Chương 2: Thích khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Viu viu> <Rít rít>

Tiếng gió rít tầng tầng lớp lớp kéo đến, mang theo cái lạnh thấu tận xương tuỷ. Hôm nay, tuyết lại rơi nhiều hơn mọi ngày, dày đặc, trắng xoá cả vùng trời, che lấp cả đường đi của người mới bắt đầu hành trình và lu mờ cả lối về của những người muốn quay đầu, dưới khung cảnh này chẳng có ai muốn bước đi bên ngoài. Ấy vậy mà, trên đường tuyết trắng đó lại có thân ảnh bốn người đang đi bộ hướng về phía Bắc.

"Phục thúc, con lạnh quá! Hừ hừ" - một giọng trẻ con run như cầy sấy nói.

Tử Thiên nghe vậy cười to đáp lại:

"Tôn Định Thiên, con nhìn bộ dạng con xem, có đáng mặt nam tử hán không, có bấy nhiêu đã chịu không nổi, Tôn Việt cả chặng đường đã than vãn lời nào đâu!"

Định Thiên nghe vậy cũng có chút áy náy, chịu rét, mặc dù tên nhóc vẫn run lên bần bật. Nói thì nói vậy, nhưng Tử Thiên vẫn cởi chiếc áo choàng lông cừu của mình xuống phủ lên người Định Thiên, rồi hắn nhìn sang Tôn Việt đang rảo bước sau lưng Tôn Hoàng ở phía trước, hắn thầm nghĩ:

"Sao trên đời lại có đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, sau khi biết mình sẽ xa mọi người vẫn bình thản chấp nhận như vậy. Nếu đổi lại là một đứa trẻ khác, nó sẽ khóc toáng lên!".

Thật ra, vào trận đấu của hai huynh đệ hôm trước, Tôn Việt đã tỉnh dậy và không may là đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại từ đầu đến cuối, đồng thời cũng hiểu mình đã khiến hai người đau đầu vài phen. Sau khi thức giấc, Tôn Việt cũng nhanh chóng tiếp nhận thông tin từ cha và cả bốn lên đường đến phương Bắc.

Đi được thêm một đoạn, lúc này tần suất tuyết rơi cũng đã giảm xuống, tuy vậy trước mắt bốn người vẫn là một mảng trắng xoá như hòa cùng với màu trời phía trên. Tôn Hoàng chợt hơi ngoái đầu về sau nói với Việt:

" Việt nhi! Có vẻ chúng ta không thể dạy con nên người được, con thông cảm cho ta, ta cũng chỉ muốn tốt cho con thôi!"

Nói xong Tôn Hoàng quay đi, nhưng nét mặt đượm buồn của người cha già ấy không qua được ánh mắt sáng ngời của Tôn Việt, cậu bé nhút nhát mọi hôm lại hoá nhanh nhảu đáp:

"Không sao cha ơi! Con ra ngoài rồi không phải tập luyện cực khổ như khi ở với cha, muốn đi chơi lúc nào thì đi, ăn ngon mặc đẹp, không bị quản thúc, sung sướng biết bao, cha nghĩ xem, sao con lại trách cha chứ?"

Theo lẽ thường, chỉ cần một câu nói này thôi, đa phần các phụ huynh sẽ cảm thấy phản cảm và mắng mỏ, thậm chí dạy cho con trẻ một bài học, thế nhưng hai người đàn ông chỉ xoay đi tặc lưỡi, bọn họ đều có cảm giác rằng mình chỉ cần nhìn nó thêm một chút liền mềm lòng và đưa nó quay về mái nhà nhỏ, rồi cũng đành kiềm lòng bước tiếp.

"Aaaa"

<Rầm rầm> <Lộp cộp>

Một người đàn ông vừa bị đánh văng ra ngoài, làm gãy chiếc bàn gỗ, hắn cố gắng suýt xoa những chỗ bị va đập để giảm cảm giác đau đớn. Tuy nhiên thời gian nghỉ lại không được lâu, tiếng bước chân mạnh mẽ bước đến, người đàn ông vừa bị đánh liền chồm lên quỳ xuống cầu xin:

"Ngài mạnh hơn rất nhiều rồi, hạ nhân cũng không có gì truyền cho ngài, mong ngài tha mạng cho hạ nhân!"

"Tha cho ngươi? Cũng được, nhưng với điều kiện, ngươi phải tiếp ba chiêu của ta, nếu ngươi sống ta sẽ thả ngươi ngay lập tức cùng một số vàng bạc châu báu đủ dùng đến già, ngược lại nếu ngươi chết thì sao nhỉ? Ngươi chết rồi liệu có nhẹ nhàng cho ngươi quá không? Hmmm, để xem…"

Những từ ngữ trên không quá bất ngờ, nó khiến người ta rùng mình ở chỗ, lời đó được thốt ra từ một giọng nói của một đứa trẻ chỉ ngang tuổi Tôn Việt. Theo sau giọng nói thánh thiện vừa thốt ra những lời nói ác độc đó là thân ảnh một cậu bé chỉ cao khoảng độ 139cm, mắt một bên vàng một bên đen, to tròn, chuẩn xác là của một đứa con nít nhưng lại mang khí chất tà ác vô cùng, da trắng như trứng bóc, thân mang một bộ y phục màu vàng kim sa hoa, đứa trẻ chậm rãi bước đến trước mặt tên đàn ông đang quỳ rồi mỉm cười gian ác nói tiếp:

"Nếu ngươi chết, tất cả người có quen biết với ngươi đều phải chết, bất kể là máu thịt hay không!"

Tên đàn ông lòng căm thù tên tiểu tử này đến cực độ, chỉ hận bản thân không đủ mạnh để một chiêu lấy mạng tên nhóc kia. Tuy vậy, ngoài mặt, hắn không có quyền lựa chọn, đành đáp lại:

"Được, được, làm theo ngài nói, hạ nhân sẽ chịu ba chiêu của ng…"

<Bốp>

Còn chưa kịp nói dứt câu, tên nhóc tát vào má phải tên đàn ông đồng thời đếm to "Một!". Rồi lại tát ngược cánh tay vào má trái, đếm "Hai!", rồi xoay mặt về sau. Tên đàn ông thấy vậy khẩn trương nói:

"Đa tạ long ân của Thái tử, vàng bạc hạ nhân đều không cần, chỉ cần ngài cho phép hạ nhân được …"

<Bụp> <Rống> <Đùng>

Trước ánh mắt kinh hãi của người đàn ông chưa kịp dứt câu, tên thái tử kia đã xoè bàn tay và co các đầu ngón tay tạo thành một đòn trảo chưởng tới phía lồng ngực của người đàn ông. Theo sau đòn đánh là hư ảnh một con rồng vàng chạy dọc theo cánh tay tên hoàng tử rồi bay xuyên lồng ngực người đàn ông xấu số rồi tiếp tục bay về phía sau người đàn ông phát nát bức tường, khiến ngôi nhà cả hai đang đứng sập xuống. Lúc này, tên hoàng tử dậm chân xuống đất, một luồng xung kích màu vàng toả ra thành hình tròn lấy tâm là chân tên nhóc thổi bay gạch đá, khói bụi rơi xuống chỗ hắn. Người đàn ông kia cũng bị chấn lui về sau, tay ôm lồng ngực trái, máu trào ra từ miệng giờ đây đã nhuộm đỏ một mảng đất dưới chân, rồi hắn từ từ ngã khụy xuống trên vũng máu, thoi thóp thở ra những hơi cuối cùng đồng thời dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn tên tiểu tử tưởng chừng vô hại kia. Tên hoàng tử phủi phủi tay rồi hừ lạnh:

"Ta đã nói phải đỡ ba chiêu cơ mà! Nhưng mà, trông ngươi có vẻ không qua khỏi rồi nhỉ?"

Nghe được lời này, lửa hận trong lòng người đàn ông cũng trào lên, máu nóng sôi sục, tim đập nhanh và những điều đó cũng chính là chất xúc tác khiến hắn mất mạng … hắn phun ra một ngụm máu rồi tắt thở. Thấy thế, tên hoàng tử cũng xoay người rời đi. Tưởng chừng mọi chuyện đã chấm hết thì khoảng hai canh giờ sau, quả thật tất cả những người có liên hệ đến tên kia đã bị giết sạch, kể cả những người không quen biết nhưng cùng họ với tên đàn ông cũng không ngoại lệ.

Tại cánh cổng cao lớn của một tòa thành sa hoa bậc nhất Việt Nam, vô số thường dân đang vật vã lao động kiếm sống, trên đường đôi khi lại xuất hiện những binh lính triều đình để ngăn chặn những tình huống hỗn loạn; thế nhưng, ngăn chặn thì ít, bốc lột thì nhiều, người dân chỉ có vài món hàng để kiếm sống cũng bị bọn binh lính vơ vét, lòng dân hận không thôi. Mà trái với cảnh khốn đốn của dân thường, những kẻ có chức có quyền, quan binh triều đình ai nấy đều ăn mặc sang trọng, mỗi lần di chuyển liền có một đoàn khoảng độ mười gia nô mang kiệu đến đón, có vẻ "sa hoa" thôi là không đủ để diễn tả được mức độ sa sỉ của toà Thành này.

_ Thăng Long Thành _

"Tà nhi, ngươi về rồi à? Ba ngày rồi ngươi không quay về, trẫm còn đang định đi tìm ngươi đó!" - cổng thành vừa mở ra, một thân ảnh cân đối, không quá lực lưỡng, cục mịch, cũng không quá gầy gò, hèn mạt, khoác lên mình bộ long bào cùng những chi tiết đá quý óng ánh dưới ánh mặt trời.

Tên thái tử độc ác kia đã trở về sau khi làm những chuyện dơ bẩn đó, thấy cha mình trực tiếp ra cổng đón liền mừng rỡ, lại trở thành một đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác, lao đến ôm lấy người cha mặc long bào trước mặt:

"Cha à, nhi thần vừa mới đi ra ngoài học hỏi võ công thôi, bất quá chẳng có ai có võ công thượng thừa, và mạnh hơn Long Đằng Công Pháp của hoàng gia chúng ta cả, chán chết!"

Nói xong, tên nhóc bĩu môi. Bên này, hoàng thượng thấy thế xoa đầu đứa nhóc một chút, rồi giơ ngón trỏ chọt chọt vào trán đứa trẻ nói:

"Ngươi đó, ta không biết ngươi có học tập, trau dồi võ công gì không, hay chỉ toàn đi hại người ta, ngươi có biết đây là họ thứ 23 trong một tháng bị ngươi xóa sổ khỏi trần gian không hả?"

Tên nhóc phụng phịu: "Cũng không thể trách nhi thần, chỉ tại bọn dân đen ngoài kia chỉ toàn lũ phế vật, không xứng đáng để tồn tại, đều phải chết!"

Vừa nói xong câu này, sát khí phát ra từ ánh mắt trẻ thơ này khiến hạ nhân phía sau hoàng thượng phải khiếp vía, thầm cảm thấy may mắn khi được hầu hạ hoàng thượng. Hoàng thượng nghiêm mặt một lúc rồi cười lớn xoa đầu tên nhóc:

"Tốt tốt, đúng là con trai của ta! Hahaha! Ngươi đó, sao mà giống ta lúc trẻ vậy, không uổng công ta nghĩ ra cái tên Long Tà đặt cho ngươi! Hahaha!"

Long Tà nghe vậy cũng cười hì hì rồi cả hai cha con tiến vào sâu trong thành. Khung cảnh dần hướng lên trời cao xanh biếc, màu trời trong xanh đó khiến người ta phải tự hỏi rằng tại sao dưới cùng một vùng trời, cùng một độ tuổi, nhưng thế gian lại sản sinh ra hai đứa trẻ đối lập nhau đến thế. Vẫn từ khoảng trời đó, khung cảnh chầm chậm hướng xuống đất, chỉ thấy đó là một thị trấn nhỏ có tên Hà Giang, cũng khá tấp nập, trên phố là những quầy hàng, những ngôi nhà cao lớn mang kiến trúc cổ trang, tuy không quá sang trọng, to lớn như những quầy hàng tại Thăng Long Thành nhưng người dân ở đây lại rất vui vẻ cười nói đi trên phố, trẻ con nô đùa cùng nhau quanh những con hẻm nhỏ. Nhìn Hà Giang Trấn nhỏ này khá yên bình, cờ bạc, ăn xin, tệ nạn, lầu xanh, là những thứ không được biết đến nơi đây, đó cũng là một phần lý do khiến nơi đây tràn ngập sức sống đến thế. Trên đường đi, thân ảnh 2 người đàn ông đang đi bộ, trên lưng mỗi người cõng một đứa trẻ.

"Cha nhìn xem, thành phố này tươi vui biết bao, muốn gì cũng có, chẳng hẻo lánh như ngọn đồi của chúng ta, đệ đệ thật may mắn khi được chuyển đến sống ở đây!"

Tôn Hoàng đang cõng Tôn Định Thiên trên lưng nghe tên nhóc hỏi vậy liền bảo:

"Nơi này yên bình là vì có Bắc Đẩu Cung toạ trấn, ác bá cũng khó hoành hành ở đây, cha cũng không lấy làm lạ. Tuy nhiên, con phải biết, những đứa trẻ khác hạnh phúc, vui vẻ như vậy là vì chúng có gia đình, có những người thân quen ở bên cạnh, còn đệ đệ con một mình sống ở nơi đất khách quê người làm sao có thể giống như thế được. Haizzz, chỉ mong ông trời đối xử dịu dàng với nó một chút, nếu đã lấy đi tình cảm từ gia đình thì hãy cho nhóc những tình bạn thật trân quý!"

Định Thiên nghe vậy cũng gật gù, rồi cũng ngoan ngoãn không hỏi nữa. Tôn Hoàng nói xong cũng quay sang nhìn đứa trẻ đang ngủ thiếp đi vì mệt và vì rét trên lưng Tử Thiên. Rồi hắn lại nhìn thẳng về phía trước và tiếp tục bước đi. Đi được thêm một quãng đường dài nữa thì cả bốn đã đến cuối trấn, hai đứa trẻ lúc này cũng đã khoẻ khoắn trở lại, và không còn lười biếng trên lưng hai người đàn ông nữa. Trước mặt bốn người họ là chiếc cổng đá với kiến trúc khá lâu đời, vài mảnh đá bị mài mòn theo năm tháng, cũng có vài mảng gạch lớn bị nứt bể, trên cổng đá khắc ba chữ "Bắc Đẩu Cung". Tôn Hoàng cười nhẹ nói:

"Tới rồi, Việt nhi, con nhìn xem, đây là nơi con sẽ sống từ bây giờ, ta tin là con sẽ vừa có thể rèn luyện bản thân về mọi mặt vừa có thể an toàn như mong muốn của Phục thúc con, nhớ năm xưa khi ta xông pha giang hồ cũng đã kết bằng hữu với tứ trưởng lão của Bắc Đẩu Cung. Đã hơn hai mươi mấy năm, ta mới có dịp ghé thăm hắn, haizzz!"

Mắt hai đứa trẻ long lanh tò mò nhìn xung quanh cái nơi mà cha mình dành một sự tôn trọng nhất định như vậy. Đang trò chuyện vui vẻ, bỗng ánh mắt Tôn Hoàng híp lại như cảm nhận có gì đó không đúng. Hắn nắm lấy ngay giữa thanh gỗ đang đeo trên lưng xuống, dùng chân phải đạp một đầu gậy khiến cây gậy trong tay hắn lướt tới phía trước.

<Keng>

Một cái phi tiêu bị gậy gỗ bật bay ra, rồi Tôn Hoàng nhanh chóng nắm chặt đuôi gậy đồng thời nhảy đến phía trước. Từ trong tán cây to ở phía mà Tôn Hoàng lao đến, một thích khách rút kiếm cũng lao về phía Tôn Hoàng. Thấy được địch nhân, Tôn Hoàng cũng nhanh chóng hơi bẻ cổ tay phải đang nắm tại đuôi gậy chếch sang bên trái phía sau lưng hắn, rồi tay trái nắm vào đầu còn lại của gậy đồng thời co chân dẫm nhẹ vào giữa gậy khiến nó cong vút lên. Khi hai bên sắp va chạm, Tôn Hoàng buông tay trái ra, cùng lúc đó, chân đạp mạnh xuống, tay phải dùng lực vung gậy. Đúng như tính toán của Tôn Hoàng, gậy bay nhanh, mạnh hơn, vụt vào đầu tên thích khách khiến hắn ngã nhào bất tỉnh.

"Các ngươi mau cút hết ra đây cho ta!" - Tôn Hoàng mặt không đổi sắc gằn từng chữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro