mục đBmích ngươi muốn đnTJạvPYt đvPYược đXvgúng không?"
Mai Trườymng Tô hơi giật mình, chậm rãi đnTJảnTJo mắJUt, một hồi lâu mới nói:"Chẳng lẽ đvxiện hạFEP cho rằtkng ta cố ý che giấmu quận chúa đEcểXvg cho chuyện phát triểBmn từng bước, từ đpó giành đUược lợi ích lớn nhấymt?"
"Chẳng lẽ không phảUi sao?" Tĩrrknh vương nhìn chằttm chằBmm vào mắmFt chàng: "Ngươi biết rõ chuyện sẽ xảrrky ra trong cung Chiêu Nhân, rõ ràng trước đtkó ngươi có cơ hội nhắkbzc nhở quận chúa, vì sao ngươi không nói? Có thờQpi gian dặn nàng dè chừng hoàng hậu mà thật sự không có thờJtJi gian nói ra hai chữgOE Việt phi?"
Nhìn vẻ mặt hùng hổ dọa ngườvPYi của TĩUnh vương, Mai Trườtng Tô lạsmni có vẻ thoảJmi mái.
Chàng thật sự không hề nghĩTc rằBmng Tĩntmnh vương lạJUi hiểtu lầEKm như vậy, có thểmF thấJUy tâm tư con quảU nhiên là sâu không lườcng đKược, bấKt cứOM ai cũng không thểXvg nói mình nắgOEm chắDvJc đDvJược ý nghĩvx của một ngườPxi khác, cho nên dù làcha con thân thiết nhưng cũng có thểXvg bịYt lờTci đUồn chia rẽ.
Vì vẻ mặt thờF ơ lãnh đUạpNm của Mai TrườzSDng Tô, lửa giận của Tĩtnh vương càng bùng cháy mãnh liệt, đJmồng thờRui cũng coi việc chàng im lặng không nói gì như mộtsự ngầPym thừa nhận trước lờgOEi chấymt vấxn của mình. Nhớ lạDvJi vẻ đFau khổ, xấzSDu hổ và tứQpc giận trên mặt Nghê Hoàng lúc ngã trên bậc thềm, lửa giận càng không thểpBt kiềm chế, Tĩjlnh vương không nhịmQpn đpược đmFưa tay tóm cổ áo Mai TrườJtJng Tô, kéo chàng đmQpến trước mặt mình, tay kia giữm chặt cánh tay chàng, hơi thở phẫn hận hầntmu như có thểx làm bỏng da mặt lạIpunh buốt của đFối phương.
"Ngươi nghe, Tô Triết!" Âm thanh của Tiêu CảnTJnh Diễm dườymng như phảzSDi vấFt vảx lắrrkm mới lách đBmược ra ngoài qua kẽ răng: "Ta biết đUám mưu sĩEc các ngươi không sợ làm nhữEcng chuyện vô sỉIpu nhấunFt, âm hiểYtm. Ta cũng biết ngay cảvx ngườoyji mạkbznh nhấEKt cũng không thểSyR chống đUỡ nhữtsIng mũi tên không tiếng đmộng các ngươi bắRun ra. Nhưng ta vẫn phảOMi cảEKnh cáo ngươi, ngươi đntmã nhận ta là chủ của ngươithì ngươi phảti rõ ràng giới hạBmn của ta. Quận chúa Nghê Hoàng không phảjli ngườJmi sa vào tranh đvxấXvgu quyền lực, nàng là thống soái trăm ngàn quân đoyjội nam cương, nàng đjlã gánh vác trách nhiệm bảjlo vệ đtấBmt nước, bảUo vệ ngườki dân của quân nhân,chính nàng chém giết đvxẫm máu ở trên sa trườpng nên các ngươi mới cóthểpN yên ổn đTcấJmu đunFá ở nơi vương đntmô phồn hoa này! LoạunFi ngườci nhấoyjt tâm tranh quyền đQpoạxt thế như ngươi sẽ không biết cái gì là thiết huyết quân nhân, cái gì làkhói lửa chiến trườTcng. Ta không cho phép ngươi coi ngườki như quận chúa Nghê Hoàng cũng như quân cờbXo, tùy ý thao túng, tùy ýhi sinh. Nếu như ngay cảJU nhữTcng tướng sĩRu huyết chiến sa trườBmng này mà ngươi cũng không biết tôn trọng thì Tiêu CảUnh Diễm ta tuyệt đpối không đEcứSyRng cùng đmFội ngũ với ngươi! Ngherõ chưa?"
Một cơn bão táp dâng lên trong lòng Mai TrườOMng Tô, khóe miệng cũng lộ ra nụ cườQpi thê lương. Không biết cái gì là quân nhân, cái gì là chiến trườsmnng? Có lẽ trong trờJtJi đpông giá rét giữFa cơn mưa tuyết mườjli hai năm trước đDvJó, trái tim chàng đQpã lạknh, máu cũng đmã lạpNnh, nhưng nhữJUng thứEc đKã ghi tạzSDc tận trong xương tủy lẽ nào cũng đEKã lạNnh theo?
Có đttiều vấyNn đvPYề này bây giờunF đxã không cầmFn suy nghĩIpu nhiều, cũng không cầsmnn lập tứJmc trảDvJ lờki nữIpua, bởi vì trong tầoyjm mắntmt Mai TrườnTJng Tô đunFột nhiên xuấpt hiện gương mặt giận dữJU của Phi Lưu.
Bàn tay lật lên thành kiếm tràn ngập sát cơ của thiếu niên tỏa ra khí lạJUnh nồng nặc như lưỡi hái của thầKn chết chém thẳng vào cổ TĩbXonh vương.
"Dừng tay!" Mai TrườNng Tô lớn tiếng quát bảJtJo Phi Lưu dừng lạUi, đEcồng thờzSDi dùng hết sứOMc mạXvgnh đJmẩEcy TĩQpnh vương sang bên cạOMnh, xoay thân thểk mình ra đSyRón đXvgỡ.
Một chiêu đFằYtng đymằJmng sát khí của Phi Lưu đyNang trên đpBtườtsIng đymến đKích, đkbzột nhiên nhìn thấmQpy Tô ca ca xuấjlt hiện trong phạEcm vi tấpNn công của chưởng phong, biết chàng không thểmQp chịzSDu đXvgược, trong lòng kinhhãi, lập tứNc toàn lực thu lạrrki, dùng tay trái cảNn tay phảJtJi, tung ngườvxi về phía sau vài thước,nhưng hơi lạUnh vẫn quét trúng bên sườtn Tĩknh vương và vai Mai Trườjlng Tô.
Tĩpnh vương thườttng xuyên rèn luyện, gân cốt cứrrkng rắEKn như sắtt, chút khí lạvPYnh đbXoã yếu bớt đmFối với hắIpun nhưng Mai TrườJUng Tô lạoyji cảtkm thấpy như bịRu vô số mũi kim bằkng băng đBmâm trúng, cổ họng ngònngọt, một ngụm máu trào lên lạKi bịjl chàng mạNnh mẽ nuốt xuống.
"Tô ca ca!" Phi Lưu kêu to một tiếng.
Mai TrườtsIng Tô chịYtu đEcựng sự đzSDau đFớn trên ngườjli, sầQpm mặt đtsIứbXong chặn ở phía trước TĩUnh vương, lạjlnh lùng nói: "Ngươi đpNã quên hết tấoyjt cảpNnhữzSDng lờKi ta nói với ngươi rồi sao? Ngươi không nhớ từng đEcáp ứnTJng ta tuyệt đYtối không tổn thương ngườPyi này mảty may sao?"
"Nhưng hắOMn..." Mặc dù vẻ mặt Phi Lưu vẫn cứtng nhắOMc nhưng trong đmQpôi mắtsIt to lạIpui tràn ngập tủi thân kiểmFu trẻ con.
"Không đpBtược cãi!" Mai TrườPyng Tô trách mắJUng: "Việc không đRuược làm nhấbXot đpBtịBmnh không đmược làm! Mau xin lỗi Tĩmnh vương đymiện hạpN!" đzSDọctruyện mới nhấtsIt tạgOEi tung hoanh . com
Toàn thân khẽ run lên, Phi Lưu mím miệng thật chặt, gương mặt tuấFEPn tú căng ra, quật cườTcng quay đkbzầPxu sang một bên.
TĩXvgnh vương lạbXoi không hề phảsmnn cảymm ngườFEPi như Phi Lưu, cau màynói: "Ngươi không nên ép hắJUn".
"Không đvxược". Mai TrườXvgng Tô mặt lạFnh như nước: "Nó phảTci nhớ đrrkiều này. Phi Lưu, ngươi có xin lỗi hay không?"
Phi Lưu rấPyt ít khi bịtk Mai Trườmng Tô nghiêm khắtsIc trách mắQpng như vậy, gương mặt đmFỏ bừng, hơi thở nặng nề, ngực nhấEcp nhô lên xuống, răng cắtsIn chặt đPyến mứEcc cơ hàm gồ lên, trên trán đtã nổi đntmầJmy gân xanh. Nếu không phảgOEi từ nhỏ hắIpun đjlã đkược huấzSDn luyện đtkểsmn gương mặt không còn biểxu cảFm thì quảEc thực đpây chính là dáng vẻ của một đbXoứtta bé sắmQpp khóc.
Mai TrườYtng Tô thở dài một hơi, trong lòng lạJtJi mềm xuống, chậm rãi bước tới, hai tay nâng mặt hắyNn lên nhẹ nhàng vuốt ve,nhỏ giọng nói: "Đừng cắpNn răng, sẽ đgOEau đxầFu..."
Miệng Phi Lưu mếu máo, hắpn xông về phía trước, nhào vào trong lòng chàng, hai tay ôm chặt ngườNi chàng.
"Được rồi, đyNược rồi..." Mai TrườmQpng Tô dỗ dành: "PhiLưu có nghe lờFi Tô ca ca hay không?"
"... Nghe..."
"Vậy đpBtến xin lỗi TĩKnh vương đUiện hạU".
Phi Lưu cúi đcầpu nghĩk một hồi lâu, đIpuột nhiên ngước mắpNt lên, hung ác trợn mắzSDt nhìn TĩNnh vương, nói cứXvgng rắnTJn: "HắEcn trước!"
TĩEcnh vương cau mày không hiểFu, nhưng Mai TrườDvJng Tô lạsmni lập tứbXoc hiểIpuu ý Phi Lưu.
"Không đymược nói xằEKng, vì sao TĩUnh vương đmiện hạoyj phảFEPi xin lỗi ngươi?"
"Xin lỗi ca ca".
"Xin lỗi ta cũng không đDvJược..."
"Hắxn đxánh ca ca".
"Điện hạBm không đFánh ta". Mai TrườFng Tô hơi bấUt đunFắnTJc dĩx buông vai: "Điện hạvx chỉc hơi tứEcc giận, lúc nói chuyện đpNứSyRng hơi gầcn ta một chút..."
"HắOMn xin lỗi!" Phi Lưu kiên đOMịDvJnh nói.
"Ta sẽ không xin lỗi". Mai Trườmng Tô còn chưa nói, TĩbXonh vương đQpã mở miệng ngoài dự liệu của chàng.
Chàng quay đBmầzSDu lạzSDi nhìn, vẻ mặt Tiêu CảFnh Diễm hết sứtkc nghiêm túc đIpuối mặt với Phi Lưu, cũng không hề có ý lừa gạjlt đzSDối phương cho có lệ vì trí lực của đFEPối phương thấtkp, ngược lạymi ngữpBt đciệu rấKt nghiêm nghịEK: "Lờntmi ta nói vừa rồi tấbXot cảJtJ đxều là nhữTcng gì trong lòng muốn nói, không có một câu nào là sailà giảtsI, cho nên ta không xin lỗi. Có đymiều, Tô Triết, ta cũng không cầmFn vịtsI tiểKu huynh đYtệ này xin lỗi ta, hắymn chẳng qua chỉtlàm đSyRúng chứEKc trách hộ vệ của hắsmnn mà thôi, cũng không cólỗi gì. Nhưng ta cho rằtng ngươi lạFi nên đnTJến xin lỗi quận chúa Nghê Hoàng".
Mai Trườpng Tô nhìn hắPxn, trầntmm ngâm suy nghĩntm chốc lát, hỏi: "Quận chúa Nghê Hoàng cũng cảBmm thấTcy ta cố ý giấku mà không nói sao?"

Tiêu CảEKnh Diễm thoáng giật mình: "Cái này thì không, nàng cho rằxng ngươi chưa kịvxp nói thì có ngườTci khác cắmFt ngang..."
"Vậy cầsmnn gì phảvPYi đzSDến xin lỗi, tự nhiên lạJUi khiến nàng lạknh lòng". Mai TrườbXong Tô thảJtJn nhiên nói: "Quận chúa đYtã bịU uấpBtt ứRuc ở vương đvPYô như vậy, ngài còn nhấoyjt đEcịmFnh phảEci làm cho nàng khó chịntmu hơn sao?"
TĩzSDnh vương không nghĩmF tới vấtn đzSDề này, không khỏi ngẩyNn ngườSyRi.
"LờEci của TĩPynh vương đBmiện hạSyR ta ghi nhớ rồi. Sau này sẽ cẩunFn thận". Mai TrườOMng Tô nói tiếp: "Nhưng ta cũng có mấty câu cầmFn nói với đsmniện hạSyR.Điện hạrrk không thểgOE có ác cảxm với tấNt cảyN mọi mưu kế. CầUn đRuối phó ngườRui như Dự vương và thái tử, chỉpN dựa vào một bầunFu nhiệt huyết là khôngđpược. Có lúc chúng ta phảmi tàn nhẫn, phảJUi đTcen tối, phảJmi cay đttộc, hơi có sơ suấmt là sẽ thấntmt bạxi không ngóc dậy đtược. Có lẽ ngài cũng biết rõđBmiều này?"
Tiêu Cảntmnh Diễm cau mày, lạunFi biết rõ lờxi ấbXoy không sai, chỉt cảxm thấyNy trong ngực như bịpN nhét một mớ bông, khó mà miêu tảpN loạXvgi cảJtJm giác chán ghét đTcó.
Mai TrườJUng Tô chăm chú nhìn mỗi một sự thay đgOEổi nhỏ nhấDvJt trên mặt hắkbzn, ngữJU đoyjiệu vẫn lạRunh lùng như cũ: "Điện hạRu có lúc khó tránh khỏi không thoảJUi mái trong lòng, nhưng phảtsIi chịmu đvxựng. Ta biết giới hạpBtn của ngài ở đSyRâu, cho nên sẽ không đFụng chạpNm đkến nó. Nhưng ta cũng có thủ đmQpoạNn và phương pháp làm việc của ta, sợ rằnTJng đoyjiện hạtk cũng phảJtJi từ từ thích ứQpng một chút. Điện hạbXo và ta đpNều có chung mục đFích, vì mụcđJtJích này, hi sinh một chút cảXvgm thụ cá nhân thì có gì là ghê gớm?"
Tĩjlnh vương ngẩtng đymầjlu lên hít sâu một hơi, nhắPxm mắFt yên lặng một hồi lâu rồi mới chậm rãi mở mắzSDt ra, đgOEưa ánh mắsmnt sáng ngờmi nhìn Mai TrườbXong Tô, nói: "Đây chính là ý nghĩK chân thực của ngươi sao? Ta biết rồi. Ta cũng nói thật với ngươi, đkối với thái tử và Dự vương, ta quảvxthật không có một xíu tình anh em nào. Đối với bọn chúng và vây cánh của bọn chúng, ta cũng không đkbzểK ý ngươi sử dụng thủ đntmoạbXon gì".
"Điện hạbXo đDvJúng là thẳng thắzSDn, lờpNi như vậy cũng dám nói rõ cho ta nghe".
"Đã hợp tác với ngươi thì cầpBtn gì phảPxi che che giấbXou giấpBtu. Nếu ngươi thật sự muốn hạmi ta, chỉc dựa vào việc ngươi biết bí mật của Đình Sinh đIpuã có thểIpu làm ta khoanh tay chịntmu trói. Mặc dù ngươi âm hiểKm tàn đxộc nhưng cũng thật sự là có tài, bên cạkbznh ta không có ngườFi như ngươi thì làm gì có sứPxc mạxnh đpBtối phó thái tử và Dự vương? Có đoyjiều thiên hạjl ĐạvPYi Lương này, trong triều đDvJình vẫn có một số bề tôi lương thiện không hề tham dự bè phái tranh giành, đFối với bọn họ..."
"Ta vẫn phảPxi lợi dụng". Mai TrườDvJng Tô lạPxnh lùng nói: "Nhưng sẽ cố hết sứntmc có thểvPY đSyRểm họ không bịk tổn thương".
TĩYtnh vương yên lặng nhìn chàng, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đOMầSyRu, từng chữYt rõ ràng: "Ngươi nhớ thì tốt".
Mai TrườFEPng Tô mỉpNm cườBmi, biết buổi nói chuyện hôm nay xem như đpã kết thúc, lui lạki một bước, khom mình hành lễ.
QuảJm nhiên Tĩvxnh vương không nói thêm nữPxa mà xoay ngườOMi sảymi bước đbXoi ra ngoài. Đi tới bên cửa, hắsmnn đFEPột nhiên dừng chân, nói mà không quay đpNầFEPu lạSyRi: "Đa tạEK ngươi đsmnã cứcu Đình Sinh ra".
"Không cầmFn khách khí". Mai TrườNng Tô thảnTJn nhiên nói: "Còn mong đQpiện hạFEP đJmừng thương nó vấJmt vảym mà chiều nó quá. Nên đoyjưa vào quân đTcội tôi luyện, đEcểtsI nó sớm biết cái gì là đXvgàn ông hào phóng, không đIpuược giống như ta chỉJtJ đpBtầRuy bụng cơ mưu..."
Hình như bóng dáng Tiêu CảDvJnh Diễm hơi cứDvJng đQpờyN chốc lát nhưng cuối cùng vẫn không hề quay đBmầPxu lạFEPi mà đTci thẳng một mạOMch ra ngoài viện.
Ánh mắJmt ngập tràn giận dữgOE của Phi Lưu vẫn như đTceo dính vào trên ngườymi hắEcn từ lúc nãy đbXoến giờXvg, đunFến lúc bóng dáng hắTcn đDvJã biến mấgOEt vẫn cứNnhìn theo mãi không chịtku thu hồi.
"Phi Lưu, không đtsIược". Mai TrườOMng Tô cầUm tay thiếu niên cưỡng chế kéo hắbXon vào phòng trong: "Tô ca ca nói lạtki lầunFn nữvPYa, ngườJmi này tuyệtđmối không cho tổn thương, trong bấbXot cứyN tình huống nào cũng không cho, hiểXvgu chưa?"
"HiểKu rồi..."
"Xảrrky ra chuyện như hôm nay, Tô ca ca rấkt không vui..."
"HắDvJn xấymu!" Phi Lưu tủi thân nói: "Hắntmn đttánh ca ca".
"HắPyn không đsmnánh, ta vĩEKnh viễn sẽ không đJmểF hắFn đDvJánh ta..." Mai Trườtkng Tô vuốt tóc Phi Lưu: "Nếu như bịnTJ hắKn đjlánh, Tô ca ca nhấoyjt đTcịRunh sẽ rấOMt tứRuc giận, ngươi nhìn dáng vẻ của ta thấSyRy có giống tứpc giận không?"
Phi Lưu nhìn kĩvPY vài lầYtn, lắPxc đUầUu.
"Thực ra bây giờXvg Tô ca ca rấjlt vui vẻ". Mai TrườPyng Tô véo má thiếu niên, cườpNi nói: "Thật sự cực kì vui vẻ".
"Vui vẻ..." Phi Lưu nghiêng nghiêng đRuầtu, hơi nghi hoặc.
"Bởi vì hắymn vẫn không thay đIpuổi". Mai Trườxng Tô nói, ánh mắunFt dầoyjn dầtsIn mơ hồ: "Mặc dù thoạmFt nhìn không thích nói chuyện, cũng không thích cườFi nữJtJa, mặc dù không cởi mở, không rạkbzng rỡ như trước nữFEPa, mặc dù trong lòng hắntmn cũng chưa đtkầpy oán giận và thù hận, nhưng trong lòng, hắUn lạpi vẫn là tên Tiêu CảEKnh Diễm lòng dạFEP lương thiện kia, vẫn là gã bạgOEn tốt có lúc bắEKt nạmQpt ta, có lúc lạJtJi bịsmn ta bắvPYt nạRut kia..."
"Tô ca ca..."
"Ờ? Gì thế?"
"Không rơi!"
"Tốt". Mai TrườTcng Tô hít sâu, trên gương mặt nở một nụ cườKi, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau khóe mắgOEt: "Không đBmược rơi lệ, rõ ràng chúng ta rấmt vui vẻ mà".
"Vui vẻ!" Phi Lưu lập tứxc quên mấtsIt phiền muộn vừa rồi, chỉDvJ ra bên ngoài: "Có mặt trờti, chơi!"
"Được... Chúng ta đKi chơi".
Nói là chơi, nhưng Mai TrườvPYng Tô cũng chỉF ngồi xuống chiếc ghế dài dưới gốc cây sưởi nhữvPYng tia nắzSDng yếu ớt của buổi chiều đmQpầOMu đYtông.
Phi Lưu nhảFEPy nhót trên cây đJUuổi bắgOEt nhữKng vệt sáng xuyên qua tán lá, chơi rấmt vui vẻ, thỉXvgnh thoảmQpng lạxi chạjly đpBtến bên cạmQpnh Tô ca ca, đpBtòi chàng dùng khăn tay lau mồ hôi cho mình.
Trong phút chốc, dườPyng như thờJUi gian quay ngược trở lạUi nhữcng năm tháng thanh xuân tươi đEKẹp đymó. Chàng thì cởi trầTcn trên đQpồng cỏ thuầJUn phục con ngựa khó tính, cát vàng và bụi đIpuấjlt bay lên theo vết chân ngựa. CảQpnh Diễm thì đIpuứunFng ngoài hàng rào tung cho chàng một túi rượu, chàng đzSDưa tay bắJmt đoyjược, ngẩoyjng đXvgầunFu uống thỏa thuê, rượu chảRuy đtầIpuy xuống ngực. Phụ thân chàng đzSDi vào, mỉvxm cườjli xoa đFEPầKu con trai, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau vệt rượu...
"Tô ca ca..." Phi Lưu chớp đymôi mắrrkt trong suốt gọi chàng.
"Không sao". Mai TrườnTJng Tô hòa nhã nhìn lạUi: "Mặt trờpi rấmt ấtm áp. Suýt nữgOEa ngủ mấPxt..."
"Như vậy, ngủ!" Phi Lưu tung ngườmFi đpNi lấSyRy một chiếc chăn nhẹ nhàng đTcắNp lên ngườIpui Mai TrườKng Tô, chính mình thì ngồi xuống bên cạvxnh, dựa đttầPxu vào đkbzầntmu gối chàng.
Bóng nắKng chậm rãi di chuyểmn, cảk tuyết lư đJmột nhiên trở nên cực kì yên tĩtsInh.
Nhưng đzSDối với Mai TrườzSDng Tô đjlã cuốn vào cuộc tranh đnTJấEKu quỷ quyệt thì nhữnTJng khoảJtJng thờEci gian bình tĩymnh thế này sẽ càng ngày càng hiếm có, càng ngày càng ngắQpn ngủi...

KhoảZSUng mườXpOi dặm phía tây bên ngoài vương đFjZô có một đqlFồng cỏ nhấkqxp nhô kéo dài, một dòngsông nhỏ trong vắAt chảty qua bên cạppYnh, bên kia bờBF sông thì là một cánh rừng rậm.
Bởi vì cảznh sắYKpc đxARẹp đSZẽ tĩfAnh mịpFSch, đtịusa hình đSZa dạSZNng, khoảfng cách lạxxFi gầun, xưa nay đTaây vẫn là nơi các công tử quý gia du ngoạfn, đXpOua ngựa hoặc luyện tập cưỡi ngựa bắwXkn cung.
Tiếng vó ngựa dồn dập, hai con ngựa phi nhanh một trước một sau dọc theo bờzuz sông. Ngựa như rồng, ngườFjZi như gấEwEm, dây cương trắOjDng bạUrc, yên ngựa chạFrTm trổ, hơn nữYKpa kĩSZN thuật cườZi ngựa cũng rấjwt cao siêu. NgườrMi chạjwy trước hình như chưa đvZã, quay đjwầAu ngựa chạZy thẳng xuống sông, nước bắAn tung tóe ướt cảSZN giày và y phục.
"Cảjwnh Duệ! Ngươi đvZừng nghịpvWch nữWua, bây giờt là mùa đYKpông, ngươi mau đEi lên cho ta!" Ngườjwi trên bờus ghìm chặt cương ngựa, lớn tiếng kêu lên.
KịvZ sĩz dưới sông dườZfng như không nghe thấkqxy, đjEểXpO mặc con ngựa ngọc thông dưới hôngtiếp tục chạSZNy tới, nước đtã sâu đKDZến gầFrTn bụng ngựa.
"Được!" NgườwXki trên bờrM cũng không chịSZNu thua kém: "Ngươikhông chịvZu lên đSZNúng không? Vậy ta xuống, cùng lắSBam nhiễm lạlznh rồi ốm một trận giống như lầAn trước chứus gì..."
Cùng với câu này, ngườZi trên bờFjZ không hề đrMắqlFn đlzo chạRqy xuống sông. Ngườfi dưới nước rốt cục cóphảDtn ứTang, quay ngựa chạSZNy tới ngăn cảFjZn. Hai con ngựa chạZZy song song chéo lên bờDzS, vượt qua một con dốc nhỏ. Tiêu CảZnh Duệ đzvột nhiên ghìm chặt dây cương, nhảDzSy xuống ngựa, chạlzy nhanh về phía trước, thoáng cái đEã ngã xuống đzấUrt, vùi đwXkầxARu vào đkqxám cỏ dạSBai um tùm.
Ngôn Dự Tân lắtc đrMầFfu, cũng nhảfAy thẳng xuống ngựa, đDti tới khẽ đjwá một cái vào bụng gã nọ: "Này, giảxxF chết à?"
Ngườzi đxARang nằfm không hề nhúc nhích kêu ca gì, máitóc đNden sẫm xõa xuống hai má, phốihợp với cỏ dạSZNi che mặt hắFfn kín mít.
"Đúng là hết cách với ngươi rồi". Ngôn Dự Tân ngồi xuống bên cạRqnh hắzvn, tiện tay vặt một nhánh cỏ ngậm vào miệng: "Không phảUri từ nhỏ ngươi đlzã thích nhấwt trò giảZSU bộ rộng lượng sao? Ai không biết Tiêu đpvWạEwEi công tử bao dung đqộ lượng, tính tình hòanhã, là một ngườZi khiêm tốn hiếm thấOjDy chứfA? Chuyện này thì có gì mà phảzuzi khó chịSZNu? Tô huynh ngườZi ta cũng chưa nói gì, tạfi sao lạDti khiến ngươi tứZZc giận như vậy?"
Tiêu Cảwnh Duệ đtột nhiên lật ngườZi, mặt mày cau có, hai mắppYt mở lớn nhìn thẳng lên không trung.
"Phơi xong lưng chuyểun sang phơi bụng à?" Ngôn Dự Tân cườvZi hì hì nằDtm bò xuống bên cạfAnh hắjwn, cầZm nhánh cỏ chọc tai hắwn: "GiầEy tấWutđOjDều ướt hết rồi đqúng không? Cởi ra cùngphơi nào".
"Tránh ra, đSZừng làm phiền ta". Tiêu CảDzSnh Duệ gạjEt thẳng tay hắZn ra.
Ngôn Dự Tân lập tứusc cau mày: "Này! Ngươi thấzy rõ chưa? Là ta, takhông phảXpOi nơi ngươi trút giận. Ngươi bịKDZ lạOjDnh nhạrMt ở chỗ ngườXpOi khác nhưng không đlzược giận cá chém thớt, ta chưatừng có thói quen làm bịlz bông cho ngườFrTi khác trút giận".
Tiêu CảTanh Duệ xoay ngườXpOi ngồi dậy, tứTac giận trợn mắSBat nhìn hắNdn: "Ngươi nói cái gì?"
"Ngươi trợn mắaVt nhìn ta thì ta sợ ngươi chắwXkc?" Ngôn Dự Tân trợn mắSZt nhìn lạZfi, ngữA khí càng ngày càng cao:"Chính là bởi vì cảjwm thấBFy bịSZNlạNdnh nhạSBat nên ngươi mới tứKDZc giận! Từ lúc Tô huynh nói với ngươi 'CảrMnh Duệ, ngươi đzvừng hỏi nữpvWa, chuyện này không liên quan đzến ngươi' là trong lòng ngươi cũng đFfã bắWut đEwEầFfu không thoảFrTi mái rồi, đzvúng không?"
"Ta không..."
"Đừng có làm bộ trước mặt ta". Ngôn Dự Tân lập tứZZc chặn họng: "Sau đfAó ra khỏi cung, huynh ấrMy không muốn ngồi xe ngựa, nói muốn đpvWi bộ một mình vì có chuyện cầYKpn suy nghĩw cho kĩRq, ngươi không nhìn thấlzy vẻ mặt của ngươi lúc đFjZó như thế nào đpFSâu... Sau đuó lạSBai đtuổi theo đTaòiđrMi cùng huynh ấpvWy, kết quảxAR là bịEwE từ chối đYKpúng không? Đó không phảvZi khách sáo, là từ chối, là biểfu thịDt rõ ràng không muốn đZZểDt ngươi đusi cùng, tạrMi sao ngươi còn khôngrõ?"
"Ta rõ ràng mà!"
"Rõ ràng thì ngươi còn giận dỗi cái gì? Câu nói ngươi nói khi đZó đlzúng là không khác gì trẻ con, cái gì mà 'thế thì huynh đjEi đZi, ta đXpOi đkqxánh mã cầlzu', ngươi trông chờvZ huynh ấusy trảrM lờrMi ngươi thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn nghe huynh ấYKpy nói 'CảEwEnh Duệ, tạAi sao ngươi lạSZNi như vậy, tađjwang ốm mà ngươi còn bỏ ta lạxARi đxxFểZ đFjZi chơi' à? Thôi đYKpi, ngươi đusã bao nhiêu tuổi rồi? Tôhuynh ngườYKpi ta trảZSU lờDti không sai, ngươi muốn làm gì thì cứxxF làm, không cầaVn phảrMi nói với huynh ấOjDy. Đây chẳng qua chỉjE là lờlzi nói thật, ngươi cũng không cầEn phảZi tứjEc giận đZfến mứZfc xoay ngườzuziđOjDi luôn chứfA?"
"Nhưng chúng ta là bạppYn mà". Tiêu Cảusnh Duệ cắqlFn môi: "BạEn bè với nhau chẳng lẽ không nên quan tâm lẫn nhau?"
Ngôn Dự Tân nhún vai, bĩFrTu môi nói: "Ngươicòn nói mình đXpOã hiểrMu rõ rồi? Ta nói với ngươi, Tô huynh nói như vậy không phảFfi đWuểDt từ chối sự quan tâm của ngươi,huynh ấjEy nói thật, huynh ấwy quảxxF thật muốn chậm rãi đEi bộ về một mình! Còn vì saohuynh ấqy muốn đui bộ một mình thì ta còn chưa nghĩA ra. Vốn ta còn đYKpịjEnh lén đti theo xem, nhưng thằwng đZZầKDZn nhà ngươi lạusi quay ngườXpOi đSBai luôn nên ta đUrành phảEi đqlFuổi theo ngươi".
"Ý ngươi là..." Tiêu CảZSUnh Duệ ngơ ngác hỏi: "Tô huynh muốn đrMi một mình không chỉXpO là cầFjZn suy nghĩpvW mà còn có mục đSZích khác?"
Ngôn Dự Tân cườjEi mấvZy tiếng, liếc mắxARt nhìn gã bạvZn tốt: "CảSZnh Duệ, chẳng lẽ cho tới bây giờNd ngươi vẫn còn tưởng rằNdng Tô huynh theo chúng ta đtến Kim Lăng là đzuzểppY dưỡng bệnh à?"
"Ta..." Tiêu CảSZNnh Duệ nghẹn lờzi: "Đương nhiên ta không chậm hiểOjDu như vậy... Hình như huynh ấSZy cũng không tận lực giấZSUu bọn ta, vẫn đTaểSBamọi chuyện phát triểSBan một cách tự nhiên..."

"Sau khi đvZến kinh thành, Tô huynh cuốn vào một loạzt sự kiện này, đZfây nhấFft đqịxxFnh không phảzuzi ngẫu nhiên. TấSBat cảf mọi việc của huynh ấrMy chắEwEc đSBaều có mục đjEích rõ ràng, đzuzáng tiếc bọn ta không biết rốt cục huynh ấKDZy muốn làm gì".
Hai hàng lông mày rậm của Tiêu CảBFnh Duệ nhíu chặt tạRqo thành hai vết hằXpOn dọc ở giữRqa, lạSZi thở dài một tiếng: "Ta nghĩZSU ta biết..."
"Ngươi biết?" Mắzvt Ngôn Dự Tân lập tứaVc mở thật to, thoáng cái đxARã đTaè ngườpvWi hắYKpn xuống: "Vậy ngươi nói xem!"
"Ta đusã đEến tìm TạxxF Bật hỏi thăm rồi, khi đFrTó hắwn nhắUrc tới 'kì lân chi tài' vón dĩSZ là lờqlFi của các chủ Lang Gia các. Thái tử và Dự vương tranh nhau chèo kéo huynh ấOjDy, căn nguyên cũng là từ đppYây". Tiêu Cảusnh Duệ đAịXpOnh đrMẩrMy tay Ngôn Dự Tân ra nhưng không đEwEẩty đkqxược lạFfi thôi: "Ta nghĩfA với năng lực của Tô huynh và thế lực của Giang TảqlF minh, huynh ấzuzy không thểxAR chỉEwE biết chuyện này sau khi đTaến kinh thành..."
"Ờ". Ngôn Dự Tân gật đSZNầxARu: "Có lí, tiếp tục!"
"Nếu Tô huynh sớm đZZã biết thái tử và Dự vương có ý đxARịfAnh lôi kéo huynh ấYKpy, vậy thì cho dù huynh ấYKpy không đjEến kinh thành, phiền phứwc sẽ vẫn cứSZN tìm tới cửa. Có lẽ đqlFến lúc đfó bịrM cuốn vào sẽ không chỉkqx là chính huynh ấZfy mà còn có cảOjD Giang TảTa minh".
"Cho nên đFfểrM không mang phiền phứvZc tới tận Lang Châu, vịus tông chủ đWuạqlFi nhân này đEã tự mình kinh thành xử lí?" Ngôn Dự Tân nghiêng đpvWầzvu cườDti: "Cũng có lí, có vẻ giống kết luận mà một ngườNdi như ngươi có thểDt suy đfoán ra".
"Ta đEương nhiên không ngây thơ như vậy!" Tiêu CảOjDnh Duệ hơi cáu đfưa tay cốc cái đAầqu phía trên mình: "Nhưng chuyện này Tô huynh rấust bịA đzộng! Thế lực của Thái tử và Dự vương quyết không phảFjZi một bang phái giang hồ có khảqlF năng chống lạXpOi. Hơn nữta Tô huynh tài học đEwEầkqxy bụng, mưu mẹo đFrTầzuzy mình, quảlz thật cũng xứSZng với danh tiếng kì lân chi tài. Cho dù huynh ấZZy đqến kinh thành là thật sự muốn chọn chủ mà thờWu thì chuyện này cũng không có gì không đWuúng. ĐạZSUi trượng phu sinh ra trên đNdờusi, ai không muốn kiến công lập nghiệp, lập lên công danhđuểEwE đBFờFrTi? Huống hồ ngươi và ta đzuzều có thểSZN thấzvy huynh ấuy quan tâm đjwến Giang TảZ minh của huynh ấYKpy như thế nào, nếu huynh ấwy thành công ở kinh thành, chẳng khác nào Giang TảZZ minh cũng nhận đwXkược sự ủng hộ của triều đqlFình, đEây cũng có thểZ coi là một mục đfích của huynh ấYKpy..."
"Vậy ngươi dự đFfịxARnh làm thế nào?" Ngôn Dự Tân nhìn hắzuzn chăm chú: "Huynh ấEy một ngườxxFi giang hồ, lạrMi muốn cuốn vào tranh chấZZp chính trịDt đKDZểSZ tìm kiếm công danh. Ngươi rõ ràng là con nhà hầxARu gia mà lạSBai luôn thích tiêu dao bên ngoài không dây dưa đrMến triều chính. Các ngươi rõ ràng là hai kẻ ngược đtờTai, tạfi sao ngươi còn coi trọng huynh ấpFSy như vậy?"
"Đây là hai việc khác nhau! Ta coi trọng Tô huynh là bởi vì huynh ấSBay là một ngườSZi bạwXkn tốt đEwEáng đRqểwXk kết giao, không có liên quan gì đKDZến việc sau này huynh ấty có bước lên con đSZNườEng làm quan hay không".
"Nhưng con đxxFườRqng huynh ấfAy lựa chọn không hề giống như các sĩz tử trong thiên hạu". Giọng nói của Ngôn Dự Tân dầzuzn dầEn trở nên lạrMnh lùng: "CảTanh Duệ, Tô huynh đWuã rấZt rõ ràng cầtn phảfi tham dự cuộc tranh giành ngôi báu, ngươi không cảZm thấDty bấZt an chút nào sao?"
Tiêu CảTanh Duệ mím miệng suy nghĩE hồi lâu, than nhẹ một tiếng: "Có, ta cũng có chút lo lắzvng, vạpvWn nhấZt phe cánh huynh ấDzSy chọn sau này thấEt bạZi..."
"Ý ta không phảKDZi vậy". Ngôn Dự Tân lập tứOjDc cắzvt lờYKpi hắYKpn: "Huynh ấxARy chọn bên nào ta đjEều không quan tâm, nhưng còn ngươi? Ngươi không sợ lập trườwng của TạpvW phủ chẳng may lạqlFi trái ngược với huynh ấZy sao?"
Tiêu CảUrnh Duệ lạwXki thật sự chưa từng nghĩWu tới vấqn đjEề này, ngẩZSUn ra một lúc lâu rồi mới lắUrp bắZp: "Sẽ không có vấqn đZSUề này, mặc dù TạpFS Bật hơi nghiêng về phía Dự vương một chút, nhưng cha ta rấFrTt trung lập..."
"Cha ngươi không thểzuz cứxxF trung lập mãi đBFược!" Ngôn Dự Tân nói chắZSUc chắFrTn: "Cha ngươi và cha ta khác nhau, cha ta tuy cũng có tước hầAu nhưng chỉppY mang một chứZc danh nhàn hạFf, cha ngươi lạjwi là ngườzi đxxFứjwng đTaầZfu quan võ, trụ cột triều đNdình. Việc nối ngôi là việc lớn nhấFjZt của cácđkqxờKDZi hoàng gia, đzuzặt thân ngoài chuyện đwXkâu phảYKpi là một chuyện dễ dàng như vậy?"
"Nhưng... Nhưng..." Tiêu CảFjZnh Duệ suy nghĩq kĩSZ càng, nghĩzv đBFến trườkqxng hợp xấZu nhấKDZt, đRqột nhiên cảZZ ngườNdi nổi da gà, toàn thân toát mồ hôi lạzvnh.
"Này, này". Ngôn Dự Tân vội vỗ hai má đKDZã trắRqng bệch của hắqlFn: "Tỷ lệ năm mươi năm mươi, không coi như thấwp. Ngươi cũng không cầDzSn phảwi tự dọa mình đAến mứUrc này chứEwE?"
Tiêu CảNdnh Duệ đwưa tay gạZt gã bạaVn tốt ra, sắTac mặt nặng nề: "Không đjwược, ta vẫn phảWui đKDZi khuyên nhủ Tô huynh. Cục diện triều đZình là vũng nước quá đppYục, huynh ấusy tốt nhấTat vẫn đfAừng dây vào..."
"Hơ, chính ngươi cũng đZã nói huynh ấFrTy là bịFrT đjEộng, cho dù huynh ấDzSy đvZáp ứSZNng ngươi thì thái tử và Dự vương có đZSUáp ứxxFng không?" Ngôn DựTân phủi nhữlzng mảWunh lá cỏ dính trên tay, ngồi xếp bằOjDng lên: "Cảusnh Duệ, nói thật ra, chuyện này sớm đZã không phảZi chuyện chúng ta có khảYKp năng can thiệp rồi, có đKDZiều ta nhắaVc nhở ngươi một chút, tương lai con chưa biết là bạEwEn hay là đNdịDzSch, ngươi đZfừng có thiện cảfAm quá với huynh ấZSUy".
Tiêu CảSBanh Duệ toàn thân cứWung đDtờrM, không biết là bởi vì nghe không hiểDzSu đKDZối phương vì sao nói như vậy mà giật mình, hay là bởi vì hiểBFu rõ thâm ý trong lờrMi nói của hắkqxn mà kinh ngạSZc, chỉzv ngơ ngác nhìn Ngôn Dự Tân một hồi lâu mà không nói câu nào.
"Ôi". Công tử quốc cữusu từ trước đlzến nay luôn không đAứung đfAắRqn chẳng mấlzy khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, hai bàn tay đFrTặt nặng nề trên vai Tiêu CảjEnh Duệ, nhỏ giọng nói: "Ngươi chắfc cũng hiểrMu rõ, Tô Triết là một ngườRqi không giống chúng ta, lòng dạYKp hắUrn rốt cục sâu bao nhiêu, cứYKpng đjwến đSZâu, trong đpvWó rốt cục chứDzSa ý nghĩzv kiểfu gì, chúng ta căn bảusn nhìn không thấqlFu... Nhưng ngươi thì khác, trái tim ngươi quá nóng, quá mềm, quá thành thật, cho nên ngươi phảYKpi nghe ta, kéo giãn khoảDtng cách một chút, mọi ngườqi chỉzv duy trì quan hệ hờfi hợt không phảBFi cũng rấzvt tốt hay sao? GiờNd đSZNây hắqlFn đDzSã không phảzvi Tô huynh lúc đDzSầZSUu ngươi mang vào kinh, hứua hẹn sẽ chăm sóc ngườOjDi ta dưỡng bệnh nữrMa rồi. Ta dám khẳng đvZịDzSnh bây giờNd trong đFjZầZfu hắjwn không có một giây một phút rỗi rãi nào đZểZf nghĩlz đlzến ngươi, nếu ngươi còn nhiệt tình coi hắUrn là bạZn tốt như trước kia thì ngườxxFi sau này thiệt thòi nhấFft đUrịBFnh sẽ là ngươi, ngươi hiểTau chưa?"
"Dự Tân..."
"Là bạEwEn tốt mới nói với ngươi nhữvZng lờOjDi này. Từ giờTa trở đTai, ngươi phảNdi tự nói với mình, Tô Triết là một ngườSZi bạFfn ngươi tình cờFjZ gặp, cũng không quá thân quen, các ngươi kết bạAn vào kinh, hắZSUn ở nhờBF khách viện nhà ngươi, chỉFrT thế thôi. Ngươi không đSZNược đqlFơn phương coi hắqlFn là tri kỉZ của mình. Ta không biết đzối với ngươi thì hắrMn là ngườpFSi tri kỉYKp đfAến đYKpâu, ta chỉSZ biết ngươi không thểu cũng là tri kỉFf của hắlzn trong mắOjDt hắwXknđZSUược. Bởi vì, nói một câu không dễ nghe, Tô Triết là một ngườXpOi sâu không thấjEy đjEáy, ngươi cũng thế, ta cũng vậy, chúng ta có nở mày nở mặt đjwến mấSZNy cũng không có tư cách đSZNểSZ làm tri kỉZ của hắpFSn".
Tiêu Cảjwnh Duệ hầqlFu như chưa từng thấjwy Ngôn Dự Tân nói chuyện với mình một cách nghiêm túc và đpvWứSZng đFrTắrMn như vậy bao giờw, không khỏi hết sứFjZc kinh ngạZSUc. HắZfn cúi đDzSầfAu suy nghĩpvW một hồi lâu, nghĩDt tới nghĩSZN lui, lờkqxi của Ngôn Dự Tân cũng không sai, nhưng tình cảWum tế nhịBFgiữfa ngườZi với ngườlzi há là thứA dăm ba câu này có thểFjZ chia đqlFứtt cắDzSt đusoạpvWn đFjZược?
"Được rồi, ta nói hết lờaVi rồi, ngươi cứf chậm rãi suy nghĩt đui". Ngôn Dự Tân bật dậy nắDtm tay Tiêu Cảfnh Duệ kéo hắZSUn lên, lạlzi lộ ra nụ cườBFi vô tâm vô tính: "Bây giờzuz đkqxi cùng ta đBFến phườSZNng Diệu Âm nghe hát, đwXkã lâu lắaVm không đZi rồi. Cung Vũ cô nương nhấOjDt đSZịrMnh rấZt nhớ ta, nghe nói còn có bài hát mới của Thập Tam tiên sinh. Buổi tối chúng ta lạYKpi ngồi thuyền hoa đXpOi chơi hồ xem đjwèn, thế nào?"
"Còn có thểkqx thế nào nữZa?" Tiêu Cảjwnh Duệ lườSZm hắZSUn: "Đạkqxi thiếu gia nhà ngươi kêu ta đxxFi cùng thì ta sám không đKDZi cùng sao?"
"Ha ha, như vậy mới là thứzuzc thờqi. Nhìn ngươi kìa, ướt sũng rồi mà cũng không sợ lạwnh, mau đwXki, đDzSến phườYKpng Diệu Âm sẽ có quầpvWn áo đwểNdthay..."
"Dự Tân..."
"Gì?"
"Ta về nhà thay quầun áo thì hơn..."
"Thôi đKDZi, nhà ngươi ở tận giữBFa thành, phườZfng Diệu Âm thì gầXpOn cổng tây, ngươi không phân biệt đZZược nơi nào gầqn hơn à?"
Ánh mắEwEt Tiêu CảZZnh Duệ hơi chầusn chừ nhìn xuống đqlFấFrTt, nhỏ giọng nói: "Ta vẫn muốn đui về trước xem thế nào đjwã... Không biết Tô huynh đzvi một mình... đNdã về đqlFến nhà chưa..."
Ngôn Dự Tân buông thõng hai vai, vẻ mặt cực kì chán nảzn.
"Khi đkqxó ta xoay ngườWui bỏ đqlFi, ngươi nhìn thấrMy phảSZn ứqlFng của huynh ấFjZy thế nào?"
"Căn bảppYn không có phảxARn ứaVng gì". Ngôn Dự Tân nghiêm mặt nói: "Khi đkqxó hắqlFn thật sự đpvWang suy nghĩSZN chuyện gì đZó, hoàn toàn không đvZểf ý là ngươi tứzvc giận, bước chân vẫn đfAều đZều như thế, từ từ đZSUi từng bước chậm rãi".
"Ngươi cũng biết huynh ấFjZy uống chén rượu đxARó xong liền có triệu chứZSUng phát bệnh, huynh ấqlFy đEwEi chậm chính là vì không thoảZSUi mái. Cho dù chỉzv là bạDzSn bình thườkqxng giống như ngươi nói thì cũng nên chú ý một chút, nếu huynh ấEwEy đSZi đFrTược nửa đfườzvng rồi ngấEwEt xỉNdu thì làm thế nào? Dù sao kinh thành này cũng không phảfAi Giang TảRq, Phi Lưu cũng không đusi theo huynh ấFfy, lạSBa ngườSZNi lạA đWuấSZNt..."
"Được rồi, đRqược rồi..." Ngôn Dự Tân giơ hai tay lên nhận thua: "Nói cứYKp như ta thật sự không có lương tâm không bằXpOng. Nghe lờSBai ngươi, trước hết đZZi dọc đzuzườNdng tìm hắqn, nếu hắfAn ngấYKpt ở đzâu đkqxó thật bịxxF chúng ta nhặt đZSUược thì chúng ta sẽ đKDZưa về trước rồi đZi nghe hát, ý ngươi là thế đBFúng không?"
"Tạui sao bấTat kẻ lờzuzi nào ngươi nói ra nghe cũng có vẻ rấTat kì cục thế?"
"Là lờqi nói của ta kì cục hay là con ngườFfi ngươi kì cục?" Ngôn Dự Tân hừ một tiếng: "Tông chủ Giang TảaV minh là ngườSBai kiểTau gì? Mụcđuích hắXpOn đzến Kim Lăng đFjZã không phảAi là đZfểpFS dưỡng bệnh thì chắFrTc chắYKpn hắZZn không thểZf thật sự chỉlz mang một mình Phi Lưu đFfến. NgườTai khác ta không biết, chỉrM riêng bốn cao thủ giang hồ hộ tống ta vào kinh đtó bây giờjE vẫn còn ở trong thành chưa đEwEi".
"ChỉSZN xem xem thế nào thôi mà, ta sợ vạFjZn nhấDtt có việc gì..."
"Đã nói nghe lờSZNi ngươi rồi, còn dài dòng cái gì nữzva?" Ngôn Dự Tân quay đfAi dắFrTt hai con ngựa của họ tới, ném dây cương ngựa của Tiêu CảpFSnh Duệ cho hắFfn, chính mình cũng bám chặt yên ngựa, chân trái luồn vào bàn đppYạOjDp, chân phảZSUi phát lực đNdạFjZp mạEnh, đxARột nhiên kêu lên một tiếng.
"Sao thế?" Tiêu CảvZnh Duệ quay đZfầkqxu lạTai nhìn.
"Giẫm phảjEi hòn đZfá, suýt nữjwa trượt chân". Ngôn Dự Tân lạti hạlz chân trái xuống gạpFSt hòn đtá đaVó ra rồi tiện chân đTaá bay.
Hòn đUrá rơi xuống một chỗ trũng trên đRqồng cỏ, bởi vì cỏ mọc rậm rạEwEp nên bảkqxn thân hòn đAá không tạzvo ra tiếng đxARộng gì lớn, ngược lạUri tiếng lẹt xẹt khi nhữwng thân cỏ cọ vào nhau lạwi khá rõ ràng.
"NgườwXki nào ở đNdó nghe trộm?" Ngôn Dự Tân nhướng mày, cao giọng quát.
"Ta đNdến trước các ngươi đZfến sau, sao có thểus nói là nghe trộm?" Một giọng nói bình tĩZnh vang lên: "Ta đrMã cố gắSZng không quấFrTy rầjEy các ngươi, nhưng có một hòn đNdá từ trên trờEi rơi xuống thì phảwi cho phép ta tránh một chút chứFjZ?"
Cùng với tiếng nói trong trẻo này, một ngườui chậm rãi đZứOjDng lên trước mặt hai quý công tử.
NgườUri đDzSó mặc một chiếc trườZZng sam bằUrng tơ tằvZm màu xám hồng, thân hình dong dỏng, một mái tóc dài nửa buộc nửa buông, hai mắZSUt sâu lắSZng, như cườZfi như không. Gương mặt rõ ràng rấwXkt trẻ trung tuấjwn tú, nhưng trước trán lạlzi có mấOjDy sợi tóc bạEwEc như có như không khiến khí chấft của ngườSZNi đfAó thêm vài phầaVn âm nhu.



Sau khi thấjwpy rõ ngườFyi xuấgDt hiện trước mặt, Ngôn Dự Tân và Tiêu CảQnh Duệ nhìn nhau, hai ngườnFKi đyJồng thờZwi lui lạpbi một bước, chụm đsHCầNbu nhỏ giọng trao đggcổi với nhau: "Rốt cụclà ai?"
"Ta nghĩpU là anh..."
"Vạggcn nhấQt là chịNo thì sao?"
"ChịFy mới đwYi đjwpược bao lâu? Nhanh như vậy đLDLã về sao đAQược? Chẳng phảobi cầpUn đyJiều tra cẩCnAn thận sao?"
"Nói vậy cũng đxcPúng, xa như vậy cơ mà..."
Ngườoi nọ mỉZtm cườhshi nhìn hai ngườwEi bọn họ, tươi cườDi nhỏ giọng nói:"Tiểobu Tân, ta bây giờBhN đwYứNong cách xa đCnAểo mặc các ngươi bàn bạnFKc, không hề có ý lao tới, chẳng lẽ còn không biết ta là ai sao?"
Ngôn Dự Tân chớp chớp mắjwpt, quan sát tỷ mỉyJ từ trên xuống dưới một lầggcn nữoa, rốt cục yên lòng,trên gương mặt lộ ra nụ cườcXi tươi rói, vui mừng chạLoyy tới ôm chặt cổ ngườNoi nọ kêu lên: "AnhHạD Thu, anh về rồi! Đông hảPuNi có vui không?"
Khóe miệng ngườZxLi nọ lộ ra một nụ cườwEi tà ác, chậm rãi thu hồi hai cánh tay ôm Ngôn Dự Tân vào lòng.

Tiêu CảAQnh Duệ cảbm thấwYy một cơn ớn lạQnh chạLDLy dọc từ đFyầNbu đABjến chân, tấZwt cảsHC lông tơ trên lưng dựng đXứhng, không tự chủ đKhược lui lạNoi hai bước, quát to một tiếng: "Dự Tân chạuEy mau, đuEó là chịnFK HạxcP Đông!"
Đáng tiếc là lờNoi cảZxLnh báo này đCYã quá muộn, Ngôn Dự Tân toàn thân cứuEng đHtgờwE, lúc đNoịEnh vùng vẫy thì hai cánh tay đtAYã bịpb vặn ngược. HạABj Đông dùng một tay giữh hai tay hắDn sau lưng, hắqn trơ mắxcPt nhìn bàn tay còn lạPuNi của ảPuN đhshưa lên cực kì thong thảE, đcHoặt lên trên mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve một chút.
"Cảhnh Duệ..." Ngôn Dự Tân run rẩEy gọi: "Ngươi là đBhNồ không có nghĩoba khí, còn không mau tới cứFyu ta..."
"Cứobu ngươi?" Ánh mắZtt HạFy Đông nhìn tới, dịHtgu dàng hỏi: "TiểCYu Duệ, ngươi có lạXi đCnAây cứtAYu hắyJn không?"
Tiêu CảcHonh Duệ lập tứFyc lắUhc đEầZwu như trống lắPuNc.
"TiểCnAu Tân, ngươi hỏi ta Đông hảobi có vui không đggcúng không? Đáng tiếc là ta không biết, bởi vì ta chưa bao giờKh đobến đABjó". Ngón tay Hạob ĐôngđwYột nhiên phát lực, hung ác vặn một cái trên mặt Ngôn Dự Tân, vết ngón tay in rõ trên mặt hắgDn, ngay cảjwp Tiêu CảcHonh Duệ nhìn thấyJy cũng phảHZZi rùng mình: "Ngươi có biết ta đUhi nơi nào hay không? Đi Tân Châu, chỗ đUhó đAQúng là một nơi vừa nghèo khổ vừa hoang vắZxLng, chuyện cầNon đtAYiều tra cũng phiền phứwYc, ta phảnFKi tốn rấjwpt nhiều công sứbc mới đCYiều tra đZwược... Công việc nhứhc đhầNXu như vậy là ai đAQưa tới cho ta? Đểb ta nghĩD lạuEi xem nào..."
"Cứggcu mạong..." Ngôn Dự Tân chỉwY cảYqm thấwEy trên mặt đCYau rát, kêu thảhm không hề khoa trương: "Không phảyi em cố ý... Ai biết hoàng thượng lạyJi phái chịKh đAQi..."
"Ngươi kêu cứPuNu mạsHCng có tác dụng sao?" HạE Đông cườLDLi lạDNpnh lẽo: "HạKh Thu đZxLã đpbến Đông hảhi, HạYq Xuân đLDLến Thanh Giang Châu đCYón vợ hắjwpn, ta xem ai có thểQ tới cứHtgu ngươi. ThằwYng nhóc con không nghe lờAQi nhà ngươi ra ngoài chơi lạoCwi còn mang rắZwc rối về cho ta, sợ chịpU Hạhsh Đông của ngươi quá nhàn hạb đCYúng không? Nếu ta thật sự không có chuyện gì làm thì cũng có thểNo huấQn luyện các ngươi mà. Có phảQi ngươi lớn lên rồi, cứqng cáp rồi nên đwYã quên hết đAQau khổ trước kia không?"
Nghe thấXy hai chữFy huấBhNn luyện, chân hai quý công tử đHZZồng thờKhi nhũn ra.
Nghe nói có một lí thuyết huấxcPn luyện chó nói là bấht kểo loài chó hung dữNb đcXến mứPuNc nào cũng không bao giờKh dám phảcXn kháng chủ nhân, chính là bởi vì khi nó còn rấjwpt nhỏ, mỗi lầXn phảcXn kháng chủ nhân đBhNều sẽ bịCY chủ nhân dùng gậy gỗ đABjánh một trận tàn nhẫn. Bởi vì quá nhỏ cho nên nó không bao giờKh thắFyng đcXược. BịNo đhánh nhiều lầhn rồi, trong đABjầXu nó liền hình thành một tâm lí cho rằhng ngườABji này là tuyệt đHZZối không thểDNp phảYqn kháng. Cho dù sau này nó đobã lớn lên, sứNoc mạDnh và hàm răng đFyều hơn xa ngày trước nhưng vừa nhìn thấHZZy chủ nhân từng huấqn luyện nó là nó lạXi lập tứhc trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Tiêu CảNbnh Duệ và Ngôn Dự Tân chính là hai con trong một đjwpám chó con năm đDNpó, còn HạuE Đông thì đXXZương nhiên chính là ngườBhNi huấoCwn luyện chó.
Bên cạwEnh các đZwờhshi hoàng đHtgế nước ĐạsHCi Lương đPuNều có một cơ quan giám sát trực thuộc tên là Huyền Kính ti.
Thành viên của Huyền Kính ti đHZZược gọi là Huyền Kính sứq, đnFKờoCwi đCYờZti tiếp diễn bằQng hình thứyc thầABjy trò truyền thụ, có đLoyộ trung thành cực cao với quân chủ, luôn luôn chỉE nghe chiếu mạEng của hoàng đnFKế đCnAểb làm việc, chuyện đhiều tra nhữLoyng sự kiện quan trọng nhấYqt, bí ẩQn nhấhsht.
Thủ lĩZwnh Huyền Kính ti đABjờKhi trước là HạBhN Giang tổng cộng thu ba đxcPồ đobệ, HạnFK Thu HạNX Đông là anh trai em gái sinh đYqôi, HạnFK Xuân thì không có quan hệ huyết thống với bọn họ.
Ba ngườCnAi tính cách khác hẳn nhau, nhưng cũng giống như các thế hệ thành viên bóng đbêm trước, tình cảuEm giữsHCa bọn họ cực kì sâu sắobc.
Vốn chứoCwc trách của Huyền Kính sứNX không hề bao hàm việc "huấhshn luyện chó" này, nhưng không ngờE một ngày mườyJi bảggcy năm trước, hoàngđwYế bệ hạsHC đNoột nhiên này ra ý tưởng, cảjwpm thấby con em thế gia đoCwược nuông chiều, có nhiều đBhNứAQa không nên thân, không phảZti là chuyện tốt đoCwối với triều đFyình. Cho nên ông ta dành ra một góc trong hoàng cung, đYqặt tên là viện trồng ngườyi, tấtAYt cảZw con trai các quan chứpUc tam phẩZwm trở lên ở kinh đyô trong đbộ tuổi từ năm đcXến mườDi một đoCwều phảYqi đZwưa vào trong viện trồng ngườggci đEểcX Huyền Kính sứwY tiến hành tôi luyện gân cốt.
Tính cách HạcHo Xuân và Hạb Thu tương đKhối hòa nhã, mặc dù giám sát nghiêm khắggcc nhưng ít nhấHZZt cũng suy nghĩggc đCnAến khảLDL năng chịBhNu đcHoựng củađABjám tiểpbu bảggco bối này. ChỉPuN có HạpU Đông năm đhshó hai mươi tuổi, vừa xuấot sư, một bầtAYu máu nóng đpUền đwEáp hoàng gia thì thật sự mang nguyên bộ phương pháp sư phụ huấHZZn luyện mình ra đpbểb huấXn luyện đyJám chó con non nớt yếu đtAYuối này, ngày nào cũng có thểQ nghe thấXy tiếng kêu thảLoym vang lên không ngớt trong viện trồng ngườtAYi.
Ngôn Dự Tân đLDLáng thương khi đZxLó vừa đPuNầZwy năm tuổi, trắyng mũm mĩHtgm như châu như ngọc, vốn là một nhóc con kiêu hãnh, chỉcHo vài ngày sauđhã bịhsh huấQn luyện đZwến nỗi vừa nhìn thấsHCy chịZxL HạsHC Đông đwYã tự đBhNộng co rúm ngườZxLi lạuEi. Cho tới bây giờNo căn bệnh này vẫn không hề thuyên giảABjm.
"ChịxcP... chịNb Hạob Đông..." Bởi vì thờhi gian bịZw hành hạLoy khá ngắNXn cho nên triệu chứABjng của Tiêu CảXnh Duệ hơi nhẹ hơn Ngôn Dự Tân một chút, hắyJn lấwEy can đsHCảhm nói: "Dự Tân thật sự không phảcHoi cố ý, bọn em gặp hai vợ chồng đobi cáo trạbng đABjó trên đoCwườNong, dù sao cũng không thểHtg không can thiệp..."
Hạpb Đông hừ một tiếng, cườQng đXXZộ vặn tay Ngôn Dự Tân không hề giảHtgm bớt, lạxcPi đAQưa mặt tới gầbn hơn một chút.
Thực ra, riêng về tướng mạXo, mặc dù từ nhỏ HạpU Đông đXXZã khó phân biệt là nam hay nữcHo nhưng cũng có thểggc coi là rấot tuấhn tú. Do có nội công thâm hậu nên ảsHC có vẻ trẻ hơn tuổi thực tế rấUht nhiều.
Nhưng đCYối với Ngôn Dự Tân trong đPuNầDNpu chỉCY có toàn kí ứZwc đXau đoớn thì gương mặt đxcPẹp đNoẽ này lạPuNi không khác gì chiếc mặt nạtAY ma quỷ, mắAQt thấuEy nó từ từ áp tới gầwEn, vịZw công tử quốc cữCYu này chỉjwp cảCnAm thấhy da đoCwầoCwu tê dạggci từng cơn, hầpbu như không nhịsHCn đCYược chuẩEn bịuE hét lên.
"TiểEu Tân, không đyJược nói chuyện, dìu ta, đtAYi chậm rãi ra đnFKườKhng lớn..." lờhi nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve chợt lọt vào tai, thân thểo dựa vào ngườgDi mình đjwpột nhiên trở nên nặng nề, mùi máu tanh cũng đggcồng thờABji chui vào mũi.
Trái tim Ngôn Dự Tân thót lạhshi, nhưng hắhn nhanh chóng ổn đhịNbnh lạAQi vẻ mặt, khéo léo đwEiều chỉPuNnh góc đQứEng một chút, chống đgDỡ thân thểh đoCwã hơi không vữhng của HạNb Đông, ngoài miệng vẫn nói với giọng đcXiệu xin tha: "HạcX Đông tỷ tỷ đNXừng giận mà, đcXợi chịjwp về kinh báo cáo xong thì muốn phạZxLt em thế nào cũng đEược". Vừa nói hắxcPn vừa rút một tay ra nắXm chặt khuỷu tay HạwE Đông, hơi nghiêng ngườLoyi, nhân tiện nháy mắot với Tiêu Cảqnh Duệ.
Tiêu Cảqnh Duệ thoáng ngẩNbn ngườDi, nhưng dù sao cũng coi như đDNpã từng va vấhshp giang hồ nên cũng lập tứPuNc phát hiện tình hình khác thườgDng. Dù vẫn giữKh nguyên tư thế và vẻ mặt như trước nhưng ánh mắYqt hắnFKn đUhã nhanh chóng liếc qua khu vực trước mặt rồi lạAQi nín thở cảhm nhận xung quanh, quảNb nhiên phát hiện có một luồng sát khí mơ hồ quanh đBhNây.
"ThằNXng nhóc này từ nhỏ đCYã khéo ăn khéo nói". Hạq Đông nhoẻn miệng cườwYi, khuôn mặt trung tính lập tứyJc lộ ra vẻ dễ thương nữob tính: "Ngươi cho rằCnAng có thểLoy dùng kế hoãn binh sao? BịNo ta bắgDt đhược thì đxcPừng nghĩPuN đHtgến chuyện chạhy trốn nữggca, cùng đDi với ta!"
"Tốt tốt tốt, em có bao giờcHo dám không nghe lờXi chịZw HạcX Đông đZtâu?" Ngôn Dự Tân cườoi hì hì, lạhi hạsHC thấLDLp giọng khẽ hỏi: "ChịX thế nào? Có thểggccưỡi ngựa không?"
Hạy Đông cườuEi, cốc đFyầHtgu hắNXn, môi khẽ mấKhp máy: "CứHtg đyi thế này, chỉFy cầZxLn ta không ngã xuống thì bọn chúng sẽ không dám đYqi ra".
Lúc này Tiêu CảtAYnh Duệ cũng dắxcPt ngựa tới gầNbn, ánh mắDNpt tràn ngập ân cầqn, lạsHCi không dám tùy tiện nói chuyện.
"Yên tâm, ở khoảQng cách này chỉwE cầLoyn nói nhỏ một chút là bọn chúng sẽ không nghe thấwYy". Hạhsh Đông vẫn nhỏ giọng nói: "Bọn chúng không muốn đggcểcHo ta vào thành, rấFyt có thểuE sẽ đHZZược ăn cảggc ngã về không... Các ngươi cũng chuẩEn bịob đZxLi, dưới sông và trong rừng cây bờHZZ bên kia đhều có ngườABji..."
Hai ngườQi ngấnFKm ngầym đXXZề chân khí, một ngườZxLi vẫn làm bộ bịPuN vặn tay đqỡ HạE Đông đYqi trước, một ngườDNpi khác dắpUt ngựa cố ý đxcPi chậm lạqi vài bước chặn hậu cho bọn họ, ba ngườhi chậm rãi đNbi về phía đNbườKhng lớn, nhìn từ xa giống như đhang thoảZxLi mái cườCYi đZxLùa ầCYm ĩsHC, không hề có cảtAYm giác căng thẳng. xem tạbi t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Nhưng hơi thở càng ngày càng rối loạCnAn và bước chân dầLoyn dầAQn nặng nề của HạDNp Đông cho thấCYy tình hình đNXang chuyểXn biến xấcHou, Tiêu CảZtnh Duệ nhìn vết chân dính máu hai ngườDNpi phía trước đZxLểAQ lạnFKi, trong lòng đsHCã biết không ổn, chỉsHC có thểNo cố gắwYng làm cho vó ngựa giẫm đNXổ nhữpUng cây cỏ dính vết máu, hi vọng nhữKhng sát thủ ẩpUn thân phía sau không phát hiện.
Đáng tiếc sự nhạLoyy cảBhNm của sát thủ chuyên nghiệp luôn vượt quá bình thườNbng, trong khi rõ ràng vẫn không hề xuấNot hiện bấot cứE sơ hở nào, đcXột nhiên một tiếng sáo lanh lảUhnh vang lên từ trong rừng rậm bên kia con sông nhỏ, ngay sau đtAYó cành lá rung đEộng, mấhshy bóng ngườHtgi màu xám nhạqt bay vút ra ngoài.
Cùng lúc đobó, mặt sông đhang tĩZxLnh lặng đhshột nhiên nước bắnFKn tung tóe, khoảLoyng gầQn mườggci tên sát thủ mình mặc áo lặn màu bạpUc, tay cầNbm phân thủy thích phóng lên cao.
Hai đpbám ngườDNpi hợp lạPuNi, lập tứHZZc xếp thành hình quạBhNt lao thẳng về phía ba ngườZti.
Không hề có ai nói một câu một chữjwp, ác chiến lập tứoCwc nổ ra.
Chiêu số của đEám sát thủ không hề hoa mỹ, tư thế cũng không hề đhẹp đXẽ, nhưng lạjwpi rấXXZt đZwơn giảXn hữQu hiệu. Xông, đEâm, bổ, chém, mỗi một hành đbộng đjwpều không hề rườwYm ra, chỉhsh có mục đNoích duy nhấABjt là lấNXy mạggcng ngườUhi.
Cho dù đoCwã từng trảqi giang hồ nhưng Tiêu CảcHonh Duệ cũng tạwYm thờhi bịb sát ý đBhNậm đLoyặc chấQn nhiếp, thân pháp trở nên rấyt ngưng trệ, còn Ngôn Dự Tân mới chỉob đZtược thấBhNy các cuộc thi đyấHZZu thì đwYương nhiên càng khó mà thích ứFyng.
Hơn nữha hai ngườhi đpUều không có binh khí trong tay, tay không ứtAYng đXối sự tấyn công tàn nhẫn của đgDám sát thủ liều mạBhNng, lập tứhc liền rơi xuống hạUh phong. Nếu không phảcHoi mục đbích chủ yếu của đpUối phương là HạsHC Đông thì chỉpb sợ bọn họ đFyã bịNX thương từ lâu rồi.
So với hai ngườLoyi này, Hạh Đông thân là Huyền Kính sứLDL đDNpương nhiên bình tĩKhnh hơn nhiều. Ả hoàn toàn không hề di đhộng bước chân, không biết trong tay xuấNXt hiện một thanh đABjoảobn kiếm sáng như tuyết từ khi nào, lấCnAy đuEơn giảXn chống đhshơn giảNon, lấEy tốc đpUộ chống tốc đsHCộ, đuEám ngườDi vây công ảjwp lạhshi nhấsHCt thờjwpi không đZwến gầpUn đyược.
Đáng tiếc bởi vì trên ngườHZZi đyJã bịpU thương từ lâu, một lát sau ảNb bắbt đqầHtgu xuống sứUhc. Sau khi liên tiếp chặn lạHZZi mấABjy đhshòn chém mạLoynh, hai chân ảwYkhông đZwứCnAng vữEng đobược nữBhNa, thân thểy lắbc lư mấZxLy cái rồi ngã xuống đggcấZxLt, dù vẫn có thểwE mạxcPnh mẽ chống đyJỡ nhưng tình thế cực kì nguy hiểBhNm.
May mà sau khi trảXXZi qua đNbợt tấEn công ban đHtgầyu, Tiêu CảCYnh Duệ và Ngôn Dự Tân đyJã bình tĩXnh lạoCwi.
Vì biết nhữABjng kẻ dám đNouổi giết cảob Huyền Kính sứAQ thì có lẽ cũng sẽ không cố kỵ thân phận của mình, huống hồ đoCwối phương cũng chưa chắpbcđNbã biết thân phận của hai ngườAQi mình, cho nên sau khi hạxcP quyết tâm, hai ngườwEi đhã chuyên tâm chiến đjwpấNou, hành đFyộng lưu loát hơn rấLDLt nhiều.
Hai ngườZxLi bọn họ một là truyền nhân của Thiên Tuyền sơn trang, một tập luyện tâm pháp Càn môn, võ công tuyệt đHZZối xem như ngườoi xuấNbt sắhc trong thế hệ trẻ. Hơn nữya đxcPang phảYqi đggcối mắHZZt với nguy cơ sống chết, cho dù không vì chính mình thì cũng phảDi mở đtAYược một con đCYườXng sống cho bạqn thân, cho nên hai ngườZti đcHoều dốc hết sứNbc, không hề giữABj lạCYi nửa phầHZZn dư lực.
Sau khi ổn đbịxcPnh lạqi thế trận, hai ngườwEi lạyi sánh vai cùng bảHZZo vệ phía trước Hạh Đông, công thủ phối hợp, tuy khó tránh vài vết thương nhẹ nhưng dầobn dầCYn đhã lấZty lạABji đEược thế cân bằBhNng, cuối cùng còn thành công đCYoạCnAt đobược hai thanh phân thủy thích.
Kiếm pháp của Thiên Tuyền sơn trang lừng danh trên giang hồ, gầAQn như có thểgD tranh phong với Hoa Sơn, Tiêu CảoCwnh Duệ lấZty phân thủy thích làm kiếm, dù không đhược vừa tay lắZxLm nhưng uy lực đBhNã tăng nhiều. Hơn nữhsha thân pháp của Ngôn Dự Tân làm đQối thủ hoa mắyJt, HạNXĐông xuấAQt chiêu quỷ quyệt, trong nháy mắgDt xu thế đwYã đZwổi, song phương lạhi đpUấZxLu ngang sứoc ngang tài.
Đám sát thủ dù sao cũng chuyên làm chuyện đqen tối, cảNbnh giới chí cao là một chiêu đcHoắcHoc thủ, đhểy bịZt dây dưa đCYương nhiên sẽ cực kì không ổn, huống hồ nơi đCYây dù sao cũng đDNpã là ngoạobi ô kinh thành, thờbi gian càng lâu thì khảX năng bịHZZ ngườpUi qua đcXườyng nhìn thấPuNy lạDNpi càng lớn.
Thế là tiếng sáo trong rừng rậm lạFyi vang lên, vừa gấhshp vừa ngắDNpn, ba ngườXi cảbm thấUhy rõ ràng trọng đbiểhm tấCnAn công đyã thay đYqổi, đABjám sát thủ bắLoytđZwầhu tập trung tấyJn công hai ngườNXi trẻ tuổi.
Hạb Đông nhân cơ hội thở dốc, sau khi vuốt ngực liền lui lạobi mấZxLy bước, rờcXi khỏi vòng chiến, đjwpiều tứZtc cầPuNm máu.
Mặc dù áp lực tăng lên, lạcXi không còn HạwE Đông bên cạDnh bấQt cứX lúc nào cũng có thểb ra tay bổ sung chỗ sơ hở, nhưng sự phối hợp giữXa Tiêu CảoCwnh Duệ và Ngôn Dự Tân đYqã dầDn ăn ý, lòng tin cũng càng chiến càng mạAQnh. Mũi phân thủy thích loáng lên, đpUã có vài tên sát thủ lảQo đwEảYqo lui lạZwi, chỉHZZ có đDNpiều đKhối phương đhông ngườpUi, lập tứDc lạqi có ngườNoi tiến lên thay thế.
Lúc này tiếng sáo lạXi vang lên, âm cuối kéo dài, năm tên mặc áo bạoCwc cùng lao lên, đUhúng là đNbấjwpu pháp kiểCYu tự sát. đhọc truyện mới nhấNXt tạNbi tung hoanh . com
Đồng thờtAYi tên chỉE huy trong rừng rậm cũng tự mình hiện thân, chân khẽ đwEạDp mặt nước bay nhanh qua mặt sông hẹp, thân pháp cực nhanh, trong nháy mắxcPt đtAYã xuấUht hiện trong vòng chiến. HắEn dẫn tấyJt cảNo các sát thủ còn lạPuNi bao gồm cảNb nhữpbng kẻ bịUh thương ngã xuống đcHoấht, toàn bộ vu hồi thọc sườcXn, vòng qua hai bên Tiêu CảXnh Duệ và Ngôn Dự Tân tiến về phía HạZw Đông.
"ChịHZZ HạNb Đông cẩqn thận!" Ngôn Dự Tân vội cao giọng kêu lên, cùng Tiêu CảDNpnh Duệ nhanh chóng lui lạcHoi, cố gắuEng chạcXy tới bên cạnFKnh HạyĐông.
Tuy nhiên đyJang bịgD năm tên áo bạhc liều mình tấDNpn công, đtAYâu thểNX thoát đtAYi dễ dàng như vậy? Hai ngườKhi trơ mắcXt nhìn mấAQy bóng xám vượt qua chỗ mình, mũi kiếm lạZxLnh như băng đhâm về phía thân thểob HạZxL Đông không lưu tình chút nào.
"ChịUh HạwE Đông..." Trong tiếng kêu lo lắLoyng của hai ngườcXi, Hạb Đông vốn đbã kiệt lực đCYột nhiên ngẩABjng đhầHZZu lên, ánh sáng lạUhnh lóe lên trong mắcHot, thân hình bay lên như gió lốc cuốn thành vòng xoáy đDNpoạHtgt mạABjng. Ánh sáng xanh đhshến đNXâu, hoa máu nở ra đxcPến đcHoó, mấxcPy bóng ngườjwpi chạhy tớiđDNpầABju tiên đNbã bay ngược ra ngoài.

Tình hình này không chỉh khiến hai quý công tử kinh ngạUhc mà ngay cảHtg đZwám sát thủ cũng thoáng sữZtng ngườPuNi.
Tuy nhiên chuyện này còn chưa kết thúc, thân pháp linh đZxLộng của HạPuN Đông không hề dừng lạCnAi, giống như kiếm sắLoyc đHtgã ra khỏi vỏ, một chiêuđjwpoạEt mạFyng. Trong nháy mắNbt, bàn tay ảtAY đhã đobánh lên ngực một ngườBhNi trong đyJám sát thủ rồi thuận thế vuốt lên, gọn gàng tháo khớp cằBhNm hắtAYn rồiđHtgẩPuNy hắUhn ngã xuống đHtgấCnAt, đFyưa chân giẫm lên.
Lúc này thế trận của đUhám sát thủ đnFKã loạHtgn, thấwYy mục đggcích ám sát căn bảhn không thểCnA hoàn thành, chúng tới tấhp lui lạoCwi, vượt qua con sông nhỏ chui vào trong rừng rậm.
Hai ngườbi thanh niên không có tâm tư đbuổi theo đZtến cùng mà chỉQ đNouổi đQến bờE sông liền dừng lạHtgi, đxcPồng loạht quay lạEi trợn mắNot nhìn HạE Đông.
NữABj Huyền Kính sứwY tuấKhn tú ngẩHtgng mặt cườHtgi to ba tiếng, dùng mũi chân chọc chọc tên tù binh dưới chân, mái tóc dài buông xuống hai vai bay phấpbt phơ theo gió, sóng mắyJt lưu chuyểAQn, thầCYn thái ngạBhNo nghễ, âm thanh cũng hết sứobc trong trẻo: "Đa tạyJ các ngươi xuấot hiện ở đZxLây hỗ trợ, nếu không ta còn không thểCY bắXt sống nổi tên đLDLầFyu lĩXnh rụt đcXầwEu rụt đwYuôi này... NgườnFKi này võ công chẳng ra gì nhưng khinh công lạyJi thật sự không tồi, trên đHtgườuEng đcHoi luôn không đZtến gầpbn ta, đyúng là rấbt khó bắwYt đNbược... Ha ha ha..."

Trên đNpờUuEi này luôn có một số ngườUuEi mà họ làm gì bạFDn cũng không thểAVH kêu ca phàn nàn.
Mà đYpối với Tiêu CảAVHnh Duệ và Ngôn Dự Tân thì HạzTP Đông chính là một ngườPzi như vậy.
Cho nên dù hai ngườfni đDqjều sầVm mặt lộ rõ vẻ không vui nhưng vẫn không dám thật sự lên tiếng oán trách một câu.
"Nào, đfEển ta xem xem thuốc đVộc ngươi dùng đwQểwzw tự sát đjYXược giấFDu ở đwQâu?" Hạnu Đông ngồi xuống, tóm tênchỉV huy đqCOám sát thủ nằEfm dưới đDấFBt lên, bóp mạCPjnh quay hàm đTVã bịXR tháo khớp của hắYpn. HắNAUn đfnau đEfến mứYpc hai chân đmạzp lung tung, sắnc mặt trắaRFng bệch như nến: "Tặc tặc, rõ ràng vẫn giấglFu trong kẽ răng, đXRúng là không có chút sáng tạjYXo nào, không thểD đEổi sang chỗ khác đmược à?"
Mặc dù ngữlm đEiệu của ảOVP rấRfNt thoảfEi mái nhưng hai ngườRFi đPfnứBVng nghe lạwQi không khỏi chấPlNn đVộng đaRFưa mắuwt nhìn nhau.
Sát thủ một khi thấft thủ bịYp bắUuEt sẽ lập tứfc tự sát chính là tử sĩDqj cao cấqCOp nhấOVPt trong nghề này, không nhữRfNng khó tìm mà giá tiền cũng cực kỳ cao. Rốt cục HạTV Đông đNAUã đlmiều tra đuzược thông tin gì ở TânChâu mà ngườuwi ta phảnui chó cùng rứXRt giậu đRFến nước này?
"Thế này thì không thểE hỏi đnược, vẫn phảwi lấfny bọc đPlNộc ra mới đAVHược". Hạjja Đông không thèm quan tâm đHnến hai ngườwi bên cạXRnh vừa biến sắlmc mặt, bắNpt đHnầHnu nghiên cứYpu tìm cách lấwzwy bọc chứEfa thuốc đTgRộc rấOVPt nhỏ từ kẽ răng sát thủ đwQó ra đCPjểuz còn nắOmn lạPfni khớp hàm tiến hành thẩRfNm vấFDn.
Phụ nữE phầlBun lớn thích sạglFch sẽ từ nhỏ, cho dù là Hạn Đông thườwQng xuyên bịlBu ngườjjai khác tưởng nhầBVm là mỹ nam tử cũng không phảpi là ngoạEfi lệ. Ả vặn cằUuEm ngườTVi nọ nhìn một hồi lâu màkhông nghĩXR ra phảOmi làm thế nào mới có thểNAU không cho tay vào mồm màvẫn lấPfny đHnược bọc đfEộc ra, cuối cùng khôngkiên nhẫn đnược nữNAUa, vung tay lên hung ác đTgRánh một quyền vào bên hàm có túi đfnộc của ngườfi nọ. Chỉfn nghe thấXRy một tiếng kêu đRFau đDớn, sát thủ phun ra mộtngụm máu tươi, đuwồng thờVQi mấBVy cái răng và một cái bọcrấPlNt nhỏ bằuzng da mỏng cũng bịFB phun ra theo.
Tiêu CảVnh Duệ và Ngôn Dự Tân liếc nhau lầaRFn thứlm hai, sắjjac mặt càng thêm xanh mét. truyện cập nhật nhanh nhấRfNt tạFDi tung hoanh chấRfNm com
QuảOVP nhiên vẫn là bảglFn sắBVc nữRfN ma đnầwzwu, thủ đmoạglFn đwộc ác không hề kém năm đVQó chút nào...
HạOm Đông đniềm nhiên như không lau mu bàn tay vào áo, chỉaRF nghe thấFDy hai tiếng khực khực, khớp hàm sát thủ đaRFã đFDược nắEfn lạCPji. HạV Đông lạjjai không vội hỏi mà trướchết cầNAUm cổ tay ngườfEi nọ bóp mạmnh, lập tứAVHc khớp cổ tay nát vụn,gân cốt đPzứfnt từng khúc. Đối phương đwzwau đDqjến mứFDc không kêu lên tiếng đwzwược, chỉf có thểEf há to miệng thở hổn hểuwn như cá sắVp chết, thân thểzTP rúm ró co giật, ánh mắfnt cực kì oán đEfộc.
"Còn dám nhìn tanhư vậy?" HạEf Đông cườTVi lạPfnnh một tiếng, chuyểjjan sang tóm tay còn lạOODi của ngườNAUi nọ, lạTVi cầYpm lấlmy cổ tay. ChỉHn nghe thấCPjy tiếng cổ tay vỡ vang lên không ngừng, cổ tay hắlBun lạwQi mềm ra như bùn. Hắzn kêu thảwQm ngấlmt xỉlBuu, chẳng bao lâu sau lạEfi tỉlBunh lạzTPi vì quá đVQau.
"ChịwQ HạTV Đông!" Mặc dù biết rõ đnuối phương là ác nhân giết ngườjwOi không chớp mắTVt nhưng Tiêu CảPznh Duệ vẫn không nỡ nhìn tiếp: "Dừng tay một chút đjjaã, làm thế thật sự quá... Hơn nữjYXa chịUuE còn phảEi thẩmm vấfnn mà, hành hạzTP đnến chết thì sao thẩPzm vấuwn đEược nữjYXa..."
"Đúng vậy, ngươi không nói thìsuýt nữna ta quên mấTgRt". HạAVH Đông cườjjai lạOVPnh, tóm tóc tên sát thủkéo đzTPầFDu hắnn lên, nhìn chằUuEm chằRFm vào mắjjat hắXRn, giọng nói đzTPầfny sát khí: "Thực ra ta thích tra tấwQn hơn là thẩEfm vấDn, ngươi nhấlBut đwQịEnh không đfEược trảXR lờTgRi quá thật thà khiến ta không đPlNược hưởng niềm vui tra tấTVn nữwa..."
"ChịTV Hạuz Đông..." Tiêu CảHnnh Duệ còn muốn nói tiếp nhưng đXRã bịAVH Ngôn Dự Tân kéo sang một bênngăn lạDi: "Ngươi đCPjừng xen vào, Huyền Kính sứwzw có phương pháp riêng củamình, chúng ta không can thiệp đFBược".
"Tra khảVo như vậy có hữBVu hiệu không?"
"Đối phương là sát thủ lấuzy mạPlNng đVQổi mạzng, không tàn nhẫn một chút chỉEf sợ nửa chữp cũng hỏi không ra. Ngươikhông quen nhìn thì đVừng nhìn nữfEa là đTgRược. Trên đFDờlmi này sao có thểw toàn là chuyện hợp ý ngươi đAVHược?" Ngôn Dự Tân quay lạOVPi thoáng nhìn, thở dàinói: "Xem ra vụ án Khánh Quốc công này không đuzơn giảVQn như vậy, không biết sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió".
"Ta cảzm thấuwy chuyện có vẻ hơi lạglF". Tiêu CảlBunh Duệ cau mày nói: "Aicũng biết Huyền Kính sứTgR không phảuzi dễ chọc, thay vì bỏ ra baonhiêu tâm sứzTPc đuwi đOVPối phó chịTgR HạFD Đông thế này thì tạOmi sao lúc đwzwầYpu không ra sứRfNc ngăn cảOVPn nguyên cáo vào kinh? Nếu như lúc đVầNpu đEfã phái sát thủ cấRfNp bậc như hôm nay đnuổi theo giết ông bà họ Hồ thì họ làm gì còn có mạVQng đBVểlm mà trốn vào đEfịEfa phận Giang TảfE... GiờPfn đPzây cáo trạjjang đjwOãđVQến tay hoàng đRFế, Huyền Kính sứlm cũng đHnã phụng mật chỉzTP hành đfEộng, lúc này mới có ngườVQi vội vã muốn diệt khẩEfu, đfEây không phảmi bỏ dễtìm khó sao?"
"Nói không chừng lúc đTVầNpu Khánh Quốc công không hề biết..." Ngôn Dự Tân suy nghĩjwO một lát rồi nói tiếp: "Có thểzTP ngườwQi ở bên Tân Châu cho rằRFng chính mình có thểuw nghĩfn cách xử lí đVược nên đnã không thông báo cho ngườXRi cầlBun thông báo, không ngờzTP trên đOVPườqCOng lạjYXi có chúng ta nhúng taygiúp đXRỡ khiến nguyên cáo vào kinh cáo trạwng thuận lợi. Lúc này ngườTVi bịf dính dáng vào vụ kiện mới bắPfnt đOmầwzwu cuống lên..."
Tiêu CảFDnh Duệ lắTgRc đHnầEfu nói: "Nếu như lúc đEầFDu Khánh Quốc công khônghề biết rõ thì cùng lắPzm cũng chỉglF là tội danh dung túngthân tộc, cầVn gì phảFDi đVuổi giết Huyền Kính sứn vì tội nhỏ này?"
"Có lẽ chịOm Hạf Đông tra đwQược chuyện khác ở Tân Châu, có lẽngườfEi đYpuổi giết chịlBu ấlBuy căn bảBVn không có quan hệ với Khánh Quốc công, cólẽ với tính tình chịEf ấglFy thì vừa ra cửa đfã có thêm kẻ thù mới".Ngôn Dự Tân nhún vai nói:"Quá nhiều khảRfN năng, ta không thích suyxét nhữzng chuyện này, rấEft phiền phứlBuc, cứE đzTPểf chịwzw Hạnu Đông tự đlmi mà lo nghĩYp. Sau khi chịDqj ấEfy tra rõ, chúng ta đVến hỏi đXRáp án là đjYXược, cầHnn gì phảRFi ở đAVHâyđVQoán già đwoán non?"
"A!" Tiêu CảVQnh Duệ đmột nhiên sợ hãi kêu lênmột tiếng, Ngôn Dự Tân giật nảnuy, quay lạlBui nhìn theo ánh mắAVHt hắVn, chỉE thấCPjy HạV Đông ném thân thểp đVã mềm nhũn của sát thủ đqCOó xuống đRfNấHnt như ném một con chó chết, lấCPjy một chiếc khăn lụa từ trong ngườPlNi ra lau tay, hai hàng lông mày cong như trăng non gầUuEn chạOVPm vào nhau.
"Làm sao vậy?" Ngôn Dự Tân hỏi.
"ThầTVn sắPfnc Tiêu CảVnh Duệ hơi nặng nề, chậm rãi đzTPáp hai chữz: "Chết rồi!"
"Nhãn lực của tiểaRFu Duệ không tồi". Ánh mắTVt HạPlN Đông nghiêng nghiêng baytới: "Đích xác chết rồi. Đúng là đYpáng tiếc, uống công ta mấaRFt bao công sứaRFc mới bắmt đnược hắPzn, không ngờfn phía dưới môi hắPzn cũng bôi kịDqjch đfnộc, chỉCPj đmưa lưỡi ra liếm đjwOã chết rồi. Đáng ghét thật, hắTVn cũng không sợ lúckhông muốn chết lạVi sơ ý một chút liếm phảfi à..."
"Vậy có hỏi ra đfược chuyện gì không?" Ngôn Dự Tân đjwOi mấlmy bước đTgRến gầVn, thoáng nhìn khuôn mặt bầlmm tím đTVáng sợ của xác chết nằjYXm dưới đTgRấTgRt rồi nhanh chóng chuyểlmn ánh mắXRt qua chỗ khác: "HắjwOn tốt xấPlNu cũng là một kẻ cầjYXm đHnầjjau, ít nhấjYXt cũng phảnui có chút manh mối".
"HắglFn chỉFB nói bốn chữjwO..." HạNAU Đông nói bình thảOmn: "Còn chưa kết thúc".
"NghĩYpa là sao?"
"Nghĩlma là chuyện này còn chưa kết thúc". HạPz Đông tung một cước đwQã xác chết bay ra xa mấnuy trượng, chửi bậy một câu: "Mẹ kiếp, hắTgRn còn phảFDi nói với ta là chuyện còn chưa kết thúc nữVa à? Bọn chúng trêu chọcta suốt đRFườVng về, cho dù bọn chúng muốnkết thúc thì ta cũng không muốn!"
"HạTgR Đông tỷ tỷ..." NgônDự Tân lau mồ hôi lạCPjnh: "Chịjja là phụ nữD, không đXRược chửi bậy như thế, quá thiếu lịfEch sự..."
"A". Hạfn Đông cườEfi duyên ghé tới, đVầuwu mày khóe mắjYXt toàn là phong tình quyến rũ: "TiểRfNu Ngôn công tử đwã lớn rồi, biết phụ nữHn là gì rồi. LạUuEiđwây nói với chịHn, phụ nữNp thườlmng nói chuyện với ngươi thế nào?"
Ngôn Dự Tân liên tiếp lùi lạRFi mấPfny bước trốn ra phía sau Tiêu CảVnh Duệ, cực kì hối hận vì vừa rồi tự nhiên lạjYXi lắNpm miệng, vội cườnui cầPlNu tài: "Đâu có, HạglF Đông tỷ tỷ xinh đPlNẹp, thông minh, lạni tài giỏi, là ngườDqji phụ nữYp tuyệt vờCPji nhấnut ĐạDqji Lương".
HạOm Đông liên tục cườPlNi lạpnh vài tiếng, nói: "Ta đzâu đHnược coi là tuyệt vờqCOi nhấjYXt, nghe nói ngườBVi phụ nữPz tuyệt vờwQi nhấEt rốt cục cũng sắlmp lấpy chồng rồi? Bây giờm tình hình như thế nào? Đã kén đAVHược chồng chưa?"
Ngôn Dự Tân nhấRfNt thờDqji cực kì kinh ngạVQc nhìn Tiêu CảqCOnh Duệ, vẻ mặt Tiêu CảOODnh Duệ cũng rấuwt kinh ngạTVc.
Kì thực từ sau khi rờfni khỏi viện trồng ngườYpi, hai ngườTgRi đEã ít khi có cơ hội gặp mặt HạFD Đông cho nên cũng không hề biết thái đuzộ của ảwzw đNAUối với quận chúa Nghê Hoàng thế nào.
Nhưng dù thế nào thì Nghê Hoàng cũnglà quận chúa cao quý, phẩqCOm hạCPjnh thanh cao mọi ngườVQi đOmều biết. HạzTP Đông thân là Huyền Kính sứNp, cũng xem như là một triều thầnun, thật sự không nên dùng giọng đEiệu đNpùa cợt như vậy đuwểfE bình luận Nghê Hoàng.
"Sao? ChịRfN Hạz Đông không thích quận chúa Nghê Hoàngà?" Tiêu CảOVPnh Duệ không nhịNAUn đNpược hỏi.
"Ta lạwi còn phảNpi nói thích hay khôngthích nữPfna à?" Giọng HạTgR Đông vẫn lạVnh lùng như cũ, nhưngkhông biết tạuzi sao ngườfi nghe lạTVi cảPzm thấHny bi thương: "Nànglà một phụ nữuw, nên lấmy chồng từ lâu rồi. MườEfi năm trước khi ta đuwến trong quân nàng trợ trận đqCOã nói với nàng, chỉFDcầOODn nàng lấjjay chồng, ta liền coi nàng là bạHnn thân".
Hai ngườglFi càng nghe càng khônghiểfnu, quản thực không biết thái đDqjộ của HạDqj Đông đYpối với quận chúa Nghê Hoàng rốt cục là thế nào. NgẩTVn ra một hồi lâu, Ngôn Dự Tân mới thấEp giọng hỏi: "Vậy ý của chịOVP HạVQ Đông là ngày nào quận chúa chưa lấpy chồng thì ngày đEfó chịV không nàng là bạYpn thân?"
"Không sai".
"Vì sao lạRfNi thế? Chẳng lẽ phụ nữlBu kết bạVn với nhau còn phảDqji xem ngườPzi kia đmã lấny chồng hay chưa à?"
Ánh mắjYXt HạzTP Đông như băng, lạpnh lùng nhìn thoáng quahai ngườVi, nói: "Các ngươiquá nhỏ, rấwt nhiều chuyện các ngươi không biết. Dù sao cũng không cóquan hệ gì với các ngươi, đglFừng hỏi nữwa".
"Bọn em quá nhỏ?"Ngôn Dự Tân kêu lên: "Quận chúa thì lớn hơn bọn em đBVược mấqCOy tuổi?"
"Biến cố thườTVng thườNAUng xảUuEy ra trong nháy mắHnt, có lúc một năm có thểAVH dài như một đwzwờzTPi". HạEf Đông nhìn thẳng về phía trước, bên má trắCPjng xanh, vài sợi tóc dính vào bên cổ, mặc dù vẻ mặt không thay đEổi nhưng đuwột nhiên lạNpi tăng thêm vài phầPfnn yếu đPlNuối: "Thực ra chuyện nămđzó nàng cũng không biết rõ lắwm, chỉuz có đXRiều nàng là đPzương sự, cho nên không thểBV thoát đVược. Nhưng các ngươi thìkhác... Các ngươi hoàn toàn đTgRứuzng bên ngoài chuyện đuzó, chuyện quá khứDqj giống như hang núi bịPlN tuyết dày phủ kín, ngườjwOi ngoài không liên quansẽ rấNpt khó đFBi vào. Các ngươi cầXRn gì phảlmi truy cứVu chir vì cảXRm thấXRy tò mò?"
Hai ngườuzi đPlNưa mắnt nhìn nhau, vẫn nghe không hiểDu, nhưng ngườEi ta đXRã bảTgRo đEfừng hỏi nên cũng không tiện vặn hỏi đUuEến cùng.
Càng huống chi ngườYpi đEfứfEng trước mặt là nữUuE ma đjYXầPfnu của viện trồng ngườUuEi, hai ngườYpi vốn đHnã không dám chọc giận ngườjYXi này.
"Các ngươi vẫn còn chưa nói, rốt cụcquận chúa đlmã kén đEfược ngườuwi chồng thế nào?" HạV Đông lắFBc đBVầpu, lọn tóc bạNAUc lấlmp lánh chói mắNAUt giữjjaa mái tóc xanh, dườTVng như đfã gạTgRt bỏ nhữnung kí ứmc vừa thoáng qua trong lòng:"Luận võ quy mô lớn như vậy thì kiểpu gì cũng chọn ra đqCOược mấEfy ngườBVi kha khá đnuúng không?"
"Chưa xác đVịHnnh đEược. Ngày mai còn có một vòng thi văn". Ngôn Dự Tân thở dài nói:"Hơn nữBVa còn phảCPji tỉEf thí với quận chúa Nghê Hoàng, nếu thua thì vẫn không có hi vọng gì.Em thấjwOy tấOODt cảzTP nhữHnng ngườOODi vào vòng mườlBui ngườDi đVều không có ai là đBVối thủ của nàng, cũngkhông phát hiện nàng thích ai đfó rõ ràng, xem ra lầEfn này nàng vẫn không có ý đzịjYXnh lấaRFy chồng".
HạFB Đông hơi nhếch môi, trêu chọc:"Xem ra có vẻ ngươi vẫn còn không phục?"
"Thì đUuEúng là thế mà". Ngôn Dự Tân ngẩBVng đPfnầuzu lên: "Em có gìkhông tốt? Vì sao nàng không suy nghĩV nghiêm túc mộtchút?"
"Thực ra ngươi rấuwt tốt..." Chẳng mấPzy khi HạUuE Đông không hắVt nước lạqCOnh hắfn: "Có đmiều đzTPối với Nghê Hoàng thì ngươi dù sao vẫn hơi nhỏ, nàng đHnã là thống soái quân sự một mình đfEảglFm đCPjương một phía, đVạUuEi khái trong mắRFt cũng chỉRfN đTgRểCPj ý đmến ngườuwi còn từng trảRFi hơn nàng".
Ngôn Dự Tân thở dài một hơi rấlBut khoa trương, cảOODm khái nói một câu chualoét: "Nàng sinh ta chưa sinh, ta sinh nàng đYpã già..."
"Này". Tiêu Cảnnh Duệ dở khóc dở cườjjai đfEá hắXRn một cước: "Đừng thơ thẩwn nhảwm nhí nữEfa, ngươi nói ai già hảCPj?"
"A a a". NgônDự Tân vội che miệng lạTVi: "Nói sai rồi,nói sai rồi, nên đjjaánh. Có đqCOiều mọi ngườOVPi đFBều biết rõ ý ta là tiếc nuối mình không sinhra sớm mấaRFy năm mà... Nếu ta bằzTPng tuổi Tô Triết bây giờnu thì quận chúa cũng sẽ không thểPz coi ta như em trai đAVHược..."
"Ngươi đPlNừng nói đwzwến Tô huynh". Tiêu CảVnh Duệ trừng mắTVt nhìn hắFDn: "Tô huynh chữfEng chạjjac già dặn hơn ngươi vo số lầfn, đlBuâu chỉUuE có hơn ngươi tuổi tác chứXR?"
"Ờ, trong mắHnt ngươi đVương nhiên ai cũng thuakém Tô huynh. Có đEiều thái đnuộ của hắzn đDối với quận chúa rốt cục là thế nào? Ngoài tán thưởngcòn có ý khác hay không? Ta không nhìn ra đVQược chuyện này..." Ngôn Dự Tân vốn còn đVịwzwnh nhân tiện cảVm thán một chút chuyện trên đmiện Vũ Anh hôm nay, chợtnhớ ra HạXR Đông là Huyền Kính sứwQ, chuyện này dính dáng đwến cung đVQình, huống hồ Mai TrườUuEng Tô vẫn không chịDu giảVi thích thêm, chỉm nói ngày mai tự nhiên sẽ có tin tứzTPc truyền ra cho mọi ngườTVi biết, có lẽ chuyện này có dính dáng đOmến bí mật, cho nên không nhắFBc đzTPến trước mặt HạAVH Đông là hơn.
"Ngươi đaRFừng nghĩAVH bừa rồi nói loạwzwn nữCPja". Tiêu CảPlNnh Duệ dù sao cũng vẫn kính yêu Mai TrườwQng Tô như ngườFBi anh cản tri kỉV, đglFã không muốn bấXRt kì ai thảVo luận sau lưng chàng, lạTVi lo lắFDng Ngôn Dự Tân nói đCPjến chỗ cao hứVng rồi nói luôn cảV chuyện hôm nay sau khi hoàng đRFế đnuã vềtrước ra, tạHno thêm phiền phứOmc cho Mai TrườPlNng Tô, cho nên lập tứuwc chặn câu chuyện của hắlmn lạpi, nói: "Chịlm HạOm Đông vừa về, ngươi nói nhữVQng chuyện đfEứOVPng đVắNpn đBVi, nói một chút tư liệu về mườTVi ngườCPji vào vòng trong không đjwOược sao?"
"Ta không thấOVPy hứDqjng thú với nhữNpng kẻ nhấEt đnịFDnh sẽ bịVQ loạRfNi". Hạz Đông thảzTPn nhiên nói: "Ngược lạUuEi, gã Tô huynh này lạjwOi rấwt đwQáng chú ý. Lúc ta nằnum trên bãi cỏ đjjaã nghe thấRfNy hai các ngươi không ngừng thì thầFBm nói về hắAVHn, hình như cũng là mộtnhân vật tài ba. Thế nào? Có phảwQi ngườEi này có vài phầEn tài hoa cho nên mang theo dã tâm đRfNến kinh thành chuẩTgRn bịD truy danh đVuổi lợi à?"
"Tô huynh không phảzTPi loạuzi ngườNpi đPzó!" Tiêu CảAVHnh Duệ rấlmt không vui: "ChịD HạjwO Đông không biết huynh ấuwy, làm sao có thểf đPlNoán bừa đBVược".
"Xem ra ngươi rấUuEt kính trọng hắTVn". Ánh mắEt sắAVHc bén của Hạz Đông đmột nhiên rét lạVnh: "Không biết thì đwã sao chứPz? Ta sẽ đNAUi gặp hắlmn xem sao. Cái gì màthái tử và Dự vương đfEều tranh nhau chèo kéo?Nghe có vẻ còn cao giá hơn cảRF quận chúa Nghê Hoàng khôngbằVQng. Có một nhân vật như vậy xuấwQt hiện ở kinh thành, thân làHuyền Kính sứUuE, làm sao ta có thểV không tìm hiểYpu kĩm càng một chút?"
Tiêu CảPznh Duệ và Ngôn Dự Tân căng thẳng nhìn nhau vài lầPzn, dùng ánh mắaRFt trao đwzwổi sơ qua, cuối cùng công tử quốc cữRFu tiến lên một bước, nghiêm mặt nói: "ChịTV Hạjja Đông đpã nhắzTPc tới chuyện này thì bọn em cũng phảfEi giảTgRi thích một chút. Vừa rồi nhữqCOng lờHni chịBV nghe thấRFy phầmn lớn là phỏng đVQoán của bọn em, một phầNpn trong đOVPó còn là lờmi nói giận dỗi giữlBua bạOVPn bè với nhau khi mìnhkhông vui. Tô huynh là bạVn của hai ngườVi bọn em, sau khi vàokinh cũng không có bấVt cứOVP hành vi gây rối nào,mong chịqCO HạPfn Đông không đfnược có thành kiến với hắjjan chỉlBu vì nghe nhữnng lờVi bọn em nói chuyện phiếm với nhau..."
"Yên tâm". HạTgR Đông nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai ngườPfni tuổi trẻ trước mặt, không khỏi mỉCPjm cườVi: "Hiểpn nhiên là phảBVi đBViều tra trước. Bọn ta cũngsẽ không nói tấlmt cảlm nhữVng chuyện nghe đwồn với hoàng thượng, các ngươi cho rằpng Huyền Kính sứw là nhữYpng kẻ lưu truyền tinđCPjồn chắAVHc?"
Câu trảfE lờwzwi này đUuEương nhiên nghe có vẻ vẫn không thểm làm mọi ngườfEi hài lòng, nhưng nếu còn tiếp tục nhiều lờBVi thì sợ rằfnng Hạjja Đông sẽ càng thêm hứzTPng thú với Mai TrườUuEng Tô. Huống hồ tấXRt cảnu nhữzTPng chuyện nên nghe và không nên nghe đjwOều đjYXã đDqjểHn ngườni ta nghe thấwzwy hết rồi, chỉw có thểVQ tự trách mình không đBVủ cảRfNnh giác chứAVH không thểE trách ngườglFi ta nghe xong lạAVHi thấOmy nghi ngờHn.

"Xem ra hôm nay sẽ không còn có khách không mờlmi đAVHến thăm nữwQa". HạHn Đông nhìn rõ vẻ mặt của hai ngườHni, lạHni có vẻ không hề đUuEểuz ý, chỉXRtiện tay chỉmnh lạNpi y phục, nói: "Cùng vào thành thôi. Ta cưỡi ngựa của tiểDu Ngôn, hai các ngươi cưỡi ngựa của tiểAVHu Duệ".
"Ơ". Ngôn Dự Tân kêu khổ: "Bọn em hai ngườfEi đfnàn ông chen nhau chật chội trên lưng ngựa..."
"Vậy qua đzTPây cùng cưỡi ngựa với ta cũng đfược". HạzTP Đông nhẹ nhàng cườlBui nói: "ĐứVa nào qua?"
Hai ngườNpi tuổi trẻ tái mặt, đEồng thờOODi lắPfnc đzTPầzTPu thật mạfnnh.
"Vậy thì các ngươi đOODành phảBVi chịuzu khó một chút vậy. TiểPlNu Duệ, mau dẫn ngựa lạEi đAVHây".
Tiêu CảfEnh Duệ nghe lờVi dắTVt con ngựa đuwang cúi đjjaầFDu ung dung ăn cỏ đaRFến, vừa đnuưa dây cương cho Hạfn Đông vừa nhỏ giọng nói: "ChịNAU HạPfnĐông, có cầNAUn băng bó sơ qua vết thương trước không? Hình như vẫn còn chảNAUy máu..."
"Rốt cục vẫn là ngươi quan tâm chu đTVáo hơn". HạjYX Đông mỉmm cườBVi: "Không sao, sau khi vào thành sẽ xử lí triệt đnểz sau".
"ChịPlN Hạnu Đông bịnu thương thật à?" Ngôn Dự Tân ân cầXRn thò đfầOODu nhìn: "Bịnu thương ở đPfnâu?"
HạfE Đông dùng ngón tay búng thái dương hắnun: "ThằNpng nhóc, ngươi không hiểPzu gì à? Đám sát thủ này không phảwQi dạDng vừa, hơn nữVa không đFBểjja bọn chúng thấDy máu thì làm sao có thểaRF dễ dàng lôi đpược tên thủ lĩzTPnh luôn co đfnầpu rụt cổ này ra đfược?"
Tiêu Cảmnh Duệ thoáng nhìn thi thểHn cách đwQó mấDqjy trượng, cau mày nói: "Ngườfni này cứfE mặc kệ à?"
"Một ngườPzi chết không thểDqj mở miệng cũng giống một thanh đfnao hỏng bịz chủ nhân vứTVt bỏ, mang về làm gì?" Giọng Hạf Đông rấDqjt lạlmnh lùng: "Về bảXRo phủ doãn phủ Kinh Triệu phái ngườjjai kéo đOODi chôn là xong, cứHn đjYXểV đnuây cũng ảfEnh hưởng đTVến phong cảCPjnh".
"Cũng chỉwzw có thểV làm như vậy, trên ngườPzi sát thủ nhấNpt đnịXRnh rấTgRt sạwQch sẽ, đnạDi khái là không tra đOVPược ra đglFầFBu mối gì đPlNâu. Chúng ta đzi thôi". Ngôn Dự Tân bám yên cương, xoay ngườDi lên ngựa. Tiêu CảPlNnh Duệ cũng nhảzy lên theo, ngồi phía sau hắDqjn. Ngôn Dự Tân mừng rỡ ném dây cương về phía sau rồi mặc kệ Tiêu Cảuznh Duệ. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
"Này, cái tên lườHni kia, ngươi thoảaRFi mái nhỉEf?" Tiêu CảPfnnh Duệ cườOODi mắzTPng một câu, cũng không so đTgRo gì thêm.
Lúc này mặt trờwzwi đzTPã ngảV về tây, ba ngườXRi hai ngựa đjYXổ bóng dài trên mặt đpườVQng, đfi thẳng đlBuến cổng kinh thành trong tiếng ngựa hí vang vang.

Đúng như lờZpi Mai TrườHGng Tô, chỉl sau thờlpti gian một ngày, tin tứPCwc Việt quý phi bịVK giáng chứHc, thái tử bịzS phạPlPt đgpKóng cửa hối lỗi đlmã truyền khắFJAp cảYGz trong ngoài triều.
Bởi vì khi tuyên bố tin tứNc này, Trung Thư tỉJnh dùng từ quá mơ hồ, chỉN có tám chữJ "Không tuân thánhý, hầgpKu hạCOJ bấPlPt kính", cho nên vô số lờYGzi đvRồn bắRvZt đIIfầHu xuấPCwt hiện, các loạDpi suy đfloán kì lạvR cổ quái liên tiếp ra lò, chứJng mình trí tưởng tượng của con ngườmi đnúng là có thểlH mở rộng vô hạXNn.
Có ngườdi nói có một cung tầlptn mới đdược hoàng đSế sủng ái bịtPt quý phi vô cớ sai ngườJlAi dùng gậy đflánh chết, có ngườJEXi nói quý phi lắXNm miệng can thiệp thái tử xử lí việc triều chính cho nên chọc giận thánh nhan, cũng có ngườzSi quý phi làm phép phù thủy trong nội viện bịJd hoàng hậu bắJEXt quảJ tang, thậm chí còn có ngườNi nói là bởi vì quý phimới nuôi một con chó con chưa đXNược huấJEXn luyện, nó lạlHi đPlPi cắAVFn long trảFJAo của hoàng đDpế...
Càng là ngườlpti không biết gì và không hề liên quan đYGzến việc này càng thì thầAVFm thảFo luận suy đDpoán hết sứlmc hăng say, chỉfl có nhữYGzng ngườmi có liên lụy hoặc biết phong thanh sơ sơ làcâm như hến, không ai nói một câumột chữMO bấEYt kểH là công khai hay lén lút.
Bởi vì khi đlHó Tiêu CảHnh Duệ và Ngôn Dự Tân ở đRvZiện Vũ Anh đwYJã nghe thấvRy nhữPlPng sắfxFp xếp của Mai TrườWFng Tô nên cũng đEYoán đCOJược chuyện này có liên quan với quận chúa Nghê Hoàng, nhưng quá trình cụ thểKQ như thế nào thì bọn họ cũngkhông rõ. Có đJiều hai ngườRvZi này cũng là ngườfxFi thông minh biết đMOiều nên đWFều không hề hỏi kĩPCw.
Cái gọi là thi văn ngày hôm sau không hề bịPlP hủy bỏ hoặc trì hoãn vì sự kiện này, nhưng bấNt kểpWl là đEYối với ngườDpi dự thi hay đVKối với ngườlpti tổ chứFJAc thìđfxFến lúc này, đVMDạHi hội kén rểFJA thanh thế rấflt lớn này đWFã hoàn toàn biến thành một sợi gân gà.
Mọi ngườJi đpWlều không đpWloán ra tâm tư thật sự của quận chúa Nghê Hoàng.
Nếu nói từ đRvZầdu nàng đEgRã không đnnịFmnh kén chồng bằVKng cách này thì nànghoàn toàn có thểH không nghe lờVMDi hoàng đtPtế tổ chứGc đwYJạfxFi hội này, nhưng nếu nói nàng quảS thật đVKộng tình nhi nữnn, hi vọng có thểwYJ chọn đzSược ngườmi ưu tú trong số rấgpKt nhiều anh hào trẻ tuổi này thì thái đtfnộ của nàng lạYGzi không khỏi tỏ ra quálãnh đlmạDpm.
Bấlptt kểnn là trong giai đWFoạCOJn đpiấFJAu võ ban đlầFmu hay là sau khi mườlHi ngườFmi giành đZpược tư cách vào vòng sau, nàng đMOều không hề dùng biện pháp nào đflểXN tìm hiểlptu phẩSm hạlHnh, tính tình và ưu khuyết đONiểVKm của nhữDpng ngườvRi trẻ tuổi này, dườVKng như toàn bộ chuyện này đPCwều không liên quan đHến mình, ngườtfni khác có chủ đlHộng nói với nàng thì nàng cũng bịJlAt tai không nghe. ChỉS có nhữPlPng ngườSi khác của Mục phủ VânNam thì cực kì tích cực, tấGt cảRvZ nhữAVFng chuyện cầPlPn biết và không cầKQn biết đpiều đEgRiều tra cực kì kĩPlP lưỡng.
Có đnniều đlHối với tấFmt cảtfn nhữvRng ngườYGzi đHGa đlpti vào đVMDến vòng này thì đlmương nhiên không có lí do gì đJlAểFJA từ bỏ dễ dàng, nói không chừng quận chúa chỉIIf rụt rè e ngạdi không muốn đKQểpWl lộ ra ngoài, sợ rằPlPng cũng chỉS có đAVFến lúc đlHối diện giao thủ cuối cùng mớicó thểxEV biết chính xác tâm ý củanàng như thế nào.
Cho nên đPlPối với cuộc thi văn này, mặc dù ngườgpKi xem náo nhiệt ít hơn trước, nhưng trừ nhữHng ngườfxFi đzSến cho phảZpi phép như Tiêu Cảnnnh Duệ, thái đRvZộ của đDpa số các thì sinh vẫn cực kì nghiêm túc.
Bên cạONnh đDpám ngườtfni mà mỗi ngườONi một tâm tư khác nhau này, còn có một nhóm ngườFJAi gióng trống khuachiêng mà tới, cúp đRvZuôi ủ rũ mà về, đlHó chính là sứF đAVFoàn BắEgRc Yên.
Có một gã Bách Lý Kỳ võ công siêu tuyệt vốn là sự kiêu ngạEYo và tự hào của bọn chúng, BáchLý Kỳ quảwYJ thật cũng là ngườHGi duy nhấdt có hi vọngđlptánh bạWFi quận chúa Nghê Hoàng trongtấFt cảJd các ứvRng cử viên.
Nhưng không ngờtPt nước đdầFJAy thì tràn, tự nhiên xuấlt hiện một tên Tô Triết ốm yếu bệnh tật, không biết dùng yêu thuật tà môn gì mà lạNi khiến vịFm cao thủ ngạCOJnh công này thua một cách kì lạVMD.
Vốn có thua cũng không sao, cùng lắAVFm chỉtfn mấflt mặt một lầVMDn mà thôi, sau khi lấJdy lạli tinh thầlHn thì đNạlmi cục vẫn không có gì thay đEYổi. Nhưng không biết tạxEVi sao ngày hôm sau Bách Lý Kỳ đPCwã biến mấPlPt khỏi dịNch quán, chính sứF BắHGc Yên nhờm đpWlề đHGốc cửu môn tra tìm toàn thànhmà cũng không hề tìmđFmược bóng dáng hắJlAn, ngược lạDpi còn khiến các quan binh Đạdi Lương xem chuyện cườRvZi.
Chuyện cầRvZu thân không thực hiện đnnược, sứn đHoàn còn mấtfnt tích một ngườKQi, sợ rằONng sau khi về nước, vịYGz chính sứvR xui xẻo này sẽ phảpWli ăn bao nhiêu tráiđVMDắRvZng.
Đương nhiên, trong một đNạgpKi hội long trọng thế này cũng không phảzSi không có ai đfxFược lợi.
Có một số ngườVMDi vốn đNã không đWFịlptnh hái đpWlược bông hoa này, giờJd có cơ hội đFểCOJ dương danh lộ mặt hoặc đDpược ngườpii khác tán thưởng chiêu nạtfnp, đnnều xem như thu hoạEgRch đFJAược rấflt nhiều. Mà trong đWFó ngườni không tốn sứJEXc lực gì nhưng lạKQi thu lợi nhiều nhấJEXt hiểlmn nhiên chính là gã Tô Triết không biết mọc từ đVMDâu ra kia.
Gã thanh niên ốm yếu ngoạxEVi hình không có gì bắVKt mắlptt này có một hộ vệ thiếu niên có võ công cao tuyệt, vì vậy đGược Mông đONạdi thống lĩpWlnh tán thưởng giao hảlHo. Ngoài ra, hắVMDn lạAJi huấAVFn luyện ba đYGzứWFa bé dùng thủ pháp kì ảvRo đHánh bạfxFi ngườtfni đGứPCwng đvRầlHu vòng thi võ, thểH hiện sứDpc mạlHnh siêu cườVKng của bảJEXn thân hắDpn. Hơn nữFma lúc chủ trì vòng thi văn giúp quận chúa còn đpiầEYy bụng văn chương thao lược, tài hoa chói mắtfnt, rấJdt đFJAược thánh thượng yêuthích, nghe nói còn lấpiy thân phận bình dân đEYược triệu vào ngự thư phòng nói chuyện với thánh thượng gầzSn hai canh giờON, mặc dù ai cũng không biết họ đGã nói nhữmng gì, nhưng rấlt nhiều tặng phẩEYm và vịH trí khách khanh sau đnnó đtPtều cho thấfly đlHây là một nhân vật mới xuấlt hiện rấDpt có tiềm năng, tuyệtđRvZối không thểAVF xem nhẹ. Thậm chí đAJã có ngườHGi đwYJược coi là thạnno tin khẳng đxEVịHGnh, gã Tô Triết này trăm phầJn trăm là quận mã tương lai đVMDã đPlPược xácđmịFmnh, tấvRt cảS mọi ngườwYJi còn lạDpi chỉIIf là đmến chơi đxEVùa cùng hắMOn cho vui.
Sau khi lan rộng, đgpKương nhiên lờZpi đlptồn này cũng kéo theo một cơn sóng gió không nhỏ.
Cho dù mục đpWlích dự tuyểmn của đvRạJi đlma số ngườRvZi đlều không chỉPlP là vịYGz trí quận mã, nhưng bịJEX ngườJEXi khác dùng làm nền cũng không phảXNi chuyện gìđYGzáng vui vẻ, nhấGt thờfli tiêu đlptiểvRm của toàn kinh thành đgpKều rơi vào trên ngườVKi vịG tài tử mới nổi này. Nếu không phảHGi hắHGn đZpang ở nhờS trong phủ Ninh Quốc hầlu canh gác nghiêm ngặt thì sợ rằping sớm đGã bịgpK ngườtPti khác đJEXến quấwYJy rầtfny cảN ngày không yên.
Dù thế vẫn có một số con cháu quý tộc có gia thế và đmịFa vịS bấONt phàm không ngừng đlmến nhà thăm hỏi, muốn nhìn một chút xem gã Tô Triết này rốt cục có hình dạFJAng thế nào.
"Ngườnni cuối cùng hôm nay cũng bịEgR quận chúa đPCwánh bạdi rồi đJúng không?" Mai TrườCOJng Tô kéo chặt chiếc áo da trên ngườHGi, thở một hơi thật dài: "Mộtđnnạli hội náo nhiệt như vậy cuối cùng lạlpti không có kết quảJd, đxEVúng là làm mọi ngườXNi tiếc nuối".
Tiêu CảRvZnh Duệ đpWlứRvZng trước mặt chàng, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Biết ngườJEXi này càng lâu càng cảCOJm thấHGy không hiểtfnu rõ chàng.
Nếu nói chàng không tốt vớibạmn rõ ràng chàng lạVKi thân thiết nhã nhặn, hiểVKu ý ngườRvZi khác. Nếu nói chàng rấFJAt tốt với bạJEXn thì chính mình lạMOi luôn cảXNm thấpiy tình cảHm nóng bỏng của mình hầCOJu như không hề chạJm đgpKược vào trong lòngchàng, dườZpng như có một khoảlng cách không thẻ vượt qua.
Ngày hôm đpió Tiêu Cảlptnh Duệ không khống chế đtPtược giận dỗi một hồi, sau đfxFó lúc gặp chàng hắVKn còn cảJlAm thấKQy hơi khó xử vì thấtfny mình quá hẹp hòi. Không ngờfl chàng lạFmi hoàn toàn không đHểpWl ý tới sự giận dỗi trẻ con của mình đnúng như lờvRi Ngôn Dự Tân khiến hắfln cảVMDm thấHGy rấlHt khó chịONu.
Tình trạtfnng thờvR ơ không nóng không lạSnh làm mọi ngườlmi ngán ngẩdm này cũng xuấSt hiện trên các phương diện khác, thậm chí thái đfxFộ của chàng đnối với quận chúa cũng là như vậy.
Rõ ràng là hết sứAJc quan tâm đJlAến mọi chuyện, nhúng tay vào tấlHt cảHG mọi chuyện, vì vậy đflến bây giờtfn đFJAã trở thành tiêu đFiểDpm chú ý của toàn kinhthành, nhưng nếu nói nghiêm túc thìhình như chàng lạxEVi thật sự không có một xíu ý nghĩMO nào khác, việc hi vọng quận chúa có thểS chọn đAJược giai tế hình như cũng không phảHi hư tình giảAVF ý.
Lúc này một tiếng đJEXộng lạlH lạCOJi vang lên phía đSầHu con đnườtPtng trồng hoa hai bên, giống như có ngườMOi bịxEV ném ra ngoài.
Tiêu Cảflnh Duệ thoáng nhìn bên đGó rồi lắFJAc đKQầSu thở dài. xem chương mới tạgpKi tunghoanh(.)com
Vịl trí của hai ngườlmi bây giờDp không phảtfni tuyết lư Mai TrườRvZng Tô thườRvZng ở mà là một ngôi đRvZình mở rấHt gầGn phủ Ninh Quốc hầXNu, bốn phía đJều có hành lang, trên có cây cao bóng mát, dưới có hoacỏ tốt tươi, có mấKQy con đRvZườtfnng mòn đVMDi qua ngay bên cạlnh đPCwình, thực ra chỉzS là một chỗ nghỉJ chân bên cạJdnh đflườYGzng lớn chứl không phảIIfi là nơi phù hợp đEgRểYGz ngồi lâu.
Bởi vì mấpiy ngày nay thật sự có quá nhiều ngườONi đxEVến yêu cầONu gặp mặt với các loạAVFi lí do khác nhau, cho dù bịlH từ chối cũng sẽ không ngừng tìm lí do khác quay lạpWli, đWFểpWl không cho phiền phứlc tích lũy ngày càng nhiều, Mai TrườFng Tô dứJt khoát tìm một chỗ thông thoáng hết cỡ như vậy mà ngồi, mặc áo ấlptm, sưởi lò sưởi, nhàn tảwYJn đJọc sách.
Ai muốn đmến xem chàng thì TạF Bật sẽ dẫn đAJến gầJn nhìn một lát, sau khi thỏa mãn lòng hiếu kì thì đGi ngay, bằCOJng cách này đFmã đwYJuổi đFược không ít khách.
Có đtPtiều luôn có một số ngườCOJi không thỏa mãn với việc chỉYGz thấONy rõ tướng mạJo chàng mà tìm mọi cáchlách qua sự ngăn cảMOn của TạfxF Bật đONểlH đDpến tiếp xúc gầPlPn hơn.
Nhưng Mai TrườxEVng Tô lạnni có một hộ vệ có thểN đlmánh gầxEVn ngang tay với Mông Chí, tên hộ vệ này đmương nhiên không phảHi chỉZp dùng đwYJểFm dọa thiên hạH, tóm nhữnng ngườDpi xâm nhập vào phạFmm vi canh gác ném ra ngoài chính là một trò chơi PhiLưu rấEgRt thích, có đHiều hắlmn luôn cố gắHGng không làm ngườpii ta bịn thương.
"Hôm nay chắPlPc ngườPCwi đHGến xem cũng gầFmn hết rồi, ở đEgRây quá lạvRnh, Tô huynh vẫn nên về tuyết lư đZpi". Tiêu Cảlnh Duệ không khỏi khuyên nhủ khi thấVKy Mai TrườNng Tô lạfli kéo cổ áo da lầnn nữvRa.
Mai TrườXNng Tô chậm rãi lắXNc đJlAầHGu, nhẹ nhàng cườMOi, lạDpi nói đpiến một việc hoàn toàn khác:"Cảnnnh Duệ, thằEYng bé Đình Sinh đZpó vẫn ổn chứnn?"
"Ơ?" Tiêu Cảtfnnh Duệ ngạpic nhiên hỏi: "Sáng nay huynh mới nhờnn ta đni thăm nó, sao huynh biết ta đxEVã đtPti về rồi?" nguồn truyện t u n g h oa n h . c o m
"Đế giày ngươi có dính cát đPlPỏ, đONây là loạdi cát chỉvR luyện võ trườfxFng trong phủ TĩFmnh vương mới có, nếu ngươi chưa đJi thì dính cát đJdỏ ở đlmâu?"
Bởi vì Mai TrườEYng Tô thườflng xuyên biết một số chuyện ngườRvZi khác không ngờFm chàng lạlmi biết, cho nên Tiêu CảYGznh Duệ cũng không ngạJc nhiên vì sao chàng lạWFi nhận ra cảJ cát đtfnỏ của phủ TĩZpnh vương, chỉON gơ chân lên nhìn mộtchút, nói: "Ta vốn đEYịMOnh đJdểxEV buổi tối chậm rãi nói với huynh. Đình Sinh thoạPCwt nhìn rấNt tốt. Phía sau phủ Tĩlnh vương có một khu viện rấgpKt lớn, vốn đMOã thu nhận một số trẻ em mồ côilà con của các tướng sĩfl bỏ mình. Đình Sinh cũng sống ở đló, có phòng riêng, có thày dạEYy văn dạMOy võ, ăn ngon ngủ tốt, không có ai bắgpKt nạEgRt nó, huynh không cầfxFn lo lắFng".
Mai TrườpWlng Tô lộ vẻ tán thưởng.
Tĩflnh vương quảYGz nhiên thông minh, khôngcho Đình Sinh bấPlPt cứS ưu đtfnãi nào, rấJt thấKQp giọng bắXNt nó hòa đAJồng với nhữXNng ngườgpKi khác, âm thầpWlm huấMOn luyện, quảAJ là cách làm tốt nhấYGzt.

"ThằzSng bé Đình Sinh này cũng là ngườpWli trọng ân tình, còn chủ đJEXộng hỏi thăm tình hình thân thểFJA huynh, hi vọng có một ngày đgpKược đxEVến bên cạAJnh huynh thụ giáo. Đúng rồi, nó còn nhờYGz ta mang một món quà về..." Tiêu CảZpnh Duệ lấPCwy một bọc nhỏ trong lòng ra, mở ra xem. Đó là một con chim ưng tết bằVMDng rễ cây, dù tay nghề còn kém nhưng vẫn hết sứpWlc mộc mạnnc đdáng yêu.
Mai TrườPCwng Tô thoáng nhìn tay Tiêu CảVMDnh Duệ, gương mặt lộ ra nụ cườHi, nói: "Nó thật là có lòng. Phi Lưu đXNang ở trên cây bách cổ thụ bên kia, tựngươi mang đPlPến cho nó đtPti".
"Ơ?" Tiêu CảKQnh Duệ ngạpWlc nhiên hỏi lầln nữVKa: "Sao huynh biết đRvZây là quà tặng Phi Lưu?"
"Vừa nhìn thấAJy đWFã biết rồi". Mai TrườRvZng Tô không khỏi mỉFm cườlpti: "Nếu nó đDpịzSnh tặng quà cho ta thì cũng không chọn món quà như vậy. Phi Lưu đpiã dạAVFy bộ pháp cho đzSám trẻ đSó hai ngày, Đình Sinh rấEgRt thích hắfxFn, ta từng nhìn thấfly bọn nó ngồi cùng nhau tết nhữVMDng thứVMD này".
"Đúng là cái gì cũng không thểZp giấGu đCOJược huynh". Tiêu CảgpKnh Duệ nhìn chàng, mỉlm cườCOJi.
Kì thực nghĩXN lạEYi tỉXN mỉpi thì từ ngày quen biết đONến giờMO, thái đJdộ xử sự với ngườvRi khác của Mai TrườNng Tô vẫn không hề thay đlmổi nhiều, ngườMOi ta đzSã không thay đpiổi mà mình lạVMDi bấtfnt mãn thì chính là do suy nghĩpWl chủ quan của mình, làm sao có thểwYJ đNổ trách nhiệm lên trên ngườJi ngườni ta đJược? Ngôn Dự Tân nói đfxFúng, mình coi Tô huynh như ngườGi thầPlPy tốt bạSn hiền, đvRó là bởi vì bảRvZn thân Tô huynh đVMDã có tư cách và năng lực này. Mặt khác, nếu như bây giờJlA Tiêu Cảlmnh Duệ còn không có thực lực đVMDểN giành đlược vịlm trí quan trọng tương ứVMDng trong lòng Tô huynh thì đAJó là vấnnn đYGzề của chính hắAJn, oán trách ngườPlPi ta lạlmnh nhạVKt thật sự là rấnt không công bằpWlng.
NghĩKQ đlến đHây, vướng mắlptc trong lòng đzSã vơi đFi nhiều, Tiêu Cảnnh Duệ hít sâu một hơi, cảEgRm thấny trong lòng thoảvRi mái hơn nhiều. Ánh mắYGzt mang ý cườHGi dịtfnu dàng của Tô huynh cũng vẫn thân thiết nhã nhặn giống như trước kia.
Nhìn về phía cây bách cổ thụ Mai Trườlng Tô vừa chỉFJA, Tiêu CảMOnh Duệ lạAJi gói con chim ưng bằPCwng rễ cây lạJdi, lắnnc ngườEYi phi thân qua đFó, ngẩnng đnnầnu kêu lên: "Phi Lưu! Xuống xem đHây là cái gì?"
Tán lá cây thoạnt nhìn không hề có gì khác thườJEXng quảG nhiên lộ ra một gương mặt tuấONn tú, Phi Lưu mở to mắvRt nhìn xuống dưới.
"Này, ngườDpi bạJn nhỏ của ngươi đfxFưa tới..." Tiêu Cảmnh Duệ giơ cao tay lắlc lư.
"Cái gì?"
"Xuống xem đwYJi, xuống xem là biết". Bởi vì đgpKã quen hơn nên Tiêu CảPCwnh Duệ cũng bắCOJt đJầFmu trêu đNùa thiếu niên đKQáng yêu thoạWFt nhìn có vẻ lạXNnh lùng nhưng thực ra lạPlPi hồn nhiên như trẻ con này như một ngườRvZi anh đdùa với em trai.
"Cái gì?" Phi Lưu quảH nhiên hơi giận vì bịWF trêu đRvZùa, hỏi lạXNi lầpin nữma.
"Không xuống à? Vậy ta mang đpii đtPtây..." Tiêu Cảflnh Duệ đONưa tay cầflm bọc quà ra sau lưng, làm bộ chuẩmn bịPCw đpii về.
Trong nháy mắZpt, Phi Lưu đEYã đEYặt hai chân xuống đAJấGt, lật tay đvRánh tới. Tiêu CảSnh Duệ xê dịFch bước chân tránh đflược, đlmồng thờFmi vặn ngườFi nhảEgRy lên, búng ngườXNi mấvRy cái nhảEYy qua một hướng khác.
Nói đEYến chuyện tập võ, chiêu thứFmc cầJn có ngườAJi truyền thụ, nội công và sự thành thạJo phảMOi dựa vào chính mình tu luyện, nhưng riêng về thân pháp, nếu có một cao thủ trong cao thủ như Phi Lưu đHuổi theo đdằHng sau thì tuyệt đKQối có thểlm kích thích tiềm năng, đJdạPCwt đAJược hiệu quảG bình thườdng rấJt khó với tới.
Mai TrườJng Tô ngồi xa xa xem hai ngườxEVi đEYuổi nhau, thấpiy Tiêu Cảlmnh Duệ cuối cùng bảln lĩpinh kém một bậc, bịvR Phi Lưu bắEYt đPCwược cướp lấtfny bọc quà, nhìn Phi Lưu cầAJm con chim ưng bằxEVng rễ cây lắpWlc mình nhảSy lên, trong lòng chợt thấfly rấgpKt bình yên, một nụ cườpWli dầWFn hiện ra trên mặt.
Có đSiều nụ cườpWli này lạWFi biến mấmt rấflt nhanh.
Không biết một luồng áp lực vô hình từ đMOâu tràn tới, chàng ngẩFJAng đwYJầlptu lên theo trực giác, ánh mắGt đMOưa qua phía chiếc cầlptu cong xa xa ngoài hành lang phía đPCwông.
Một bóng ngườHGi dong dỏng lẳng lặng đRvZứgpKng trên cầAVFu, do khoảJng cách quá xa nên mặt mũi không hề rõ ràng, chàng chỉYGz biết chắSc một đJlAiều là ngườRvZi nọđAJang nghiêm túc nhìn mình.
NgườNi khách đFJAã đVMDợi một ngày cuối cùng cũng tới thăm, Mai Trườtfnng Tô chậm rãi đFmứtPtng lên, cổ áo hồ cừu lông cáo trắnnng như tuyết trượt xuống đIIfấDpt. Gió lạYGznh thổi qua cổ, mặc dù không khắPCwc nghiệt nhữJdng cơn bão cát quen thuộc miền tái ngoạONi nhưng cũng lạlmnh lẽo như dao cắAVFt.
Nhìn thấFmy Mai TrườGng Tô đZpứPCwng dậy, bóng ngườSi đló cũng không còn đtPtứNng yên mà xoay ngườpWli bước xuống cầlu, bước vào hành lang sơn son mái vểfxFnh. Mỗi một bước đFmến gầpin, hình ảJlAnh trong mắXNt tông chủ Giang TảJd minh cũng rõ ràng hơn một phầtfnn.
Không giống lúc ở ngoạJdi ô phía tây kinh thành, lúc này HạN Đông mặc trang phục phụ nữYGz. Mặc dù vẫn là trang phục gọn gàng với tay áo hẹp và giầfxFy cao cổ nhưng nhữCOJng búi tua bên hông và hình thêu trên vạPlPt áo trước đdã hòa tan đNược khí chấFt trung tính thầlptn bí của ảJ, tỏ ra tương đYGzối đdẹp đDpẽ và tươi tắZpn.
Chỉfl có mái tóc dài mượt mà vẫn buộc đEgRơn giảJlAn bằJEXng sợi tơ, không hề đEYeo trâm đJdeo ngọc, lọn tóc bạfxFc trắXNng giữJlAa mái tóc đFen vẫn cực kì rõ ràng.
Trong ánh mắPlPt nhìn chăm chú của Mai TrườgpKng Tô, bước chân nữlm Huyền Kính sứnn bước qua chỗ rẽ của hành lang, đtfnột nhiên nhẹ nhàng xoay ngườONi,đYGzuôi tóc tung bay, ánh mắJlAt lạEgRnh như nước mùa thu dưới hàng mi dài chợt trở nên sắONc bén. Ả giơ tay, tung ngườWFi lên như một áng mây trôi kéo theo một vệt chưởng ảJnh. Mà phá vỡ chiêu "Bồ đEYề kim ảAVFnh" này chính là một kích lăng không yên lặng không hề làm không khí rug đPCwộng chút nào của Phi Lưu.
Trong thoáng chốc hai ngườxEVi đPlPã giao thủ mấfxFy chiêu, HạYGz Đông cườzSi to một tiếng, kêu lên: "Thân pháp hay lắYGzm!" Trong khi cao thủ giao đONấxEVu thì việc giữtfn ổn đEYịFmnh nhịVMDp thở là quan trọng nhấlHt. Trong thế công hầgpKu như làm ngườPlPi ta ngạPCwt thở của Phi Lưu mà ảFJA còn cố ý khen ngợi, một phầlptn là do tâm tính cao ngạJo, phầlptn khác cũng có ý khiêu khích, dụ dỗ đMOối phương kiêu căng mở miệng theo, nhờl vậy có thểAVF dùng tâm pháp miên châm sở trườSng của mình đPlPểnn tìm sơ hở tấNn công.
Đáng tiếc là Phi Lưu không phảYGzi một đJEXối thủ thông thườHng.
Từ nhỏ hắpWln đFJAã đVKược học lấgpKy nhẫn nhịnn kín kẽ làm đSầVMDu, chuyên đONánh vào đAVFiểEYm yếu kẻ thù sơ sẩdy. HạON Đông bấnnt chợt lên tiếng, tiết tấGu hơi thở liền có thay đnổi rấlptt nhỏ, giống như tấlHm lưới kim ti đlang chống đCOJỡ lưỡi đPlPao đKQột nhiên xuấRvZt hiện vết rách, thế thủ của ảwYJ bịJEX Phi Lưu phá vỡ, lập tứYGzc bịzS ép lui lạlpti phía đPCwông hành lang.
Còn ý thách thứAJc trong giọng nói của Hạm Đông thì gã thiếu niên này hoàn toàn không hề lĩEYnh hội đnược.
Tiêu CảpWlnh Duệ lúc này đwYJã chạFmy về đHến bên cạJnh Mai Trườlptng Tô, thấDpy hai ngườtfni đKQó đfxFánh nhau quyết liệt, hắfln không khỏi sốt ruột kêu lên: "Tô huynh mau bảMOo Phi Lưu dừng tay, ngườVMDi kia là..."
"Võ công truyền thụ đDpờJEXi đlptờtPti của Huyền Kính sứpWl quảS nhiên là vương đGạYGzo". Mai TrườHGng Tô mỉlm cườtfni, ngữAJ đJlAiệu thảmn nhiên: "Cho dù có xuấKQt hiện sai lầNm thì vẫn có thểpWl lùi chứJ không thua. Nếu không phảni Lang Gia các sớm đHGã nhận đlược mật lệnh của hoàng gia, không cho phép xếp Huyền Kính sứgpKlên bảZpng xếp hạKQng thì chỉHG sợ trong mườZpi đXNạJdi cao thủ đJEXó bấfxFt cứfxF lúc nào cũng không thểAJ thiếu vịfxF trí của bọn họ".
"Huyền Kính sứHG không đAJược phép xếp hạtfnng?" Trước kia Tiêu CảRvZnh Duệ chưa từng nghe nói chuyện này, cực kì kinh ngạpWlc: "ThảFmo nào, ta vẫn cho rằHng là bởi vì bọn họ làm việc bí mật cho nên không bịIIf Lang Gia các thu thập tư liệu chiến tích".
Mai TrườAVFng Tô cườFJAi nói: "Ngươi cũng coi thườtfnng Lang Gia các quá. Có đFmiều Huyền Kính sứd luôn luôn ít can thiệp vào chuyện giang hồ, ở trong triều cũng như ngườlHi tàng hình, không lên bảEYng là đFJAúng".
"Nhưng võ công của Phi Lưu cao thế, tạlpti sao cũng không lên bảGng?"
"Phi Lưu trước kia không hề ra khỏi cửa, sang năm sẽ xuấxEVt hiện trên bảxEVng". Mai TrườXNng Tô thở dài nói: "Nếu có thểMO tìm cách làm các chủ Lang Gia các không đlptưa hắgpKn lên bảgpKng thì tốt, Phi Lưu vẫn là một đVKứnna trẻ..."
"Chuyện này đYGzúng là không dễ, lầlmn này Phi Lưu liên tiếp chiến đCOJấVKu với các cao thủ ở kinh thành, sợ rằDpng sớm đAVFã... A!" Vừa nói đGược một nửa, Tiêu CảAVFnh Duệ đlmột nhiên gọi lên một tiếng rồi phảCOJn ứHng lạdi: "Tô huynh đwYJã biết chịn ấnny là ai thì mau bảlpto Phi Lưu dừng tay đFJAi! Ta cũng đdúng là... Rõ ràng lạgpKi mảdu nói chuyện với huynh mà quên mấAVFt chuyện này..."
Nhưng Mai TrườEYng Tô lạYGzi lắVKc đJầPlPu, khẩDpu khí kiên đmịJlAnh: "ĐểEY bọn họ đdánh đMOi, ta không can thiệp".
"Tô huynh..."
"Ta đAVFã dặn Phi Lưu rồi, hắMOn sẽ không làm ngườAJi khác bịZp thương. Ngươi lo lắXNng cái gì?" Mai TrườAJng Tô thảxEVn nhiên nói: "Võ công và tính tình của Huyền Kính sứwYJ đGều không thểS suy đMOoán đNược, nếu ta gọi Phi Lưu dừng tay thì hắlptn sẽ lập tứKQc dừng tay, nếu đvRối phương đPCwột nhiên tấfxFn công tiếp thì không phảFi làm hạAJi Phi Lưu sao?"
Nghe Mai TrườzSng Tô nói như vậy, Tiêu CảxEVnh Duệ lạZpi bắfxFt đVKầgpKu do dự.
ThấKQy Mai TrườSng Tô đnã chậm rãi ngòi xuống ghế, nhặt chiếc áo hồ cừu khoác lên ngườfli, dáng vẻ nhàn nhã ung dung, xem ra sẽ thật sự không can thiệp, nhưng chính mình lạCOJi không thểWF không đJEXểl ý, Tiêu CảVKnh Duệ đMOành phảEYi ho một tiếng, chạNy tới bên cạDpnh hai ngườHGi đlang đmánh nhau hăng say, kêu lớn: "ChịPCw HạAVF Đông, chịwYJ dừng tay trước đnược không?"
Nhưng ít khi đlược gặp kì phùng đNịHGch thủ, tính hiếu thắgpKng của HạDp Đông đwYJã bịAJ kích thích. Ả căn bảfxFn không thèm đHGển ý, dưới chân lùi lạDpi một bước, đJlAổ kình phong vào hai tay áo, không ngờpi lạlHi toàn lực sử dụng tuyệt học "Giang tự lưu" của sư môn. Hai cánh tay xoay tròn một vòng như vẽ hình thái cực, bóng chưởng dườtfnng như lập tứONc biến mấFt, một luồng khí xoáy mạRvZnh mẽ cuốn thẳng về phía Phi Lưu.
Khuôn mặt lạJlAnh lùng thờd ơ của Phi Lưu lúc này rốt cục đfxFã hơi thay đVMDổi, có đPlPiều bấKQt kểvR nhìn thế nào thì vẻ mặt này cũng không thểHG coi là lúng túng.
Đối mặt với kình phong cuồn cuộn mà đNến, thân thểJlA lay đKQộng của hắlmn không nhữAJng không cố gắHng ổn đPCwịAJnh lạgpKi mà còn trở nên nhẹ nhàng hơn, cảWFngườEgRi như một chiếc lá khô bay xuống từ ngọn cây, lạnni có thểG xoay xung dòng khí xoáy một cách khó tin, hai tay từ dưới sườlmn đJlAưa ra như quỷ mịH,đtfnâm thẳng vào trong bóng chưởng vô sắgpKc vô hình, chém chính xác vào cổ tay HạRvZ Đông.
TấEYt cảJd chấnnm dứNt một cách đEgRột ngột như vậy, vừa lúc trước bóng ngườAJi bay lượn, chưởng phong khắAVFp nơi, chớp mắmt sau hai ngườMOi đEgRã cực nhanh tách ra, đDpứMOng đFối mặt cách nhau hơn một trượng.
Tay trái HạJ Đông nắlptm cổ tay phảpWli, vẻ mặt cơ bảFJAn vẫn bình tĩNnh, chỉlH có sắzSc mặt hơi trắdng xanh, có tiếng thở dốc rấJt khó phát hiện.
Phi Lưu vẫn lạVKnh lùng hờMO hữKQng như thườnng ngày, trong mắPCwt không hề có tình cảmm rung đAVFộng, hắFmn đnnứwYJng vữFJAng vàng, chỉPlP xuống dưới chân HạHG Đông: "ĐứzSng đlHây! Có thểlH!"
Tiêu CảJdnh Duệ ngơ ngác hết nhìn bên này lạgpKi nhìn bên kia, một hồi lâu không nói nên lờEYi.
Nếu như lúc này trước mặt hắzSn có một tấMOm gương, hắNn nhấJEXt đdịAVFnh có thểKQ nhìn thấJlAy hai chữPlP rấWFt rõ ràng trên mặt mình: Khiếp sợ!
Mặc dù sớm đWFã biết võ công của Phi Lưu cực cao, mặc dù sớm đmã biết thân thủ thiếu niên này hơn xa mình, nhưng... nhưng... ngườAJi kia là HạpiĐông, là Huyền Kính sứwYJ đJEXương triều đnã xuấlHt sư mườVKi mấlmy năm, là cao thủ có thểzS đSếm đEYược trên đFmầdu ngón tay cảRvZ trong triều lẫn trên giang hồ!
Còn gã Phi Lưu này, gã thiếu niên tâm trí như trẻ con, thườJdng xuyên nhìn thấJlAy hắlptn quyến luyến dựa vào đNầlptu gối Tô ca ca của hắFmn, vậy mà lạDpi có thểMOđONánh bạAJi ảlH!
Không giống vẻ mặt kinh ngạEYc quên cảVK che giấNu của Tiêu CảJEXnh Duệ, vẻ mặt của HạPlP Đông lạZpi bình tĩpinh và lạlptnh nhạlHt hơn nhiều.
Trước hết ảRvZ vận công khơi thông mạzSch máu trên cổ tay, lạPlPi vuốt vuốt mái tóc dài hơi rối, nhẹ nhàng mỉdm cườJEXi, nói: "Hạm Đông lỗ mãng rồi, mong Tô tiên sinh cho gặp".
Âm thanh của Mai TrườRvZng Tô khoan thai truyền đlến sau mấJEXy bụi cây thấpip: "Phi Lưu, mờPCwi vịDp tỷ tỷ đAVFó lạpWli đmây".
Phi Lưu lập tứSc ngẩnnng đtPtầMOu, chỉn về phía Mai Trườlmng Tô, nói với HạYGz Đông: "Qua đHi!"
NgườDpi biết hắxEVn đVMDương nhiên hiểgpKu rõ hắPCwn luôn luôn như vậy, nhưng trong mắPlPt ngườlmi không biết, cử chỉtfn này quảWF thực là cực kì vô lễ. Tiêu CảXNnh Duệvội bước lên nói: "ChịJd HạtPt Đông chớ trách, Phi Lưu luôn luôn ít lờwYJi như thế, không phảlmi có ý bấPlPt kính".
Nhãn lực của HạG Đông ra sao? Sau khi dừng tay quan sát kĩYGz càng, ảJlA đHã phát hiện sự khác thườVMDng của Phi Lưu nên cũng không hề tứHc giận, cấgpKt bướcđfxFi qua chỗ rẽ hành lang tới đPCwình nghỉAVF chân.
Mai TrườWFng Tô đVKã đFJAứxEVng dậy đfxFón khách, mỉONm cườgpKi mờDpi HạHG Đông ngồi xuống chiếc đJlAôn gấWFm bên cạVKnh bàn, mở nắtPtp chiếc hũ đJlAồng đHGặt trên hỏa lò bên cạPCwnh chỗ ngồi, thoáng nhìn hơi nước mờJEX mịONt, cườRvZi nói: "BảKQy phầvRn tuyết mai, ba phầKQn sương sớm, giờPlP đDpây nước vừa mới sôi, sẵxEVn lòng phẩPCwm một tách trà?"
"QuấRvZy quảYGz tiên sinh rồi". Hạpi Đông đtfnáp bình thảPlPn.
Lúc này Phi Lưu đlã biến mấdt, không biết lạxEVi nhảlpty lên ngọn cây nào rồi.
Tiêu CảCOJnh Duệ là một ngườEYi rấFJAt tế nhịMO, biết HạZp Đông không phảni nhữKQng ngườJlAi tò mò thông thườHng đfxFó, lầONn này đONến đPlPây tấJEXt có nguyên nhân, biết mình không tiện ở lạAVFi nên lấlmy lí do có hẹn với bạEYn rồi cáo từ ra về.
Cho nên lúc này trong đJEXình chỉS còn lạtPti hai ngườFmi.
Dùng nước sôi tráng bộ đdồ trà bằFng đFấnt tử sa, Mai TrườAJng Tô lấfxFy muôi gỗ múc một muôi trà đSổ vào tách trà, chậm rãi rót nước sôi vào gầCOJn đJlAầPCwy tách, gạSt bỏ trà vụn, đflổ bỏ nước đlHầlmu rồi lạdi rót gầKQn đJầtfny, chờtPt một lát sau rồi dùng hai tay bưng lên mờMOi khách.
Hạpi Đông cũng dùng hai tay tiếp nhận, từ tốn ngửi hương trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, hơi ngậm trong miệng, sau khi nuốt xuống mới thấzSy vịHGngọt, hơi nhắHm mắlptt thưởng thứdc, một hồi lâu không nói gì, dườZpng như thật sự chỉlm nhận lờwYJi mờHGi đMOến uống trà.
Ả không nói, Mai TrườAJng Tô cũng không phá vỡ im lặng, chỉYGz cườdi nhẹ nâng tách uống cùng.
Được trà nóng sưởi ấVMDm, gương mặt vốn rấAJt yếu ớt của chàng xuấVKt hiện một thoáng hồng nhạEgRt, thoạEYt nhìn cũng đPCwược coi là khí chấvRt nhẹ nhàng, tao nhã phong đRvZộ.
HạYGz Đông chăm chú nhìn chàng một hồi lâu rồi mới nhỏ giọng thở dài: "Ta có một lờWFi nói thẳng, mong tiên sinh chớ trách".
"HạwYJ đfxFạfli nhân không cầfxFn khách sáo". Mai TrườYGzng Tô xưng hô tôn kính, ngữJEX đVMDiệu khiêm tốn nhã nhặn: "Có lờGi gì cứd nói đVMDừng ngạzSi".
"Tiên sinh quảCOJ thật là một nhân vật rấPCwt xuấzSt sắHc, ta tự biết bây giờvR còn chưa nhìn thấnnu đONược tiên sinh. Có đtfniều... bấfxFt kểlH tiên sinh rốt cục là loạNi ngườwYJi nào thì có lẽ cũng không tránh đFmược một trong hai loạFi".
"A", Mai Trườlng Tô mỉnnm cườGi: "Xin đdạtfni nhân nói rõ".
"Ngươi hoặc là tài tử phong nhã thích trà ngon đVMDàn khéo, hoặc là mưu sĩn khôn ngoan bày kế đlptiều quân, nhưng bấvRt kểZp là loạXNi nào đXNều không phảYGzi loạAJi hình phù hợp với quận chúa Nghê Hoàng".
Nụ cườni vẫn giữvR trên môi, Mai TrườAJng Tô nói đJlAiềm đlHạGm: "Chẳng lẽ hôm nay HạRvZ đdạKQi nhân đAVFến là vì nghe tin đHồn Tô mỗ là chồng tương lai đYGzược quận chúa lựa chọn gì đgpKó, cho nên muốn quan sát trước một chút xem sao?"
HạEgR Đông cườzSi: "Mục đGích thì quảVMD thật là mục đlmích này, nhưng không phảlmi là vì nghe đPCwồn đzSạCOJi".
"Sao cơ?"
"Ta và quận chúa Nghê Hoàng quen biết nhiều năm, cũng xem như biết vài phầFn tính cách của nàng. Nếu không có nguyên nhân đPCwặc biệt, cho dù tiên sinh là ngườFJAi đtfnược bệ hạEY và các hoàng tử coi trọng thì nàng cũng sẽ không trọng đAVFãi tiên sinh như vậy". Nói tới đSây, một thoáng lạzSnh lùng lóe lên trong mắZpt HạZp Đông: "Nhưng trước sự trọng đPCwãi như vậy của quận chúa, phảlHn ứEYng của tiên sinh lạwYJi làm ngườMOi ta thấHt vọng, có thểF nói là hòn đtPtấPCwt némđFJAi mà không hề có hòn chì ném lạXNi, khiến ta quảEgR thực không thểAVF hiểvRu đVMDược. Trong Mục phủ cũng có ngườCOJi có cảMOm giác giống như ta, cảGm thấHy tiên sinh không khỏi quá ngạAJo mạAVFn, không đfxFủ ân cầlptn".
Mai TrườSng Tô cườVKi khổ, nâng tách trà trong tay lên, lạPCwi uống một ngụm rồi chậm rãi nói: "HạvR đCOJạnni nhân... Tô mỗ cũng không ngạnni nói thẳng, ngài thật sự là sai rồi".
"Sai rồi?"
"Quận chúa có phong thái tuyệt thế, khí đJlAộ hiên ngang, Tô mỗ không đzSiếc không mù, há không có lòng ngưỡng mộ? ChỉpWl có đAVFiều... Một là thân thểZpốm yếu, tuổi thọ khó cao, sở dĩd đlến nay chưa lập gia đONình chính là vì không muốn liên lụy ngườYGzi ta, huống hồ là quận chúa? Hai là cho dù Tô mỗ có ý thì chỉlH sợ quận chúa cũng không có lòng. Đúng như nhữAJng gì HạCOJ đxEVạJdi nhân vừa nói, Tô mỗ bấFt kểG là loạPCwi hình nào cũng đflều không hợp với quận chúa. ĐiểFm này HạG đFmạVMDi nhân biết, chính quận chúa sao lạzSi không biết? NgườJdi trong lòng nàng thích phảZpi là một ngườZpi đONàn ông hào khí cương liệt, có thểON cùng nàng chinh chiến sa trườVKng, sánh vai ngăn đNịZpch, sao có thểDp lờMO đHGờON ủ rũ, không có nửa phầJEXn anh khí như Tô mỗ đIIfược?"
"Nhưng Nghê Hoàng rõ ràng..."
"Quận chúa Nghê Hoàng quảtPt thật cực kì trọng đVMDãi Tô mỗ, có đONiều nguyên do không phảtfni như các vịWF tưởng tượng". Mai Trườnnng Tô đxEVặt tách trà xuống, xòe tay ra sưởi trên bếp lò: "HạXN đnạXNi nhân thân là Huyền Kính sứJlA, thủ đJEXoạmn phi phàm, chắlptc hẳn đPCwã đPlPiều tra chân tướng Tô mỗ hết sứDpc rõ ràngđJdúng không?"
HạgpK Đông thảJdn nhiên gật đtfnầEgRu nói: "Không sai. Tông chủ Giang TảKQ minh trẻ tuổi như thế, quảMO thật khiến ta hơi ngạzSc nhiên".
Mai TrườFJAng Tô nhìn hơi thở trắwYJng mờlpt của mình trong không khí lành lạnnh, ánh mắONt nhìn xa xăm, chậm rãi nói: "Thân phận này của ta quận chúa cũng biết. Sở dĩDp nàng đPCwối xử ân cầvRn với Tô mỗ cũng không vì cái gì khác mà chính là vì thân phận này".
HạEgR Đông nhíu mày, ánh mắKQt nhìn Mai TrườFmng Tô với vẻ không hiểflu: "Giang TảIIf minh tuy là bang phái lớn nhấdt thiên hạON, cũng có chút sứvRc mạPCwnh, nhưng nói một câu không sợ tiên sinh tứGc giận, đlHó chẳng qua cũng chỉJd là một bang phái giang hồ. Quận chúa là ngườKQi cao quý, chỉJlA huy trăm ngàn thiết kịF, thân phận này của tiên sinh có thểPlP làm nàng chấtPtn đFộng bao nhiêu?"

"Quận chúa đgpKâu có chấRvZn đEYộng gì chứzS?" Mai TrườAJng Tô bật cườJlAi nói: "Ta cũng không dám vọng tưởng như vậy. Có đEYiều ta nói quận chúa đlptặc biệt trọng đzSãi ta là bởi vì thân phận tông chủ Giang TảF minh của ta, lờzSi này lạtfni không phảJdi nói sai".
HạtPt Đông cau mày nói: "Trên đlờEgRi không phảJlAi toàn ngườSi thông minh như tiên sinh, tiên sinh có thểtPt nói rõ ràng một chút không?"
Mai TrườGng Tô chậm rãi ngồi dậy, lấCOJy mấXNy chiếc bánh trong tay áo ra bỏ vào chiếc đtPtỉEgRnh bên cạDpnh cho nóng, lạEgRi bỏ chiếc lò ủ ấJEXm trong lòng ra, mở nắzSp lò, dùng kẹp gắtPtp than kẹp mấVKy viên than hồng thay vào, đVMDậy nắlmp, lạPCwi ôm vào lòng, đxEVổi một tư thế thoảli mái hơn rồi mới cườJlAi nói: "Dù sắnc trờmi âm u nhưng ôm lò ủ, ngửi hương thơm, lạtPti có trà xanh trên tay, âu cũng là một chuyện vui. Nếu HạAJ đONạAJi nhân không có việc quan trọng gì gấnnp thì có thểVMD ngồi lạRvZi đJlAây nghe Tô mỗ kểm một câu chuyện".


Ánh mắiBat Hạcu Đông dừng lạSBi trên gương mặt bình thảBn của Mai TrườqUWng Tô, một lúc lâu sau mớichậm rãi thu lạBi, nhìn xuống.
Hôm nay trước khi đIến phủ Ninh Quốc hầqu, ảPvC từng tưởng tượng vịVqP Tô Triết này là ngườai kiểqUqu gì, đCZBến lúc thật sự nhìn thấcuy mới phát hiện chàng còn trầPvCm lặng hơn nhiều so với đsiqồn đvpạbi và tưởng tượng.
"Tô tiên sinh đSBã có rỗi rãi thì Hạvp Đông tự nhiên rửa tai lắsiqng nghe".
Mai TrườBng Tô hơi gật đqUqầqu với ảUD, quay mặt đui, chuyểsiqn ánh mắcut khỏi ngườqXYi nghe duy nhấvpt trước mặt, nhìn về chân trờvRSi u ám ảoQcm đoạsiqm, nói không nhanh khôngchậm: "Chuyện rằing ở một triều điạZqTi tạWwi một đVqPấBOTt nước nọ có một vịi phiên vương tay nắqUqm hùng binh đOSEóng giữasU biên cương, luôn đOSược hoàng đvRSế sủng ái, tín nhiệm.
Có một năm vịDq phiên vương này mang congái vào kinh, tiểqUqu quận chúa đaược đBnểCf lạSai trong cung, quen biết rấUMt nhiều con cháu trong dòng họ hoàng thấBnt, trong đcuó có một ngườii là con trai đRộc nhấUDt của đuạcui nguyên soái trong triều, lớn hơn nàng hai tuổi, rấsiqt hoạQbt bát nghịYYAch ngợm, thích đXqùa thích chơi, hai ngườYqi thườqUWng xuyên vui đYoùa ầYom ĩXq.
Thái hậu thấUDy hai ngườOSi bọn họ vô tư vui vẻ liền đTSYính chuyện hôn nhân cho bọn họ.
Mặc dù phủ phiên vương và phủ nguyên soái không hề có qua lạqUWi mật thiết nhưng dù sao cũng môn đXqăng hộ điBaối, hai nhà đSBều không có dịTSY nghịBn.

Ai ngời sau khi đDqính thân mới đVqPược một năm, điBaạqUqi nguyên soái liền bịUOD cuốn vào một vụ án phảqXYn nghịbch, cha con đZqTều chết.
Mặc dù phiên vương xa tận biên thuỳ, không có liên quan gì đRến vụ án này, nhưng chung quy khó tránh khỏi liên lụy vì ước đBịSInh hôn nhân của con gái.
Hoàng đPvCế có lòng nghi ngờaG ông ta, việc đQbiều đDqộng quân đqXYội và lương thảSBo đEiều không còn đYqược thuận lợi như trước. Sau hai năm, sứXqc chiến đqUqấqUWu của quân đSIội dưới tay tự nhiên bịUOD ảSBnh hưởng. Lúc này nước láng giềng đUODột nhiên xua quân xâm phạoQcm biên giới, trận đZqTầBnu phiên vương thấqUWt bạXqi, trận thứWwhai chết trận, đIểSI lạSai hai đqứEia con côi, một gái một trai còn ít tuổi, binh tướng không có chủ, tấMCMt cảTSY đUDều đYoau lòng không biết làm sao.
Lúc đYoó viện binh chưa tới, tình thế nguy cấBp, tiểsiqu quận chúa tròn mườMRi bảqy tuổi mặc đasUồ tang ra trận, thay cha lãnh binh, sau một phen khổ chiếnđOSEẫm máu, nàng lạPvCi ổn đvpịWwnh đoược thế thủ quân mình.
Hại đYoạUMi nhân, đBạWwi nhân nói vịo tiểbu quận chúa này có phảqUqi một phụ nữiBa xuấSBt chúng đqương thờasUi hay không?"
Ánh mắYYAt HạR Đông sâu thẳm, chỉWw than nhẹ không nói gì.
DườvRSng như trước mặt lạBni nhìn thấuy thiếu nữQb thân mang giáp trắvpng, sắaGc mặt kiên nghịMCM đqUqứCfng trên tườoQcng thành khi mình theo viện quân về nam ngàyđYYAó.
Ngay cảoQc lớn hơn nàng mườqUWi tuổi, ngay cảOSE nhiều năm thấYoy rõ sự đqUWờaGi trong kiếp Huyền Kính sứAaV, nhưng sau lầiBan vượt qua ảSIi nguy nan nọ, trong lòng mình lạPvCi chỉTvo còn hai chữvp kính trọng đMRối với thiếu nữUD bấSBt khuấot kia.
Nếu không phảoQci trong lòng có mối huyết thù như dao cắut ngăn trở, tình bạEin giữqa hai ngườqi phụ nữVqP hiên ngang là Huyền Kính sứvRS HạaG Đông và quận chúa Nghê Hoàng chắuc chắCZBn sẽ không hề kém cũng ngườSBi đMCMàn ông nghĩDqa liệt sống chết tương giao.
Mai TrườSang Tô chỉSI hơi liếc nhìn vẻ mặt ảOSE rồi nói tiếp: "Mối nguy trước mắUDt dù đoQcã giảOSEi, nhưng cục diện vẫn chưa hề ổn đbịRnh. Quận chúa một chiến lập uy, tấMRt cảXq quân đPvCội dưới trướng phiên vương đSaều cúi đVqPầUODu.
Triều đYYAình không tìm đBnược lựa chọn thích hợp hơn nàng, liền đvRSểSB nàng tạUDm nắvRSm quyền cảVqP quân đBnội và hành chính của phiên trấqn.
Sau đOSó là mườoi năm lâu dài, bao nhiêu lầUMn phảWwi đCZBối mặt với hiểTSYm cảCfnh, nàng đBều một mình chống đaGỡ. Mọi ngườSBi chỉaG nhìn thấTvoy uy thế hiểaGn hách hùng binh của nàng, ai có thểB biết rõ nhữang gian khổ và áp lực trong lòng nàng?
Thậm chí rấCZBt nhiều ngườasUi cũng không biết, hai năm trước đqXYây, nàng còn gặp phảYoi một cục diện nguy cấDqp hầqbu như không thểaG cứBnu vãn".
Nghe đOSEến đZqTây, HạasU Đông không khỏi lộ vẻ kinh sợ: "Có chuyện này sao? TạoQci sao không thấMCMy báo lên triều đcuình?"
Mai TrườBOTng Tô dùng ánh mắZqTt ra hiệu cho ảB an tâm một chút, vẫn duy trì tốc đvRSộ nói chuyện chậm rãi như trước: "Quân đasUội của quận chúa giỏi dã chiến, giỏi công thủ, quảBn thật là đAaVội quân uy mãnh. Nhưng có một đBiểvpm cực yếu, đaGó là thuỷ chiến".
HạvRS Đông tương đCZBối hiểMCMu kịDq binh Vân Nam, không tự chủ đsiqược gật đUDầYYAu, hiểin nhiên hết sứRc đUMồng ý đBiểqbm này.
"Cục diện nguy cấop nọ xảcuy ra là do nước láng giềng có vịiBa cao nhân đasUưa ra kế sách thủy công cực kì tàn nhẫn. Trước hết dùng kế tập kích kiểQbm soát các bến đUDò trên sông, lấBOTy tàu lớn làm căn cứasU, lấIy thuyền nhỏ làm mũi nhọn, lấQby sông làm đsiqườIng tiến, tấPvCt cảEi hậu cầin cũng đaược chuyểoQcn vận bằvpngđAaVườCZBng thủy, thuỷ quân cuồn cuộn tiến lên đXqâm thẳng vào khu vực trung tâm. Tuy là dụng binh mạqo hiểVqPm nhưng lạoi có hiệu quảvp không ngờa.
Nếu quận chúa toàn lực tấYqn công bến đCfò, thuỷ quân của đaGịVqPch liền thừa cơ lên bờasU làm loạPvCn. Nếu tấXqn công quân đYYAịAaVch trên mặt nước thì là lấby sở đXqoảBOTn của mình đcuánh lạEii sở trườoQcng của đTSYịCZBch. Lúc đEió dưới trướng có nhiều tướng tài nhưng lạai không ai có kế sách phá đTSYịqch.
Thân là chủ soái một quân, khi đYqó quận chúa lo lắCfng đXqến đTvoâu, có thểb nghĩYYA mà biết đTSYược". Nói tới đaây, chàng ho mấMCMy tiếng, phảSIi dừng lạBOTi uống trà.
"Sau đZqTó thế nào?" HạAaV Đông đqUqang nghe mê mẩXqn, thấiy chàng dừng lạXqi, không nhịqn đPvCược lên tiếng vặn hỏi.
"Đang trong lúc khó khăn, có một ngườqbi trẻ tuổi vào doanh, tự giới thiệu mình rấbt giỏi thuỷ chiến, thỉWwnh cầqbu đUDược giao trách nhiệm cầAaVm quân.
Quận chúa rấBnt giỏi nhìn ngườii, quyết điBaịDqnh thu nhận.
NgườBOTi nọ quảvRS nhiên không hề khoe khoang nửa chữvp, thật sự là một kì tài thuỷ quân. nguồn tunghoanh.com
TrảCZBi qua nửa tháng chuẩSan bịb, hắqUqn đUDích thân ra trận, một lầin phá điBaịoch.
Sau khi chiến đEiấZqTu cầRn báo tin thắSang trận về triều đqình, quận chúa vốn muốn xin chỉZqT khen thưởng công đQbầUMu cho hắUDn, nhưng không biết vì cớ gì mà ngườBni này lạoi nhấbt quyết không cho quận chúa báo tên mình xin ban thưởng".
"Sao?" Hạsiq Đông ngẩSan ra: "Công lao huyết chiến mà hắAaVn cũng không cầUMn, đXqúng là kì lạiBa".
"Có lẽ ngườii này không có hứMCMng thú với quan trườYqng". Mai TrườUDng Tô đUDáp một câu mơ hồ, lạRi nói: "Sau đSIó nửa năm, ngườSai trẻ tuổi này vẫn ở lạiBai trong quân của quận chúa, xây dựng và thao luyện thuỷ quân giúp nàng đqểb khắaGc phục đDqiểqm yếu trước đqó.
Ngườqi này tính tình hào sảqUWng, phong thái hiên ngang, lạPvCi rấEit hài hước. Hai ngườVqPi tuổi tác dung mạEio tương đIương, qua lạSIi một thờSIi gian, tự nhiên không khỏi đCfều có thiện cảMCMm, chỉcu có đqUqiều thờSBi cơ chưa đsiqến, hai bên chưa thểaG biểvpu lộ, làm mọi ngườqUqi có chút tiếc nuối".
HạWw Đông nghe đQbến đDqây, nghĩu lạUODi một lượt, trong lòng không khỏi giận dữCZB.
Đã hai bên đsiqều có thiện cảim, như vậy lầsiqn này quận chúa công khai kén rểB, đBối với ngườCZBi nọ chính là một cơ hội tốt đSBểSB thỏa tâm nguyện, vậy mà rõ ràng ngườqUWi này lạZqTi chưa xuấot hiện, chỉCf sợ đMRã có ý phụ lòng quận chúa.
Ả luôn luôn là một ngườEii thích bênh vực kẻ yếu, huống hồ liên quan đqến quận chúa, làm sao có thểVqP không giận? Vì vậy lập tứUDc phấvpt áo đaứXqng lên, hỏi rấaGt cáu kỉVqPnh: "Ngườai này là ai? Hiện ở nơi nào?"
Mai TrườOSng Tô không hề trảb lờSIi thẳng câu hỏi của ảYq, vẫn hơi cúi đVqPầZqTu, tiếp tục kểQb chuyện không nhanh không chậm, có đuiều ngữMR đqXYiệu dầVqPn dầCfn trầCZBm thấqp: "Một ngày sau đSBó nửa năm, ngườiBai trẻ tuổi đBó đqbột nhiên ra đvRSi không từ giã, chỉSB đWwểaG lạVqPi một phong thu cho quận chúa, trên đEió viết 'Minh có lệnh triệu, phụng mệnh trở về'.
ThấQby hắaGn ra đUMi quyết đSaoán, quận chúa tứXqc giận xé nát phong thư, lệnh cấUODp dưới không đqXYược đQbuổi theo.
Nhưng em trai nàng lạYoi không cam lòng, phái cao thủ tiếp tục truy tra, ai ngờasU sau khi tiến vào Đồ Châu, hành tung của ngườSIi nọ đDqã biến mấaGt sạCZBch sẽ như trâu đqấqXYt xuống biểBOTn, không còn bấDqt cứBn đOSầMCMu mối nào đcuểo bám theo".
Hạq Đông là ngườUDi cực kì nhạWwy bén, lập tứCfc nắTvom đYqược trọng đYqiểBm: "Đồ Châu đTSYã thuộc phạum vi Giang TảEi, trọn mườui bốn châu, ngoài Giang TảSI minh nào có bang phái thứUOD hai?"
Mai Trườong Tô không thừa nhận, cũng không phủ nhận, vẫn nói: "Một năm đMRã qua, phủ phiên vương vẫn chưa tra đSaược bấBnt cứaG tin tứDqc gì của ngườCfi trẻ tuổi đsiqó.
Quận chúa dù im lặng không nói gì nhưng mọi ngườasUi trong phủ điều thấVqPy ngườbi nọ bạvRSc bẽo vô tình, không ai chịasUu thứBOT tha.
Lúc này vừa đMRúng dịap em trai quận chúa đsiqã trưởng thành, vào kinh tập tước, triều đIình có ý công khai kén chồng cho quận chúa, trước đVqPó trưng cầYqu ý kiến nàng.
Mọi ngườqbi điều cho rằVqPng với tính tình cao ngạqo của mình, quận chúa sẽ không chấTvop nhận phương thứUMc chọn lựa công khai này, không ngời nàng chỉaGbổ sung thêm vài điiều kiện rồi đTSYã đaGáp ứMRng".
HạOS Đông xúc đUODộng, xót xa trong lòng, không khỏi thở dài một hơi, vẻ mặt nặng nề: "Phụ nữqUW si tình, luôn hơn nam giới. Có lẽ là mặc dù bề ngoài nàng tỏ vẻ không quan tâm nhưng thực ra trong lòng chung quy vẫn ngóng trông ngườasUi trẻ tuổi đAaVó nhân cơ hội này đTSYến đUMây ứWwng tuyểaGn..."
Mai Trườong Tô cúi đBnầvRSu không đuáp, ánh mắiBat mang nặng thê lương.
Chuyện đasUến đPvCây mới coi như phát triểAaVn đYYAược một nửa, có đqiều không biết kết cục tương lai đBnó sẽ như thế nào.
Đám mây nặng nề phía chân trờvpi càng ngày càng thấMRp, trờvRSi sắIp có tuyết, gió thổi mạsiqnh dầun.
Hạb Đông đPvCặt tách trà xuống, đQbứQbng lên đsiqi tới bên đbình, nhìn về phía xa xa.
Dưới nền trờBni u ám mây đasUen, dáng ngườMRi cao ráo thon thảYo của ảPvC càng tỏ ra dẻo dai mạEinh mẽ, trên khuôn mặt tuấAaVn tú tà mịSI không hề có chút biểVqPu cảqm, dườqbng như đoang trầZqTm tư, lạqi dườSBng như chỉWw đXqang hô hấasUp bình thườYong mà không hề nghĩDq ngợi.
Tuy nhiên sự yên lặng trước cơn bão luôn luôn ngắon ngủi, chỉYYA sau một lát, ảR hít sâu một hơi, bỗng nhiên xoay ngườVqPi lạSIi, ánh mắTvot như rực lửa nhìn thẳng vào Mai TrườvRSng Tô, giọng nói càng trở nên cực kì sắBc bén: "Ngươi đqbã biết chuyện này thì hẳn có thểYYA nói với ta, đIã yêu nhau, vì sao hắqn không đAaVến?"
"Vì sao không đaGến?" Mai TrườOSng Tô cườUMi thê lương, sắTSYc mặt như tuyết, chậm rãi nhắvRSm mắUMt lạii lẩMRm bẩMRm: "LờDqi này đcuạZqTi nhân có thểI hỏi ta... Nhưng ta... Ta sao có thểSI hỏi hắiBan?"
Đã yêu nhau, vì sao không đBnến? Vì sao không đSaến?
Bởi vì có một ngườvpi lẽ ra sớm đRã phảPvCi xuống đOSEịQba ngục bây giờPvC lạai vẫn còn sống trên đRờqi, cho nên hắbn chỉsiq có thểcu vùng vẫy đDqau khổ giữTSYa hai bên không sao thoát đMRược.
Đối với ngườXqi nọ, tình yêu nam nữb dĩCf nhiên là tinh khiết như nước, nhưng tình nghĩqXYa anh em chẳng lẽ không phảcui cũng sáng như vàng ngọc?
Ngay cảCZB là ngườSBi phóng khoáng tự tạOSEi, không câu nệ thế tục nhấsiqt trên đqUWờZqTi thì cũng khó tránh khỏi có chút áy náy, không muốn phảOSEi thẹn với bạTvon bè.
ChỉCf có đRiều xưa nay chữYo tình vẫn không có cách nào tránh né, bề ngoài hắZqTn vẫn nói cườui thoảRi mái trước sau như một, nhưng vẫn không che giấvRSuđWwược sự buồn bã đqXYau thương trong lòng. Cũng đuau khổ như khi đDqó ở trên lầUODu Nghênh Phụng, quận chúa nhìn vịPvC tông chủ Giang Tảo minh này, rấOSt nhiều lờBni đVqPã ra đVqPến miệng, muốn hỏi mà không dám hỏi, đaGó là thứasU tình cảCfm nội tâm mà lớp mặt nạR bình tĩSBnh kiên cườTvong nào cũng không có cách che giấPvCu đAaVược.
Lúc đasUầTSYu phái hắZqTn tới giúp đYoỡ Nghê Hoàng, chàng không hề đSBoán trước đvRSược kết cục này. Nhưng giờoQc đCZBây đcuối mặt với hai tấqm chân tình sáng trong như băng tuyết đOSEó, chính mình há có thểa cổ hủ cố chấqp, trở thành trở ngạsiqi giữqUWa hai bên? Vận mệnh Lâm Thù vốn đEiã long đvpong, chỉqXY vì hôn ước không quan hệ đTSYến tình yêu lúc thiếu niên mà Nghê Hoàng đDqã liên lụy nhiều năm, giờEi đAaVây ốm đvRSau thoi thóp, sống tạUDm với đqUWờXqi, tiền đAaVồ gian nan, chàng càng không có nửa phầun sứDqc lực đqểu dính vào tình nhi nữi...
Cho nên hôm nay chuẩMCMn bịR trà đaGãi khách, đIợi HạVqP Đông đOSEến thăm, mục đTvoích chính là chấqUqm dứQbt tâm sự này.
"HạOS đUDạBi nhân". Lúc mở mắvpt ra, trong mắSIt Mai TrườPvCng Tô đqXYã chỉcu còn bình tĩMRnh và dịYqu dàng.
Chàng dịiBau dàng nhìn HạSI Đông, giọng nói kiên đbịUMnh mà đOSEiềm tĩSanh: "Tô mỗ và quận chúa giao hảMCMo không sâu, có nhữsiqng lờqi không tiện nói trước mặt, cho nên hôm nay mượn trà giữMCM khách, nói chuyện này cho đTSYạasUi nhân nghe chính là muốn mờcui đaGạSBi nhân chuyểUMn lờYoi giúp Tô mỗ: Mặc dù quận chúa vẫn do dự không thăm dò ta trực tiếp, nhưng ta biết nghi hoặc trong lòng nàng là gì. Ngườai nọ quảMCM thật là ngườTSYi trong Giang TảB minh của ta, trước kia ta không rõ ràng tấUODm lòng quận chúa, sợ giữAaVa hai bên có hiểqXYu lầoQcm gì cho nên không muốn vặn hỏi hắvpn. Nhưng từ sau khi quen biết quận chúa, nhữSang chuyện nên thấIy rõ ta đoã thấCfy rõ. Vì vậy xin quận chúa yên tâm, tấRm lòng ngườOSi nọ tuyệt đqối không mỏng hơn quận chúa nửa phầqUqn, chỉI có đuiều hiện nay còn có sự vụ trên ngườWwi, tạMCMm thờCfi không thểYYA vào kinh. Nếu như quận chúa tin đTSYược Tô mỗ thì mong quận chúa cho hắBOTn thêm một thờasUi gian".
Sau khi nghe nhữqng lờWwi này, Hạq Đông nhấqUWt thờYqi không hề vội vã phảTvon ứMCMng mà cân nhắIc kĩu càng một hồi lâu rồi mới cau mày nói: "Nam tử hán đBOTạBni trượng phu phảCfi dứPvCt khoát rõ ràng, yêu chính là yêu, không yêu là không yêu, có sự vụ gì trọng đOSEạZqTi đBnến mứIc hắun không thểSB đIến Kim Lăng đUODược một chuyến?"
Mai Trườqng Tô không hề giảqi thích thêm, chỉZqT mơ hồ nói một câu: "NgườYYAi trong giang hồ, thân không thuộc về mình, mong HạvRS đsiqạvpi nhân thứYo lỗi".
HạSB Đông hừ lạYonh một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Việc này đPvCã liên quan đMRến quận chúa, ngươi lạii thẳng thắqn thành khẩBn cho biết như thế, ta giúp ngươi chuyểoQcn lờbi cho nàng cũng không ngạbi. Có đSaiều ngươi cũng chuyểAaVn cáo tên kia, ngày sau thấqy hắsiqn, cửa ảqi Hạo Đông này không hề dễ quađSaâu".
Mai TrườVqPng Tô mỉqUqm cườii: "Quận chúa có bạUODn tốt như HạBn đaạOSEi nhân quảu đUODúng là may mắSBn".
Nghe đMRược lờEii ấPvCy, ánh mắCZBt HạVqP Đông điột nhiên lạasUnh lẽo, giọng nói cũng lạYYAnh như băng: "Nàng bây giờoQc còn không phảSBi bạqbn ta, sau khi nàng xuấXqt giá, ta mới chịiBau thừa nhận chữqUq bạYYAn này".
"Vậy à?" Mai TrườBOTng Tô dườMRng như không thèm đqểvp ý đZqTến câu này, chỉUM thuận miệng nói: "Bởi vì hôn ước năm đUODó sao? Quận chúa ngày nào không lấvpy ngườAaVi khác thì ngày đXqó vẫn là ngườqbi của Lâm gia. Còn đSIối với HạqXY đZqTạYqi nhân, ngườSBi của Lâm gia chính là kẻ thù không đRội trờBOTi chung của đqạUODi nhân đQbúng không?"
Câu này chàng nói ra tựa như vô tình, nhưng nghe vào tai Hạo Đông lạBni khiến toàn thân ảOSE cứoQcng đTvoờcu, hai hàng mi kịcuch liệt rung đcuộng một chút.
Không phảOSi ải thấqUqy kì quái vì Mai TrườAaVng Tô biết chuyện này.
Bởi vì mặc dù bảqn án cũ năm đMCMó này đPvCã bịOSE triều đMRình cố hết sứqUqc che giấqUWu, nhưng dù sao đSBó cũng là một việc lớn liên quan đUODến ngàn vạOSEn ngườBni, với sứYoc mạUMnh của bang phái lớn nhấsiqt giang hồ Giang TảZqT minh, chỉR cầqbn có tâm tư đcuiều tra thì tấYot nhiên sẽ không khó đqiều tra đBnược.
Điều thật sự khiến ảI ngạVqPc nhiên và kinh hãi là cảbm giác của chính mình khi nghe thấAaVy câu này, đCZBó là một cơn nước lũ tình cảBOTm tràn lên trong lòng khó có thểUOD kiềm chế đPvCược.
Cho dù chuyện đbã trôi qua hơn mườBOTi hai năm, cho dù nửa đDqêm mơ thấEiy ảqUW đYqã không còn run rẩiy rơi lệ, nhưng nhiều năm tu luyện khiến vết thương lòng đoã bình phục, lạCZBi phát hiện vết thương này chưa bao giờTSY thật sự khỏi hẳn.

Hai chữiBa Lâm gia vô cùng đqUWơn giảWwn của gã thư sinh thanh nhã kia có thểUOD đMRột nhiên kéo ra vết thương rỉo máu và thù hận khắoc cốt ghi tâm trong lòng, giống như lọn tóc bạuc trên mái đVqPầOSu xanh đIó, vĩYqnh viễn rõ ràng bắqt mắRt, bấTvot cứo lúc nào, bấqUWt cứWw nơi đSBâu đPvCều không thểR làm bộ như không nhìn thấTSYyđYqược.

Mai Trườsiqng Tô dờDqi ánh mắDqt HạMCM Đông, dườcung như không nỡ nhìn thấqXYy một mặt yếu ớt bấqUWt chợt hiện ra trên ngườaGi ảPvC.
Hại Đông thân là Huyền Kính sứaG, tự nhiên là ngườaGi mạBnnh trong số nhữMRng ngườOSi mạinh, nhưng sau khi lột bỏ thân phận đbầAaVy kiêu ngạIo và lớp mặt nạCfkiên cườXqng đOSEó ra, ảZqT vẫn là một trong hàng ngàn hàng vạin cô nhi quảAaV phụ bi phẫn do thảWwm kịRch đaó lưu lạPvCi.
Vẫn nhớ ngườOSi phụ nữXq vừa làm hôn lễ đOSEó, thanh xuân mỹ lệ, sứSac sống bừng bừng, vừa lật khăn voan lên đBnã không câu nệ lễ giáo tầqm thườXqng, đPvCi ra khỏi tân phòng đqỡ rượu cho chồng.
Một đBnôi ngườUODi ngọc dưới nến đWwỏ trăng thanh, một là danh tướng trong quân Xích Diễm, một là cao đWwồ môn hạUM Huyền Kính, sư phụ trên lễ đsiqườCZBng mỉXqm cườIi chúc phúc, huynh đCfệ trong quân bao quanh ăn mừng, từ nay sớm mai ngắMRm hoa, đOSêm đUMêm thưởng nguyệt, thương yêu chăm sóc lẫn nhau.
Vốn tưởng rằqXYng hạOSEnh phúc có thểBn dài lâu, ai ngờo bảby năm ân ái, quay đCZBầOSu đUODã thành tro bụi.
Dườvpng như hai ngườqbi vừa lưu luyến chia tay bên lối cổ, lúc gặp lạYoi nhau ảDq đUODã là một góa phụ thủ tiết mườai hai năm.
May mà ảcu là HạYo Đông, chứBnc trách và tâm chí kiên cườMCMng của Huyền Kính sứcu đPvCã giúp ảOSE vượt qua đqUqòn tấoQcn công lầYon nọ, cũng chưa từng thoáng lộ vẻ buồn đsiqau trước mặt huynh đPvCệ đqUqồng môn. Không may ảaG là HạDq Đông, trong cơn bão táp, ngườoQci ngườoQci đCZBều yên tâm khi thấBOTy sự kiên cườqUWng của ảYq, chỉYYAđBến một ngày đVqPột nhiên phát hiện mái tóc xanh đqbã thêm lọn bạEic, ánh mắat trở nên sắSBc lạvpnh như băng, mới điBaột nhiên phát giác sự căm hận và bi thương tích tụ trong lòng ảYq.
Có lẽ chỉSI có quận chúa Nghê Hoàng thoáng cảqXYm nhận đSBược cõi lòng của HạSI Đông, thiếu nữOSE bịasU ép phảCZBi nhanh chóng trưởng thành lên đaGó vốn là ngườCfi phụ nữvp cao ngạqbo và mạBnh mẽ nhấBt trên đQbờVqPi, lạasUi hết sứYoc nhườCZBng nhịOSEn sự khiêu khích và hoạUDnh họe của ảUM trong thờMRi gian đAaVó, cho dù là sau khi hai ngườZqTi sánh vai ngăn đvRSịuch, đvpã kết thành tình bạon thâm hậu, nàng vẫn lặng lẽ thừa nhận lờiBai tuyên bố lạYqnh như băng "Ngày nào ngươi không lấRy chồng, ngày đqUWó ngươi vẫn không phảoQci bạMRn ta".
Nhưng Mai Trườqng Tô hiểBOTu rõ trong lòng, trên đqờqXYi này nếu có ngườqUWi dám gây bấiBat lợi cho quận chúa Nghê Hoàng, ngườSIi đqbầuu tiên đYYAứUODng ra nhấasUt điBaịUDnh là HạPvC Đông.
BấIt kểqb nàng đsiqã lấvpy chồng hay chưa, bấSat kểo trên danh nghĩIa nàng có phảoQci con dâu nhà họ Lâm hay không, nàng vẫn là ngườasUi bạOSn thân nhấqUqt của HạEiĐông.
Bởi vì tình nghĩDqa có đUDược trên chiến trườOSng là tình nghĩYqa khó biến chấUODt nhấut trên đRờiBai này.
"Tô tiên sinh!" Sau một lát yên lặng, HạTvo Đông đAaVã khống chế đAaVược tâm tình kích đSBộng của mình, lạRnh lùng hỏi: "Tiên sinh đMCMến kinh thành rốt cục là vì điBaiều gì?"
Mai Trườing Tô mỉAaVm cườMRi nói: "Sao thế? Ngay cảu chuyện này mà Huyền Kính sứoQc đqUWạqi nhân cũng không đvRSiều tra ra à?"
HạPvC Đông hừ lạAaVnh một tiếng, nói: "Ta biết cách nói về tài tử kì lân, cũng biết ngươi lòng ôm chí lớn, sớm muộn phảii chọn chủ mà thờMCM. Nhưng ta không rõ là, cho dù tiên sinh phảSIi tham dự cuộ tranh đMCMấiu của thái tử và Dự vương thì cũng không cầun thiết phảTSYi tìm hiểAaVu rõ ràng tấVqPt cảYq nhữqng chuyện đTSYã qua từ lâu như thế?"
Mai TrườUMng Tô không hề đMCMểVqP ý đcuến thái đSBộ lạqUWnh lùng của ảMR, vẫn chỉqXY mỉqbm cườoQci nói: "Mỗi một thờoQci gian hiện nay điều là sự tiếp diễn của quá khứaG, không tra rõ quá khứqXY thì sao có thểTSY biết bây giờSB nên làm gì, không nên làm gì? Bấqbt kểCZB là quá khứaG xa xưa đOSEến mấRy, gieo xuống nguyên nhân gì thì cuối cùng vẫn sẽ gặt đasUược quảBOT đUMó. Huyền Kính sứUM làm việc luôn luôn mưu cầiBau công chính, chẳng lé không phảOSEi cũng có niềm tin này sao?"
"Chuyện quá khứqUq hiểoQcn nhiên đUODều có ý nghĩTSYa của nó, ta chỉMCM không nghĩoQc ra chúng có quan hệ gì với tiên sinh?" HạBOT Đông mắbt sáng như đZqTuốc, chiếu sáng rực gương mặt Mai TrườWwng Tô: "Chẳng lẽ bảsiqn án cũ mườSai hai năm trước đasUó lạBni ảBnh hưởng đqến cục diện tranh giành giữYqa thái tử và Dự vương hiện nay hay sao?"
"ChỉasU cầAaVn có liên quan đEiến thì hoặc nhiều hoặc ít đTSYều sẽ tạoQco thành ảSanh hưởng. Chẳng lẽ HạqUW đsiqạUMi nhân cho rằAaVng bọn họ không hề liên quan gì đWwến chuyện năm đvpó sao?" Mai TrườBOTng Tô mơ hồ hỏi ngược lạDqi.
NữZqT Huyền Kính sứqXY trầqm ngâm một lát: "Có, ta thừa nhận khi đYYAó bọn họ đqã thêm dầcuu vào lửa, tăng tốc sự diệt vong của Kỳ vương, nhưng nếu không phảTvoi chính bảUDn thân Kỳ vương lòng muông dạUM thú, mưu đCZBồ đasUạSBi nghịSBch, nếu không phảQbi quân Xích Diễm trợ Trụ vi ngược, làm việc đSBáng khinh, thì làm sao còn có sự trừng phạTSYt tiếp theo?"
Mai TrườaGng Tô sắSBc mặt không đDqổi nhưng hàm răng đqUqã thầvRSm cắXqn chặt, sau một lúc lâu mới thở ra một hơi, nói: "Ta nghĩa... Đây chính là nguyên nhânđoQcạSIi nhân vẫn tránh không gặp mặt TĩDqnh vương đbiện hạOSE đCfúng không?"
ThầSan sắUODc HạiBa Đông trở nên chăm chú, nhìn chàng một hồi lâu rồi trầvpm giọng hỏi: "Tiên sinh nói thế có ý gì?"
"HạUD đsiqạPvCi nhân vẫn thật sự tin tưởng kết luận của triều đaình về vụ án phảSIn nghịich của Kỳ vương, còn Tĩanh vương lạbi luôn biện hộ cho Kỳ vương. Nếu không phảvRSi hoàng đUMế bệ hạoQc nhân từ, lạqUWi thẩCfm tra ra TĩBOTnh vương chỉI vì tình anh em, thật sự không liên quan đqến vụ án đSIó thì chỉR sợ Tĩbnh vương sớm đQbã bịqUW liên lụy vào rồi. Nhưng dù thế, TĩqXYnh vương vẫn bịDq chèn ép bấqXYy nay, hơn mườQbi năm tích lũy công huân vẫn không đUDổi đSIược một phong hiệu thân vương, vì vậy thái tử và Dự vương đMRều không hề đZqTểqUW TĩYYAnh vương vào mắEit. Quan đqXYiểUODm của đBOTạasUi nhân và Tĩinh vương trái ngược nhau, một khi gặp mặt, không nhắVqPc tới việc này thì thôi, nếu không cẩTSYn thận nhắPvCc tới thì khó tránh khỏi sẽ có xung đoQcột. Cho nên có thểvp không gặp nhau thì tránh mặt nhau vẫn cứOSE tốt hơn?" Mai Trườqng Tô nhìn thẳng vào mắUODt HạoQc Đông: "Tô mỗ đqoán vậy có đIúng không?"
Hạvp Đông yên lặng nhìn chàng, ánh mắMRt như đBOTánh giá kĩasU, lạMCMi như không có ý gì khác, nhưng chung quy vẫn không phủ nhận, chỉSI thảSIn nhiên nói: "TĩCfnh vương đbiện hạa là hoàng tử, HạZqT Đông có thểTvo không trêu chọc thì không trêu chọc mà thôi. HắCfn nhấut quyết muốn chối bỏ sự thật, trong lòng nghiêng về phe phảoQcn nghịvpch, nhưng bệ hạcu đXqã rộng lượng cho qua, HạqXY Đông còn có thểQb làm gì đWwược hắcun?"
Mai TrườWwng Tô vừa cúi ngườii châm thêm trà nóng cho ảOS vừa nói: "Xem ra HạMR đYoạasUi nhân cho rằung TĩaGnh vương nhấqUWt đBịunh là đuã sai?"
"Đương nhiên là TĩDqnh vương đqbã sai". Ánh mắqXYt HạSB Đông cực kì kiên đIịBnnh: "Tô tiên sinh đMCMã tận lực đSaiều tra về chuyện xưa này, đvpương nhiên phảYYAi biết vụ án phảOSn nghịWwch của Kỳ vương là do ngườYoi nào đBniều tra?"
Khóe môi Mai Trườong Tô thoáng mím chặt không thểSa phát hiện, chàng quay đaGầQbu lạvRSi, vẻ mặt vẫn ung dung như gió nhẹ mây mờqUq, cườui nói: "Cái này ai cũng biết, chính là thủ tôn Huyền Kính sứUD khi đMRó, lệnh sư HạMCM Giang HạYo đYoạWwi sư".
NhắEic tới tên HạMR Giang, trong mắqXYt Hạu Đông lập tứqc lộ vẻ kính trọng, giọng nói càng kiên đYoịinh hơn bấsiqt cứUOD khi nào: "Tự khi xuấcut đSaạaGo tới nay, gia sư vẫn phò tá bệ hạasU, nhận hoàng mệnh đPvCiều tra vô số vụ án, đZqTến nay chưa hề có một sai lầMRm. Nếu Tô tiên sinh còn dám tỏ ý nghi vấqn, HạMCM Đông buộc phảRi coi là bấUODt kính với gia sư". truyện copy từ tunghoanh.com
"Tô mỗ không dám". Mai Trườqbng Tô nhùn vai cườqi: "HạBOT đaạCfi sư tọa trấBn Huyền Kính ti, thiết diện vô tư, ngườai ngườqXYi kính trọng. Tô mỗ là hậu bối, sao dám tự ý nghi vấEin? Chẳng qua là trò chuyện một hồi, đWwột nhiên nhớ tới TĩMRnh vương nên mới nói đBến chuyện này, mong HạSB đqUWạMCMi nhân chớ trách".

"Tô tiên sinh là quốc sĩUM, tạai sao lạqUWi đqXYột nhiên thấaGy hứWwng thú với TĩTSYnh vương luôn luôn rờRi xa cục diện triều chính?"

Mai Trườqng Tô khẽ chuyểUODn con ngươi, nói: "Trước mặt Hạsiq đIạasUi nhân, ngườui quang minh không nói chuyện lập lờI. Một hoàng tử võ công cao như TĩQbnh vương, có thểXq lãnh binh, lạqbi không có đqXYe dọa đAaVối với ngôi kế vịUD, bấqUqt kểqUq ai có thểcu kéo đvpến dưới cờCZB thì đUDều sẽ trở thành một trợ lực lớn đAaVúng không?"
HạAaV Đông ngơ ngác nhìn chàng một hồi, đqUWột nhiên ngẩPvCng mặt cườYoi to, cườRi đYoến mứVqPc chảCfy cảiBa nước mắqt.
"Sao vậy? Tô mỗ nói rấasUt buồn cườIi sao?"
"Không buồn cườbi à?" HạPvC Đông nhẹ nhàng lau nước mắqUqt nơi khóe mắSBt, lầTvon nữUDa ngồi thẳng ngườVqPi lên: "Cho dù tiên sinh mang danh kì lân chi tài, có khảSB năng cân bằaGng thiên hạEi, cho dù tiên sinh tay nắqXYm thiên hạTSY đCfệ nhấoQct đaạBi bang, bên cạTSYnh có vô số tai mắTvot, đRáng tiếc tiên sinh đZqTã tra đbược cảR nhữBnng tình tiết vụn vặt trong chuyện xưa, chung quy cũng không thểR tra rõ đZqTược lòng ngườBOTi".
"Cũng chưa chắiBac. TĩasUnh vương bịI bệ hạOS áp chế, mẫu phi ở trong cung lạMCMi không có ân sủng đoQcặc thù, có thểi ông ta không muốn nâng cao đRịoa vịa thì cũng nên hạB quyết đTvoịiBanh sớm khi còn có đUDấaGt dụng võ đUODểSa đMCMảvRSm bảTSYo cho một tương lai yên ổn. Còn nếu cứQb khoanh tay đUMứEing nhìn như vậy, đOSEợi tương lai cục thế đPvCã rõ ràng, chỉo sợ sẽ không còn có ngày đRược cống hiến sứVqPc lực phục vụ triều đqbình nữasUa".
Hạcu Đông cườUDi lạOSEnh một tiếng, nói: "QuảBOT nhiên là lờMCMi của mưu sĩZqT, chỉYo luận tình thế lợi hạbi, bấvRSt luận lòng ngườQbi. Chuyện khác ta không dám nói, nhưng ta dám khẳng đqịsiqnh với ngươi, bấcut kểCf tương lai ngươi phò tá thái tử hay là Dự vương, ngươi đvRSều vĩqnh viễn không có cách nào thu TĩInh vương vềistr]ơngs bấZqTt cứqUq ngườPvCi nào trong bọn họ".
"A". Mai TrườBnng Tô mỉvpm cườUODi nói: "HạQb đZqTạUODi nhân lạYYAi khẳng đqịSInh như vậy à? Ai biết tình thế thay đqổi, lòng ngườqUqi cũng sẽ thay đIổi theo? TĩBnh vương nhiều năm phấaGn đOSấTvou vô công, nếu có cơ hội tốt, chỉUOD sợ cũng sẽ không dễ dàng buông tha?"
HạSB Đông hơi nhếch môi, dườPvCng như không muốn tiếp tục chủ đSBề này.
Mặc dù ảOSE không cam lòng khi thấasUy nhiều năm qua TĩMRnh vương Tiêu CảMRnh Diễm vẫn cố chấOSp không tỉUODnh lạOSi, nhưng ít nhấOSEt tình ý của hắTvon đaGối với anh cảa Kỳ vương và bạMCMn thân Lâm Thù vẫn là cực kì chân thành, chưa hề có ý đvRSịvpnh vạOSEch rõ giới tuyến vì sợ bịI liên lụy. Điều này làm cho trong lòng HạR Đông vẫn còn cảBnm thấCfy tôn kính hắTvon, vì vậy ảqb hơi phảWwn cảoQcm với phán đBOToán không có tình ngườqi của Tô Triết, không trảMCM lờui nữTSYa.
Nhưng trong lòng Mai TrườUMng Tô lạIi thấasUy ấqm áp trước phảUDn ứqng của ảI.
Mặc dù mục đMRích chàng nói nhữEing lờsiqi vừa rồi chỉqUW là đQbểMCM đBánh lạic đTvoườSIng vịiBa Huyền Kính sứUD này, làm cho ảEi cho rằMCMng tấXqt cảq mọi qua lạAaVi của mình và TĩInh vương sau này đoQcều là vì lôi kéo và tính toán, vì thế sẽ không quá mứcuc chú ý, nhưng nhìn thấBOTy HạBOT Đông lập trườqXYng rõ ràng là đAaVối lập với Kỳ vương và nhà họ Lâm lạTvoi vẫn không nỡ đOSánh giá xấZqTu về TĩCfnh vương, trong lòng chàng vẫn không thểDq không cảim thấaGy xúc đQbộng.
Tiêu CảBOTnh Diễm kiên đRịAaVnh quan đOSiểRm, ẩUMn nhẫn mườqi hai năm trờbi, bấBnt kểcu đqUWối mặt với bao nhiêu bấZqTt công và lạZqTnh nhạvpt, hắZqTn vẫn không chịou khom lưng, chủ đSBộng quỳ gối thỉSInh tội trước phụ hoàng vì lập trườsiqng của mình khi đPvCó.
HắVqPn là đOSạOSEi tướng quân có uy vọng trong quân, chỉBn cầYqn hơi tỏ ý, thái tử và Dự vương đTvoều sẽ hết sứBc sẵqn lòng thu nạiBap hắCZBn vào vây cánh. HắOSn là hoàng tử đqã trưởng thành từng lập vô số chiến công ở chốn biên cương, chỉTSY cầOSEn cúi đTSYầEiu mềm lờCZBi sám hối, hoàng đUDế cũng chưa đaGến mứOSc lãnh đoQcạBnm nhiều năm, có công không thưởng.
Tuy nhiên hắUDn lạai không hề có nhữang hành đSaộng tưởng như không hề khó khăn này, hắSan chỉcu lặng lẽ tiếp nhận từng đSaạVqPo chiếu lệnh, bôn ba giữRa các chiến trườWwng, thi thoảRng nhàn hạu, hắiBan cũng dành đYqạSai bộ phận thờBi gian ở vương phủ của mình và quân doanh ngoài thành, rờXqi xa trung tâm vương quyền, cam lòng không đoược trong ngoài triều coi trọng, chỉcu vì một chút phẫn nộ, oán hận khó giảBi trong lòng.
Tuy nhiên chính một Tĩbnh vương CảYonh Diễm như vậy mới là ngườMCMi bạsiqn thân của thiếu soái Xích Diễm ngày xưa, mới là chủ quân tương lai mà Mai TrườOSEng Tô đEiang chuẩaGn bịYo dốc sứUDc nâng đoỡ lúc này.
Ánh mắSBt bình tĩUMnh mà sâu lắRng của tông chủ Giang TảI minh nhìn thoáng qua chân trờRi u ám trước khi rơi tuyết, nhìn một vệt sáng nhỏ bé giữba một vùng trờQbi chiều nặng nề tối tăm.
Vì TĩUODnh vương, phảCZBi lôi kéo tấqXYt cảB nhữQbng thế lực có thểoQc mượn sứiBac, Mục phủ Vân Nam đbã không cầCZBn hao tâm tổn trí hơn nữoQca, mà mục tiêu tiếp theo chính là Huyền Kính sứUOD Hạqb Đông.
Niếp Phong, đTSYạUODi tướng tiên phong tiếu ngạEio quầqUqn hùng của quân Xích Diễm năm đqó, do chủ soái ác ý đqUqưa vào tử đCfịoa, toàn quân bịYYA vây, chết chẳng toàn thây.
Kết luận này là một cái gai trong lòng tấMRt cảYq thân bằCfng gia quyến của Niếp Phong, cũng là ngọn nguồn thù hận của HạVqP Đông.
Cầqm tay đRưa tiễn là đOSấXqng phu quân anh tuấCZBn, đqXYón về là thi thểSB chẳng vẹn toàn, cộng thêm nửa tấqm áo choàng thấiBam đasUẫm máu khô.
Ngay cải uy danh hiểOSEn hách của sư môn, ngay cảI thân phận làm mọi ngườoQci kính sợ của Huyền Kính sứSa, cũng khó bù đasUắUMp nỗi đqUWau cô đMRộc ngỡ ngàng trước mộ phầVqPn lạSInh lẽo hàng năm, soi gương không thấUODy hình đXqôi lứSBa, quay ngang chẳng gặp bóng lang quân.
Nỗi đvpau xé lòng, căm thù cực đYoộ như thế, làm sao có thểSB bảaGo ảOSE không oán, bảMCMo ảvp không hận?
Không giảOSEi đCfược khúc mắOSEc này, Huyền Kính ti sẽ vĩMRnh viễn là tử đYoịoQcch của nhà họ Lâm.
Có đOSiều bảRn án cũ sớm đDqã phán đCZBịTvonh xong, thủ tôn Huyền Kính ti HạYq Giang dù đqUqã quy ẩOSEn nhưng vẫn còn tạCfi thế, muốn cởi bỏ mối huyết thù năm xưa lạqUqi dễ vậy sao?
Kế duy nhấCZBt hiện nay chỉUOD có thểCZB là kéo dài đqXYểu sau tính tiếp.
"Nghe nói HạqUW đsiqạCfi nhân từng bịPvC tấan công ở vùng ngoạvpi ô kinh thành?" Mai Trườqng Tô cườbi, chuyểCfn sang một chủ đcuề khác: "Hôm đsiqó Cảqnh Duệ bịithương trở về, từ trên xuống dưới trong hầUMu phủ đYqều cực kì hoảqUWng sợ, trưởng công chúa sai ngườRi mờYoi điBaạYoi phu đSIến chữvpa trịSI, có thểq nói là ồn ào gà chó không yên... Không biết thương thế của đqUqạTSYi nhân đqbã đqỡ nhiều chưa?"
"Đàn ông con trai bịTvo thương thì đBã là gì? Trưởng công chúa cũng nuông chiều con trai mình quá". HạOSE Đông không thèm đMRểcu ý: "Thương thế của ta không nặng, sớm đvRSã khỏi rồi, cảqm ơn tiên sinh đVqPã thăm hỏi".
"Nhưng thương thế mới khỏi, hành đEiộng vẫn còn nhiều bấCZBt tiện. Vừa rồi Phi Lưu nhà ta vô lễ, còn mong đcuạqi nhân thứSa lỗi".
Nhắac tới Phi Lưu, trong mắcut HạMR Đông thoáng qua vẻ cuồng nhiệt của con nhà võ, nói: "Lệnh hộ vệ quảYq nhiên danh bấBOTt hư truyền, hôm nay ta bịDq thua cũng tâm phục khẩDqu phục. Có đqXYiều tiên sinh phảai dặn hắUMn không đvpược buông lơi, Huyền Kính môn của ta luôn luôn thua mà không nảTvon, sau này HạVqPĐông sẽ chăm chủ tu luyện, sẽ còn phảui đAaVến đOSây lãnh giáo".
Mai TrườBng Tô mỉqm cườAaVi, dườXqng như không hề lo lắYqng.
Do tâm trí không phát triểBn bình thương nên Phi Lưu không hề phảoQci phân tâm, lúc chơi cũng vẫn luyện công, luyện công đTvoối với hắUMn chính là chơi, thêm nữBOTa lạSIi có tư chấDqt võ học cực cao, cho dù ngườOSEi bình thườcung có chăm chỉUM gấYop đaôi cũng khó có thểUD theo kịoQcp tốc điBaộ của hắYon.
HạB Đông uống hết tách trà uống dở, đOSặt lạasUi xuống bàn, đMCMứasUng dậy nói: "Hôm nay quấqby quảvp tiên sinh, nhữSang gì tiên sinh nhờR vảvRS, HạSI Đông sẽ làm hết sứIc. Sau này tiên sinh muốn làm gì cũng đZqTều là việc của chính tiên sinh, có đDqiều HạVqP Đông vẫn phảOSi cảRnh báo trước một câu, dù tiên sinh có thủ đUODoạcun chồng chấbt cũng chớ vượt lưới pháp luật, chớ trái thánh ý, nếu không Huyền Kính ti trên có gương sáng, dưới có kiếm sắBOTc, chỉYo sợ sẽ không tha thứaGđBOTược cho tiên sinh".
"Lờqi của Hạvp đYYAạYYAi nhân, Tô mỗ nhấqXYt đcuịUDnh nhớ kĩAaV". Mai TrườRng Tô đqXYứXqng dậy đBưa tiễn, nụ cườSai chân thành: "ĐạvRSi nhân đqXYã căn dặn ân cầSIn, Tô mỗ đBOTâu dám không báo đMRáp? Cho nên tạOSEi hạTvo cũng có một câu cho đYoạBni nhân: Trung chưa chắbc trung, gian chưa chắDqc gian, tính ra vừa là hiểqUWn quý trong triều, vừa có thểa hiểvRSu rõ giang hồ, hiệu lệnh sát thủ tử sĩq không hề dấiu vết, thiên hạqXY có thểYq có đuược mấCfy ngườqbi?"
HạqXY Đông chấIn đqộng trong lòng, chợt quay đTSYầSau lạui, chỉqb thấiBay đSaối phương thầSan sắYoc bình thảsiqn, vẻ mặt đCZBiềm tĩYonh, dườMCMng như nhữqng lờUMi vừa rồi chỉPvC là một câu nói xã giao bâng quơ mà thôi.
Đối mặt với ánh mắat chấCft vấSIn của ảSB, Mai TrườSIng Tô lạUMi không hề có ý giảqXYi thích thêm, thanh sam khẽ lật, dờcui bước đCZBi trước dẫn đqbườong tiễn khách, nhẹ nhàng nói một câu "MờAaVi đvRSạui nhân đWwi thong thảEi", giờUM thì quảo thật là lờCfi nói xã giao.
HạMR Đông hai mươi tuổi chính thứuc xuấUDt sư, trong cuộc đqờIi Huyền Kính sứWw mườYqi bảOSEy năm không biết đBOTã gặp bao nhiêu vụ trọng án, cho nên chỉUD cầqn một câu đEiã có thểBn chỉBOT ra phương hướng cho ảWw truy tra, nếu nói thêm nữYoa thì lạOSEi thành vẽ rắSIn thêm chân...
Bóng dáng Phi Lưu thấUODp thoáng trên tán cây rồi xuấOSEt hiện bên cạSBnh Mai TrườOSEng Tô, mặc dù sắQbc mặt lạUODnh lùng nhưng thầvRSn sắUODc trong mắRt lạaGi rấAaVt vui mừng khi thấBy ngườoi khách này rốt cục đOSEã đai.
HạUD Đông quay lạMCMi nhìn gương mặt tuấCZBn tú đqUWơn thuầOSEn của hắDqn, đEiột nhiên bước chân nặng nề, một cảvRSm giác mệt mỏi trào lên trong lòng.
Một đYYAạWwi án trên tay còn chưa xét xử, mà sóng gió trong kinh thành lạqUqi ngày càng mãnh liệt, dườMRng như sẽ cuộn sạYoch hết thảBOTy, làm mọi ngườaGi cảUMm thấYYAy không thể kháng cự, thậm chí chỉqXY mong tránh né.
HạUD Đông cảRm thấBy lúc này là lúc mình cầvRSn vòng tay Niếp Phong hơn bấEit cứ qUlúc nào trong dĩ vãng.

Do tính chấMrWt của công việc, hành đmMộng của Huyền Kính sứbkE luôn luôn bí mật thấMaEp giọng, sau khi về kinh Hạj Đông cũng không hề lỗ mãng.
Nhưng đMối với nhữMng ngườRi có chủ ý quan tâm, hành đkXWộng của ảAU cũng không hề khó phát hiện.
Có đhcQiều trước rấMrWt nhiều đmMôi mắEt dõi theo có bí mật có công khai, HạhZ Đông lạJRi không hề tận lực giấceu giếm, hoàng cung, phủ Ninh Quốc hầyRcu, khu nhà của họ Mục ở kinh thành, sau khi công khai ra vào ba nơi này, ảAU không hề đCbCi đqhâu nữAUa, luôn ru rú trong phủ nha của Huyền Kính ti.
Nhưng làm trong ngoài triều bấJwqt ngờTr là cơn bão táp "vụ án chiếm đWEấXJut" dự đRoán sẽ bùng nổ khi HạRMM Đông về kinh lạMi không hề tới ngay, tuy nhiên cảhhNm giác gió giật trước lúc bão về này lạlDi càng khiến ngườXJui ta khó chịETRu, Khánh Quốc công Bách Nghiệp sớm đAUã cáo bệnh ở nhà, hơn nữra theo thái y tiết lộ, đJwqây không phảMi hắlDn ốm giảMaE vờEM.
Một chuyện trong dự liệu của mọi ngườZi cũng không xảMaEy ra, ngườlDi đTrược cho là quận mã không sai đQJmi đEâu đRuược kia vẫn làm khách khanh trong phủ Ninh Quốc hầAu, hoàng đceế ban cho hắkXWn hai bứcec họa, tuyên hắETRn vào cung đránh đBQàn uống trà một lầJRn, nhưng lạkXWi không có một chút phong thanh nào về đAUám hỏi.
Một ngày sau khi HạAU Đông tới thăm, quận chúa Nghê Hoàng lạNji gửi một phong thư cho hắbkEn, cũng không biết rốt cục nhữNjng ngườyRci này đMrWang làm trò bí hiểkXWm gì.
Thái tử bịV phạRt đaLBóng cửa hối lỗi tỏ ra cực kì ngoan ngoãn, mặc dù vì nguyên nhân chân thực bịRu che giấAUu nên hắOhan không tiện công khai xin lỗi quận chúa, nhưng ngườXJui trong đhhông cung của thái tử ra cửa gặp ngườEi của Mục vương phủ đyRcều sẽ nghiêng ngườji nhườcAhng đLhườCbCng, thái đRộ nhùn nhườJwqng làm ngườji ta không nói nên lờMaEi, vì vậy ngườcei nhà họ Mục tràn ngập lửa giận cũng không thểBQ làm quá, quan hệ của hai bên bởi vậy cũng không thểRMM công khai chuyểRn biến xấMrWu.
Sau khi bịMrW giáng cấbkEp, Việt quý phi càng diễn đTrủ khổ nhục kế, sự già yếu và hốc hác nhanh chóng khiến trong lòng hoàng đEế dầQJmn thấEMy thương hạMi, cơn giận đhhã không còn như lúc ban đhZầmMu.
Trong tình hình nặng nề như vậy,gã Tô Triết đVã trở thành danh nhân chốn kinh đZô lạJSi ung dung chọn một ngày trờJwqi trong nắjng ấhcQm, mờlDi mấry ngườRi bạbkEn cùng hắTrn ra ngoài chơi.
NhữMng bứuAc tườOhang quét vôi loang lổ, mái ngói đJwqỏ vỡ nát nhiều nơi, tườAUng viện đTrã thủng nhiều lỗ trẻ con chui vừa, trên tườZng bò đXJuầMaEy nhữThNng dây tửđMaEằcAhng, thườhZng xuân và tườNjng vi dạri đJRã khô đCbCan xen chằceng chịCbCt.
Nhìn một vòng xung quanh, trong tầNOdm mắThNt chỉOha có toàn cỏ dạMi, hồ sen đVã gầEMn cạQJmn, giảCbC sơn đWEổ nát và nhữOhang hành lang chăng đDầhZy tơ nhện.
ChỉR có nhữaVng bứcec tườRng rào xây nhấBQp nhô theo sườMaEn dốc vẫn chắDc chắMrWn vây quanh trang viên nho nhỏ đhhNã lâu không có hơi ngườJwqi này.
Chính giữdJya trang viên, lờJR mờyRc có thểThN nhìn thấNOdy hình dáng một vườaVn hoa hình cung, có đwPiều trong vườaLBn hoa đRuã không hề còn hoa, chỉZ còn lạThNi toàn là cỏ dạhcQi khô vàng phủ kín.
Nhưng giữLha khung cảCbCnh đrổ nát khô héo này lạEi có mấhcQy ngườCbCi mặc y phục hoa lệ cực kì không hài hòa, tấaVt cảLh đJwqều đlDang tán thưởng, dườdJyng như đNOdang thưởng thứMrWc phong cảMaEnh suy tàn xung quanh.
"Nếu không phảAi ngẩOhang đceầru có thểTr nhìn thấqhy đwPỉMnh của tháp Sùng Âm thì ta thật không biết mình đRã đaLBến nơi nào..." NgườETRi nói chuyện là đMaEạqhi công tửphủ quốc cữwPu, mùa đNjông cũng vẫn cầjZm chiếc quạJRt gấlDp trên tay tạhZo dáng: "Không ngờJwq trong thành Kim Lăng còn có một nơi hoang vu như vậy, Tô huynh, tạlDi sao huynh lạMrWi tìm đETRược chỗ này?"
"Cũng không phảhZi chính ta tìm". Ngườri trảZ lờWjli mặc thanh sam, mặt mang nụ cườZi khổ: "Ta chỉWE đETRến gặp một nhà buôn, nói muốn mua một khu viện ở trong thành, ông chủ nhà buôn đdJyó đMrWã đOhaề cử nơi này, nói là nơi này rấcet tốt..."
"RấwPt tốt..." TạThN Bật nhắTrc lạWEi hai chữM này một lầhhn như một tiếng vang, ngơ ngác đCbCưa ánh mắdJyt nhìn bồn hoa đAUã sụp một nửa cách đAó không xa.
"HắLhn nói rấVt tốt mà huynh tin ngay à? Cũng không đThNến xem trước rồi mới trảQJm tiền? Giang Tảce minh đJSã giàu có đcAhến mứNjc này rồi à?" Ngôn Dự Tân đdJyưa ra ba câu hỏi liên tiếp đVểETR biểJRu thịaLB rõ ràng quan đETRiểJRm của mình.
"Ta... ta đJSã sai Phi Lưu đTrến xem, hắjn cũng nói rấETRt tốt..."
"RấVt tốt..." Tiếng vang lạbkEi vang lên lầRun nữhcQa, bóng dáng Phi Lưu phía trước thoáng lên giống như phối hợp với hắAUn rồi biến mấcet sau nhữuAng đqhống giảwPsơn đJSổ nát xiêu vẹo, xem ra đlDang chơi rấNOdt vui vẻ.
Ngôn Dự Tân hai tay ôm ngực, quay đLhầAUu nhìn ngườOhai đràn ông văn nhã trước mặt.
NhờkXW nhà buôn mua viện, chỉZ phái một đEứja bé đdJyến xem rồi trảThN tiền, đJRây là cách làm của tài tử kì lân? QuảXJu nhiên không giống ngườqhi thườBQng...
"Thực ra nơi này cũng không đVến mứCbCc quá tồi". Mai TrườJSng Tô cườji nói: "Ít nhấhht vịNOd trí rấOhat tốt, diện tích cũng vừa phảEi, nhiều năm không có ngườZi ở, hoang phế như vậy cũng không có gì lạdJy. Chỉqh có đqhiều phảETRi thuê ngườdJyi đDến sửa chữJSa lạuAi một chút thôi, sau khi dọn dẹp chắNjc sẽ rấmMt đRuẹp, hơn nữVa Phi Lưu cũng thích... CảVnh Duệ, ngươi nói xem có phảAUi không?"
Ngườhhi tuổi trẻ từ đbkEầkXWu tới giờJwq vẫn không nói tiếng nào chỉA ờhZ một tiếng coi như trảlD lờLhi.
"Sao vậy?" TạJR Bật bước tới gầZn: "Rõ ràng là Tô huynh mua nhà bịj ngườRMMi ta lừa, tạaLBi sao nhìn có vẻ ngươi còn chán nảJRn hơn cảkXW huynh ấJSy thế?"
Ngôn Dự Tân thoáng liếc nhìn ngườAi bạcen tốt, không cùng TạMrW Bật trêu đZùa hắBQn như mọi ngày mà chậm rãi đJRập quạmMt vào lòng bàn tay kia, nhàn tảLhn đcAhi bộ xung quanh, dườaVng như là muốn nhìn rõ khu viện này hơn một chút. Nhưng mới đhZi đCbCược tầcAhm mườJSi bước, đceột nhiên hắrn a một tiếng rồi biến mấjt.
NhữRMMng ngườJRi bên cạlDnh đDều giật mình, đhcQồng loạEMt chạNOdy vội tới chỗ Ngôn Dự Tân vừa mấDt tích một cách thầAn bí. Tiêu Cảjnh Duệ thân thủ tốt nhấZt, tựnhiên là là ngườri đJwqầZu tiên chạWjly tới, miệng không ngừng gọi to: "Dự Tân! Dự Tân!"
"Ở đRuây..." Một âm thanh ồm ồm từ dưới đaVấXJut vang lên: "Kéo ta lên nào..."
Sau khi đdJyược Tiêu CảJRnh Duệ cầhhm tay kéo từ dưới đbkEấqht lên, bộ trang phục đceẹp đceẽ sang trọng của công tử quốc cữru đqhã dính đLhầry bùn đAUấQJmt lấOham lem và vụn cỏ khô vàng, Tiêu CảbkEnh Duệ dùng tay phủi giúp hắEn, bụi bặm mù mịqht một góc trờlDi.
"Đây là một cái giếng cạWEn, có vẻ rấuAt âm u..." TạdJy Bật hết sứqhc thận trọng gạlDt đjZám cỏ dạuAi che khuấBQt miệng giếng ra cúi xuống quan sát: "Thành giếng đOhaã sụp hết rồi, thảWjlo nào ngươi không đAUểD ý..."
"May mà ta thân thủ phi phàm, kịdJyp thờCbCi bám đMược vào mép giếng". Ngôn Dự Tân phủi lá cỏ trên tóc, mặt dài thườaLBn thượt: "Đúng là xúi quẩhhy hết cỡ!"
Tiêu CảuAnh Duệ lạVi lộ vẻ suy tư: "May mà ngườJwqi rơi xuống là ngươi, nếu như là Tô huynh, nhấJSt đNjịLhnh huynh ấEMy sẽ không bám đMaEược vào đLhâu, rơi thẳng xuống đJSáy giếng..."
Ngôn Dự Tân cắmMn răng nhìn ngườMi bạETRn tốt nhấAUt của mình như nhìn một kẻ vong ơn phụ nghĩWEa, oán hận: "Cái gì mà may mà ngườVi rơi xuống là ta? Ngươi đrúng là đRồ vô lương tâm..."
Mai Trườrng Tô cũng đdJyi tới chỉJwqnh lạVi quầDn áo giúp hắcAhn, ôn tồn hỏi: "Có bịcAh thương không?"
"Không không, một cao thủ như ta đAâu có dễ dàng bịuA thương như vậy?" Ngôn Dự Tân cườDi ha ha, phấuAt phấWjlt tay làm bộ thờOha ơ như không.
"Cũng đbkEúng". TạTr Bật nghiêm trang gật đdJyầVu đMồng ý: "HắQJmn rấMaEt giỏi trò treo lơ lửng, trước kia trong viện trồng ngườhcQi thườaLBng xuyên nhìn thấjZy hắWjln treo lơ lửng như vậy..."
Không biết Phi Lưu cũng đZã đlDến hiện trườCbCng từ bao giờRu, mắaLBt mở rấuAt lớn nhìn Ngôn Dự Tân toàn thân nhem nhuốc đRMMến mứJSc Ngôn Dự Tân cũng cảTrm thấhcQy mấRut tự nhiên vì tình trạLhng chật vật của mình.
"Trong vườQJmn hoang không biết nơi nào có nguy hiểJRm, lúc ra ngoài mọi ngườOhai cứhhN đJwqi trên đAườrng lát đEá cho yên tâm". Tiêu CảLhnh Duệ dặn dò một câu, lạRi quay sang thoáng nhìn Mai TrườTrng Tô: "Tô huynh, huynh đlDi theo đkXWúng bước chân của bọn ta nhé".
"Ngươi cẩZn thận quá đceấcey". TạhZ Bật cườmMi nhạRuo: "VườJRn có hoang vu đhhNến mấMrWy thì cũng chỉQJm là vườhZn thôi, lấwPy đceâu ra giếng cạRun khắjZp nơi chứuA?"
"Cẩqhn thận không bao giờV là thừa". Mai TrườJSng Tô cườMi bênh vực Tiêu Cảqhnh Duệ: "Vừa rồi mặc dù cỏ rấAUt dày nhưng nếu Dự Tân cẩcAhn thận một chút thì cũng chưa chắQJmc đMaEã trượt chân. Chỗ này bịr cỏ che kín, đjZịhZa hình mấhhNp mô, đRMMúng là quay lạhZi đVườQJmng chính vẫn tốt hơn".
NgườJSi lớn tuổi nói chuyện vẫn có trọng lượng hơn, mọi ngườWEi nghe theo đmMề nghịyRc của chàng, cùng trở lạwPi trên đRuườOhang chính, thong thảqh đri xem nhữwPng chỗ vừa rồi chưa đaLBi tới, nhưng đEi đThNến đhZâu thì cũng chỉMaE thấRy cảXJunh tượng hoang vu như nhau.
Khu viện không lớn, mấLhy ngườEi nhanh chóng đcei đAến cửa ngách. Hai cánh cửa vẫn đThNóng chặt, đaVược khóa bằuAng một ổ khóa sắJRt han gỉaV loang lổ.
Ngoài Phi Lưu, không có ai muốn đMi xuyên vườcen trở về bằWjlng lối cũ, vì vậy TạNOd Bật đTri đJwqầDu tiên liền đJRưa tay kéo cửa, ai ngờXJu vừa mới kéo, nguyên hai cánh cửa lập tứWEc đceổ ụp xuống.
"TrờTri ạD, mục nát đhhNến mứVc này rồi. ChắTrc là chỉj còn mấDy gian nhà bằhhng gạMch xanh đWEó vẫn còn tương đThNối vữAng". Ngôn Dự Tân lắmMc đNOdầAUu nói: "Quảce thực không có chỗ nào không cầZn sửa sang..."
"Cửa sổ các gian nhà đbkEó sợ rằTrng cũng cầWjln phảaLBi thay, dù có không bịNOd mục thì cũng bẩhhn quá rồi". TạlD Bật cũng nói: "Tô huynh là ai chứLh, làm sao có thểWEsống trong một khu viện đyRcơn sơ như vậy đwPược? Nghe nói phía đrông thành có một khu viện đDược lắDm..."
"Thôi". Mai TrườTrng Tô mỉJwqm cườJRi ngắCbCt lờMrWi hắTrn: "Tiền cũng đRMMã trảRu rồi, còn nói gì nữNja chứcAh? Đúng như Dự Tân nói, Giang TảhZ minh của ta còn chưa giàu đwPến mứWEc có thểuA mua mấWEy khu viên trong kinh thành rồi bỏ trống như vậy đWEược".
TạTr Bật vội nói: "Khu viện ở phía đkXWông thành không cầdJyn mua, đceiện hạcAh nói..."
"TạV Bật". Tiêu CảRMMnh Duệ nói hơi chán ghét: "Việc này tự Tô huynh sẽ tính toán, ngươi nói nhiều như vậy làm gì?"
TạZ Bật hơi tứCbCc giận, đjZang đAUịMrWnh cãi lạri, Mai TrườMrWng Tô đEã chen vào giữXJua hai ngườjZi, vui đwPùa: "Khu viện này có không tốt đqhến mấqhy thì cũng đDã mua rồi, dù thế nào ta cũng phảAi ở đNjây, nếu không các anh em trong liên minh sẽ mắRng ta tiêu tiền hoang phí, các ngươi cũng không nỡ nhìn ta bịkXW ngườNOdi khác mắAUng đhhúng không?" Ngoài miệng nói vậy, trong lòng chàng lạAUi thầhhm suy nghĩEM đTriện hạE trong lờAUi Tạr Bật vừa rồi rốt cục là đuAiện hạM nào.
"Khu viện này muốn sửa sang đceểV ở đMrWược thì chỉCbC sợ phảRui mấrt hơn một tháng". Ngôn Dự Tân cườZi nói: "Có đJRiều dù sao Tô huynh cũng không vội, CảmMnh Duệ cũng không muốn huynh chuyểEn ra ngoài sớm như vậy. Huynh xem, hôm nay mới chỉNj đdJyi xem nhà mới mà hắVn đhhã tỏ vẻ lưu luyến lắRMMm rồi".
Tiêu Cảcenh Duệ mím môi, không hề phảEn bác lờWEi của Ngôn Dự Tân, sau một hồi yên lặng mới chậm rãi hỏi: "Tô huynh thật sự... nhấlDt đJwqịJRnh phảNji chuyểVn ra ngoài sao?"
"Xem ra ta phảThNi ở lạThNi kinh thành một thờqhi gian, cứRMM quấNOdy quảNOd quý phủ mãi ta cũng thấry áy náy". Ánh mắjZt chàng nhìn Tiêu CảlDnh Duệ rấCbCt nhu hòa nhưng lờqhi nói ra lạWjli cực kì khách sáo.
"Tuyết lư là khu dành cho khách, không hề liên quan đceến nhà chính, có gì quấMy quảRMM đbkEâu chứOha". Tiêu CảZnh Duệ rầhcQu rĩNj nói.
Mai TrườLhng Tô cườri nhạhcQt: "Ta biết hầNOdu gia và trưởng công chúa sẽ không thấBQy phiền phứmMc, nhưng dù sao thì cũng không tiện lắaLBm..."
Câu này mặc dù nói rấThNt đETRơn giảWEn nhưng lạkXWi có ý tứhhN sâu xa.
NhữaLBng ngườNOdi ở đAUây đThNều là ngườWjli thông minh, nghĩM đdJyến chuyện sau này chàng sớm muộn cũng là phụ tá quan trọng của một cung nào đceó, biết chàng hiểVn nhiên không tiện ở đQJmâu, nhấwPt thờZi mọi ngườTri đhhều im lặng không nói đZược gì.
"ChuyểhcQn ra ngoài cũng tốt, dù sao cũng không hề xa. Đối với ta thì đAến nơi này thăm Tô huynh còn thuận tiện hơn đWjlến TạbkE phủ". Sau một lúc lâu, Ngôn Dự Tân mới cườyRci một tiếng phá vỡ bầaLBu không khí nặng nề: "Có đJRiều nơi này mặc dù không lớn nhưng rốt cục cũng là nguyên một khu viện, chỉZ có huynh và Phi Lưu ở thì sao ổn? Còn phảyRci thuê thêm một số ngườhcQi hầWjlu và hộ vệ mới đjZược".
"Xưa nay ta không thích có ngườaVi hầJSu hạbkE bên mình, Phi Lưu cũng luôn biết cách tự chăm sóc bảhhNn thân. Có đBQiều nữaLB tì nam bộc quét sân dọn vườBQn thì quảhcQ thật phảVi thuê vài ngườdJyi, đMaEây cũng không phảCbCi chuyện khó khăn gì... Còn hộ vệ, thứbkE nhấTrt là đceã có Phi Lưu, thứbkE hai là ta còn có mấJSy ngườlDi bạCbCn ở kinh thành, có thểhhN mờMrWi tới đmMây ở một thờRMMi gian".
Tiêu CảLhnh Duệ nhớ lạMrWi Ngôn Dự Tân đmMã nói bốn cao thủ hộ tống hắNOdn vào kinh vẫn còn chưa đNji, trong lòng lập tứaLBc rõ ràng, không khỏi cảBQm thấhhNy chán chườyRcng, nhưng đqhồng thờri lạuAi thấCbCy hơi yên tâm.
"Có nhiều ngườcei ở đcAhương nhiên là tốt, có đAUiều..." Không biết lạXJui liên tưởng đRuến chuyện gì, Ngôn Dự Tân chớp mắCbCt cườRi tinh quái: "VườAn hoang nhà bỏ, thiếu gì ma cây ma hoa. Tô huynh và các bạcen đceến ở đXJuây chỉM sợ sẽ phảEi cẩhhNn thận, nếu ngày nào đXJuó có phụ nữhcQ xinh đCbCẹp nửa đETRêm gõ cửa sổ thì nhấZtđkXWịkXWnh phảMrWi khống chế đJRược bảCbCn thân, tốt nhấRt là không đNOdược mở cửa sổ nhìn ngườJSi ta đlDểaLB khỏi bịhh bắNOdt mấcet hồn".
"Hê". TạNOd Bật khinh thườBQng: "Đã không nhìn ngườVi ta thì làm sao lạyRci biết là phụ nữcAh xinh đaLBẹp?"
"Một khi yêu tinh đjZã có khảZ năng biến háo thì đbkEương nhiên sẽ biến ra một ngoạOhai hình xinh đRuẹp, nếu biến thành dáng vẻ như Tôn đCbCạdJyi nhân của bộ lạRi thì còn không bằJwqng lộ nguyên hình cho xong".
VịTr chủ bạbkEc họ Tôn ở bộ lạLhi nổi tiếng xấDu xí khắkXWp kinh thành, hai ngườhhi Tiêu - TạjZ nghĩdJy đNOdến dáng vẻ ông ta, nhấLht thờwPi đNjều không nhịMaEn đaLBược bật cườLhi, TạhhBật còn vừa cườETRi vừa mắMng: "Giễu cợt tướng mạEo ngườDi ta, ngươi đRMMúng là phũ phàng! Biết là ngươi đjZẹp trai rồi, nhưng Tôn đZạwPi nhân ngườdJyi ta đJRâu có trêu chọc gì ngươi chứM?"
Ngôn Dự Tân hừ một tiếng, mở quạQJmt gấZp ra phe phẩTry, dương dương tự đAắcec quay vào trong vườZn nói: "Đám ma cây ma hoa nghe đVây, nếu có biến thì phảAUi biến thành dáng vẻ như bảjn thiếu gia, bảyRco đhZảmMm sau khi biến hóa, ngườJSi ngườAUi sẽ phảMrWi khen ngợi ngọc thụ lâm phong..."
Nếu là lúc khác thì còn đNjỡ, đETRằWEng này mặc dù khuôn mặt vẫn tuấqhn tú nhưng toàn thân hắBQn lạThNi dính đlDầJSy bùn đAUấZt, tóc cũng đEMã rối bù sau khi gỡ đAUám lá cỏ vương trên đqhầqhu, đqhâu phảcAhi cây ngọc đjZón gió, có mà ổ gà đBQón gió thì có. Không nhữRMMng hai ngườETRi bạThNn cũ cườETRi gập cảJwq ngườlDi mà ngay cảkXW Mai TrườXJung Tô cũng quay mặt sang một bên, hai vai rung nhè nhẹ.
"Một giờcAh nửa khắRc làm sao học đjược khí đMaEộ đMrWón gió ngã nhào này của ngươi?" TạhcQ Bật cườyRci sặc sụa, vừa ho vừa nói: "Tốt nhấRMMt là Tô huynh dọn dẹp cho ngươi một gian phòng, ngươi ở lạBQi đkXWây vài ngày, đJwqểA đEám yêu quái đaVó nhìn tỉZ mỉbkE một chút..."
"Không thèm chấbkEp các ngươi". Ngôn Dự Tân quay đhhầLhu, nhìn Mai TrườCbCng Tô với vẻ mặt rấVt nghiêm túc: "Hai gã này từ nhỏ đMrWã ghen tịce với ta, ta cũngđWjlã quen rồi".
"Ờ". Mai Trườceng Tô gật đTrầJSu trịlDnh trọng: "Ta cũng cảMaEm thấWEy là bọn chúng ghen tịJwq với ngươi".
"Mau trở về thay quầAn áo đBQi". Tiêu CảAnh Duệ đAấTrm bạOhan tốt một quyền, cảdJym thấThNy sau trầrn cườji vừa rồi, tâm tình đETRã thoảCbCi mái hơn không ít: "Danh tiếng giá áo túi cơm số một ở kinh thành không phảXJui dễ mà có đQJmược, ít nhấNOdt ngươi cũng phảaLBi giữkXW đZược cái lớp hào nhoáng bề ngoài này".
"Ta rõ ràng là nội ngoạRMMi kiêm tu biết chưa? Ngươi là đcAhàn ông mà sao đJwqó kịNOd thế không biết?" Ngôn Dự Tân vừa cảDm thán cúi đNOdầlDu phủi vạQJmt áo vẫn chưa sạNjch, ai ngờR mới phủi đLhược hai cái, tay hắJSn liền đdJyột nhiên cứJRng đVờNOd.
"Làm sao thế?" Mai TrườmMng Tô lập tứdJyc phát hiện có chuyện, vội hỏi.
"Không thấbkEy đqhâu..."
"Không thấMrWy cái gì?"
"Thúy nguyệt giác của ta..."
"Sao?" Tiêu CảMrWnh Duệ và TạbkE Bật đuAều biết thúy nguyệt giác quý giá thế nào đaVối với Ngôn Dự Tân, hai ngườQJmi nhấRut tề xông về phía trước một bước: "Nhỡ đEMâu ngươi không mang theo thì sao?"
"Thúy nguyệt giác đAược khảTrm trên cái đEMai lưng này, đDai lưng đjeo trên ngườJwqi, làm sao lạbkEi không mang nó theo đEược? Trước khi đOhaến nhà các ngươi ta còn sờlD đEMến nó mà..." Ngôn Dự Tân nói, sắQJmc mặt đLhã có chút trắqhng bệch.
Dù không biết bọn họ nói đOhaến bảyRco vật gì, nhưng nhìn vẻ mặt mọi ngườNji, Mai TrườJwqng Tô cũng biết là không phảWjli bảRMMo vật bình thườDng, vội nói: "NhấqhtđmMịNjnh là đhhánh rơi rồi. Chúng ta mau quay lạOhai tìm một lượt nhữBQng nơi hôm nay ngươi đTrã đQJmi qua, chắaVc là còn có thểETR tìm đNjược".
"Đúng đNOdúng". Tiêu CảaVnh Duệ hùa theo, vỗ về khuyên nhủ bạEn tốt: "Hôm nay không tìm đNOdược cũng không cầXJun sốt ruột, cứjZ treo thưởng giá cao cho ai tìm thấOhay, nhấyRct đEịuAnh sẽ tìm về đlDược".
Ngôn Dự Tân trong lòng sốt ruột, không muốn nhiều lờyRci, vội vã xoay ngườMaEi lạETRi đhhNi qua cửa ngách đOhaã không còn cánh cửa, lầRn nữETRa tiến vào trong vườcAhn hoang, vừa đdJyi vừa gạuAt cỏ lật đRá tìm kiếm.
Sau khi nhỏ giọng hỏi dáng vẻ đNOdạbkEi khái của thúy nguyệt giác, Mai TrườJwqng Tô cũng kéo hai ngườEMi còn lạri xắhcQn tay khom ngườQJmi tìm kiếm.
Phi Lưu lúc ẩjZn lúc hiện trên một cành cây cao, tò mò nhìn hình ảhhnh hắaLBn không thểV hiểXJuu đRMMược bên dưới.
Đợt tìm kiếm này kéo dài gầZn một canh giờZ, tấDt cảEM nhữAUng nơi từng đlDi qua đmMều đLhược tìm kiếm kĩdJy càng, rác rưởi các loạEi xếp thành đEMống mà vẫn không hề thấJwqy bóng dáng miếng ngọc bích đWEó đjZâu.
Cuối cùng mọi ngườhZi đCbCứMrWng lên, eo đAã hơi đMau mỏi, ánh mắETRt đqhồng thờEMi nhìn về một phía - cái giếng cạjZn với thành giếng đZổ sụp đMrWã bịyRc cỏ dạhZi che lấbkEp.
"Không trung hợp đRMMến mứlDc đjZóchứr?" TạBQ Bật nói hơi lo lắaLBng: "Nếu rơi xuống giếng thì không dễ tìm cho lắdJym, cho dù đbkEã không có nước thì chỉjZ sợ cũng có một lớp bùn rấhcQt dày..."
Tiêu CảjZnh Duệ nhíu mày, dùng khuỷu tay thúc nhịZ đWjlệ một chút, xoay ngườuAi tươi cườMaEi vỗ vai Ngôn Dự Tân, nói với giọng rấcet thoảaVi mái: "Một cái giếng cạRn mà thôi, có cái gì phảETRi vội? Ta sẽ xuống giếng, nhấcAht đVịhZnh sẽ tìm đMược cho ngươi".
"ĐểAU tự ta xuống". Ngôn Dự Tân hiểkXWu rõ ý tốt của hắlDn, mỉkXWm cườjZi đCbCáp lạAi: "Dù sao thì quầqhn áo ta cũng bẩWEn rồi, cầdJyn gì phảjZi kéo thêm ngươi xuống nước nữOhaa..."
"Thôi đJwqi". Tiêu CảNOdnh Duệ đcAhấqhm hắZn một quyền nửa thật nửa giảhZ: "QuầZn áo đRMMã là cái gì? Dưới giếng rấWEt tối, ta nhìn trong đqhêm tối tốt hơn ngươi nhiều. Hơn nữhZa đhhạNji thiếu gia nhà ngươi không phảWjli rấJwqt sợ rắZn sao? Dưới bùn ướt giữja vườThNn cỏ dạZi này thiếu gì rắQJmn rết..."
Vừa dứaLBt lờcei, hắMaEn đOhaã thấJwqy em trai và bạhZn tốt cùng nhìn mình bằJwqng ánh mắQJmt khinh bỉj, đZang ngơ ngác không hiểcAhu ra sao thì Mai TrườhZng Tô bên cạdJynh đhhNã nhỏ giọng nói: "Cảjnh Duệ, bây giờkXW là mùa đqhông, rắcen phảNOdi ngủ đkXWông..."
"..."
"Đừng đJRểAU ý đwPến hắBQn". TạV Bật lườRum anh trai khinh thườNjng: "Ta đdJyi tìm sợi dây, bấjt kểkXW là ai xuống thì cũng phảhhi buộc dây vào ngườNOdi mới đlDược". Vừa nói vừa xoay ngườJSi đWEịWEnh đri tìm, lạZi bịqh Mai TrườZng Tô ngăn lạThNi.
"Phi Lưu đLhã đaVi tìm rồi, hắZn hành đAUộng tương đkXWối nhanh..." Vừa mới nói đVến đmMây, bóng dáng fax thiếu niên đThNã nhanh chóng xuấZt hiện trên tay quảWEnhiên cầmMm một cuộn dây thừng chắrc chắjZn. truyện cập nhật nhanh nhấcAht tạhcQi tung hoanh chấjZm com
Tiêu CảbkEnh Duệ giành trước cầAUm lấyRcy cuộn dây, buộc một đrầju quanh lưng mình. Ngôn Dự Tân biết chỉAU cầkXWn vào chỗ tối là mình sẽ không khác gì ngườri mù nên cũng không khách sáo, chỉwP đRuưa tay kiểqhm tra giúp hắNjn xem dây thừng đhhã buộc chắEc chắETRn hay chưa, đQJmồng thờri nhỏ giọng nói một câu: "PhảEMi cẩETRn thận".
"Ờ". Tiêu CảVnh Duệ gật đTrầdJyu, quay lạyRci nhìn thấETRy Mai TrườmMng Tô đMaEang ngồi xuống nhổ cỏ khô, không khỏi thắEMc mắLhc: "Tô huynh, huynh đBQang làm gì thế?"
"Nhổ cỏ khô buộc vào gậy gỗ làm đCbCuốc, ngươi mang xuống đWEó".
"Không cầjZn, buổi tối ta nhìn mọi thứJS vẫn rõ ràng, bọn chúng đjZều nói ta là một con cú mèo".
Mai TrườThNng Tô bật cườhhNi, lắQJmc đJSầEu: "Không phảqhi cho ngươi dùng đDểbkE chiếu sáng. Giếng này có vẻ rấjZt sâu, hơn nữhZa miệng giếng bịEM cỏ dạJRi che kín, không khí nhấWjlt đJSịAnh không thểMrW lưu thông, phía dưới nhấAUt đhhNịhhNnh sẽ có khí đMrWộc. Nếu như sau khi ngươi xuống mà đTruốc không thểBQ cháy đdJyược thì ngươi không thểThN ở dưới đjó, nếu không sẽ rấdJyt dễ bịZ ngạhcQt thở".
Hai ngườLhi Ngôn - TạmM giật nảMy, vội cùng ngồi xuống giúp chàng nhổ cỏ. Một ngọn đTruốc đAUơn giảaVn nhanh chóng đmMược làm xong, Mai TrườMaEng Tô lấXJuy một bộ đmMồ đDánh lửa tinh xảMo từ trên tay Phi Lưu, châm đbkEuốc. Tiêu CảhcQnh Duệ cầaVm đRuuốc trên tay, chậm rãi tụt theo dây thừng từ miệng giếng xuống.
TạM Bật và Ngôn Dự Tân giữCbC đVầWEu dây phía trên thật chắJRc, từ từ thảr xuống. Mai Trườhhng Tô thì cúi ngườhZi bên miệng giếng, cẩThNn thận quan sát ngọn lửa của cây đETRuốc.
Thúy nguyệt giác có thểEM đjZược khảbkEm trên dây lưng thì nhấQJmt đLhịJSnh sẽ không hề lớn, vì vậy Tiêu Cảrnh Duệ đMaEã xuống rấhcQt lâu mà chỉNOd nghe thấMy hắAn không ngừng kêu thảWE xuống tiếp, hình như còn không thu hoạRch đEMược gì.
"Dừng, đMã đyRcến đOhaáy rồi, quảyRc nhiên có lớp bùn rấbkEt dày". Sau một lúc lâu, giọng nói của Tiêu CảDnh Duệ dưới giếng lạMi vang lên, vang vọng vào thành giếng phủ đAUầJwqy rêu xanh, trở nên hơi méo mó khác thườwPng: "Không dễ tìm lắCbCm, ta phảAi mò một lát mới đMaEược. Đuốc sắuAp cháy hết rồi, nếu các ngươi nhìn thấwPy lửa tắdJyt thì cũng đAUừng có gấAUp..."
"Nhưng mà..." Ngôn Dự Tân cắhhNn cắhZn môi, trong lòng rấhht không yên tâm, đEang đEịBQnh nói tiếp chợt cảJSm thấry trên vai hơi nặng, một bàn tay đThNã đQJmè lên vai mình. HắLhn quay đAUầVu nhìn lạuAi, thấNOdy đhZôi mắbkEt mang ý cườBQi của Mai TrườETRng Tô.
"Đừng lo lắlDng, ngọn lửa vẫn cháy rấrt ổn, chắWEc là không có việc gì".
Nhìn ánh mắRMMt như biết rõ tấJwqt cảdJy của chàng, Ngôn Dự Tân không khỏi cúi đkXWầJwqu, nhỏ giọng nói: "CảRnh Duệ... vốn là ngườEi rấLht sạOhach sẽ..."
"ChỉETR là bùn dưới giếng thôi, có phảBQi không thểNj rửa sạNOdch đRuâu?" Mai TrườaLBng Tô cườWEi nói: "Hắcen còn không ngạAi, ngươi ngạRMMi cái gì? Miếng thúy nguyệt giác kia rấWjlt quan trọng đEối với ngươi à?"
"Ờ". Ngôn Dự Tân gật đRMMầETRu: "Đó là vật truyền đNjờWjli của gia tộc, ông nội đJwqã cho ra trước lúc lâm chung..."
"Chính vì thế..." Mai TrườCbCng Tô mỉhcQm cườJSi: "Đối với CảcAhnh Duệ, giúp bạCbCn tốt tìm đceược thứmM quan trọng nhấhhNt cũng rấZt quan trọng".
Ngôn Dự Tân nhìn chàng thật sâu, đcAhột nhiên nhoẻn miệng cườlDi, cúi xuống miệng giếng lớn tiếng hô: "CảWjlnh Duệ, chẳng mấETRy khi có cơ hội lấhhy lòng ta, ngươi phảQJmi trân trọng mới đbkEược..."
"Chết đEMi!" Tiếng cườMrWi mắwPng bên dưới vang lên: "ChờwP ta trèo lên sẽ lau hết bùn vào ngườNOdi ngươi".
Mai TrườRMMng Tô bịThN hai ngườJSi chọc không nhịMn đmMược cườuAi, TạmM Bật cũng vừa cườcAhi vừa lắMaEc đETRầZu, bầhcQu không khí nhấZt thờji thoảEMi mái hơn nhiều.
"Sau thờyRci gian khoảEMng uống nửa tách trà, bên dưới vẫn chỉNj có tiếng lõm bõm, hình như vẫn không có phát hiện gì.
"CảhZnh Duệ, không tìm đWjlược thì đCbCi lên đMaEi, cũng chưa chắJwqc đqhã rơi dưới này..." Ngôn Dự Tân kêu.
"Tìm một lúc nữWjla..." Âm thanh vang vang của Tiêu CảaLBnh Duệ truyền lên, nhưng dư âm chưa dứNOdt, sợi dây đAUột nhiên lay đRuộng một trận, đAồng thờaLBi nghe thấaLBy hắEMn kêu một tiếng kinh hãi.
"Làm sao thế?" Ngôn Dự Tân giật mình, cúi nửa ngườwPi xuống giếng, lớn tiếng hô: "CảRunh Duệ! CảhcQnh Duệ!"
Dưới giếng im lặng một lát rồi mới có tiếng trảNj lờQJmi: "Không có gì..."
"Không có gì thì ngươi kêu ầCbCm lên đbkEểD dọa mọi ngườri à?" Ngôn Dự Tân không nhịJSn đbkEược mắNjng một câu, quay lạji nói với TạA Bật: "Chúng ta kéo hắWEn lên!"
"Đừng vội". Tiêu CảMrWnh Duệ vội vàng lên tiếng ngăn cảrn: "Còn có một chỗ chưa tìm, sẽ xong ngay đThNây..."
Mai TrườbkEng Tô nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đừng có gấJwqp, có việc gì thì CảTrnh Duệ sẽ nói. Đã xuống rồi thì ít nhấETRt cũng phảwPi tìm đRủ một lượt".
Ngôn Dự Tân cau mày, lầcAhn nữjZa ngồi xuống bên miệng giếng, cố gắBQng nhẫn nạhZi đJSợi một hồi, mới nghe thấTry Tiêu CảAUnh Duệ phía dưới lầmMn nữja lên tiếng: "Kéo ta lên đWjli!"
Đi lên hiểVn nhiên dễ hơn tụt xuống nhiều, chỉThN sau chớp mắqht, Tiêu CảNOdnh Duệ đThNã thò đhcQầaVu lên, bùn dính đETRầCbCy ngườEi, hai tay cũng dính đJSầjZy bùn đWjlúng như mọi ngườri dự liệu.
Ngôn Dự Tân im lặng cầuAm một tay hắlDn, dùng vạlDt áo mình lau sạhhch, chỉRMM có TạjZ Bật bên cạbkEnh hỏi một câu: "Có tìm đWjlược không?"
Tiêu CảQJmnh Duệ giơ bàn tay đaLBen sì còn lạji lên, năm ngón nắAUm chặt từ từ mở ra, một vật cứjng hình trăng non dính đlDầJRy bùn đZấwPt nằXJum trong lòng bàn tay.
"A, rơi xuống dưới giếng thật à?" TạA Bật lấaVy khăn tay trong tay áo ra lau sạwPch miếng thúy nguyệt giác đWEưa cho Ngôn Dự Tân, Ngôn Dự Tân lặng lẽ thoáng nhìn rồi mới đNOdưa tay cầNjm lấZy cấqht vào trong ngườqhi.
"Tìm đQJmược rồi thì tốt, hai con ma bùn này đaVi về tắMrWm rửa đhhi!" TạZ Bật thở phào nhẹ nhõm, vỗ mỗi ngườQJmi một chưởng.
"NhịJS đBQệ". Tiêu CảMrWnh Duệ quay đZầEMu lạETRi, vẻ mặt hơi nghiêm túc: "Bọn ta về tắVm, nhưng làm phiền ngươi đAến nha môn phủ Kinh Triệu một chuyến".
"Nha môn Kinh Triệu? ĐểjZ làm gì?" TạV Bật không hiểVu.
"Báo án. Ta nhìn thấlDy dưới lớp bùn dưới giếng... có hài cốt ngườcei..."
"A!" Mọi ngườhhNi đEMều giật mình, Ngôn Dự Tân nói thấQJmt thanh: "Vừa rồi ngươi kêu lên một tiếng đAUó chính là vì phát hiện hài cốt à?"
"Ờ".
"Thế mà ngươi còn không đkXWi lên ngay?"
"Khi đZó ta nhìn thấjy hình như bên góc bên kia có một đXJuiểkXWm sáng xanh. Thúy nguyệt giác nhỏ như vậy, nếu ta đJRi lên gọi ngườdJyi đqhào xác thì nhấrt đjZịJRnh nó sẽ bịEM lẫn lộn không tìm thấDy đThNược nữAa, cho nên ta muốn xem thử xem, may mà đrúng là nó thật".
"Đồ đNOdầThNn!" Ngôn Dự Tân cắOhan răng mắJSng một câu: "Thối chết đOhai đaLBược, đaLBi tắcAhm đcei".
"GiấOhau xác dưới giếng cạZn..." SắRc mặt TạOha Bật trắaLBng bệch: "Nghe đJwqã thấhhNy sởn gai ốc, ngươi thật là to gan, còn có thểXJu ở lạVi dưới đJRó lâu như vậy... Nếu là ta thì ta đMã trèo lên ngay rồi..."
"Ngươi làm sao so đyRcược với Cảcenh Duệ? Hắjn tốt xấMrWu cũng là một nửa ngườAUi giang hồ!" Ngôn Dự Tân lập tứCbCc lạhhi di chuyểJRn mục tiêu tấRn công.
"Ờ, ta là ngườQJmi trong quan trườjng, loạWEi ngườTri vô dụng nhấLht!" TạV Bật tự giễu một câu rồi nhún vai: "Đi thôi Tô huynh!"
Tiêu CảhZnh Duệ kì quái trợn mắuAt nhìn hắrn: "Ngươi gọi Tô huynh đwPi đhcQâu?"
"Đến nha môn Kinh Triệu báo án!"
"Ngươi đaLBi một mình không đVược à?"
TạcAh Bật nhíu mày: "ĐạEMi ca, bây giờuA khu viện này đaVã đdJyược Tô huynh mua lạaLBi, ngườZi đmMứAng ra báo án đbkEương nhiên phảNOdi là huynh ấNOdy mới thích hợp". xem tạETRi t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
"TạMaE Bật nói đETRúng". Khóe mắWjlt Mai TrườWjlng Tô thoáng nhìn miệng giếng giữJwqa đZám cỏ dạMi: "Đích xác ta nên đji một chuyến".
Tiêu CảNOdnh Duệ suy nghĩdJy thấDy cũng có lí, hơn nữja toàn thân lạri vừa thối vừa dính rấRt không thoảhhi mái nên cũng không nói thêm nữXJua.
Năm ngườNOdi chia làm hai nhóm, sau khi ra khỏi viện liền mỗi nhóm đcAhi một đThNườTrng.

Có lẽ là do thân phận nhữoqLng ngườjEi phát hiện đdLEều không đJOơn giảPsn nên vụ án giấOQPu xác dưới giếng cạXGan bịXGa mấoqLy quý công tử vô tình lật ra này lập tứRtwc gây ra chấLXrn đGộng cảXGa trong ngoài kinh thành hơn nhữdLEng vụ án hình sự thông thườPng rấPt nhiều.
Hơn nữsqa nha môn Kinh Triệu nhận đLvược báo án chạsqy tới hiện trườyng đwhgiều tra lạPi bấvt ngờJO đrjDào đzpược gầsin mườxpi bộ hài cốt ở dưới đHdLáy giếng, đRtwều đPã hoàn toàn thối rữhSRa, kết quảLOJ khám nghiệm tử thi ban đApHầwhgu cho thấptOy tấdLEt cảay đqWều là nữrjD tính.
Vụ án đJOáng sợ này lan truyền ra, nhấLOJt thờHdLi cảqW thành xôn xao.
Phủ doãn phủ Kinh Triệu là Cao Thăng bịJO cấoqLp trên ra nghiêm lệnh phá án đzpúng kì hạHdLn, đesxầczyu óc căng như dây đamàn.
Là chủ nhân hiện tạHdLi của khu viện bỏ hoang, Mai TrườhSRng Tô bịQG mờOQPi đtến vặn hỏi mấEy lầtasn, nhưng chàng thật sự không biết gì cảesx, có hỏi cũng không có đcAcầORu mối gì đtểzp khai thác tiếp. Cộng danh tiếng đJOang lên như diều của ngườPsi này, Cao Thăng cũng không dám làm khó chàng, tấwKt cảdLE uy phong đLXrều phảxpi đvổ lên đRtwầOQPu ông chủ nhà buôn nọ, đyồng thờayi sai cấApHp dưới đRtwiều tra khắQGp nơi, cầLvn tìm hiểyau rõ ràng trước khi bịt bỏ hoang thì khu viện này rốt cục là nơi nào.
Sau khoảXGang bảORy tám ngày, kết quảam đOQPiều tra đqWã có, ngay trong năm nay khu viện này đdLEã qua tay hai lầrjDn, trước đmó vốn thuộc sở hữsu của một ngườvi tên là Trương Tẫn, ngườdGi này không biết có hậu thuẫn gì, chỉOR biết từng có nhiều tụ đcAciểcAcm trăng hoa ở kinh thành, tính tình trầLXrm lặng nhưng tài lực và quan hệ đamều rấQGt mạGnh mẽ.
Bốn năm trước ngườtasi này bịesx bệnh qua đLXrờEPi, con cháu chẳng nên thân, tài sảayn dầDtn dầyn đEPội nón ra đtJi, khu vườamn này cũng bịHdL mang ra bán.
Căn cứE đsầLCu mối này, Cao Thăng lập tứesxc phái ngườoqLi đEPến nhà họ Trương, bắdLEt hết tấoqLt cảgce nam giới trưởng thành đLvi tra hỏi.
Lúc này lạORi có một sử đyaô quảOQPn tự xưng là tâm phúc của Trương Tẫn khi còn sống đdGến nha môn Kinh Triệu đzpầGu thú, luôn miệng nói là có ngườoqLi muốn giết hắqWn đyểxp diệt khẩcAcu, thỉqnh cầOQPu quan phủ bảRtwo vệ.
Cao Thăng nghe tin rấptOt mừng rỡ, lập tứPc thẩwKm vấGn suốt đxpêm, còn chưa hỏi đORược vài câu thì đmột nhiên ngoài cửa có hạXGa nhân đxpến báo thái tử đamiện hạG có khẩSoLu dụ truyền xuống.
Cao Thăng không hiểEu có chuyện gì, lập tứrjDc thay quầwKn áo đApHi tới chính sảptOnh. Một tiểORu thái giám áo xanh đRtwang đgceứyng ở đyó, đczyợi hắdGn thi lễ xong liền nói rõ ràng: "Truyền khẩApHu dụ của thái tử, đayược biết vụ án giấgceu xác dưới giếng cạjEn trong vương thành, dư luận ồn ào, thân là thái tử nắHdLm quyền xử lí chính vụ không thểHdL không hỏi đamến, vì vậy lệnh phủ doãn phủ Kinh Triệu Cao Thăng ngày mai vào đrjDông cung gặp thái tử bẩwhgm báo về vụ án. Lĩynh dụ!"
"ThầGn Cao Thăng tuân chỉjE dụ của thái tử". Cao Thăng vội vã khấayu đEPầxpu.
Thái giám truyền dụ đvã đsi, Cao Thăng suy đjEi tính lạSoLi, không biết sự tình ra sao.
Có thểptO làm quan phụ mẫu ở thành Kim Lăng quý tộc đLOJầRtwy đvườvng này, Cao Thăng cũng có một loạSoLt thủ đyaoạcAcn đGưa đDtẩptOy khéo léo và một sự nhạApHy cảtm hơn ngườPsi. Thái tử đqột nhiên nhúng tay vào vụ án này, suy nghĩXGa kiểApHu gì cũng không giống chỉgce vì chứsqc trách nắczym suyền xử lí chính vụ của thái tử, trong đxpó tấRtwt có nhữPsng ẩXGan tình chưa biết.
Cho nên suy tính trước sau, Cao Thăng sai ngườGi dẫn tên sử đRtwô quảgcen trong phòng thẩxpm vấtn vào mật thấORt trong hậu viện của mình, khi xét hỏi cũng cố ý dẹp hết mọi ngườEi xung quanh.
Trong lúc Cao Thăng thẩoqLm vấtasn bí mật sử đLvô quảdLEn cảesx đORêm thì đyèn đjEuốc trong thư phòng phủ Dự vương cũng sáng choang đsến tận đsiêm khuya.
"Trong tay tên sử đesxô quảayn kia thật sự có một danh sách à?" Dự vương Tiêu Cảamnh Hoàn đGi tới đLvi lui trong phòng: "Tin tứvc này có chính xác không?'
"Thuộc hạLv có thểs bảSoLo đtảvm". Một ngườORi áo xám trung niên đoqLứwKng trước mặt hắzpn, chậm rãi nói: "Khu viện đLOJó tên là Lan Viên, danh nghĩDta là nhà riêng của Trương Tẫn, thực tế lạApHi là đtịQGa đczyiểqm kinh doanh bí mật của hắRtwn.
Có một số triều thầtJn e ngạPsi quốc pháp, không dám công khai ra vào nơi trăng gió, phảGi đczyến tụ đmiểoqLm bí mật này của Trương Tẫn.
Bấsqt kểjE khách hàng đwhgưa ra yêu cầRtwu gì, hắApHn đGều có thểEP đLváp ứqng.
Sau một thờmi gian, có một số ngườgcei thích trò ngược đamãi đyaểEP tăng thêm hưng phấmn khó tránh khỏi hạya thủ quá đttwà, lỡ tay giết chết nhữgceng cô gái bán thân, nhữjEng thi thểDt đOQPó chính là một bộ phận trong số này.
Bốn năm trước Trương Tẫn chết, nhữQGng dịdLEch vụ này cũng bịzp hủy bỏ theo. Có đQGiều không ai ngờLOJ hắQGn lạLXri xử lí thi thểPs cẩyu thảptO như thế, càng không có ai nghĩgce rằPng hắRtwn còn ghi lạhSRi tấoqLt cảQG mọi chuyện vào một bảyn danh sách".
Ánh sáng lấHdLp lánh trong mắptOt Dự vương: "Nói như vậy thì trong danh sách đwKó..."
"TấQGt cảtJ đvều là các nhân vật có máu mặt, thậm chí còn có các quan viên trong triều..."
"Bên phía chúng ta thế nào?"
"Thuộc hạoqL nghĩxp ngườPsi của hai bên đzpều có, có đhSRiều..." NgườjEi áo xám cườLvi âm hiểzpm: "Bên phía thái tử đSoLiện hạcAc sẽ sốt ruột hơn nhiều..."
"Vì sao?"
"Lúc thuộc hạjE tìm đEPược sử đyaô quảoqLn, mặc dù hắSoLn không chịrjDu giao ra danh sách, nhưng vì lấesxy tín nhiệm thuộc hạam, hắcAcn vẫn nói ra tên mấSoLy ngườjEi kháchđGã gây ra án mạEng năm đczyó, trong đvó có một ngườHdLi chính là Lâu Chi Kính".
Dự vương sáng mắrjDt lên, không khỏi cườQGi to ba tiếng: "Thật sự có Lâu Chi Kính? Ha ha, thái tử nhấJOt đhSRịGnh sẽ gấxpp đamến mứptOc dậm chân".
"Lâu Chi Kính trong lòng có ma nên đJOương nhiên rấesxt rõ ràng, thuộc hạQG cho rằxpng hắgcen nhấamt đjEịyanh sẽ chủ đgceộng thẳng thắayn xin thái tử giúp đwhgỡ. Vì saođayiện hạsi không cho sử đhSRô quảLXrn đyó vào phủ mà lạayi đczyểQG hắamn đPsến nha môn Kinh Triệu? Vạayn nhấqWt thái tử..."
"Yên tâm". Dự vương nói lạqnh lùng: "Trong kinh thành này, thái tử còn chưa thểwhg một tay che trờwKi. Cao Thăng thoạQGt nhìn rấOQPt bình thườJOng nhưng thực ra cũng không phảEPi vậy, bấtt kểwhg thái tử đptOe dọa thế nào thì ít nhấXGat hắLCn cũng có thểsq chống đrjDỡ đwhgược hai ba ngày".
"Ý đLOJiện hạOR là..."
"Chúng ta không thểay đczyểya lạGi dấXGau vết can thiệp quá rõ ràng đLXrểya phụ hoàng khỏi nghi ngờczy". Dự vương chăm chú nhìn chiếc đgceèn hoa bên cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch lên, ra hiệu cho ngườEPi áo xám tới gầwKn mình, nói thầPsm mấSoLy cái tên vào tai hắORn, sau đsqó nói: "Tối nay ngươi chịhSRu khó một chút, thay bảLvn cung đXGai hỏi dò bọn chúng, hỏi bọn chúng nói thật có phảwKi năm đSoLó từng giao dịamch với Trương Tẫn, có phảApHi từng gây ra án mạLvng, nếu nói thật thì bảcAcn cung sẽ nghĩJO cách bảsio vệ, nếu không nói thật thì khi bịLXr đqiều tra ra sẽ tự chịqWu trách nhiệm".
"Vâng".
"Chỉwhg cầLXrn mấXGay ngườXGai này không có trong danh sách đtó, nhữoqLng ngườwKi khác có đjEiều tra ra cũng không sao. Không hi sinh vài ngườwhgi bên mình thì sao có thểSoL bắttwt đApHược cá lớn?"
NgườptOi áo xám đGã quen với việc thí tốt của thượng cấsip nên không hề đjEểoqL ý, chỉXGa dạdG một tiếng rồi lùi ra ngoài.
Dự vương lạxpi tiếp tục đjEi qua đjEi lạLvi trong phòng, cau mày suy nghĩya sâu xa, tâm trạQGng hình như không đGược tốt lắXGam. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Một hồi lâu sau mới thấGy hắoqLn nói với chiếc đttwèn bạwhgc trên bàn: "Mai Trườtasng Tô mua Lan Viên, lật ra vụ án này, chỉLC sợ không phảRtwi là trùng hợp? Hắtn làm như vậy rốt cục có phảLOJi cho thấApHy hắApHn đPã nghiêng về phía ta không?"
Lúc này trong phòng đsã không có một bóng ngườti, lờEi này của hắjEn dườsing như đoqLang tự nói với mình, nhưng vừa dứPst lờjEi chẳng bao lâu, bứGc màn trướng nhung dày mé đqWông phòng liền khẽ rung lên một chút, có giọng nữOQP dịhSRu dàng nói khẽ: "Cũng chưa chắyac. Có thểP hắttwn chỉLXr đqWang giảti quyết ân oán cá nhân, không quan hệ gì với đSoLiện hạtJ".
XuấjEt hiện cùng với giọng nói dịyau dàng đJOến cực đmiểcAcm này là một bóng dáng thướt tha uyểLCn chuyểGn.
ChỉLC nhìn tướng mạwhgo, có lẽ ảq không thểsi coi là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng phối hợp với khí chấmt diễm lệ trên ngườsqi thì lạoqLi cực kì chấoqLn đLvộng lòng ngườLCi.
Dự vương xoay ngườptOi về phía ảam, mặc dù trong mắPt cũng có chút rung đyộng nhưng vẫn nhanh chóng tự khống chế đLvược: "Bát Nhã, có phảczyi ngươi đXGaã tra đtược chuyện gì không?"
TầLOJn Bát Nhã khẽ mím đvôi môi đesxỏ, dừng lạHdLi chốc lát rồi mới nói: "Điện hạRtw có biết Lâu Chi Kính đyaã từng làm thứgce sử Dực Châu?"
"Chuyện này ta biết". ĐầRtwu óc Dự vương xoay chuyểyan rấApHt nhanh: "Dực Châu nằQGm trong phạttwm vi của Giang TảLOJ, trước kia bọn chúng có xích mích à?"
"Lâu Chi Kính là một nhân tài hiếm có cho nên mới đDtược thái tử coi là tâm phúc, nhưng thói háo sắtasc của hắPsn thật sự là bảDtn tính khó dờami.
Ta đHdLã tra ra, khi ở Dực Châu hắqWn đwKã bắptOt một cặp chịsi em sinh đttwôi vào phủ. Anh họ của hai chịXGa em này là một bang chúng thông thườvng trong Giang Tảt minh, hắPn cầczyu đsqườyang chủ của mình đoqLứSoLng ra khẩEn cầLXru Lâu Chi Kính trảjE lạti hai đSoLứEa em gái. Lâu Chi Kính ngoài miệng nhận lờvi, nhưng sau khi về phủ lạvi giày vò cưỡng hiếp hai chịRtw em rồi mới thảam ra cổng phủ.
Sau đtJó hai cô gái nhục nhã tự sát, Lâu Chi Kính lạPi thề thốt phủ nhận tội ác của mình. Giang TảLC minh không tìm đvược bằApHng chứgceng, chỉSoL có thểgce nhìn hắptOn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, vì vậy hai bên kết thành thù oán.
Có đcAciều chuyện này chưa bao giờzp đvược công khai nên có rấLvt ít ngườwhgi biết..."
Dự vương đOQPợi một lát, phát hiện ngườORi phụ nữdLE không có ý đRtwịEPnh nói tiếp, không khỏi giật mình hỏi lạLXri: "Có mỗi chút thù oán này thôi à?"
"Điện hạay cảczym thấjEy không đyaủ sao?" xem tạEPi t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
"Đương nhiên không đayủ". Dự vương cảqWm thấtJy hết sứwhgc khó tin: "Lâu Chi Kính là thượng thư bộ hộ, tâm phúc của thái tử. Vì em họ của một bang chúng nho nhỏ trong bang mà Mai TrườOQPng Tô lạLOJi coi hắHdLn là kẻ thù?"
TầQGn Bát Nhã im lặng một lát rồi nói: "Điện hạsq có thật lòng muốn lôi kéo Mai Trườsing Tô?"
"Điều này còn phảLXri hỏi? Đương nhiên là thật lòng".
"Vậy đEPiện hạqW nên hiểptOu nhiều hơn về phong cách hành sự của Mai Trườtasng Tô".
"Ý ngươi là..."
"Đối với đOQPiện hạJO, chuyện của hai chịt em đvó không đvược coi là gì, nhưng đamối với Mai Trườamng Tô thì lạxpi là một sự làm nhục và mạto phạDtm khó có thểApHchịGu đtasựng.
Giang TảP minh có thểdLE nhanh chóng trỗi dậy trở thành bang phái lớn nhấGt thiên hạttw, không chỉrjD dựa vào chém giết giang hồ, cũng không chỉrjD dựa vào nhân nghĩdLEa đtạso đqứyc, mua chuộc lòng ngườORi, quan trọng hơn là nhiều năm qua hầcAcu như bang phái này vẫn luôn bảmo vệ quyền uy của nó một cách cố chấczyp.
Nếu như trước đczyó Giang TảtJ minh không đesxứqng ra cầzpu tình thì cho dù hành vi của Lâu Chi Kính có ác đLXrộc đHdLến mấjEy, Giang TảXGa minh cũng chưa chắQGc đEãđptOểam ý như vậy.
Nhưng Lâu Chi Kính lạGi xem thườesxng bang phái giang hồ này nên giở trò bằoqLng mặt không bằEPng lòng như vậy, việc này đwhgã phạwhgm vào đyiều kiêng kịORnhấmt của Giang TảptO minh, tự nhiên sẽ bịDt coi là một loạttwi thách thứApHc".
Dự vương nghe xong cảLCm thấEPy hơi sữyng sờtas: "Nói vậy thì Mai TrườLOJng Tô chỉLC đtJang báo thù riêng chứxp không hề có ý đmịqnh bày tỏ thiện ý với ta?"
"Điều này ta không dám khẳng đApHịxpnh. Tấsit cảApH nhữLCng việc làm của ngườApHi này thờLOJi gian gầGn đgceây đQGều giống như một loạApHt câu đgceố, ta tạPm thờGi còn chưa giảxpi ra đyaược". Tầczyn Bát Nhã khẽ than một tiếng: "Lầzpn đsiầcAcu tiên đzpiện hạam tỏ ý muốn lôi kéo hắsqn hình như là vào tháng bảLXry?"
"Đúng thế".
"Lờqi mờwKi của thái tử có lẽ cũng không thểLv sớm hơn đdLEiện hạOR bao nhiêu. Từ nhữptOng tư liệu ta đdGiều tra đamược, trước khi nhận đjEược lờEi mờJOi từ kinh đLCô, Mai TrườjEng Tô chính là một ngườXGai giang hồ thuầhSRn túy, ta không tra đPsược hắyan có quan hệ qua lạEPi với bấSoLt kì ai trong triều. Nhưng ngay sau đxpó một mặt Mai TrườJOng Tô từ chối lờPsi mờLCi của thái tử và vương gia, mặt khác lạoqLi lập tứXGac rờLvi khỏi cơ cấmu quyền lực trung tâm của Giang TảP minh, cuối cùng lặn lỗi đQGi đwhgến kinh thành. Rốt cục hắRtwn muốn làm gì?"
"ĐạwKi khái hắSoLn đGã biết, một nhân tài đesxược thái tử và bảLXrn vương nhìn trúng chỉLC có hai con đXGaườLvng có thểHdL đsqi. Thân là Mai lang Giang Tảgce, ngườLvi đayứhSRng đtJầcAcu Lang Gia bảhSRng, cuộc sống đesxang thoảLvi mái như vậy, đRtwâu có lẽ nào hắRtwn lạwKi đwhgi vào đGườEPng chết?"
"Nhưng đmiện hạXGa xem hắyn bây giờOR có giống như đgceã đdLEi lên đgceườcAcng sống không?"
Dự vương bịHdL hỏi mà ngập ngừng mãi không trảSoL lờesxi đJOược.
"TảwKng đmá nặng nhấQGt trong lòng đqWiện hạgce hiện nay có phảjEi là Khánh Quốc công?"
Tiêu CảoqLnh Hoàn nhướng mày: "Bát Nhã, ngươi biết rõ rồi còn hỏi?"
"Quân đzpội quá nhiều ngườSoLi trung lập, mấGy viên võ thầyan ít ỏi trung thành ủng hộ đSoLiện hạPs đwhgều là ngườsqi của phe Khánh Quốc công. Nếu Khánh Quốc công bịdG đPánh đcAcổ, trong tay ngài sẽ chỉPs có bút mà không có kiếm..."
"Cái này bảoqLn vương biết". Dự vương nói hơi bực mình: "Ngươi không cầwKn nhắoqLc lạXGai".
"Từ nhữLXrng biểEu hiện của Mai Trườmng Tô hiện nay có thểXGa thấayy hắqn rấamt hiểDtu cục diện trong triều, không thểLv không biết tầGm quan trọng của Khánh Quốc công đvối với đLCiện hạSoL. Cho dù chuyện đQGúng như lờtasi TạwK Bật, bọn họ chỉLC ngẫu nhiên gặp nguyên cáo trên đcAcườOQPng, nhưng chỉsq cầcAcn trong lòng Mai Trườesxng Tô có nửa phầwKn nghiêng về phía đORiện hạya thì hắwKn cũng không nên thêm dầtu vào lửa đdGểqW hai ngườsi đwhgó có thểzp vào kinh như vậy".
Cùng với nhữptOng lờLOJi nói không nhanh không chậm của ảm, một vệt mây đApHen xuấXGat hiện trên trán Dự vương, nhưng hắmn cũng chỉHdL nắesxm chặt nắwhgm đPsấcAcm, không hề nói gì.
TầjEn Bát Nhã đqWưa tay gạdLEt lọn tóc mai, đttwôi môi anh đOQPào lạDti than thở một lầdLEn nữJOa: "Trong tình huống phảxpi chọn một trong hai, đmắrjDc tội đgceiện hạQG cũngđjEồng nghĩLOJa với lấPy lòng thái tử. Cho nên khi đDtó ta có thểSoL rấSoLt tự tin nói với đSoLiện hạxp, Mai Trườttwng Tô vào kinh, rấtast có khảsq năng sẽ lựa chọn thái tử..."
"Nhưng..." Sau khi nói một chữoqL này, Dự vương lạEPi không hề nói tiếp.
"Nhưng hành đxpộng của hắLCn hiện nay lạsi thật sự ra ngoài ý liệu của ta". Bát Nhã cúi đDtầLXru chỉLOJnh lạXGai tay áo một chút, chiếc vòng bạApHch ngọc trên cổ tay trắcAcng ngầXGan hơi lay đsộng một lát, màu sắxpc lộng lẫy mê ngườOQPi như nước da của ảdG, nhưng lờtJi nói phát ra từ miệng một mỹ nhân như vậy lạdGi toàn là mưu kế lạLCnh như băng: "Nếu nói chuyện Khánh Quốc công chỉm xem như hắJOn đsiắXGac tội đRtwiện hạdLE một chút thì trong vụ quận chúa hắtJn lạHdLi đQGắPsc tội thái tửrấPt lớn..."
Ánh sáng lạGnh lóe lên trong mắGt Dự vương: "Sao? Bát Nhã cảtJm thấLOJy vụ quận chúa này là tác phẩPm của Mai TrườoqLng Tô?"
"Chẳng lẽ đEiện hạy cảqm thấptOy ngày đORó gặp hắxpn chậm rãi đEPi lạRtwi một mình trên đPsườdGng thật sự là chuyện ngẫu nhiên?"
Dự vương lui lạdGi một bước, ngồi xuống chiếc ghế bành bằEPng gỗ tử đqWàn, nắczym đEPấxpm day mạamnh lên đdGùi, vẻ mặt mông lung: "Ngươi cũng chỉzp là suyđQGoán mà thôi. Chuyện của quận chúa dính dáng đqến quá nhiều ngườqWi, Tĩsqnh vương, CảdGnh Ninh, thái hoàng thái hậu, hoàng hậu, Mông Chí, còn có ta... Có ai là ngườqi Mai TrườEng Tô có thểttw tùy ý đyaiều đtasộng?"
"Vậy phán đgceoán của đhSRiện hạLXr là..."
"Có lẽ có một số việc là trùng hợp". Ánh mắLOJt âm trầtasm, Dự vương chậm rãi nói: "Có lẽ hắXGan không sắsip xếp gì, chẳng qua chỉE nhận đptOược tin tứHdLc đEPúng lúc. Có lẽ hắayn không nhằApHm vào thái tử mà chỉq muốn cứJOu Nghê Hoàng..."
Không thểhSR phủ nhận là mặc dù Dự vương đwKã đrjDánh giá thấvp khảRtw năng khống chế tình hình của Mai Trườamng Tô, nhưng phán đPoán của hắamn về quá trình của sự kiện này lạsi rấtt gầxpn với sự thật.
Tầvn Bát Nhã suy nghĩt một lát, dườSoLng như cũng thừa nhận Mai TrườQGng Tô không thểRtw khống chế toàn bộ mọi việc trong sự kiện liên quan đSoLến quận chúa, liền gật đQGầDtu.
"Có đamiều nói tới đGây ta mới đsqột nhiên phát hiện mình đdGã thiếu sót". Một thoáng cườLOJi lạmnh hiện lên trên mặt Dự vương: "Ngày mai ngươi liên lạtc vớiĐoạwhgn Đoạayn, có một vài tin tứtc phảPsi đEưa đPsến chỗ thái tử, dặn ảG cố gắLCng làm tự nhiên một chút".
Bát Nhã chỉtas hơi ngẩLCn ngườti suy nghĩwhg rồi lập tứXGac hiểayu rõ ý Dự vương.
Lúc này Dự vương mới biết Mai Trườsqng Tô có liên quan đGến sự kiện quận chúa. Tuy nhiên chỉttw có hoàng hậu vặn hỏi CảJOnh Ninh, Cảzpnh Ninh nói rằJOng Mai Trườwhgng Tô đjEã nhờv mình đEPi mờcAci thái hoàng thái hậu, còn tấcAct cảesx nhữPsng ngườcAci có liên quan đvều không hề nhắRtwc đxpến vịcAc Tô tiên sinh này. Sợ rằgceng thái tử và Việt phi hiện nay hận Dự vương, hận hoàng hậu, hận TĩcAcnh vương, thậm chí hận quận chúa, nhưng dù thế nào cũng sẽ không nghĩtđGến chuyện hận Mai Trườvng Tô, bởi vì bọn họ căn bảqWn còn không biết Mai Trườsng Tô có liên quan đSoLến việc này.
Cho nên bây giờG cầLXrn nghĩay cách làm cho bọn họ biết việc làm của Mai TrườEPng Tô, đhSRương nhiên chuyện này sẽ có lợi ích lớn.
Vừa nhìn vẻ mặt Tầqn Bát Nhã, Dự vương đjEã biết ảgce đApHã hiểdLEu rõ ý mình, không khỏi cườLCi nói: "NgườLvi ta vẫn nói Tỷ Can ngày xưa cực kì hiểwhgu ý ngườEPi khác, nhưng ta thấwhgy Tỷ Can vẫn còn kém Bát Nhã nhiều".
Tầgcen Bát Nhã thảXGan nhiên cườyi, không hề khiêm tốn, cũng không hề đczyắPc ý, mỹ nhân như ngọc dưới ánh đqWèn làm trái tim Dự vương rung đyaộng, hắdLEn bấqWt giác nắLCm tay ảtJ nhưng lạsqi bịq nhẹ nhàng đrjDẩGy ra.
"Ngươi vẫn không muốn sao?" Tiêu CảORnh Hoàn khẽ nhíu mày.
Tầsqn Bát Nhã thảQGn nhiên nói: "Bát Nhã dù là kẻ phong trầSoLn, nhưng cũng từng thề với sư phụ, đxpờyai này tuyệt đamối không làm thiếp, mong đQGiện hạv thứxplỗi".
Dự vương dù đGã có lòng ham muốn đdGối với ảdLE từ lâu nhưng hắczyn cũng có phòng cách của mình, không muốn làm chuyện cưỡng ép phụ nữptO, hơn nữEPa hắJOn rấyt thích trí tuệ của Tầczyn Bát Nhã, có thểDt thu thập và phân tích tình báo cho hắdLEn, cho nên cũng chỉya có thểoqL hít sâu một hơi kiềm chế dục vọng.
Dự vương phi xuấORt thân danh môn, cha và anh cũng là đzpạEPi thầsn trong triều, sớm đesxã sinh con trai, bảyn thân vương phi lạGi rấsqt đsược hoàng hậu yêu thích, cho nên dù hắtJn có đcAcam mê sự xinh đamẹp của Tầsin Bát Nhã đptOến mấrjDy thì cũng không bao giờRtw có ý đQGịaynh phế truấhSRt vương phi. Hơn nữGa hắPsn còn nhiều thờsi gian, cũng không vội một chốc một lát, vì thế hắyn lập tứczyc cầxpm ấwhgn trà tử sa lên rót một chén trà thơm cho giai nhân, cườGi nói: "BảQGn vươngđczyườhSRng đcAcột rồi".
TầrjDn Bát Nhã cũng hiểLXru rõ làm ngườEPi phảczyi một vừa hai phảvi nên chỉPs cườayi trừ, vẫn tiếp tục đOQPề tài trước đzpó: "Sở dĩjE Bát Nhã cảqWm thấEPy mình xem không hiểtJu Mai TrườRtwng Tô chính là bởi vì hắGn làm việc không hề có quy tắDtc. Trong chuyện Khánh Quốc công, hắqWn lựa chọn đRtwắEc tội đRtwiện hạcAc. Trong vụ quận chúa, hắQGn lạPi lựa chọn đLXrắhSRc tội thái tử. GiờdG đApHây hắjEn đSoLứwhgng ra mua Lan Viên, lật ra một vụ giấHdLu xác, dính dáng vào vụ này có cảE ngườdGi của hai bên. Không phảgcei đsqiện hạy cũng lo trong danh sách đHdLó có ngườtJi quan trọng của mình cho nên mới sai diều hâu xám đti đQGiều tra ngay trong đQGêm sao?"
Dự vương cau mày xuấJOt thầoqLn hồi lâu, vô thứsc cầHdLm chén trà vừa rót cho TầJOn Bát Nhã lên uống, ngơ ngác nói: "Chẳng lẽ... hắPsn lạPi đhSRang..."
"Cái gì?" Tầamn Bát Nhã nhíu hai hàng lông mày lá liễu.
"Hắzpn lạLCi đtasang thăm dò sự đxpộ lượng của ta và thái tử sao?"
TầLCn Bát Nhã sữdLEng sờdLE, không khỏi trầsm tư suy nghĩJO.
"Chỉm sợ còn có ý thểxp hiện năng lực của hắsin nữsa..." Dự vương càng nghĩqW càng cảEm thấvy có khảoqL năng, không khỏi vỗ bàn: "Phàm là đsqạwKi tài, tâm tư và hành đOQPộng đcAcều có chút kì dịoqL, kịoqL nhấrjDt là gặp chủ quân hẹp hòi. HắqWn muốn thăm dò một chút cũng không phảwhgi chuyện lạApH.
Nếu thái tử biết rõ Mai TrườApHng Tô đrjDã tự tay phá hoạtasi kế hoạHdLch liên quan đzpến quận chúa mà vẫn không thay đesxổi thái đGộ chiêu hiền đtJãi sĩsi đLOJối với Mai Trườttwng Tô, thậm chí hắrjDn còn dùng Lâu Chi Kính làm quà đtJểEP biểGu thịjE mình quyết không thiên vịLC, thì sợ rằQGng tâm chí Mai TrườjEng Tô có cứvng đqến mấgcey cũng sẽ bịLXr hắQGn làm cảEPm đzpộng...
Mà một khi Mai Trườsqng Tô về dưới trướng thái tử, tấyt nhiên hắgcen sẽ nhanh chóng lập một số công lao đORểv trảam lạami nhữOQPng món nợ thái tử trước kia, đhSRồng thờLvi cũng đdGểjE giành tín nhiệm hoàn toàn, thì khi đSoLó hiểsin nhiên chúng ta sẽ gặp phảzpi tấsin công nghiêm trọng".
Càng nói Dự vương càng cảOQPm thấQGy không ổn, lạPi bực dọc đORứHdLng dậy: "NgườdLEi này tâm kế vô song, ta quyết không thểJO đHdLểG thái tử giành đsược tiên cơ".
TầApHn Bát Nhã lạptOi chậm rãi ngồi xuống, lộ vẻ suy tư: "Vậy nếu đRtwiện hạxp đyược Mai TrườdLEng Tô phò tá thì đsiiện hạP có tín nhiệm hắRtwn hoàn toàn không hềnghi kịczy hay không?"
ThờQGi gian này Dự vương chỉQG nghĩy đttwến việc làm thế nào lôi kéo đLXrược vịDt Mai lang Giang Tảt này về dưới trướng, lạti thật sự chưa hề nghĩcAc tới chuyện sau đLCó sẽ sử dụng thế nào, vì vậy nhấsqt thờPi không thểHdL trảzp lờGi đdLEược.
"Cho dù là ngườcAci tài ba đSoLến mấEPy mà giành đsqược lạczyi không dám dùng thì cũng có ích lợi gì?" TầptOn Bát Nhã rấORt thông minh, biết mình nên chạym đJOến là dừng, không nên nói sâu hơn. Ả quay ngườPsi ra ngắPsm trăng sáng, đtasểG Dự vương tự mình suy nghĩLXr.
Một lúc lâu sau, chiếc đdLEèn bạwKc trên bàn phát ra tiếng lách tách, mùi dầPsu mơ hồ tỏa ra xung quanh.
Tầwhgn Bát Nhã đtứdGng dậy mở chao đPèn ra, cầjEm kéo bạLXrc cắqt bấzpc đHdLèn, đEưa mắLvt thoáng liếc nhìn Dự vương.
"Nếu ngay cảy một Mai Trườzpng Tô cũng không thu phục đdGược thì còn nói gì đvến hùng đxpồ bá nghiệp?" DườLOJng như Dự vương không nhìn thấjEy ánh mắgcet ảrjD, nhưng lúc này tiếng hắPsn lạhSRi vang lên: "Bát Nhã, ngươi đLXrểsi ý đORộng tĩsqnh của thái tử giúp ta, bảLXrn vương... nhấJOt đayịvnh phảGi có đamược Mai TrườORng Tô".


Màn đvVêm che phủ đUến đsNFâu, nơi đpPXó thông thườsng đNều có thểrBv đBjược miêu tảUsv bằSYng hai từ: Tối tăm và yên tĩdrunh. Tuy nhiên trên đhWWờWWi có một số nơi tìnhhình lạnzi hoàn toàn trái ngược.
Phía tây thành Kim Lăng có một con phố hoa rấRWDt dài tên là Loa ThịUsv, hai bên nhà cửa hoa lệ, đdruình đRWDài lầSSdu các, ban ngày yên tĩYInh an bình, ban đSSdêm lạEi tiệc rượu phòng hoa, múa catấmxp nập.
Con suối Hoán Sa chảhaRy chuyên qua thành uốn lượn bên phố khiến chốn tiên cảnznh nhân gian này càng thêm phong nhã, làm ngườWEi ta lưu luyến quên về.
Các chốn mua vui trên phố Loa Thịmo đrBvều có phong cách đXNặc thù và đurmiểurmm hấurmp dẫn riêng biệt, chẳng hạvVn như nhạnzc khú ở phườmyng Diệu Âm luôn thịRWDnh hành hơn nhữmyng nơi khác, vũ đmoiệu của Dương Liễu Tâm không ngừng đrBvược đhaRổi mới, Hồng Tụ Chiêu nhiều ngườnzi đXNẹp nhấrhGt, Lan ChỉSSd viện thì thườnqng xuyên đsNFưa ra nhữmong cô nương cực kì chiều khách... Mỗi nơi đDnều có sở trườEng, tuy có cạNufnh tranh nhưng dù sao cũng không quá gay gắhWWt nhờRWDnhữlng luật lệ bấot thành văn, cho nên dù gầUsvn sát nhau nhưng vẫn tương đEối yên bình, thậm chí thỉssnh thoảNufng còn giúp nhau lúc cầvVn thiết.
Chẳng hạvVn như lúc này...
"Chu ma ma, không phảUsvi ta không nểGmn mặt, không chịGHGu giúp đUỡ". Tân tam di cai quảzn phườanvng Diệu Âm lộ vẻ khó xử: "Ngươi ta quen biết nhiều năm, Dương Liễu Tâm và Diệu Âm phườNufng xưa nay vẫn giống như một nhà. Các cô nương khác ngươi cứtUp việc kêu, ta quyết không nói một lờmyi, nhưng hôm nay Cung Vũ cô nương không tiếp khách..."
"Tân tam di, nhữYIng cô nương khác thì bên chỗ ta còn có, nhưng chỉss có Cung Vũ cô nương mớicứSYu mạYIng đmyược!" Chu ma ma tái mặt, nước mắanvt đfYã sắnqp chảWEy xuống rồi, nếu không có ngườUsvi đtUpỡ thì có lẽ đUã quỳ xuống từ lâu.
"Sao vậy? Có vịRWD khách khó chơi nào mà ngay cảRWD Chu ma ma cũng không xử lí đuược?"
Chu ma ma đrhGang chuẩsNFn bịN trảdru lờUsvi thì một gã sai vặt đSSdã vừa lăn vừa bò vào, còn chưa đEứYng vữWWng đanvã nhăn nhó kêu lên: "Chu ma ma, không tốt rồi, Hà đrhGạvii thiếu gia bắYIt đSYầWEu đmmYập phá rồi".
Tân tam di cau mày, đfYưa tay đviỡ Chu ma ma toàn thân đvVã mềm nhũn: "Là Hà đurmạfYi thiếu gia nhà Hà đvUạWEi nhân ở bộ lạsi à?"
"Chính là vịSSd tiểsNFu tổ tông này!" Chuma ma dậm chân nói: "Tối nayhắxhsn say khướt tới chơi, nhấmmYt quyết đFmSòi gặp Tâm Liễu, nhưng Tâm Liễu đuang tiếp Khâu công tử nhà Văn Viễn bá, bảtUpo cô nương khác ra tiếp nhưng hắanvn nhấSSdt đurmịunh không nghe, còn đSYòi đrhGập phá lung tung nữSSda".
SắmmYc mặt Tân tam di sa sầssm: "Đâu phảYi lầmmYn đquầmxu tiên đmxến chơi? TạYIi sao hắXNn lạGmni không biết quy củ thứu tự trước sau?"
"Chính vì cậy thế chứanv sao? Văn Viễn bá tuy có tước hàm nhưng không có chứhaRc vụ trong triều, Hà thượng thư tay nắmom bộ lạrhGi, đhWWây lạBji là chứxhsc vụ thực sự. Vịqu đtUpạmoi thiếu gia này luôn luôn đGHGược ngườnzi khác tâng bốc thànhquen, mới ngồi đYợi đHtxược một canh giờBj đXNã bắGHGt đUầEu sốt ruột".
Tân tam di thở dài một hơi, nói: "Nhân tình thế thái quảWE thật như thế. Vì sao ngươi không khuyên nhủ Khâu công tử nhườYng một bước?"
Chu ma ma than một tiếng: "Khâu công tử ái mộ Tâm Liễu đtUpã lâu, lúc này sao có thểWl chịDnu thua? Hắxhsn đpPXến trước, nếu nhấtUpt đDnịDnnh không chịvUu nhườYIng thì ta cũng không thểFmS phá vỡ quy củ. Hơn nữSYa con bé Tâm Liễu đló cũng hơi ghét tên Hà đHtxạEi thiếu gia kia..."
"Thế còn con Tâm Dương?"
"Ốm rồi, còn nằYm trên giườXNng không dậy đmmYược".
Tân tam di mĩum môi trầvVm tư suy nghĩl.
"Tân tam di, ta cầWWu xin ngươi đYấEy. Chỉmx cầon Cung Vũ cô nương chịWEu lộ diện thì gã Hà đBjạxhsi thiếu gia đuó nhấUsvt đdruịSSdnh sẽ cực kì vui vẻ, giữxhs đoược sảBjn nghiệp bình yên, sau này tam di có gì phân phó, có phảSYi nhảhaRy vào lửa ta cũng sẵrhGn lòng..."
"Được rồi, không phảvii nói khách sáo nữnza". Tân tam di nângChu ma ma đYIang làm bộ đRWDịmxnh quỳ xuống lạUsvy lạSSdi: "Không phảmxi ta làm bộ làm tịdruch, nhưng nhữhWWng cô nàng át chủ bàinày có ai là không kiêu căng? Ta không dám nhận lờrhGi ngươi, phảui hỏi Vũ nhi trước mới trảDn lờWWi đtUpược".
"Tam di đBjưa ta đhWWi, ta sẽ tự mình cầSYu xin Cung Vũ cônương".
"Chuyện này... Thôi đrBvược rồi, ngươi đanvi theo ta". Tân tamdi vừa dẫn Chu ma ma quay lạRWDi đmmYã đssứYIng sữWWng ngườanvi.
Một ngườYi phụ nữWE mặc váy vàng nhạmot, khoác áo màu xanh lá đDnang đlứBjng ngay trước hành lang,mỉxhsm cườanvi nói: "Ta đNã nghe thấrBvy rồi. Vốn ta cũngđnqang đUịrBvnh đmoến thăm xem Tâm Dương ốm đYIau thế nào, bây giờFmS Chu ma ma lạqui có chuyện khó giảWEi quyết, ta tiền đoườfYng đFmSến khuyên bảFmSo vài câu cũng không sao".
Tân tam di đFmSi đRWDến gầhaRn nhỏ giọng nói: "Cô nương có nắWlm chắtUpc không?"
Cung Vũ cườYIi lạvUnh một tiếng: "ChỉFmS là Hà Văn Tân đviúng không? Ta tự có biện pháp".
Nàng là át chủ bài của Diệu Âm phườYng, Tân tam di vẫn không hề dám ép buộc, bây giờFmS thấWly nàng nói như vậy, Tân tam di cũng không nói gì thêm, chỉSY lệnh cho thủ hạSY chuẩzn bịvU kiệu ấYm, đmmYích thân đWWưa nàng ra cửa nhìn nàng lên kiệu đGHGến Dương Liễu Tâm.
Vừa đssến Dương Liễu Tâm, Cung Vũ đHtxã thấRWDy tình hình ở đmoây rấNt hỗn loạmon.
May mà phòng khách quý đUsvều ở phía sau, đvUược phân thành một loạrBvt tiểzu viện, chỉmmY có hàng xóm láng giềng hơi bịDn quấxhsy rầWly một chút, còn lạrhGi cơ bảon ngườWWi của Dương Liễu Tâm vẫn cố gắfYng khống chế đPzược cục diện.
NgườWli trẻ tuổi ăn mặc xa hoa giữanva đmmYám hỗn loạsn đpPXó chính là gã Hà Văn Tânxú danh vang khắYp kinh thành.
Mặc dù bề ngoài hắfYn không hề khó coi nhưng vẻ kiêucăng ngạhaRo mạun của hắDnn lạGmni làm mọi ngườpPXi rấsNFt khó sinh ra thiện cảsm, Cung Vũ chỉYI thoánh nhìn qua đUã nhếch miệng, trên mặt lộ vẻ chán ghét.
"Cung Vũ cô nương..." Chu ma ma rấnzt lo lắUng nhưng lạrhGi không dám thúc giục,chỉmx rụt rè gọi một tiếng.
Cung Vũ nhẹ nhàng chớp mắrhGt, suy cho cùng vẫn là một ngườmxi ở chốn mua vui, khóe miệng nhanh chóng chuyểPzn thành nụ cườXNi, chậm rãi đHtxi vào trong viện. Chu ma ma lập tứurmc ra hiệu cho đviám tay chân đurmang ngăn cảNufn Hà Văn Tân lui rangoài.
Gã đWWạnqi thiếu gia Hà Văn Tân đRWDang đNufập phá hăng say kia lập tứNufc cầYm một giò phong lan bên cạYnh lên ném thẳng về phía Cung Vũ.
Trong tiếng kêu sợ hãi của mọingườssi, Cung Vũ thoáng lắfYc mình tránh sang trái một bước, vừa vặn tránh đHtxược giò hoa, đquồng thờPzi kêu lên một tiếng sợ hãi rồi ngã xuống đvUấGHGt.
"Cung Vũ cô nương!" Chu ma ma sợ mấWWt vía, vội vã lao tớinâng nàng dậy, cuống quýt hỏi:"Có bịRWD thương không?"
Vừa nghe thấGHGy hai chữE Cung Vũ, Hà Văn Tân lập tứYIc sáng mắWlt lên, đdruịBjnh thầsNFn nhìn lạYi. Giai nhân xinh đxhsẹp yêu kiều kia chẳng phảGHGi là Cung Vũ cô nươngmình vẫn khát khao mà mới gặp đuược một hai lầsNFn thì là ai? HắpPXn lập tứBjc tươi cườWli, cũng vội vã tiến lên nâng nàng dậy, miệng nói: "Sao CungVũ cô nương lạanvi ở đzây? Làm Cung Vũ cô nương hoảrBvng sợ rồi, đquều là đXNám nô tài chết bầlm này không hiểBju chuyện..."
Cung Vũ hơi run rẩurmy nhưng vẫn gạanvt tay Hà Văn Tân ra, nhỏ giọng nói: "Là ta đzi nhầXNm chỗ..."
"Không sao không sao". Hà Văn Tân lập tứssc tiếp lờxhsi: "Cô nương muốn đfYi đlâu?"
"À, tối nay rảHtxnh rỗi, ta muốn đNi tìm Tâm Liễu tỷ tỷ nói chuyện..."
Chu ma ma vội nói: "Con bé Tâm Liễu đanvang tiếp khách, cô nương ngồichờPz một lát nhé?"
"Nếu thế thì ta cũng nên về Diệu Âm phườBjng luôn, ngày khác ta sẽ trở lạnzi".
"Ai da!" ThấtUpy trên trờWli không rơi xuống bánh thịanvt nhưng lạpPXi rơi xuống một đfYạsNFi mỹ nhân, Hà Văn Tân sớm đGmnã mở cờNuf trong bụng, vội vã ân cầUn: "Tối nay cônương không bận, bảqun công tử muốn giảUsvi sầNufu với cô nương, giờN có về cũng chỉPz là đfYêm dài cô quạqunh... Nào, mau vào đfYây..." Đang ra sứvic mờzi gọi, đtUpột nhiên hắDnn nhớ ra cảdru tiểxhsu viện đYIã bịWW mình quậy thành một đWlống hỗn đYIộn, giờhaR sao có thểhWW mờhaRi ngườSSdi đWlẹp đXNi vào, liền trợn mắfYt nhìn Chu ma ma:"Mau chuẩurmn bịrBv một tiểYIu viện tốt nhấPzt cho ta, bảWln công tử phảWWi uống rượu ngắurmm trăng với Cung Vũ cônương".
Chu ma ma ngẩhaRng đxhsầPzu nhìn, mây đhaRen đuầmoy trờqui, làm gì có trăng mà ngắmom?
Có đNiều lờmmYi này đUương nhiên không thểhaR nói ra, bây giờFmS chuyện thu xếp nơi khác cho Hà Văn Tân mới là quan trọng, lập tứtUpc cườWli cầUu tài: "Xuân Kiều các vẫn còn trống, chỗ đvVó rấvUt thoảrBvi mái, công tử và cô nương đmxến đGmnó đRWDược không?"
"Mau, mau dẫn đNufườSYng". Hà Văn Tân không chờz đhWWợi đvVược, đFmSồng thờHtxi đsưa tay cầhaRm cánh tay ngọc của CungVũ nâng dậy: "Cung Vũ cônương, chúng ta đxhsi luôn chứUsv?"
Cung Vũ cúi đnqầsu, lầsn nữWla tránh bàn tay của Hà Văn Tân, ra hiệu cho tì nữvV của mình tới, lẳng lặng cấmyt bước đsNFi trước.
Hà đnzạUi thiếu gia mặc dù không vui nhưng cũng biết vịFmS cô nương át chủ bài của Diệu Âm phườxhsng này luôn luôn như vậy nên cũng kiềm chế sắSYc tâm,đNi theo nàng ra khỏi tiểEu viện.
Xuân Kiều các nằPzm ở mé tây Dương Liễu Tâm, phảdrui đhaRi vòng qua hồ ncm lạBji đNi qua một vườUn đquào mới đfYến.
Có giai nhân bên cạnqnh, Hà Văn Tân hoàn toàn không thấUy đYườvVng xa, vẫn không ngừng cườSYi đsNFùa trêu ghẹo.
Vừa qua khỏi hồ nước, bướclên con đUườGHGng lát đvVá xanh, Cung Vũ đuột nhiên dừng chân, nhỏ giọng nói:"MờpPXi công tử đDni trước, Cung Vũ sẽ đYến sau".
Hà Văn Tân khựng lạvUi, lập tứFmSc hỏi: "Cô nương muốnlàm gì?"
"Vừa rồi bịhWW ngã, váy áo dính đanvấxhst bẩUn, ta muốn đGHGi thay váy áo đmmYã".
"Không việc gì". Hà Văn Tân cườnzi tít mắvUt: "BảUn công tử nhìn ngườDni đrhGẹp chưa bao giờss đEểnq ý đvVến váy áo, không cầhWWn phảSYi thay làm gì cho phiền phứYc".
Ánh mắPzt Cung Vũ đxhsong đSYưa, dịsu dàng nói: "Đã bồi công tử uống rượu thì Cung Vũ không muốn có một chút thấEt lễ nào, mong công tử thứss lỗi".
Nghe ngườsi đxhsẹp nũng nịSYu như thế, Hà Văn Tân sao có thểSY từ chối tiếp, vội cườhaRi nói: "Tốt tốt tốt, có đpPXiều bảfYn công tử không muốn đsNFi trước, ta sẽ chờmx ở đPzây, cô nương thay váy áoxong chúng ta sẽ cùng đqui tiếp".
Cung Vũ liếc mắDnt đWWưa tình, mỉFmSm cườWEi, nhẹ nhàng xoay ngườtUpi bước đSSdi, biến mấrhGt sau một chỗ rẽ bên tòa tiểnqu lâu gầmon đanvó.
Hà Văn Tân ngơ ngẩpPXn thầzn hồn, không tự chủ đssược đsNFi theo vài bước, muốn nhìn nàng thêm lát nữla, đvUột nhiên thấmoy cồm cộm dưới chân, đvVồng thờxhsi thoáng thấurmy gì đWEó lấYp lánh. Hắmxn cúi đpPXầRWDu nhìn kĩanv, thì ra là một chiếc trâm ngọc tinh xảnqo, không biết rơi từ trên đUsvầDnu ngườGmni đYIẹp xuống khi nào.
Cúi xuống nhặt chiếc trâm lên, hình ảSSdnh ngườNi đSSdẹp thay váy áo hiện ra trong đxhsầNufu Hà Văn Tân. HắRWDn nảWWy ra một ý, lập tứpPXc bỏ trâm ngọc vào trong tay áo rồi chạWWy theo hướng Cung Vũ vừa đWEi, muốn lấSYy lí do trảs trâm đuểxhs nhìn cho no mắSYt.
Chu ma ma dẫn đXNườnqng phía trước vừa thấGmny hắEn rẽ qua hướng này đsã biết không ổn, vừa đssịnznh mở miệng ngăn cảmyn đnzã bịBj đFmSám tùy tùng ác ôn nhà họHà đYẩuy sang bên cạdrunh.
Rẽ qua chỗ ngoặt sau tòa lầPzu nhỏ, phía trước quảo nhiên có một gian phòngcó ánh đuèn, Hà Văn Tân cườpPXi xấssu xa đWEi đGmnến bên cửa sổ, đNang đWlịvinh hé cửa ra thì đsột nhiên bên trong có tiếng nói chuyện.
"Cô nương, Tâm Liễu cô nương đxhsang tiếp Khâu công tử trong phòng riêng trên lầrhGu à?"
"Đúng vậy... Khâu công tử anh tuấBjn phóng khoáng, rấnqt xứhWWng đoôi với chịWl Tâm Liễu, tôi thật mừng thay cho bọn họ..."
"Cô nương còn vui mừng nữSYa à? Bọn họ trai tài gái sắhaRc triền miên ân ái ở trên lầPzu, dựa vào cái gì mà cô nương phảUi ấPzm ứUsvc đpPXi tiếp cái tên tiểrBvu nhân họ Hà kia?"
Cung Vũ thở dài một tiếng thăm thẳm: "ChịN em với nhau đGmnương nhiên phảzi giúp đYỡ lẫn nhau mà... ChỉpPX có đfYiều tên họ Hà kia thật sự quá mứmmYc thô tục, nếu hắnqn có một phầfYn mườhWWi phong thái của Khâu công tử thì tôi cũng chưa đhaRến mứmyc khó chịGHGu như thế..."
BấNt kì ngườWEi nào nghe thấRWDy bình luận về mình thế này cũng sẽ không chịquu đuược, huống hồ Hà Văn Tâncòn căn bảun không phảGmni ngườdrui, lựa giận lập tứnqc bốc cao, lạSYi nghe thấmmYy tên Khâu công tử gì đmoó đnzang ở ngay trên tầfYng trên tòa lầSSdu này, hắmon lập tứDnc chạEy lên cầUsvu thang. Lên đnqến tầung hai, hắln lầssn lượt đBjá cửa phòng, ngoài miệng chửi bới: "Họ Khâu, lăn con bà nó ra đmxây cho bảnzn thiếu gia!"

Tình hình đsNFã trở nên ầrBvm ĩhaR, ngay cảBj nhữzng ngườRWDi trên đGmnườYng chính cũng nghe thấvVy. Chu ma ma dẫn ngườrhGi hoang mang chạvVy tới, gia nô nhà họ Hà cũng tràn hết lên lầurmu.

Trên tầHtxng hai ngoài Tâm Liễu và Khâu công tử còn có hai ngườrhGi khách khác, hơn nữnqa hai cánh cửa bịHtx Hà Văn Tân đDná ra đXNầviu tiên chính là cửa phòng hai ngườnqi khách tương đtUpối xui xẻo này. Có đanviều vừa nhìn thấhWWy bọn họ ít nhấvUt cũng đWEã bốn mươi tuổi, cho dù trí lực có thấUsvp đPzến mấviy thì Hà Văn Tân cũng biết đssây không phảGHGi ngườoi mình cầHtxn tìm. Hắanvn đSSdang đWEịhWWnh đviá cửa phòng thứWl ba ra thì cửa đUsvã mở ra trước, một thanh niên hơn hai mươi tuổi, tướng mạzo đDnoan chính xông ra, cũng quát lớn: "Ngườli nào đSYang ồn ào?"
Hà Văn Tân lập tứsc đBjỏ mắUt, tiến lên tung ngay một quyền. Gã Khâu công tử nọ cũng là công tử quý tộc, chỉSY có thói quen bắrBvt nạBjt ngườnzi khác chứvUkhông có thói quen bịGHG ngườvii khác bắlt nạsst, hơn nữNufa còn đYã uống chút rượu, ngườGmni đmoẹp lạssi đGmnang nhìn phía sau, sao có thểvU đGmnứEng yên chịGmnu đPzòn? Hắxhsn nghiêng ngườhWWi né tránh rồi cũng đEáp lạYIi ngay một quyền.
Hai ngườrBvi này đDnều không hề có võ công, bình thườSSdng cho dù có va chạXNm cũng rấmmYt ít khi đviích thân đnzộng thủ, lúc này xông vào đuánh nhau hoàn toàn không có chiêu thứWlc như nhữhaRng tên lưu manh ngoài phố, hết sứFmSc khó coi.
Chu ma ma chạhWWy tới gấhWWp đnqến mứurmc sắvVp khóc, vừa ra lệnh cho thủ hạrhG đuến tách hai ngườhaRi ra thì đNám gia nô nhà họ Hà đxhsã xông lên giúp đWEỡ chủ nhân.
Mặc dù Khâu công tử cũng có tùy tùng nhưng đuều đmmYã đYược mờNufi đnzến nơi khác uống trà uống rượu, căn bảmyn không nhận đYược tin tứfYc. Chu ma ma thấvUy tình thế không ổn, vội lệnh cho đquám tay chân của Dương Liễu Tâm đXNến bảWlo vệ hắUsvn.
Đám gia nô nhà họ Hà tác oai tác quái đsNFã quen, lập tứnzc đPzánh loạNufn một trận. Hà Văn Tân càng thêm đfYiên cuồng, tiện tay ôm một lọ hoa bằung sứHtx rấUsvt to bên cạHtxnh lên đsập xuống đHtxầmou Khâu công tử.
"Công tử mau tránh ra!" Một tiếng thét kinh hãi vang lên trong phòng, Khâu công tử vội vàng nghiêng ngườdrui qua trái, không ngờmo lúc này chân phảdruiđmxột nhiên bủn rủn, thân thểnz mấHtxt cân bằsng lạpPXi nghiêng sang phảGHGi. Một bóng đvien đhWWè thẳng xuống đmxầEu, hắYn chỉN cảBjm thấEy trán rấtUpt đUsvau, lập tứmoc ngã thẳng xuống đhaRấUsvt.
Lọ hoa bằzng sứnz cao bằsNFng nửa ngườHtxi bình thườdrung đnzập vào đGmnầvUu vỡ tan, tiếng đEộng làm tấut cảWE mọi ngườli có mặt ở đRWDây kinh hoàng, mở to mắot nhìn một dòng máu tươi chảsy ra từ đhaRỉpPXnh đrBvầmxu Khâu công tử như quay chậm, thân thểXN lắanvc lư mấYIy cái rồi vô lực ngã xuống mặt sàn đGHGầpPXy mảGmnnh sứWW. Một vũng máu nhanh chóng xuấXNt hiện quanh đmxầanvu, nhấYIt thờxhsi ngay cảvi chính kẻ hành hung cũng sợ ngẩssn ngườrBvi.
Sau một thoáng sữfYng sờUsv, một tiếng kêu sợ hãi vang lên trong phòng, mọi ngườPzi mới giật mình bừng tỉGmnnh, ý thứWEc đNufược có đBjạUi sự xảquy ra, tấFmSt cảu đanvều mặt mày tái mét. Chu ma ma xông tới bên cạlnh Khâu công tử, cầvim cổ tay hắWEn kiểssm tra rồi toàn thân lập tứSSdc mềm nhũn, suýt nữanva ngấEt xỉDnu.
"Hắmon... chính hắxhsn không tránh... hắnzn không tránh..." Hà Văn Tân nói năng lộn xộn, liên tiếp lui lạYIi mấxhsy bước, dựa vào lan can. truyện copy từ tunghoanh.com
Một ngườWli khách khá lớn mật tiến lên xem xét một chút rồi ngẩmxng đpPXầrBvu nói run run: "Chết... chết rồi..."
Lúc này Chu ma ma đviã tỉWlnh táo hơn một chút, tóc tai bù xù đsứmmYng lên, cao giọng kêu: "Ngườxhsi đxhsâu, ngườrhGi đlâu, báo quan, mau đNufi báo quan..."
Mặc dù Hà Văn Tân đquã sợ đNến ngơ ngẩmyn sau khi tự tay giết ngườdrui, nhưng trong đYIám ngườvii hắxhsn mang đYến lạzi có một hộ vệ tương đdruối hiểWWu chuyện, vội vã ngăn mọi ngườWWi lạrBvi: "Đừng... đmoừng báo quan vội, thương lượng, chúng ta thương lượng một chút..."
Nghe thấPzy câu này, hình như đsầanvu óc Hà Văn Tân cũng tỉhaRnh táo lạNi một chút, tiến lên vài bước nắEm tay Chu ma ma kêu lên: "Không đsNFược báo quan, ta cho tiền, cho tiền!"
"Cho tiền cũng có tác dụng gì?" Chu ma ma khóc lớn, nói: "Khâu công tử cũng xuấot thân gia đWlình quan lạmxi, bá tước Văn Viễn sao chịfYu đFmSểY yên? Dương Liễu Tâm của ta xem như xong rồi... xong rồi..."
"Thiếu gia, đNừng ngẩYIn ra ở đviấrhGy nữSSda, đrhGi nhanh đPzi, mau về nhà cầrBvu lão gia nghĩSSd cách, mau đWEi đli!" Tên hộ vệ nọ vội vàng kêu lên rồi kéo Hà Văn Tân chạpPXy ra ngoài. NgườfYi của Dương Liễu Tâm không muốn gánh trách nhiệm nên muốn ngăn lạDni, tình cảhWWnh lạdrui lập tứmyc trở nên hỗn loạhWWn.
Hoàn toàn đrBvối lập với cảssnh hỗn loạUn và huyên náo này, không biết Cung Vũ đNufã xuấBjt hiện ngoài hiên tầlng hai từ khi nào. Nàng đsã thay một chiếc váy hai lớp màu lam nhạYIt, chậm rãi bước qua sàn nhà bừa bộn, đYi vào gian phòng dẫn phát xung đlột kia mà không làm bấBjt kì ai chú ý.
Một cô nương nhu mì xinh đUẹp ngồi bệt trên nền nhà sau cánh cửa, vẻ mặt kinh hoàng, đEôi mắWlt ướt đYẫm chứWla đtUpầvUy sợ hãi, toàn thân run rẩEy, hàm răng cắhaRn chặt, hiểHtxn nhiên đGHGã bịdru cảDnnh tượng đYẫm máu này làm hoảqung sợ.
Cung Vũ đui tới ngồi xuống bên ngườrBvi nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dịssu dàng nói: "Tâm Liễu tỷ tỷ, đhaRừng sợ, không có việc gì... Chịnq sẽ không làm sao cảWE..." nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Giọng nói của nàng rấst ngọt ngào, dườrBvng như có ma lực có thểSY làm ngườGHGi nghe trấmmYn tĩSYnh.
Tâm Liễu run run ngẩhWWng đFmSầurmu nhìn nàng một cái, đquột nhiên lao vào trong lòng nàng, lớn tiếng khóc lên.
CảFmSnh hỗn loạxhsn bên ngoài vẫn đlang tiếp diễn, Cung Vũ nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Tâm Liễu, ánh mắnzt thoáng nhìn thi thểBj nằYm trong vũng máu ngoài cửa, một nụ cườpPXi lạDnnh thoáng hiện bên môi rồi nhanh chóng biến mấBjt.


MấKyCy ngày nay tâm tình Dự vương cực tốt, sau khi phái diều hâu xám đmjCi đPgiều tra, thấYDy mấPy tên tay chân quan trọng nhấllyt của mình đnều không dính dáng đnến vụ án giấyYeu xác dưới giếng cạKyCn, hắcQn ung dung chuẩyYen bịvO tinh thầnn xem thái tử sốt ruột lo âu.
Thượng thư bộ hộ Lâu Chi Kính trẻ trung khỏe mạRtxnh, hàng năm không biết kiếm đCPvược bao nhiêu bạRtxc cho thái tử mà thầxcpn không biết quỷ không hay, quảP thực chính là một thầcBn tài đgPược thái tử yêu thích. Bây giờj thấxcpy vịeQ thầcBn tài này sắbKp bịSj giảxcpi quyết, Dự vương đlmkúng là đhaang ngủ cũng bật cườpsi tỉbKnh dậy, không biết đcBã thầjNm cườXIji nhạODXo thái tử bao nhiêu lầCKn.
Hắhn không ngờFNb cườtmFi ngườIvi hôm trước hôm sau ngườYDi cườcBi, một phiền hà tương tự của thái tử cũng nhanh chóng đlmkến với mình, mặc dù tình hình còn chưa quá nghiêm trọng nhưng cũng đyRKủ đmnểXIj khiến hắSjn đSjau đlmkầju, không còn có tâm tình cườhai nhạSjo nữcBa.
"Điện hạSj! Điện hạxcp! Xin ngài... Nhà ta ba đPgờpni đfafộc đNhinh... Chỉlly có một mình thằyRKng này nối dõi..." VịcQ quan chứXIjc áo tím nước mắvOt ròng ròng quỳ trong phòng khách phủ Dự vương chính là thượng thư bộ lạpsi Hà Kính Trung, sau khi đCPvánh chết Khâu Chính Bình, con trai bá tước Văn Viễn, mặc dù Hà Văn Tân con trai hắIvn đYDược đNhám gia nô bảPo vệ chạpkly về đjược đCPvến nhà nhưng sư đjNi thì chùa còn đSjó, ngày hôm sau phủ doãn phủ Kinh Triệu đhaã sai ngườNri tới nhà tìm bắPt.
Hà Kính Trung vốn dựa vào chứSjc hàm quan nhấaOpt phẩmhpm của mình, nhấkgSt quyết đpsóng cửa không gặp, ai ngờNh gã bộ khoái bát phẩKm bé xíu ở phủ Kinh Triệu lạKyCi rấllyt cao tay, một không đNránh, hai không giận, chỉYD cầyRKm công văn đvứKyCng ngoài cửa Hà phủ, lớn tiếng đCPvọc: "Phụng mệnh truy bắXIjt phạlmkm nhân Hà Văn Tân, tối qua phạvm nhân này giết ngườjNi ở lầcBu xanh Dương Liễu Tâm rồi bỏ trốn, mờKyCi đtmFạcBi nhân mở cửa!" Cứmhp thế đhọc hết lầmhpn này tới lầlmkn khác, mệt rồi liền gọi ngườIvi khác đcBọc thay, thấODXy ngườODXi tụ tập trước cửa phủ càng ngày càng nhiều, chỉKyC sợ đjểlmk hắpnn đQọc tiếp thì nửa thành Kim Lăng sẽ chạkmNy tới xem náo nhiệt, mấKyCt mặt không nói, chỉyYe sợ còn kinh đcBộng ngự sử, Hà Kính Trung cũng chỉP có thểc tạyRKm thờmjCi chịCKu thua, giao gã con trai vừa khóc vừa kêu ra ngoài, đbKồng thờKi nói mấkmNy câu đcBe dọa đxcpám bộ khoái đxcpến bắQt ngườDcmi đtmFó không đDcmược làm khó con trai mình, sau đtmFó vội vã chạvy đxcpến phủ Dự vương van nài.
Chuyện xảcQy ra ở phố Loa Thịh, đODXạhi bộ phận nhân thủ và thám tử Tầpsn Bát Nhã dùng đgPểSj thám thính tin tứjNc các bên đDcmều ở đyYeó nên đxcpương nhiên nhanh chóng tra rõ đNược quá trình xảjNy ra hung án rồi báo cáo với Dự vương.
Vừa nghe nói là giết ngườKi ngay trước mắct đfafám đNông, thuộc về vụ án quảCPv tang nhân chứmhpng vật chứgPng chỉyRK ngạaOpi nhiều không ngạXIji ít, Tiêu CảkmNnh Hoàn cũng không khỏi cảXIjm thấpny khó giảIvi quyết, cau mày đjNi qua đhi lạCPvi trong phòng, sầlmkm mặt không nói. truyện đQược lấhay từ website tung hoanh
"Điện hạmc". Thấny vẻ mặt Dự vương không tốt, trong lòng Hà Kính Trung càng thêm sốt ruột, lạmjCi lau nước mắNt: "Ti chứjc biết mình không biết cách dạvy con, tiểQu nhi cũng quảkgS thật đcQã gây ra đmcạCPvi họa... Nhưng mong đlmkiện hạgP nểCPv tình ti chứnc đtmFã hết lòng hết sứSjc phục vụ nhiều năm, tuổi đkmNã quá năm mươi mà chỉSj có một đIvứcQa con trai này, huống hồ gia mẫu cưng chiều nó như mạxcpng sống, nếu có bấhat trắYDc, chỉK sợ gia mẫu sẽ không chịNu nổi... Điện hạDcm, đgPiện hạSj..."
Dự vương lạaOpnh lùng liếc nhìn hắmhpn một cái, trong lòng cực kì bực bội. Nhưng hắaOpn luôn luôn sử dụng thủ đyRKoạKn thi ân với thuộc hạmn đKyCểIv mua chuộc lòng ngườmci, huống hồ từ khi gã Hà Kính Trung này đmcảKyCm nhiệm thượng thư bộ lạkmNi tới nay quảmhp thật đeQã nắfafm cực chắPc quyền nhiệm miễn thưởng phạQt quan chứRtxc, thái tử đDcmã dùng mọi cách mà không chen vào đlmkược. GiờmjC đRtxây thấyYey hắcQn khóc lóc như vậy, nghĩps bụng thằPng con trai này quảmc thực là tử huyệt của hắFNbn, không can thiệp thì sợ rằPng không ổn, cho nên Dự vương đjành nói với giọng hơi trách cứNh: "Ngươi đhaúng là không chịgPu dạmcy dỗ con mình,đbKấpst kinh kì trọng đFNbịgPa, dưới chân thiên tử, sao có thểbK làm nhữcng chuyện đRtxiên cuồng như vậy? Nếu là đhaánh chết một bình dân thì còn đmjCỡ, đkmNằSjng này ngườkgSi bịCPv giết là con trai bá tước, dù hắFNbn không làm quan trong triều nhưng tước vịcQ tổ tông đYDểeQ lạNi vẫn còn, bá tước Văn Viễn cũng có quyền thượng tấPgu. Nếu bảyRKn vương nhấNt quyết bao che, không nhữQng có thểlly sẽ bịCK một vài tên ngự sử không có mắllyt tham tấcBu mà chính Văn Viễn bá cũng sẽ không chịmjCu đmcểN yên. Nếu như chuyện này đjNến tai hoàng thượng thì đSjối với ngươi và bảxcpn vương đvOều không phảjNi chuyện tốt gì".
Hà Kính Trung đNhập đyRKầpnu xuống đQấIvt cộc cộc, khóc lóc: "Ti chứDcmc cũng biết đhã làm khó đODXiện hạcB, nhưng nếu chỉc đSjánh chết bình dân thì ti chứbKc sao dámđQến quấcQy rầpsy đpniện hạmjC? Chính là bởi vì đhánh chết ngườQi nhà Văn Viễn bá, ti chứNc tự biết mình không đgPủ sứjNc mạSjnh nên mới phảRtxi đxcpến cầkmNu cứpnu đfafiện hạSj.Điện hạCK cũng biết Văn Viễn bá luôn luôn sợ phiền phứvOc, nếu đNriện hạcQ đmcích thân ra mặt hoà giảmhpi thì có lẽ hắgPn cũng không dám không nểCK mặt ngài..."
"Ngươi nói dễ nghe nhỉeQ? Đây là một chuyện nhỏ sao? Hà Văn Tân là con trai ngươi, còn Khâu Chính Bình thì không phảmhpi con trai hắfafn chắaOpc? Một khi giận dữCPv thì có chuyện gì mà ngườFNbi ta không dám làm?" Dự vương mắcBng một câu rồi lạpni trấeQn an: "Bây giờYD ngươi cũng đmnừng cuống lên vội, có phảRtxi ngày mai đllyã xử trảfafm đhaâu, hoảvOng lên làm gì?"
"Ti chứjc sợ nha môn Kinh Triệu đkmNịNrnh án thì sẽ khó có thểFNb lật án đjược..."
"Nha môn Kinh Triệu?" Dự vương cườllyi lạeQnh một tiếng: "Ngươi cho rằSjng phủ doãn phủ Kinh Triệu thích xử vụ án này của ngươi? Bây giờNr Cao Thăng còn đmnang cực kì đNhau đeQầDcmu ấllyy chứbK".
LờkmNi này của Dự vương quảj thật không sai, nếu Cao Thăng nghe thấyRKy thì nhấCKt đcQịllynh sẽ vỗ đQùi kêu tri kỉNr.
ĐầNhu tiên là một vụ án giấSju xác dưới giếng cạjn làm thái tử cực kì căng thẳng, bây giờfaf lạSji thêm sự kiện giết ngườmni ở lầcQu xanh dính dáng đDcmến tay chân thân tín của Dự vương, bây giờXIj ngườvOi đjau đjầkgSu nhấvt kinh thành chắKyCc chắQn chính là vịRtx Cao Thăng phủ doãn phủ Kinh Triệu chứPc hàm chỉha có tam phẩpklm này.
Hà Kính Trung dùng tay áo lau mặt, cố gắKng bình tĩfafnh lạNi một chút: "Ti chứPgc thật sự là sốt ruột. Điện hạmc không biết, lúc phủ Kinh Triệu phái ngườmci tới bắQt, bọn chúng không hề nểpn nang chút nào, cho nên ti chứaOpc lo lắhang..."
"Đây chính là chỗ hơn ngườji của Cao Thăng". Dự vương lạpni lộ ra vẻ mặt tán thưởng: "Vụ án này một bên là ngươi, một bên là Văn Viễn bá, hiểQn nhiên là một vụ án có thểFNb đmnến tai hoàng thượng bấYDt cứNh lúc nào. Huống hồ đmnây là một vụ phạaOpm pháp quảK tang, không có lí do kéo dài, cho nên bắKyCt ngườIvi nhấmnt đXIjịpsnh phảNi dứRtxt khoát. Nếu hành đNộng quá chậm, ngươi giúp con trai ngươi bỏ trốn thì trách nhiệm sẽ biến thành của hắPgn, hắYDn biết giảXIji thích với Văn Viễn bá thế nào? Bây giờQ thủ phạham đYDã bịpn bắyRKt giam, có thểNr xem hướng gió rồi từ từ xét xử, nếu như sau này phán con trai ngươi tội chết thì việc đnắNhc tội ngươi lúc bắmhpt ngườmjCi cũng không là gì, nếu như con trai ngươi đPgược phán vô tội thì hắpsn thành ra có ơn với ngươi, chẳng lẽ ngươi còn tính toán chuyện nhỏ này sao? Ngươi đvừng tưởng rằkmNng làm quan phụ mẫu thành Kim Lăng là dễ dàng hơn làm thượng thư bộ lạyRKi".
Hà Kính Trung cũng là một kẻ lắjNm mưu nhiều kế, chỉK có đKyCiều chuyện liên quan đyRKến con trai mình nên đhaầkmNu óc không đpsược tỉeQnh táo như mọi ngày, giờh nghe Dự vương giảjNi thích, hắfafn cũng lập tứmcc rõ ràng. Sự lo lắjng ban đjNầCKu khi thấmny Cao Thăng bắFNbt ngườNhi không lưu tình chút nào cũng thoáng giảmhpm bớt, vội khom ngườDcmi nói: "Điện hạSj anh minh, ti chứyRKc đpklúng là hồ đRtxồ".
"Được rồi, ngươi cũng không cầmnn nịKnh nữca. Nói thé nào thì vụ án không nghĩxcp ra của ngươi cũng khó làm, bảnn vương nhấpnt thờcQi cũng chưa nghĩKyC ra biện pháp giảkmNi quyết". Dự vương xoay ngườXIji lạhai, thấSjy hắvn lạSji chuẩpsn bịv khóc lóc cầxcpu xin, vội phấjNt tay: "Ngươi đeQi gặp Quý sư gia đxcpi, trước hết bàn bạSjc xem có phương pháp nào không, sau đtmFó bảcn vương sẽ xem xét tính khảNr thi".
Thấmcy Dự vương nói nhẹ nhàng, Hà Kính Trung mừng rỡ, vội vã khấmcu tạmn rồi chạYDy sang khu tiểfafu viện bên cạNrnh tìm Quý sư gia theo lờmni Dự vương.
Tiêu Cảlmknh Hoàn là một hoàng tử có sứKyCc mạkgSnh tranh chấcQp với thái tử, thủ hạh hiểyRKn nhiên có rấht nhiều quân sư phụ tá. Sở dĩc hắQn chỉKyC đSjịvOnh Quý sư gia là bởi vì vịjN lão tiên sinh này vốn là một quan chứvOc bộ hình, sở trườxcpng nhấct là xử lí các vụ kiện tụng, nói không chừng sẽ có thểIv nghĩeQ đmnược cách nào đvOó.
Nghe Hà Kính Trung tườKyCng thuật lạxcpi vụ án, hai hàng lông mày đpnã muối tiêu của Quý sư gia bắyRKt đxcpầyYeu nhíu chặt, kết hợp với bộ mặt vốn đaOpã nhăn nheo của lão, thoạgPt nhìn hết sứNrc hoạPt kê. Nhưng Hà Kính Trung hiện nay thật sự là không có tâm tư nào đCPvểeQ ý đIvến mặt lão mà chỉgP giương mắbKt nhìn đSjầPy trông mong, hai hàng lông mày nhíu càng chặt thì trong lòng hắyYen lạaOpi càng lo lắNhng.
Sau thờjNi gian uống một tách trà, Quý sư gia thở một hơi thật dài, nói: "Tai họa lệnh công tử gây ra quảpkl thật không nhỏ..."
"Điều này ta biết". Hà Kính Trung vội nói: "Nhưng cho dù muốn cho nó một bài học thì cũng phảyRKi đIvợi chuyện này đxcpược giảYDi quyết cái đmhpã!"
Quý sư gia đxcpưa tay vuốt chòm râu dưới cằeQm, chậm rãi nói: "Kế sách duy nhấyYet hiện nay, nha môn Kinh Triệu cầpnn kết án đNhã..."
"Cái gì?" Hà Kính Trung lập tứyRKc nhảeQy dựng lên.
"Hà đvOạNri nhân an tâm một chút, đpnừng nóng vội". Quý sư gia đllyưa tay giữmc lạxcpi: "Nghe lão hủ chậm rãi giảaOpi thích".
Hà Kính Trung kiềm chế tâm tình, chắlmkp tay nói: "Sư gia, mờkgSi nói".
"Đầmcu tiên, dù phủ Kinh Triệu quảjn hạPt trịDcm an đQế đXIjô nhưng dù sao cũng chỉXIj xem như quan nha đcQịmjCa phương, cảlly đpnạODXi nhân và Văn Viễn bá, phủ doãn phủ Kinh Triệu đcều không đNắkgSc tội đRtxược. Phán công tử có tội, Cao Thăng dĩlly nhiên không dám, nhưng phán công tử vô tội thì chẳng lẽ Cao Thăng lạji dám gánh vác trách nhiệm này một mình? Nếu hắRtxn không biết làm sao nên đpnành trì hoãn vụ án này thì ngườNhi bịFNb đCKau khổ là lệnh công tử. Cho nên đjNầtmFu tiên đhạni nhân phảmci nhườODXng một bước, cho Cao Thăng có thểODX xuống thang, trước hết đyYeểpkl hắgPn xét xử vụ án này, hơn nữyRKa còn không thểIv làm khó hắvOn, cứKyC đPểyYe hắcn phán công tử có tội giết ngườyRKi".
"HảyYe?"
"Đạvi nhân đNừng hoảcng, phủ Kinh Triệu kết án không hề đPgáng sợ, đIváng sợ là hắmcn kết án với bằlmkng chứmcng không thểFNb chối cãi. Đạfafi nhân đCPvã nhượng bộ một bước, Cao Thăng tự nhiên phảhai hòn đkgSấkmNt ném đpni hòn chì ném lạDcmi, vụ án dù đSjược phán đbKịKnh là giết ngườKyCi nhưng nhữmjCng bằODXng chứjNng kèm theo thì có thểaOp làm sai lệch một chút, lờQi khai của nhân chứYDng cũng phảhai có nhữKng đkmNiểpsm sơ hở. Đến lúc đaOpó bá tước Văn Viễn cũng chỉDcm biết phủ Kinh Triệu kết án là giết ngườyRKi, còn hồ sơ cụ thểj viết thế nào thì hắFNbn không biết đNhược. Như vậy một mặt Cao Thăng đjược ngài cho phép, mặt khác cũng sẽ không đllyắgPc tội Văn Viễn bá, cho nên hắpsn tấeQt nhiên sẽ không từ chối". Quý sư gia lộ ra một nụ cườRtxi xảco trá: "ĐạkgSi nhân, ngài nghĩSj xem, phủ Kinh Triệu kết án giết ngườmni, kế tiếp sẽ làm gì?"
"Bộ hình..."
"Không sai. HắNn phảNhi báo lên bộ hình". Quý sư gia dùng ngón tay gõ bàn, nói hết sứhac tự đmjCắjc: "Vụ án này ở trong tay phủ Kinh Triệu thì chúng ta không thểXIj lật án. Thứj nhấgPt là hắIvn không dám, thứQ hai là chứNc quan của hắRtxn nhỏ, cũng không thểNh làm đIvược. Nhưng đPgưa lên bộ hình thì khác, chưa nói quyền hạjn và trách nhiệm của bộ hình lớn hơn phủ Kinh Triệu nhiều, quan trọng nhấcBt, nơi này là đDcmịyYea bàn của Dự vương đpsiện hạPg, Tề thượng thư chẳng lẽ lạkmNi không tận tâm hết sứDcmc?"
Hà Kính Trung như bừng tỉmcnh, vỗ đmnùi khen ngợi: "Quý sư gia quảCK nhiên là ngườpkli kinh nghiệm!"
"Vụ án này mặc dù dính dáng đpnến toàn đCKạpni nhân vật nhưng dù sao cũng chỉmhp chết một ngườNi, là án hình sự thông thườyYeng. Tề thượng thư dù muốn thì cũng không thểXIj bắtmFt phủ Kinh Triệu chuyểmjCn án lên trên, cho nên chỉmhp có thểFNb đNhểxcp phủ Kinh Triệu tự kết án rồi thượng báo. Nếu vụ án báo lên là án giết ngườPi với bằNhng chứCPvng vữcng chắDcmc như núi thì đIvương nhiên chúng ta không làm gì đPược, nhưng nếu là một vu mà cảlmk bằSjng chứmnng và lờgPi khai đFNbều có sơ hở thì bộ hình sẽ có lí do đtmFểmjC tiến hành phúc thẩham, đhaến lúc đPó sẽ có thểmjC đxcpộng tay đjộng chân đDcmược, công tử đnược chuyểmcn lên đyRKây cũng có thểjN bớt khổ hơn một chút, đgPạkgSi nhân cảmnm thấPgy thế nào?"
Hà Kính Trung vô cùng cảNhm kích: "Kế này của sư gia rấODXt diệu, hạyYe quan sẽ đlmki gặp đbKiện hạaOp ngay đcQểlmk xin đjiện hạeQ nói vài lờmhpi với Tề thượng thư. Có đKyCiều bên chỗ Cao Thăng..." xem tạODXi t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
"Chuyện này ngài yên tâm, Cao đPạNi nhân hiện nay đRtxang đFNbau đfafầlmku vì vụ án giếng cạCPvn, nhấmnt đvịpklnh chỉIv mong sao có thểODX ném hòn than bỏng tay này ra ngoài". Quý sư gia cườODXi nói: "Sư gia của hắNhn bây giờyYe là ngườtmFi quen của lão hủ, lão hủ sẽ đmci một chuyến giúp Hà đcBạcBi nhân..."
Hà Kính Trung vội vàng thi lễ, nói: "Làm phiền sư gia! Chuyện này nếu thành, hạjN quan nhấNt đCKịlmknh có lễ trọng tạmjC ơn".
"Đều là phục vụ đKyCiện hạmjC, cầjNn gì khách khí". Quý sư gia khiêm tốn mấyRKy câu rồi đcứIvng dậy tiễn khách.
Bởi vì Hà Kính Trung là tay chân tâm phúc của Dự vương nên lão cũng không dám thờP ơ, vội vã sai ngườfafi chuẩvn bịeQ kiệu vảNri xanh đSjến nha môn Kinh Triệu.


"QuảMJD này!" Một quảqr lê to hình bầlku dục đmsược đrNưa tới trước mặt Mai Trườtqrng Tô, thoạRLt nhìn bóng loáng, hết sứcvcc ngon miệng.
"Vì sao lạtqri cho ta quảHPP này?" Mai TrườGRlng Tô mỉbwGm cườmvMi hỏi thiếu niên trước mặt.
"To nhấDQmt!"
"To nhấMJDt thì cho Tô ca ca ăn à?"
"Ờ!"
Mai TrườuFng Tô liếc mắiiqt, thấmsy Mông Chí ngồi bên cạlknh đGRlang bưng chén uống nước. Chàng cườJvii thầbwGm, lạlki cố ý hỏi: "Phi Lưu, ngươi nói với Tô ca ca, quảJv lê này là màu gì?"
"Màu trắrNng đGRlậm!"
Phụt một tiếng, Mông Chí phun hết ngụm trà trong miệng ra ngoài, vừa ho sặc sụa vừa trợn mắrt nhìn Phi Lưu: "Màu... màu gì đesậm?"
Phi Lưu hừ một tiếng, quay mặt đuFi, hoàn toàn phớt lờFHn ông ta.
"Thực ra Phi Lưu của chúng ta là ngườQQi có nhiều từ mới nhấJvit". Mai Trườiwng Tô nhìn Phi Lưu bằTqhng ánh mắNt ấrm áp, nhẹ nhàng vuốt tóc Phi Lưu. Dườlkng như có thểv cảJvm nhận đuFược sự quan tâm của chàng, Phi Lưu hơi nghiêng ngườmvMi, lầGRln nữqra giơ quảMJD lê trong tay lên. đvIuọc truyện mới nhấmst tạiiqi tung hoanh . com
"Phi Lưu, quảqr này bây giờF còn chưa ăn điwược". Mai Trườsng Tô mỉwslm cườesi: "Đây là lê băng..."
"Lê băng..."
"NghĩPra là cho vào băng đoFDểms có thểN bảso quảGRln lâu một chút, nhưng lúc ăn thì phảDeSi đlkểes nó tan băng đcã, nếu không sẽ không cắlkn nổi".
Phi Lưu mở to mắwt nhìn quảwsl lê trên tay trái rồi lạiwi nhìn quảtqr bên tay phảJvi, cuối cùng giơ quảqob nhỏ hơn lên cắuFn một miếng và lập tứvc ngẩDeSn ra.
"Không cắQn đSSược đRLúng không?" Mông Chí lúc này đmsã khôi phục phong đJviộ cao thủ, quay ngườPri sang nói: "PhảPgi ngâm dưới nước cho tan, mềm ra thì mới ăn đhJược".
Phi Lưu ngẫm nghĩQ câu này một lát rồi bóng dáng hắoFDn lập tứlkc biến mấJvt.
"Thực ra quảnFA lê này không thểRL xem như lớn nhấoFDt". Mông Chí lắFMc đSSầJu cảQm khái: "Bây giờF vật thểRL hình tròn lớn nhấDeSt trong hoàng thành có lẽ là cáiđmsầNu của Cao Thăng, phủ doãn phủ Kinh Triệu?" nguồn tunghoanh.com
Mai Trườqobng Tô không khỏi bật cườnFAi: "Mông đbwGạFHni ca nói chuyện thật thú vịlk, cho dù không gặp phảIgi nhữgng chuyện khó khăn này thì cái đqobầvwmu vịwsl CaođnFAạesi nhân đvIuó cũng vẫn to hơn quảGRl lê mà?"
Chính Mông Chí cũng không nhịIgn đQQược bật cườri: "Ngươi còn nói nữesa à? Mang hai vụ án đFau đqrầrNu như thế đJến cho ngườFMi ta, còn chính mình lạcvci nhàn nhã thế này? ThấbwGy ngươi trêu đlkùa Phi Lưu, ta biết là hôm nay tâm tình ngươi rấbwGt tốt".
Nơi hai ngườSSi đhJang ngồi bây giờrN là một quán trà thanh nhã đDQmộc đuFáo ở phía nam thành, mặc dù quán trà nằrm sát đPgườAJng nhưng không hề huyên náo, mỗi một phòng trà đcvcều là một căn nhà một gian điwộc lập bằPgng trúc, trang trí rấuFt là phong cách.
Sau khi vụ án giấFu xác dưới giếng cạFn đDeSược báo quan, mọi ngườsi ở Kim Lăng đbwGều biết hai chuyện.
Thứlk nhấFt, dưới giếng ở Lan Viên có thi thểuF. Thứr hai, vịQQ danh nhân mới nổi Tô Triết đJviang cầwtTn mua một tòa viện.
Lan Viên đJvổ nát hoang tàn, lạqci là hiện trườQQng hung án, đsương nhiên không thểMJD ở đesược, cho nên Tô Triết còn phảwsli tìm mua một khu viện khác.
Thế là nhữwtTng ngườsgi muốn nhân cơ hội kết giao, nhữJvng ngườwi quảqc thật có lòng tốt giới thiệu và cảms nhữTqhng ngườgi muốn bán đHPPược nhà cửa, rấuFt nhiều ngườJvi đIgến mờgi chàng đNi xem nhà, có lúc còn xếp thành hàng dài.
Có đsgiều chàng ở trong TạDeS phủ, đwtTương nhiên nhữlkng chuyện phiền toái này đhJều do TạSS Bật giảnFAi quyết. Trừ đqobi xem nhữNng khu nhà do Mục thịcvc Vân Nam và HạFM Đông giới thiệu, hôm nay là lầDQmn thứtqr ba Mai TrườrNng Tô ra cửa.
"Ngươi cảRLm thấMJDy tòa nhà ta chọn đQQó thế nào?" Mông Chí tới gầJvin một chút, hỏi.
Mai Trườvng Tô chậm rãi quay lạFi nhìn ông ta: "Lẽ nào huynh đqobịnFAnh bán tòa nhà đPgó cho ta thật à?"
Mông Chí cườvIui đrNùa: "Mặc dù có vẻ ta hơi vội vàng kết giao, nhưng ngươi quảHPP thật cũng nểDQm mặt ta, chịsgu đIgi cùng ta ra ngoài xem nhà".
"Mông đmsạhJi thống lĩFnh có vai vế ra sao? BấTqht cứiw ai cũng không dám không nểvIu mặt huynh. Huynh xem, hôm nay ta nhận lờJvii mờsgi của huynh, Tạw Bật cảwm thấsgy đQQó là chuyện quá bình thườcng, nếu như ta từ chối huynh thì hắNn mới thấvIuy lạg". Mai Trườsng Tô cườwsli nhạDeSt: "Càng huống chi chút danh tiếng ban đJvầvwmu của ta ở kinh thành đrNều là nhờwtT trận chiến giữTqha huynh và Phi Lưu. Mặc dù chuyện đDQmó không phảlki ta sắvIup xếp nhưng cũng xem như có hiệu quảcvcbấPgt ngờv".
"ThằGRlng bé Phi Lưu đDeSó đbwGúng là kì tài, mấry ngày không gặp, dườHPPng như nó lạnFAi tiến bộ rồi. Nghe nói không lâu trước nó còn đAJánh bạlki Hạw Đông?"
"Ờ". Mai TrườDeSng Tô thuận miệng đráp, dườhJng như không hề đPrểoFD ý: "ĐứDQma nhỏ này tâm rấJvt tĩDeSnh, hiểqrn nhiên dễ nhập tâm vào võ đDQmạFHno. Có đuFiều dù sao nó cũng còn nhỏ, nội lực không đPrủ tinh thuầcn, nếu gặp cao thủ chí cương chí dương như huynh thì nó vẫn khó tránh khỏi thấTqht bạqci".
"Thì đSSã làm sao? nó còn có rấqrt nhiều thờDeSi gian đvwmểg tu luyện". Mông Chí gõ chén trà, hỏi lạIgi lầbwGn thứDQm hai: "Ngươi thấJvy tòa nhà ta chọn thế nào?"
Mai TrườSSng Tô nghĩes một chút, nói: "Có thểDeS thấhJy là huynh chọn".
"Nói chuyện điwừng có vòng vo như vậy. Mặc dù ta không hiểmvMu về đGRlịwslnh đesài lầGRlu các cho lắIgm nhưng ta biết tâm tư của ngươi, vì vậy mới dốc hết sứsgc tìm đuFược nơi này cho ngươi, vậy mà ngươi còn không cảesm kích?"
"Ý ta chính là như vậy". Mai TrườFHnng Tô đSSiềm đlkạJvim nhìn ông ta: "Mông đqrạwtTi ca, quảiw nhiên là huynh vẫn hiểsu ta cầAJn gì nhấPrt".
Mặc dù Mông Chí vốn có chút dương dương tự đIgắMJDc, nhưng nghe chàng cảDQmm ơn thẳng thắqobn như vậy lạwtTi cảiiqm thấMJDy ngượng ngùng, gãi đlkầHPPu nói: "Ta cũng biết khu nhà đQQó quảes thật hơi xấnFAu..."
"VườMJDn tược nhà cửa đwtTều phảFi sửa lạmvMi lầqobn nữga, nếu không ngườIgi ta sẽ thắwc mắesc tạJvii sao ta chọn đMJDi chọn lạvIui mà cuối cùng lạGRli chọn một tòa viện như vậy. Có đwtTiều tòa viện này có một chỗ tốt, hơn đFHnứmvMt cảsg chục cảFHnnh đsẹp. Mông đesạvwmi ca, đesúng là đsểs huynh phảoFDi vấJt vảSS".
"Cũng không có gì vấFHnt vảoFD lắcm". Mông Chí ngượng ngùng nói: "Ta cũng chỉIg tình cờPr phát hiện khi đQQi qua đwây. Tườlkng sau tòa nhà này và tườlkng sau phủ Tĩiwnh vương chỉiw cách nhau mấsy trượng, bởi vì giữesa hai bứbwGc tườqobng này là cống ngầmvMm, không có đwtTườwslng đwtTi, bốn phía lạvwmi đHPPều là cây cối um tùm, hơn nữDQma cổng chính hai bên lạTqhi mở ra hai đJvườmsng phố khác nhau nên có cảPrm giác hai tòa nhà này còn không cùng một khu, quảTqh thật không ai đnFAểlk ý hai nơi này lạcvci gầqcn nhau như vậy. TiểHPPu Thù, thủ hạcvc của ngươi có ngườrNi rấnFAt giỏi điwào hầcvcm đtqrúng không? Sau khi ngươi chuyểcvcn đGRlến đvây thì cho đgào một mậtđIgạGRlo nối hậu viện của ngươi với hậu viện của Tĩsnh vương, cho dù hàng ngày các ngươi không qua lạlki công khai nhưng ban đqrêm hắvwmn cũng có thểPr lénđhJi qua mật đqcạSSo đQQến gặp riêng ngươi..."
Mai TrườbwGng Tô chán nảvIun nhìn vịIg đrệ nhấSSt cao thủ ĐạGRli Lương này, dở khóc dở cườwtTi nói: "Mặc dù là một ý kiến hay, nhưng huynh có thểlk đsừng học cách dùng từ của Phi Lưu hay không? Cái gì gọi là gặp riêng?"
"Thì đesạcvci đrểiw là thế mà". Mông Chí nghĩwsl một chút, lạrNi hỏi: "Bây giờDQm ngươi còn không có ý đwịNnh tỏ thái đnFAộ rõ ràng à? Chuyện của quận chúa lầcvcn trước, thái tử sớm muộn cũng sẽ biết là do ngươi phá hoạlki. Hắiiqn không phảqobi ngườhJi điiqộ lượng, rấhJt có thểF sẽ dùng thủ đqoboạvwmn nào đmvMó trảGRl thù, ta thấqcy ngươi vẫn nên giảnFA bộ nghiêng về phía Dự vương, dù không cầFHnn hắFHnn ngầcm bảnFAo vệ thì ít nhấvIut cũng không cầcn hai mặt thụ đQịHPPch?"
"Yên tâm, bây giờJ bọn chúng đrều rấFHnt bận, còn chưa thểPr trảlk thù ta đFHnược". Một nụ cườGRli lạJvinh hiện lên trên mặt Mai TrườFMng Tô: "Vẫn thương nghe nói chỉAJ phòng thủ thì nhấTqht đRLịuFnh sẽ bạIgi, Dự vương đbwGã mượn vụ giếng cạlkn tấwsln công thượng thư bộ hộ Lâu Chi Kính, thái tử tấiwt nhiên cũng sẽ nhìn chằTqhm chằvIum vụ án của Hà Văn Tân. Ta muốn... Hà Kính Trung nhấwslt đlkịtqrnh sẽ tìm cách đPrưa vụ án giết ngườgi của con trai hắJvn lên bộ hình xét xử".
"Bộ hình là thiên hạDeS của Dự vương, thái tử có thểvIu can thiệp đlkược sao?"
"Dự vương quảTqh thật có lợi thế ở đJó, nhưng vụ án của Hà Văn Tân thật sự là quá trắNng trợn, Văn Viễn bá rấrt giận dữqr, bộ hình muốn đrộng tay điiqộng chân cũng không hề dễ dàng".
Đương nhiên là ngươi rấbwGt thích nhìn thấqoby bọn chúng cắJn xé lẫn nhau". Thấlky Mai TrườGRlng Tô rút tay vào trong tay áo, Mông Chí vội đcvcẩiiqy một chiếc lò ủ ấiiqm tới: "Có đIgiều cho dù Hà Văn Tân bịes thái tử đPgẩuFy vào chỗ chết thì xét cho cùng cũng không phảDeSi bảqcn thân Hà Kính Trung, đGRlối với Dự vương cũng không phảqci một tổn thấlkt lớn".
Khóe miệng Mai Trườqcng Tô đQQột nhiên lộ ra một nụ cườvIui đJviầHPPy ý tứuF sâu xa, nhỏ giọng nói: "Nếu hắhJn biết cách khống chế cấMJDp dưới phảoFDi có chừng mực thì vụ án Hà Văn Tân đmvMích xác không thểcvc gây ra tổn thấRLt lớn cho hắcn... Điểvm yếu lớn nhấnFAt của hắvwmn hiện nay vẫn là Khánh Quốc công Bách Nghiệp".
Mông Chí vỗ đmvMùi, nói: "Nói đIgến chuyện này, ta còn đlkang muốn thỉwnh giáo ngươi. Ta nghĩN HạIg Đông về kinh, có lẽ đtqrã nắqcm đvwmược không ít bằqrng chứtqrng, tạRLi sao vụ án chiếm đrNấFMt đoFDó đhJến bây giờqc vẫn chưa có đFMộng tĩFHnnh gì? Ngươi nói xem, rốt cục hoàng thượng đqcang nghĩSS gì?"
"Ông ta đqcang nghĩJvi... Vụ án chiếm đFMấRLt này rốt cục nên đgểuF ai phụ trách..."
"Sao?"
Mai TrườIgng Tô đvưa tay ra đGRlặt lên lò ủ ấMJDm, vẻ mặt vẫn rấqobt bình thảiiqn như đJang nói một chuyện vặt vãnh: "Hoàng thượng cầiiqn xử vụ án chiếm đtqrấRLt, chủ yếu là vì gầwn đhJây đmvMám quyền quý ngày càng thôn tính đrNấJvt đQQai trắesng trợn, ảiwnh hưởng đqrến nền tảmvMng của đsấIgt nước. Nhưng vụ án lớn như vậy nên giao cho ai xét xử? Đây là một vấiwn đhJề khó. Ta nghĩJ ông ta chưa lựa chọn đFMược ngườqri này cho nên mới chưa có đoFDộng tĩgnh gì".
Mông Chí thân là thống lĩTqhnh cấrNm quân, đPrương nhiên không phảJi một ngườRLi hào phóng đoFDơn thuầqrn, chỉDQm suy nghĩmvM một chút rồi gật đuFầoFDu nói: "Không sai, Huyền Kính ti chỉQQ phụ trách đnFAiều tra, không có quyền xét xử. Vụ án này quá lớn, chỉJvi có thểtqr giao cho Trung Thư tỉwtTnh, Ngự Sử đQài và Đình Úy phủ ba ti hội thẩqobm... Nhưng..."
Mai TrườFng Tô cườGRli lạmsnh nói: "Hoàng đesế bệ hạmvM trong lòng hiểMJDu rõ, ba ti hội thẩoFDm, nếu không có một ngườJvi trung lập đrứDQmng điwầhJu áp ché thì vụ án chiếm đcvcấRLt này lập tứPgc sẽ biến thành một cuộc đcvcấbwGu đQQã phe phái, dự tính mượn vụ này lập uy răn đPre quý tộc của hoàng thượng sẽ không đSSạgt đHPPược".
Mông Chí cau mày, thở dài nói: "Thảqco nào hoàng thượng lạTqhi chậm chạtqrp không quyết, việc này quảlk thật khó làm".
Mai Trườqcng Tô nhìn ông ta một cái, như cườwi như không: "Cho nên cầsgn nhờc huynh phân ưu với hoàng thượng".
"Ta?" Mông Chí giật mình: "Ta có thểRL có biện pháp gì hay?"
"Biện pháp thì tự nhiên là có". Mai TrườFng Tô ôm lò sưởi dựa vào lưng ghế, khóe môi khẽ nhếch: "Huynh có thểes đnFAề cử một ngườoFDi với hoàng thượng".
"Ai?"
"TĩvIunh vương".
Mông Chí đQQột nhiên đNứqcng lên: "Ngươi nói cái gì?"
"Cầcn áp chế ba ti, triều thầtqrn nào cũng không làm đRLược, chỉJvi có thểs dựa vào hoàng tộc. ĐểIg thái tử làm, vụ án này sẽ bịTqh xử rấDeSt nặng, cục diện sẽ không thểDeS cứcvcu vãn. ĐểoFD Dự vương làm, chắrNc chắJn chuyện lớn sẽ hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không có. TĩHPPnh vương rờDeSi xa trung tâm triều chính nhiều năm, tính tình lạHPPi cương trực, đrểF hắRLn xét xử vụ án này thì mới có thểGRl đcvcạcvct đHPPược mục đqobích hoàng thượng cầMJDn".
"Nhưng đmvMối với TĩMJDnh vương thì chẳng phảnFAi làm việc này sẽ đJviắmsc tội ngườgi khác sao?"
"Muốn can dự vào phân tranh thì làm sao có thểtqr không đrNắoFDc tội ngườtqri khác đoFDược? MấJu chốt là có đPgáng hay không". Giọng Mai TrườNng Tô vừa nhẹ vừa lạMJDnh: "Xử tốt vụ án này, một có thểbwG đwslược lòng dân, hai có thểv lập uy, ba có thểc chứoFDng tỏ năng lực. Huống hồ đmvMắIgc tội một số ngườiwi thì đlkương nhiên sẽ đQược một vài ngườFMi khác ủng hộ. CứAJ đSSứqobng mãi ngoài xa thì không ai có thểsg nhìn thấcy sự tồn tạsi của hắJvn đwtTược..."
Mông Chí ngơ ngác nhìn chàng hồi lâu rồi mới chậm rãi thở ra một hơi, nói: "Ngươi đmvMã đRLưa ra chủ ý thì tự nhiên là sẽ không sai. Trên đHPPờFMi này vốnđRLã không có chuyện gì là hoàn hảFMo, ta nghĩDQm ngươi nhấvIut đFHnịIgnh đJvã tính toán hết rồi. Nhưng vạsgn nhấqrt hoàng thượng không đMJDồng ý thì sao?"
"Ông ta sẽ đAJồng ý".
"Ngươi khẳng đQQịwnh như vậy à?"
"Bởi vì ông ta không có lựa chọn nào tốt hơn". Mai Trườwslng Tô mím chặt môi, nuốt một tiếng thở dài đDeSã lên đPgến khóe miệng xuống bụng.
Ngoài không có lựa chọn nào khác, kì thực còn có một lí do khác.
Đó chính là hoàng đsế ĐạMJDi Lương không hề thương yêu TĩvIunh vương, ông ta sẽ không cầlkn suy nghĩvwm đMJDến nhữmsng khó khăn Tĩiwnh vương có thểDQm gặp phảuFi sau khi nhận vụ án này, cho nên ông ta có thểJ quyết đGRlịPrnh dễ dàng.
Còn đnFAối với TĩPgnh vương, đGRlây lạPri là bước đJvầFMu tiên của hắvIun trên con đesườFMng tranh giành quyền lực của mình.
Sau khi bước lên, hắDeSn sẽ không thể cvnào quay lạri.


Nói chuyện với Mông Chí một hồi, dù vẫn còn có rấPMt nhiều lờMi trong lòng không nói ra nhưng tinh thầjAn Mai Trườvwng Tô đhã hơi mệt mỏi, chàng uểvwoảkxIi gục xuống bàn ngủ một lát.
Lúc đQhhi vào thấbhy chàng nằkYm gục xuống bàn không hề nhúc nhích, Phi Lưu lập tứhzc kinh hãi, đbhang đqBqịuMnh lắTc mình đFkhến xem xét thì Mông Chí đkxIã đUJưa tay cảFkhn lạrii vì không muốn đpIHểN hắAn đwánh thứLngc Mai TrườJng Tô dậy. Thiếu niên này lập tứTc bịvw chọc giận, vung chưởng đIkánh tới, Mông Chí cũng đMành phảlwi tiếp chiêu. Hai ngườIki giao thủ mấkvry chiêu cực nhanh, mặc dù đNộng tĩkvrnh không lớn nhưng Mai TrườqBqng Tô ngủ không say vẫn bịIk đhVánh thứNc, chán nảFkhn ngồi thẳng ngườgAki lên.
"Tô ca ca!" Phi Lưu lập tứxxLc bỏ qua Mông Chí chạMy tới khiến vịkvr đUJạpIHi thống lĩHWenh cấhVm quân này hết sứWTc kinh hãi.
Mai Trườvwng Tô lộ ra nụ cườLngi với thiếu niên, đjAưa tay nhận quảBkF lê hắkYn vừa lấhy từ trong tay áo ra, ngước mắkYt thấeUby vẻ mặt kinh ngạRYc của Mông Chí, không khỏi lên tiếng hỏi: "Mông đMạlwi ca, có chuyện gì vậy?"
Mông Chí chăm chú nhìn Phi Lưu: "Mặc dù ta chưa dùng toàn lực, cũng sẽ không làm hắPMn bịzy thương, nhưng rõ ràng là đNang giao thủ mà hắgAkn lạlwi có thểA lập tứpOc lui ra, hơn nữAzfa thân pháp nhanh nhẹn, không hề có sơ hở đriểkvr đeUbối thủ có thểO nắvwm lấbhy, hơi thở cũng không thấhy có bấlwt cứnBQ rung đuGpộng nào, thật sự làm ngườvwi ta kinh ngạpIHc".
Mai TrườGuPng Tô cườpWji không có ý tốt: "Huynh sợ rồi đqBqúng không? CẩUJn thận danh tiếng đNệ nhấBkFt cao thủ ĐạpWji Lương của huynh sớm muộn cũng bịGuP Phi Lưu nhà ta cướp mấQhht".
"Cái này còn sớm, còn sớm". Mông Chí ngập tràn hào khí, lên tiếng cườhVi nói: "Ta không dám xem thườBupng thằWTng bé này, nhưng cũng sẽ không sợ hắAzfn. Biết trên đjAờUJi còn có sự tồn tạMi của loạPMi võ công như vậy, ta cũng có rấUJt nhiều lợi ích. Có đkYiều xem thân pháp và chiêu thứxFc của hắpWjn có vẻ hết sứRYc âm đffộc kì dịGuP, tạMi sao nội lực của hắkvrn lạffi giống như có dương khí?"
"Tâm pháp hắjAn tập luyện trước đzyây quá tổn hạhVi sứffc khỏe, sau khi cưỡng chế luyện thành mặc dù có uy lực mạWTnh mẽ nhưng lạkxIi ảBupnh hưởng đhến tuổi thọ. Cho nên bây giờxxL hắBkFn đzyã chuyểpIHn sang tập tâm pháp Hi Nhật quyết, có thểxxL hóa giảqBqi khí âm đkvrộc trong cơ thểxF hắbhn". Mai TrườBkFng Tô giảRYi thích sơ qua.
Mặc dù chàng nói rấhVt nhẹ nhàng nhưng Mông Chí lạkvri biết một ngườzyi muốn thay đpOổi tâm pháp thì sẽ phảhzi hủy tâm pháp cũ rồi mới tu luyện từ đqBqầUJu, Phi Lưu chắTc chắMn đTã phảpOi trảWTi qua một quá trình đLngau đaNớn mới có thểAzf làm đjAược đxFiệu này. Mà tâm pháp Hi Nhật quyết này mặc dù nghe có vẻ lạMnhưng xem hiệu quảIk của nó thì nhấht đWTịuGpnh cũng là một tâm pháp nội công rấgAkt cao cấpOp, không biết là ngườkYi phương nào truyền cho Phi Lưu.
Có đUJiều một môn võ học thầnBQn kì như vậy tấwt nhiên sẽ liên quan đhzến một số bí ẩpIHn giang hồ không muốn ngườgAki khác biết, cho nên dù có quan hệ thân thiết với Mai Trườhzng Tô nhưng Mông Chí vẫn hoàn toàn không muốn tìm hiểbhu sâu hơn, chỉw hồi tưởng lạuGpi các đYặc tính nội lực của Phi Lưu vừa rồi và tự mình suy nghĩqBq.
"Ăn!" Mặc dù biết hai ngườGuPi này đYang nói chuyện về mình nhưng Phi Lưu không có hứhLng thú lắkYng nghe. ThấYy Tô ca ca chỉRY cắPMn quảzy lê đTó một miếng rồi dừng lạAi, hắMn liền cầMm tay áo chàng, thúc giục một câu.
Mai TrườkxIng Tô nhã nhặn cườuGpi với hắGuPn, cúi đAzfầkvru chậm rãi ăn quảeUb lê đOó. Thấzyy chàng ăn rấWTt ngon lành, Mông Chí cũng cườkxIi trêu Phi Lưu: "Ta là khách, không cho ta một quảnBQ à?"
Phi Lưu do dự một lát, kì thực hắzyn rấAt không thích vịpWj đnBQạffi thúc mình đpWjánh không lạbhi này, nhưng xem thái đLngộ của Tô ca ca đhVối với ông ta, hắlwn cũng hiểGuPu rõ đOạJi thúc này là ngườrii một nhà. Sau khi suy nghĩkxI một lát vẫn không nghĩO ra cách nào, hắxxLn đMành lạuGpnh mặt lấkvry một quảuM lê nữnBQa trong tay áo ra ném cho Mông Chí.
Mông Chí vung tay bắlwt đriược quảBup lê, cắQhhn một miếng, không khỏi ngẩBupn ra một lát, nhưng sau khi nhìn thấBkFy ánh mắIkt mang ý cườwi của Mai TrườnBQng Tô, ông ta lạeUbi tiếp tục ăn, đeUbiềm nhiên như không.
Một tiếng sáo khoan thai trầkxIm bổng du dương chợt vang lên từ căn nhà trúc gầuMn đhó làm lòng ngườBupi như đpIHược gột rửa.
Trong tiếng sáo, thân hình Phi Lưu chợt thoáng qua, hắuMn bay qua cửa sổ như một cánh chim, lạxFi búng ngườuGpi nhảAy lên tán cây.
"ThằFkhng nhóc này đGuPạzyi khái là bỏ lê vào nước nóng rã đlwông". Mông Chí cầhm quảIla lê đTã chỉnBQ còn lạjAi lõi, lắvwc đHWeầhzu than thở: "Lê vốn đkYã không ngọt, sau khi bịw nó ngâm nước nóng ăn vào thật chẳng khác gì gặm gỗ non".
Mai TrườWTng Tô lạGuPi như không nghe thấuGpy ông ta nói chuyện, dựa ngườnBQi vào lưng chiếc ghế trúc, mí mắpIHt hơi buông xuống, lẳng lặng nghe tiếng sáo càng ngày càng du dương trong gió, cho đhLến khi khúc nhạGuPc kết thúc mới thở dài một tiếng, nói: "Ta vào kinh thành là vì long tranh hổ đhzấnBQu, giành cho mình một khoảBupng trờRYi đGuPấhLt rộng rãi, khúc nhạxFc này của Thập Tam thúc bi thương quá".
Lông mày Mông Chí khẽ đaNộng, một ông già gầNy gò đpWji ra từ căn nhà trúc cách đWTó hai lớp hàng rào, một thân thanh sam như hòa lẫn với rừng trúc phía sau khiến mọi ngườWORi khó có thểWT nhìn rõ.
Đi tới bên ngoài ngôi nhà này, ông ta lạvwi không vào ngay mà vén áo quỳ xuống trước thềm, trầgAkm giọng nói: "Thập Tam gặp lạBupi tiểkYu chủ nhân, nghĩhVđBkFến quá khứA, trong lòng đgAkau thương, không ngờvw lạhLi quấkvry nhiễu tâm trạMng của tiểpOu chủ nhân, thật sự đIkáng chết".
Trong mắpOt Mai TrườBkFng Tô cũng hơi lộ vẻ hoài niệm, nhỏ giọng nói: "Thập Tam thúc cũng biết lòng ta, lúc này không muốn nhận lễ, mau mờhVi vào".
Ông già thầLngn sắkxIc đvwau thương, đUJứpIHng dậy vào cửa, nhìn dáng ngườjAi gầWTy gò ốm yếu của Mai TrườBupng Tô, râu tóc đWORều run, hiểNn nhiên là hết sứMc kíchđuMộng.
Mông Chí trước kia từng là ngườffi của Xích Diễm, biết bên ngườMi mẫu thân của Lâm Thù có một vịO nhạnBQc sĩnBQ đIkược ngự phong. Ông ta đJảIkm nhiệm chứWORc vụ ở Kim Lăng nhiều năm, cũng từng nghe danh vịHWe Thập Tam tiên sinh, kì nhân chế nhạJc ở Diệu Âm phườAzfng, nhưng chưa từng liên hệ hai ngườnBQi này với nhau, giờJ đuGpây thấHWey tình cảxxLnh này, trong lòng như chợt bừng tỉGuPnh, cũng cảnBQm thấzyy cực kì chấeUbn đxFộng.
Mai TrườLngng Tô bình tĩPMnh lạLngi tâm tình một chút, đlwưa tay ra hiệu cho Thập Tam đLngến gầhVn vài bước, ngẩwng đWORầpOu nói với Mông Chí: "Mông đFkhạbhi ca, vịTThập Tam tiên sinh này là ngườkvri cũ trong Lâm phủ của ta, sau này ở trong thành Kim Lăng, còn nhờkxI Mông đHWeạnBQi thống lĩuMnh chiếu cố nhiều hơn".
Mông Chí hiểwu rõ ý chàng, gật đGuPầUJu nói: "Diệu Âm phườPMng đTúng không? Ta sẽ chú ý chăm sóc".
"Vậy thì đQhha tạqBq đriạbhi ca trước". Mai Trườvwng Tô khẽ cườMi một tiếng: "Mông đxFạffi ca đPMi ra cũng lâu rồi, tiếp theo bọn ta cầhVn bàn bạOc một số chuyện không tuân thủ pháp luật, đNạNi thống lĩWORnh tránh một chút có lẽ tốt hơn". truyện cập nhật nhanh nhấRYt tạhLi tung hoanh chấFkhm com
Mông Chí hừ một tiếng, nói: "Ta cứff muốn nghe chuyện cơ mật của ngươi đvwấHWey, ngươi làm gì ta?"
Mai TrườxxLng Tô chậm rãi cúi đhVầIlau không nói gì, sau một lúc lâu mới nói: "Lúc cầvwn thiết, ta sẽ lợi dụng sứAc mạhVnh của huynh không hề khách khí, nhưng dù thế nào thì ta vẫn hi vọng huynh chỉkxI giúp ta làm nhữPMng chuyện không có mạbho hiểAm, dù sao thì huynh đJạkxIt đbhược đpWjịnBQa vịh hiện nay cũng thật sự không dễ..."
Mông Chí yên lặng nhìn chàng một cái: "Ngươi muốn nghe lờhi nói thật chứbh?"
"Mông đbhạpWji ca..."
"Ta quảWT thật rấjAt coi trọng đhịuMa vịO và thân phận của mình hiện nay, nếu ngươi không trở lạxFi, nhữvwng thứhz này còn có thểA coi như quan trọng đWORối với ta". Ánh mắfft Mông Chí rấzyt kiên đhVịkxInh, hoàn toàn không có một chút dao đJộng nào: "Nhưng mà, tiểwu Thù, ngươi đkxIã về rồi, bây giờHWe có tránh cũng không tránh đFkhược nữLnga".
Mai TrườxxLng Tô nhắIkm mắBkFt lạeUbi, đlwến lúc mở ra thì ánh mắFkht đQhhã trong như nước, thậm chí không còn nhìn Mông Chí nữIlaa mà quay sang nói với Thập Tam tiên sinh: "Thập Tam thúc, chuyện ta nhờPM thúc tra đqBqó, thúc đPMã tra rõ đGuPược chưa?"
"Rồi". Thập Tam tiên sinh cung kính nói: "TầpWjn Bát Nhã ở Hồng Tụ Chiêu là đjAệ tử của công chúa cuối cùng của HoạMt tộc đLngã diệt quốc ba mươi năm trước, là ngườUJi rấkvrt đFkhược Dự vương tín nhiệm. Thập Tam đBupã tra ra tổng cộng có cơ thiếp của mườkvri lăm vịAzf triều thầUJn đAều là thủ hạFkh của ảRY, đMây là danh sách... MạkYng lưới tình báo của ảPM cũng thật là kín đkvráo, có đkvriều Cung Vũ đMã thành công sắAzfp đqBqặt nhân thủ của chúng ta vào trong lưới của ảRY, chỉxF cầAn tiểvwu chủ nhân hạxxL lệnh, Thập Tam có lòng tin có thểqBq phá hủy thế lực của ảuGp".
Mông Chí cau mày nói: "Thông qua cơ thiếp đkxIểUJ giám sát triều thầrin, thủ đxFoạJn của Dự vương thật sự nhiều hơn thái tử".
"Huynh cho rằWORng thái tử thì ít à?" Mai TrườAng Tô liếc mắHWet nhìn ông ta, lạhzi quay đkYầpIHu nói: "TạqBqm thờpIHi không cầIkn đFkhộng đWORến TầxFn Bát Nhã vội, có một số thông tin ta không tiện trực tiếp nói với Dự vương, còn phảpIHi phiền phứxxLc ảBkF làm thay. Thúc trở về thương lượng với Cung Vũ một chút, ở đpOây ta có hai tin tình báo quan trọng, hai ngườJi nghĩGuP cách đaNểWT ảhL phát hiện đTược".
"Xin tiểJu chủ nhân nói rõ".
"Một, Huyền Kính sứpWj Hạff Đông bịA đQhhuổi giết trên đYườBkFng về kinh, mọi ngườnBQi đuGpều cho rằxFng là Khánh Quốc công sai khiến, thực ra không phảhzi như vậy. Đám sát thủ tử sĩUJ đffó là ngườvwi của Thiên Tuyền sơn trang, do trang chủ Trác ĐỉGuPnh Phong trực tiếp sai khiến. Hai, hai vợ chồng già họ Hồ vào kinh cáo trạkYng rõ ràng là tuổi già sứpOc yếu, vậy mà vẫn tránh thoát đhVược thế gia sai ngườYi đMuổi giết suốt bốn châu, tiến vào ranh giới Giang Tảw. Nguyên nhân không phảnBQi là bọn họ may mắxxLn gặp đWORược một vịvw nghĩYa sĩBkF mà là còn có ngườQhhi khác âm thầhVm bảAzfo vệ". Mai TrườxFng Tô dừng lạkxIi một chút, khóe miệng mím chặt: "NhữMng ngườJi bí mật bảzyo vệ bọn họ vào kinh cáo trạkvrng cũng chịaNu sai khiến từ Thiên Tuyền sơn trang".
"HảT?" Mông Chí bên cạMnh nghe mà không hiểqBqu ra sao, biết rõ là không nên hỏi nhưng vẫn không nhịpIHn đHWeược: "Thế là thế nào?"
"Chỉkvr nhìn vào hai tin tứNc mâu thuẫn với nhau này thì mọi ngườQhhi sẽ rấPMt khó hiểLngu". Mai TrườOng Tô cườFkhi nói: "ĐểPM ta giảuGpi thích cho huynh nghe. Vừa nhắIlac tới nhà họ Trác ở Thiên Tuyền sơn trang, huynh sẽ nghĩIk đFkhến ai trong triều?"
"Đương nhiên là Ninh Quốc hầUJu TạpO Ngọc. Sau khi hai nhà này có chung một con trai thì quan hệ đkYã trở nên rấWTt thân mật".
"Trác Đỉrinh Phong vốn là ngườxFi giang hồ, hắMn nhúng tay vào chuyện này, nhấaNt đAzfịuMnh là do TạT Ngọc nhờLng vảuGp. Huynh nghĩpWj xem, TạpIH Ngọc thông qua nhà họ Trác hộ tống hai vợ chồng già vào kinh kiện Khánh Quốc công, có phảAzfi cảTm thấBupy rấWTt kì quái?"
Mông Chí trầhm ngâm nói: "Đúng vậy... Mặc dù TạJ Ngọc mặt ngoài trung lập, nhưng thế tử của hắQhhn là TạFkh Bật rõ ràng đxFang theo phe Dự vương. Tạhi sao nhà họ TạWT lạUJi đhzưa ngườkxIi vào kinh kiện Khánh Quốc công, ngườjAi đffược Dự vương rấpIHt coi trọng? Trừ phi..." Mông Chí lạxxLi hít một hơi, trong lòngđMột nhiên sáng ngờUJi: "Trừ phi Tạzy Ngọc trên thực tế là ngườhVi của thái tử!"
Mai TrườqBqng Tô mỉIlam cườFkhi nói: "Vụ án chiếm đGuPấJt ở Tân Châu cũng không khó tra, cho dù là một ngườhVi bình thườpWjng cũng có thểkvr tra rấTt dễ dàng.Đáng tiếc hoàng thượng lạhVi phái Hạkvr Đông đTi. Kết quảM ảAzf không chỉJ đHWeiều tra rõ đffầkvru đTuôi vụ chiếm đAzfấpIHt mà còn vô tình tra đbhược ngườBupi âm thầxxLm hộ tống hai vợ chồng đnBQó vào kinh là do Trác ĐỉnBQnh Phong phái tới. Cũng giống như huynh, đvwương nhiên ảRY cũng lập tứzyc liên tưởng đlwến TạkY gia, cũng đriương nhiên phát hiện TạBkF Ngọc trên thực tế đBupã là ngườxFi của phe cánh thái tử. Nhưng lúc này TạgAk Ngọc còn rấkYt muốn duy trì cục diện bắMt cá hai tay tốt đgAkẹp hiện nay, đffểnBQ không cho Dự vương biết vai trò của hắBkFn trong vụ án chiếm đLngấgAkt, hắbhn đkvrành phảuMi đpOập nồi dìm thuyền, muốn diệt khẩhLu HạHWe Đông trước khi ảhz về kinh".
Mông Chí cau mày, thở dài nói: "Thực ra hắpIHn hoàn toàn không cầhLn làm như thế..."
"Không sai, thực ra hắRYn hoàn toàn không cầNn làm như thế..." Ánh mắuMt Mai TrườAng Tô trở nên thâm trầffm: "Bởi vì Huyền Kính sứri luôn luôn không can thiệp trực tiếp vào tranh chấLngp bè phái, cho dù HạqBq Đông có biết thì ảQhh cũng sẽ không nói ra... TạWT Ngọc dính vào vụ này, ngườkYi trong cuộc u mê, lạHWei nhấht thờIlai không nghĩN ra đRYiểUJm này..."
"Bây giờgAk Hạw Đông biết TạBkF Ngọc là ngườvwi đOứeUbng sau màn ám sát ảPM chứWT?"
"Biết..."
"Lạrii là ngươi nghĩA cách nói với ảlw đkYúng không?" Mông Chí cườMi hì hì.
"Cho dù ta không nhắqBqc nhở thì chính ảPM cũng sẽ tra ra đGuPược".
"Đúng là kì lạBup, HạxxL Đông đPMã biết là TạRY Ngọc muốn giết ngườqBqi diệt khẩFkhu, vậy tạIlai sao ảWT đpIHã về kinh lâu như vậy mà vẫn không nói nửa chữO nào? Việc này không hợp với tính khí nóng nảIlay không bao giờBup chịHWeu thua thiệt của ảA".
Mai TrườMng Tô than nhẹ một tiếng, buồn bã nói: "Vốn ta cũng hi vọng ảWOR nói ra trước, sau đRYó suy nghĩAzf kĩpIH lạnBQi mới hiểMu vì sao ảJ ngậm miệng không nói..."
"Ngươi biết nguyên nhân?"
"Năm đBkFó Niếp Phong chết trận, ngườRYi hộ tống thi thểWOR đPMã tổn hạAzfi của huynh ấAzfy về kinh giao cho HạqBq Đông chính là TạFkh Ngọc... Vì ân tình này, HạqBqĐông sẽ tha cho hắkYn một lầQhhn..."
Mông Chí cảpIHm thấQhhy trong lòng nặng nề đFkhau đMớn, mặc dù ông ta biết kết cục thảHWem thiết năm đhVó, nhưng tình hình cụ thểGuP rốt cuộc là như thế nào thì ông ta vẫn không rõ, cũng vẫn không dám hỏi. Lúc này nghe Mai TrườeUbng Tô nhắWORc tới Niếp Phong, mặc dù giọng chàng vẫn lạuMnh nhạUJt, vẻ mặt chàng cũng thật sự bình tĩFkhnh, nhưng không biết vì sao, Mông Chí lạIlai cảffm thấvwy sợ hãi vô cớ, dườTng như vừa nhìn xuyên qua một lớp màn che, nhìn thấUJy một góc khinh khủng của đGuPịAa ngục, hình ảeUbnh vừa hiện lên rõ ràng, ông ta lạpOi không dám nhìn nữWORa.
"HạQhh Đông đwã không chịnBQu nói thì đYểRY ta nói vậy". Mai Trườring Tô vẫn bình thảxFn tiếp tục, hình như tâm tình không hề rung đaNộng: "Cuộc sống hai chân đNạjAp hai thuyền của TạuM Ngọc thật sự thoảAzfi mái, đQhháng tiếc là sắkYp phảffi kết thúc rồi. HắeUbn đxFã lựa chọn thái tử thì ta phảhzi cho Dự vương biết, trong số nhữRYng kẻ đeUbịkvrch hắhLn cầkvrn đBupối phó còn có một vịGuP trụ cột triều đffình không thểjA buông tha như vậy..."
Mông Chí nặng nề gật đjAầlwu: "Tên TạxF Ngọc này thật sự là tâm cơ kín đlwáo. Có đpWjiều, tiểYu Thù, ngươi chỉN đuMưa hai tin tứTc này ra ngoài thì Dự vương có hiểNu đjAược không?"
"Huynh yên tâm". Mai TrườQhhng Tô cườhVi khẽ: "VịqBq TầhLn cô nương kia thông tuệ vô song, tâm tư tinh tế, rấhVt giỏi sử dụng chút ít tình báo phân tích ra kết luận chính xác nhấwt, đMối với ảA thì hai tin tứLngc này đhzã đhVủ rồi. Đáng tiếc ảqBq lạHWei chọn Dự vương đaNểA thực hiện dã tâm của mình, nếu không thì lạgAki là một nhân tài hiếm có".
"Còn nói thế nữAzfa? Ả có thông tuệ đhVến mấpWjy thì giờhV đgAkây chẳng phảhVi vẫn bịjA ngươi tính toán sao?"
Mai Trườbhng Tô lắJc đOầvwu nói: "Ả ở ngoài sáng, ta ở trong tối, ngay cảpO nhấIlat thờjAi thắTng lợi thì ta cũng không dám quá mứxFc tự đYạqBqi". Nói xong chàng lạAzfi quay sang dặn dò Thập Tam tiên sinh vẫn cung kính chắTp tay lắRYng nghe: "Khi tiết lộ tin tứJc cũng phảpOi cẩQhhn thận, tiết lộ bao nhiêu và thờLngi cơ tiết lộđpOều rấbht quan trọng, TầWTn Bát Nhã cực kì thông minh lanh lợi, nhấAzft quyết không thểWOR khinh thườkxIng".
"Vâng". Thập Tam tiên sinh cúi đJầRYu nói: "Thập Tam nhấGuPt đriịpOnh không nhục mệnh".
"Tốt". Mai TrườYng Tô có vẻ đvwã hơi mệt, đuGpứRYng dậy: "Nếu có chuyện gì cứqBq liên lạWTc ta bằpIHng phương thứpIHc cũ. MờLngi Thập Tam thúc về đnBQi!"
Thập Tam tiên sinh khom ngườFkhi thi lễ, lui lạIlai vài bước, lạAi dừng lạOi một chút như nhớ ra chuyện gì đRYó, lấTy một chiếc túi thêu hoa từ trong lòng ra, hai tay đuGpưa lên: "TiểOu chủ nhân đOến nơi kinh thành hổ sói này nhấBupt đJịpWjnh sẽ ngủ không ngon, đOây là an miên hương do Cung Vũ đBupiều chế mấYt mấnBQy tháng thờWTi gian, biết hôm nay ta đhVến gặp tiểriu chủ nhân nên nhờvw ta mang đTến. Mong tiểLngu chủ nhân không chê tấuMm lòng của nàng, trước khi ngủ đpIHốt một mảuGpnh sẽ có thểvw ngủ ngon hơn".
Mai Trườhzng Tô lẳng lặng đhzứAzfng, trên khuôn mặt trắNng nhợt không nhìn ra có rung đFkhộng gì, nhưng sau khi im lặng một lát, chàng vẫn chậm rãi đLngưa tay nhận lấRYy chiếc túi, không thèm nhìn mà cấnBQt vào trong tay áo, thảkxIn nhiên nói: "Tốt, cảpOm ơn Cung Vũ một tiếng giúp ta".
Thập Tam tiên sinh thi lễ lầnBQn nữRYa rồi rờUJi khỏi nhà trúc, nhanh chóng biến mấfft giữLnga rừng trúc đzyầUJy sương mù.

nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Sau khi rờudi khỏi quán trà giữWvsa rừng trúc, Mông Chí và Mai TrườJLTng Tô lên đlyườLYng về, một ngồi kiệu vảdi xanh, một cưỡi tuấwn mã đwỏ thẫm, đAMi theo phía sau là vài tên hộ vệ cấWvsm quân và hai gia bộc TạYc Bật phái tới. ĐểLO tránh dòng ngườQfi đsauông đZúc trên tuyến phố chính, mọi ngườvMXi quyết đsGFịwXnh đqei vềtheo điqườMng nhỏ yên tĩJLTnh.
Vừa đnki ra khỏi ngõ nhỏ đpến một ngã tư, một tên kịkVA úy thủ hạiq của đudạLsLi thống lĩNNknh cấVwm quân chạnky tới bẩGXkm báo, nói hoàng đFuWế bệ hạM truyền triệu.
Mông Chí nghe vậy hơi do dự, Mai TrườYcng Tô đMã vén rèm bên cạRbnh kiệu nhỏ ra nói: "Đa tạQf thịsGFnh tình của Mông đsauạZi thống lĩMnh, bệ hạsGF đJLTã tương triệu, tạdSNi hạM không dám lưu lạkVAi, xin phép cáo từ ở đhuây, ngày khác Tô mỗ sẽ đSBJến phủ tạO ơn sau".
"Tô tiên sinh khách khí quá". Mông Chí chắTOp tay, xoay ngườlyi lạvMXi dặn dò các hộ vệ cấLYm quân đuLqi theo hộ tống cẩqen thận Tô Triết về TạAiR phủ, sau đJLTó chào tạsGFm biệt rồi thúc ngựa chạvMXy về hướng hoàng cung.
Sau khi chạswQy qua mấwy khu phố, Mông Chí đJLTột nhiên nhớ ra hôm qua miếng ngọc bội đBeo trên đpai lưng bộ quan phục đudểw trong phòng trực bịZ rơi, mặc dù ít ngườRbi đLYểB ý nhưng đOã đLYến gặp hoàng thượng thì dung nhan trang phục chỉMnh tề là chuyện rấNqnt quan trọng, vì vậy liền kéo dây cương cho ngựa chạkhYy chậm lạQfi, đvMXịynh lệnh cho tên kịvMX úy truyền tin vòng qua phủ thống lĩTOnh lấVwy một chiếc đQfai lưng mới. Nhưng vừa quay đYcầBAsu lạudi, Mông Chí đAiRã phát hiện bốn phía hoàn toàn không có bóng dáng ngườpi nọ, trong lòng lập tứawc nghi ngờly. LạuLqi suy nghĩy kĩFuW, mặc dù tên kịYc úy đawó thoáng nhìn đhuúng là thuộc hạd chính mình thườYcng gặp thật, nhưng lúc đNqnến truyền tin hắdSNn vẫn quỳ sát đNqnấXBt, chỉep nói hai ba câu, căn bảTOn ông ta không đAiRểLO ý lắswQm, bây giờhu nghĩnklạepi, quảYc thật rấkVAt có thểXle đdó là ngườMi ngoài giảvM mạYco.
Nếu lệnh truyền mình vào cung này là giảw thì chỉp cầLsLn vào đLOến cửa cung là sẽ có thểswQ bịsau vạych trầwn, cho nên mục đOích của đXleối phương hiểudn nhiên không phảiqi đOểly lừa mình đdi làm cái gì mà chỉkhY muốn đswQiệu hổ li sơn thôi.
Nghĩep đLYến đwây, Mông Chí chợt thấNqny giật thót trong lòng, vội vàng quay đGXkầqeu ngựa chạYcy như bay theo con đLOườqeng vừa đkhYi, lạwXi vận nội lực quát ngườyi đGXkiđAMườepng tránh ra, chỉM hận không thểy mọc thêm hai cánh, hi vọng Mai TrườAMng Tô không xảQfy ra chuyện bấudt trắMc gì.
Lúc chạwy tới ngã tư chia tay Mai TrườXleng Tô, nơi này đlyã không còn bóng dáng một ai. Bởi vì cách đAiRó không xa có hai lỗi rẽ đsGFều có thểdSN đAMi về TạqZphủ, Mông Chí dừng lạnki, đhuánh ngựa quay mấswQy vòng tạXlei chỗ mà vẫn không thểQf quyết đwXịNqnnh đRbược. Đang trong lúc phân vân không biết phảLsLi làm sao,đVwột nhiên ông ta nghe thấLYy có tiếng hô hoán văng vẳng xa xa, may mà nhờBAs có đTOôi tai linh mẫn nên mới nghe thấXBy.
Sau khi nhanh chóng phán đuLqoán đNNkược phương hướng và khoảswQng cách, Mông Chí tung ngườVwi nhảdSNy lên khỏi yên ngựa, bay thẳng lên nóc nhà bên cạXlenh, mũi chân khẽ đLOiểVwm mấZy lầSBJn, thân hình như tên rờqZi cung bay vụt về phía trước, sau một lát đVwã chạLOy tới hiện trườwng hỗn chiến, mới nhìn thoáng qua cảZnh tượng ở đYcây, Mông Chí điqã vừa sợ vừa giận.
ChỉsGF thấLYy chiếc kiệu nhỏ Mai TrườwXng Tô ngồi đudổ lật bên đGXkườwng, nóc kiệu đvMXã bịdSN đLsLánh vỡ tan, kiệu phu và đudám tùy tùng ngã ngổn ngang khắdSNp nơi xung quanh, không biết là hôn mê hay là chết rồi, ngay cảuLq mấLYy hộ vệ mình lưu lạwXi cũng không phảXlei ngoạBAsi lệ. Chính giữvMa đAMườkVAng phố, Phi Lưu đAiRang giao thủ quyết liệt với một ngườyi mặc hoàng sam, chưởng phong kiếm khí mạqenh mẽ như có thực chấBt cuốn thành một khí trườyng bạGXko liệt, các hộ vệ căn bảwn không thểddd nhảXBy vào trợ chiến.
Mông Chí không có thờnki gian nhìn kĩw, lập tứhuc đZưa mắkhYt nhìn lướt một vòng xung quanh nhưng không phát hiện bóng dáng Mai TrườAMng Tô. Vừa lo vừa gấnkp, ông ta hét lớn một tiếng lao thẳng xuống, một chiêu "quang bộc chưởng" hừng hực như lửa đOánh thẳng về phía hai ngườXBi đLYang giao đRbấsauu, dự đAMịvMnh cùng Phi Lưu bắlyt giữep đvMXối phương.
Ai biết một chưởng này đudánh tới, mặc dù quảd thật đXleã ép đwXối phương phảRbi cấYcp tốc lui lạVwi né tránh, nhưng không ngờGXk Phi Lưu lạWvsi rấkhYt không vui, lập tứudc thay đLOổi phương hướng, lật tay vận lực đNNkịvMnh ngăn cảlyn.
"Là ta!" Mông Chí biết lúc này nếu giao thủ với Phi Lưu thì không dưng đBAsịJLTch thủ lạiqi có cơ hội đBAsào tẩswQu, nhưng Phi Lưu trí lực đpơn thuầNqnn, khảNNk năng phán đqZoán cũng không tốt lắAiRm nên Mông Chí cũng không kịwp nhiều lờwi, chỉkhY đqZề khí nhảOy lên muốn chuyểudn sang bên kia ngăn cảwn đNqnườMng đwi của ngườswQi mặc hoàng sam đudó.
ThấvMXy ông ta thu tay lạXBi, Phi Lưu cũng không dây dưa mà lập tứMc chuyểhun thế công về phía ngườvMXi mặc hoàng sam đVwó, tung liền một mạdSNch mấSBJy chưởng.
Trong chớp mắVwt, hắyn đWvsã liên tiếp hai lầnkn thay đudổi đAiRối tượng giao thủ, nhưng quá trình lạvMXi trôi chảsGFy tự nhiên, hơi thở không hề ngưng trệ, ngườsGFi mặc hoàng sam không khỏi liên tục kêu hai tiếng ngạNqnc nhiên.
Lúc này Mông Chí đlyã nhảvMXy qua vịqe trí mới, đqZang đsauịsaunh gia nhập cuộc chiến lầwn nữiqa, đAiRột nhiên nghe thấRby một tiếng gọi nhẹ nhàng bên cạQfnh: "MôngđTOạAiRi ca..."
Ông ta quay đZầsauu lạpi nhìn, đLsLúng là Mai TrườNNkng Tô đuLqứXBng dưới mái hiên ngôi nhà bên phố phía trước đOang vẫy tay với ông ta. Sau giây lát sửng sốt xem xét vịud trí đyó, Mông Chí nhớ ra đqZó đGXkúng là bên dưới mái nhà vừa nãy mình đyứdng, do bịNNk khuấTOt mái hiên nên ông ta mới không phát hiện bóng dáng Mai Trườudng Tô.
Lướt ngườwi tới nắLYm lấMy cổ tay Mai TrườvMXng Tô thăm dò, lạMi nhìn một lượt từ đMầkVAu đqeến chân, thấsauy mặc dù sắBAsc mặt chàng trắFuWng bệch nhưng không hề bịGXkthương, Mông Chí mới yên lòng thở phào một hơi.
"Phi Lưu tạdSNm thờwi không sao, huynh đYcừng can thiệp vội". Ánh mắVwt Mai Trườlyng Tô chăm chú nhìn hai ngườLOi đuLqang giao đXBấTOu trên đYcườwng, nhỏ giọng khuyên Mông Chí một câu.
"Ngươi không có việc gì thì tốt, thân thủ của Phi Lưu, ta yên tâm..." Mông Chí vừa trảWvs lờiqi đdSNược một nửa đepã không nói tiếp đXleược nữLOa.
Vừa rồi tình thế cấNqnp bách, ông ta vừa ra tay thì ngườBi mặc hoàng sam đNqnã lập tứwc lui lạqZi, cho nên chưa thểXle chú ý xem sứLsLc mạQfnh của đdSNối phương như thế nào. Bây giờO nhìn kĩud một lát, ông ta không khỏi lấyy làm kinh hãi.
Thân thủ của Phi Lưu hiện nay sớm đsGFã có thểw xếp vào danh sách mườMi đLsLạTOi cao thủ, nông sâu không thểYc lườudng đepược, ngay cảp Huyền Kính sứsGF HạqZĐông cũng thua dưới tay hắvMn. Cho dù mình đswQược xưng là đvMXệ nhấMt cao thủ ĐạTOi Lương giao thủ với thiếu niên này cũng phảpi hết sứZc tập trung, không dám có một chút khinh thườhung nào. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Không ngờO ngườFuWi mặc hoàng sam tướng mạWvso tầhum thườQfng này lạyi có thểSBJ chiếm thượng phong trước nhữpng đkhYòn tấlyn công toàn lực của Phi Lưu.
Mai Trườdddng Tô im lặng nhìn một lát rồi cau mày, trong lòng đdSNã có phán đAiRoán, quay sang trao đXBổi một ánh mắOt với Mông Chí. Qua ánh mắTOt Mông Chí, chàng biết kết luận của ông ta cũng giống như phán đBAsoán của mình, thế là tiến lên trước một bước, cao giọng nói: "Thác BạkhYt tướng quân, ngươi ở xa tới là khách, luận bàn hai chiêu là đYcược rồi. Hiện Mông Chí đFuWạepi nhân đepang ở đAMây, tướng quân có thểLsL dừng tay, mọi ngườXlei tìm một chỗ tâm sựđkhYược không?"
Ngườpi mặc hoàng sam bịuLq chàng gọi đAiRúng họ tên, lạLsLi nghe thấwy ngườiqi vừa đdSNánh ra một chưởng cực mạdnh về phía mình vừa rồi chính là Mông Chí, trong lòng biết nếu cứp đRbánh tiếp, cho dù có đsGFánh bạWvsi đBAsược cao thủ thiếu niên vô danh này thì mình cũng không chạFuWy thoát đVwược, đNNkành phảwi nhảvMy lùi lạdi rờqZi khỏi cuộc chiến.
Phi Lưu cũng nghe thấiqy lờLOi Mai Trườepng Tô nói cho nên không hề áp sát mà chỉw nhìn ngườhui mặc hoàng sam chằSBJm chằSBJm bằkhYng ánh mắOt âm hàn sắLsLc bén.
Bởi vì biết ngườJLTi trước mặt này là đvMạJLTi cao thủ xếp hạkhYng thứZ ba trên bảwng cao thủ Lang Gia nên Mông Chí cố ý đXBi phía trước, che chở cho Mai TrườOng Tô phía sau, chắkhYp tay hành lễ nói: "Thác Bạsaut tướng quân, sứXB đNNkoàn của quý quốc đOã rờpi kinh nhiều ngày, tạsGFi sao lúc này tướng quân lạXBi nểTOmặt đlyến chơi?"
Thác Bạnkt HạGXko im lặng đqeứwng yên, bởi vì trên mặt hắpn đweo mặt nạkVA dịLsLch dung cho nên không nhìn thấdddy vẻ mặt hắnkn thế nào. Sau một lúc yên lặng, hắyn ôm quyền đWvsáp lễ, nói: "SứBAs đpoàn tệ quốc đswQến quý quốc tan tác mà về, dũng sĩFuW Bách Lí Kì do tứAM hoàng tử của tệ quốc đwích thân chọn lựa cũng bịiq vịsGF Tô tiên sinh này dạlyy một bài học, đswQến bây giờvMX còn mấsGFt tích bên ngoài, không rõ đXBi đRbâu. Nếu ta còn không đTOến xem thì đNNkúng là không còn chút thểJLT diện nào".
Mai TrườAMng Tô nghe vậy cườvMXi nói: "Chẳng lẽ tướng quân đpến đdây là muốn thay Bách Lí dũng sĩAM dạGXky ta một bài học đZểLY trút giận? Vậy thì thật là quá oan uổng, lúc đyó ta đMã tìm mọi cách từ chối, nhưng vì lệnh vua khó trái, chính sứud của quý quốc lạSBJi lên tiếng khiêu khích nên mới đudành phảswQi dùng chút thủ đTOoạdSNn nhỏ. Mong tướng quân rộng lượng tha thứVw mới đAiRược".
Thác Bạlyt HạvMXo hừ lạXBnh một tiếng: "Khi Bách Lí Kì xuấnkt phát, ta đNNkã kiểqem tra võ công của hắuLqn. Cho nên trước khi đnkến đvMây ta cũng nói ngươi là một giới thư sinh, chỉBAs biết dùng thủ đnkoạFuWn đNNkểsau thủ thắAiRng, có đnkiều qua cuộc chiến hôm nay..." Ánh mắyt hắiqn chuyểMn qua thoáng nhìn Phi Lưu: "Có thểnk có một cao thủ như vậy làm hộ vệ bên cạLsLnh, chắBc hẳn ngươi cũng quảNNk thật có chỗ hơn ngườvMi". xem tạdddi t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Mai Trườyng Tô cườZi khổ nói: "Phi Lưu còn nhỏ, đpâu phảnki đvMối thủ của Thác Bạdt tướng quân. Nếu ta có chỗ hơn ngườqei thì cũng chưa đAiRến mứLYc bịiqtướng quân một kiếm chém vỡ nóc kiệu, phảXlei chật vật chạyy trốn như vậy..."
Nghe chàng nói như vậy, sắAMc mặt Mông Chí lập tứlyc âm trầiqm, nói: "Thác BạJLTt tướng quân chưa gửi công hàm lạBi đQfến thủ đwXô Đạnki Lương ta tự tiện tấlyn công khách khanh nước ta là hà cớ gì?"
Thác BạAiRt HạSBJo hơi nghẹn lờnki, hiểMn nhiên khó có thểXle trảYc lờLOi câu hỏi này.
HắkhYn ỷ vào võ công cao tuyệt, âm thầZm lẻn vào kinh đNNkô Đạudi Lương muốn xem xem gã Tô Triết dùng ba đXleứWvsa trẻ ép Bách Lí Kì thua trận mấGXkt tích rốt cuộc là nhân vật ra sao, dự đVwịMnh ban đwầAMu vốn không phảVwi là muốn thật sự thương tổn Tô Triết mà chỉBAs thăm dò nông sâu một chút rồi đhui. Ai ngờsau bên cạdddnh Tô Triết có một cao thủ như Phi Lưu nên mới bịXle cầnkm chân, sau đLYó ngay cảy đOệ nhấZt cao thủ Đạsaui Lương là Mông Chí cũng xuấMt hiện, kết quảLsLkhông nhữyng không đsGFi đawược mà thân phận cũng bịnk hiểAMu rõ, rơi vào tình cảNqnnh khó xử không giảswQi thích đdddược như bây giờVw.
Có đqeiều mặc dù đRbuối lí nhưng Thác BạJLTt HạBAso lạvMXi không muốn yếu thế, huống hồ hắsGFn là ngườnki xếp hạsaung thứB ba trên bảyng cao thủ Lang Gia, Mông Chí xếp hạiqng thứnk hai, nhưng hai ngườLsLi lạawi chưa hề giao thủ chính diện, thật sự nghĩvM không rõ các chủ Lang Gia các dựa vào cái gì đNqnểud sắJLTp xếp thứnk tự này, trong lòng từ lâu vẫn không phục. Bây giờly dù sao cũng đVwã bịTO ngườvMXi ta bắSBJt quảBAs tang, thay vì gắuLqng gượng giảsGFi thích, không bằsaung nhân cơ hội đAiRấGXku một trận cho xong.
Thác Bạqet HạvMXo lập tứAMc nâng kiếm lên trước ngực, giọng nói lạRbnh lùng kiêu ngạepo: "Nơi này là đAiRịXlea bàn của Mông đLOạqei nhân, ta còn gì đBểSBJ nói nữvMXa? Động thủ đYci!"
Mai Trườwng Tô vốn muốn ngăn cảGXkn, nhưng chỉqZ thoáng suy nghĩsGF rồi lạOi thay đAMổi chủ ý, xoay ngườwi lùi đpến một nơi khá xa xem chiến đswQấpu.
Phi Lưu đVwi theo bên cạhunh chàng, vẻ mặt dù lãnh đYcạsGFm nhưng sâu trong hai mắdddt lạvMi có một nét hưng phấBn.
Bảsaung nhãn và thám hoa trên bảvMXng cao thủ Lang Gia giao thủ trong một con ngõ ở kinh đVwô ĐạuLqi Lương, nếu tin tứFuWc này truyền ra ngoài, bảLOo đLsLảwm một nửa số ngườqZi giang hồ sẽ tìm mọi cách chen vào xem, còn một nửa không đAMến thì biết dù mình có cố đAMến mấiqy cũng không chen vào đJLTược.
Đáng tiếc chuyện này lạqZi xảVwy ra quá mứkhYc đOột nhiên, bây giờw mới đNNki phát hành tin tứwXc rồi bán vé vào cửa thì đsauã không kịkVAp, vì vậy chỉM có hai ngườhuiđLOược mở rộng tầAiRm mắiqt là Mai TrườNNkng Tô và Phi Lưu đawứkhYng an nhàn bên cạynh.
Ngày xưa, quyền thầiqn Bắlyc Yên lộng hành, hoàng tộc Mộ Dung bịhu ép phảGXki nhườTOng ngôi vua.
Trong đZạFuWi lễ nhườdddng ngôi, gia chủ Thác Bạwt một chiêu thành công ám sát quyền thầwXn, lúc đlyó binh mã đkVAầawy quanh đNNkiện, chỉM có ông ta một ngườNqni một kiếm, gặp ma giết ma, gặp phật giết phật, y phục đBAsẫm máu đXBỡ họ Mộ Dung giành lạAiRi ngôi báu.
Từ đAiRó trở đuLqi, họ Thác BạJLTt giữRb vữvMng đSBJịOa vịqZ đyứXleng đpầBu kiếm tông Bắiqc Yên, gia chủ các đLYờNNki không ai không phảnki cao thủ tuyệt thế.
So với lịMch sử hào hùng như truyền kì của gia tộc Thác BạwXt, tiếng tăm của Mông Chí giảwn dịvM hơn nhiều.
Toàn bộ công phu nội ngoạAMi của ông ta đhuều tập từ Thiếu Lâm, võ công không hề thầAiRn bí hay khéo léo, chỉJLT dựa vào từng quyền từng cước giành lấyyđwịGXka vịWvs hiện nay.
Khác cuộc giao thủ lấudy nhanh chế nhanh giữBa Thác BạLYt HạdSNo và Phi Lưu vừa rồi, mỗi chiêu mỗi thứFuWc của Mông Chí hình như đsauều quá rõ ràng chữMng chạswQc, dườqeng như Thác Bạawt Hạlyo đAiRã đNNkâm đBAsược hàng chục kiếm mà ông ta mới chậm rãi đJLTánh đAiRược một chưởng.
Tuy nhiên nhanh chậm khác nhau, nhưng trăm sông đOều đQfổ về biểAMn, kiếm của Thác Bạwt HạNqno nhanh như kết thành một tấAiRm lưới đdddan bằBAsng ánh sáng, chưởng của Mông Chí chậm lạGXki ngưng tụ vữdng vàng thành một bứhuc tườAMng dày.
Lưới ánh sáng và bứXlec tườBng dày va chạSBJm vào nhau, tóe ra tia lửa chói mắhut chỉTO có hai đsauạvMXi cao thủ tuyệt thế này mới có thểB đTOánh ra đBược.
Là một trong số rấLYt ít nhữkVAng ngườLYi đAMược xem cuộc chiến thượng đRbỉepnh, Mai TrườWvsng Tô lạNNki không hề tỏ ra quý trọng cơ hội này, ánh mắkhYt lơ đdSNãng nhưđMang phân tâm, thỉwnh thoảAiRng còn cúi đlyầwu trầym tư một lát, căn bảqen không hề chăm chú quan sát. Đến tận lúc gió kiếm bóng ảOnh nổ tung, hai ngườdSNiđVwều nhảZy mấuLqy bước về phía sau rồi lầsGFn nữwa tập trung tinh thầAiRn nhìn nhau, chàng mới nhớ ra cầawn phảdSNi thực hiện tốt nghĩqea vụ của ngườLsLi xem, vội vàng vỗ tay khen ngợi.
Nhìn bề ngoài hình như trận chiến này chưa phân ra thắSBJng bạYci, còn cầudn tiếp tục đqZánh một trận mới đvMúng.
Nhưng khi Mai TrườuLqng Tô vừa cườkVAi khen "đhuặc sắBAsc" vừa tiến đJLTến gầwn, Mông Chí lạFuWi không nhắMc nhở chàng quay lạQfi chỗ cũ, ngược lạJLTi còn thu hết kình khí lạNqni, dườRbng như đswQang muốn nhân cơ hội đpặt dấswQu chấdm hết cho trận chiến này.
Vẻ mặt Thác Bạwt HạXBo bịXB che bởi lớp mặt nạw dịqZch dung, không nhìn ra manh mối, nhưng bởi vì mặt nạQf rấNqnt mỏng manh tinh xảudo nên vẫn có thểGXk phát hiện hắvMXn đMang cắqZn chặt răng, tròng trắLsLng mắRbt đpã hơi đRbỏ lên.
Có đdddiều cuối cùng hắVwn cũng kiềm chế đBAsược tâm tình của mình, cho bảuLqo kiếm trong tay vào vỏ, lạRbnh lùng hừ một tiếng.


"Kiếm pháp Hãn Hảwnxi của nhà Thác BạMat, quảUu nhiên sắpBc như gió nóng đnynạBNAi mạXvfc, thế như sóng dậy biểCCn xanh". Mông Chí nghiêm túc khen một câu, nhưng giọng nói lập tứKuZc lạQvYi chuyểCCn thành lạQvYnh lẽo: "Có đjfjiều vấZpn đZpề ta nhắpc tới vừa rồi, Thác BạApt tướng quân vẫn phảCi trảfbw lờjfji. Ngươi đCi tới đXế đjfjô tệquốc rốt cuộc là muốn làm gì?" nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Ánh mắwMBt băng lạunh của Thác BạZpt HạKuZo nhìn thoáng qua gương mặt Mai TrườNrng Tô, nói: "SứYtp đKuZoàn cầpu thân nước ta mang thiện ý mà đpến, lạBNAi có một dũng sĩCC tự dưng mấsUt tích, quý quốc đjQMã bao giờwnx cho chúng ta một lờBDi giảpi thích?"
"Ngươi nói tên Bách Lí Kì đXvfó?" Mông Chí mặc dù trong lòng biết rõ chân tướng vụ Bách Lí Kì mấONCt tích nhưng ngoài mặt lạMOsi không đpểtU lộ mảsUy may: "Chân mọc trên ngườjQMi hắApn, làm sao bọn ta biết hắpn đtUi đJâu? Nếu như Thác Bạaaft tướng quân cảONCm thấApy mình có quyền hỏi tội tệ quốc thì vì sao không trình quốc thư đMaểxKB hỏi cho rõ ràng?"
"Hừ, ngườONCi ĐạfKi Lương các ngươi xưa nay gian xảsqo quỷ quyệt, có hỏi cũng vô ích. Ta chẳng qua chỉUu muốn đnJến xem rốt cuộc là ngườfjli kiểQvYu gì mà có thểOn ép Bách Lí Kì không còn mặt mũi nào quay về cố quốc".
Mai TrườjQMng Tô mỉNsm cườpi nói: "Thác BạONCt tướng quân xem ngườui đBDều vô cớ nhảACy đnJến chém vỡ nóc kiệu của ngườBDi ta đpểfjl xem à?"
Thác Bạywt HạYtpo nói bấONCt khuấNst: "Ta không bao giờCC hối hận vì chuyện đApã làm, đlXkã đBDắApc tội Tô tiên sinh, các ngươi muốn làm thế nào thì cứwnx nói thẳng".
"Bọn ta đxKBương nhiên là..." Mông Chí đjfjang chuẩBDn bịNs nói đApương nhiên là phảwMBi bắwMBt ngươi lạfKi rồi tính tiếp, đACột nhiên cảvNKm thấwnxy Mai TrườnJng Tô khẽ chạUum vào lưng mình, may mà ông ta phảXn ứXvfng nhanh, lập tứNXc đQvYổi giọng nói: "Đương nhiên Tô tiên sinh bịa ngươi tấfjln công nói làm thế nào thì làm thế ấvNKy..."
Nghe thấUuy cách nói lạCC lùng như vậy, Thác BạbwOt HạKuZo không khỏi có chút kinh ngạUuc, ánh mắsUt không nhịOnn đvwược lạsqi một lầbwOn nữNsa nhìn về phía Mai TrườtUng Tô.
Bấfjlt kểxKB là nhìn từ thân phận đOnịsUa vịMa hay là tuổi tác tư lịjfjch thì ngườNri có thểvNK quyết đnJịCnh ở đuây vẫn nên là Mông Chí mới đMaúng, chẳng lẽ gã Tô Triết này lạkAsi có đJịMOsa vịp siêu nhiên ở Đạywi Lương như thế, có thểp làm cho đMaạXi thống lĩwnxnh cấfKm quân cũng phảpi cúi ngườbwOi nghe lệnh?"
"ĐạMOsi thống lĩQvYnh lạBNAi cho ta một vấtUn đlXkề khó rồi". Mai TrườCCng Tô vừa nhìn đnJã biết Thác BạvNKt HạpBo đsang kinh ngạfKc chuyện gì, không khỏi cườnyni cườaafi, nhưng vẻ mặt lạNsi rấjQMt thoảjQMi mái: "Vừa rồi Thác BạZpt tướng quân một kiếm chém ra chỉJ chém nát nóc kiệu chứjQM không làm ta bịAp thương, đMaối với đsUám tùy tùng cũng hạfjl thủ lưu tình, chưa dùng sát chiêu, hiểUun nhiên cũng không có ý đONCịfbwnh gây sóng gió.
Có đjfjiều bọn ta quảUu thật không biết rõ chuyện của Bách Lí Kì, nếu chính hắXn cố ý bỏ đbwOi thì tướng quân làm sao có thểwMB tra đaược trong một giờCC nửa khắBNAc?"
Thác Bạpt Hạnyno không phảnJi tên ngốc, lập tứwnxc hiểACu rõ ý tứpB của Mai TrườQvYng Tô.
HắbwOn tới tìm Tô Triết chẳng qua là vì thểOn diện của BắkAsc Yên chứa không phảxKBi nhấfjlt đUuịtUnh cầKuZn tra rõ tăm tích của Bách Lí Kì mới chịkAsu bỏ qua, vì vậy cũng biết đYtpiều xuống thang, nói: "Tô tiên sinh đMOsã nói không biết thì ta cũng không có lí do gì đKuZểu không tin. MờCi hai vịs yên tâm, ta sẽ lập tứtUc rờsqi khỏi Kim Lăng, trong vòng mườpBi ngày sẽ trở lạUui tệ quốc, trên đpBườMOsng tuyệt đywối không dừng lạnyni".
"Tốt!" Mông Chí trầam giọng nói: "Ta tin tưởng Thác Bạnynt tướng quân là ngườBNAi nhấvNKt ngôn cửu đaafỉkAsnh. Nếu như thế thì bây giờp chúng ta chia tay, sau này sẽ còn gặp lạvwi!"
Mặc dù Mai Trườpng Tô đZpã tỏ ý sẽ thảCC hắxKBn đlXki, nhưng Thác BạDt HạYtpo vẫn không ngờJ Mông Chí lạJi đnynáp ứpng dứfjlt khoát như vậy, vốn đfbwã chuẩKGn bịp đBDểC ácđMOsấpu một phen, bây giờp không phảvwi đfKánh nhau làm hắDn cũng phảlXki sữnJng sờMa.
Có đtUiều trong lòng hắKGn biết rõ, một khi thân phận đApã lộ ra, mình nhấCCt quyết không thểKuZ ở lạfKi trong thành Kim Lăng thêm nửa khắfjlc nào nữBDa. Sau một thoáng sửng sốt, hắjQMn lập tứpc phảDn ứvNKng lạxKBi, ôm quyền, không đMaợi đDối phương nói thêm câu nào, hắkAsn xoay ngườXi nhảMOsy lên, bóng dáng nhanh chóng biến mấwnxt.
ChờvNK đNsến khi cảJm ứxKBng thấNry cao thủ Bắpc Yên thật sự đYtpã đpi xa, Mông Chí mới cúi xuống kiểywm tra nhữBNAng ngườjQMi bịNs thương một chút. ThấNry bọn họ chỉOn bịXđsqánh bấlXkt tỉfbwnh, không có gì lo ngạCCi, ông ta mới quay sang kéo Mai Trườpng Tô qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao lạONCi thảw hắBNAn đNsi?"
Mai Trườfbwng Tô liếc nhìn ông ta: "ĐạQvYi thống lĩwnh có nắum chắlXkc bắXvft sống đvNKược hắOnn không?"
"Việc này... sợ rằKuZng sẽ phảwi khổ chiến. Có đNriều hắCCn cũng đbwOã nói, nơi này là đApịCa bàn của ta, đwnxây lạwnxi không phảpBi giang hồ quyết đsấpu, ta cũng không cầUun thiết phảJi một đfKấkAsu một với hắpn".
"BắMat đlXkược hắwn thì có thểKG thế nào?" Mai TrườOnng Tô thảsqn nhiên nói: "Giết hắsn? Hay là cầxKBm tù hắjQMn?"
Hình như chưa hề nghĩMOs đaến chuyện xử trí tiếp theo, Mông Chí tỏ ra do dự.
"HắvNKn là thượng tướng Bắjfjc Yên, rểbwO hiền của Yên đCCế, bấUut kểbwO là giết chết hay cầKuZm tù thì Yên đYtpế và Thác BạApt gia chủ đOnều sẽ không chịsu đQvYểbwO yên. Đến lúc đfbwó, nếu vì một Thác BạCCt HạCo mà dẫn đZpến hai nước giao tranh, biên giới không yên thì ai sẽ bịyw đkAsiều đXvfi trấONCn thủ?" Mai TrườZpng Tô thở dài một hơi, nói: "Chắjfjc chắOnn không phảfbwi là thái tử hoặc Dự vương đpúng không?"
"A". Mông Chí chợt bừng tỉNsnh ngộ: "Không sai, lúc này đZpương nhiên không thểXvf đMOsểxKB TĩJnh vương bịX đuiều ra ngoài lãnh binh đwMBược..."
Mai TrườvNKng Tô nhìn theo phương hướng Thác BạpBt Hạaafo vừa rờpi đkAsi, ánh mắKGt như đkAsiện, đtUôi môi mỏng khẽ mím lạCCi, lạJnh lùng nói: "Trước kia chưa giao thủ, không biết hắxKBn dụng binh thế nào. ĐểJ lúc khác có thờai gian rảanh, thiếu gì cơ hội đUuọ sứYtpc với hắNsn".
"Không sai". Mông Chí cườwi nói: "Giao thủ với ngườywi này thật là đONCã nghiền, đUuến lúc đQvYó đfbwừng quên đsUểQvY ta làm tiên phong cho ngươi nhé".
Mai Trườywng Tô cũng cườlXki theo, ánh mắwMBt sắYtpc bén lập tứjQMc biến mấxKBt, lạJi khôi phục dáng vẻ thờfbw ơ đvNKiềm tĩwnh, quay lạfjli hỏi: "Không phảZpi huynh nhận lệnh vào cung sao? TạnJi sao tự nhiên lạKuZi quay về?"
"Tên kịNs úy kia là giảKG, trên đvwườYtpng bịjQM ta phát hiện, nhận ra đKuZây là kế đywiệu hổ li sơn nên ta vội đBNAuổi theo đlXkến đBDây, may mà ngươi không có chuyện gì..."
"Giảa à?" Hai hàng lông mày dài của Mai TrườKuZng Tô khẽ nhíu.
"Đúng vậy, thuật dịOnch dung rấfKt không tồi, đDóng giảfjl thành một thuộc hạYtp quen thuộc của ta, cho nên lúc đsầau mới lừa đsược ta, không làm ta sinh nghi. Nếu không phảvwi nửa đOnườZpng ta nhớ ra cầun giao cho hắfbwn một việc thì chỉD sợ phảACi đjfjến tận cửa cung mới biết bịONC lừa".
Mai Trườsqng Tô chậm rãi cấnynt bước đYtpi một đxKBoạMOsn về phía trước, vừa xoa hai bàn tay vào nhau vừa trầnJm tư.
Một lát sau, chàng quay đpầvwu lạApi, giọng nói kiên đQvYịXnh: "Mông đpBạfKi ca, huynh lập tứMOsc vào cung bẩBNAm báo với hoàng đvNKế bệ hạNX chuyện hôm nay nhìn thấNXy Thác BạjQMt HạxKBo".
"HảXvf? TạXvfi sao? Chẳng phảfjli đCã thảAC hắbwOn đBDi rồi sao?"
"Chính là bởi vì đNsã thảnyn hắsqn đui cho nên huynh mới phảsUi vào cung, vừa là bẩpm báo, cũng coi như là thỉwnxnh tội". Hai mắKuZt đXen thăm thẳm của Mai TrườKuZng Tô sâu không thấZpy đwnxáy: "Bởi vì nếu huynh không nói thì sẽ nhanh chóng có ngườNXi tấuu với hoàng đwnxế bệ hạOn là huynh tự ý cho phép trọng thầNXn nước khác ra vào kinh đtUô".
"Sao có thểvNK thế đywược? Chẳng lẽ tên Thác BạNXt HạBDo không cẩun thận đBDến mứOnc đnJó, còn bịNr nhữlXkng ngườbwOi khác phát hiện hành tung hay sao?" Mông Chí hơi giật mình: "Làm sao ngươi biết?"
"Mông đKuZạpi ca, có phảQvYi huynh cho rằlXkng tên kịfK úy giảpB mạjfjo kia là do Thác Bạvwt HạsUo sai tới dẫn huynh đpi chỗ khác không?"
"Chẳng lẽ không phảjfji?" Mông Chí suy nghĩBD một hồi rồi dầfjln hiểwMBu ra.
Vừa biết hoàng đBNAế thườQvYng xuyên có thói quen triệu kiến bấlXkt ngờlXk này, vừa biết ngườXvfi nào phụ trách truyền báo lệnh vua trong phủ cấwnxm quân, còn có thểnyn giảfbw mạOno khuôn mặt và hành vi cử chỉs của ngườlXki đONCó, vì vậy lúc đaầZpu đfbwã lừa đkAsược cảJ mình, ngườQvYi đXvfứACng sau vụ này tuyệt đQvYối là ngườui hiểwMBu rấxKBt rõ và có khảnJ năng khống chế một số thế lực ở Kim Lăng, chứnyn quyết không phảfbwi một ngườOni từ nước ngoài đvwến vừa mới lén vào Kim Lăng chưa đYtpược mấBNAy ngày như Thác BạBDt HạACo.
Thác BạYtpt Hạpo có thểfbw hỏi thăm đfbwược Tô Triết hôm nay ra ngoài và mai phục trên đkAsườBDng chàng về là đMOsã giỏi lắJm rồi.
Mai Trườfjlng Tô nhìn vẻ mặt Mông Chí, biết ông ta đfbwã hiểMOsu rõ vấBNAn đKGề, lạXvfi nói: "Ta có thểfjl đDoán đaafược là có ngườjfji đBNAịOnnh thừa dịfjlp ta ra ngoài đwMBểwMB hạD thủ, có đpiều kiêng kịkAs huynh đMai cùng nên mới lập kế đpiều huynh về trước. Không nghĩa tới Thác BạMat HạApo lạlXki tự dưng xen vào làm xáo trộn kế hoạywch của bọn chúng, bọn chúng còn chưa kịApp đwnxưa ra kế sách tương ứnJng thì huynh lạQvYi phát hiện bịa lừa và quay về. Cho nên từ đtUầONCu đaến cuối nhữBDng ngườKuZi này vẫn chưa hề lộ diện. Có đNsiều cho dù bọn chúng không đpến gầwMBn thì kiếm pháp Hãn Hảnyni của Thác BạvNKt HạfKo cũng quá kinh ngườvwi, chúng ta không thểwnxmạfjlo hiểfjlm cho rằBDng bọn chúng không hề phát hiện đjfjược gì. Cho nên huynh phảKGi nhanh chóng đNXi về chủ đNrộng nói chuyện này với bệ hạaaf".
"Ờ". Mông Chí vuốt cái cằDm lởm chởm chân râu, gật đXầDu: "Bệ hạfK bây giờBD còn không có ý đYtpịjQMnh trở mặt với Bắfjlc Yên, đwnxúng như ngươi nói, nếu thật sự bắpt đXvfược Thác BạCt Hạpo thì triều đMOsình lạUui rấfKt khó xử lí. Buộc hắtUn mau chóng rờui khỏi Kim Lăng thực ra là phương pháp giảjfji quyết gọn gàng nhấOnt, bệ hạMa chắnync cũng không trách ta tự ý thảnyn hắDn".
"Nhưng huynh cũng phảwi lập tứbwOc hồi bẩtUm rõ ràng mới đMOsược. Nếu chỉUu bí mật thảBD hắjQMn mà không bấpm báo, nếu hoàng thượng biết đDược thì chắvNKc chắnJn sẽ sinh nghi". Mai TrườsUng Tô đZpẩfKy tay ông ta: "Đừng chầywn chứa nữfjla, đMOsi nhanh đfjli".
"Nhưng mà ở đsây..."
"Đám tùy tùng cũng sắwnxp tỉpnh rồi, ta và Phi Lưu ở đUuây một lát rồi về sau".
"Làm thế không đXvfược, vạywn nhấut đvwám ngườBDi muốn âm thầvNKm hạQvY thủ ngươi đnJó còn chưa rút đACi thì làm thế nào?"
Mai Trườfjlng Tô hơi buồn cườpi nhìn ông ta, nhỏ giọng nói: "ĐạKuZi thống lĩvwnh, huynh thật sự cho rằJng trong thành Kim Lăng này ta chỉD có thểfbw dựa vào huynh bảwo vệ à? Yên tâm đCi, không có việc gì đMOsâu".
Mông Chí hơi sữaafng ngườXvfi rồi bật cườKGi ngượng ngùng.
Ông ta luôn luôn không phảsUi ngườfKi thiếu quyết đZpoán, Mai Trườsng Tô vừa nói như vậy, ông ta liền không nói thêm nữjQMa, chỉfjl nói hai tiếng tạNsm biệt rồi phi thân đNXi trước.
Mai TrườjQMng Tô dẫn Phi Lưu đpi kiểpBm tra nhữpng ngườjfji nằpm dưới đnJấvNKt, lệnh thiếu niên đbwOiểum vào một số huyệt vịlXk trên ngườsUi bọn họ.
Thác Bạywt Hạnyno không hề đQvYịpnh làm thương tổn ngườsUi khác ngay tạkAsi thủ đMaô Đạsi Lương nên hạONC thủ rấst có chừng mực, chỉjQM một hồi sau tấXvft cảAp đMaều đtUã tỉlXknh lạKuZi.
Nơi này đlXkã cách TạxKB phủ không quá xa, Mai TrườACng Tô không bảsUo tùy tùng đBDi thuê kiệu lầUun nữKGa mà bảbwOo Phi Lưu dìu mình đpBi bộ về. Về đXvfến trước cửa phủ, chàng lạpi đMOsuổi hết thủ hạkAs của Mông Chí về.
Đàng hoàng đNXi ra, nhếch nhác trở về, TạBNA Bật nhìn chằaafm chằxKBm chiếc kiệu nhỏ đvNKã không còn nóc rồi mới nhớ ra cầNXn hỏi Mai Trườpng Tô xem rốt cuộc xảYtpy ra chuyện gì.
Không cầan tra cũng biết nhữpng ngườtUi hôm nay đvNKiều Mông Chí đZpi đpBểMOs đQvYịfbwnh hạMa thủ đaó không thểjQM không có quan hệ với thái tử.
Bởi vì nói một cách nghiêm túc thì sau khi đsUi tới Kim Lăng chàng chỉONC đnJắfbwc tội phe phái của thái tử, bên chỗ Dự vương vẫn còn ảONCo tưởng có thểjQM chèo kéo tài tử kì lân, chắKuZc chưa đpBến mứvwc hạkAs tử thủ sớm như vậy.
Chắpc là thái tử rốt cuộc cũng biết vai trò của chàng trong sự kiện quận chúa, không còn hi vọng chiêu nạDp chàng vào đYtpông cung, vì thế mới dùng một chiêu "không ăn đxKBược thì đNrạYtpp đaafổ".
Đã là tác phẩKGm của thái tử thì nhấvwt đMOsịywnh có liên quan đKGến TạMOs Ngọc, nói không chừng tuyến đsườfjlng đxKBi lạjfji của đjfjám kiệu phu Tạyw phủ đONCó đONCều đaafã đwMBược xác đlXkịCCnh từ trước, nếu không tên kịvw úy giảNr hiệu kia cũng sẽ không thuận lợi tìm đMOsược Mông Chí trong thành Kim Lăng rộng lớn như thế.
Có đfjliều xem dáng vẻ sốt ruột thăm dò của TạnJ Bật và phảBNAn ứpng của hắQvYn khi nghe chàng kểUu lạNsi sơ qua, ngườwnxi thanh niên này lạwi có vẻ như thật sựkhông biết gì về kế hoạwnxch tấKuZn công này.
Hơn nữNsa thông qua chuyện này đKGểZp quan sát Tạs Bật, Mai Trườjfjng Tô hầUuu như đONCã có thểJ khẳng đNrịQvYnh chắjfjc chắMan, với sự khôn khéo của Dự vương, sở dĩQvY hắCn chưa từng hoài nghi Tạfjl Bật không phảnyni là ngườCi của phe mình chính là bởi vì vịyw thế tử Ninh Quốc hầfbwu này thật sự cho rằNXng phụ thân mình ngầsUm đYtpồng ý cho mình thầsUn phục Dự vương, cho nên lờpi nói hành đfbwộng đvNKều không có gì sơ hở.
Nói cách khác, Tạw Bật hoàn toàn không biết phụ thân hắJn đQvYang lợi dụng hắKGn đKGểyw chân đwạYtpp hai thuyền, theo đYtpuổi kết quảjfj tốt nhấkAst trong tương lai.
NghĩbwO đXvfến chuyện TạX Ngọc lạpi kín đBDáo đlXkến mứBDc này, ngay cảvw đYtpứZpa con trai hắZpn sủng ái nhấDt cũng phảnJi lợi dụng triệt đfbwểBNA, Mai TrườNrng Tô cảxKBm thấbwOy rét lạMOsnh trong lòng, khi thấjfjy TạCC Bật vặn hỏi, chàng cũng tỏ ra hết sứsc nhã nhặn vì thông cảNXm với hắnynn.
"Thật sự không có đsqầwnxu mối gì đpBểnyn đBNAiều tra ra là ai làm à?" Tạsq Bật không hề biết tâm tư của vịCC Tô huynh trước mặt, hắjQMn chỉNs suy nghĩkAs rấbwOt nghiêm túc: "Một ngườCCi cũng không bắpt đfjlược à?"
"Mông đjfjạaafi thống lĩkAsnh đApã ra tay thì còn ai dám ở lạpi? Đương nhiên tấXt cảBNA đMaều sợ quá chạwy mấXt". Mai Trườwnxng Tô cườpBi mệt mỏi: "CứNr đxKBểpB ông ta đpi màđsiều tra, ta không muốn phảCi bận tâm vì việc này".
"Nhưng đnynây rõ ràng là nhằXvfm vào huynh mà". Tạsq Bật vội nói: "Hay là ta đsến nói với Dự vương đNXiện hạKG, nhờNr Dự vương đXvfiện hạxKB..."
"Không cầNXn". Mai TrườsUng Tô thoáng nhìn TạZp Bật, giữxKB hắBDn lạONCi: "Vụ án không có đsqầCCu mối, đJiều tra cũng vô ích, chung quy cũng không thểsU làm gìđNsược kẻ chủ mưu. Sau này ta sẽ cẩwn thận hơn là đJược".
TạfK Bật ngơ ngác suy nghĩZp một lát, buột miệng nói: "Chẳng lẽ là..."
Mai Trườvwng Tô ngăn không cho hắun nói tiếp, nhắYtpm mắCCt lạnJi, nói: "TạMa Bật, ta hơi mệt rồi, muốn nghỉsU một lát. Đợi chút nữwa CảApnh Duệ về, nếu hắsqn biết chuyện này thì ngươi giúp ta kểKuZ sơ qua đfKầKGu đDuôi với hắsUn, ta không muốn nói lạai một lầJn nữACa".

Tạjfj Bật im lặng nhìn nước da trắKuZng xanh và vẻ mặt ủ rũ của chàng, trong lòng biết hai chữZp "mệt rồi" này là thật, liền không còn quấOny rầwnxy thêm, chỉwnói một câu "Tô huynh nhớ đnJi nghỉwnx sớm" rồi chậm rãi rờjfji khỏi Tuyết Lư. nguồn tunghoanh.com 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro