Chương 3: Đau bao nhiêu, yêu bấy nhiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"A... A... a..." Thâm nhập đến tận xương tủy, hai tay đặt ở đầu giường, thân thể Dương Thính Vũ cong lên như cây cầu nhỏ. Hai đồi núi cao sừng sững, làn da trắng nõn phủ kín bởi những vết gặm cắn hồng tím.

Hai chân cô quỳ gối trên giường lớn run rẩy không ngừng, Dương Trấn vùi đầu vào giữa chân cô không ngừng dùng đầu lưỡi yêu thương hoa huyệt ướt đẫm. Mỗi một lần đầu lưỡi tiến vào đều khiến cô tiết ra nhiều mật ngọt, lúc rời khỏi cũng thế.

Trải qua bao lần ân ái, hoa huyệt yếu ớt chỉ cần đơn giản chạm vào đều làm cho Dương Thính Vũ phản ứng mạnh mẽ. Toàn thân căng cứng, bụng dưới co rút, kế đó hoa huyệt như bị hòa tan mà róc rách tuôn ra rất nhiều mật dịch.

Cô mở đôi mắt xinh đẹp mơ màng, nhưng đáy mắt vô hồn không gợn sóng, từ góc độ này, cô có thể trông thấy bầu trời ngoài cửa sổ, bầu trời không còn trong xanh.

"A... ha..." Chiếc lưỡi giảo hoạt vậy mà đã đâm trúng tiểu bồ đào của cô, viên thịt vừa cứng vừa mềm dưới sự trêu chọc của đầu lưỡi như bóng cao su, đâm một cái bật trở về.

Dương Trấn cuốn đầu lưỡi thành hình trụ thâm nhập sâu vào bên trong, trong đó có một điểm nhạy cảm khiến cho Dương Thính Vũ hỏng mất. Anh hung hăng đâm vào, lấy thêm ngón tay chọc vào hoa huyệt phía trên có hoa hạch nhỏ, ngón tay khác dùng sức vẽ vài vòng trên bụng cũng có xu hướng lấn xuống dưới.

"Á, á, á!!!" Không kiểm soát được khoái cảm mãnh liệt ập tới, cô không thể không khóc nấc lên. Cô không biết mình vì anh mà đạt đến cao trào hay do cô thật lòng không kiềm chế được, chỉ biết rằng bụng dưới chất lỏng nóng hổi trong cao trào không ngừng tuôn ra.

Dương Trấn ôm thân hình xụi lơ của cô lên người, nâng chiếc mông ướt đẫm chất lỏng nóng hổi ngồi xuống giữa hai chân anh, đồng thời đưa rồng lớn của anh trượt vào thông đạo trơn trợt của cô.

"A... ưm..." Dương Thính Vũ bị anh nâng mông, tiếng kêu vỡ vụn không còn sức lực chỉ còn là bản năng của cơ thể. Nếu như có thể, cô thật sự hy vọng mất đi hy thức lúc này.

Mà người đàn ông vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục ôm cô ra sức chuyển động. Dù thân thể cô đã đến cực hạn, nhưng hoa huyệt vẫn hết sức bao bọc lấy rồng lớn của anh, giằng co anh nặng tôi nhẹ không ngừng.

"... Cậu nhỏ... Ừm... ha..." Eo thon cùng với bờ mông đong đưa theo nhịp điệu của anh, cô khóc nức nở, yếu ớt gọi anh, giống như khi còn bé, nũng nịu gọi anh như thế.

Giọng điệu quen thuộc làm cho đôi mắt của Dương Trấn ẩm ướt, anh đến gần gương mặt cô, trìu mến hôn lên chiếc miệng nhỏ xinh, đầu lưỡi dây dưa, dịu dàng khuấy đảo trong miệng cô, tựa như tình yêu nồng nhiệt liều chết triền miên không ngừng với người anh yêu.

Rồng lớn càng ngày càng trướng như muốn phá tan hoa huyệt chật hẹp không ngừng xông vào, tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức gần như có thể ma sát phát ra lửa, vô cùng kịch liệt.

"Á, á... Đau... Cậu nhỏ, cháu đau..." Dương Thính Vũ ý thức đã mơ hồ không còn biết gì nữa, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận thân thể đau đớn. Lúc đau đớn vô thức gọi anh, qua đó thấy rõ từ đáy lòng cô vẫn lệ thuộc vào anh.

Vẻ ấm ức, lệ thuộc của cô khiến Dương Trấn lòng mềm nhũn, ê ẩm. Anh bắt mình chậm lại, dịu dàng dỗ cô: "Ngoan, Vũ nhi nghe lời nào, không đau, cậu nhỏ ở đây."

Dương Thính Vũ hai mắt ngấn lệ mờ mịt nhìn anh lắc đầu, "Đau... ở đây... thật đau..." Bàn tay nhỏ bé chỉ vào một vị trí bên ngực.

Cô muốn nói cho anh biết, ở đây rất đau.

Đau lòng vì yêu anh, đau bao nhiêu yêu bấy nhiêu, có yêu sẽ có đau.

Đột ngột đau đớn khiến Dương Trấn không thể chịu đựng nổi, đơn giản đâm sâu mấy cái, anh dứt khoát bắn vào.

"Ừm... a..." Chất lỏng nóng hổi lại rót vào khiến Dương Thính Vũ theo bản năng chuyển động người, tựa như không muốn để anh bắn vào trong.

Dương Trấn nhanh tay lẹ mắt đè lại cơ thể cô, chất lỏng đậm đặc kia thuận lợi chảy vào nơi ẩm ướt lầy lội của cô.

Dương Thính Vũ bị tiếng nước chảy trong phòng tắm đánh thức, khó nhọc chống đỡ đứng dậy, chậm rãi đi đến bàn trang điểm. Chiếc bàn trang điểm này đã từng ngầm được cải tiến, nó được cô chỉ định, thiết kế theo nhu cầu của cô.

Cô không ngờ, Dương Trấn lại tiểu nhân đến thế, nơi đó cơ hồ nhìn qua, nếu không chú ý kĩ sẽ không nhìn ra sơ hở. Cô biết vật trong đó có khả năng lớn đã bị anh lấy đi, nhưng cô không cam lòng, muốn tận mắt nhìn thấy.

Mở ra cái hộc, quả nhiên không còn thứ gì. Hai ngày trước cô còn giấu được thuốc tránh thai cực kỳ tốt đã bị Dương Trấn tịch thu toàn bộ.

Hôm nay mới ngày thứ ba, số lần bọn họ ân ái đã nhiều đến nỗi không đếm được, cứ theo đà này, mang thai là chuyện sớm muộn.

Chuyện kia... có lẽ đã khiến Dương Trấn kích động, nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều.

Đứng ở vườn hoa trước nhà, mùi thơm của hoa cỏ theo gió bay tới, Dương Thính Vũ dốc sức hít hà, giống như rốt cuộc cũng đã được tái sinh.

Rời khỏi nơi này một tháng, nhưng cô chưa từng mảy may quên đi nơi này, mỗi một ngọn cỏ, cành cây đều tiếp thêm động lực cho cô.

"Bảo bối, vào uống canh nè." Chu Thanh Thục đi ra, thấy chán gọi con gái vào.

"Vâng, con biết rồi." Dương Thính Vũ quay người, cười ngọt ngào đáp lời mẹ.

"Có phải qua bên kia thực tập rất mệt không?" Chu Thanh Thục đau lòng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái. Trái lại không thấy cô gầy đi bao nhiêu, nhưng vẫn hơi hốc hác.

"Một chút ạ." Uống canh mẹ nấu, Dương Thính Vũ cẩn thận trả lời.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô tìm cho mình một công việc yêu thích. Dù chỉ là công ty nhỏ, nhưng cô vẫn làm việc rất vui vẻ.

Nhưng Dương Trấn không đồng ý, anh hy vọng cô có thể đến làm việc ở công ty mình, mỗi giờ mỗi phút đều ở bên cạnh anh. Dưới sự khuyên can của bố mẹ cô, anh miễn cưỡng chấp nhận cho cô làm việc độc lập ở bên ngoài một năm. Kỳ hạn một năm vừa kết thúc, anh lấy danh nghĩa là thực tập dẫn cô đến Amsterdam.

Bố mẹ Dương Thính Vũ thật ra cũng phản đối, bọn họ hy vọng con gái có thể lựa chọn công việc mình yêu thích, không cần đạt nhiều thành tựu, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi.

Dương Trấn cứng rắn kiên trì, bọn họ chỉ có thể gượng gạo đồng ý.

"Bảo bối, con hãy nói thật cho mẹ biết, con và A Trấn... có phải đã có cái gì đó không?" Đây cũng là nguyên nhân mà Chu Thanh Thục phản đối chuyện một mình Dương Thính Vũ đi theo Dương Trấn.

"Mẹ, con không có. Những chuyện... kia... đều là quá khứ rồi." Cô cúi đầu cụp mắt, cô không muốn mẹ nhận ra cô nói dối.

"Haizz, vậy thì tốt. Cậu ta đã kết hôn, nhưng dây vào cậu ta, người khác sẽ đàm tiếu con." Chuyện bọn họ qua lại, Chu Thanh Thục chỉ biết một chút.

Chu Thanh Thục và Dương Trấn dưới danh nghĩa là quan hệ chị em không cùng huyết thống. Lúc Chu Thanh Thục 10 tuổi thì bố và mẹ ly hôn, hơn mười năm sau ông tái hôn, cưới mẹ của Dương Trấn. Dương Trấn mồ côi từ trong bụng mẹ, lúc anh chưa sinh ra, vì chuyện ngoài ý muốn, bố của anh cũng đã qua đời.

Khi ấy, Chu Thanh Thục kết hôn sinh con, Dương Thính Vũ vừa tròn 1 tuổi. Dương Trấn đã trở thành thiếu niên chuẩn bị bước vào trung học.

Nghe lời nói của mẹ, Dương Thính Vũ không tự chủ vuốt ve phần bụng. Lúc ở Amsterdam hơn một tháng, Dương Trấn chẳng phân biệt thời gian, không quan tâm là ở đâu, không dùng bất cứ biện pháp tránh thai, tùy ý muốn cô. Mỗi ngày ít nhất một lần, trong thời kỳ cô rụng trứng mấy ngày, thậm chí anh đều không cho phép cô xuống giường.

Nếu như cô thật sự mang thai... Đứa bé kia mang thân phận con riêng, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ngay cả bố nó là ai cũng không thể nói cho người ngoài biết.

Cô làm sao đây? Cô có thân phận gì? Cháu ngoại của Dương Trấn? Tình nhân? Bạn trên giường? Bất luận thế nào, đối với cô đều không còn ý nghĩa.

"Thính Vũ đã về rồi sao?" Cửa vừa mở ra, Dương Tiến Sinh ngay cả giày cũng không cởi, vội vã lớn giọng hỏi người trong nhà.

"Bố ơi..." Dương Thính Vũ nghe thấy tiếng của ông, thu lại suy nghĩ, lập tức đứng dậy chạy như bay đến bên bố, giang rộng hai tay ôm thắt lưng ông, nũng nịu.

"Con gái của tôi sao gầy thế này?" Dương Tiến Sinh ôm cô, có chút bất mãn nhíu mày. Ông cảm thấy thân hình nhỏ nhắn xinh xắn mảnh mai lại gầy đi một chút.

"Con ăn không quen thức ăn bên kia, vì vậy mới ngoan ngoãn trở về uống canh tràn đầy tình yêu của mẹ." Thật tốt, bố mẹ đều là những người mãi mãi yêu cô nhất trên đời này, không cần cô báo đáp, yêu cô, bảo vệ cô không trục lợi.

"Sao ông về sớm thế? Phòng khám bệnh bên kia xảy ra chuyện gì à?" Chu Thanh Thục bước lên trước, tiếp nhận túi văn kiện từ tay chồng, lấy dép lê ra giúp ông mang vào.

"Tôi xin nghỉ nửa ngày, buổi tối ra ngoài ăn, tôi đi đặt trước bàn ăn ở nhà hàng Thính Vũ thích." Dương Tiến Sinh thay dép lê, ôm con gái vào phòng.

"Thật không? Vậy ngày mai thì sao ạ?" Trở về bên bố mẹ Dương Thính Vũ gần như trở thành một người khác, vẻ mặt sinh động, dáng vẻ tươi cười đẹp đến nỗi khó dời mắt.

"Ngày mai bố lại nghỉ xin một ngày, lái xe chở con ra bờ biển, ăn tiệc hải sản nhé?" Dương Tiến Sinh đối với cô con gái sớm đã cưng chiều vô độ.

"A! Hay quá!" Cô như đứa trẻ vui sướng vỗ tay, không quên hôn lên mặt bố một cái.

"Bố muốn tranh thủ thời gian nuôi cô công chúa thật béo, gương mặt tròn trịa vô cùng đáng yêu." Dương Tiến Sinh véo nhẹ gương mặt của con gái không rời, đau lòng không thôi.

"Được rồi, thật là, ông vừa nghe tin Thính Vũ về liền xin nghỉ, vừa điều đến làm việc ở phòng khám, phải kiêng dè một chút." Chu Thanh Thục tuy đồng ý, nhưng vẫn không kiềm được nhắc nhở vài câu.

Bên Dương Trấn, không được không khí vui sướng ấm áp như Dương Thính Vũ, ngồi đối diện với mẹ anh, năm nay gần 60 tuổi, vẫn luôn nghiện hút thuốc.

"Tôi mặc kệ anh xem Thính Vũ là cháu ngoại cũng được, tình nhân nuôi ở bên ngoài cũng tốt. Tóm lại, cháu của tôi chỉ có thể là do người vợ chính thức được cưới hỏi đàng hoàng sinh ra." Vương Thu Hà không có ý uy hiếp, bởi bà hiểu rõ tính cách của con trai cũng giống với mình, nhưng nó sẽ biết lựa chọn khôn ngoan.

Dương Trấn lộ ra vẻ mặt thâm trầm, không đồng ý cũng không phản bác, tựa như cảm thấy không có gì để nói. Anh đứng lên, thò tay lấy điếu thuốc lá trong tay bà, "Ít hút một chút." Sau đó rời đi.

Đi được hai bước, anh không quay đầu, mở miệng nói: "Con đối với Thính Vũ như thế nào, sau này mẹ sẽ biết thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro