Chap 13 - Vết Thương Rỉ Máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ánh ban mai nhẹ nhàng len lỏi vào trong, nghịch ngợm khẽ vờn trên mi mắt thì lúc này Mew mới nheo nheo đôi mắt và xoay người qua vươn cao cánh tay của mình để ôm chầm lấy người bên cạnh. Mew cứ ngỡ sẽ lại được chìm đắm trong hơi ấm áp từ thân nhiệt của người bên cạnh, nhưng không...? Một chút hơi ấm cũng không chỉ còn vương lại sự trống vắng đến nặng lòng...

Giật mình ngồi bật dậy chạy xung quanh và đưa mắt dáo dát nhìn khắp nơi để tìm kiếm với hy vọng mong manh người ấy vẫn còn quanh quẩn đâu đó trong ngôi nhà, Mew cảm thấy thất vọng tràn trề khi chẳng thấy Gulf đâu...

Quay trở lại phòng, lặng lẽ ngồi xuống giường để 1 lần nữa tìm kiếm hơi ấm và niềm hạnh phúc tưởng như mơ vừa mới trải qua đêm qua.

Rõ ràng hạnh phúc ấy là thật, rõ ràng Mew chẳng hề nằm mơ vì dấu tích của Gulf vẫn còn đây, dấu vết vương trên grap giường tuy đã khô đi nhưng vẫn còn rõ rệt như minh chính Gulf đã thuộc về Mew...

Nhưng Gulf đâu rồi? em ấy đâu rồi? hàng tá câu hỏi đang được đặt ra trong đầu Mew, Mew bối rối với cảm giác hiện tại của mình, hạnh phúc: có; sợ hãi: có; e dè: có. Nhưng trên hết vẫn là sự băn khoăn về cảm giác của Gulf, Mew muốn biết Gulf đối với Mew sẽ như thế nào sau sự việc này?

5 năm trước từ lúc nhìn thấy 1 Gulf đau khổ và mạng sống đang như "ngàn cân treo sợi tóc" thì Mew đã có câu trả lời cho tình cảm của mình, Mew nhận ra tình cảm mình dành cho Gulf không chỉ đơn thuần là vì trái tim của Tar nữa. Và đến tận hôm nay, sau khoảng thời gian 5 năm trời xa cách thì Mew lại 1 lần nữa khẳng định rằng Mew đã yêu Gulf từ lâu rồi...

Nhưng chỉ là Mew không đủ cam đảm để đối diện và cho Gulf biết tình cảm thật sự của mình. Sau chuyện đêm qua, càng làm cho Mew có thêm dũng khí, Mew đã tự hứa với lòng là sẽ bên cạnh và bảo vệ Gulf mãi mãi sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu thương và bù đắp lại những đau khổ mà Mew đã gây ra trong quá khứ.

Gulf à! Cho Anh thêm 1 cơ hội để lại được yêu em lần nữa nhé...!

................................................�� �....................................

Chạy thật nhanh đến công ty mục đích để gặp Gulf và cho Gulf biết cảm giác của mình lúc này nhưng Mew lại một lần bữa thất vọng khi không thấy bóng dáng của Gulf. Nhìn bộ dạng thất thểu của Mew thật sự làm cho các nhân viên cùng làm việc với Mew thấy lo lắng:

- Mew, anh sao thế? Có bị ốm ở đâu không? – Thorn vội vàng đến đặt tay trên trán Mew và thăm hỏi

- Nếu bệnh thì cứ ở nhà nghỉ ngơi em sẽ báo bộ phận nhân sự giúp cho – Buifai cũng sốt sắng nói

Đáp lại sự quan tâm của Thorn và Buifai Mew chỉ cười gượng lắc đầu ra hiệu là không sao. Nhưng 2 người này vẫn nằng nặc bảo Mew nghỉ làm và đòi đưa Mew về nhà. Bỗng dưng sực nghĩ ra điều gì, Mew nắm chặt tay Buifai và hỏi gấp

- Buifai anh nhờ em một chuyện được không?

Hơi bất ngờ trước thái độ của Mew nhưng Buifai cũng nhanh chóng đáp trả

- Chuyện gì anh cứ nói, nếu làm được em sẽ cố gắng hết sức

- Làm ơn tìm cho anh địa chỉ nhà của Gulf...

................................................�� �.............


Mew đứng ngập ngừng trước của nhà Gulf đã gần 1 tiếng đồng hồ, trong đầu rối tung cả lên vì chẳng biết khi gặp Gulf anh sẽ phải nói những gì và làm gì để cậu có thể hiểu được tình cảm của Anh dành cho cậu.
Một nguyên nhân nữa khiến Mew ngập ngừng không thể chạy ngay đến bên cạnh Gulf là do Fiat người bạn thân lâu năm của Gulf. Anh lặng lẽ đứng quan sát và chờ đợi khi thông qua ô cửa kính trên kia là hình ảnh của Gulf đang lặng lẽ chống cằm mắt đăm chiêu nhìn ra cửa sổ và Fiat đang ngồi sau lưng Gulf nhìn Gulf với ánh mắt trìu mến dịu dàng.

Cảm giác khó chịu đang nảy sinh và lớn mạnh trong lòng Mew, mặc dầu biết Fiat và Gulf là bạn bè lâu năm nhưng thật sự cái ánh mắt ấy của Fiat dành cho Gulf lại làm cho Mew chẳng thể nào hiểu nổi lẽ nào nó chỉ đơn thuần là tình bạn?

................................................�� �.........................

- Fiat à mình biết rồi lát nữa mình sẽ ăn nó ngay mà – Gulf nhẹ nhàng nói

- Không được tớ muốn cậu ăn ngay bây giờ - Fiat quả quyết nói

Thật ra, từ sáng tới giờ Gulf không chịu ăn bất cứ cái gì, mặt thì cứ thất thần lại còn không đi làm khiến cho Fiat chẳng thể nào yên tâm. Gulf là người nhạy cảm và ngốc nghếch, cậu ấy thường xuyên tự hành hạ bản thân mình khi gặp chuyện gì đó không vui và điều đó khiến cho Fiat không yên tâm.

Không biết ở công ty đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho Gulf trở nên như thế này, Fiat biết từ sau khi cú sốc tinh thần do Mew mang lại, hơn 5 năm qua vết thương của Gulf chưa thật sự lành miệng, nhưng vì muốn Fiat yên tâm nên lúc nào Gulf cũng trưng bộ mặt lạc quan tươi cười của mình ra.

Nhưng hôm nay, vì cớ làm sao Gulf không còn đủ sức để làm điều đó... Lúc nào Fiat cũng bận tâm về mọi cảm xúc của Gulf nên có gì bất thường ở Gulf thì hơn ai hết Fiat là người biết rõ nhất.

- Ok, ok được rồi tớ ăn ngày – Gulf cầu hoà – ăn xong tớ muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi.

- Tớ biết rồi mà, cậu ăn mau đi cho nóng – Fiat híp mắt cười...

................................................�� �.............

Không gian yên tĩnh trở lại khi Fiat đã ra về, Gulf biết Fiat chẳng qua chỉ vì quá quan tâm đến Gulf nên mới làm thế. Nhưng... thật sự lúc này đây Gulf chỉ muốn một mình suy nghĩ về những chuyện vừa qua...
Lúc này đây, hơn bao giờ hết trong lòng Gulf tràn đầy những mâu thuẫn, chúng dày xéo Gulf khiến cho Gulf chẳng thể nào nghĩ bất cứ cái gì cho ra hồn

Đêm ấy, mặc dầu đã tự dối mình là do tác động của thuốc nên Gulf mới dễ dàng buông thả bản thân mà gần gũi với Mew, vì bấy lâu này Gulf vẫn nghĩ tình cảm mình dàng cho Mew đã chết từ khi trái tim trong mình không còn là của Tar nữa. Gulf tự lừa dối mình rằng những nỗi đau vẫn còn vương lại trên mình đơn giản chỉ là cảm giác thù hận vì bị lừa dối và những tổn thương mà Mew đã gây ra, đồng thời Gulf cũng đã tự hứa với lòng rằng nếu một ngày nào đó gặp lại Mew thì sẽ dễ dàng đi lướt qua Anh, xem Anh như người xa lạ...

Nhưng sao thật khó... Ngày đầu chạm mặt Anh ở công ty, trái tim ngu ngốc của Gulf vẫn run rẩy liên hồi và đập mạnh như ngày ấy...

Đặt tay lên ngực trái, những hình ảnh đêm qua bỗng lùa về sống động hơn bao giờ hết, những hình ảnh Gulf và Mew bên nhau lúc ấy thật sự làm cho Gulf hạnh phúc. Chưa bao giờ Gulf cảm nhận hơi ấm và sự dịu dàng từ Mew rõ ràng như vậy.

Nhưng trong niềm hạnh phúc ấy còn tồn tại cả sự đau khổ, mối nghi kị, và nỗi sợ hãi... Gulf sợ rằng mình vẫn chỉ là chiếc bóng thay thế của ai đó trong lòng Mew, và dù Mew có đang gần gũi với Gulf, có đang ôm Gulf vào lòng và hôn Gulf một cách mãnh liệt thì Gulf vẫn chẳng thể nào tin được tất cả những điều ấy là dành riêng cho mình.

Gulf phải làm gì đây? Sẽ hèn nhát trốn chạy khỏi Anh như 5 năm trước, hãy sẽ tiếp tục khoát lớp mặt nạ lạnh lùng đối diện với Anh như chưa có chuyện gì xảy ra...?

TING~ TONG~

Tiếng chuông cửa vang lên làm ngắt quãng mọi suy nghĩ rối ren của Gulf, chậm rãi tiến ra phía cửa, trên trán Gulf không khỏi xuất hiện vết nhăn của sự khó chịu

- Fiat à ~ lại chuyện gì nữa đây...

Bất chợt cả người Gulf như đóng băng lại, miệng thì lắp bắp, mắt thì đảo xuống nền gạch, Gulf những tưởng người bấm chuông là Fiat, nhưng người đó lại là Anh – người mà khiến cho cậu muốn nổ tung đầu khi nghĩ đến...
Nhiều phút im lặng trôi qua, Anh bỗng dưng cất tiếng nói:

- Anh có thể vào nhà được không? – Mew dịu dàng hỏi

Mặc dầu không trả lời ngay câu hỏi của Mew nhưng cái cách Gulf quay lưng bỏ vào phòng đã cho thấy cậu đã không phản ứng quá gay gắt với Anh

- Anh... Thật ra thì Anh...

Mew ngập ngừng chẳng thể nào nói thành tiếng, dù trước khi bấm chuông cửa Anh đã suy nghĩ thật nhiều, thật kĩ những điều Anh dự định thổ lộ cùng cậu. Nhưng sao khi đối diện trước cậu Anh chẳng thể nào mở miệng nói được cứ như tiếng nói đã bị ai đó đánh cắp đi vậy.

- Trưởng phòng Mew nếu có gì muốn nói làm ơn nói nhanh đi, tôi không có thời gian

Gulf vẫn dùng thái độ lạnh lùng để nói với Mew và đôi mắt tuyệt nhiên không nhìn thẳng vào Mew. Hít một hơi thật sâu để lấy hết can đảm Mew tiếp tục nói:

- Thật ra Anh muốn nói với em sau chuyện đêm đó...

- Nếu như vậy Anh không cần phải nói thêm bất cứ điều gì – Gulf cắt ngang lời Mew- đêm đó... đã xảy ra chuyện gì...tôi hoàn toàn không nhớ...

Miệng Gulf thì nói như vậy nhưng tâm trí lại 1 lần nữa rơi vào khoảng không bấn loạn, chuyện đêm qua lại lùa về một cách không kiểm soát được. Gulf lúc này giận sự yếu lòng của mình ghê gớm

- Không... thật ra thì anh muốn nói - Giọng Mew có cái gì đó run run vỡ oà, Mew sợ nếu không mau chóng nói nhanh những điều mình nghĩ thì chẳng còn có cơ hội lần thứ 2 nữa – Anh biết những tổn thương Anh đã gây ra cho em trong quá khứ không thể nào có thể xem như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng xin em hãy cho Anh thêm một cơ hội để sửa sai, để bù đắp cho em có được không?

- Haha – Gulf bỗng bật cười chua chat – vì chuyện đêm qua nên Anh muốn chịu trách nhiệm với tôi à? Nếu như thế thì tôi không cần sự thương hại của anh, tôi không cần, anh nghe rõ chưa? Giờ thì mới anh về cho tôi muốn nghỉ ngơi.

Nói xong Gulf liền quay lưng lại với Mew và chìa tay về phía cửa ra dấu hiệu đuổi khách. Ánh mắt Gulf lúc này thể hiện sự tổn thương vô hạn.

Tại sao Anh lại làm tổn thương Gulf hết lần này, chẳng lẽ Anh không thấy Gulf đang rất cố gắng để quên Anh hay sao? chẳng lẽ Anh không biết nỗi đau Anh gây cho Gulf vẫn còn đó? Tại sao vẫn cứ muốn đến gần bên Gulf và đêm những tình cảm dối trá để chà xát vào trái tim rỉ máu của Gulf.

Cái gì là để sửa sai và bù đắp sai lầm – haha thật nực cười. Cái Gulf cần không phải là lòng thương hại và sự chịu trách nhiệm mà là tình yêu, là tình yêu chân thật. Nhưng cái hy vọng được Anh yêu đã chết từ lâu trong Gulf rồi... Từ cái này Anh mang danh phận là chủ nợ đến đòi người vay mượn trái tim của người Anh yêu là Tar, và cũng từ đó Gulf mới biết rằng bấy lâu nay Gulf vẫn đang vay mượn tình cảm của Anh dành cho Tar, thực chất Gulf chẳng có vị trí gì trong tim Mew... cảm giác đó... đau lắm Mew à... Nên Gulf chẳng muốn lặp lại nỗi đau xé lòng đó thêm một lần nào nữa...
Nhìn bờ vai run run của Gulf vì kiềm nén nước mắt, lòng Mew đau như có ai cầm dao cứa nhát rồi xát muối vào vậy. Bất giác Mew chạy đến ôm chầm lấy Gulf, xiết chặt Gulf trong vòng tay vững chãi của mình

- Gulf~ Anh yêu em, thật sự yêu em, anh yêu cái người tên là Gulf Kanawut và người đó chính là em mà không phải ai khác, thật sự không phải là vì lòng thương hại hay bất cứ thứ gì khác, xin em hãy tin anh thêm 1 lần nữa có được không?

- Tôi...tôi...

Gulf chẳng thể nào tin được những gì mình nghe lúc này, tai Gulf như ù đi và không khí xung quanh chợt đặc quánh lại. Anh ấy đang nói anh ấy yêu mình và muốn ở bên cạnh mình. Điều đó có phải là sự thật không? Những câu nói này, vòng tay ấm áp này mình đã hằng mơ đến không biết bao nhiều lần. Nhưng sao lúc anh ấy nói ra điều này mình lại chẳng thể nào nghĩ được điều gì cho rõ ràng, mọi thứ đều đang ở trạng thái mập mờ.

Phải làm sao đây?

Mình phải làm sao?

Tin?

Hay không tin?

Lần đầu tiên Anh nói yêu cậu lại trong tình cảnh này, tình cảnh mà cậu đang cố trốn chạy khỏi Anh, tình cảnh mà sau 5 năm xa cách có gì đó gọi là khoảng cách và tồn tại quá nhiều khúc mắc giữa Anh và cậu.
Dùng 2 tay ôm chặt lấy tai và cố gắng vùng vẫy khỏi vòng tay của Anh, nước mắt Gulf lúc này chẳng thể nào kiềm được nữa rồi, nó cứ tự do rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp của Gulf.

- Không... tôi không muốn nghe gì nữa... làm ơn tránh xa tôi ra ... hức hức

Dùng đôi bàn tay to lớn nhưng dịu dàng và ấm áp giữ chặt lấy mặt Gulf, hướng cho ánh mắt của Gulf đối diện với ánh nhìn tha thiết của Anh lúc này.

- Gulf em nghe này, hãy nghe anh nói... Anh yêu em điều đó là sự thật, và anh biết em vẫn còn yêu anh, đúng không...? Chỉ cần như thế là đủ, đừng cố trốn tránh anh thêm nữa, anh hứa sau này sẽ không để em phải khóc thêm lần nào nữa

- Em... em

Gulf chẳng thể nào nói dối Mew rằng Gulf không còn yêu Mew nữa khi đang dối diện với ánh mắt tha thiết của Mew, ánh mắt này Gulf đã nhớ biết bao, nhưng trong lòng thì tràn đầy lo sợ, lo sợ sẽ bị lừa dối, lo sợ sẽ bị tổn thương một lần nữa, Gulf lúc này như "chim sợ cành cong" đã té ngã một lần rồi, nào đâu dám thử lại cảm giác đau đó thêm lần nào nữa?

Lúc môi Gulf lắp bắp định nói gì đó thì bỗng nhiên... RẦM... cánh cửa bị mở toang ra, Gulf giật mình hoảng hốt và khi nhận ra người đến là ai Gulf lặng lẽ cúi đầu tránh ánh mắt của Mew lẫn của Fiat
Thì ra sau khi ra khỏi nhà của Gulf, đáng lẽ phải về nhà ngay nhưng Fiat lại sực nhớ quên chưa đưa thuốc cho Gulf uống, nên Fiat mới quay lại và chứng kiến cảnh này. Fiat nhưng phát điên lên khi thấy sự hiện diện của Mew trong nhà của Gulf.

Những tưởng từ đây cho đến cuối đời Fiat sẽ chẳng phải còn trông thấy bản mặt đáng ghét của Mew nữa, nhưng ngay tại đây, trong hoàn cảnh này lại một lần nữa nhìn thấy hắn xuất hiện bên cạnh Gulf lại còn ngỏ lời yêu và muốn cướp Gulf từ Fiat thêm 1 lần nữa.

- Mew rốt cuộc Anh muốn gì đây? Gây tổn thương cho Gulf bao nhiêu đó vẫn chưa đủ à? Còn muốn nữa sao?

- Không... tôi không có ý đó – Mew nói và nhìn thẳng vào ánh nhìn như muốn thiêu sống mình của Fiat.

- Anh tưởng dùng những lời yêu ngon ngọt dối trá đó thì Gulf sẽ tin anh và quay lại với Anh để Anh chà đạp và lừa dối nữa sao?

- Fiat... đây là chuyện giữa tôi và Gulf – Mew kiên nhẫn nói nhưng chất giọng thì đầy kiên quyết – dù anh là bạn thân của Gulf thì cũng không nên xen quá sâu vào đời sống Tarêng tư của em ấy.

- Há – Fiat cười nhếch mép và vẫn dùng cái giọng điệu chỉ trích và ánh mắt đầy lửa xoáy sâu vào Mew – Anh có tư cách gì mà nói với tôi những điều này, đừng quên chính Anh là người làm tổn thương Gulf.

- Tôi... - Mew chẳng thể nào nói thêm lời nào nữa vì đúng là chính Mew, mà không phải ai khác đã làm Gulf tổn thương hết lần này đến lần khác, khiến Gulf phải rơi nước mắt không biết bao nhiêu lần

- Còn nữa – Fiat tiếp tục nói khi nhận thấy đã đánh trúng điểm yếu của Mew – Anh nên nhớ một điều là GULF HIỆN GIỜ KHÔNG CÒN MANG TRÁI TIM CỦA TAR NỮA... nên anh hãy từ bỏ cái ý định tiếp cận Gulf đi

BỐP...

Đến lúc này thì Mew không thể nào nhịn được nữa mà đấm cho Fiat một cái.

- Anh dám...

Fiat đứng dậy hùng hổ xông vào Mew định đánh trả

- Cả 2 người đi ra khỏi nhà tôi ngay đi

Gulf giận dữ nói, thật sự khi nghe Fiat nói đến trái tim của Tar đã làm cho mọi sự cố gắng chịu đựng của Gulf lúc này tan vỡ ra thành trăm mảnh, vết thương xưa lại được dịp rách toạt ra, rỉ máu không ngừng
Đau... sao lại đau như thế này? Những tưởng cơn đau trong quá khứ đã thuyên giảm nhưng Gulf đã lầm nó vẫn cứ âm ỉ và nhứt nhói như thể chưa bao giờ nó biến mất

- Gulf... thật sự không phải như vậy... hãy tin anh

Mew đưa ánh mắt van nài của mình nhìn Gulf như muốn khẳng định lại lần nữa nỗi lòng của mình. Nhưng Gulf đã không đáp trả lại nó mà quay lưng đóng sập lại cánh cửa trước mắt Mew. Có lẽ nào tình cảm của Gulf dành cho Mew đã không còn và Gulf sẽ chẳng thể mở lòng với Mew được nữa như cánh cửa đã đóng sập lại lạnh lùng như vậy.

Nếu như thế thì Mew biết phải làm như thế nào đây...

Chẵng lẽ nào Anh phải thật dự kết thúc tình yêu này, mới không đem đến cho Gulf thêm nhiều tổn thương nữa...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro