Chương 14: Chờ đợi trong vô vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thính Vũ, Thính Vũ..." Bạch Vũ Mạn lấy một chai nước đưa đến trước mặt Dương Thính Vũ, cô có vẻ ngẩn người, Bạch Vũ Mạn biết cô lại suy nghĩ lung tung rồi.

Hai người bọn cô đúng là hai chị em đau khổ vì tình. Một người thất tình, một người hôn nhân không thuận lợi. Thế là, hai người quyết định đi du lịch để giải sầu một chút, trạm thứ nhất là suối nước nóng trên núi.

"Mạn Mạn, lát nữa để tớ lái xe cho." Dương Thính Vũ hoàn hồn, cô cần làm việc gì đó chú tâm, phân tán nỗi nhớ về Dương Trấn.

Cô nói cay nghiệt với anh như vậy... Lúc ấy vô cùng vui sướng, nhưng rất nhanh cô đã hối hận rồi. Đoạn đường bọn bọn đi qua đã cực kỳ gian nan, như bây giờ, gần như rốt cuộc không còn sức để đi tiếp nữa.

"... Được." Bạch Vũ Mạn chủ động nhường lại vị trí tài xế, "Thính Vũ, rồi cũng sẽ tốt thôi." Cô cầm chặt tay Dương Thính Vũ, an ủi cô cũng an ủi bản thân mình.

"Ừm." Dương Thính Vũ cười gật đầu, vết thương dù có lớn, sâu hơn nữa, cuối cùng cũng sẽ tốt thôi.

Thế nhưng các cô không ngờ, hết thảy chưa kịp chuyển biến tốt lên, các cô đã gặp phải tai nạn xe cộ đáng sợ.

Dương Trấn thấp thỏm hơn nửa ngày, buổi sáng anh nhận được tin nhắn của Bạch Vũ Mạn, cô nói bọn họ đã xuất phát, bây giờ chắc cũng đến rồi nhỉ?

Anh cầm lên điện thoại di dộng, muốn gọi cho Dương Thính Vũ, lại sợ cô ác cảm. Nhưng giữa bọn họ, không phải còn có tình huống tồi tệ hơn rồi ư? Anh quyết định ấn vào số của cô, tim đập càng lúc càng nhanh, kết quả chờ đợi của anh là những âm thanh dài dòng buồn chán.

Cô không nghe, anh càng thêm lo lắng.

Dương Trấn bắt bản thân phải bình tĩnh, sau đó anh mới nhớ nên gọi một cuộc cho Bạch Vũ Mạn, đang muốn ấn số của cô. Ngay một giây sau, tên của cô đã xuất hiện trên màn hình.

Không dám chậm trễ lập tức bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc gần như tuyệt vọng của Bạch Vũ Mạn: "Cậu nhỏ, cứu mạng! Thính Vũ, cậu ấy... sắp không được..."

Anh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu ầm ầm chấn động như nổ tung, không cách nào suy nghĩ tiếp.

Dương Trấn không biết mình làm thế nào chạy đến bệnh viện, anh điên cuồng đua xe trên đường, vượt vô số đèn đỏ, đi ngược chiều, phóng qua, thậm chí suýt chút nữa đụng xe người khác. Anh không còn suy nghĩ nào khác, thầm nghĩ mau chạy nhanh đến bên Dương Thính Vũ.

Lúc chạy đến bệnh viện, Dương Thính Vũ đã được chuyển đến phòng phẫu thuật, lần đầu tiên Dương Trấn cảm thấy mình bất lực như thế, cái gì anh cũng không làm được, chỉ có thể im lặng chờ đợi.

Phẫu thuật hết sáu giờ đồng hồ, bác sĩ nói rằng hiện tượng xuất huyết trong não của Dương Thính Vũ đã ngừng, dưới tình huống bình thường, trong vòng 3 ngày sẽ tỉnh lại.

Dương Trấn cảm thấy trái tim như bị xẻ làm hai mảnh, rỉ máu, giọng nói đúng chuẩn của bác sĩ kia anh không nghe rõ. Bình thường trong vòng 3 ngày, nói cách khác, sau 3 ngày có thể cô không thể tỉnh lại được nữa...

Anh không dám nghĩ tiếp, càng nghĩ càng đau nhói. Anh không cho mình thời gian để nghĩ, trước khi cô tỉnh lại, anh sẽ chăm sóc cô thật tốt, ở bên cô, đợi cô tỉnh dậy.

Qua 3 ngày, Dương Thính Vũ vẫn chưa tỉnh lại. Mặc dù Dương Trấn thất vọng nhưng không hề nản lòng, mỗi ngày túc trực bên cạnh cô 24 giờ, đọc sách cô thích nghe, thay cô lật mình, rửa mặt, chải đầu, thậm chí khi Bạch Vũ Mạn tới thăm, hai người còn giúp cô trang điểm.

Mùi vị chờ đợi không phải không tuyệt vọng, ngay cả Dương Tiến Sinh và Chu Thanh Thục gần như không thể chịu nổi sự chờ đợi như vậy, nhưng Dương Trấn lại chờ Dương Thính Vũ từ ngày này qua ngày khác, dường như cô chỉ là ngủ một giấc, sẽ mau chóng tỉnh lại.

Trả qua việc này, Dương Tiến Sinh đã thay đổi cái nhìn về Dương Trấn, chỉ cần anh có thể giải quyết suôn sẻ cuộc hôn nhân của anh, ông sẽ không phản đối chuyện Thính Vũ và anh ở bên nhau.

Sau 18 ngày, cuối cùng Dương Thính Vũ cũng đã tỉnh lại, cô mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy là Dương Trấn, cô rõ ràng trông thấy anh có bao nhiêu kích động, thậm chí đôi mắt đỏ hoe. Nhưng cô không bộc lộ bất kỳ điều gì, thanh thanh cổ họng rồi hỏi một câu: "Bố mẹ tôi đâu?"

Dương Trấn chấn động toàn thân, trong lòng đau nhói vì thái độ bình tĩnh và lạnh nhạt của cô, anh cố giả vờ trấn tĩnh: "Bọn họ đi ra ngoài ăn một chút, rất nhanh sẽ trở lại. Em còn không thoải mái ở đâu không?"

Dương Thính Vũ nhẹ lắc đầu, "Cậu nhỏ, anh đồng ý để tôi xuất ngoại, bây giờ được không?"

"... Cái gì?" Anh dường như tưởng mình nghe lầm, nếu không phải mỗi một từ cô nói vô cùng rõ ràng.

"Tôi muốn mau chóng xuất ngoại." Nói xong, hai mắt cô nhắm lại, tựa hồ không muốn nói thêm lời nào nữa.

Dương Trấn thấy thế không truy hỏi nữa, dù sao cô cũng vừa mới tỉnh lại.

Giờ phút này, anh mới thật sự cảm thấy tuyệt vọng, từ khi cô hôn mê đến nay cũng chưa từng tuyệt vọng như thế. Lời nói dứt khoát của cô như tuyên án tử hình tình yêu của họ.

Năm nay, mùa đông ở Hàn Quốc đặc biệt lạnh, nhất là đối với Dương Thính Vũ từ nhỏ đến lớn, sinh hoạt bốn mùa đều ở thành phố phía nam.

Cô quấn chặt chiếc khăn quàng cổ, đi đến nhà hàng Trung Quốc mà cô rất quen thuộc.

Một phần ở đây có đủ các bữa ăn nhẹ hương vị Quảng Đông, ăn chén súp có hương vị gia đình, Dương Thính Vũ ăn miếng đầu tiên, muốn khóc nấc lên.

Cô nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ bố, nhớ... anh. Sau tai nạn xe cộ, cô nghỉ ngơi chưa đầy một tháng, mặc kệ sự phản đối của gia đình, kiên quyết ra nước ngoài du học.

Dương Thính Vũ không biết lấy dũng khí từ đâu, đoạn tuyệt với Dương Trấn như vậy. Có lẽ, tai nạn xe cộ đã mang lại nỗi sợ hãi cực lớn với cô, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi đến không thể chịu nổi tổn thương hơn nữa, tình cảm bảy năm, thật sự làm cho cô mệt mỏi, mệt mỏi quá độ...

Nhiều lần cô nghĩ, hay là cứ ngủ một giấc thật dài không tỉnh lại, cô cần rất nhiều thời gian để khép miệng vết thương trên người. Bất luận cuối cùng cô và Dương Trấn hợp hay tan, cô đều cần một thời gian yên tĩnh một mình.

Dương Thính Vũ không để Dương Trấn đợi, thậm chí đến Hàn Quốc ba tháng qua cô đều không liên lạc với anh.

Cô tàn nhẫn với anh, không phải không tàn nhẫn với mình. Nhưng cô... bọn họ đều cần có thời gian.

Ăn cơm tối xong, Dương Thính Vũ đến siêu thị mua một ít thức ăn về nhà, chưa kịp mở cửa, mẹ đã gọi tới, cô khịt khịt mũi, thở sâu, buông lỏng tâm tình, mới bắt máy: "Mẹ..."

"Bảo bối, có lạnh không? Mẹ xem dự báo thời tiết nói thủ đô bên ấy đã rơi rất nhiều tuyết." Chu Thanh Thục đau lòng, nóng nảy, thân thể con gái vừa hồi phục không lâu, hơn nữa cô còn sợ lạnh.

"Cũng tạm ạ... mọi nơi đều có lò sưởi, mẹ không cần lo lắng. Mẹ với bố sao rồi? Thân thể có khỏe không?" Dương Thính Vũ cầm điện thoại, một tay khác lấy chìa khóa ra mở cửa. Xách túi đi vào trong nhà, trước tiên mở lò sưởi lên.

"Chúng ta đều khỏe, nhớ con lắm, bố của con mỗi ngày đều đòi qua bên đây. Thính Vũ à, mẹ muốn hỏi, nghỉ đông cũng không phải cũng là lễ mừng năm mới bên này sao, con... có về không?" Chu Thanh Thục cẩn thận hỏi một câu sau cùng, có vẻ nguyên nhân muốn cô trở về không chỉ là vì lễ chúc mừng năm mới.

"... Con không biết, tiếng nói bên đây con vẫn chưa bắt kịp, đang tính dùng kỳ nghỉ đông để học nhiều thêm một chút." Vẻ mặt của Dương Thính Vũ cực kỳ mất tự nhiên, nghe xong đã biết cô viện cớ.

Quá nhanh... Cô còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý đối mặt với Dương Trấn.

"Vậy thôi... Mẹ dự định, nếu con không muốn trở về thì mẹ với bố sẽ qua đó thăm con, nhưng gần đây thân thể bà ngoại Thu Hà của con không tốt lắm, càng thêm Liễu Hinh mang thai, mẹ cũng không biết phải mở lời thế nào..." Chu Thanh Thục lẩm bẩm, phiền não không biết phải làm sao, tựa hồ không phát giác mình đang nói cái gì.

"Bịch" một tiếng, túi thức ăn rơi xuống đất, vài đồ hộp lăn lóc ra xa. Dương Thính Vũ nhìn chằm chằm thức ăn rơi vãi đầy đất, cô rõ ràng muốn để túi thức ăn lên bàn, kết quả lại run tay một cái, túi đồ ăn rơi xuống đất mất rồi.

Bởi vì cô nghe thấy... Liễu Hinh... mang thai. Chị ta mang thai... Bố của đứa bé... là Dương Trấn? Cô không dám hỏi, cũng không có sức lực để hỏi, ngực cô co thắt dữ dỗi, ngay cả hô hấp cũng phải dùng sức lực toàn thân.

Dương Thính Vũ hoàn toàn không nghe lọt vào tai những lời mẹ nói ở đầu dây bên kia. Cô từ từ ngồi bệt xuống, nước mắt to như hạt đậu tuôn trào không ngừng. Cô ở một bên khóc, trong lòng thầm mắng. Người đàn ông ấy, lại để cô khóc đến đau lòng như vậy. Dương Trấn, anh là tên khốn kiếp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro