Chương 9: Đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dương Thính Vũ khóc lớn một trận, sau đó cả người mệt lả. Cô quyết định rời tiệc trước thời gian, Bạch Vũ Mạn và Lục Ly tiễn cô tới cửa, liếc mắt trông thấy xe của Dương Trấn đã sớm đứng chờ ở ven đường.

"Tớ về trước đây, hôm nay khiến cho cậu mất hứng rồi, Mạn Mạn." Dương Thính Vũ bày ra vẻ mặt xin lỗi cầm tay Bạch Vũ Mạn.

"Cậu nói cái gì đó, về nhà đi tắm rồi ngủ sớm một chút, biết chưa?" Cặp mắt khóc đến sưng đỏ của cô làm cho Bạch Vũ Mạn đau lòng không thôi.

"Tớ về đây." Dương Thính Vũ nhìn về phía Bạch Vũ Mạn rồi đến Lục Ly, anh không nói gì, chỉ hiểu ý gật đầu nhẹ.

Cô hơi cúi đầu đi về phía xe Dương Trấn, mở cửa xe ngồi vào, cô có chút khẩn trương không nói một lời. Cô biết anh nhất định đã trông thấy Lục Ly rồi.

Dương Trấn nổ máy, tùy ý hỏi một câu: "Sao anh không nghe em nói anh ta cũng đến?"

"Tôi không biết anh ấy sẽ đến." Dương Thính Vũ bắt mình trấn tĩnh lại, chỉ mong lời nói dối này có thể qua trót lọt.

"Thính Vũ, anh cho em thêm một cơ hội, anh không muốn em nói dối anh." Cánh tay cầm vô lăng nổi gân xanh, giọng điệu trở nên nghiêm nghị.

"Anh muốn thăm dò tôi?" Dương Thính Vũ tức giận quay đầu nhìn anh, cô nghĩ tới nghĩ lui luôn cảm thấy có gì không ổn. Lát sau, cô nhớ đến đêm hôm đó ở nhà ông ngoại, điện thoại di dộng của bọn họ đồng thời phát ra âm báo có tin nhắn, "Anh giám sát và điều kiện điện thoại di dộng của tôi ư?" Mặc dù nghi vấn nhưng lại dùng giọng điệu như lời kể.

"Quan trọng là em không nên nói dối anh!" Dương Trấn cố ý xuyên tạc câu văn của cô. Khỉ gió, cô biết anh rất để ý chuyện cô tiếp xúc với người đàn ông có tên Lục Ly đó, nhưng cô vẫn gạt anh đi gặp mặt tên đó.

"Em không sao?" Nhân lúc đèn đỏ, anh mới liếc mắt nhìn Dương Thính Vũ, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt và đôi mắt sưng đỏ rõ ràng đây là bộ dạng vừa mới khóc xong.

Dương Thính Vũ không được tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, vấn đề giữa bọn họ là Dương Trấn luôn giận chó đánh mèo lên người Lục Ly, nhưng chuyện này căn bản không liên quan đến anh ấy, sai là ở cô, năm đó cô đã nói dối...

Dương Trấn nổi giận vô cùng, đèn đỏ còn chưa chuyển sang màu xanh, anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe phóng nhanh trên đường.

"Xuống xe!" Khi cuối cùng xe cũng dừng lại trước sân nhà Dương Thính Vũ, lúc này đã hơn một giờ khuya. Trong nhà họ Dương đen kịt, ngoài trừ đèn đường xung quanh đều không có bất kỳ ánh sáng.

Dương Trấn thô bạo kéo Dương Thính Vũ xuống xe, một tay giữ chặt cằm cô, dưới ánh đèn yếu ớt cẩn thận xem kỹ hai mắt cô đỏ vì khóc, hung dữ hỏi: "Vì anh ta mà khóc?"

Dương Thính Vũ bướng bỉnh quay mặt qua chỗ khác, không chịu lên tiếng.

"Nhìn anh!" Dương Trấn dùng sức giữ chặt mặt cô, "Em không tiếc mọi thứ rời khỏi anh, vì muốn trở về bên cạnh anh ta sao? Dương Thính Vũ, em thật to gan." Anh nghiến răng nghiến lợi, thật sự hận không thể nuốt sống cô vào bụng.

"Đúng vậy, tôi muốn ở bên cạnh bất kỳ người đàn ông nào, cũng đều không liên quan gì đến anh!" Dương Thính Vũ cảm thấy ngạt thở vì sự ngang ngược của anh, cô không chút sợ hãi nhìn vào mắt anh, rống to.

"... Dương Thính Vũ, là em tự chuốc lấy." Dương Trấn xoay người cô lại, dùng sức áp sát cô trên thân xe, thô bạo xé rách chiếc váy và quần lót của cô.

Anh dường như chỉ có thể dùng cách này để chứng minh, Thính Vũ là của anh.

"Đừng! Dương Trấn, anh là tên cầm thú!" Dương Thính Vũ thật sự sợ hãi, hai tay không ngừng giãy giụa đập vào cửa kính xe, anh không thể đối với cô như vậy... Bây giờ là ở bên ngoài, thậm chí là ngay trước cửa nhà cô...

"Á... á... Không..." Côn thịt thô kệch hung ác xâm nhập vào lối đi chưa đủ ẩm ướt, ngoài đau đớn, cô không có cảm giác nào với anh. Thật ra, cô còn cảm thấy đau đớn cũng tốt.

Dương Trấn hoàn toàn đánh mất lý trí, anh cuồng dã đâm vào nơi yếu ớt ấy. Mặc kệ cô không đủ ẩm ướt, không màng đến khó khăn bao nhiêu, tóm lại khí lực của anh một lần so với một lần càng hung hãn, một lần so với một lần càng mạnh hơn.

"Á... á... Dương Trấn... á... Tôi hận anh..." Đâm vào kịch liệt, hoa huyệt bắt đầu chậm rãi tiết ra một chút mật dịch cũng không khiến Dương Thính Vũ khá hơn một ít. Toàn thân cô như bị châm lửa cháy bừng bừng trướng đau, bên dưới đau đớn như muốn xé cô thành hai nửa.

"Hận anh đi Thính Vũ, cho dù em có hận anh, anh cũng sẽ không để em trở về bên anh ta." Không còn sự dịu dàng, anh như mãnh thú thời nguyên thủy thô lỗ ngang ngược đâm chọc. Cô rất chặt chẽ, thân thể càng chống cự càng kẹp chặt lấy anh, u cốc mê người chặt cứng như vậy khiến cho Dương Trấn hận không thể phá vỡ cô.

"A... ha... Ưm... A..." Dương Thính Vũ gắt gao cắn chặt tay mình, cô không muốn mình khóc, không muốn để bản thân phát ra âm thanh rên rỉ hay sau khi đau đớn qua khi, thân thể sẽ cảm nhận được cào trào ngọt ngào, nhưng chỉ là trên cơ thể.

"Vũ nhi, nói cho anh biết, anh tốt hay anh ta tốt?" Dương Trấn dần chậm lại, vịn eo thon của cô đong đưa. Anh thật ra để ý, đến chết cũng để ý, cô gái anh yêu nhất từng ở dưới thân người đàn ông khác chuyển động như vậy.

Không, phải nói là, anh rất để ý, cô từng yêu một người đàn ông khác như vậy, như yêu anh như thế.

Có lẽ, anh quá yêu cô, yêu đến ép mình vờ như quên đi những... việc cô đã trải qua... anh muốn dùng tất cả tình yêu của mình tạo ra tương lai tốt đẹp cho cô, tuyệt đối sẽ không quay đầu nhìn lại.

Nhưng khi quá khứ của cô lần lượt hiện về trước mặt anh, anh hoàn toàn mất kiểm soát, phát điên... Anh sợ hãi, vô cùng sợ hãi, anh không thể mất cô... đến chết cũng không thể.

Thân thể Dương Thính Vũ dần trượt xuống, cô không có cách nào trả lời anh. Thật ra cô cũng rất đau lòng, cô biết năm đó mình không nên chỉ vì tức giận, mà nói dối trước mặt anh là đã lên giường với Lục Ly.

Nói dối là con dao hai lưỡi, một mặt làm cô đau đớn, một mặt làm tổn thương trái tim Dương Trấn.

Trái tim của bọn họ, sao còn có thể nguyên vẹn? Làm thế nào để yêu thương?

Dương Trấn hấp tấp ôm lấy thân thể dần trượt xuống của Dương Thính Vũ, cô đã bất tỉnh. Anh vội vàng rút khỏi cơ thể cô, chất lỏng đỏ tươi chói mắt chảy xuống đất...

"Tỉnh chưa?" Lạc Lê Vũ lật hồ sơ bệnh án, lật đến tờ thứ hai, gương mặt vốn lạnh nhạt bỗng lộ vẻ kinh ngạc, "Cậu rốt cuộc đã làm cái gì thế hả?" Anh ngước đầu nhìn người đàn ông đang đứng bên giường.

"Thính Vũ... Sao lại thế này." Dương Trấn lắc đầu, vẫn cảm thấy hơi choáng váng, có lẽ liên quan đến thuốc an thần vẫn chưa hết tác dụng.

Anh đưa Dương Thính Vũ đến bệnh viện làm náo loạn một hồi, không ngừng gào thét bác sĩ nhanh chóng cứu người, còn đâm vào mấy chiếc xe bệnh viện. Lạc Lê Vũ biết được tình hình chạy đến, tâm trạng của anh đã hoàn toàn mất kiểm soát, đành tìm mấy người mạnh mẽ ngăn chặn anh, sau đó tiêm cho anh liều thuốc an thần.

"Chúng ta là anh em nên tôi nói thẳng, tình hình không ổn lắm. Viêm phế quản dẫn đến phổi bị viêm nhiễm, hơn nữa... Cô ấy... hạ thân vì bị xé rách cũng dẫn đến viêm." Lạc Lê Vũ cảm thấy khiếp sợ khi nhìn bệnh án, anh đương nhiên biết rõ Dương Trấn yêu cô gái này bao nhiêu, nhưng tại sao lại để cô bị thương đến thế này?

Trong lòng Dương Trấn co rút đau đớn, rốt cuộc anh đứng không vững, quỳ trên mặt đất, tay nắm chặt dùng sức đập mạnh trên nền đất lạnh băng. Rốt cuộc, anh đã làm ra cái gì vậy...

Lúc Dương Thính Vũ chưa hoàn toàn trỗ mã, vì cảm lạnh nên phế quản dễ dàng bị viêm. Mà lần ân ái trong đêm khuya này, thực hiện ở ngoài sương ngoài gió.

Chết tiệt! Sao anh không để ý đến điều này!

"Bây giờ không phải lúc tự trách," Lạc Lê Vũ đưa tay kéo anh đứng dậy, "Liên lạc với người nhà của cô ấy, đưa một ít quần áo đến đây để thay." Lúc Dương Thính Vũ bị đưa tới, chiếc váy rách rưới trên người miễn cưỡng lắm mới có thể che đậy thân thể.

Dương Tiến Sinh và Chu Thanh Thục chạy đến đây đã là nửa tiếng sau. Lúc bọn họ nghe được tin tức bệnh tình của Dương Thính Vũ, cô bắt đầu phát sốt, hơn nữa là sốt cao, trong nửa tiếng không có dấu hiệu thuyên giảm.

Chứng kiến bộ dáng hô hấp suy yếu của con gái trên giường bệnh, Dương Tiến Sinh trong cơn giận dữ đã tóm lấy Dương Trấn đang ngồi bên giường, kéo anh ra khỏi phòng bệnh, "Cậu đã làm gì thế? Tôi hỏi cậu đã làm gì hả?" Ông dùng lực, đẩy Dương Trấn té ngã trên mặt đất.

"Chồng à, đây là bệnh viện!" Chu Thanh Thục vội vàng tiến lên ngăn cản, dù có tức giận cũng không thể ra tay.

"Chuyện của cậu và Thính Vũ tôi luôn luôn mặc kệ, không phải vì tôi không biết gì cả, mà vì tôi biết rõ con gái tôi rất yêu anh. Nếu con tôi thích, ngay cả tinh tú trên trời tôi cũng sẽ hái cho nó. Vậy mà cậu đã làm gì nó thế? Kết hôn cùng người phụ nữ khác? Làm cho con tôi nằm bất tỉnh ở đây?!" Dương Tiến Sinh vọt đến bên người Dương Trấn, túm lấy cổ áo giơ tay đấm vào má trái của anh.

"Tiến Sinh! A Trấn, cậu mau tránh ra!" Chu Thanh Thục căn bản không có sức lực ngăn cản Dương Tiến Sinh, mà Dương Trấn không chịu tránh né, ánh mắt trống rỗng tùy ý đón nhận một quyền của ông.

Dương Trấn chợt nhớ, gần đây, số lần Dương Thính Vũ lộ ra ánh mắt vô hồn ngày càng nhiều... Lúc này anh mới biết, hóa ra sự trống rỗng ấy ẩn chứa nỗi tuyệt vọng khôn cùng.

Nắm đấm đó không làm cho anh cảm thấy đau, từ lâu trái tim đã sớm hóa thành những mảnh vỡ làm tê liệt dây thần kinh biết đau. Cho đến khi anh phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng Dương Tiến Sinh mới dừng tay.

"Trời đất, mau gọi bác sĩ đến đây!" Chu Thanh Thục muốn đỡ Dương Trấn dậy, lại bị Dương Tiến Sinh ngăn cản, "Tôi chính là bác sĩ, cậu ta không chết được. Tôi nói cho cậu biết, Dương Trấn, đừng tưởng rằng chỉ có mình cậu mới có năng lực, tôi cũng có thể giấu Thính Vũ đến nơi vĩnh viễn cậu không tìm thấy. Còn nữa, không cho phép cậu bước vào phòng bệnh một bước." Dương Tiến Sinh kéo vợ vào cửa phòng, tuyệt tình ngăn Dương Trấn ở ngoài cửa.

Dương Trấn không nhúc nhích nằm trên sàn nhà, đưa tay che hai mắt, nhưng vẫn không ngăn được dòng nước nóng hổi mãnh liệt tuôn trào.

Bệnh tình của Dương Thính Vũ vô cùng bất ổn, vừa bớt lại nóng, nóng rồi lại bớt, bác sĩ đành phân tích là do tâm lý bệnh nhân, tâm trạng của cô không ổn định, nên bệnh tình cũng không ổn định.

Sau hai tuần, cô mới thật sự tỉnh táo, trước đó nhiều lần cũng chỉ là lặng lẽ mở mắt rồi lại thiếp đi.

"Mẹ..." Dương Thính Vũ mở mắt, nhìn thấy trước tiên là Chu Thanh Thục, cô mới nhớ tới bản thân, toàn thân cô mềm nhũn, cổ họng đau rát, âm thanh trở nên khàn khàn.

"Đừng nói gì hết... nghỉ ngơi cho tốt. Thật mừng quá, con tỉnh lại rồi, bố của con trông con được vài hôm, hôm nay vừa đi làm trở lại, nếu biết con tỉnh, chắc là vui lắm." Chu Thanh cười đến phát khóc, bà vội vàng gạt nước mắt, quay người rót một chén nước ấm cho Dương Thính Vũ uống, "Uống chậm một chút..."

Dương Thính Vũ uống hơn phân nửa, mới gật đầu ý bảo đã đủ, cô từ từ nhớ lại chuyện xảy ra trước khi bất tỉnh, thân thể không khỏi run rẩy, nhưng anh... tại sao không xuất hiện ở đây?

"Mẹ, Dương... cậu nhỏ đâu rồi ạ?" Cô cẩn thận thăm dò, bọn họ nhập viện, nói cách khác chuyện cô và Dương Trấn chắc chắn bố mẹ đã biết.

"Thính Vũ, đừng nhớ đến cậu ta, đợi thân thể con điều dưỡng tốt lên, bố con muốn đưa con đi du học, không phải trước đó con vẫn muốn đi sao?" Chu Thanh Thục không dám nói cho Dương Thính Vũ biết, thật ra Dương Trấn vẫn luôn đợi ở ngoài cửa. Dương Tiến Sinh không cho anh tiến vào phòng bệnh, anh cố chấp đợi ở ngoài cửa, không ăn không ngủ suốt hai tuần.

"... Du học?" Dương Thính Vũ không thể tưởng tượng nhìn về phía Chu Thanh Thục để xác định cô có nghe nhầm hay không, Dương Trấn sao có thể để cô đi?

"Ừm, bố con đã sắp xếp, con muốn đến nước nào cũng được, thời gian tùy ý con, 3 năm hay 5 năm cũng không sao, dù sao mẹ cũng rảnh rỗi, có thể đi cùng con." Có lẽ đây mới là biện pháp tốt nhất để chia cắt bọn họ.

"...Cậu... đồng ý ư?" Dương Thính Vũ không tin, anh đồng ý sao?

"Ừm, A Trấn, cậu ta đồng ý chứ, con không cần đến công ty của cậu ta nữa." Chu Thanh Thục gật đầu cam đoan.

Dương Thính Vũ theo bản năng phản ứng, không phải không vui, chẳng qua cô cảm thấy nội tâm trống rỗng, dường như có vật gì quan trọng bị người khác cướp mất.

Anh đã cho cô đi, cô cũng muốn đi, nhưng vì sao, lại cảm thấy trong lòng khó chịu đến thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro